Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến thân phận của Đồ Cửu Mị, quả thực cũng chỉ tốt hơn con gái nhà nông một chút. Nhà Đồ Cửu Mị là một phú hộ cho nên Đồ Cửu Mị chưa bao giờ lo nghĩ miếng thịt ăn. Bởi vì gia đình nàng làm nghề mổ heo cho nên trong thời đại chỉ cần có thịt là sẽ cảm thấy hạnh phúc này, Đồ Cửu Mị ngày qua ngày rất dễ chịu, so với nhà bình thường tốt hơn rất nhiều. Nếu như thật muốn vì nhà nàng định một danh hào, đó chính là đồ tể thế gia. Phụ thân của nàng lớn lên cao to vạm vỡ, cơ thịt trên người và sự dữ tợn trên mặt đều có thể hù dọa con nít nhà bên khóc thét. Đặc biệt là lúc vung tay múa dao mổ lợn, mười người nhìn thấy phụ thân nhà nàng thì đã có chín nhận định ông là kẻ ác. Còn mẫu thân của nàng là một người có tư sắc, nếu không sẽ không sinh được hai đứa con gái xinh đẹp cỡ này – chính là nàng và muội muội. Tha nương tính tình nóng nảy, giọng nói cũng lớn, thường bị người khác gọi là sư tử Hà Đông. Cảnh tượng Đồ Cửu Mị hay thấy ngày bé đó là mẫu thân thường cầm dao băm rượt cha và các huynh chạy tóe khói trên đường cái, quả thật là người phụ nữ mạnh mẽ.

Đồ Cửu Mị có tám ca ca, đều có tuổi, phần lớn đã thành thân và ra riêng. Hiện tại ở lại trong nhà chỉ còn lục ca, thất ca, còn có bát ca. Quan hệ tốt nhất với Đồ Cửu Mị chính là muội muội song sinh - Đồ Thập Mị. Đồ Cửu Mị cảm thấy muội muội mình không hề giống mấy đứa con gái khác. Muội muội từ nhỏ đã có chủ kiến, thích theo lục ca đọc sách viết chữ, không những thích đọc sách, chữ viết còn đẹp hơn lục ca rất nhiều, đầu óc lại cực kỳ thông minh, gì cũng đều không làm khó được nhỏ. Nói tóm lại, Đồ Cửu Mị luôn luôn coi muội muội mình là phi thường, là người mình rất sùng bái. Còn nhớ ngày thơ, có một lão đạo đi ngang qua nhà, đoán mệnh cho mình và muội muội, ổng nói mình với muội muội đều có số phú quý kể không hết. Muội muội lại càng khỏi bàn, ngày sau tất lên tới hậu. Đồ gia cho là lời cát lợi thông thường nên không thèm để trong lòng. Nói cho cùng thì nơi thôn dã thế này làm sao bay ra được phượng hoàng? Thế nhưng, Đồ Cửu Mị tối ngày gần gũi bên Đồ Thập Mị tự thấy đây cũng không phải là không có khả năng.

Năm nay, Đồ Cửu Mị mười tám tuổi. Từ ngày mình với muội muội vừa tròn tuổi mười ba, bà mối tới cầu thân thiếu điều tung nát cánh cửa nhà, may sao mẫu thân đã kịp thời lên tiếng con gái phải giữ lại đến đủ mười tám mới lập gia đình. Có quá trời con trai rồi nên không đáng giá được vậy, mà cũng vì thế Đồ đại nương thương yêu con gái có thêm vài phần. Không muốn con gái bị gả ra ngoài quá sớm, đã vậy nhà lại còn người xử lý gia vụ rồi cho nên muốn giữ ở bên người nuôi thêm vài năm. Dù sao thì cũng không sợ quá tuổi gả không ra. Trong vòng mấy trăm dặm quanh đây, Đồ đại nương dám cam đoan khuê nữ nhà mình lớn lên xinh đẹp nhất.

Tỷ muội Đồ gia lớn lên vượt chuẩn, có thể nói là mười phân vẹn mười, ngoài trăm dặm mọi người đều biết. Có điều, Đồ đại nương đã lớn tiếng tuyên bố, nha đầu nhà tui không thể làm thiếp cho người ta, thà làm đầu gà, không làm đuôi phụng.

'Mười phân vẹn mười' vô tình lọt vào tai Lý Trì Nguyệt, lại nghe nói nhà nàng cũng mắn đẻ, liền điều bà mối đi làm mai, hiển nhiên không gì hơn là bị cự tuyệt. Theo lời bà mối, còn là con gái Đồ gia đích thân cự tuyệt, cuối cùng câu nói kia đã truyền đến tai Lý Trì Nguyệt.

Câu ấy chung quy không phải do Đồ Cửu Mị nói mà là quái yêu Đồ gia Đồ Thập Mị nói. Chỉ có điều, hai người lớn lên mặt mũi tương tự cho nên người ngoài nhìn vào không cách nào phân biệt.

Đồ gia cự tuyệt cứ cự tuyệt đi, Lý Trì Nguyệt đây không muốn mang tiếng ỷ thế hiếp người, dùng quyền dùng thế ép Đồ gia đem người đưa tới, đành thôi vậy.

Chỉ không nghĩ tới trong thời điểm mấu chốt, tam lang Đồ gia thế nhưng đi gây sự dẫn đến nguy cơ lãnh án kiện, đối phương lại thuộc gia tộc lớn, tam lang Đồ gia sợ là lành ít dữ nhiều. Ngay lúc toàn gia mặt ủ mày chau, Đồ Thập Mị đứng lên đề nghị đáp ứng hôn sự với Bình Âm Hầu, dù sao thì địa vị Bình Âm Hầu cũng vào loại hiển hách ở huyện Bình Âm.

Đồ Thập Mị vốn đề nghị để bản thân gả đi nhưng Đồ Cửu Mị làm sao có thể để muội muội mà mình hằng sùng bái, lại hết mực yêu thương chịu thiệt nên nàng đã nhận lấy trách nhiệm của một tỷ tỷ. Ở trong lòng mình, muội muội là một người con gái có số làm hoàng hậu, dù cho không được cũng nhất định sẽ tốt hơn so với làm cửu thiếp trong phủ Bình Âm Hầu. Mà có điều, nếu nói muội muội đi dự tuyển tú nữ sợ là mẫu thân sẽ tức giận đến trời long đất lở. Nghĩ tới người trong nhà, lòng Đồ Cửu Mị chỉ càng thêm chìm xuồng.

Đồ Cửu Mị còn nhớ lời muội muội căn dặn trước lúc ra đi, bảo mình nhắm sao lấy được lòng phu nhân nhà này. Còn nói, nhà này với nhà khác không giống đâu. Phu quân sủng hạnh hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là có thể cùng phu nhân giao hảo. Vì sao ư? Vì phu nhân nhà này là quận chúa, hoàng thân quốc thích chính tông, phụ vương người là hoàng thúc Túc thân vương quyền khuynh triều dã, người lại còn là quận chúa được sủng ái, địa vị so với mấy công chúa bình thường muốn tôn quý hơn. Lúc nhỏ, người được xuất nhập cung đình nhiều lần, giao tình với đương kim hoàng thượng và trưởng công chúa Vĩnh Lạc đều là vô cùng tốt, gả cho Bình Âm Hầu Hạng Huy xem như hạ thấp thân phận quá rồi. Cao môn hạ giá cũng là vì Túc thân vương thương yêu con mình, con gái lại là hoàng thân không người dám khi dễ, nếu mà nữ nhi bị thiệt thòi gì thì một đầu ngón tay của Túc thân vương cũng có thể thuận tiện búng chết Bình Âm Hầu.

Ngẫm lại phu nhân cao cao tại thượng, Đồ Cửu Mị tự biết đây là người không dễ lấy lòng. Nếu như có muội muội ở đây, nhất định sẽ nghĩ được cách làm sao để lấy được lòng người. Mình tổng cảm thấy thế gian sẽ chẳng có chuyện gì làm khó được muội muội nhà mình. Đồ Cửu Mị từng nói với muội muội, nếu mình và muội muội có thể cùng gả cho một phu quân thì tốt rồi, ngày sau khẳng định muốn ưu sầu cũng không được. Khi đó, muội muội còn cười nói, không nhìn lại xem khắp thiên hạ có ai nhận nổi được diễm phúc này, không sợ bị tổn thọ hay sao.

Ba ngày này, phu quân cứ ở lì trong viện, Đồ Cửu Mị ngoài vui không nổi cũng là cảm giác ghét cay ghét đắng. Cũng may, ba ngày sau, phu quân không còn ôm khư khư cái viện của mình nữa. Tha nương ngày trước hay thường sầu lo hầu phủ này thê thiếp nhộn nhịp, e sợ mình bị hứng chịu cuộc sống cô quả nhưng hiện tại Đồ Cửu Mị lại chỉ ước ao được thủ tiết. Biết bản thân sinh tâm tư như vậy là có phần ác độc nhưng mình quả thực không muốn cơ thể bị hầu gia chạm vào. Hên làm sao, trong phủ này mỹ thiếp đông đảo, Đồ Cửu Mị thầm cảm thấy may mắn.

Ngày thứ tư. Mới sáng sớm, phu nhân đã phái ma ma đến dạy quy củ cho Đồ Cửu Mị. Ma ma này họ Trương, là ma ma hồi môn của phu nhân, cũng vốn là ma ma giáo đạo trong cung đình. Đây thực sự là một bà lão cực kỳ nghiêm lệ. Nhìn nét mặt đó, Đồ Cửu Mị biết chắc bà hẳn đã nhiều năm chưa nhoẻn miệng cười, da mặt kéo căng quá giới hạn, cho dù người khác làm gì bà cũng không vui.

Ăn phải có tướng ăn, ngồi phải có tướng ngồi, đứng phải có tướng đứng, ngồi thiếu đoan trang là ăn thước, đứng không đủ thẳng cũng ăn thước. Này đúng là khinh người quá mà, biểu vậy có khác nào chê mình thiếu đoan trang. Đồ Cửu Mị khẽ dòm lòng bàn tay đã trúng vài thước, đôi tay non mềm đỏ bừng bừng, trong lòng cảm thấy tủi thân vô bờ bến. Cũng chỉ làm thiếp cho người ta thôi, có phải là hoàng hậu gì đâu chứ, cần gì đoan trang, đừng nói bả còn muốn dạy mình cho tới khi làm sao thật giống phu nhân mới chịu thôi đó nha!! Tuy nói, Đồ gia chỉ là đồ tể nhưng Đồ Cửu Mị đây ở nhà cũng không phải nếm qua khổ cực gì. Thế mà, ma ma này lại quá đáng hết sức. Mình ăn cái gì cũng muốn quản. Nhà Đồ Cửu Mị mổ heo, bữa cơm không rời thịt heo, đương nhiên nàng phải thích ăn thịt. Nhưng ma ma kia ngay cả chuyện này cũng quản, nói con gái con đứa ẩm thực nên thanh đạm, kiêng đồ loáng mỡ dầu, đến thịt cũng không cho mình ăn nhiều. Nghĩ đến đó thôi, lòng Đồ Cửu Mị rống khóc ầm lên. Nói như thế nào, phủ hầu gia cũng không giống như không mua nổi thịt, sao lại bủn xỉn như vậy chớ!

Trương ma ma nhìn Đồ Cửu Mị hơi nhằn môi dưới, vẻ mặt buồn thiu, khóe mắt ướt đẫm làm lòng người day dứt. Chân mày dè dặt hướng lên ngây ngô, mị thái hồn nhiên trời phú khiến Trương ma ma cũng bị nhiếp phách dù từ hồi trong cung đã vô số lần nhìn đủ các loại màu sắc hình dạng mỹ nhân để rồi quen thuộc đến vô tâm. Chính bà cũng thừa nhận loại dung mạo hớp hồn kiểu này trong cung chắc gì được thấy nhiều, nếu như đặt ở trước mặt phu nhân với hầu gia thì đúng là trêu ngươi quá. Vì vậy, Trương ma ma liền nghiêm khắc với Đồ Cửu Mị thêm vài phân.

Bởi thế cho nên trong thời gian chịu sự dạy dỗ của Trương ma ma, Đồ Cửu Mị ăn khổ không ít. Chỉ ngắn ngủi một tháng trời, nàng hao gầy mất mấy vòng. Trương ma ma kiên quyết chắt nước hoa mẫu đơn tung tăng rực rỡ mãi đến độ gần héo tàn, học lễ nghi thôi mà muốn thân tàn ma dại luôn. May cũng chỉ một tháng, qua tháng sau, Đồ Cửu Mị dưới sự giáo dục nghiêm khắc đã có thay đổi về chất lượng, hành vi cử chỉ rất ư đạt chuẩn, tỏ được phong thái nhà giàu. Chí ít, có thể hù được mấy người quanh đây. Cũng không thể không nói, Đồ Cửu Mị có sức chịu đựng cao lợi hại.

Nhìn xem, Trương ma ma cũng có chút hối hận rồi kìa. Không phải là dạy đến tốt ngoài mong đợi đó chứ, thế sao nhìn kiểu nào cũng cảm thấy nàng càng khiến người ngứa ngáy lòng thêm thế này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro