Chương 9: Xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor: IchimaruGin510

Đứng ở trước cửa đạo quan, trước mặt Lăng Giản đậu một chiếc xe 16 chỗ màu trắng mà thế giới hiện đại thường thấy. Nhìn thấy nó, khóe môi Lăng Giản hơi giương lên, đã quen với cỗ kiệu và xe ngựa ở Lam Hướng, bây giờ gặp lại ô tô giá rẻ thế này, nhưng trong lòng nàng cũng tràn lên ngàn vạn lớp sóng: Trở về, ta quả nhiên đã trở về thời hiện đại!

'Lăng Giản, đây chính là xe thuê mà Thiện cô nương nói sao?' các nàng nhìn chằm chằm xe thuê sẵn trước mặt đã lâu, làm sao cũng không thấy nó giống bánh mì chỗ nào, lại không thấy giống xe chỗ nào! Muốn nói tới cái từ bánh mì này, vốn chỉ tồn tại trong từ ngữ của thế giới hiện đại, nhưng bởi vì Lăng Giản thỉnh thoảng sẽ tự mình đến ngự thiện phòng làm chút đồ ăn Lam Hướng không có, nên Lam Thanh Hàn các nàng mới biết một số danh từ mới này.

'Đúng rồi, đây chính là xe thuê sẵn!' Lăng Giản gật đầu, đối với lão giả đứng ở cửa nói rằng: 'Đạo trưởng, vậy thì chúng ta về thành B đây. Ta đã đem phương thức liên lạc để ở trên bàn trong phòng, liền phiền ngài chú ý, chỉ cần có tin tức của cửu tinh liên châu thì liền báo cho chúng ta.'

'Yên tâm đi, chỉ cần có tin tức ta sẽ ngay lập tức thông báo cho ngươi. Còn là lúc nào, vậy thì phải xem ý tứ của lão thiên gia đi! Chuyện như vậy, không vội vàng được!'

'Có câu nói này của ngài thì ta yên tâm! Đạo trưởng, vậy thì chúng ta lên xe đây!' được sự bảo đảm của lão giả, Lăng Giản liền có thể không hề lo lắng trở lại thành B, đến nơi cuộc sống hiện đại của nàng. Đến mà mà sống qua ngày, đến khi lão giả thông báo cho ác nàng, thì sẽ thu thập mà đến đây lần nữa, hoan hoan hỉ hỉ xuyên không về Lam Hướng.

'Hảo hảo hảo, vậy ta đưa đến đây thôi! Tạm biệt!' lão giả tựa hồ xem đoàn người Lăng Giản là yêu nghiệt đến mê hoặc loài người của thế gian này, vừa nghe các nàng nói bây giờ sẽ lên xe, lão giả nhanh chóng hướng các nàng phất tay một cái, thuận tiện sờ sờ cái đầu húi cua của mình, cười tủm tỉm đem cửa sau đóng lại rồi đi bận bịu sự tình của hắn.

Thực sự là, cho dù phải về cũng không cần phải đóng cửa nhanh như vậy chứ? Lăng Giản bất đắc dĩ nhún nhún vai, đang định leo lên xe, thì phía sau Lam Thanh Hàn cầm đầu bốn người liên tục kéo quần áo Lăng Giản, hiếu kỳ nói: 'Lăng Giản, đây rốt cuộc là vật gì? Dựa vào nó, liền có thể đưa chúng ta đến thành B sao?'

'A. . . . Trên lý thuyết là như vậy, trên thực tế cũng là như vậy.' Lăng Giản liếc mắt nhìn Tuyết Nhu đang đứng cạnh cửa chờ các nàng lên xe, lại tỉ mỉ quan sát một hồi kết cấu bên ngoài xe, giải thích: 'Đây chính là phương tiện giao thông của thế giới hiện đại, giống như khi chúng ta xuất hành ngồi xe ngựa vậy, hoặc là. . . cũng giống như ngồi kiệu.'

Đơn giản giải thích, ngược lại lại đem Lam Thanh Hàn các nàng hồ đồ đi. Các nàng quan sát phía trước chiếc xe quái dị này, nhìn chằm chằm không chớp mắt với người đàn ông trung niên làm tài xế không chớp mắt, dù nửa khắc cũng không nguyện đưa ánh mắt đi chỗ khác. Trời ạ, hôm nay là ngày gì? Lại có thể nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, chuyện này quả thật. . . . giống như gặp tiên nữ xinh đẹp.

'Lăng Giản, ngươi nói phương tiện giao thông gì chúng ta không hiểu lắm. Nhưng ngươi nói cái này giống như xe ngựa bình thường chúng ta ngồi? Vậy con ngựa đâu rồi? Vì sao chỉ có bốn bánh xe? Xe ngựa của chúng ta, rõ ràng chỉ có hai bánh gỗ. Ngươi lại nhìn nó xem, cái phần đen đen kia cũng là bánh xe bằng gỗ sao?' người đầu tiên đưa ra nghi vấn cũng là nữ hoàng Lam Thanh Hàn, mà sau nàng, Hứa Linh Nhược luôn luôn kiệm lời ít nói cũng theo đó mà hỏi về nghi hoặc trong lòng: 'Lăng Giản, nếu ngươi nói nó giống xe ngựa, vậy vì sao không có mã phu đây? Hơn nữa, vậy ngựa kéo nó cũng không có, làm sao xuất phát đây?!'

'Cái này. . . Cái này. . . .'

'Cái này cái gì? Lăng Giản, ngươi phải giải thích rõ ràng cho chúng ta đó!' thừa dịp Lăng Giản đang không biết giải thích như thế nào, các nàng đã từng bước ép sát, như vậy làm cho Lăng Giản không khỏi sinh ra một loại ảo giác. Tại sao không giống như giải thích phương tiện giao thông đường bộ của thời hiện đại, mà lại giống như đại hội thẩm phán tróc gian* đây?!

*[bắt kẻ thông dâm; bắt kẻ gian dâm]

'Vật màu đen chính là săm lốp xe, làm bằng cao su; còn mã phu lái xe thì. . . . Bởi vì, bởi vì ô tô là dựa vào động cơ mà chạy, cho nên chỉ cần tài xế thao tác với tay lái, cũng không cần mã phu nữa.' Một câu trả lời nhanh chóng và rõ ràng vang lên, Thiện Tuyết Nhu thủy chung vẫn cúi đầu, một bộ vẻ mặt hướng về ai đó nhận tội mà nắm chặt lấy túi hành lý nhỏ. Kỳ thực nàng không muốn xen ngang vào, người ta là người yêu với người yêu đang nói chuyện, nàng xen vào thật sự cũng không lễ phép. Nhưng mà, nàng không muốn nhìn thấy Lăng Giản bị hỏi đến khôn còn gì để nói, không thể làm gì khác hơn là làm một nữ nhân lần nữa làm chuyện tốt, thay Lăng Giản trả lời vấn đề của các nàng.

'Ân? Săm lốp xe? Cao su?'

'Động cơ?'

'Tài xế?'

'Tay lái?'

Thiện Tuyết Nhu đại khái cũng không biết một câu trả lời như vậy mà làm cho bốn nữ nhân của Lăng Giản tiến hành phân phối mấy danh từ chưa biết như vậy, rồi hỏi liên tiếp như pháo liên châu. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Lăng Giản đang đứng ở một bên, không có ngoài ý muốn nhìn thấy nàng lần nữa quăng hai cái 'híp mắt' với mình. Thật thẹn thùng! Thiện Tuyết Nhu mím môi, lén lút vung lên khóe miệng, nàng tự nhiên là không đọc hiểu hàm nghĩa cái 'híp mắt' của Lăng Giản. Rõ ràng là hai cái liếc mắt, lại bị nàng xem là cảm tạ, mị nhãn câu dẫn. Này chỉ có thể nói, Thiện Tuyết Nhu ở trước mặt Lăng Giản, triệt để là một kẻ tự tác đa tình rồi còn là một kẻ ngốc nữa.

'Ta, ta lên xe chờ các ngươi trước là được rồi!' không muốn người khác bắt gặp vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, Thiện Tuyết Nhu vội vàng đem túi hành lý phóng tới cốp xe, sau đó ngồi vào vị trí sau lưng tài xế.

Quả nhiên là thần kinh, không có chuyện gì luôn yêu thích thẹn thùng! Lăng Giản liếc mắt nhìn Thiện Tuyết Nhu đã ngồi vào chỗ, trong lòng tự hỏi nên trả lời như thế nào vấn đề của Lam Nhược Y các nàng đây. Dù sao người ta tài xế còn đang chờ, trả lời vấn đề là thứ yếu, trước tiên để các nàng lên xe mới là trọng yếu. Tiến tới cửa xe, Lăng Giản phát hiện xe này còn rất nhiều chỗ ngồi, nếu như đem những chỗ ngồi bên trong mở ra, thì năm người có thể ngồi vừa vặn, cũng sẽ không cần phải chia hai hàng ra để ngồi.

'Cái kia cái gì, chúng ta trước hết không thảo luận những vấn đề phức tạp này. Chúng ta lên xe trước, chờ tới nhà trọ của ta rồi ta sẽ lên Internet đặt mất quyển sách có liên quan cho các ngươi, các ngươi xem liền biết chuyện gì xảy ra.' nói, Lăng Giản chân bước lên xe, nàng thả những chỗ ngồi phụ ở bên cạnh xuống, thảnh thơi ngồi lên, chờ mấy nữ nhân bé ngoan lên xe.

Tuy Lam Thanh Hàn các nàng không hiểu ý tứ của nhà trọ và Internet là gì, nhưng nhìn thấy Lăng Giản đã ngồi vào xe, tiểu vũ trụ của các nàng trong nháy mắt bùng cháy. Đừng thấy các nàng ngày thường thái bình ở chung với nhau, đều là vì Lăng Giản đề xuất 'thời gian bầu bạn', quy định thời gian cùng các nàng ở trong thế giới hai người. Mà bây giờ, chỗ ngồi trên xe tuy rằng đủ cho các nàng ngồi, nhưng chỗ ở gần Lăng Giản chỉ có thể là hai bên trái phải mà thôi.

Vì lẽ đó. . . .

'Ai? Mấy vị tỷ tỷ, các ngươi nhìn xem. Hình như là cờ thêu của hoàng tộc Lam Hướng ta đây! Thật kỳ quái, vật này làm sao mà xuất hiện ở đây đây?!' Lam Nhược Y nâng cao cánh tay chỉ về bên phải xe, thừa dịp Lam Thanh Hàn, Ôn Nhứ Yên cùng với Hứa Linh Nhược hết sức chuyên chú nhìn về phía xa thì cấp tốc lên xe, lắc nhẹ vòng eo ngồi vào bên trái Lăng Giản, kéo cánh tay của nàng khoe khoang nói: 'Mấy vị tỷ tỷ, muội muội lên xe trước các ngươi một bước, các ngươi hẳn là sẽ không trách tội muội muội chứ? Tuy nói nhân gia ngày hôm trước mới cùng tên ngốc thân thiết, nhưng vẫn muốn dính chặt như thế đây! Thực sự là, nửa khắc cũng không nguyện cách xa nàng một chút đây!'

Quả nhiên, nghe Lam Nhược Y vừa nói thế, bao nhiêu người bấy giờ rõ ràng là nàng lúc nãy chỉ thuận miệng nói để di dời chú ý của các nàng mà thôi. Mục đích chính là trước các nàng một bước để ngồi cạnh Lăng Giản. Bởi vậy, chỉ còn lại bên phải Lăng Giản là vị trí được ngồi cạnh bên nàng. Làm sao bây giờ? Ba người nhìn nhau vài giây, nghe Lam Thanh Hàn mở miệng nói, nói: 'Hai vị tỷ tỷ, ta đã vài ngày không cùng Lăng Giản thân cận. Huống hồ, trước đây triều chính bận rộn, ta cơ hồ đem thời gian của ta cùng Lăng Giản đưa cho hai vị tỷ tỷ rồi. Bây giờ chỉ là một chỗ ngồi nho nhỏ, không bằng hai vị tỷ tỷ. . . .'

'Chúng ta ngồi bên cạnh là được rồi.' nghe Lam Thanh Hàn nói thế, Ôn Nhứ Yên cùng Hứa Linh Nhược chỗ nào còn có thể tranh chỗ ngồi bên phải của Lăng Giản với nàng. Huống hồ các nàng vốn là tính cách đôn hậu, rất ít chủ động tranh cái gì đó.

'Các ngươi a! Không phải là chỗ ngồi thôi sao? Sao giống như chiến tranh đánh chiếm thành trì vậy!' nhìn mấy nữ nhân vì chỗ ngồi cạnh nàng mà triển khai 'hiệp đấu trí nhỏ', Lăng Giản không khỏi sủng nịch, nở nụ cười, nàng nhéo nhéo cằm Lam Nhược Y, nói: 'Như vậy đi, về thành B như thế nào cũng non nửa ngày. Nhược Y cùng Thanh Hàn trước tiên ngồi ở chỗ này đi, chờ hai, ba giờ nữa, các ngươi lại cùng Linh Nhược và Nhứ Yên đổi chỗ ngồi. Đề nghị như vậy, công bằng không?'

'Đề nghị của ngốc tử, tự nhiên là công bằng nhất đây!' Lam Nhược Y khẽ cười nói, nàng nhẹ nhàng tựa ở trên người Lăng Giản, áo bào hơi rộng hữu ý vô ý lộ ra ý xuân bên trong, là cho Lăng Giản không kềm lòng được kề sát thân thể vào nàng, giơ tay ôm lấy vòng eo mềm mại không xương.

'Mọi người đều, đều, đều đã lên xe hết chưa? Nếu đã, đã, đã lên xe hết rồi, thì đóng cửa xe lại đi. Phải, phải, phải lên đường rồi!' phát hiện các nàng cũng đã lên xe, tài xế sư phụ hảo tâm nhắc nhở các nàng đóng cửa xe lại chuẩn bị xuất phát. Chỉ tiếc hắn xưa nay chưa từng thấy nhiều mỹ nữ như vậy tụ tập cùng một chỗ, trong nhất thời phạm phải tật nói lắp.

'Đóng cửa xe? Cửa xe làm sao đóng lại đây?' Không có mành cửa. Hứa Linh Nhược cách cửa xe gần nhất nói.

'Để ta đóng cho.' Biết Hứa Linh Nhược các nàng làm thế nào cũng không biết đóng cửa xe, Thiện Tuyết Nhu ngồi đối diện tình nguyện đứng lên đóng cửa lại.

Chờ khi nàng ngồi xuống lần nữa, ánh mắt Lăng Giản lần thứ hai đảo qua người nàng, nói: 'Chờ trở về thành B, trước tiên tìm một ngân hàng rồi dừng lại ở đó, hảo hảo đem tiền nợ ngươi trả lại cho ngươi.'

'Không, không cần. . . . Ý của ta là, không cần phải gấp. Ngươi, ngươi khi nào thuận tiện, thì trả cũng được. Ta, ta bên này không sao.'

'Thiện cô nương, cảm tạ ngươi giúp ta như vậy. Tuy rằng ngươi nói giúp ta là vì tất cả hữu duyên, nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi đến tột cùng là vì sao lại giúp ta như vậy?' Cảm thấy được xe khởi động, Lăng Giản không tự chủ được nắm chặt tay Lam Thanh Hàn, một tay khác vẫn đang vòng lấy vòng eo mềm mại của Lam Nhược Y. Còn Hứa Linh Nhược cùng Ôn Nhứ Yên, bởi vì Lăng Giản không có mọc thừa hai cánh tay nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là hướng về các nàng mà lộ ra một nụ cười ôn nhu, để cho Lam Thanh Hàn các nàng minh bạch, nàng yêu mỗi người các nàng trước nay đều bình đẳng như nhau.

64},"pZt



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro