QUYỂN I: SÓC PHƯƠNG HÀNH (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN I. VỤ TẢO THANH HUYỀN TẮC, VÂN KHAI TĨNH SÓC PHƯƠNG

1. Sóc phương hành (1)

Thiên Thánh năm thứ chín, Hoàng Thái tử Lý Ưởng phụng mệnh dò xét phương Bắc, cùng năm, nghi trượng đến quận Cửu Nguyên, Cửu Nguyên Thái thú Tô Nghi dẫn viên quan địa phương ra khỏi thành đón tiếp, đồng thời bày ra sự dũng mãnh của tướng Cửu Nguyên cho Thái tử thấy, cùng với lúc trúc tràng (1) to lớn nhất của thành Cửu Nguyên đang thiết yến kích cúc, mà Thái tử khoan dung, lần này đặc biệt cho bách tính cùng xem.

(1) Trúc tràng: tui tạm hiểu nó là khán đài nha

Đại Đường khai quốc, kích cúc trở nên thịnh hành, vưu ở trong quân tướng sĩ coi đây là tập huấn cường thân kiện thể.

Tin tức vừa mới thả ra, thành Cửu Nguyên trở nên náo nhiệt lên, kích cúc tỷ thí ngày đó, bách tính trong thành bỏ qua việc vặt trong tay để chạy tới trúc tràng thật sớm, cũng muốn chiếm một vị trí thật tốt để xem.

Tỷ thí còn chưa bắt đầu, khuôn viên ở ngoài nơi trúc tràng đã chật ních người.

Mà trên đường phố, còn có thật nhiều người đang hướng về trúc tràng, có người đi bộ, người giàu có thì cưỡi ngựa, quan liêu thì đi xe.

Mọi người chạy như vậy không tránh khỏi sượt qua lẫn nhau, phía bên kia đầu hẻm khúc quanh đã truyền đến khóe miệng âm thanh tranh chấp nhau.

Trên đường cái thành Cửu Nguyên, trong khi mọi người khắp nơi mặc áo bào cổ đoàn viên thì có một người nam trẻ tuổi nọ lại mặc áo bào cỡ lớn có tay áo mỏng, quần thì phúc qua đầu gối, đầu cũng không dùng khan vấn tóc mà lại lấy cái nón nhỏ vấn, khuôn mặt trông tuấn tú, rất có khí thư sinh.

Nhưng ở quận Cửu Nguyên nơi thượng võ thì lại rất ít khi thấy một người văn nhân nhã sĩ như vậy, thấy bách tính dồn dập đang hướng về một chỗ, nàng đưa tay đẩy xe lăn, muốn rời khỏi đường chính đi qua một con hẻm nhỏ để né dòng người, nhưng mà sắp đến đầu hẻm thì ở dưới chân có hai cái bậc thang không cao lắm chặn đường đi.

Đối với người bình thường mà nói chỉ cần bước một hơi là qua, nhưng đối với một người ngồi xe lăn như nàng thì chuyện này khó như lên trời vậy.

Có người đi ngang qua nàng nhưng họ chỉ né tránh thôi, nàng dùng toàn bộ khí lực đẩy xe lăn nhưng thủy chung không thể khiến nó hướng về phía trước.

Nàng vô lực thở dài, cười khổ mà nói: "Hành hương tháng trời cũng không làm khó được ta một nửa phần, nhưng hôm nay lại phải chịu thua hai cái bậc thang nhỏ ở bên trên."

Ngay khi muốn từ bỏ thì đột nhiên xe lăn về phía trước, tiếp theo lướt qua cầu thang, vững vàng lên trên bậc thang.

Nàng cho rằng cận vệ của mình trở về, liền nhẹ giọng nói một câu, "Sao lại đi lâu như vậy." Thấy không có ai trả lời lúc này mới quay đầu lại, nàng nháy mắt con mắt đẹp, nguyên lai người đẩy xe cho nàng lại là một "nam tử" trẻ tuổi thân mặc áo bào, tuy nam trang, nhưng vẫn nhìn ra được một chút, nàng chắp tay tạ nói: "Đa tạ cô nương."

Nữ tử kia chỉ cười một cái, "Đường phía trước đều bằng phẳng, tiểu lang quân có thể tự mình đi, ta còn có việc, cáo từ." Liền vội vã rời đi, tên nàng kia cũng không kịp hỏi ra lời.

Cũng không lâu sau đó, thị vệ mua một chút lương khô quay trở lại, tới sau đầu hẻm tìm nàng, trong mắt ngập tràng tự trách, "Lang quân."

"Văn Hỉ sao đi lâu vậy, hẳn là mãi xem ở quận Cửu Nguyên cô nương nhà nào hả?" Nàng không tức giận, chỉ cười nói.

Văn Hỉ liền giải thích, "Tiểu nhân vừa mới mua giùm ngài hồ bính nhưng mà xui làm sao lại đụng trúng mấy người lỗ mãng, tiểu nhân thì không sao rồi đó nhưng mà hồ bính thì gặp tai vạ, sợ lang quân chịu đói nên tiểu nhân lại vòng vèo tới cửa hàng lần nữa mua, mà trên đường nghe có người bàn luận, là đương kim Thái tử điện hạ đi dạo đến Cửu Nguyên, Tô Thái thú ở Cửu Nguyên cho tổ chức kích cúc, mà lần này đặc biệt cho phép bách tính cùng xem, những người kia là đi xem thi đấu đó."

"Không trách." Nàng giờ mới hiểu được những người kia vì sao một đường mà tuôn tới, "Kích cúc à..."

Biết nàng không thích những thứ này, Văn Hỉ nắm chặt xe lăn ngược hướng phía trúc tràng đẩy, "Lang quân..."

"Chúng ta cũng đi xem đi." Nàng nói.

Văn Hỉ thất thần, bởi vì thuở nhỏ gặp hoạn dẫn đến nàng không thể nào cất thẳng bước chân mà đi được nữa, bởi vậy những gì liên quan đến cưỡi ngựa bắn cung, nàng đều không thích, thậm chí là chán ghét vô cùng, "Nhưng Thái tử điện hạ còn chưa biết ngài đã tới Cửu Nguyên."

"Nhiều người xem thi đấu như vậy, hắn phát hiện không được ta đâu." Nàng nói.

"Vâng." Văn Hỉ không dám không nghe, toại đáp.

Trúc ở trên sân, ba mặt xây ngắn viên, bốn phía có xuyên cờ đỏ, Thái thú cùng Hoàng Thái tử ngồi ở phía bắc mặt nhìn xuống dưới, xung quanh có trọng binh canh gác, dân chúng chỉ có thể đứng ở ngắn viên bên ngoài xem.

Đội ngũ tỷ thí đều được chọn trong quân ra những người tinh nhuệ, bởi vậy trúc ở trên sân đang được tỷ thí vô cùng kịch liệt.

Trên lung ngựa có nhân thủ đang nắm một cây trượng đầu có hai lưỡi cong tựa như mặt trăng đang nằm ngã uốn lượn, hướng tới trúc trên sân xuyên tới xuyên lui, cúc cầu to như cái nắm tay ở dưới móng ngựa phi nhanh, người cưỡi ngựa nắm chặt trăng trượng dùng sức ra một đòn, cúc cầu phong lưu thành công tiến vào cầu môn trước mắt.

"Hay!" Hoàng Thái tử vỗ tay bảo, "Người của Tô Thái thú quả nhiên toàn là chiến sĩ dũng mãnh."

Tô Nghi thì lại khiêm tốn nói: "Bọn họ là vì thấy Thái tử điện hạ ở đây nên sĩ khí mạnh mẽ đấy."

Hoàng Thái tử cười cười, "Nói tới kích cúc, Thánh nhân khi còn trẻ thường cùng các quân sĩ và chư tướng đối kích, không một địch thủ, bách quan không khỏi sợ hãi than."

"Thánh nhân là thiên tử quốc triều, bình nội loạn sang thịnh thế, kích cúc cưỡi ngựa bắn cung, không cần nói tới rồi." Tô Nghi nói.

Theo mấy chi đội lần lượt thua trận, trong đó có một tên vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, hấp dẫn ánh mắt Lý Ưởng.

Trúc trên sân, tuấn mã sát nhau, kích tấn công, một tên dẫn đầu lên tiến trách cứ đối thủ nói: "Ngươi tại sao tới đây, thật hồ đồ!"

"A gia đâu phải không cho ta đến, làm sao, huynh trưởng lẽ nào sợ thua hay sao?" Đương lúc nói chuyện, nàng bỗng nhiên chấp trượng đem cầu từ ngựa của trưởng huynh ở phía dưới trộm đi, sau đó thời gian ngắn ngủi đem cầu đang vận ở dưới, liên tiếp né tránh mấy người phòng thủ.

Chỉ thấy trái cầu kia ở dưới bị nàng dùng sức ra một đòn lại vững vàng phong lưu xuyên qua mắt, mọi người hết thảy cả kinh, càng là bất ngờ hơn là xuất phát từ một người có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn tưởng chừng như là người tầm thường nhất.

"Hay, hay, tốt lắm." Hoàng Thái tử Lý Ưởng vỗ tay liền nói hay ba cái, "Không chỉ thân thủ nhanh nhẹn, mà cưỡi ngựa lại càng hay."

Sau đó then chốt lên sân khấu nhiều hơn, cạnh tranh cũng càng ngày càng kịch liệt, bởi vậy cứ thế mà đắc thắng, không chỉ có Thái thú khen thưởng, còn có Hoàng Thái tử tưởng thưởng, nhưng quan trọng nhất, nếu được trở thành đội dẫn dầu thì có thể bị Thái tử triệu kiến, nếu Thái tử thưởng thức, đối với đường hoạn lộ tương lai có lẽ được giúp đỡ cực lớn, vì vậy Tô Nghi đem mấy người con trai đều sắp xếp lên tràng, chỉ tiếc là chỉ có Trưởng tử kiên trì đến cùng.

Văn Hỉ đẩy nàng đến bên kia trúc tràng, bỏ ra mấy miếng xuyến đồng mua được, mới có thể chen vào một vị trí viền góc.

Châu cầu hốt quăng, trăng trượng tranh kích." Nàng ngồi ở trên xe lăn nhìn trên sân tranh đấu nói, "Thật hăng hái, quả là một thiếu niên sung sức."

Ngay sau đó không lâu lắm liền thấy người thiếu nữ giúp đỡ nàng hôm nay, thân hình tuy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng không một chút thua nào với nam tử tráng niên khác trên sân, bất luận cưỡi ngựa hay kỹ thuật đá bóng, thậm chí so với đội ngũ đầu cầu thắng liên tiếp kia còn muốn hơn một bậc.

Sự xuất hiện của nàng, làm cho bách tính bên tràng dưới vây xem, đặt biệt là nữ tử, dồn dập khen hay, trung gian không thiếu nữ cải nam trang, thấy nàng thắng trận cũng kích động dị thường, "Nữ tử cưỡi ngựa mà cũng có thể anh tư hiên ngang như vậy, không hề thua kém tư thế nam nhi nha."

Văn Hỉ liền cảm thấy hết sức kinh ngạc, hắn trừng hai mắt, "Lang quân, tiểu nhân còn chưa từng gặp hào hiệp nữ tử nào như vậy, kích cúc lợi hại như vậy, bất luận có từng là binh sĩ tác chiến, vẫn là đoàn đội chiến thuật, không hề thua nam tử chút nào, bất quá cầu đầu đối diện cũng vô cùng tuyệt vời, nhưng luận chiến thuật chỉ huy, vẫn là nàng kia hơn một bậc."

Hiển nhiên, Văn Hỉ xem ra, trận kích cúc này thắng bại đã phân.

Cảnh tượng trước mắt, làm cho nàng lòng sinh cảm khái, đồng thời đối với nữ tử trên lưng ngựa hâm mộ, càng là như vậy, nàng càng khổ sở, cũng tự chán ghét, hai tay không khỏi nắm chặt quần áo trên hai chân.

"Đi thôi." Nàng nói.

Văn Hỉ nhìn đến mê mẩn, suýt chút nữa đã quên bên cạnh còn có vị chủ tử, vội vã khom lưng đẩy xe lăn, "Vâng."

Chuẩn bị rời đi thì trên sân vừa vặn đã truy đuổi đến một góc trúc tràng, đang phóng ngựa chạy trốn thì mồ hôi của nữ tử kia theo dưới vung lên, vài giọt mồ hôi nóng hất tới ngắn viên ở ngoài, trên đùi nàng bỗng nhiên bị giọt một hôi nhỏ triêm ẩm vết ướt.

Mà trong mắt nàng tràn ngập ánh mắt thất lạc cũng bị nữ tử trên lưng ngựa kích cầu nhìn thấy, đối với một loại vô năng như mình mà sản sinh chán ghét.

Cuối cùng Văn Hỉ đẩy nàng rời đám người vây xem mà đi, nữ tử cũng đem tâm thu hồi trở lại trường.

Cho đến hoàng hôn, tỷ thí kết thúc, Hoàng Thái tử tiếp kiến đầu khôi đội ngữ, còn tưởng thưởng riêng cầu đầu.

Tô Nghi thu xếp đem Thái tử về Thái thú phủ quan thự trung, lại mang theo Thái tử đi Tô trạch, Hoàng Thái tử lôi kéo Tô nghi ngồi xuống nói chuyện một hồi, Tô Nghi liền phân phó tỳ nữ pha trà.

"Tô Thái thú đúng là có cách thống trị, dưới trướng mỗi người đều là thần dũng, Đại Đường ta lại muốn nhiều thêm vài tên tướng tài đắc lực nữa rồi." Hoàng Thái tử hiền hòa cười.

"Điện hạ quá khen." Tô Nghi nói.

"Chỉ là bản cung coi trọng nhất, vẫn là cầu đầu giành thắng lợi cuối cùng trong đội ngũ bị thua, cuộc tỷ thí này nếu như không có sai lầm thì nàng vốn nên thắng mới đúng." Hoàng Thái tử có chút tiếc nuối nói, "Bản cung nhiều năm xem kích cúc như vậy, lần đầu nhìn thấy một nữ tử lợi hại như vậy, cùng trong quân toàn nam tranh chấp, lại có tư thế thắng lợi."

Nghe được Hoàng Thái tử khen thoại, Tô Nghi không khỏi nghĩ đến lời nhắc nhở của bạn tốt, [ Tô huynh không phải là muốn thực hiện tràn ngập hoài bão sao, Thái tử điện hạ trạch tâm nhân hậu, miễn là Tô huynh chiêu đãi tốt, để lại trước mặt Thái tử một ấn tượng tốt, tương lai không lo không được trọng dụng. ]

"Điện hạ." Tô Nghi chắp tay khẽ ngẩn đầu nói, "Kỳ thực không riêng người thắng là con trưởng của hạ quan, mà cầu đầu bị thua kia cũng là con gái hạ quan."

"Ồ?" Hoàng Thái tử hơi kinh ngạc, "Nàng vậy mà là con gái Tô Thái thú sao?" Thế là sờ sờ chòm râu suy tư, hắn đánh giá Tô Nghi một chút, lại biết là con cháu quan lại, xuất thân tính không kém là bao, bối cảnh phía sau không phải là đại thế lực, nhân tiện nói: "Ta có hai đệ đệ, năm nay vừa mới cập quan, một là phong Chu Vương, một là phong Ung Vương, bên trong Thân vương thành niên, mà trùng hợp hai người bọn họ chưa có hôn phối, mà ta đây cùng với Ung Vương là thân cận nhất, ta thân là huynh trưởng, đương nhiên phải vì đệ đệ mà suy nghĩ."

Tô Nghi không nghĩ tới chỉ một câu nói của mình mà để Hoàng Thái tử muốn thay đệ đệ tâm tư nạp phi, hắn muốn nói gì đó, lại nghe Hoàng Thái tử nói: "Chu Vương Lý Điềm, mẫu thân là Lư Đức phi, chính là xuất thân Phạm Dương Lư thị, hôn sự không cần bản cung bận tâm, nhưng Ung Vương thuở nhỏ tang mẫu, ta là Trưởng huynh những năm tháng này cũng đang vì hôn sự của hắn mà đau đầu, hôm nay đã nhìn thấy lệnh ái, giác kỳ nữ tử như vậy, muốn thay Ung Vương làm chủ, khi hồi kinh sẽ hướng về Thánh nhân mời kết hôn, Tô Thái thú cảm thấy như thế nào?"

Tô Nghi bởi vì quân công quan đã đến tới Thái thú rồi, nhưng vẫn chưa được triều đình trọng dụng, chí khí thì khó thù, bây giờ thì rất dung có kỳ ngộ, nhưng chưa từng nghĩ Hoàng Thái tử vậy mà coi trọng nữ nhi của mình.

Hắn cũng không biết ý nguyện của nữ nhi thế nào, nhưng lấy tính tình của nàng thì chắc rằng sẽ từ chối ngay, nhưng kỳ ngộ đã đưa đến trước mắt này, Tô Nghi thực sự không muốn từ bỏ như thế, hắn biết giờ nếu bác bỏ tâm ý Thái tử, làm mất mặt hắn, sau này hoạn lộ khó lại khởi sắc.

"A lang, Thái tử điện hạ, trà đến rồi ạ." Tỳ nữ bưng tới hai chén trà vừa phanh ngon, sau đó ôm khay lui ra.

Đêm đó, tháng bảy sắp tới, gần nhất là tiết khất xảo (2), thành Cửu Nguyên bên trong treo đầy đèn lồng, hai bên đường phố các quán hàng rong cũng bắt đầu treo bán hoa đăng.

(2) tiết khất xảo: nguồn gốc của lễ nghi này gắn với chuyện tình của Ngưu Lang – Chức Nữ. Trong cuốn Lịch tiết khí với lễ tục dân gian, gắn với ý nghĩa cầu xin điều may mắn và giỏi nghề.

Bên song chợt có một chàng thiếu niên mới biết yêu cùng một nàng thiếu nữ dưới trăng gặp gỡ, tay nắm tay thả đèn, gió mát phất qua dòng song, thổi tan mùa hè khô nóng, đồng thời cũng thổi đi giải sầu ưu phiền của người.

Ban ngày người trên sân bóng trúc, khi thì đầu óc hiện ra trong nàng, là hâm mộ, cũng là trong ảo tưởng hiện lên một khát vọng, nàng ngồi ở một không gian tĩnh người ở bên song, nhìn mặt sông trôi một dòng hoa đăng đến, trên đó cũng có ký thác tương tư người thả, theo gió mà đẩy đưa xuống, theo nước sông phiêu về phương xa.

Nàng từ trong lồng ngực lấy ra một nhánh sao ngọc, đón gió từ mặt sông từ từ thổi nhẹ, nhắm mắt thổi, phong thổi lên ống tay áo, cuốn lên dây cột tóc dài, tiếng sao du dương cũng theo gió mà lên.

Mặt nước phản chiếu một ảnh kẻ cô độc, tiếng sáo đưa lưu đom đóm tới, một cái tay bên sông duỗi ra, ống tay áo khinh bạc chậm rãi tuột xuống, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, lưu đom đóm bên nàng nhiễu quanh, bay nhảy, lấp lóe.

"Ta tuy không hiểu âm luật, nhưng nghe ra được tiếng sáo này thật tươi đẹp." Nữ tử nói rằng, ánh mắt chợt chuyển hướng đến người thiếu niên trên xe lăn, "Không nghĩ lại có người thổi sáo như thế."

Tác giả có lời muốn nói:

Dã sử lấy cột mốc thời Đường, kích cúc cũng chính là bộ môn mã cầu hiện đại (bộ môn dành cho quý ông đồ đó keo), mới có đây thôi, chưa có trong văn hiến hai chữ "mã cầu" đâu nha.

Thời đường bầu không khí vô cùng cởi mở, nữ cải nam trang cưỡi ngựa xuất hành rất là phổ biến, mà ngựa thời Đường là công cụ trọng yếu để đi lại.

Liên quan đến trang phục, lấy khan vấn đầu cùng tay áo bào hẹn, áo đơn là vì thời Đường lúc này là mốt, nhưng mà chế tạo quần áo chưa từng đứt đoạn, trang phục cổ đại rất phức tạp, tế phục, lễ phục, công phục, thường phục, Yến Cư phục, tác giả phải xem nhanh trước rồi mới biết, bắt đầu nói hơi nhiều rồi.

Bài viết này dựa trên không gian tưởng tượng của thời Đường, lấy sự kiện An Sử chi loạn làm bối cảnh, toàn bộ là hư cấu nên không có liên quan đến lịch sử, đừng lấy ra làm tài liệu nha, (Sẽ có nhân vật là dựa trên người thật, nhưng đối chiếu với lịch sử ra vào thì cũng sẽ mang dến một khía cạnh Đại Đường từ diện mạo, xưng hô, chức quan, đều sẽ tham khảo qua văn hiến.)

Phàm văn bên trong "Đại nhân" một từ, đều chỉ phụ hoặc mẫu, thời Đường xưng hô quan chức đều là họ thăng chức chức, Tể tướng xưng tướng công, Đường Tống xưng hô rất gần gũi, nhưng bởi vì Đường triều hồ phong chi thịnh, vì lẽ đó có chút sai biệt, từ minh bắt đầu, đại nhân tài dùng làm đối với quan chức kính xưng.

He HE HE chuyện quan trọng nói ba lần.

Ổn định lại sẽ nhật càng, chương mới tốc độ nhưng xem cựu văn, chuyên mục có xong xuôi văn, cảm thấy hứng thú Bảo nhi môn có thể hỗ trợ điểm dưới thu gom.

Đề cử cựu văn Nữ thứ vương Nữ Thế tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#gl