CHƯƠNG 70: Tại sao Tô Vãn Ngưng lại say?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải là vinh hạnh cỡ nào mới được nghe lời hứa hẹn ấy chứ? 

Trầm Tuyệt Tâm đưa hai bàn tay ôn như vuốt nhẹ gò má của Oản nương lau đi nước mắt cho nàng. Oản Nương ngơ ngác nhìn Trầm Tuyệt Tâm, sau đó đột nhiên tiến vào trong ngực ôm, hai tay chăm chú bám vào vạt áo của Trầm Tuyệt Tâm, nghẹn ngào nói không ra lời. 

Linh nhi đã tỉnh lại, vào lúc này chính là đang nằm trên giường nhỏ tự đùa tự nghịch. Nàng tự nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nghe không hiểu, tự mút ngón cái của chính mình, lắc lư liên tục.

"Oản Nương?" Thấy Oản Nương chậm chạp không có phản ứng, Trầm Tuyệt Tâm cũng không biết nên làm sao. Nàng chỉ là nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của Oản Nương lệ, thở dài một tiếng, nói: "Gần đây ngươi rất dễ rơi lệ, ngươi không biết như vậy sẽ làm cho người ta đau lòng sao? Oản Nương, ta cũng không phải là ăn nói ba hoa, lời nói này, tất cả đều là nghiêm túc, tuyệt không có giả dối!"

"Ta biết, ta đều biết!" Rốt cục cũng có phản ứng lại, Oản Nương rơi lệ nhưng vẫn có cười. Nàng hoàn  vào vòng eo của Trầm Tuyệt Tâm, đem mặt kề sát ở trong lòng, lẳng lặng nghe nhịp đập của nơi đó. Nhận ra được hai chân của nàng có chút run, lúc nãy thật không tiện buông ra, nói: "Ngươi thương nhưng là tốt hơn một chút? Ta, ta lại cho ngươi trên chút dược khỏe không?"

"Ừm." Biết Oản Nương vẫn còn đang tiêu hóa sự chuyến biến trong quan hệ của hai người, Trầm Tuyệt Tâm cũng không cần phải nhiều lời nữa, trái lại thoải mái nằm lỳ ở trên giường, chếch người qua quay lưng nhìn Oản Nương đang mặc quần áo, khóe môi nói một câu, trong lòng hẳn là rung động.

Mặc xiêm y, Oản Nương đem tấn tóc lên và hơi gom lại, cầm bình thuốc cẩn thận kiểm tra vết thương trên mông của Trầm Tuyệt Tâm. Đến cùng là tại vị trí đó,  sau một đêm, sưng đỏ đã dần dần tiêu tan. Oản Nương đem dược cẩn thận thoa tại vết thương, lòng bàn tay chậm rãi ma sát, đáy mắt tất cả đều là đau lòng: "Còn đau không?"

"Cũng còn tốt, không có gì đáng ngại." Trầm Tuyệt Tâm nhìn nàng ôn hòa nở nụ cười, hiếm thấy sự ấm áp này khuôn mặt Oản Nương đỏ lên, cúi đầu tất cả đều là e thẹn. Thấy thế, Trầm Tuyệt Tâm cười hì hì, lôi kéo nàng tay vừa khẽ vuốt vừa mò mẫn, 'Ta chính là muốn chiếm tiện nghi của ngươi' dùng sức sượt trên người đối phương trong bụng, nói: "Vừa vặn trên mông có thương tích, ta có thể lưu ở trong phủ cùng ngươi mấy ngày. Ngươi mà an tâm ở lại, tất cả ta sẽ an bài thỏa đáng. Ngày sau, không nên lại tự ti, ngươi rất tốt, có thể ở cạnh ngươi là vinh hạnh của ta."

Mấy câu nói đơn giản ấy, là động viên mà càng là sự săn sóc. Chỉ là. . . đáy mắt Oản Nương khá có mất mát, suy nghĩ muốn ... muốn thường xuyên làm bạn ở bên cạnh nàng: "Qua chút thời gian liền muốn đi nơi khác sao?" Nàng biết Trầm Tuyệt Tâm bận bịu, tự nhiên không thể luôn ở bên cạnh nàng. Huống hồ, còn có một người Thiếu nãi nãi được cưới hỏi đàng hoàng ở Trầm gia. 

Vừa nghĩ như vậy, Oản Nương không khỏi tự oán trách chính mình, nàng không nên có ý nghĩ ích kỷ như vậy, có thể được ở bên Trầm Tuyệt Tâm một khắc, đã là hạnh phúc rồi, cái gì cũng đã cho mình, thì mình vì sao lại ngày càng đòi hỏi nhiều?

"Một thời gian, Ta dự định sẽ rời khỏi thành Tô Châu." Dự định đã ở trong đầu Trầm Tuyệt Tâm, nàng nghiêng người tựa vao trong lồng ngực của Oản Nương, nhắm mắt dưỡng thần: "Ta hiện tại nắm giữ tất cả thứ đó đến cùng cũng không phải tự mình làm ra, nếu như sau này muốn dễ chịu một chút, thì bây giờ phải có hành động. Oản Nương yên tâm, ta không đi ngay bây giờ đâu, ta sẽ có người sắp xếp thỏa đáng chuyện ăn uống sinh hoạt của hai mẹ con nàng. xong xuôi đã" 

Trầm mặc trong chốc lát, nàng mở mắt ra nhìn thẳng vào đôi mắt không nỡ kia của Oản Nương, nói: "Ta sẽ sớm quay trở lại. Oản Nương, ta biết ngươi con ngại ngùng, trong lòng cũng có tâm sự nhưng không tiện nói. Hôm nay ta đã nói rõ tình ý của mình với nàng. Còn nàng có ý nghĩ gì, ta cũng đã rõ ràng. Có mấy lời, không nói ra được cũng không sao, nàng chỉ cần nhớ tới, ở bên cạnh ta, nàng không cần câu nệ quá nhiều, càng không được tự ti. Nàng là nàng, cần phải biết tự quý trọng nữ nhân nha, nữ nhân cũng là có suy nghĩ riêng, có tự do nữ nhân, hiểu không?" 

Oản Nương đã rõ ràng nàng ý tứ trong lời nói, cũng biết tự mình tính tình quá mức nhu nhược câu nệ. Nàng cảm động vì câu nói vừa rồi

."Tâm nhi." 

Nàng khẽ gọi người trong ngực, đầu ngón tay xuyên mái tóc đén óng, nhưng lại đối diện với Trầm Tuyệt Tâm, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy mắc cỡ nhưng cũng không chỗ có thể trốn, chỉ để người kia thưởng thức lòng bàn tay, ánh mắt một trận ngượng ngùng: "Ta, ngươi. . . Chúng ta. . ."

"Ta thích nghe." Trầm Tuyệt Tâm miễn cưỡng từ trong ngực của nàng bò lên, ăn mặc chỉnh tề, quay về trên bàn trang điểm, nhìn gương đồng đơn giản là lấy mái tóc sắp xếp lại, cứ việc để  tán loạn, nhưng không mất đi sự nam tử của trang phục."Ta trở về nhà đổi xiêm y, chờ ta một lúc chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Trên dưới Trầm phủ không thể che giấu nổi sự tình, đêm qua chưa kịp báo cho Tô Vãn Ngưng liền ngủ lại bên trong phòng với Oản Nương , sợ sẽ trở thành đề tài đàm luận của bọn hạ nhân . Dù gì hai người là phu thê trên danh nghĩa, không thể qua loa việc này được. Đứng ở ngoài cửa phòng, Trầm Tuyệt Tâm nâng tay lên lại một lần nữa thả xuống, Tô Vãn Ngưng đối với nàng là một thứ gì đó không làm rõ được, là lạnh lạnh nhưng cũng có một chút tâm tình.

Mùi rượu sộc đến, Trầm Tuyệt Tâm cau mày, nàng đẩy cửa phòng ra dễ như ăn bánh vậy. Một luồng mãnh liệt mùi rượu phả vào mặt, không né tránh kịp nữa, chân nàng vừa vặn cũng đá trúng bầu rượu rơi trên mặt đất. 

Chuyện này. . . ? ! Đáy mắt Trầm Tuyệt Tâm có một tia sáng không tên, nàng do dự trằn trọc có nên vào bên trong phòng, nhưng thấy Tô Vãn Ngưng ngồi bệt dưới đất nằm gục cạnh giường, làm gì còn giữ được dáng vẻ của một nữ tử khuê tú chứ?

Chén rượu đẹp đẽ liền lăn vào bên người Tô Vãn Ngưng rượu chưa được uống hết đang từ từ chảy ra sàn, làm ướt nguyên một góc phòng. Cớ gì lại như vậy? Tội gì phải như vậy? ! Nhìn nàng ấy, đáy lòng Trầm Tuyệt Tâm tất cả đều là thương tiếc, nàng không biết Tô Vãn Ngưng vì sao mượn rượu để dằn vặt chính mình, nàng không thích nữ tử uống rượu say, một khi say rượu, cái kia liền mất hết hình tượng không còn chút nào có thể nói, nghiêm trọng hơn, càng là chuyên để mặc cho người khác định đoạt. 

Cho nên nàng không nê uống rượu nhưng tiên thiếu như vậy say khướt ra, vừa là không muốn tổn thương hình tượng của mình, thứ hai là vì không muốn người khác phát hiện ra bí mật trên người mình. Nhưng  Tô Vãn Ngưng thì sao đây? Vốn là một người cực kỳ chú trọng hình tượng chính mình lại là vì sao mà uống say?

"Ai." Than nhẹ một tiếng, Trầm Tuyệt Tâm cuối cùng cũng tiến lên một bước, quay về người say rượu mà không hề phòng bị đưa tay ra. Tất nhiên, khi nàng muốn đem Tô Vãn Ngưng đỡ lên giường nghỉ ngơi thì, trên đất người đó cực kỳ cố chấp bỏ tay nàng ra, ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt sưng to vì khóc thực tại để Trầm Tuyệt Tâm lấy làm kinh hãi: "Ngươi, ngươi đây rốt cuộc là làm sao?"

"A. . ." Sợ là cảm giác say chưa tiêu, men say càng sâu. Tô Vãn Ngưng lảo đảo đứng lên, hướng về phía Trầm Tuyệt Tâm nổi lên khóe môi, cười đặc biệt kiều mị. Nàng lảo đảo vài bước, đưa tay lôi vạt áo trước của Trầm Tuyệt Tâm, từ ngữ oán thán, "Làm sao nào? Trầm công tử * một khắc trị thiên kim, sớm như thế đã tỉnh rồi?"

"Ngươi! Ngươi đều biết sao?" Trầm Tuyệt Tâm sững sờ, lập tức trong tâm có sáng tỏ. Cảm thấy chuyện Tô Vãn Ngưng uống say cùng mình là có liên hệ vơi nhau.

"Làm sao? Sợ ta biết hả?"Tô Vãn Ngưng xoay người quay lưng nhìn nàng, nhưng là khom lưng nhặt bầu rượu trên đất, đang muốn đưa đến bên miệng thì, ngược lại bị Trầm Tuyệt Tâm ngăn lại: "Tô Vãn Ngưng! Ngươi chuyện này. . . Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!"

"Muốn nói cái gì? Trầm công tử nửa đêm tiêu dao, lại không cho ta uống rượu? Ngươi hay, hay lắm lợi hại lắm! Đem chính thê bỏ bê bên trong phòng, lại lưu người ngươi thích ở trong phủ! Trầm Tuyệt Tâm! Bước kế tiếp có phải là bỏ rơi ta, cưới nàng không? ! Ha ha. . ." 

Tô Vãn Ngưng lảo đảo bám vào quần áo Trầm Tuyệt Tâm không tha, "Ngươi có biết hay không, ngươi có biết hay không. . . Trầm Tuyệt Tâm, ta thật hận ngươi!" Nói xong,Tô Vãn Ngưng hoàn toàn mất đi dáng vẻ đoan trang xưa nay, quay về Trầm Tuyệt Tâm lại đánh lại đạp, hầu như cuồng loạn: "Ta hận ngươi! Hận ngươi!"

"Tô Vãn Ngưng!" Bị đánh có chút đau, Trầm Tuyệt Tâm ôm chặt lấy nàng, tức giận nói: "Ngươi đến cùng ở đây nổi điên làm gì! Ta làm gì mà trêu chọc ngươi quá đáng đâu! Ngươi và ta trong lúc đó, vốn luôn là thuần khiết! Hôm nay ngươi như thế, đến cùng vì sao!"

"Thuần khiết?" Nghe vậy,T ô Vãn Ngưng một trận cười khổ, nàng nhấc người lên nhìn Trầm Tuyệt Tâm lúc này mặt đang xanh bặt, chậm rãi xoa, mà ôn nhu khiến người ta trong lòng run sợ: "Ta cùng ngươi bái đường, sự trong sạch của ta liền nhất định không còn tồn tại nữa! Ngươi không hiểu có đúng hay không? A. . ." 

Không biết khí lực từ nơi nào tới, Tô Vãn Ngưng càng là đột nhiên đem Trầm Tuyệt Tâm đẩy ngã ở giường, đặt ở trên người nàng tiếp tục lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: "Ngươi sẽ hiểu! Chung quy sẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu! Trầm Tuyệt Tâm, tại sao ngươi, tại sao ngươi lại trêu chọc ta như . . ." Nàng khóc......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro