Chương 27: Cô còn có lòng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Cô còn có lòng sao?

Khi Vưu Niệm từ trên xe bước xuống, ập vào mi mắt chính là một cái biệt thự màu trắng, phía trước biệt thự là một hoa viên, bên trong các loại hoa cỏ tươi đẹp, còn có mấy người làm đang bên trong xử lý hoa cỏ. Nhìn thấy Thời Thần đi tới, đều dồn dập cúi mình, "Tiểu thư trở về rồi"

Thời Thần phất phất tay đã biểu thụ trả lời, Vưu Niệm đi theo phía sau Thời Thần từ trong mắt những người làm kia thấy được một tia ánh sáng kinh ngạc, mãi đến tận trước khi vào cửa Vưu Niệm cũng không biết vì sao, khi thấy Phong Vũ Phi ngồi ở trên ghế salông tô móng tay nàng hiểu rõ rồi

"Vũ Phi, tôi trở về rồi" Thời Thần cỡi áo khoác khoát lên trên lưng sofa, Vũ Phi cao hứng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy là Vưu Niệm đi theo phía sau Thời Thần, bình sơn móng tay trong tay bộp một tiếng đập xuống trên mặt đất

"Chị...Chị làm sao đem cô ta đến? Nơi này là nhà của chúng ta!" Phong Vũ Phi hết sức bất mãn đứng lên, trên mặt thanh tú chất đầy ủy khuất và phẫn nộ

Thời Thần sớm biết sẽ như vậy, cô cũng chưa giải thích cái gì cho Vũ Phi, mà gọi là đến quản gia" Lão Lý, đem hành lý của cô ấy mang lên phòng khách trên lầu, thu thập một chút cho cô ấy, sau này cô ấy thì ở nơi này"

Lão Lý khẽ cúi đầu tiếp nhận hành lý của Vưu Niệm liền đem cô ấy dẫn lên lầu, Thời Thần sớm biết Phong Vũ Phi nhất định sẽ ngăn cản, từ lâu thì kéo chặt lấy cổ tay nàng không buông, trơ mắt nhìn Vưu Niệm cứ như vậy tiến vào nhà của chính mình, ủy khuất mấy ngày liên tiếp của Phong Vũ Phi có một lần bạo phát, nàng một cái vung ra cổ tay của Thời Thần, "Đây coi là cái gì? Cô ấy tới đây làm gì? Chị nói cho em biết a?"

Phong Vũ Phi trong đôi mắt ngậm lấy nước mắt, môi đều đang run, Thời Thần giơ tay gãy gãy lông mày, đặt mông ngồi ở trên ghế salông, xé ra khăn giấy đem sơn móng tay trên sàn nhà lau đi "Ngày sau em sẽ biết, hiện tại nên như thế nào thì như thế đó, sau này cũng giống như vậy"

"Cái gì giống hay không giống? cô ấy vào rồi, có phải muốn em đi ra ngoài không a?" Phong Vũ Phi khó có thể tin Thời Thần lại sẽ làm đến bước đi này, nàng vốn là muốn cho Thời Thần thừa nhận sai lầm, hiện tại nàng là một chút cũng không muốn rồi

Thời Thần dựa vào trên ghế salông, liếc mắt nhìn trên lầu, cô mặt không hề cảm xúc vẫy vẫy tay với Phong Vũ Phi, Vũ Phi tức giận quay đầu không phản ứng cô, Thời Thần liếm liếm khóe miệng đứng lên, vài bước đi tới trước mặt Vũ Phi, đem mặt của nàng xoay chuyển nhìn chính mình, không nói hai lời thì hôn xuống, "Em muốn chính là cái này, cô ấy muốn thấy được cũng là cái này, tôn trọng lẫn nhau hiểu không?" Thời Thần một bên hôn Vũ Phi một bên nhỏ giọng bên tai nàng bên tai nàng nói thầm

Vũ Phi bởi vì câu nói này, lại yên tĩnh lại, nàng dùng đôi mắt đẹp sáng quắc nhìn chằm chằm dung mạo của Thời Thần, bộ dung mạo này, nàng từ nhỏ nhìn đến lớn, trong mộng mơ thấy cũng là nó, nhưng mà nàng phát hiện nàng lại chưa thật sự nhìn hiểu nó

"Thần, chị đến cùng cái gì mới là thật lòng..." Phong Vũ Phi không khỏi bật thốt lên lời trong lòng, để trái tim của Thời Thần nhảy thêm một cái, cô đến cùng cái gì mới là thật lòng? Cô còn có lòng sao?

Vưu Niệm ngồi ở trên giường lớn mềm mại, giường này xác thực so với trong căn phòng đơn sơ đi thuê của nàng thoải mái hơn, cũng không nhớ tới bao lâu không có ngủ ở trên giường mềm mại như vậy, lật người, Vưu Niệm ngáp một cái, nhìn cây xanh ngoài cửa sổ, tiếng gió xào xạc từ trong lá cây thoi đưa, dần dần buồn ngủ kéo tới, mí mắt càng ngày càng nặng, không bị khống chế ngủ đi

Trong giấc mộng, nàng nhìn thấy một bóng người mơ hồ ngã vào dưới một biển lửa, cô vươn một bàn tay cháy đen chộp tới hướng nàng, trong miệng còn gọi tên của nàng, thanh âm của mang theo hận thù và hối hận, giống như nguyền rủa đem nàng xuyên thủng, một hồi từ trên giường ngồi dậy, Vưu Niệm nhất thời không phản ứng lại mình ở nơi nào, dùng mấy giây nhớ tới hôm nay nàng theo Thời Thần đến biệt thự mới thả lỏng xuống, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, đi tới cửa mở ra, một trận mùi vị cơm nước tung bay truyền đến trong mũi nàng, cái bụng không yên phận ục ục kêu gọi, nói đến bữa sáng bữa trưa nàng cũng chưa ăn

Men theo mùi vị đứng một bên của cầu thang, nhìn thấy trong phòng khách phía dưới, Thời Thần vừa vặn mang tạp dề từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một mâm món ăn, cô liếc nhìn Vưu Niệm trên lầu, "Xuống ăn cơm"

Vưu Niệm ngồi ở trước bàn nhìn món ăn sắc hương vị đầy đủ không khỏi ngạc nhiên, nàng là không nghĩ tới những món này đều xuất ra từ tay của Thời Thần, nàng cho rằng Thời Thần không biết làm cơm

"Cho rằng tôi không biết làm cơm? Rất kinh ngạc?" Mí mắt Thời Thần cũng không nhấc một cái, đem đũa đưa tới chến nàng, Phong Vũ Phi ngồi một bên, chua chát lườm nàng một chút, "Thời Thần, biết làm rất nhiều, chị ấy lúc trước khi ở cô nhi viện thì biết làm rất nhiều chuyện rồi..."

Thời Thần trừng Vũ Phi một chút, gắp cho nàng một đũa món ăn ở trong bát Câm miệng, ăn cơm của em đi"

"Hừ..." Vũ Phi không cam lòng quệt mồm, nhưng mà vẫn là rất hưởng thụ ăn món ăn Thời Thần gấp cho nàng, Vưu Niệm cười khan hai tiếng đào cơm trong bát

Trong lúc đó nàng liếc trộm Thời Thần một chút, cô an tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng kẹp thức ăn cho Vũ Phi, xem ra một bộ dáng vẻ "Cực kì ân ái", trong lúc nhất thời nàng lại không hiểu mục đích Thời Thần để nàng đến, chuyện cô làm vậy mà cũng để người không cách suy nghĩ như thế

Một bữa cơm ăn xuống, yên tĩnh chỉ còn tiếng nhai nuốt

Thời Thần ăn xong cơm đầu tiên, cô đem ghế tựa đẩy một cái liền đứng lên, một mình đi ra bên ngoài hoa viên, Vũ Phi bất ngờ không có theo, lúc này trong phòng ăn chỉ còn sót Vưu Niệm và Vũ Phi

Vũ Phi cẩn thận liếc nhìn Vưu Niệm một chút, Vưu Niệm chuyên tâm ăn cơm trong bát, dường như không có ý phản ứng nàng

"Xin lỗi" Vũ Phi nhỏ giọng nói qua, đào một miệng cơm, Vưu Niệm đũa dừng một chút lại chưa đáp lời, Vũ Phi nhíu mày, vừa định phát cáu lại nhớ tới lời của Thời Thần nói với nàng, liền chỉ đành nhẫn nại lại nói một lần

Lúc này Vưu Niệm có phản ứng, nàng bỏ xuống bát đũa, chậm rãi nói "Cô không cần xin lỗi tôi cái gì, cô vốn không có sai cái gì"

"Tôi không nên tùy hứng như vậy, hại cô bị bọn họ đánh..." Vũ Phi nhỏ giọng giải thích, nàng lại giương mắt liếc trộm Vưu Niệm một chút

"Không có chuyện gì..." Vưu Niệm không biết nên làm gì trả lời câu nói này của Phong Vũ Phi, trong lòng cũng không phải tư vị, nói dối bây giờ dưới cái nhìn của nàng chỉ sẽ để trong lòng mình khó chịu, lại không dối được trong lòng

"Có một số việc, mắt thấy không nhất định là thật, sự thật cô thấy không được" Cuối cùng Vưu Niệm ý tứ sâu xa nói một câu như vậy, nói xong liền đứng dậy đem bát đũa của chính mình bưng lên, muốn đi bưng bát của Vũ Phi. "Ăn xong rồi chưa?"

"Ăn xong rồi...."

Vưu Niệm mặt không hề cảm xúc đem một đống bát đũa trên bàn thu thập, bưng đến nhà bếp bắt đầu rửa, tiếng nước chảy ào ào tiếng nước chảy từ trong vòi nước chảy ra, khi rửa đến đũa Thời Thần dùng qua, động tác trên tay của Vưu Niệm dừng lại, "Người kia xem ra lạnh như băng, thì ra còn có thể làm những cơm nước ấm áp ngon miệng này" Trong lòng nhỏ giọng thầm thì, một thanh âm gần trong gang tấc ngay ở bên tai truyền đến

"Tại sao nhất định phải tự mình rửa bát?" Thời Thần không biết lúc nào đứng ở bên người của Vưu Niệm, cô dùng một cái tay chơi một bím tóc buông xuống của Vưu Niệm, dường như game ám muội giữa hai người yêu nhau

Vưu Niệm lấy cùi chỏ quẹt, quẹt đi tóc trong tay cô, hướng về bên cạnh nhích lại gần, cùng cô kéo ra khoảng cách nhất định, "Ăn cơm rửa chén là kiến thức thông thường"

"Cái cớ kiến thức thông thường này của em vẫn là kém như vậy, em chi bằng nói em không muốn ăn đồ bố thí, còn có thể để tôi tin tưởng một chút" Thời Thần ôm vòng cánh tay

Vưu Niệm vặn đầu trừng cô một cái, "Cô vào chính là vì nói mấy lời này với tôi, cô chi bằng ra ngoài bồi Phong Vũ Phi một chút"

Thời Thần vừa nhún vai, không chút nào cảm nhận được Vưu Niệm tức giận, cô khẽ nâng đầu dừng ở tủ bát, thăm thẳm mở miệng nói: "Em nói, con người nếu như diễn kịch diễn lâu rồi, có phải sẽ phân không rõ đúng sai hay không? Trầm luân ở trong ảo tưởng"

Vưu Niệm dừng lại tay rửa bát, nàng không biết vì sao Thời Thần lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, "Người sống không phải là đang diễn trò, lúc nào thật sự có thể làm chính mình?"

Trong con ngươi trắng đen rõ ràng của Thời Thần một ánh hào quang lóe lên, cô nghiêng đầu nhìn Vưu Niệm lẳng lặng lau chùi cái mâm, "Vậy em có từng hận không?"

"Hận? Nếu như tôi ngay cả sống đều không thể tự mình khống chế, tôi còn nói cái gì hận" Vưu Niệm sau khi nói xong cầm chén đũa bỏ vào bồn khử trùng thì một mình đi ra ngoài

Thời Thần nhìn bóng lưng của Vưu Niệm, khóe miệng của cô trong lúc lơ đãng cong lên một nụ cười ấm áp, cả bản thân cô đều không thể phát hiện

Hết chương 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro