CHƯƠNG 71: Nguyện theo ý giai nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên Trầm Tuyệt Tâm bị đè lên giường ngủ, nàng liền cảm thấy vết thương ở mông cực kỳ đau đớn. Dù vẫn còn đang mơ màng trong giấc mộng, thì vì sự đau nhói ấy mà kéo về hiện thực. Cũng may là đệm trên giường này cực kỳ mềm mại, cho nên mới giảm bớt một chút sự kích thích cho vết thương. 

Ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của Tô Vãn Ngưng đã lệ rơi tràn đầy, Trầm Tuyệt Tâm trong lòng là một trận tự trách. Những hình ảnh này trước mắt làm nàng bảy phần là tỉnh táo mà ba phần là ngạc nhiên.

Còn nhớ tới trước đó đã hai ba lần ra hỏi thẳng nàng ấy có thích mình hay không, thì chỉ nhận lại là sự cay nghiệt cùng câu từ ghét bỏ.... 

Nhưng có lẽ nào Trầm Tuyệt Tâm lại không hiểu nữ nhân a...., nữ nhân mà vốn là nói một đằng làm một nẻo, tâm tư cũng như kim mò đáy biển, làm sao dễ dàng mà dò hỏi như thế?

Tô Vãn Ngưng a Tô Vãn Ngưng!

Trầm Tuyệt Tâm nhắm chặt hai mắt, nàng rất sợ phải chống đối với cặp mắt ai oán đang nhìn nàng lúc này.

'Nhưng mà người mà ngươi thích là Trầm gia công tử, là một thân nam tử bình thường. Nếu nàng biết ta thân là nữ tử chuyện này... rốt cuộc là phải làm sao đây?'

Trầm Tuyệt Tâm đầy cõi lòng tràn đầy sự bất đắc dĩ, giẫy giụa từ dưới người của nàng chạy trốn, "T nhớ là ngươi đã  một đêm rồi chưa ngủ, vẫn là nghỉ ngơi sớm đi."

Nàng xoay người muốn chạy, muốn rời đi nơi tơ tình quấn quanh này, ngược lại, lại bị Tô Vãn Ngưng kéo ống tay áo, một đôi mắt mất đi thần thái trừng trừng mà nhìn nàng: "Đây là do không muốn để tình nhân của người chờ đợi ư? Không cho phép đi! Trầm Tuyệt Tâm, ngươi đã quên rồi à, ngươi là phu quân của ta, là tướng công của ta! Người ở bên cạnh bầu bạn với ngươi, là ta. . ." 

Nếu không phải vì tình, thì từ trước đến giờ tại sao ta là Tô gia tiểu thư luôn phải giữ mình trong sạch, hà cớ gì lại phải tự mình dằn vặt ? Luôn bị trêu cợt đùa giỡn, tất cả đều như đâm ở trong tim... Khó có thể chữa lành!

"Ta không có đi tìm Oàn Nương mà!." Ngửi thấy mùi rượu trong phòng, Trầm Tuyệt Tâm một trận đau đầu. Gian nhà đang yên đang lành, như vậy mà tàn tạ thành một mảng, nàng chung quy phải đem nó dọn dẹp đi. Miễn để cho bọn hạ nhân lắm chuyện đi đây đông truyện đi kia tây giảng, đến cuối cùng không biết đâu là thật giả.

"Ta đi đóng cửa lại." Nàng muốn kéo tay Tô Vãn Ngưng ra, ngược lại, lại bị vòng lấy ôm chặt bên hông, giống như chơi xấu: "Không muốn ngươi đi! Ta muốn ngươi cùng ta đi ngủ!"

"Ngươi!" Đến cùng không có cách nào tránh thoát khỏi sự của cố chấp Tô Vãn Ngưng, Trầm Tuyệt Tâm đành thở dài một tiếng, tâm liền thấy thương hương tiếc ngọc, lại dần sầu não hoài, mọi cách bất đắc dĩ. Thiên làm bậy, còn có thể sống; mình tự làm bậy, không thể sống nổi.

"Thôi thôi thôi, ta cùng ngươi đi ngủ là được." Nàng cẩn thận chếch ở bên trong giường, tùy cho Tô Vãn Ngưng tiến vào trong ngực của nàng rút lấy sư ấm áp ngắn ngủi này. 

Mùi rượu vẫn bay quanh, Trầm Tuyệt Tâm nhìn không giống lãnh ngạo nữ tử bình thường , lấy tay mơn trớn bên tai, "Ngươi không nên thích ta, ta la. . ." Lời nói đến đầu môi Trầm Tuyệt Tâm lại mang nó trở vào, không thể nói.

"Không sao cả." Một tiếng lẩm bẩm từ Tô Vãn Ngưng, nàng chăm chú ôm chặt vòng eo Trầm Tuyệt Tâm, thậm chí kéo tay qua khoát lên người của chính mình.

 "Ta không để ý." Nàng nói trong lòng đăm chiêu, nhưng rõ ràng  là Trầm Tuyệt Tâm sẽ không hiểu. Nàng coi là thật là Không sao cả, Không sao cả dáng vẻ của người trước mặt, nàng không để ý người này là nam là nữ. Làm đảo loạn tâm nàng, phải có phụ trách đối với nàng. Bằng không, nàng sẽ không buông tay đâu, nhất định không buông.

Quả nhiên, Trầm Tuyệt Tâm không hiểu hàm ý trong lời nói của nàng. Trầm Tuyệt Tâm chỉ nói Tô Vãn Ngưng say nên thái quá, vì khác hẳn ngày bình thường lạnh lùng lãnh đạm như vậy. Có điều, nàng đúng là thích vô cùng lúc Tô Vãn Ngưng say rượu, mặc dù hình tượng có chút không thể tả, lnhungw khoảng cách giữa hai người được gần nhau hơn.

"Chờ sau khi tỉnh lại, tắm rửa một phen đi nha." Trầm Tuyệt Tâm khẽ vuốt lưng Tô Vãn Ngưng lưng, đến trước gò má của nàng xẹt qua một cái hôn. Ai da! Trong phòng tất cả đều là mùi rượu, chắc là phải đi dọn dẹp một phen mới .

"Không cho phép đi." Mặc dù vẫn cảm nhận được ôn nhu từ lòng bàn tay, nhưng Tô Vãn Ngưng vẫn rất căng thẳng bám vào xiêm y Trầm Tuyệt Tâm, trong miệng lẩm bẩm không ngừng: "Phu quân, đừng đi !"

Đến cùng nàng ấy vẫn coi mình là nam tử a! Nghĩ cũng đúng, Trầm Tuyệt Tâm ta lại quên à, đây là tình cảm nam nữ bình thường a, thế gian này liệu có thể có mấy người như hồ ly tinh a mắt vàng chói lửa, có điều một khi biến rõ sự thật thì sẽ như thế nào? Hai chúng ta cứ như đánh Thái Cực vậy, ngươi tới thì ta đi, cũng không biết được tâm tư lẫn nhau, thực sự nực cười.

Trong lúc Trầm Tuyệt Tâm còn ở cùng với Tô Vãn Ngưng đang ngủ yên, ở Trầm phủ bọn hạ nhân sau khi làm xong việc đã tụ ở góc không người cùng nhau truyện giảng chuyện ban đêm nhìn thấy. Bọn họ nói, nhìm thấy thiếu gia căn bản không cùng Thiếu nãi nãi ngủ, mà là chạy tới trong phòng Oản Nương, sớm nay mới thấy ngài ra ngoài. 

Bọn hạ nhân nói, Thiếu nãi nãi ban đêm lại sai mang tới thật nhiều thật nhiều rượu, lúc bọn chúng tiến vào, không có nhìn thấy thiếu gia. Bọn họ đoán, là thiều đang ở trong cùng Oản Nương thân mật, vậy hài tử kia vô cùng có khả năng là con của thiếu gia a. Thiếu nãi nãi uống rượu, chăc cũng vì nguyên nhân đó rồi.

Một ánh mắt sắc bén nhìn tới làm cho bọn họ chạy chối chết, Trầm lão gia mặt lạnh chạy từ trước phòng ra chỗ bọn gia đinh, đẩy Trầm từ, muốn hắn đi vào gọi cửa.

"Thiếu gia! Thiếu gia ngài mở cửa đi! Thiếu gia, thiếu gia ngài có ở bên trong không?" Trầm từ sắp khóc rồi. 

Những này qua hắn bị thiếu gia bỏ ở một góc, không còn giống như năm đó cả ngày đi theo bên người thiếu gia thiếp thân tùy tùng. Lại cứ vì thiếu gia không an phận, chuyện này mà không rõ ràn, lão gia sẽ đem hắn chặt thành 10 khúc mất. Khuôn mặt lão gia u ám như vậy, dọa hắn sợ run người!

Nghe được tiếng gõ cửa, Trầm Tuyệt Tâm đang trong trạng thái mơ hồ liền mở mắt, nàng theo bản năng nhìnTô Vãn Ngưng trong lồng ngực , nhìn nàng ngủ say như vậy, chỉ lo nếu tiếng gõ cửa liên tục như thế  sẽ đem nàng đánh thức, liền cẩn thận từng li từng tí một thả nàng ra từ trên giường đi ra. 

Mở cửa, thì phát hiện Trầm lão gia mặt đầy âm trầm nhìn nàng, trực giác liền biết có việc phát sinh, nhưng giả vờ trấn tĩnh, nói: "Cha ngài tìm ta sao?"

"Đi theo ta tới thư phòng!" Trầm lão gia đè nén tức giận, đến cùng cũng không chịu xấu hổ trước mặt người ngoài.

Trầm Tuyệt Tâm thành thật đi cùng sau người, chờ vừa tiến vào thư phòng, một cái tát đến không nói lời gì xông tới mặt. Tay của người đàn ông sức lực so với nữ tử lớn đến kinh người, thêm nữa là cơn giận dữ củaTrầm lão gia, ra tay tự nhiên không hề khắc chế. 

Chỉ một lúc, gò má Trầm Tuyệt Tâm bị đánh đã xuất hiện màu đỏ doạ người . Nàng bụm mặt cúi đầu không nói, âm thanh Trầm lão gia vang lên theo: "Nói! Quan hệ của ngươi với quả phụ kia rốt cuộc là như thế nào?!" Tiếng nói của hắn chen lẫn bởi vì tức giận mà run rẩy, nguyên tưởng rằng chỉ là đồn đại của phố phường, ai ngờ lại nghe được ở trong miệng bọn hạ nhân xác thực có việc này.

"Ngươi thực sự là nghịch tử, nghịch tử ....! Mặt mũi củaTrầm gia đều bị ngươi làm mất hết rồi!"

"Cha muốn nói gì?" Đối mặt với Trầm lão gia, Trầm Tuyệt Tâm từ trước đến giờ đều là một bộ mặt tư thái không sợ sãi. Tâm nàng sớm bị Trầm lão gia gia huấn đánh đến thờ ơ, ngay cả sự đau đớn trên thể xác nàng cũng không để nó hiện ra bên ngoài .

"Ta muốn nói gì sao? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta muốn nói gì! Ngươi có biết hay không, có biết hay không bên ngoài những người kia đều nói thế nào? Bọn họ nói Trầm gia thiếu gia là người bỉ ổi yêu thích đùa bỡn quả phụ! Ỷ vào là con rể Tri Phủ, đối với quả phụ kia khinh bạc quấy rầy! Ha ha, ta vốn tưởng rằng là người khác có ý định chửi bới! Không nghĩ tới a không nghĩ tới! Ngươi là cái đồ nghịch tử không biết xấu hổ ! Sớm biết ngươi như thế không có chí tiến thủ, làm mất hết mătk mũi Trầm gia, ban đầu ta nên đem ngươi bóp chết! Ngươi nói, ngươi cho ta nói biết! Cái người quả phụ người mang vào trong phủ! Đến cùng, cùng ngươi là quan hệ như thế nào!"

Bỉ ổi? Đối với quả phụ khinh bạc quấy rầy? Nghe vậy, Trầm Tuyệt Tâm ở trong lòng cười to không ngớt, dùng đầu ngón chân nàng cũng đoán ra tên đầu tiên biên ra lời nói này chửi bới nàng chính là ai. Hồ viên ngoại a, coi là thật là bám dai như đỉa! Vừa là như vậy, có một số việc, liền không nên chờ nữa! Trầm Tuyệt Tâm đột nhiên quỳ trên mặt đất, quay về Trầm lão gia dập đầu ba cái. Không phải cha hỏi quan hệ của chúng con sao? Con không ngại nữa bây giờ sẽ nói cho cha sự thật!

"Cha, Tâm nhi không dám lừa gạt cha! Ta cùng Oản Nương sớm là hai bên tình nguyện, tư định chung thân. Hơn nữa, Linh nhi con của con cùng Oản Nương, nàng là con của chúng con. Tâm nhi tự biết không nên như vậy, nhưng việc đã đến nước này, chỉ mong cha đối xử tử tế với mẹ con Oản Nương, nếu như muốn trách phạt, Tâm nhi nguyện một mình gánh chịu tất cả!" A, nữ tử cùng nữ tử làm sao có hài tử? Có điều, Nhược Phi Như này, sợ là cha cũng không tha cho mẹ con các nàng đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro