CHƯƠNG 69: Ý muốn sao có thể chối từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái tên Trầm Tuyệt Tâm này, một chút đều không thấy giống tên của con gái a." Nhìn dung nhan gần trong gang tấc, Oản Nương hầu như si mê ôm lấy nàng, lẩm bẩm mà nói: "Tuyệt Tâm ...Tuyệt Tâm, nghe vào liền làm người đối diện cảm thấy sợ sệt, càng cảm thấy cái tên này không phù hợp." Người trước mắt này, rõ ràng nên được đặt một cái tên thật thanh tú, chứ không phải là cái tên Tuyệt Tâm này.

"Cái tên này là ta được nương đặt cho từ lúc sinh ra đấy. Nàng muốn ta đoạn tình tuyệt tâm, một lòng chỉ vì gia nghiệp của Trầm gia. Nhược Phi Như này, mà sao lại dối trên gạt dưới cói ta như một nam hài mà nuôi nấng chứ?" 

Trầm Tuyệt Tâm nghiêng đầu, đưa gò má của chính mình đặt lên tay của Oản nương, "Kỳ thực, ta cũng từng muốn giống như một người nữ tử bình thường, được mặc quần áo trang phục đẹp, có một cái tên vừa thanh tú lại vừa có ý thơ hay, hay chỉ là được cha mẹ che chở thương yêu bằng mọi giá. Đáng tiếc, số mệnh ta đã định, thân bất do kỷ. Oản Nương, ta như thê này, ngươi sẽ hiểu cho ta chứ?"

Hiểu, tất cả mọi chuyện nàng đều hiểu. Oản Nương khẽ gật đầu, "Ta chưa từng đọc thư, nhưng ta biết, ngươi một chút đều không giống cái tên mà mẹ đã đặt cho ngươi. Ngươi, ngươi là người tốt, So với bất cứ người nào khác đều tốt hơn!."

"Ta đâu phải là người tốt lành gì, có điều là sinh sống ở thế gian toàn tục nhân này, ắt sẽ có thất tình lục dục,  và cũng sẽ có ý nghĩ hại người thôi." Được ôm ấp trong lòng bàn tay ấm áp của Oản Nương gương mặt của Trầm Tuyệt Tâm đã không còn tái nhợt nữa, đã ửng hồng lên trông thấy. Dường như đã quên đi cảm giác đau trên mông mình, vào lúc này có thể cùng Oản Nương tâm sự, Trầm Tuyệt Tâm cảm giác nàng ấy là tri kỷ, cảm giác cực kỳ thân thiết.

Chóp mũi nhẹ nhàng xẹt qua trước ngực Oản nương, vì không có áo lót nên chỉ các một lớp áp mỏng, Trầm Tuyệt Tâm mơ hồ đem đầu vùi ở phía trên, trêu đến Oản Nương đặc biệt căng thẳng.

"Oản Nương. . ." Đại khái là mọi thứ đều đã chín muồi, thành thục đến nỗi Trầm Tuyệt Tâm không cần dùng từ ngữ uyển chuyển kia nữa, chỉ là dùng từ đơn giản nhất, nói ra trực tiếp thứ mà nàng khát vọng nhất: "Ta muốn nàng ngủ với ta đêm nay, nàng đồng ý được không?"  

Nếu nói trước đây thì mặt Oản Nương mặt đã đỏ ửng lên rồi, nay Trầm Tuyệt Tâm như vậy thẳng thắn nói ra, càng làm cho tim đập như hươu chạy, không biết như thế nào cho phải. 

Làm sao có thể đây? Nàng làm sao biết chứ? Oản Nương không thể tin được là những lời đó lại được nói ra từ miệng của Trầm Tuyệt Tâm, nàng cũng không quên được chính mình là thân phận như thế nào, không thể như vậy được, làm sao mình xứng với người trước mặt đây? 

Hay chỉ vì, những thứ này quá mới mẻ nên mới muốn thử một lần sao? Có thể là vậy. . . chắc là vậy rồi... Oản Nương thân thể hơi run lên, chuyện này quả thật so với chuyện bị cự tuyệt lại càng khiến người ta tuyệt vọng hơn.

Nhưng mà tất nhiên, đây là điều mà Trầm Tuyệt Tâm mong muốn, nàng sao lại có thể cự tuyệt đây? Nhắm mắt lại, tầm mắt của Oản Nương đối diện với ánh mắt mong chờ của Trầm Tuyệt Tâm, cứ chăm chú như vậy. Thật lòng thì dường như các nàng đã sớm nương tựa lẫn nhau, tùy theo ý muốn của đối phương mà thôi, giống như thuận nước thì đẩy thuyền, chuyện này có xảy ra cũng là chuyện sớm muộn.

Đã qua một thời gian khá lâu, mà cảm giác ngượng ngùng của cả hai, đã không còn lời nào có khả năng đáp lại. Trầm Tuyệt Tâm ánh mắt cực nóng khẩn thiết, Oản Nương lại là cực điểm do dự, cuối cùng không đành lòng làm mất tâm ý ấy. 

Oản nương nhấc thân, bắt đầu cởi quần áo. Oản Nương xấu hổ mà cời áo lót rút đi, lộ ra bộ ngực căng tròn và đầy đặn. Một giây sau, nàng chủ động ôm lấy cổ Trầm Tuyệt Tâm, theo người nàng  mà nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy, "Nếu, nếu có thể làm ngươi vui, Oản Nương nguyện. . . Nguyện. . ." Lời nói đến cuối cùng, âm thanh đã là càng ngày càng nhỏ.

"Oản Nương, ta vui lắm, trong lòng ta vui lắm!" Được đáp ứng, Trầm Tuyệt Tâm trong lòng như nhảy nhót. Nàng giống như đứa trẻ được cho kẹo vậy, nằm nhoài lên người Oản Nương, nhiệt tình hôn lên môi và da thịt của Oản nương, đến mức, mỗi chỗ đã qua đều sẽ để lại dấu vết nhợt nhạt, rồi sau đó chậm rãi biến mất. 

Đã rất lâu rồi không có cảm giác ngượng ngùng này, từ trước tới giờ nàng đều bị coi là cám bã*, cả trượng phu đều nhẫn tâm mà vứt bỏ, chà đạp. Giờ khắc này nàng lại được coi như ôn nhu trân bảo mà nâng niu, làm cảm giác sợ hãi kia tan biến, chỉ để lại hôn môi được hôn đến dị dạng, làm nàng không kìm lòng được mà ngâm khẽ.

(*) cám bã (thường chỉ thức ăn thô, thời xưa người nghèo dùng làm thức ăn)

Nguyên lai, là vì ý trung nhân đang ở trên người mình 'tận lực lấy lòng', đã đủ để làm thân thể của nàng không tự chủ được mà run rẩy. Oản Nương hai tay vịn lên lưng của Trầm Tuyệt Tâm, đó là thỏa mãn, cũng là vui mừng.

Nàng đã từng là cô dâu được nuôi từ bé của phu quân bị bỏ mặc, không được chính mình, lại càng không có tự do. Ông trời thương nàng, được Trầm Tuyệt Tâm 'Cứu giúp' từ trong gian khổ, từ này về sau trái tim từng phủ đầy bụi đã được sưởi ấm, hiểu được lưu ý nghĩa cuộc sống, hiểu được thế nào là đau lòng, hiểu được thế nào là tình yêu, cũng ở trong đó được cảm nhận và hạnh phúc.

Ngoài phòng phong quang bất tận, trong phòng cảnh "xuân" vô hạn. ".............."!

Oản nương có gằng kiềm chế nhưng vẫn không ngừng được mà khẽ rên..... Ngoài cửa, người nào đó nghe được tiếng động muốn gõ cửa nhưng tay lại chậm rãi mà nắm chặt, sau đó xoay người nhìn bị mây mù đã bị che đi một nửa huyền nguyệt, lảo đảo mà bước đi.

Đêm nay, sợ là ai đó được vui vẻ, có được mong muốn của mình; mà cũng có người trong lòng lại bi thống, buồn khổ phải mượn rượu giải sầu rồi....

Đến khi gà gáy, trên dưới Trầm phù các hạ nhân đã dậy sớm để chuẩn bị nước rửa mặt cùng bữa sáng cho chủ nhân. Oản Nương đã quen rồi nên dậy lúc trời còn chưa sáng. Sau khi trải qua một đêm vui thú, nàng vào lúc này chỉ cảm thấy thân thể dặt dẹo không khỏi sai khiến. Nàng ý thức được rõ ràng như vậy, nhưng bởi vì Trầm Tuyệt Tâm đang nằm trên người nàng  nên không dám nhúc nhích.

Ngón tay của Oản nương lướt qua khuôn mặt ửng hồng của Trâm Tuyệt Tâm, bởi vì cái mông có thương tích, lại vì người ta mà không chịu từ trong ôn nhu hương rời đi, Trầm Tuyệt Tâm hầu như cả đêm đều nằm nhoài trên người Oản Nương, thỉnh thoảng khẽ động , lại theo bản năng trèo lên thêm hai cái, sau đó nghiêng đầu ngủ tiếp đi. 

Nàng khá là mệt mỏi, bị dằn vặt nguyên một đêm, thân thể của Trầm Tuyệt Tâm thực sự là không thể coi thường. Dù rằng còn ở trong thân thể nàng ầm ĩ liên tục thế kia, nhưng nàng vốn là thân thể hư nhược nên nàng có lòng thì cũng không đủ năng lực mà đáp ứng.

"Tâm nhi. . ." Khẽ gọi người ở trên mình, nước mắt trên khóe mắt của Oản nương chợt rời xuống. 

Nghĩ đến chuyện đem qua dường như chỉ là mơ thôi, hai con mắt của nàng lần thứ hai bịt kín bởi một tàng nước mắt. Chờ đến khi Tâm nhi tỉnh lại, có phải là hết thảy đều khôi phục lại như bình thường? Nàng vẫn phải là xưng hô là Trầm công tử, mà nàng, cũng bất quá đối với nàng ấy lấy lễ để tiếp đón, cái gì cũng không được vượt qua. 

Cái kia. . . Sự ấm áp đêm qua, có phải chỉ là sự nhất thời? Nếu lại bị trở thành đồ chơi, so với trước đây, lại càng thêm đau khổ không thể tả nổi. . . Nghĩ như vậy, nước mắt của Oản Nương bất giác rơi, tiếng nức nở  cũng không kìm được mà ngày càng mãnh liệt.

"A. . ." Cuối cùng cũng bị người khóc sướt mướt quấy nhiễu đánh thức, Trầm Tuyệt Tâm cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra, quay về trước mắt trắng lóa như tuyết khẽ hôn lên, lại ngẩng đầu, nhưng là bị Oản Nương gào khóc làm sững sờ, 

"Oản Nương, ngươi. . . Ngươi làm sao lại khóc?"

Không nghĩ tới sẽ  đánh thức Trầm Tuyệt Tâm, Oản Nương mau lau đi lệ trên mặt, nghiêng đầu đi từ dưới người của nàng rời đi.

"Không, không có chuyện gì đâu." Làm như đối với mình an ủi, Oản Nương đến bên giường nhỏ ngột ngạt mà hô hấp, sau đó điều chỉnh lại nụ cười, nhưng cúi đầu không dám nhìn tới Trầm Tuyệt Tâm: "Trầm công tử, ngươi tỉnh rồi! Vết thương còn đau không? Có muốn ta giúp ngươi xoa thuốc không?"

Nhìn như vậy sao mà hiểu được? Trầm Tuyệt Tâm không phải con giun trong bụng của Oản Nương, không nghĩ ra nàng đang yên đang lành tại sao lại xa lánh như vậy. Mình không có mất trí nhớ, ttaats nhiên là không thể quên những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. 

Vừa phát sinh,  sẽ không coi như đó là giấc mộng. Nàng quàng tay qua vai Oản Nương, thấy trên mặt rưng rưng nước mắt, quỳ ở trên giường, lấy tay lau ở khóe mắt của rồi lại in lại hôn nhẹ: "Vì sao lại xa cách như vậy? Đêm qua không phải vừa gọi ta là Tâm nhi? Gọi Trầm công tử ... Trầm công tử, nghe không êm tai. . . Oản Nương, nếu như có tâm sự, liền nói cho ta, đừng kìm nén trong lòng."

Nàng đang nói cái gì vậy? Nàng còn nhớ về chuyện đêm qua thậm chí không có cố ý quên ư? !

 Oản Nương thụ sủng nhược kinh, hầu như trợn mắt lên nhìn người trước mặt, phục mà một lần nữa cúi đầu, có chút ủy khuất nói: "Ta, ta không có tâm sự gì cả. Ta chỉ sợ đêm qua hết thảy đều là hư huyễn, đến khi ngươi tỉnh lại, Oản Nương vẫn là Oản Nương, Trầm công tử vẫn như lúc ban đầu. Oản Nương biết là, Oản Nương không xứng với Trầm công tử, dù cho đều là nữ tử, nhưng Oản Nương đã là quả phụ, không xứng không được, không xứng không được. . ." Càng nói càng tự ti, nước mắt cũng theo mà rơi xuống ở trên người, ẩm ướt lành lạnh, cũng không thoải mái.

"Phi phi phi! Cái gì mà không xứng với không được! Ở trong lòng ta, Oản Nương xưa nay đều không phải quả phụ!" 

Trầm Tuyệt Tâm nâng gương mặt của Oản Nương lên, trong mắt tất cả đều là trìu mến: "Một người nữ tử như Oản Nương đây, dù là ai đều sẽ rất thương tiếc và muốn bảo vệ. Oản Nương không phải là quả phụ mất trượng phu, Oản Nương là người của ta, và con trai của nàng, cũng là của ta. Mặc kệ là lớn hay nhỏ, say này đều sẽ do ta chăm sóc. Oản Nương, ta nói rồi, ta sẽ rất chăm sóc mẹ con các ngươi, tất cả có ta lo ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro