Chương 6: Tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: Tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô

Thời Thần đến 6 giờ thì thức dậy đúng giờ, kéo rèm cửa sổ ra khí tức buổi sáng hơi lạnh xâm nhập vào phòng ngủ, cô vươn người một cái, cảm giác không cần làm việc vậy mà để cô có chút không quen. Theo sắp xếp của hôm nay, cô phải đi gặp cảnh sát kia một chút trước

Ba tiếng sau, Thời Thần từ trên taxi xuống đi đến hướng tiệm cafe bên ngoài cảnh sát, cảnh sát sớm đã ở chỗ đó đợi cô rồi, thấy được Thời Thần vào, nàng ấy nhiệt tình vẫy vẫy tay

"Sống vẫn tốt không?" Đường nét khuôn mặt nhu hòa của Trạch Địch, để nàng ấy nhìn lên chính là người lương thiện dễ nói chuyện, nhưng Thời Thần biết, nữ cảnh sát này khó đối phó hơn người khác

"Ma túy dân cờ bạc rác rưỡi của lầu một có cái gì tốt" Thời Thần dựa lưng lên ghế sofa, bưng lên café trong tách uống một hơi, vị đắng không thêm đường không thêm sữa cô luôn không thích

"Cho nên chỗ đó đối với cô mà nói càng an toàn" Trạch Địch ý vị thâm trường nói

Thời Thần liếc nàng ấy một cái, "Kiểm sát viên Trạch Địch vẫn thật sự là hiểu tôi"

"Cô chung quy vẫn là thân mang tội, không hiểu một chút, tôi không cách giao phó với bên trên" Trạch Địch giống như miệng lưỡi nhà quan giải thích để Thời Thần căm ghét nghiêng đầu


"Vậy tôi vẫn cảm tạ các người chú ý, ngay cả một người què giống tôi các người có thể coi trọng"

"Giá trị của cô không thể thay thế, mà trải nghiệm của cô càng là có thể cho cô hoàn mỹ trà trộn vào đội ngũ ma túy, cô nói chúng tôi có lý do gì không dùng cô" trên gương mặt của Trạch Địch vẫn mỉm cười, ý cười càng sâu

"Có ý gì?" Thời Thần đánh hơi được mùi vị tính toán

"Do lúc đầu cô cùng đồng bọn cũ của cô đứng ngang hàng giới thiệu cô vào không phải chuyện không thể tốt hơn sao?" Trạch Địch nháy mắt một cái, chậm rãi nói ra

"Địch cảnh quan quả nhiên không giống những cảnh sát khác, thông minh như vậy đáng tiếc đi làm cảnh sát" Thời Thần hừ lạnh một tiếng, cô biết đồng bọn cũ này là nói ai, chính là Hậu Dũng Sinh sáu năm trước cùng cô đứng ngang hàng, sản nghiệp dưới đất một phần ba của Trấn S đều nắm ở trong tay hắn, hiện tại chỉ sợ đã không phải là chỉ có một phần ba đơn giản như vậy

"Hiện tại tội phạm đều giảo hoạt như vậy, cảnh sát thông minh nữa làm sao có thể bắt bọn họ đây, tôi tin dựa vào đầu óc của Thời Thần cô để Hậu Dũng Sinh giúp cô trà trộn vào trong đội ngũ của đối phương không phải việc khó" Nói xong, Trạch Địch đem túi chứa tập tin để trên bàn, "Trong này có bộ phận thông tin của cảnh sát nắm giữ, cô trở về tự mình xem đi, tôi tin cô ngày mai đi tìm Hậu Dũng Sinh sẽ nhất định giúp đỡ, còn nửa đừng vì Vưu Niệm, bứt dây động rừng"

Thời Thần nhìn chằm chằm Trạch Địch, lời gì cũng không nói đem túi giấy ném vào trong túi đeo lưng bên người, từ chối tiếp ly của người phục vụ, cô đứng lên trực tiếp rời khỏi tiệm cafe, nhìn Thời Thần rời đi, Trạch Địch một cái tay chống đầu, khóe miệng khơi lên từng chút từng chút gõ lên mặt bàn, nàng ấy thích nhất một chuyện chính là cách núi nhìn hổ đấu

Trong công ty rộng rãi mấy phiến cửa sổ để bên trong có vẻ sáng sủa thông suốt, bởi vì vị trí ở tầng cao nhất của cao ốc Hưng Hoa Quốc, càng là tầm nhìn trống trải, trong phòng làm việc xa hoa trang trí tràn ngập mùi vị xa xỉ, Thời Thần lúc này thì ngồi ở trên sofa mềm mại, mà Hầu Dũng Sinh ngồi đối diện cô, sợi tóc được hắn từng sợi từng sợi chải chuốc cẩn thận, trên mặt có đường nét rõ ràng một cặp mắt nhỏ sắc bén, hai râu mép nhỏ vì hắn tăng thêm mấy phần giả dối

"Đã lâu không gặp a, Thời Thần" Hầu Dũng Sinh mở miệng

"Có chừng ba năm rồi chứ, ngươi là chỉ mong sao ta luôn ở bên trong" Thời Thần mang theo châm chọc nói không hề chú ý mặt của lão bản Hầu, lo gì bây giờ cô không còn gì cả

"Xem ngươi nói, ngươi và ta không có thù oán, trước kia còn là đồng hành, ta làm sao sẽ ước gì ngươi không ra được chứ?"

"Lão bản Hầu cũng là người thông minh, nói vậy hiện tại đang suy đoán, ta bị kêu án vô thời hạn bây giờ làm sao ra ngoài rồi?"

Hầu Dũng Sinh khiêu khiêu mi thô, vừa nhún vai, bĩu môi nói: "Thời Thần, người bản lĩnh ngươi đây vừa nhìn có thể nhìn thấu , Hầu mỗ ta vẫn là thật khâm phục"

"Hừ" Thời Thần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nói cho đáp án hắn đoán. "Ngươi cảm thấy người giống ta như vậy, không đáp ứng cảnh sát làm nội gián, bọn họ sẽ để ta ra ngoài tùy tiện đi loạn sao?"

Hầu Dũng Sinh nghe được lời này, biểu tình còn ung dung vừa rồi biến mất, trên mặt của hắn có vẻ cảnh giác

"Dáng dấp sốt sắng của lão bản Hầu không giống người cùng cảnh sát liên hệ mấy chục năm a, ta có thể đem có thể đem lời này nói cho ngươi biết, thì chứng minh ta cũng không sợ bọn họ, cũng không sợ ngươi" Thời Thần không chút hoang mang đàm phán với hắn

"Ngươi tìm đến ta lại đến cùng là chuyện gì?" Hầu Dũng Sinh biết Thời Thần là người thế nào, cô có thể giết chết Đoạn Long Huy thì chứng minh năng lực của cô nổi bật, thủ đoạn càng là lợi hại, nếu cô đã nói như vậy thì tuyệt đối không phải đang nói đùa

"Chuyện mà, rất đơn giản, đem ta giới thiệu cho lão đại Tống" Thời Thần làm rõ mục đích đến


"Thời Thần, ta giới thiệu ngươi cho cho hắn, đối với ta có ích lợi gì? Huống chi ngươi là thân phận nằm vùng tiếp cận hắn" Hầu Dũng Sinh híp lại con mắt một chút, lúc này cho thấy hắn rất nghiêm túc

"Tống lão đại chỉ là cầu nối thôi, sẽ không liên lụy đến ngươi, mà chỗ tốt chính là cảnh sát trong vòng ba năm cũng sẽ không tới tìm ngươi gây phiền phức, ngươi nói cái điều kiện này có được hay không?"

Hầu Dũng Sinh im lặng, gần đây cảnh sát tra quá nghiêm ngặt, ngân hàng tư nhân dưới đất của hắn đều tạm thời đóng cửa, tiền đen chuyển không ra, không chỉ là hắn sốt ruột, con người một khi vội lên thì sẽ gặp phải nhiều phiền phức hơn. "Ta phải làm sao tin tưởng ngươi?"

"Vậy lão bản Hầu có thể không tin ta, ta trở về tiếp tục ngồi tù của ta, không bao lâu nữa ta thấy cũng có thể chờ được lão bản Hầu" Thời Thần khêu lấy khóe miệng, trong thanh âm tràn đầy tự tin, cô bắt lấy quyền chủ động mãi mãi đều là nhanh, chuẩn, độc

"Được rồi, ta đồng ý điều kiện của ngươi, thế nhưng nếu như một khi liên lụy đến, thì đừng trách ta đem ngươi cung cấp cho họ" Hầu Dũng sinh cũng không phải ngồi không, hắn giống như muốn phải cho Thời Thần tiêm một mũi dự phòng

"Không thành vấn đề, hợp tác vui vẻ" Thời Thần đứng lên, vươn một cái tay hướng về hắn

Trong công viên Nhân Dân, Thời Thần tìm cái ghế dài ngồi xuống, cafe trong tay tùy ý đặt ở trên ghế, trong công viên có người lớn mang theo trẻ con chơi đùa, còn có người già đánh Thái Cực Quyền, tất cả của tất cả xem ra đều an lành và an tĩnh như vậy

"Cuộc sống như thế có phải là tốt vô cùng hay không?" Thời Thần cũng không chút nào bất ngờ, cô uống uống một hớp cà phê nóng, đầu cũng không quay lại nói: "Tốc độ tới vẫn đúng là nhanh, thực sự là khổ cực các người rồi"

"Bàn xong rồi?" Trạch Địch ăn mặc một thân thường phục thường phục tay cầm một túi đen ngồi xuống bên người Thời Thần

"Không lắp đặt máy nghe lén cho điện thoại di động cái gì? cài GPS có phải là có chút quá keo kiệt hay không?" Thời Thần dựa lưng vào ghế dài, giãn ra hai cánh tay ngước đầu hưởng thụ lấy nắng ấm chiếu rọi ở trên người

Động tác kế tiếp của Trạch Địch, để Thời Thần tặc lưỡi, chỉ thấy nàng ấy từ trong bao đen nhỏ lấy ra từng đồ vật ném tới trong tay Thời Thần "Đây là đồng hồ đeo tay, bên trên có máy quay phim loại nhỏ, chỉ cần ấn vào kim giờ máy điều tiết thì là có thể chụp ảnh, đây là kim ngực ghi âm, ẩn hình máy trợ thính..."

"Cũng thật là rất nhanh thức thời..." Thời Thần trố mắt ngoác mồm nhìn một đống trang sức nhỏ lấy ra

"Đem chúng nó từng cái mang theo, không nên tùy tiện lấy xuống, Thời Thần" Trạch Địch dừng một chút, mãi đến tận Thời Thần quay đầu, nàng ấy mới tiếp tục nói

"Làm việc không nên kích dộng, Vưu Niệm còn sống sót"

Thời Thần nghe thấy nàng ấy nói như vậy, biểu tình trên gương mặt kia bởi vì gầy mà có chút dài nhọn đọng lại, một bên đồng hồ mang ở trên cổ tay

Một bên không vui nói: "Cô đối với tôi đến cùng hiểu rất nhiều?"

"Nhiều hơn so với cô tưởng tượng" Thời Thần đeo xong mấy linh kiện kia đứng dậy, đem túi đen nhỏ phía sau ném đi, đi tới trước mặt Trạch Địch, cô cúi người xuống, khoảng cách gần với Trạch Địch nhìn chăm chú con mắt lẫn nhau, "Vậy cô thì nên biết, đường biên của tôi là cái gì"

Trạch Địch mỉm cười, "Tôi đương nhiên biết, cho nên chúng ta thì phải hiểu lẫn nhau, mới có thể đem chuyện kết thúc hoàn mỹ, cô giảm hình, tôi thăng chức, tất cả chúng ta đều thành công"

Thời Thần nhìn nàng ấy một cái, thu lại tức giận trên mặt vừa rồi bạo lộ ra, không nói cái gì nữa, khập khễnh đi ra ngoài công viên

Mộ Nhan Cẩm từ phòng gặp mặt lúc đi ra, cả người quấn quanh lấy khí tràng màu đen, biểu tình lạnh lẽo trên mặt cô ấy đang nói rõ bốn chữ, cô rất tức giận

Ngồi vào trong xe, cô ấy lại liếc nhìn danh sách thăm nuôi tù nhân in ra, đem nó vò một cục ném ra ngoài xe, không nhịn được mắng một câu, lúc này điện thoại di động vang lên, vừa nhận lấy, nghe thấy chính là thủ hạ hồi báo một chuỗi địa chỉ với cô ấy, đem điện thoại di động ném tới chỗ ngồi, Mộ Nhan Cẩm khởi động xe, hướng về nhà nữ cảnh tự cho là đúng không biết tốt xấu chạy đi

Sau một tiếng, Mộ Nhan Cẩm thì ở cửa tiểu khu Hồ Quang nhìn thấy Trạch Địch vừa mua đồ ăn trở về đang chào hỏi hàng xóm, mang kính đen cô ấy mở cửa xe ra thì trực tiếp đi đến hướng nàng ấy

Trạch Địch đang xoa đầu của cậu nhóc hàng xóm, không chú ý một bóng người đã đứng ở trước mặt nàng ấy, nàng ấy ưỡn eo đang muốn đánh giá người đột nhiên đến, không ngờ cổ tay vừa siết chặt, thì bị một tay khác nắm lấy

Trạch Địch cũng không phải ngồi không, nàng vừa định tóm ngược lại, thì người kia mạnh mẽ lôi kéo được nàng đến bên xe đậu không xa, Trạch Địch nhất quán ném đến trước cửa xe, tuy âm thanh trầm tĩnh giàu có từ tính thế nhưng ngữ khí lại phá lệ không thiện "Trạch cảnh quan, ngươi làm thật là đê tiện a!"

Trạch Địch cảm thấy thanh âm này rất quen, nàng suy tư chốc lát, liền nhớ tới con người này là ai, biết là ai nàng sẽ không khẩn trương, liếm liếm khóe miệng, ngữ khí không có chút rung động nào "Cô đây là tập kích cảnh sát"

Mộ Nhan Cẩm cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng tới gần Trạch Địch, "Nếu như Thời Thần, Vưu Niệm xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô" cô ấy cường điệu câu nói sau cùng, kéo mở cửa xe thì căm giận rời đi

Trạch Địch xoa xoa dấu đỏ trên cổ tay, nhìn cái đường đã sớm đã không có hình bóng người kia, khóe miệng nàng lại cong lên một cái mỉm cười đắc ý: "Tôi ngược lại là muốn xem thử cô có thể vì hai người kia làm đến mức độ nào"

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro