Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Thẩm Nhung rời đi, Thịnh Minh Trản đứng trên đường hút hai điếu thuốc thì xe của Lâm Chỉ mới đến.

Lâm Chỉ dừng xe, ngáp một cái, nhìn Thịnh Minh Trản đang ngồi ở ghế phó lái.

"Đưa cậu đến khách sạn, hay trở về ở cùng mình?"

"Không quấy rầy cậu, tôi về khách sạn."

"Cậu nói quầy rầy gì chứ?"

Lâm Chỉ cũng không hỏi nhiều, nàng biết Thịnh Minh Trản tiếp tục ở khách sạn M gần bệnh viện ung bướu, để thuận tiện cho việc chăm sóc Thẩm Đại.

"À, Mâu Lê có đến gặp cậu không?" Lâm Chỉ nói: "Sao cậu ta lại biết nhiều như vậy? Cậu vừa về nước cậu ta liền biết, còn thăm dò tới chỗ mình, hỏi cậu đang ở khách sạn nào. Nhưng cậu yên tâm, mình đã nói không biết rồi, không có bán cậu."

Sau đó, Mâu Lê biết cô ở đâu, chính là Triệu Kiêu đã tiết lộ cho cô ta.

Thịnh Minh Trản vừa lau kính vừa suy nghĩ, phố Trường Nhai này nói nhỏ thì thực sự không nhỏ, nhưng nói lớn thì nếu nắm rõ mạng lưới quan hệ giữa các cá nhân thì chỉ có bấy nhiêu người.

Lâm Chỉ có chút tò mò: "Mâu Lê vẫn chưa từ bỏ cậu sao? Vậy hiện tại cậu còn độc thân không? Không có ý định yêu đương sao?"

Thịnh Minh Trản lại đeo kính vào, thẳng thắn nói: "Không."

"Nhìn cậu cũng giống vậy." Lâm Chỉ nói: "Lịch làm việc dày đặc thế mà."

.

Thẩm Nhung đã đoán trước tối nay nói chuyện mua nhà hát có thể sẽ không thu hoạch được gì nhiều.

Không ngờ nàng lại nghĩ sai, quả thực nàng đã thu hoạch được, là một bụng khí.

Khi trở lại bệnh viện, Thẩm Đại đang trong tình trạng đau đớn dữ dội. Sau khi Thẩm Nhung đến gặp y tá trực để truyền morphine cho bà, bà mới khó khăn chìm vào hôn mê.

Sau khi Thẩm Đại hôn mê, Thẩm Nhung nhận được điện thoại của bà ngoại hỏi thăm Thẩm Đại thế nào rồi.

Thẩm Nhung cơ bản là tốt khoe xấu che, dù sao ông ngoại cũng đang bệnh nặng nên không cần thiết.

Lần trước, ông ngoại vừa hoàn thành một ca phẫu thuật lớn, Thẩm Đại cũng đang điều trị, không thể đến thăm nên Thẩm Nhung đã thay mặt bà đến đó.

Ông ngoại từ phòng phẫu thuật đi ra, khắp người cắm ống, chỉ còn nửa cái mạng.

Phong thủy của Thẩm gia vốn luôn không tốt, hai năm nay lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Khoảng cách triệt để cửa nát nhà tan chỉ còn một bước.

Thẩm Nhung rất mệt mỏi, nói với bà ngoại như vậy, sau này có thời gian sẽ đi thăm ông ngoại.

Ông bà và cháu gái rất ít gặp nhau, cũng không thân thiết, Thẩm Nhung thật sự không có tâm trạng nói nhiều, nên tùy tiện nói vài câu rồi cúp máy.

Thẩm Nhung vô lực kê giường gấp cho mình, lúc này, cảm giác khó chịu nôn nao lại bắt đầu dâng lên, lòng bàn tay đau nhức, toàn bộ sức lực đều bị hao mòn bởi sự kiệt quệ về thể xác và tinh thần mấy ngày qua.

Dù chiếc giường gấp có khó chịu đến đâu, Thẩm Nhung mệt mỏi không chịu nổi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, nàng bị tiếng đau đớn của những bệnh nhân khác trong phòng đánh thức.

Những bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt đã nằm được vài tháng. Một số đang chờ ca phẫu thuật tiếp theo mà chịu đựng cơn đau đớn như tróc da trầy vảy. Một số đang sống không bằng chết chờ đợi cái chết.

Thẩm Nhung ở đây hơn một tháng, hầu như đêm nào cũng có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của người đàn ông nằm giường bên cạnh.

Âm thanh đó thậm chí không thể gọi là "tiếng kêu", chỉ là một lời thì thầm hàm hồ và yếu ớt. Đó là một phản ứng sinh lý của sự đau đớn cùng cực, là lưỡi liềm tử thần đang cắt từng chiếc gân trên cổ ông ấy.

Lúc mới đến, Thẩm Nhung sẽ bị âm thanh như dã thú sắp chết làm cho toàn thân run rẩy, ăn không ngon, ngủ không yên.

Nhưng bây giờ nàng đã quen rồi.

Lúc đầu, con gái của người đàn ông giường bên cạnh ở lại một thời gian, sau khi ông ấy đem nước tiểu và phân cho cô ấy hơn nửa tháng, cô ấy dần dần ít đến thăm hơn. Sau đó, con trai của ông ấy thường đến đây, vừa đến liền phàn nàn với Thẩm Nhung là quá mệt mỏi, bệnh viện này không phải là nơi dành cho người nhà của người bệnh. Hắn nói rằng người bệnh cảm thấy khó chịu còn làm cho người nhà ngột ngạt, tại sao lúc bình thường không chú ý mà phải mắc bệnh?

Thẩm Nhung yên lặng đeo tai nghe cho Thẩm Đại, dùng âm nhạc nhẹ nhàng để che chở mẹ khỏi những lời phàn nàn khó chịu kia.

Từ giờ trở đi, chỉ cần có Thẩm Nhung ở bên, nàng sẽ che chở cho bà bất cứ khi nào có thể.

Sáng nay Thẩm Nhung tỉnh dậy, xương cốt khắp người kêu canh cách, đầu đau nhức, tay cũng đau.

Sắc mặt nàng uể oải, cũng lười quan tâm đến bản thân, nàng xách bình giữ nhiệt được cung cấp ở mỗi giường đi lấy nước nóng cho Thẩm Đại và người đàn ông ở giường bên cạnh.

Khi quay lại, nàng thấy Thẩm Đại vẫn đang cau mày nhắm mắt lại, làn da khô ráp, cảm giác như một giây sau bà sẽ mở mắt ra, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Thẩm Nhung nắm lấy tay bà, trong bàn tay khô khốc chỉ còn da. Nàng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó, giống như có thể dễ dàng phác họa ra hình dáng xương của bà.

Khi Thẩm Đại nhập viện, Thẩm Nhung tự nhủ mình sẽ không để bà chết, nhất định có thể cứu được bà.

Chưa đầy hai tháng sau, sự tự tin của Thẩm Nhung giảm sút do vẻ ngoài ngày càng gầy gò của Thẩm Đại, nàng dần có linh cảm rõ ràng.

Nàng như đã nhìn thấy được chân tướng của thế gian, cảm nhận được sức mạnh không thể đảo ngược của sự thật.

Sau khi thanh toán phí diễn tập với đoàn ngày hôm qua, Thẩm Nhung vẫn còn 6 vạn trong tay, nàng sẽ nộp toàn bộ số tiền đó vào chi phí nằm viện.

Đứng trước máy thanh toán ở trạm đa chức năng, nhìn dòng chữ "Xin chờ" trên màn hình, ánh mắt Thẩm Nhung có chút đăm chiêu, trong lòng thầm đếm từng giây.

Bảy giây cuộc đời của nàng đã bị lãng phí một cách vô nghĩa.

Khi còn đang tính toán số tiền mình vừa nộp chỉ đủ dùng cho hai ba ngày điều trị, nàng nhận ra số dư có chút không đúng.

