Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bắt nạt em gái tôi?" Thịnh Minh Trản tiến lên một bước, ánh mắt trở nên hung ác hơn, "Tôi không ngại giết thêm một người đâu."

Thẩm Nhung nhìn thấy 1m85 không động đậy, ánh sáng từ dưới lên trên chiếu vào mặt hắn, khuôn mặt tái nhợt hiện rõ vẻ sợ hãi.

Xem ra Thịnh Minh Trản nổi tiếng là hiểm độc, đặc biệt là toàn bộ học sinh lớp 8. Hẳn là họ đều biết cô đang "cõng mạng người trên lưng".

1m85 cũng bị dọa sợ trước sự xuất hiện bất ngờ của cô.

"Đi."

Thịnh Minh Trản nghiêng đầu nhìn Thẩm Nhung và Tần Duẫn, ra hiệu bọn họ lập tức rời đi.

Tần Duẫn có chút do dự, không dám cử động, hai chân yếu ớt không còn sức lực.

Thẩm Nhung nắm tay cô, kéo cô đứng dậy, đi qua 1m85.

1m85 hiển nhiên không muốn để người đi như vậy, quay đầu lại lẩm bẩm với Thịnh Minh Trản ở phía sau: "Dao của mày là giả chứ gì?"

Vừa nói hắn vừa định xoay người lại.

Thịnh Minh Trản đột nhiên đẩy về phía trước nửa bước, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào áo của hắn, xuyên qua da thịt, máu nhanh chóng rỉ ra.

"Mẹ kiếp! Giết người là phạm pháp đó!" 1m85 đau đớn hét lên.

Trong bóng tối, tiếng cười của Thịnh Minh Trản rất rõ ràng.

"Bây giờ đã xác định chưa?"

1m85 không nói gì, nhìn đồng bọn bỏ rơi mình bỏ chạy, trong lòng mắng năm trăm câu thô tục.

Khi Thẩm Nhung và Tần Duẫn lui về cuối hành lang, có thể rời khỏi tòa nhà cũ bất cứ lúc nào, Thịnh Minh Trản mới chậm rãi lùi lại, mũi dao vẫn hướng về phía 1m85.

"Thịnh Minh Trản đúng không? Về sau đừng để tao bắt được mày."

1m85 chỉ vào Thịnh Minh Trản, đầu ngón tay hướng về phía trước, nghiến răng nghiến lợi dùng chút sức.

Toàn thân đổ mồ hôi trong cái giá lạnh của mùa đông, khi bị gió lạnh cắt da thổi qua, Thẩm Nhung cảm thấy trên da lạnh lẽo như một lớp vỏ băng cứng, lạnh đến mức nàng không thể cong tứ chi.

Nàng kéo Tần Duẫn chạy đến một nơi có đèn đường cách đó không xa, là trạm bảo vệ ở cổng.

Trường lúc này vẫn còn sáng đèn, có người qua lại nên an toàn hơn rất nhiều.

"Đi gọi bảo vệ nhanh lên."

Thẩm Nhung ném những lời này cho Tần Duẫn rồi chạy trở lại.

"Thẩm Nhung! Cậu đi đâu vậy!" Tần Duẫn lo lắng kêu.

"Tôi không thể bỏ lại Thịnh Minh Trản một mình được!"

Thẩm Nhung quay người, đang định tăng tốc thì đụng vào trong ngực của ai đó.

Nếu người kia không đứng vững còn lập tức bảo vệ nàng, đà tiến của nàng có thể đã khiến hai người ngã ngửa.

Thẩm Nhung đang định xin lỗi, ngẩng đầu liền thấy người đang ôm mình chính là...

"Em không cần cánh tay này nữa à?"

Thịnh Minh Trản một tay nắm cánh tay gãy của Thẩm Nhung, tay kia ôm eo nàng, tư thế hoàn toàn bảo vệ nàng.

Dưới va chạm bất ngờ, hai tay của Thẩm Nhung theo bản năng ngăn chặn người đến, lúc này đang đặt lên vai Thịnh Minh Trản.

"Chị, chị không sao chứ?"

Trong giọng nói của Thẩm Nhung rõ ràng có chút lo lắng.

Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

"Không sao."

Thịnh Minh Trản hời hợt nói.

"Mấy người kia đâu?"

"Yên tâm, bọn họ không dám tới."

Thịnh Minh Trản đi về phía cổng, Thẩm Nhung đi theo cô hỏi: "Sao chị lại tới đây?"

"Trước đó em nói chú Khổng đã rời khỏi thành phố..."

Thịnh Minh Trản đưa lưng về phía nàng, đi rất nhanh.

"Cho nên chị cố ý tới đón em tan học sao?"

Thẩm Nhung giúp cô bổ sung vào nửa câu sau.

Thịnh Minh Trản không phản bác.

Thẩm Nhung ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, nàng cúi đầu nhìn liền kinh hãi. Trên quần áo quanh eo cô có một vết máu lớn.

Tâm trí xoay chuyển, nàng nhanh chóng hiểu ra.

Nàng nhìn tay Thịnh Minh Trản.

Con dao kia đã được cất đi nhưng bàn tay cầm con dao vẫn đầy máu.

Đó là máu của 1m85.

Vừa rồi Thịnh Minh Trản thực sự đã đâm hắn.

Thịnh Minh Trản không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, liền quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Nhung.

Từ ánh mắt trì trệ của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản đọc được suy nghĩ của nàng.

"Thịnh Minh Trản, chị không có bị thương chứ?"

"Không có, đó không phải là máu của chị." Thịnh Minh Trản dừng một chút rồi nói thêm: "Đừng sợ, chị sẽ không làm em bị thương."

Thịnh Minh Trản đứng ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt của cô, giọng điệu cũng không bộc lộ nhiều cảm xúc.

Nhưng Thẩm Nhung lại nghĩ tới lúc hai người đụng phải nhau, trong lúc tiếp xúc thân thể, rõ ràng tay Thịnh Minh Trản đang run rẩy.

Chẳng lẽ lúc cầm dao chị ấy cũng sợ sao?

"Em nói rồi, em không sợ chị."

Thẩm Nhung bước nhanh về phía trước.

Để chứng tỏ nàng thực sự không sợ, nàng thậm chí còn đến gần cô, rất gần.

Cũng không nhìn cô, chỉ nhìn về phía xa, ngẩng cao đầu, để lại một nửa khuôn mặt kiêu ngạo của mình cho Thịnh Minh Trản.

"Vì bảo vệ em, chị mới bất đắc dĩ rút dao ra. Tay của chị rõ ràng đang run."

"Chị đã từng giết người, em cũng không sợ sao?"

"Này cũng không phải thật."

"Nếu đó là thật thì sao?"

Thẩm Nhung tăng cao giọng điệu, thoải mái nói: "Nếu là thật, em thật sự sẽ nhìn mẹ em khác đi. Lão Thẩm rất lợi hại, dù chị cõng mạng người cũng có thể bảo vệ được chị. Chị nợ Thẩm gia bao nhiêu ân tình đây? Vậy về sau em có thể tùy tiện sai khiến chị đúng không?"

Thẩm Nhung giơ tay nâng cằm Thịnh Minh Trản nói: "Nào, cười một cái trước đi, em chưa từng thấy chị cười."

Thịnh Minh Trản sửng sốt một chút, quay đầu đi, nói hai chữ: "Không cười."

Nói xong cô đi qua mặt Thẩm Nhung, đi tới bồn rửa cạnh căng tin phía trước.

"Keo kiệt." Thẩm Nhung phàn nàn, đi theo sát.

Ngày đó Thịnh Minh Trản không nói cho Thẩm Nhung biết, sở dĩ cô run rẩy khi cầm dao không phải vì sợ hãi.

Thẩm Nhung cho rằng Thịnh Minh Trản là người dễ hiểu.

Ít ai biết rằng cô giấu kín tâm tư thực sự của mình trong bóng tối sâu thẳm, nơi không ai có thể nhìn thấy.

Không lâu sau đó, Thẩm Nhung đã tự mình lĩnh ngộ bí mật này, rồi lại nhớ tới mùa đông năm mười ba tuổi này.

.

Thịnh Minh Trản rửa tay, kiểm tra thời gian học thanh nhạc của Thẩm Nhung, vẫn còn dư một chút thời gian.

Nhà Tần Duẫn rất gần trường học, cho nên hai người đưa Tần Duẫn về nhà trước.

"Tiểu Nhung, học tỷ, hôm nay cảm ơn hai người nhiều lắm... Nếu không có hai người, di vật của bà ngoại em đã bị bọn họ lấy đi rồi."

Đến trước cửa nhà, xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cuối cùng Tần Duẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi thư giãn, cảm xúc sợ hãi và ủy khuất dâng trào. Cô ôm đồng hồ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thẩm Nhung không giỏi an ủi người khác, khi nhìn thấy cô khóc, nàng cảm thấy mình nên làm gì đó liền chạm vào cánh tay cô, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô lại bị đám học sinh lớp 8 đó nhắm đến.

"Bởi vì ba mình đã mất, sức khỏe mẹ mình vẫn luôn không tốt, bọn họ biết chuyện này nên... vẫn luôn tìm mình đòi tiền."

Lời nói của Tần Duẫn không quá thẳng thắn, nhưng Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều hiểu được.

Đó là bắt nạt những đứa trẻ không có sự bảo vệ của cha mẹ.

"Đều là lũ cặn bã." Thẩm Nhung tức giận mắng.

Đây cũng là lời thô tục nhất mà nàng có thể nói.

Chỉ câu này, nếu Thẩm Đại biết được sẽ lải nhải giáo huấn nàng một trận.

"Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện này với bà ngoại, chắc bọn họ đang học lớp 8."

"Bà ngoại" là biệt danh của giáo viên chủ nhiệm lớp nàng.

Giáo viên chủ nhiệm chưa đầy bốn mươi tuổi, được mệnh danh là "Bà ngoại sói" vì luôn thích dán vào cửa sổ phía sau lén nhìn vào lớp học. Sau này, bà dần dần trở thành "Bà ngoại" đầy nhân hậu và huy hoàng.

"Về sau chúng ta sẽ cùng nhau đi học. Đừng sợ, chúng ta càng nhiều người, bọn họ càng không dám làm loạn."

Thẩm Nhung nhanh mồm nhanh miệng, sau khi nói xong mới phát hiện Tần Duẫn đang lo lắng nhìn Thịnh Minh Trản.

Cũng đúng, Thịnh Minh Trản còn chưa đồng ý đi cùng.

Đừng nói là Tần Duẫn, nàng cũng không quá thân với Thịnh Minh Trản.

Không nghĩ tới, Thịnh Minh Trản nhanh chóng "ừm" một tiếng, lặp lại lời của Thẩm Nhung, "Có chị ở đây, bọn họ không dám tới."

Tần Duẫn cảm động đến đỏ cả mắt, nước mắt lại trào ra.

Cô hít mũi cảm ơn Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản, sau đó chúc ngủ ngon rồi đi lên lầu.

Thẩm Nhung cùng Thịnh Minh Trản đi dọc theo con đường gập ghềnh trong khu phố tồi tàn nơi Tần Duẫn ở, hướng về bến xe buýt bên ngoài.

Thẩm Nhung cố ý đi chậm hai bước, nhìn bóng lưng của Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng nhìn đã cao hơn 1m7.

Thân cao chân dài, cả người toát lên khí chất trưởng thành trái ngược với tuổi tác.

Nếu cô không mặc đồng phục cấp hai dưới áo khoác ngoài thì sẽ không ai nghĩ cô chưa đủ tuổi vị thành niên.

Nghĩ tới Tần Duẫn gọi cô là "học tỷ", Thịnh Minh Trản gọi nàng là "em gái của tôi", Thẩm Nhung không khỏi run rẩy.

Xưng chị em gái này kêu lên quá buồn nôn.

Nhưng Thịnh Minh Trản... thực sự giống như một người chị đáng tin cậy.

Thẩm Nhung đang chìm trong suy nghĩ. "Người chị đáng tin cậy" híp mắt nhìn chằm chằm vào biển báo dừng xe buýt hồi lâu, mặt gần như áp vào biển báo.

"Chị đang làm gì vậy?" hai tay Thẩm Nhung túm lấy dây cặp sách của cô, kinh ngạc nhìn cô.

"Chị đang tìm xe buýt đến điểm dừng nơi em học thanh nhạc."

Thịnh Minh Trản dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa.

"Thịnh Minh Trản, chị sẽ không bị cận đấy chứ?"

"Ừm, hình như có chút."

"Hình như?"

"Có thể bắt xe buýt số 4."

"Không phải chứ, Thịnh Minh Trản, chị không biết chị có cận hay không sao?"

"Không để ý."

"..."

Thẩm Nhung cũng phục cô.

Có lẽ người này thực sự bị mù rồi, cũng tài năng lắm qua hai năm mới nhận ra bản thân không nhìn thấy a?

Xe buýt số 4 chẳng mấy chốc đã đến nơi, Thẩm Nhung đi tới xe buýt thì phát hiện Thịnh Minh Trản cũng đi theo nàng.

"Chị thực sự muốn đưa em đến đó à?"

Thịnh Minh Trản thẳng thắn nói "Ừm".

Nàng không cảm nhận được bất kỳ ý định tích cực nào trong lời nói của cô, nhưng khi quẹt thẻ xe buýt lại không chút do dự.

"Tới sẽ rất muộn"

"Không phải mới hơn tám giờ sao?"

"...Chị làm bài tập xong chưa? Chị không sợ về nhà sẽ thức khuya sao?"

"Làm xong rồi."

"Lớp 8 nhẹ nhàng như vậy ư?"

Hai người vừa nói vừa đi về phía ghế trống phía sau xe.

Khi tài xế đạp ga, thân thể Thẩm Nhung lắc lư, suýt chút nữa cánh tay nâng ở trước ngực đập vào lưng ghế.

Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng chặn lại, bảo vệ cánh tay của nàng một lần nữa.

"Không khó, đều là trắc nghiệm, lúc chiều đã làm xong."

Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Nhung bị gãy một tay, đi lại có phần bị ảnh hưởng thăng bằng, cho nên chỉ đơn giản nắm lấy bàn tay còn nguyên vẹn của nàng, dẫn nàng ngồi ở hàng cuối cùng.

Thẩm Nhung bị Thịnh Minh Trản dắt đi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác an toàn kỳ lạ.

"Lớp 8 bọn chị có nhiều tiết tự học chuyên giải quyết câu hỏi à?"

Thẩm Nhung chen đến bên cạnh cô, chạm vào bả vai cô.

Ánh mắt của Thịnh Minh Trản dừng lại trên bả vai thon nhỏ của Thẩm Nhung, "Không có, chị làm trong tiết ngữ văn."

"...Giáo viên ngữ văn của chị mà biết sẽ lột da chị cho xem."

Giày vò trước đó quá mệt mỏi, Thẩm Nhung vốn muốn nói chuyện với Thịnh Minh Trản một lúc, nàng có rất nhiều điều muốn biết về Thịnh Minh Trản.

Nhưng sau khi bước vào chiếc xe buýt ấm áp không lâu, nàng liền bị cơn buồn ngủ bao vây.

Nàng hoàn toàn không phát hiện mình tựa đầu vào vai Thịnh Minh Trản mà ngủ.

Trong lúc ngủ, Thẩm Nhung cảm giác mặt mình bị chọc hai cái.

Thẩm Nhung quá buồn ngủ, tưởng là mẹ gọi nàng dậy, liền làm nũng nói: "Con buồn ngủ, ngủ thêm một chút."

Ngón tay đang chọc của Thịnh Minh Trản dừng lại, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Nhung một lúc.

Khi tỉnh táo rõ ràng là nàng rất cường thế, giống như một chú mèo con dễ xù lông, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tại sao lúc ngủ lại... đáng yêu đến vậy?

Thịnh Minh Trản không nhịn được mà chọc thêm hai cái.

"Thẩm Nhung, tới trạm rồi."

Thẩm Nhung miễn cưỡng dụi vào vai Thịnh Minh Trản hai lần, khó khăn tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ ra mình đang ở đâu.

Thịnh Minh Trản lại nắm tay nàng, sợ nàng quên cặp sách nên xách giúp nàng.

Cứ như vậy, một tay cầm cặp xách, một tay nắm tay nàng, cùng Thẩm Nhung vẫn đang dụi mắt xuống xe.

Vừa xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua mặt Thẩm Nhung, lập tức khiến nàng tỉnh táo hơn.

Nàng khoác áo khoác bên ngoài đồng phục nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Thịnh Minh Trản nhìn áo khoác mỏng của Thẩm Nhung. Cô cởi chiếc áo khoác dày của mình, muốn đổi với nàng.

"A? Đừng đưa cho em." Thẩm Nhung nói: "Em không sợ lạnh."

Vừa dứt lời, nàng không nhịn được che miệng, nhẹ nhàng hắt hơi một cái.

Thịnh Minh Trản nói: "Trên người em dính máu, không sợ dọa giáo viên thanh nhạc sao?"

Thẩm Nhung cúi đầu nói: "Đúng ha..."

"Mặc vào đi." Thịnh Minh Trản nhanh chóng đổi áo.

Thịnh Minh Trản 15 tuổi cao 1m71, còn Thẩm Nhung 13 tuổi vẫn phát triển muộn hơn các bạn cùng lứa, chỉ cao 1m55.

Nàng mặc chiếc áo khoác quá khổ, toàn thân như chìm vào trong áo nhưng lại rất ấm áp.

Trên áo còn có nhiệt độ cơ thể và mùi thơm thoang thoảng của Thịnh Minh Trản.

Ngược lại, Thịnh Minh Trản lại mặc áo khoác bó sát, nhìn có chút buồn cười.

Hai người đi đến cửa phòng học, Thẩm Nhung bảo Thịnh Minh Trản về trước.

Thinh Minh Trản lắc đầu, nói sẽ đợi nàng tan học, cùng nhau trở về.

Trong lòng Thẩm Nhung ấm áp, nàng thực sự cảm thấy như có một người chị yêu thương mình.

Còn là một chị gái tàn khốc luôn mang dao bên mình.

"Chờ một chút."

Thẩm Nhung vội vàng chạy xuống tầng dưới.

Thịnh Minh Trản đưa mắt nhìn theo nàng.

Phòng học thanh nhạc nằm trên tầng năm của trung tâm thương mại, Thịnh Minh Trản nhìn thấy nàng chạy đến một cửa hàng tráng miệng tầng bốn, mang ra một hộp bánh ngọt.

Thẩm Nhung nói với Thịnh Minh Trản: "Phía trước có một quán nước giải khát, chị có thể tới đó gọi đồ uống ngồi chờ, ông chủ sẽ không đuổi chị. Ông chủ rất tốt bụng, nhưng đồ ngọt của họ thực sự rất khó ăn. Bánh sô cô la nham thạch này em mua là tuyệt nhất, ăn chung với trà sữa ở cửa hàng đó rất ngon. Đây là công thức bí mật mà em đã học được từ thực tế, chỉ nói cho chị biết thôi đấy."

Thịnh Minh Trản gật đầu, nghĩ nghĩ, lại là bánh sô cô la nham thạch.

Rốt cuộc Thẩm Nhung thích bánh sô cô la nham thạch đến mức nào?

Thịnh Minh Trản đi hai bước về phía quán nước giải khát, Thẩm Nhung lại gọi cô.

"Thịnh Minh Trản, cuối tuần này chị cùng em đi mua kính nha. Mắt chị đẹp như vậy, đừng mãi nheo mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro