Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc phỏng vấn, cảm giác bi quan đè nặng trong lòng Thẩm Nhung suốt khoảng thời gian này đã tan biến theo mồ hôi ca hát và nhảy múa.

Hóa ra thứ có thể khiến nàng hài lòng nhất vẫn luôn là nhạc kịch.

Cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc.

Trong suốt quá trình, Mâu Lê không thể hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ này, cũng miễn cưỡng mỉm cười, bảo Thẩm Nhung trở về chờ thông báo.

Thẩm Nhung ôm chiếc áo khoác trong tay, lịch sự mỉm cười với cô ta, chào tạm biệt ban phỏng vấn khác rồi rời đi.

Cảm xúc của Thẩm Nhung thăng trầm khá lớn, nhưng nàng không phát hiện chiếc vòng cổ nàng tháo ra tối hôm đó cất trong túi áo khoác ngoài đã vô tình rơi xuống đất.

...

Mặt trời lặn ở phía Tây.

Khi ánh đèn ở quảng trường ZM bật sáng, vòng phỏng vấn đầu tiên của đoàn kịch <Phương Xa> đã kết thúc.

Hầu hết người của đoàn kịch đã rời đi, đạo diễn sân khấu và biên đạo Mạc Đề đang đứng bên cửa sổ, thảo luận về một động tác nhảy nào đó.

Trong khi Mạc Đề đang trình diễn thì hắn giẫm phải vật cứng suýt trượt chân.

"Vòng cổ của ai rơi đây? Còn có một chiếc nhẫn." Mạc Đề dùng đầu ngón tay nhặt vòng cổ lên.

Chiếc nhẫn được làm bằng bạch kim, có kiểu dáng đơn giản gọn gàng, rõ ràng là được đặt làm riêng, có thiết kế trang nhã.

Đúng lúc Mâu Lê xách túi đi ngang qua Mạc Đề, chiếc vòng cổ lung lay một chút, ánh mắt quét tới, chớp mắt giống như nghĩ tới điều gì đó. Cô ta kêu lên, bước nhanh về phía Mạc Đề.

"A, sao vòng cổ của em lại rơi ở đây? Cảm ơn thầy Mạc nha."

Mạc Đề đưa vòng cổ cho cô ta, "Vật quan trọng thế này sao không cất kỹ? Thật là."

Mâu Lê cầm vòng cổ trong tay, híp mắt cười cảm ơn.

"May là ngài nhặt được, nếu làm mất thì em thật sự còn không kịp khóc."

Nhìn Mâu Lê rời đi, Mạc Đề lắc đầu, "Người không biết gì chỉ biết khoa tay múa chân."

Đạo diễn sân khấu cười lạnh nói: "Một người như thế lại có thể quyết định tương lai của một diễn viên và tương lai của một vở kịch. Thật buồn cười phải không?"

.

Hôm qua thức cả đêm, hôm nay trong trạng thái căng thẳng cả ngày, sau khi Thẩm Nhung ngồi xe buýt liền ngủ quên.

Nàng bị mắc kẹt trong cảm giác mệt mỏi, qua hai trạm dừng mới khó khăn tỉnh dậy.

Nàng mơ mơ màng màng bước xuống xe, hơi nóng thoang thoảng mang theo bên mình đã bị cơn gió bắc buốt giá thổi bay.

Thẩm Nhung run lập cập, ôm chặt lấy mình.

Không biết năm nay trời lạnh hơn thường lệ hay có ít xe đưa đón hơn, điều này khiến mùa đông có vẻ đặc biệt gian nan.

Thẩm Nhung kéo áo khoác lên tới cằm, cẩn thận di chuyển trên mặt đất đóng băng.

Thang máy của bệnh viện đông đúc nhất vào khoảng bảy tám giờ sáng.

Về đêm, xung quanh không có ai, khiến bệnh viện có cảm giác lạnh lẽo và yên tĩnh.

Giống như một thế giới sắp chết khác không thuộc về thế giới con người nhộn nhịp, nó chứa đầy vật chất tối nguy hiểm mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Thẩm Nhung một mình trong thang máy, mắt đăm chiêu nhìn dòng chữ "Nhà xác B2".

Nàng không biết khi nào bản thân sẽ đi vào tầng B2 này.

Vừa bước tới cửa phòng bệnh, Thẩm Nhung nhìn thấy có người đứng cạnh giường Thẩm Đại, nhìn rất giống Thịnh Minh Trản.

Khi bước chân của Thẩm Nhung bỗng nhiên gấp gáp, đúng lúc người kia cũng nhìn sang.

Thẩm Nhung cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Đó thực sự là Thịnh Minh Trản.

Trong phòng bệnh ấm áp, Thịnh Minh Trản cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản xắn nửa tay áo lên, để lộ cánh tay mảnh mai, còn đeo một chiếc đồng hồ xa lạ.

Kiểu tóc đuôi ngựa buộc ra sau đầu rất khéo léo, cúc áo cứng nhắc cài chặt đến tận nút trên cùng.

Cho dù là trong động tác xoay người, gọng kính vẫn được giữ chắc chắn ở sống mũi.

"Hộ sĩ mà em thuê không tốt."

Thịnh Minh Trản rũ mắt, cũng không nghĩ lời mở đầu ấm áp hay sắc bén, cô chỉ nói những điều mình muốn nói. Không hổ là bạn thuở nhỏ và người yêu cũ cùng nhau lớn lên.

Cô nhẹ nhàng lật Thẩm Đại lại, nằm thẳng trên giường, cài nút áo.

Trên chiếc ghế Thẩm Nhung thường ngồi có một chậu nước nóng.

Thịnh Minh Trản nhúng chiếc khăn đã ngâm vào chậu hai lần rồi vắt khô.

"Hộ sĩ một mình chăm sóc bệnh nhân trong toàn bộ khu bệnh, căn bản không thể chăm sóc tốt."

Thịnh Minh Trản lau cổ và mặt cho Thẩm Đại rồi nói: "Tôi đã tìm hộ sĩ mới cho mẹ, tối nay sẽ tới, tôi cũng thỏa thuận với bệnh viện rồi."

Nhìn thấy Thịnh Minh Trản lau thân thể cho Thẩm Đại, Thẩm Nhung chợt nhớ tới gần đây nàng bận thanh toán, chuyển nhà và đi phỏng vấn, bận đến mức không có thời gian ngủ, cũng đã hai ngày chưa lau thân thể cho Thẩm Đại.

Thẩm Đại vẫn đang ngủ, nhưng mỗi lần trở người đều rên rỉ đau đớn.

Thịnh Minh Trản có khí lực lớn, luôn thận trọng đặt câu hỏi vì sợ làm tổn thương bà.

Nhưng cô không đạt được bất kỳ phản hồi nào từ Thẩm Đại.

Thịnh Minh Trản cũng nhận ra tình trạng của Thẩm Đại còn tệ hơn lần trước cô đến, không khỏi cau mày.

Thẩm Nhung nhìn hàng mi dài sau cặp kính của Thịnh Minh Trản rồi nói:

"Bạn gái của chị có biết chị ở đây không?"

Nàng đã cạnh tranh với Mâu Lê ở nơi phỏng vấn gần như cả ngày, nàng không muốn bị hiểu lầm gì trong cuộc sống cá nhân.

Thịnh Minh Trản cẩn thận lau cho Thẩm Đại, còn lau đến sau tai bà, cô nhìn kim ghim trên cánh tay gầy gò của Thẩm Đại, cũng không trả lời câu hỏi của nàng.

Thẩm Nhung cũng không buồn hỏi thêm nữa, bởi vì nàng đã nhắc nhở cô rồi.

Nếu sau này Mâu Lê phát hiện nổi điên mà tới tìm nàng, nàng cũng có thể một mặt lời lẽ chính nghĩa.

Dứt khoát thay đổi chủ đề cần được giải thích rõ ràng.

"Tôi sẽ trả lại cho chị số tiền hai mươi vạn mà lần trước chị đã để lại."

Lần này Thịnh Minh Trản đã phản ứng.

"Số tiền chữa bệnh cho mẹ không cần phải trả lại. Hơn nữa, em có thể trả lại sao?"

Thẩm Nhung bị lời nói của cô làm nghẹn đến mức gần như không thở được.

Hiển nhiên là Thịnh Minh Trản đã biết chuyện gì xảy ra với Thẩm gia.

Thịnh Minh Trản buông tay áo xuống, chậm rãi cài cúc, nhìn vào khuy áo của mình một lúc, tựa như đang nói với nó: "Gần đây em sống ở đâu?"

Xem ra cô cũng biết chuyện bán nhà.

Thẩm Nhung có thể cậy mạnh với cả thế giới, biểu diễn hoàn mỹ, nhưng đối mặt với nữ nhân trước mặt thì không được.

Hai người đã quá quen thuộc, từ nhỏ Thịnh Minh Trản hiểu rõ Thẩm Nhung còn hơn mẹ nàng.

Đôi khi, Thẩm Nhung còn cần Thịnh Minh Trản chỉ điểm một số việc mà nàng có chút hoang mang.

Thịnh Minh Trản đã dẫn dắt nàng và nhìn nàng lớn lên.

Hai người giống như hai cái rễ cây, dù không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nhưng đã vướng vào nhau ở dưới lòng đất, khó mà phân biệt được.

Nàng căn bản không thể lừa gạt Thịnh Minh Trản.

"Ở tiểu khu cạnh bệnh viện."

Thẩm Nhung miễn cưỡng nói ra sự thật.

Không biết là do máy sưởi quá nóng hay vì lý do nào khác, Thẩm Nhung nóng đến có chút đổ mồ hôi nên cởi áo khoác ra.

Thịnh Minh Trản biết những tiểu khu ở gần bệnh viện ung bướu đều cũ và nhỏ, còn lớn tuổi hơn cô, căn bản là không thể có một căn hộ tiện nghi thoải mái.

"Em ở có quen không?"

Những câu hỏi của Thịnh Minh Trản đều không mang tình cảm gì, giống như hai người xa lạ đang trao đổi những câu hỏi tầm thường.

Chỉ tùy tiện hỏi, không muốn bàn sâu hay giải quyết cái gì.

Thẩm Nhung cũng bình tĩnh đáp lại.

"Không có gì là không thể quen, mọi thứ chỉ cần một thời gian là sẽ thích ứng được thôi."

Khi lông mi của Thịnh Minh Trản khẽ rung lên, Thẩm Nhung đột nhiên phát hiện những lời nói của nàng nghe giống như chứa đựng một chút cảm xúc cá nhân và ý nghĩa gì đó.

Lòng tự trọng của Thẩm Nhung khiến nàng dễ nổi nóng khi gặp bất lợi.

Nàng không muốn người khác nghĩ rằng mình là một kẻ đáng thương, có thể bị cuộc sống nghiền chết bất cứ lúc nào.

Đặc biệt là Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung lại trực tiếp chuyển đề tài, đột ngột nói: "Lần này trở về, chị dự định khi nào sẽ rời đi?"

Thịnh Minh Trản nói: "Mẹ bị bệnh, tôi muốn ở lại chăm sóc mẹ."

Thẩm Nhung cảm thấy thần kinh của mình nhảy lên, không thể tưởng tượng được việc mỗi ngày đều phải đối mặt với Thịnh Minh Trản.

Nàng biết rõ việc chăm sóc một bệnh nhân nguy kịch sẽ phiền phức như thế nào, nàng không còn muốn nợ Thịnh Minh Trản phần ân tình nào nữa.

Đúng như Thịnh Minh Trản đã nói, hiện tại nàng không đủ khả năng để trả lại tiền hay ân tình.

"Thịnh Minh Trản..." Thẩm Nhung âm thầm nắm chặt nắm đấm, "Trước kia mẹ tôi làm vậy với chị, tôi cũng làm vậy với chị, chị không nhớ sao?"

Thẩm Nhung dẫn đầu vén bức màn hòa bình lên, nhắc lại quá khứ.

"Chị đã nói đời này chị sẽ không bao giờ trở về nữa..."

"Ừm, là tôi phạm tiện."

Thịnh Minh Trản chỉnh lại kính, ngữ khí vẫn bình thản nhưng lại khiến Thẩm Nhung cảm thấy chua chát.

Thẩm Nhung cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc để có vẻ trấn định như Thịnh Minh Trản.

"Chị không cần phải nói như vậy, chị không nợ Thẩm gia chúng tôi cái gì, không phải, chị chưa bao giờ nợ chúng tôi cái gì, chị không phải con gái ruột của bà ấy, chị không cần phải gánh chịu chuyện này, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ ruột của tôi, tôi..."

Thẩm Nhung vừa nói vừa nhìn chằm chằm xuống đất, nói được một nửa, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đang nhanh chóng tiến về phía mình.

Khi nàng kinh ngạc ngước mắt lên, nàng phát hiện Thịnh Minh Trản thực sự đã bước tới gần nàng.

Khoảng cách vượt quá phạm vi an toàn.

Có ngọn lửa ẩn giấu trong đôi mắt gần trong gang tấc của Thịnh Minh Trản, đốt cháy nỗi đau hư ảo trong góc ký ức của Thẩm Nhung.

Cảm giác kiềm chế bị ràng buộc, còn có giam cầm bởi những sợi dây quanh cổ tay và mắt cá chân của nàng không thể khống chế mà nổi lên.

Nàng không để ý vai mình bất giác rụt lại.

Có cảm giác như giây tiếp theo Thịnh Minh Trản sẽ trói nàng, bịt mắt và bịt miệng nàng.

Nàng không thể nhìn, không thể nói nói hay di chuyển.

Cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.

Quá khứ kinh hoàng chợt hiện lên trong trí nhớ, sắc mặt Thẩm Nhung tái nhợt, theo bản năng lùi lại.

Nhưng Thịnh Minh Trản hùng hổ dọa người, trực tiếp đẩy nàng vào tường.

Thịnh Minh Trản không hề chạm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Nhưng Thẩm Nhung biết Thịnh Minh Trản đang tức giận.

"Thẩm Nhung." Bằng chứng là giọng nói của Thịnh Minh Trản có chút run rẩy, ngoại trừ Thẩm Nhung không ai có thể phát hiện ra: "Em vẫn không tim không phổi như cũ."

Dù đang bị nỗi sợ hãi bao trùm, Thẩm Nhung cũng không cho phép mình lộ ra vẻ rụt rè.

Nàng nâng cằm nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh Trản, mỉm cười đáp:

"Đúng thế, tôi chính là không tim không phổi. Đây là ngày đầu tiên chị biết tôi sao?"

Cường thế cùng kiêu ngạo của Thẩm Nhung khiến lửa giận trong mắt Thịnh Minh Trản trở nên rõ ràng hơn.

Thịnh Minh Trản hiểu Thẩm Nhung, đương nhiên Thẩm Nhung cũng rất hiểu cô.

Lúc ấy hai người yêu nhau cuồng nhiệt, điều khiến Thịnh Minh Trản say mê nhất chính là sự kiêu ngạo của Thẩm Nhung, là sự kiên cường không bao giờ thừa nhận thất bại của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung mê người và cường ngạnh thực ra lại có một trái tim ngọt ngào, mềm mại và mong manh, đó chính là điều mà Thịnh Minh Trản thích khám phá nhất.

Mỗi lần Thịnh Minh Trản muốn lột nàng ra, khống chế nàng, chính là mang ánh mắt này.

Sắc bén, trần trụi và tràn ngập dục vọng, ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên nặng nề.

Lúc này, Thịnh Minh Trản lộ ra vẻ mặt nguy hiểm mà Thẩm Nhung quen thuộc nhất.

Thịnh Minh Trản trong trí nhớ của nàng giây sau sẽ siết chặt cổ tay nàng, khiến nàng không còn đường trốn thoát.

Yết hầu của Thẩm Nhung khẽ động, hai người chỉ nhìn đối phương.

Một lúc sau, ngọn lửa trong mắt Thịnh Minh Trản mới tan đi.

Cuối cùng, cô không hề chạm vào Thẩm Nhung.

Lúc Thịnh Minh Trản quay người lại, Thẩm Nhung nhìn theo bóng lưng của cô, không thể nói là cảm giác gì.

Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy sợ hãi, đồng thời lại có chút thất vọng vì không thể lừa dối chính mình...

"Mẹ, ngày mai con lại đến thăm mẹ."

Thịnh Minh Trản thì thầm vào tai Thẩm Đại rồi rời đi.

Mãi đến khi Thịnh Minh Trản biến mất ở cuối hành lang, Thẩm Nhung mới thu ánh mắt xa xăm lại.

Mình đang làm gì vậy.

Lẽ nào mình vẫn đang mong đợi cái gì sao? Điên rồi ư...?

Khi Thẩm Nhung cáu kỉnh và vô cùng bất an, nàng sẽ vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên ngực mình.

Mặc dù sau khi chia tay, nàng đã lấy vật đính ước của Thịnh Minh Trản ra khỏi ngón tay, giấu ở cổ, nhưng sự hiện diện của nó vẫn mang lại cho Thẩm Nhung một cảm giác trấn định.

Để nàng hiểu rõ những năm qua không phải là một giấc mơ.

Nhưng lần này, nàng không thể chạm vào bất cứ thứ gì qua lớp quần áo.

Đúng rồi, nàng đã cởi ra và bỏ vào túi.

Nàng chạm vào túi lần nữa nhưng chẳng có gì cả.

Chiếc nhẫn biến mất rồi.

Thẩm Nhung kinh hồn run lên, lật hết các túi ra, trút sạch cả túi, rồi lại sờ sờ lên xuống.

Không có ... không thấy ở đâu cả.

Sắc mặt Thẩm Nhung tái nhợt.

Chiếc nhẫn gắn bó với nàng suốt 8 năm đã mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro