Chương 10: Thai giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor: IchimaruGin510

Bị Lăng Giản hỏi như vậy, Thiện Tuyết Nhu vừa khôi phục sắc mặt lại lần nữa đỏ mặt. Nàng sợ hãi giương mắt nhìn Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y đang dựa sát vào Lăng Giản, lại hướng về Hứa Linh Nhược và Ôn Nhứ Yên ngượng ngùng cười, rồi mới lên tiếng: 'Ta, ta cũng là bởi vì chúng ta hữu duyên nên mới giúp, thật sự không có ý tứ gì khác.'

'Được rồi, nếu ngươi nói như vậy, vậy ta liền không hỏi nữa.' Lăng Giản hơi nhíu mày, nói cái gì mà hữu duyên với mọi người nên mới bận rộn giúp một tay, lời này nói ra ai tin a? Thật sự coi tất cả là tiểu hài nhi ba tuổi hay sao?

Hỏi không được thứ mình muốn, Lăng Giản lại không thể chỉ cùng Lam Thanh Hàn các nàng nói chuyện. Suy nghĩ một chút, nàng hướng Thiện Tuyết Như hất hất đầu, ôm vai Lam Nhược Y cùng Lam Thanh Hàn để các nàng dựa vào mình: 'Thiện cô nương, ngươi đến Thượng Thanh đạo quan cũng là để du lịch sao? Ban đầu ta cũng là bởi vì đến bên này du lịch giải sầu mới có thể thật xảo bất xảo xuyên không đến Lam Hướng đây!'

'Không, không có. Ta là tới thu thập tư liệu, ta, ta học nghiên cứu cổ văn vật với ước định giá trị, mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp.' Thiện Tuyết Nhu thành thật trả lời. Nói đến đây, từ nhỏ nàng đã đối với những thứ ở cổ đại tràn ngập tò mò, vì vậy mà chọn chuyên ngành nghiên cứu cổ văn vật, một mặt bởi vì cha nàng mở cửa hiệu đồ cổ, mặt khác chính là vì nàng có hứng thú nồng hậu đối với lịch sử cổ đại và văn vật.

Học nghiên cứu cổ văn vật lại chạy đến đạo quan tìm tài liệu? Đây là loại logic gì? Huống hồ, ở đại học có chuyên ngành này sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói tới đây?! Lăng Giản nửa tin nửa ngờ nhấc hai chân lên, đem Thiện Tuyết Nhu từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đánh giá một phen. Khoan hãy nói, trên người bệnh thần kinh này quả thực có một loại khí tức nhàn nhạt của thư quyển, đúng là rất giống người học chuyên ngành nghiên cứu cổ văn vật vô vị đến không thể vô vị hơn.

'Hóa ra là như vậy, ta là học trung y, trước khi xuyên không tới Lam Hướng thì vừa mới lấy được học vị bác sĩ.' Đối với Thiện Tuyết Nhu nói rõ sự thật, Lăng Giản cũng không thể như tra hộ khẩu mà hỏi Thiện Tuyết Nhu từng cái vấn đề. Nàng chung quy phải nói chút sự tình của mình, cho dù Thiện Tuyết Nhu trong lòng không có gì lại tổng yêu thích tố chất thần kinh mà thẹn thùng, nhưng người ta cũng giúp mình không ít, đơn giản tán gẫu chút chuyện cá nhân cũng là nên làm.

'Nguyên lai là ngươi học trung y, ta còn, còn tưởng rằng ngươi học nghệ thuật đây!' đều nói nữ nhân học nghệ thuật vừa xinh đẹp lại vừa khí chất, không nghĩ tới Lăng Giản lại học trung y. Thiện Tuyết Nhu lén lút giương mắt nhìn cặp mắt màu nâu kia của Lăng Giản, chỉ một chút như vậy, đã bị Lăng Giản cho "hiện nguyên hình" .

'Thiện cô nương, ngươi tổng nhìn ta như thế làm gì? Chẳng lẽ trên mặt ta có dính gì? Ngốc ở Lam Hướng đã lâu, Lăng Giản trong cách nói chuyện thường thường pha lẫn từ ngữ của cổ đại và hiện đại. Cũng may mấy nữ nhân của nàng cũng đã quen cách nói chuyện như vậy, nên bây giờ, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

'Không, không có. . . Ta, ta chỉ là. . .'

'Thiện cô nương, ngươi không cần khẩn trương như vậy, Lăng Giản nàng cũng không phải là người xấu.' Khẩn trương của Thiện Tuyết Nhu bị mọi người nhìn vào trong mắt, như một nữ nhân ôn uyển hiền thục, Ôn Nhứ Yên trước tiên mở miệng trấn an Thiện Tuyết Nhu. Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Thiện Tuyết Nhu rất giống mình trước kia, ngày trước, khi mình không có được thương yêu và đau lòng của Lăng Giản.

'Không có, không có, ta biết, ta biết nàng là người tốt. Ta, ta không có khẩn trương. . . . Ta chỉ là, ta chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy người xuyên không từ cổ đại đến, hơn nữa. . . . Hơn nữa lập tức nhìn thấy năm người. Ta, ta từ nhỏ đã rất thích cuộc sống của người cổ đại, ta rất yêu thích, rất yêu thích cổ đại.' nghe Ôn Nhứ Yên nói thế, Thiện Tuyết Nhu mặt đã hồng lại không thể hồng hơn. Kỳ thực, nàng rất muốn hỏi Lăng Giản có nhớ chuyện trước khi tỉnh lại hay không, chuyện này nàng không dám hỏi cũng không dám nghĩ, giờ nghĩ lại vẫn thấy hoang đường đến cực điểm. Nàng không có cách nào mở miệng, nàng sợ Lăng Giản không nhận. Huống chi, Lăng Giản đã có nhiều người yêu như vậy. Đây đối với nàng mà nói, quả thực là một kiện sự tình rối rắm đến không thể rối rắm hơn.

Có thứ gọi là mộng trung sự nan đương chân*, huống hồ chuyện này chỉ phát sinh trong lúc đó của nàng cùng Lăng Giản. Cho dù là nàng nhớ rõ, nhưng Lăng Giản chỉ xem nó là cảnh trong mộng, nên nàng liền không có cách nào đề cập đến. Ai bảo, nàng vẫn luôn là một nữ nhân ôn uyển, loại sự tình ngượng ngùng này thì làm sao để nàng mở miệng ra được? Chẳng bằng, cứ bỏ qua đi. Cho dù, nàng là một nữ nhân cực kỳ bảo thủ; cho dù, nụ hôn đầu của nàng bị Lăng Giản xem như là mơ mà chiếm lấy; cho dù, thân thể của nàng cũng bị Lăng Giản xem như là mơ mà sờ soạng; cho dù, là nàng bị Lăng Giản đòi hỏi đến hơn nửa đi, thậm chí thiếu chút nữa là đã lên đến đỉnh.

*[chuyện trong mộng không thể xem là thật]

Thấy gò má Thiện Tuyết Nhu đã hồng thấu, Lăng Giản liền không hỏi chút vấn đề làm khó nàng nữa. Nàng liếm liếm môi có chút khô, bởi vì mùi xe mà cảm thấy có chút chóng mặt: 'Nguyên lai là ngươi thích cuộc sống cổ đại, có điều, thức ăn ở cổ đại xác thực là ăn yên tâm hơn thức ăn của chúng ta. Chí ít cũng không thêm nhiều chất hóa học như vậy, để cho dạ dày chúng ta đều không tốt.'

'Lăng Giản, ngươi nói chất hóa học là có ý gì? Tại sao từ khi bắt đầu đến nơi này, ngươi liền luôn nói ít thứ mà chúng ta nghe không hiểu đây?' Cũng không phải tất cả nghe đều hiểu Lăng Giản nói gì, phải nói đến Lam Thanh Hàn các nàng, những thứ gọi là 'chất hóa học' nghe vào trong tai các nàng quả thực thiên thư bình thường cũng khó lý giải được.

'Chất hóa học a, chất hóa học chính là chất hóa học đó mà! Ai nha, ta không phải nói với các ngươi rồi sao? Chờ về đến thành B thì ta liền lên mạng mua một bộ Bách khoa toàn thư cho các ngươi, còn có quyển sách Mười vạn câu hỏi vì sao nữa, các ngươi sau khi xem xong thì sẽ hiểu hết ngay.' Có thể bởi vì đã quá lâu không ngồi xe, Lăng Giản cảm thấy mùi xăng và mùi khác trong xe quá nặng, mỗi lần hít thở là có thể vô vàn mùi khó ngửi, khiến người ta muốn ngất.

'Lăng Giản, ngươi nói chúng ta xem Bách khoa toàn thư và mười vạn câu hỏi vì sao thì sẽ hiểu hết, Bách khoa toàn thư còn có mười vạn câu hỏi vì sao kia là một quyển sách như thế nào vậy? Vì sao khi chúng ta xem xong thì sẽ biết rõ hết đây?!' thân là tài nữ Lam Hướng, Ôn Nhứ Yên còn chưa từng nghe đến tên sách nào dài như vậy, nguyên bản nàng cũng có chút choáng váng, buồn nôn, hiện tại lại bị tên quyển sách làm cho rối loạn, cảm thấy đầu quay cuồng.

'Một quyển sách? Quyển sách ở đâu? Nhứ yên, ngươi đến cùng đang nói cái gì a? Tại sao ngay cả ta đều có chút ngơ ngơ ngác ngác?' Lăng Giản ngừng lại một chút, cái gì gọi là 'Bách khoa toàn thư còn có mười vạn câu hỏi tại sao là một quyển sách như thế nào'? Tại sao nàng lại cảm thấy Nhứ Yên đang nói nhiễu khẩu lệnh* với mình đây? Hơn nữa có cảm giác càng nhiễu lại càng muốn ngất. Để chứng minh không phải một mình mình bị Nhứ Yên làm cho muốn ngất, Lăng Giản dùng khủy tay khẽ chạm vào Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y, hỏi: 'Các ngươi hiểu vấn đề của Nhứ Yên không?'

*[vè đọc nhịu (vè khó đọc, nên dễ líu lưỡi), kiểu như bắt con cọp, bóp con cọp mà đọc nhanh í... e hèm!]

'Tự nhiên là hiểu được!' Lam Nhược Y cùng Lam Thanh Hàn trăm miệng một lời, ngay cả Hứa Linh Nhược ngồi một bên cũng gật đầu biểu lộ là mình hiểu, nói: 'Vấn đề đơn giản như vậy làm sao mà nghe lại không hiểu đây? Nàng hỏi ngươi, quyển sách kia, Bách khoa toàn thư còn có mười vạn câu hỏi tại sao đến tột cùng là quyển sách như thế nào, có phải nó ghi chép về mấy thứ đồ chơi mới mẻ mà hơi khó hiểu hay không, bằng không làm sao mà chỉ đọc nó là hiểu được mọi thứ đây?'

'Không phải, ta nghĩ nói. . . . Các ngươi đến cùng là đang nói cái gì? Tại sao ta càng ngày càng không hiểu.' Lăng Giản chỉ cảm thấy một luồng tâm ý mê man của nàng chậm rãi bay lên từ một nơi sâu xa nào đó, làm cho nàng sản sinh loại ảo giác gặp phải người ngoài hành tinh.

'Làm sao mà lại càng ngày càng mơ hồ đây? Lăng Giản, rõ ràng ngươi là người khởi đầu chuyện, bây giờ lại ngơ ngơ ngác ngác?' Lam Thanh Hàn đối với phản ứng của Lăng Giản có chút không minh bạch được, đưa ra ý định mua sách cũng chính là nàng, bây giờ các nàng muốn được giải đáp nghi hoặc, bây giờ lại nói nghe không hiểu vấn đề của các nàng.

Thời điểm các nàng rối rắm, thời điểm không nên hồ đồ mà hồ đồ, thì xe đã bất tri bất giác chạy vào một con đường có cái hố không bình thường. Kịch liệt xóc nảy làm cho ngoài trừ tài xế ra thì mấy nữ nhân đều cảm thấy khó chịu. Trong đó phản ứng rõ ràng nhất là Ôn Nhứ Yên sức khỏe luôn không được tốt, tuy rằng quái bệnh trước kia đã được Lăng Giản châm cứu và kê đơn thuốc, nhưng thân thể nàng trước sau không sánh được với Lam Thanh Hàn các nàng.

'Nôn!' lại một cú xóc nảy kịch liệt, Ôn Nhứ Yên một tay che miệng lại một cái tay khác thì lại ôm bụng muốn nôn. Mùi trong xe làm cho đầu óc nàng muốn hôn mê, đã vậy còn thêm con đường gập ghềnh này, làm cho Ôn Nhứ Yên xuất hiện hiện tượng say xe sớm hơn Lăng Giản nữa.

Nôn? Theo thói quen che bụng? Đây không phải là một trong những trạng thái của hại hỉ* sao? Hại hỉ? An phi nương nương mà lại hại hỉ? Lam Thanh Hàn, Lam Nhược Y cùng với Hứa Linh Nhược dồn dập ném ánh mắt dò xét về phía Lăng Giản và Ôn Nhứ Yên. Các nàng nhớ, Lăng Giản thỉnh thoảng sẽ sắc thuốc cho Ôn Nhứ Yên uống. Chẳng lẽ là loại thuốc kia sao? Để cho Ôn Nhứ Yên phá vỡ thường quy nữ nữ không thể sinh con? Hay lắm! Hay cho ngươi Lăng Giản, lại để cho tỷ tỷ một mình hưởng tiêu chuẩn cao nhất!!!

*[chứng nôn do thai nghén]

'Tỷ tỷ, ngươi có phải là không thoải mái hay không đây?' Lam Nhược Y chua xót nắm chặt tay Ôn Nhứ Yên, sau đó đưa đến trong tay Lăng Giản, giả vờ giả vịt nói rằng: 'Ngốc tử, ngươi còn không mau bắt mạnh cho tỷ tỷ! Không chừng khó nói là sẽ bắt ra hỉ mạch đây!'

'. . .' Hỉ mạch? ! Kể chuyện cười quốc tế gì đây?! Trán Lăng Giản hiện mấy đường hắc tuyến, cho dù ta vẫn luôn tìm kiếm thư tịch liên quan đến chuyện nữ nữ sinh tử, cũng không có nghĩa là làm cho người yêu mang thai được a! Làm cái gì, lại nói những lời như 'Bắt ra hỉ mạch' vậy, hơn nữa. . . . A a a! Hơn nữa ngữ khí còn đầy mùi giấm chua thế. . . Chậm một chút a, tại sao Thanh Hàn cùng Linh Nhược cũng dùng ánh mắt u oán như thế mà nhìn ta?!

Không lên tiếng chính là ngầm thừa nhận!

Liền, Lam Nhược Y, Lam Thanh Hàn cùng với Hứa Linh Nhược càng thêm khẳng định biểu hiện thế này của Ôn Nhứ Yên chính là mang thai. 'Lăng Giản!!! Ngươi giải thích rõ ràng cho chúng ta!!!' Ba nữ nhân trăm miệng một lời, không làm cho lá gan Lăng Giản sợ đến run rẩy cũng làm cho tài xế sư phụ run tay lái, làm cho xe đột nhiên chao đảo. Đều nói nữ nhân trên thế giới...là sinh vật không thể chọc giận nhất, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, càng không thể trêu chọc. Bây giờ nhìn lại, lời này thực sự là chí lý!!! Tài xế sư phụ âm thầm vỗ về trái tim, may là, may là, hắn chỉ là lái xe, không cần phải chịu đựng axit axetic nồng đậm như vậy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro