SÓC PHƯƠNG HÀNH (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Sóc phương hành (4)

Cách huyện Cửu Nguyên chỉ còn một đoạn, trên đường không có quán xá gì, con ngựa chạy tới lui một ngày cũng cần phải ăn uống xả hơi, vì vậy các nàng chọn một chỗ trống trải thoáng dừng chân.

Vừa xuống xe Văn Hỉ liền nâng Lý Thầm đỡ lên xe lăn, ở gần đó có một chút củi khô nên cả đám người ngồi cạnh xe ngựa nhóm lên một đống lửa trại.

"Thanh Tụ, đưa cái này cho hai vị lang quân đi." Trên đầu lửa là một cái giá, Tô Hà giống như đang ở trong quân trại mà nấu một nồi nước.

Trải qua một tràng giải vây ban sáng, Thanh Tụ đối với Lý Thầm thái độ tốt hơn rất nhiều, nàng tiếp nhận khay bưng tới hai bát canh, "Thôi tiểu lang quân, đây là canh của nương tử nhà ta nấu đó."

"Đa tạ." Lý Thầm tạ nói.

Lý Thầm nhìn màu sắc trong bát canh sứ, "Là đậu đỏ ha."

"Phụ thân nói canh đậu đỏ giải độc thanh nhiệt, nhưng mà tay nghề ta hơi vụng, Thập Tam Lang chớ chê cười nha." Tô Hà đến gần nói.

Lý Thầm lắc đầu một cái, "Ở trong thơ, đậu đỏ có từ cây tư tử, nên người ta hay ví nó là tương tư."

"Tương tư sao..." Tô Hà ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: "Nhưng mà Thập Tam Lang đã có người để lo lắng chưa ?"

Lý Thầm lắc đầu lần hai, Tô Hà nhìn trong mắt nàng tràn ngập cô tịch, "Trong gia tộc ngươi, nhắc đến họ, ta chỉ có thể nghĩ đến Thanh Hà Thôi thị cùng Bác Lăng Thôi thị, Thập Tam Lang hẳn có nhiều huynh đệ vậy chắc là xuất thân vọng tộc, lẽ nào lại thân nhân không lo lắng sao ?"

"Gia tộc ta chỉ là gần Thanh Hà Thôi thị thôi," Lý Thầm nói, "Trong tộc này khá kỳ quái, phận nhi tử nhưng không tử hiếu phụ mẫu, huynh đệ cũng không thân thiết, các huynh đệ vì gia sản phụ thân mà vội vàng tranh cướp, còn phụ thân thì... Cướp giật thê tử của nhi tử nha."

Nghe được như thế, Tô Hà càng nổi thêm sự đau lòng, "Phụ thân vật mà cướp thê tử của nhi sao ?"

Lý Thầm thở dài, "Là thê tử của huynh trưởng ta, hai người vừa mới thành hôn không lâu."

"Chuyện này cũng quá hoang đường," Tô Hà tức giận nói, "Quốc triều lấy hiếu làm đầu, phụ thân đoạt thê của con mình cũng quá buồn cười."

"Lẽ nào huynh trưởng ngươi chỉ đành lòng nhìn phụ thân mình cướp thê tử mà không hề phản kháng sao ?" Tô Hà hỏi.

Lý Thầm lắc đầu, Tô Hà tay nắm chặt thành nấm đấm, mắng: "Huynh của ngươi cũng thật là mềm yếu vô năng quá đi."

Lý Thầm vốn định giải thích, bởi vì người huynh đó cũng là người huynh thân cận với mình nhất, "Thật ra chuyện cũng không đơn giản như vậy, chỉ là tính cách huynh trưởng nhân từ..."

"Nhân từ chỉ là cớ để biện hộ mình vô năng." Tô Hà nhanh mồm nhanh miệng, trong đầu nàng chỉ đầy tình cảnh người phụ nữ kia phải đối mặt, "Tẩu tẩu của ngươi thật sự là đáng thương, lại gả cho loại nam nhân như vậy, vào một cái gia tộc như vậy."

Lý Thầm chỉ thở dài, huynh đệ trong nhà nhiều như thế, không một người dám phản kháng phụ thân, bởi vì cung biến luôn làm người khác kinh hãi, nên huynh trưởng chỉ dám nói vài câu mà thôi.

"Bởi vì việc đó, nên Thập Tam Lang không muốn cưới vợ sao ?" Tô Hà lại hỏi.

"Thật ra cũng không phải hoàn toàn do ông ấy," Lý Thầm trả lời rồi lại nhìn lại đôi chân mình, "Ta như vậy, cưới về sẽ thành phiền toái cho người, nên làm gì có con gái nhà ai để ý đâu."

"Làm sao lại nói mình như vậy," Tô Hà nói, sau đó nhìn Lý Thầm và cổ vũ, nói: "Thập Tam Lang tài hoa xuất chúng, lại còn đẹp mắt thế này, quân tử khiêm tốn, ôn văn nhĩ nhã, chắc chắn những cô gái ở Lạc Dương vẫn có người yêu thích đó."

Lý Thầm cười cười, "Nếu vậy thì mong như lời Thất Nương, mong ta sớm cưới người trong tâm nha."

"Được." Tô Hà nói, "Tương lai đại hôn của Thập Tam Lang, nếu như viết tin cho ta, ta nhất định phải đến để uống chén rượu."

Lý Thầm cười gật đầu, "Nhất định, nhất định."

----------------------------------

Vào trong huyện Cửu Nguyên, Lý Thầm nói lời tạm biệt với Tô Hà, Tô Hà đi về hướng của nhà ngoại tổ phụ nàng là Tăng Văn Phủ, cũng là phú thương có tiếng ở địa phương.

Mà Lý Thầm cho Văn Hỉ đi hỏi xung quanh tung tích tên họ của Tần phụ nhân, "Xin hỏi nương tử, không biết ngươi có từng nghe tới một vị nương tử nào họ Tần không ? Khoảng chừng bốn mươi tuổi."

Văn Hỉ đi hỏi, còn Lý Thầm thì ngồi trên xe lăn nhàn nhã quạt, bởi vì nàng hóa trang thành văn nhân ngồi trên xe lăn quá mức chói mắt nên hấp dẫn không ít người nhìn, trong đó có hiền lành cũng có hung ác.

Người qua đường bị hỏi dồn dập lắc đầu, các nàng chỉ tiếp tục đi về phía trước hỏi thăm, rốt cuộc hỏi được một đồ công bán thịt ra được tung tích.

"Nương tử họ Tần sao ?" Đồ công đem đao trên tay định ở trên thớt gỗ, "Hình như ta biết, ở thành Tây Quách Tần thị, thường đến chỗ ta mua thịt cho con nủa nàng, nhưng tiếc là cách đây không lâu con trai nàng chết rồi."

"Con trai nàng ấy bao nhiêu tuổi vậy ?" Lý Thầm tiến lên hỏi.

"Chưa tới mười nữa." Đồ công thở dài trả lời, "Giống như tiểu lang quân đây, là một cậu bé thanh tú, nhưng thật tiếc..."

"Mười tuổi, tuổi tác hợp lý, mong rằng túc hạ xin cho biết địa chỉ Quách Tần thị, ta vô cùng cảm kích." Lý Thầm nói.

Văn Hỉ lấy ra một quan tiền đồng, đồ công thấy tiền thì sáng mắt, liền duỗi tay nắm tiền đầu tiên, Văn Hỉ lại rụt lại, nói: "Mang chúng ta tới đó đi, tiền tự nhiên là của ngươi nha."

-----------------------------

—— Tăng trạch ——

Tô Hà vừa xuống xe, không thể chờ đợi được nữa mà hướng về tòa nhà bên trong chạy, Tăng gia không náo nhiệt giống Tô gia, Tăng Văn Phủ chỉ có một trai một gái, con gái gả cho Tô Nghi, con trai thì thừa kế gia nghiệp, cũng sinh ra một hai người con gái.

Tăng Văn Phủ mang theo tôn tử đi ra đình viện nghênh đón ngoại tôn, "Ông ơi," Tô Hà nhào tới trong lòng ngoại tổ phụ.

"A Hà tốt của ta, còn tưởng ngươi đã sớm quên ông của ngươi rồi." Tăng Văn Phủ mặt đầy cao hứng vỗ ngoại tôn.

Tô Hà nhân tiện nói: "Sao lại thế ạ, tôn nhi tại sao lại quên được ông đây."

"Mấy năm không gặp, Thất Nương trưởng thành ra dáng một đại cô nương yêu kiều rồi đây."

Tô Hà nhìn huynh trưởng, "A huynh năm nay cập quan, cũng nên sớm cưới vợ rồi nhỉ ?"

"Ngươi đó, đừng có tối ngày nhắc người khác, bận tận hôn sự của ngươi trước đi." Huynh trưởng nói.

Tô Hà đi tới trước mặt huynh trưởng, trên dưới đánh giá một phen, còn đưa tay sờ sờ ống tay áo của hắn, "A huynh trên người có áo choàng rất tinh xảo nha."

"Há, là do một vị tú nương họ Tần trong nhà mới tới làm, có người nói nàng từng ở trong cung phụ dưỡng một vị nương tử quá cố."

"Ông ơi, có thể không ta cũng muốn làm một cái áo choàng giống như huynh ấy." Tô Hà lôi ống tay áo ngoại tổ phụ làm nũng nói, "Thất Nương nhìn thấy thì thực sự rất thích."

"Ngươi đó, trước giờ vẫn cứ thích mặc đồ của con trai nhỉ." Huynh trưởng lắc đầu nói.

Tô Hà làm mặt quỷ, giải thích nói: "Nam tử bào phục giản dị, cưỡi ngựa cũng dễ, không giống cái quần này vướng muốn chết."

"Cái gì mà vướng, người ta gọi đó là đoan trang, là lễ nghi đấy." huynh trưởng nói.

"Được rồi được rồi," Tăng Văn Phủ vỗ vỗ mu bàn tay của ngoại tôn, quay về phân phó hạ nhân, nói: "Người đâu, kêu Tần nương tử lại đây."

"Vâng"

Tô Hà liền nghiêng đầu tựa lên vai ngoại tổ phụ, híp mắt cười nói: "Vẫn là ông thương ta nhất."

—— Thành Tây ——

Đồ công dẫn hai người đi tới vùng ngoại ô thành Tây, Tần nương tử lúc này đang ở trong một gian nhà trang có hàng rào vây quanh.

"Tần nương, Tần nương, có ở..." Đồ công đây cửa ra, bị trước mắt một màn dọa sợ, "Trời ơi, ngươi sao phải khổ như vậy hả."

"Văn Hỉ nhanh, cứu người." Lý Thầm vội vã nói.

Sau khi bọn họ đẩy cửa ra, thì phát hiện Tần thị đang muốn treo cổ trên xà nhà mà tự sát, Văn Hỉ một bước đi nhanh, dùng ám khí trong tay cắt đứt vải trắng, sau đó đem Tần thị ôm xuống, "Lang quân, vẫn còn thở."

Lý Thầm đẩy xe lăn, tại miệng của Tần thị nàng ấn mấy cái huyệt, sau đó nhéo lấy nhân trung, cũng không lâu sau đó, Tần thị lập tức thở hổn hển tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại thì lại khóc lớn, nói: "Cứu ta làm chi, ta sống không bằng chết mà."

Đồ công một hơi thở dài, sau đó lớn tiếng quở trách nói: "Người không còn thì chết có thể giải quyết được gì, lẽ nào ngươi vì con mới muốn sống thôi sao ?"

"Ta sống để làm gì khi mà con của ta không còn nữa, đã thế còn là chết vì oan ức đó." Tần thị gào khóc nói.

Nghe Tần thị nói, Lý Thầm liền hỏi: "Tần nương nếu không nghĩ thông điều gì, vậy xin hỏi đó là điều chi ?"

Đồ công xoay lưng, Tần thị lau nước mắt, nói: "Hai năm trước, huyện Cửu Nguyên có một đứa ăn chơi về, là xuất thân danh môn, tính cách tàn bạo, lại yêu thích nam sắc, trước đây không lâu hắn coi trọng con ta, muốn mang về về nhà làm luyến đồng, ta không chịu nên hắn phái người bắt lấy, mấy ngày sau bọn họ nói cho ta, con ta không chịu được sự khuất phục nên thắt cổ tự tử bỏ mình, hắn mới mười tuổi, làm sao lại thắt cổ cho được chứ."

Luyến đồng: giống người tình đồng tính

"Gặp chuyện như vậy thì đàn ông trong nhà đâu rồi ?" Văn Hỉ hỏi.

Nghe được câu hỏi này, Tần thị lần hai khóc rống lên, nghẹn ngào nói: "Ta bản nhân sĩ ở Trường An, có chút tích cóp trong người, làm sao mà gặp người này người kia, cha thằng nhỏ chơi gì đó mà thua sạch tiền, còn bị người khác tố giác, mấy năm trước chết rồi, vì trốn nợ nên ta dẫn con tới huyện Cửu Nguyện, dựa vào gia đình giàu có nhận vào làm canh cửi mà sống, tháng ngày qua coi như cũng khá, vậy mà..."

"Ra là như thế, Huyện lệnh ở đây không giải quyết sao ?"

"Trường An. . ." Lý Thầm tự lẩm bẩm.

"Hừ!" Đồ công hừ lạnh một tiếng, "Huyện lệnh là cái loại nhu nhược, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."

Tần thị lại nói: "Ta trước đó đã cáo qua, nhưng huyện nha Ngỗ tác nói là con ta tự tử, nên huyện lệnh cũng phán là hắn vô tội, thầy kiện ở địa phương tuy hiểu luật nhưng cũng không chịu đứng ra, còn nói ta rằng coi như có bẩm lên Trường An thì cũng vô dụng thôi."

"Người kia lai lịch gì?" Văn Hỉ rất là giật mình, liền hỏi.

"Người kia họ Thôi, là Thanh Hà Thôi thị xuất thân." Đồ công trả lời, "Cửu Nguyên huyện như vậy địa phương nhỏ, ai dám cùng Thanh Hà Thôi thị đối nghịch a."

"Người kia họ Thôi, là xuất thân Thanh Hà Thôi thị." Đồ công trả lời, "Huyện này nó nhỏ vậy đó, ai dám so đo với bọn người đấy đâu."

Nghe được là Thanh Hà Thôi thị, Lý Thầm nhíu mày, "Thanh Hà Thôi thị con cháu, làm sao sẽ tới Cửu Nguyên huyện đến?"

Nghe được, Lý Thầm nhíu mày, "Vì sao con cháu Thanh Hà Thôi thị lại đến Cửu Nguyên ?"

"Có người nói là bởi vì tính cách bất hảo, vì lẽ đó bị tộc nhân trục xuất đến nơi này đến dưỡng tính." Đồ công nói.

"Người thì bảo do tính cách bất hảo, nên bị tộc trục xuất tới đây tu lại cái tính." Đồ công nói.

Lý Thầm nhìn Tần thị, suy tư luôn mãi sau hỏi: "Lệnh lang thi hài nhưng vẫn còn ở đó."

Lý Thầm nhìn Tần thị, suy tư mãi, sau mới hỏi: "Thi hài lệnh lang còn ở đó không."

Tần thị lau lệ, "Hôm qua Lý Lang giúp đỡ chôn cất, liền chôn này ở sau núi bên trong." Trong miệng nàng Lý Lang chính là đồ công.

Tần thị lau lệ, "Hôm qua Lý Lang giúp đỡ, là chôn ở sau núi." Lý Lang mà nàng nói chính là đồ công.

"Nào đó có thể không tra nghiệm lệnh lang tổn thương?" Lý Thầm hỏi.

"Có thể không cho phép tra nghiệm tổn thương trên người lệnh lang ?" Lý Thầm hỏi.

"Người đều chôn rồi, còn muốn làm gì?" Tần thị hơi chút không thích.

"Nào đó có thể thế ngài biện bạch oan tình." Lý Thầm giải thích, "Nhưng nào đó cần nghiệm lệnh lang tổn thương, làm hiện đường chứng cung đến đổ án."

"Nếu có thể thay ngài biện bạch oan tình." Lý Thầm giải thích, "Thì vẫn cần nghiệm tổn thương trên người, làm chứng cứ đổ án lần nữa."

"Ngươi?" Tần thị phát sinh nghi vấn, "Nhưng đó là Thanh Hà Thôi thị."

"Ta cũng họ Thôi." Lý Thầm nói, "Cũng là Thanh Hà Thôi thị con cháu." Sau đó sâu biểu xin lỗi nói: "Trong tộc ra người như vậy, là trong tộc chi mất, nào đó cho ngài bồi tội."

"Ta cũng là họ Thôi." Lý Thầm nói, "Cũng là con cháu trong tộc." Sau đó sâu sắc biểu cảm xin lỗi nói: "Trong tộc ra người như vậy, là chi mất trong tộc, ta thay ngài bồi tội."

"Coi như ngươi cũng là con cháu Thôi thị đi, nhưng đứa bên kia có thầy kiện gian xảo, chuyên thay hắn xử lý loại vụ án này, từ khi tới huyện này, trên tay hắn có vài cái án mạng nhưng chưa từng bị bại." Đồ tể nói.

"Là thầy kiện lợi hại, vẫn là Thanh Hà Thôi thị bối cảnh mạnh mẽ, nào đó muốn, đại gia nên rõ ràng trong lòng." Lý Thầm nói, "Công đường biện luận, so với chính là một chữ lý, chứng cứ, tâm nhãn, miệng lưỡi, lòng dạ, nào đó tuy hai chân tàn phế, nhưng có ba tấc không nát miệng lưỡi có thể vì Tần nương thử một lần, nào đó có thể hướng về ngài bảo đảm, chỉ thắng không thua."

"Ta cùng ngươi xưa nay không quen biết, ngươi vì sao lại giúp ta?" Tần thị vô cùng cảnh giác.

Lý Thầm nhân tiện nói: "Đối đãi giải oan còn chứng công đạo sau, nào đó muốn Tần nương giúp một chuyện."

"Giúp cái gì?" Tần thị nói.

"Đến thời điểm Tần nương tự nhiên sẽ biết, " Lý Thầm nói, chợt giơ tay lên, "Ta đảm bảo việc ta nhờ, không phải là việc xấu xa gì."

"Tần nương, lang quân nhà ta từ Trường An chuyên hiện mà đến, vì chính là ngài." Văn Hỉ nói.

Tần thị quan sát tỉ mỉ Lý Thầm, bất luận khí chất vẫn là ăn nói, người tầm thường đều không thể so sánh, nàng nhìn hai chân Lý Thầm, bỗng nhiên trừng mắt lên, sau đó đứng lên nói: "Tiểu lang quân mời theo ta đến."

--------------------------------

—— Buổi trưa ——

Tăng Văn Phủ một nhà đang dùng thiện, Tô Hà nhìn thấy có chỗ không ai ngồi, liền dò hỏi: "Ông ơi, cữu phụ đâu?"

"Phụ thân đi Trường An rồi, khả năng muốn đến tổ phụ sinh thần thì mới chạy về." Tô Hà huynh trưởng Tăng Khánh nói rằng.

"A lang, lang quân. . ." Hạ nhân thở hồng hộc chạy vào đình viện hô to.

"Khởi bẩm a lang, Tần nương, Tần nương nàng không đến được ạ." Trên mặt sốt ruột, "Nô vừa mới đi thành Tây, phát hiện nàng ở nhà treo một một khối vải trắng lên xà nhà, là muốn thắt cổ, nô khuyên một phen, lúc nãy coi như là xong rồi, nhưng không chịu cùng nô đi gặp chủ nhân, sợ là nô vừa đi, thì Tần nương kia lại nghĩ quẩn."

Nghe được hạ nhân thoại, chỉ có Tô Hà cảm thấy kinh hoảng, mà Tăng Văn Phủ cùng tôn tử Tăng Khánh sắc mặt lại hết sức bình thường.

"Ôi." Tăng Văn Phủ thở dài một hơi, "Đều là mệnh a."

"Cứu người a." Tô Hà từ chỗ ngồi đứng lên, thấy ngoại tổ phụ cùng huynh trưởng thờ ơ không động lòng, "Tần nương tử không phải tú nương trong nhà sao, a huynh cùng ông làm sao. . ."

"Người muốn chết, làm sao có thể cứu?" Tăng Văn Phủ thôi dừng tay nói, "Ăn cơm đi."

"Không, " Thấy ngoại tổ phụ cùng biểu huynh ngồi yên không để ý đến, Tô Hà phản bác, "Coi như hi vọng xa vời, cũng muốn tận hết sức lực thử nghiệm, thấy chết mà không cứu, ta không làm được."

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hà là người phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng, không phải người tâm kế, đương nhiên là đánh giá cao vũ lực của nàng.

Lại nhìn một cái Lý Thầm, tám trăm cái tâm nhãn tử vẫn tính thiếu.

Nói vậy, Hoàng tử thân thể có thương tật lớn thì sẽ bị loại bỏ vị trí Trữ quân, chỉ có ngoại leek là Minh Nhân Tông cùng Thanh Văn Tông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#gl