Nàng nhớ rõ số tiền đặt cọc trước đã dùng hết, lần này nàng nộp 6 vạn, nhiều nhất là dư 300 đến 400.

Tại sao số dư bây giờ hiển thị 26 vạn?

20 vạn ở đâu ra?

Nghĩ đến đêm đó ở bệnh viện gặp được một người giống như Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung nheo mắt lại.

Thẩm Nhung nắm tấm phiếu nhỏ, đứng trong hành lang yên tĩnh một lúc.

Sau khi ánh mắt mơ hồ đã phục hồi, nàng gấp nó lại bỏ vào túi, lấy điện thoại ra, mở hộp thoại với Thịnh Minh Trản trên WeChat, lướt lên một lúc lâu, tìm thấy tin nhắn cuối cùng Thịnh Minh Trản gửi cho nàng trước khi chặn -

[Thẩm Nhung, em là kẻ lừa gạt, lừa chị cũng lừa chính em]

Thẩm Nhung yên lặng đọc lại câu này, khóa màn hình điện thoại lại, chậm rãi đi về phía phòng bệnh.

Hôm nay dì cả treo bình xong lại đến.

"Dù sao thì dì cũng sắp xuất ngoại, sắp rời quê hương ở tuổi già như vậy, không biết kiếp này còn sống để gặp lại hay không. Già trẻ nhà chúng ta thật sự là sẽ gặp nhau ở một thế giới khác."

Dì cả nắm tay Thẩm Nhung thở dài.

Gia đình con trai của dì cả muốn đưa bà đi định cư ở nước ngoài. Đó là một quyết định chớp nhoáng sau khi Thẩm Đại mắc nợ.

Thẩm Nhung theo lời bà mà cười, không lộ ra điều gì, nhưng rốt cuộc lại có chút thương cảm.

Bởi vì nàng biết dì cả nói đúng, kiếp này có thể họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Dì cả khịt mũi, bắt đầu kể về đứa em gái chết trẻ của mình, dì nhỏ của Thẩm Nhung.

Thẩm gia từng có ba cô con gái.

Con gái lớn và con gái thứ đều không thừa hưởng tài năng nghệ thuật của ba mẹ. Hai người đi theo xu hướng kinh tế thị trường và đi vào kinh doanh, cũng coi là thành đạt và giàu có.

Chỉ có Thẩm Ngọc, con gái út của Thẩm gia là khác với hai chị của mình.

Thẩm Ngọc từ nhỏ đã bộc lộ tài năng đáng kinh ngạc, sở dĩ từ "tài năng" không có lĩnh vực cụ thể nào miêu tả là bởi vì bà đã thể hiện tài năng ca hát, nhảy múa, hội họa, sáng tác...

Bà là một người tài năng làm người kinh ngạc.

Thẩm Ngọc bắt đầu tạo được tên tuổi trong giới sân khấu nhạc kịch ở tuổi mười lăm. Vở nhạc kịch mà bà đóng vai chính đã gây được tiếng vang lớn trên phố Trường Nhai.

Vào thời điểm đó, Thẩm Ngọc là giọng nữ cao nổi tiếng nhất phố Trường Nhai, là nữ chính giành được giải thưởng Kim Thạch trẻ tuổi nhất. Mọi biển hiệu rực rỡ trên phố Trường Nhai đều bị lu mờ trước mặt bà.

Để đến nhà hát xem phong thái của Thẩm Ngọc và nghe được những nốt cao như được thiên thần hôn khiến nội tâm rung động, vé xem biểu diễn từng rất khó kiếm được, điều này cũng sinh ra vô số kẻ đầu cơ tăng giá. Lúc đó có người đánh nhau trước nhà hát để giành vé, cả hai đều phải nhập viện trong tình trạng chảy máu đầu.

Phố Trường Nhai cũng đưa ra các biện pháp quản lý đặc biệt, nhưng sức hấp dẫn của Thẩm Ngọc vẫn khiến giá vé các buổi biểu diễn tăng cao, đồng thời cũng đưa nhạc kịch vào mắt nhiều người hơn.

Việc một người có thể một tay thúc đẩy toàn bộ ngành phát triển là điều chưa từng có.

Bà chinh phục cả phố Trường Nhai, khiến tất cả khán giả phát cuồng vì mình và trở thành tâm điểm của các nhà đầu tư.

Khi Thẩm Nhung còn rất nhỏ, mẹ nàng đã đưa nàng đến nhà hát để xem dì nhỏ biểu diễn.

Không khí biểu diễn cực kỳ rung động trong nhà hát khiến nàng mất ngủ hàng đêm.

Nó để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong trái tim non nớt của nàng.

Nàng cũng muốn được đứng ở trung tâm sân khấu như dì nhỏ của mình, đóng những vai khó quên trong những câu chuyện rung động lòng người.

Có thể nói, dì Thẩm Ngọc chính là người có ảnh hưởng lớn nhất đến quyết tâm dấn thân vào ngành này của nàng.

Tiếc thay, những thứ càng đẹp đẽ lại càng mỏng manh.

Thẩm Ngọc tự sát ở tuổi ba mươi, độ tuổi hoàng kim nhất và cũng là năm bà đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Vì một "scandal" kinh thiên động địa.

Thẩm Ngọc từ sự kiêu ngạo của Thẩm gia trở thành nỗi sỉ nhục của Thẩm gia, toàn bộ quá trình hoang đường, đẫm máu lại quỷ quái này đều có Thẩm Nhung chứng kiến.

Cái chết của dì nhỏ đã để lại một vết thương không bao giờ lành trong Thẩm gia.

Kể từ khi bà qua đời, không ai muốn nhắc đến người này, kể cả Thẩm Nhung.

Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, vết sẹo cũ gắn liền với ký ức sâu sắc của Thẩm gia thỉnh thoảng vẫn ngứa ngáy và đau đớn.

Chỉ cần ánh đèn trên phố Trường Nhai vẫn sáng và tiếng nhạc vẫn tiếp tục, người ta sẽ luôn nghĩ đến tuyệt đại giai nhân kia.

"Nếu Tiểu Ngọc còn ở đây, với đầu óc thông minh của mình, em ấy nhất định có thể giúp đỡ mẹ con..."

Bà vẫn đang huyên thuyên, Thẩm Nhung nhìn thấy mẹ nàng đã tỉnh lại từ lúc nào.

Một đôi mi mỏng lại nặng hơn cả tấm màn sân khấu, rũ xuống trước mắt Thẩm Đại, che đi đôi mắt đục ngầu ố vàng.

Thẩm Nhung gọi bà, cắt ngang lời dì cả.

"Em ấy sẽ không." Thẩm Đại hiển nhiên nghe được.

"Cho dù em ấy còn sống, em ấy cũng sẽ không giúp ta." Khóe miệng Thẩm Đại hơi nhếch lên, yếu ớt bổ sung bốn chữ: "Em ấy hận ta. Ta cũng hận em ấy."

......

Dì cả rời đi với nỗi sầu khổ khó nói hết, phải đến bệnh viện khác để thăm ba mẹ.

Sau khi Thẩm Nhung giao phó cho y tá cũng ra ngoài, nàng còn nhiều việc phải làm.

Thẩm Nhung đã tìm được một căn hộ
gần bệnh viện.

Nàng đã ký hợp đồng thuê một năm, tiền thuê hàng tháng là 4.500, phòng đơn giản không có thang máy, tầng trên cùng lạnh lẽo vào mùa đông và nóng vào mùa hè.

Mặc dù khi đến xem nhà, nàng nhận thấy sàn gỗ nứt nẻ đã bị thấm nước, những góc chết đầy bụi bẩn, tà ác ẩn náu và những vết dầu trên bếp có lẽ đã cũ hơn tuổi của nàng...

Nhưng Thẩm Nhung lại không cảm thấy đây là vấn đề.

Mặc dù đây là một thế giới mà nàng rất xa lạ nhưng nàng hiểu rằng cuộc sống của mình đã hoàn toàn khác với trước đây.

Bây giờ nàng chẳng còn gì ngoài núi nợ nên nàng không có tư cách bắt bẻ.

Trở về nhà ở Ngàn Dặm Xuân Thu, đóng gói tất cả những thứ nàng muốn mang đi vào hộp các tông chuyển nhà, ngay mai để công ty chuyển nhà dọn đi.

Cuộc sống của nàng đang quay cuồng dưới chân nàng, giống như nàng không biết tại sao gần đây trong nhà luôn không có người, căn nhà lớn càng ngày càng trống trải.

Chú chó thông minh này có thể đã có linh cảm nên rất trân trọng khoảng thời gian ở nhà với chủ, gắn bó với nàng.

Kết quả là chân và đuôi của nó đã bị Thẩm Nhung dẫm lên mấy lần, Thẩm Nhung suýt chút nữa vấp ngã.

"Đi qua một bên chơi đi!"

Sau khi bị chủ nhân mắng, Tiểu Mệnh đành phải tự chơi.

Thẩm Nhung vào phòng lấy ra mấy tập ảnh dày cộm, eo cũng sắp gãy.

Album chứa hầu hết các tác phẩm của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản rất thích chụp ảnh nàng và Thẩm Đại, sau khi Tiểu Mệnh đến cũng trở thành đối tượng của cô.

Từ máy ảnh SLR đến Polaroids, cho đến ảnh chụp và in từ điện thoại, tổng số tiền tích lũy qua nhiều năm ít nhất có thể lên tới hàng chục nghìn.

Cô chụp ảnh Thẩm Nhung đang ngồi ăn, thường xuyên nhận được ánh mắt xem thường từ Thẩm Nhung.

"Đều là kỷ niệm, khi lớn lên có thể lấy ra xem lúc nhỏ trông như thế nào."

Thịnh Minh Trản luôn tràn đầy phấn khởi nói.

Đã đến lúc vứt bỏ tất cả.

Thẩm Nhung nghĩ trong lòng, người này thật là giỏi ăn nói, lúc trước còn nói khi lớn lên có thể lấy ra xem, lúc rời đi loại tuyệt tình như thế, rõ ràng không mang theo tấm nào.

Bây giờ ngay cả chiếc nhẫn cũng đã vứt đi.

Thẩm Nhung oán thầm, nhưng cuối cùng nàng cũng không vứt cuốn album đi.

Nàng nghĩ nếu làm mất ảnh sẽ là điều xui xẻo nên nàng đã đặt thẳng những "kỷ niệm" và "oán niệm" này vào lớp dưới cùng của hộp.

Nàng không mở ra vì sợ vô tình thấy bức ảnh thân mật của nàng đang nằm trên tay Thịnh Minh Trản, sẽ khiến nàng khó chịu.

Trong lúc Thẩm Nhung đang dọn dẹp, Tiểu Mệnh ngậm thứ gì đó trong miệng, xoay vòng xung quanh nàng.

Khi quay đầu, nàng thấy Tiểu Mệnh đang ngậm một con búp bê bông chibi trong miệng.

Mái tóc đen dài của búp bê bông được buộc thành búi trên đỉnh đầu. Dưới đôi mắt át sát là một cái miệng căng ra thành hình chữ "Nhất", cầm một thanh kiếm mềm mại trong đôi tay tròn trịa.

Đây là nhân vật chibi mà Thịnh Minh Trản thủ vai trong vở kịch <Nhữ Ninh>

Trong <Nhữ Ninh>, Thẩm Nhung vào vai nữ đế trẻ Trường Niệm, còn Thịnh Minh Trản là vị tướng trung thành của nàng - Tích Tuyết.

Trong vở kịch, Thịnh Minh Trản vượt mọi chông gai vì nàng, sở hữu kỹ năng võ thuật vô song bất khả chiến bại, nhưng lại khăng khăng một mực khuất phục nàng.

Cô là cận thần của nàng cũng là thanh mai cùng nhau lớn lên.

Nhạc kịch từ lâu đã bước vào kỷ nguyên phát triển đồng thời cả offline và online. Ngoài doanh thu phòng vé từ các buổi biểu diễn, thiết bị ngoại vi trực tuyến cũng là một nguồn thu nhập quan trọng.

Tuy Thẩm Nhung chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện xào CP như vậy, nhưng nàng cũng biết Trường Niệm và Tích Tuyết trong vở kịch không có lời thoại tình cảm rõ ràng nào, khán giả ngoài vở kịch sẽ bù đắp cho họ trên mạng.

Khi đó, Thẩm Nhung vô tình phát hiện ra Thịnh Minh Trản đang đọc fanfic mà cư dân mạng viết cho hai người, Thẩm Nhung tò mò muốn đọc nhưng Thịnh Minh Trản đã che mắt không cho nàng đọc.

"Tại sao? Có cái gì xấu hổ à?" Thẩm Nhung kháng nghị, "Chị đều có thể đọc."

"Chị là đang nghĩ cho em, sợ hù dọa em."

Thẩm Nhung không coi trọng, nhất quyết muốn đọc. Thịnh Minh Trản đành phải thuận theo nàng.

Đọc xong, Thẩm Nhung sửng sốt ngồi đó hồi lâu, hung hăng trả lại điện thoại cho Thịnh Minh Trản, đôi tai đỏ bừng, nghiêm túc cảnh cáo cô: "Chị cũng không được phép đọc!"

Thịnh Minh Trản cười hỏi nàng tại sao.

"Ai có thể làm được tám lần trong một đêm? Em cũng không thể, ai làm được chứ? Điên rồi."

Thẩm Nhung hạ giọng mắng.

Nàng thực sự không muốn nói ra hai từ lộ liễu kia trong tiểu thuyết, nên nàng gần như bỏ chạy.

Nhưng đêm đó, Thịnh Minh Trản tại phòng Thẩm Nhung miêu tả tất cả mọi chuyện trong tiểu thuyết.

Thủy triều đêm dâng cao, gió thổi mạnh, tiểu bảo bối của cô rõ ràng không có gì là không làm được.

...

Khi vở kịch <Nhữ Ninh> đang trong thời điểm bận rộn nhất, Thẩm Nhung phải tranh thủ thời gian, nếu muộn dù chỉ một phút cũng sẽ thất bại.

Thịnh Minh Trản biết nàng không đủ can đảm đi nhờ nhân viên nên đã đặt mua một chiếc đồng hồ báo thức, sau đó cô đến gặp quản lý đoàn kịch và yêu cầu một cặp, biến ra trước mặt Thẩm Nhung giống như một trò ảo thuật.

Thịnh Minh Trản còn chưa cởi quân phục, nữ tướng trang điểm rất hào hùng, trên tay ôm một con búp bê bông có đầu to bằng thân thể, lộ ra vẻ ngây thơ hoàn toàn không phải mình.

Thịnh Minh Trản mỗi tay cầm một con, ôm búp bê "Trường Niệm" với nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng ôm con còn lại trước mặt Thẩm Nhung.

"Chị đưa em cái của chị, chị sẽ giữ cái của em."

Khi đó, ở hậu trường phòng thay đồ, trước mặt các nhân viên trong đoàn, Thẩm Nhung có chút chột dạ cười nhạo Thịnh Minh Trản ấu trĩ.

Thịnh Minh Trản không có vạch trần đây chính là Thẩm Nhung muốn, liền thuận theo nàng, nhận danh hiệu "ấu trĩ".

Từ đó trở đi, Thẩm Nhung giữ "Tích Tuyết" bên cạnh gối cho đến khi nàng và Thịnh Minh Trản chia tay, khi nhìn thấy con búp bê, nàng thấy đau đầu nên mới tùy tiện tìm chỗ nhét nó.

Còn tưởng đã mất từ lâu, không ngờ lại bị Tiểu Mệnh tìm thấy.

Thẩm Nhung lấy "Tích Tuyết" khỏi miệng Tiểu Mệnh, lau nước bọt, có chút tịch mịch mà nhìn nó, nghĩ đến "Trường Niệm" đã lâu không thấy.

Thịnh Minh Trản bỏ lại tất cả, có thể đã mang "Trường Niệm" đi không? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro