Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mâu Lê đột nhiên toát ra một loại cảm giác thân thiết có phần giả tạo mà mọi người đều có thể cảm nhận được.

Thẩm Nhung bình tĩnh nhìn về phía cô ta.

Thẩm Nhung nhớ rõ ràng, nàng và Mâu Lê không quen biết đến mức gọi đối phương bằng biệt danh, mà còn luôn như nước với lửa.

Thời đại học, Mâu Lê đã công khai theo đuổi Thịnh Minh Trản. Sau khi bị Thịnh Minh Trản từ chối, đưa vào danh sách đen, cô ta đã nhanh chóng dàn dựng màn kịch tự tàn, tất cả mọi người đều biết.

Đáng tiếc là vẫn nhận lại sự thờ ơ của Thịnh Minh Trản.

Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cô ta xem như triệt để rời khỏi thế giới của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung suýt nữa đã quên mất nữ nhân này, không nghĩ tới thế giới này nhỏ bé như vậy, cô ta lại xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Nhung.

Hiện tại còn xuất hiện với tư cách là người yêu mới của Thịnh Minh Trản, còn là người phỏng vấn của nàng.

Trước đây Mâu Lê cũng là một diễn viên nhạc kịch, nhưng vì không biết nhảy và giọng hát rất hẹp nên luôn không nóng không lạnh.

Điều khiến cô ta "nổi tiếng" chính là một sự cố biểu diễn.

Trong buổi ra mắt một vở kịch nào đó, thân là nữ chủ thứ hai, Mâu Lê diễn quên lời, suýt làm gián đoạn nhịp điệu của vở kịch. May là các bạn diễn giàu kinh nghiệm đã kịp thời ứng cứu nên màn trình diễn đã quay lại tiết tấu bình thường. Đạo diễn có mặt tại hiện trường tức giận đến mức suýt bẻ gãy micro, các nhà phê bình chỉ trích cô ta không có đạo đức nghề nghiệp, không xứng đáng lên sân khấu. Sau đó, cô ta bị cư dân mạng truy đuổi suốt ba ngày.

Mâu Lê mang một bụng oán khí hoàn toàn mất đi tinh thần để trở thành một diễn viên. Cô ta chán ghét nhà hát và rời đoàn ngay thời điểm đó, không bao giờ tham gia một vở kịch nào nữa.

Mâu gia vốn liếng giàu có, bố mẹ cho cô ta một khoản tiền để ra ngoài làm việc, đừng ở trong nhà cả ngày, chẳng làm nên trò trống gì cho người chê cười.

Mâu Lê bị bố mẹ cằn nhằn đến phiền muộn không thôi, cuối cùng trở thành một nhà đầu tư, quay trở lại Trường Nhai, biến mình từ một diễn viên trên sân khấu thành một lão bản ở hậu trường.

Những năm này, Thẩm Nhung đã nghe được một số tin đồn về Mâu Lê.

Một số vở kịch mà Mâu Lê đầu tư không thành công vang dội nhưng cũng không lỗ vốn. Cô ta luôn đầu tư vào những vở kịch kinh phí và sản xuất nhỏ để tạo nên sự khác biệt lớn. Và <Phương Xa> được coi là một vở kịch cấp S, thế mà cô ta thực sự có một phần trong đó, điều này khiến Thẩm Nhung rất ngạc nhiên.

Mâu Lê chỉ vào tiết mục thử vai của Thẩm Nhung, nhắc nhở nàng nên tránh những bài hát quá quen thuộc và khó hát.

Kỳ thực, khi đi thử vai diễn viên nhạc kịch, hầu hết mọi người đều tránh những bài hát cổ điển quen thuộc.

Ban phỏng vấn đã sớm nghe những bài hát nổi tiếng hàng nghìn lần. Vào ngày phỏng vấn, các diễn viên cũng như ong vỡ tổ mà chọn những bài hát đó, bọn họ lại phải nghe thêm mấy chục lần.

Đừng nói ban phỏng vấn nghe đến tai đã chai sạn mà ngay cả lão sư đệm đàn piano bên cạnh cũng chơi chán.

Dưới sự mệt mỏi cực độ về mặt thẩm mỹ, việc để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác lại càng khó khăn hơn.

Thẩm Nhung đã từng là ban phỏng vấn hàng chục lần, đánh giá theo kinh nghiệm của nàng, tuy bài hát <Think Of Me> là một bài hát kinh điển nhưng sẽ ít người chọn vì độ khó của nó.

Cho đến hôm nay, chưa có ai trong đoàn kịch <Phương Xa> hát.

"Cảm ơn Mâu tiểu thư, tôi không có ý định thay đổi kế hoạch của mình."

Khi Thẩm Nhung mang hư tình giả ý gọi Mâu Lê là "Mâu tiểu thư", nàng đã cố tình điều chỉnh giọng điệu của mình giống hệt như khi Thịnh Minh Trản gọi nàng là "Thẩm tiểu thư" vào đêm đó.

Làm như vậy xong, Thẩm Nhung cảm thấy mình có chút ấu trĩ.

Nụ cười trong mắt Mâu Lê càng sâu hơn, mấp máy môi nói: "Được, vậy thì..."

Mâu Lê chưa kịp nói hết câu, Thẩm Nhung đã liếc nhìn lão sư piano.

Nàng muốn hòa vào nhịp điệu của chính mình, không còn bị dẫn đi nữa.

Giữa tiếng đàn piano êm dịu, Thẩm Nhung bắt đầu hát <Think Of Me>.

Ban phỏng vấn có mặt đều biết rất rõ về Thẩm Nhung, biết chắc chắn nàng sẽ không hát kém. Nhưng lại không ngờ rằng màn trình diễn tại chỗ của nàng không thể miêu tả là "hay" mà là "rung động".

Trong hoàn cảnh bình thường, sau khi người được phỏng vấn hát được một lúc, ban phỏng vấn đã hiểu rõ về thế mạnh và sự phù hợp với vai diễn thì họ sẽ hô dừng lại. Do hạn chế về thời gian nên sẽ không được phép hát toàn bộ phần này.

Nhưng Thẩm Nhung đã hát được nửa bài, thế mà ở hiện trường không có ai muốn đánh gãy nàng.

Thẩm Nhung cũng đắm chìm trong ca hát, không hề có ý định dừng lại.

Mâu Lê có chút cáu kỉnh xoay cây bút trong tay, trộm nhìn những người khác.

Các nhà sản xuất, đạo diễn và nhạc sĩ đều nở nụ cười say mê.

Một cuộc phỏng vấn đang trở thành một buổi trình diễn dành cho Thẩm Nhung.

Mâu Lê gấp gáp, nhất định phải yêu cầu nàng dừng lại.

Bài hát <Think of Me> có đoạn hát của nam, ban đầu Thẩm Nhung muốn bỏ qua giọng nam này, chuyển thẳng sang biến điệu cao ở phần cuối.

Mâu Lê dự định dừng lại ở điểm này.

Đây là một lý do rất hợp lý.

Ngay lúc Mâu Lê chuẩn bị nói, nhạc sĩ có mặt tại hiện trường lại xung phong giúp Thẩm Nhung hát phần nam, đồng thời cũng cổ vũ nàng.

Cách kể chuyện trong <Think Of Me> đã được trả lại như cũ, Thẩm Nhung hát đến toàn thân nóng lên.

Mâu Lê cũng hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội kêu dừng lại.

Khi Thẩm Nhung hát xong những nốt cao coloratura rất trọn vẹn và kết thúc đẹp đẽ, bên tai nghe được Mâu Lê giả vờ reo hò ủng hộ, nàng hiển nhiên không thể kìm được nụ cười trên mặt.

Sau khi phần hát được trình diễn, biên đạo ở hàng ghế đầu tràn đầy phấn khởi xem Thẩm Nhung biểu diễn múa cổ điển.

Thân trên đều thẳng tắp, lại nghe thấy Mâu Lê bên cạnh nhẹ nhàng mềm mại gọi "Tiểu Nhung".

Ánh mắt của Thẩm Nhung và mọi người lại lần nữa hướng về phía Mâu Lê.

Mâu Lê chống tay dưới cằm, mỉm cười như một chú mèo đáng yêu.

"Tiểu Nhung, cô hát bài này rất hay, cô rất giỏi chọn bài hát phù hợp với âm vực cao của mình, tiết mục rất đặc sắc. Tuy nhiên, cách hát legit không phù hợp với nữ chính Lưu Tam Nương của chúng tôi... chẳng phải quá nhu nhược sao? Không giống như một đại nữ chủ, ngược lại giống như là... ừm, tiểu công chúa Disney đang chạy trốn vậy."

Mâu Lê bị miêu tả của chính mình làm buồn cười, vui vẻ cười mấy tiếng rồi nói:

"Tôi cảm thấy Lưu Tam Nương của chúng tôi vẫn phù hợp với Belt hơn. Cô biết đấy, chính là sự hùng tráng và mạnh mẽ."

Hát Legit và hát Belt đều là những phương pháp hát được các diễn viên nhạc kịch sử dụng.

Phương pháp Legit hiện đại thường xuất hiện trong các vở nhạc kịch khác với phương pháp hát Legit truyền thống. Phương pháp hát Legit truyền thống nhấn mạnh vào sự cộng hưởng mạnh mẽ và sự thay đổi âm vực mượt mà, đó là điều mà công chúng quen gọi là "Bel Canto". Phương pháp hát legit hiện đại có giai điệu sáng hơn và phổ biến hơn. Bài hát gốc <Think Of Me> là một phương pháp hát Legit truyền thống.

Phương pháp được Mâu Lê nhắc đến có nghĩa là "phương pháp hát hét" và cần được "hét to", từ mặt chữ cũng có thể biết nó rất mạnh mẽ. Cách hát này vô cùng nội lực còn có hí kịch. Một số nhân vật có tính cách cường thế hoặc có lòng thù hận sẽ sử dụng hát Belt để diễn giải nhân vật của mình.

Mâu Lê biết rằng do hình tượng nhân vật nữ chính mà bản thân thủ vai nên Thẩm Nhung đã quen hát kiểu legit, hầu như chưa bao giờ hát belt trong các buổi biểu diễn chính thức.

Khi nhắc đến belt, chính là biết rằng belt không nằm trong vùng an toàn của Thẩm Nhung.

Nhà biên kịch và nhà soạn nhạc ngồi gần đó rõ ràng muốn nói về định nghĩa Lưu Tam Nương cho Mâu Lê.

Nhưng suy nghĩ lại quay về, vẫn là ngậm miệng.

Không ai trong số họ muốn xảy ra xung đột với nhà đầu tư trước mặt người phỏng vấn.

Thấy Thẩm Nhung im lặng hồi lâu, Mâu Lê biết mình đã đánh nàng lên bảy tấc.

Nhướng nhướng mày, khi Mâu Lê chuẩn bị tiến thêm một bước thì Thẩm Nhung lại liếc mắt sang một bên: "Xin lỗi, lão sư piano, ngài có thể đàn <Quy Tuyết> không?"

Khi nghe thấy tựa đề của bài hát này, đôi mắt của Mâu Lê trở nên sắc bén.

<Quy Tuyết> là một bài hát trong <Nhữ Ninh>, là bài hát của nhân vật thuộc Thịnh Minh Trản.

<Quy Tuyết> kể câu chuyện về nữ tướng Tích Tuyết, do Thịnh Minh Trản thủ vai, giành chiến thắng trong một trận chiến, một lòng muốn trở về sớm gặp lại chủ nhân.

Khi Thịnh Minh Trản hát bài hát này, cô đã sử dụng phương pháp hát Belt.

Mâu Lê làm khó dễ Thẩm Nhung nửa ngày, nhưng Thẩm Nhung không hề đáp lại mà chọn bài hát nổi tiếng nhất của Thịnh Minh Trản ở trước mặt cô ta...

Thẩm Nhung không biết người khác đang nghĩ gì, nhưng nàng nắm chắc là Mâu Lê biết đây là một cái tát thẳng vào mặt cô ta.

Mâu Lê còn chưa kịp phản đối, lão sư piano đã nhanh chóng đánh lên giai điệu mà không có bản nhạc nào, giống như chứng tỏ mình có kiến thức rộng rãi.

Mặt Mâu Lê đen như đáy nồi, hô hấp của Thẩm Nhung âm thầm gấp gáp khi nghe khúc dạo đầu đầy nhiệt huyết này của Thịnh Minh Trản.

Dù chưa bao giờ hát bài hát này nhưng nàng đã nghe nó hàng nghìn lần.

Bởi vì nó thuộc về Thịnh Minh Trản, thuộc về giang sơn mà nàng và Thịnh Minh Trản từng cùng nhau phát triển.

Thẩm Nhung vừa mở miệng, khí phách đến mức có thể nuốt chửng cả núi sông, phóng thích ra năng lượng to lớn làm đám người kia không nhịn được mà ngừng thở, dời núi lấp biển rung động lòng người.

Mọi người giống như được đưa đến chiến trường nơi "Vạn mã lao vụt thiên địa sợ, thiên quân nhiệt tình quỷ thần sầu", may mắn sống sót qua giây phút sinh tử.

Thẩm Nhung hát <Quy Tuyết> thật sự có chút phí sức.

Dù kiểu hát này không phải chuyên môn của nàng, nhưng với tư cách là một diễn viên nhạc kịch xuất sắc, nàng không thể chỉ làm tốt một loại vai.

Belt của nàng kém trương dương và ngoan cường hơn belt của Thịnh Minh Trản một chút, là một hương vị hoàn toàn khác.

Khi nàng hát xong, sự hài lòng của ban phỏng vấn dành cho nàng đã tăng thêm một mức độ đánh giá rõ ràng.

Hôm nay thật là một ngày tốt lành, thế mà được nghe Thẩm Nhung hát <Quy Tuyết>.

Bài hát này là bạch nguyệt quang trong danh sách phát của nhiều người, giờ phút này thay đổi người biểu diễn, nó có kết cấu mới mẻ, khiến những người hành nghề sân khấu âm nhạc có mặt đều thích thú.

Sau đó Thẩm Nhung bắt đầu khiêu vũ.

Thẩm Nhung bắt đầu học múa cổ điển từ năm 5 tuổi, thân hình xinh đẹp, mềm dẻo, sức mạnh thể chất và thẩm mỹ tuyệt vời đều được hưởng từ múa cổ điển.

Nàng đã thể hiện tài năng khiêu vũ của mình trong <Nhữ Ninh>, hiện tại nàng vẫn đang biểu diễn điệu nhảy trong <Nhữ Ninh>.

Múa cổ điển chú trọng "phát lực ở căn, dùng lực ở ngọn", phát lực phải nhanh, có nhanh có chậm lại thu phóng tự nhiên, dùng thân thể viết nên luật thơ. Nhìn có vẻ thoải mái du dương nhưng thực tế nó cần nhiều năm tích lũy, cần sức mạnh cốt lõi mạnh mẽ để thể hiện vẻ đẹp của biến nặng thành nhẹ.

Biên đạo cầm ly nước trên tay trước khi nàng múa. Sau khi nàng múa xong, mắt hắn trợn trừng, vẫn chưa uống được nửa ngụm.

"Tuyệt." Hắn nói với đạo diễn sân khấu bên cạnh, "Cái này nếu không qua hai mươi năm luyện tập thì hoàn toàn không thể làm được."

Đạo diễn sân khấu hiểu ý gật đầu: "Đích xác là Tiểu Thẩm đã múa cổ điển hơn 20 năm rồi."

Bài hát kết thúc, trên trán Thẩm Nhung toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nàng nhận lấy nước nhân viên đưa cho.

Khi cảm ơn đối phương, nàng nghe thấy Mâu Lê vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói:

"Aiz, nhảy rất tốt. Điệu nhảy cổ điển rất đẹp, nhưng lại ít hung hãn hơn so với nhảy jazz, chẳng phải có chút bảo thủ sao? Có chút lỗi thời. Mặc dù <Phương Xa> là một vở kịch cổ trang, nhưng vũ đạo thì không, có thể cân nhắc kết hợp một chút phong cách nhảy hiện đại không? Nếu không thì sẽ rất nhàm chán. Tôi cảm thấy nữ chính của chúng tôi nên biết nhảy jazz."

Khi nói đến nửa câu sau, cô ta mỉm cười nhìn biên đạo, cố gắng tìm kiếm sự đồng tình từ hắn.

Không tìm thấy bất kỳ sự tán đồng nào, chỉ thấy vẻ kinh ngạc của biên đạo - cô có biết mình đang nói cái gì không?

Thẩm Nhung vốn luôn cố gắng xem nhẹ những lời khiêu khích kia, cuối cùng cũng không nhịn được.

Nàng không cho phép một người không biết nhảy làm hoen ố nhiệt ái của mình.

"Lỗi thời? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy có người nhận xét múa cổ điển như thế." Thẩm Nhung vừa nói vừa bước nhanh về phía Mâu Lê.

Mâu Lê siết chặt cây bút trong tay, nhìn chằm chằm Thẩm Nhung, "Cô muốn làm gì?"

"Tôi không nghĩ múa cổ điển là lỗi thời..." Thẩm Nhung một tay ấn ghế của Mâu Lê, từ trên cao đáp: "Ý kiến ​​của cô rất bất công."

Mâu Lê nhìn thấy ánh mắt của nàng trở nên dữ tợn, nhịp tim liền đập nhanh.

"Sao? Tôi chỉ đang biểu đạt quan điểm cá nhân của mình thôi. Thế nào, tôi không thể đánh giá à?"

Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Nhung dịu đi một chút: "Mâu tiểu thư đừng sợ, tôi chỉ muốn mượn ghế của cô thôi."

"Ghế?"

"Không phải cô cảm thấy nữ chính nên biết nhảy jazz sao?" Thẩm Nhung không chờ cô ta đứng dậy, liền trực tiếp dùng sức giật lấy.

Mâu Lê suýt nữa ngồi trong không trung, nhanh chóng đứng dậy.

Thẩm Nhung mang chiếc ghế đơn đến giữa phòng, buông mái tóc dài đang buộc. Khi nàng quay đầu, vài sợi tóc rối bù dính trên môi cùng với ánh mắt lạnh lùng, "Tôi nhảy cho cô xem."

Cũng như việc nàng đã thành thạo một số phương pháp hát khác nhau, Thẩm Nhung tập trung vào múa cổ điển không có nghĩa là nàng không biết các điệu múa khác.

Nhảy jazz nóng bỏng cũng không ngoại lệ.

Nhạc dance jazz bắt đầu, Thẩm Nhung và chiếc ghế đan xen vào nhau, đôi chân dài với tỷ lệ hoàn hảo đung đưa trước mặt ban phỏng vấn, trong dã tính tràn ngập gợi cảm, quản lý sân khấu trẻ ở một bên lập tức đỏ mặt.

Đá ngã ghế, Thẩm Nhung lập tức nhảy một đoạn <Tomboy>, giáo viên piano nhanh chóng theo giai điệu, toàn bộ phòng phỏng vấn hoàn toàn hưng phấn.

Nhảy đến cuối bài <Tomboy>, Thẩm Nhung biên đạo một điệu nhảy tại chỗ.

Nhìn thấy Thẩm Nhung nhảy múa dữ dội như vậy, biên đạo giống như nổi lửa, hắn không nhịn được nữa liền tiến lên khiêu vũ với Thẩm Nhung.

Sau khi cả hai hợp tác được một đoạn, lão sư piano bắt đầu ứng biến, đổi giai điệu thành bài hát <Tango: Maureen> trong vở nhạc kịch <Rent>.

Thẩm Nhung và biên đạo mặt đối mặt, sinh ra ăn ý giữa các vũ công, hai người nhảy một điệu tango, điều này cũng khôi phục hoàn hảo cốt truyện của bài hát.

Tất cả ban phỏng vấn có mặt đều không khỏi đứng dậy.

Ở đây vẫn đang diễn ra một cuộc phỏng vấn, một cuộc tụ hội đông đảo những người đam mê nghệ thuật.

Thẩm Nhung và biên đạo nhảy đến mức mồ hôi đầm đìa, lão sư piano cũng chơi đến mức đầu ngón tay nóng bừng.

Các diễn viên thử vai đang đợi ở cửa hoài nghi nhân sinh, nghe thấy tiếng cổ vũ từ trong phòng, tất cả đều hoang mang nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro