Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nhung tan lớp thanh nhạc lúc 8 giờ rưỡi.

Nàng nghĩ rằng chắc chắn Thịnh Minh Trản sẽ không ngồi yên trong một tiếng rưỡi sau khi ăn bánh ngọt uống trà sữa xong, cô sẽ đi mua sắm trong trung tâm thương mại.

Dù sao trung tâm thương mại này mới lại lớn, đi đầu về thời trang. Một số thương hiệu nổi tiếng trên thị trường đã mở cửa hàng ở đây.

Khi mới khai trương, nàng và Thẩm Đại đã dành cả cuối tuần để mua sắm, muốn gãy chân mà cũng không đủ.

Ai mà không thích mua sắm?

Thẩm Nhung từ trong góc đi tới, nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang ngồi đọc sách bên cửa sổ quán nước.

Thẩm Nhung: "..."

Được rồi, Thịnh Minh Trản là người không thích mua sắm hiếm thấy.

"Tan lớp rồi?"

Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Nhung đi tới, dứt khoát cất sách bút vào cặp, khoác cặp lên một bên vai, trên tay xách túi đồ ngọt mang về.

Túi mà Thịnh Minh Trản mang về là bao bì của cửa hàng bánh ngọt yêu thích của Thẩm Nhung.

"Miếng bánh sô cô la nham thạch cuối cùng của ngày hôm nay là của em. Chị mang về cho em, về nhà lại ăn."

Thẩm Nhung cùng cô đi thang máy xuống, thắc mắc nói: "Thịnh Minh Trản, sao chị dùng giọng của giáo viên chủ nhiệm mà có thể đáng yêu như vậy?"

Thịnh Minh Trản: "..."

Đáng yêu?

Thịnh Minh Trản cảm thấy mình hoàn toàn không hợp với từ "đáng yêu".

Chú Khổng gọi Thẩm Nhung, nói với nàng là ông đã về, hỏi nàng tan học chưa, ông sẽ đưa nàng về nhà.

Khi xe của chú Khổng tới, nhìn thấy Thịnh Minh Trản cũng ở đó, tò mò hỏi: "Tiểu Thịnh cũng ở đây à? Đến lớp cùng Tiểu Nhung sao?"

"Vâng." Thịnh Minh Trản lại dùng giọng điệu khác đáp lại.

"Aiz, Tiểu Thịnh, trước đó dì Thẩm của con luôn đề nghị con học thanh nhạc với Tiểu Nhung, con có thể cân nhắc một chút, chú nhớ là con hát rất hay."

Thịnh Minh Trản còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nhung đã kinh ngạc hỏi cô: "Chị biết hát ư?"

Thịnh Minh Trản: "..."

Chú Khổng tiếp tục "bán đứng" cô, "Tiểu Nhung không biết sao? Chị Tiểu Thịnh của con đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong cuộc thi hát..."

Thịnh Minh Trản bất đắc dĩ ngắt lời ông, "Chú Khổng đừng nói nữa. Con chỉ hát cho vui, không giống khóa học chuyên nghiệp mà Thẩm Nhung học."

Chú Khổng đã làm tài xế cho Thẩm Đại được tám năm, ông là người chính trực, Thẩm Đại rất tin tưởng ông.

Dù là chuyện không tốt trên thương trường hay dạy con, tất cả đều ở ngay trước mặt ông, không chút e dè.

Cho nên... Thẩm Nhung nghĩ, lần trước mang Thịnh Minh Trản đến Thẩm gia, chú Khổng cũng biết chi tiết sao?

Sau đó Thẩm Đại tự mình làm thủ tục chuyển trường, toàn bộ quá trình đều là chú Khổng đưa đón, biết được chuyện này cũng không có gì lạ.

Khi nghe Thịnh Minh Trản biết hát, Thẩm Nhung có chút bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi.

Cha của Thịnh Minh Trản là học trò ưu tú nhất của ông ngoại của Thẩm Nhung.

Ông ngoại của nàng là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, chắc hẳn cha của Thịnh Minh Trản cũng là một người theo nghệ thuật.

Thịnh Minh Trản có tố chất nghệ thuật trong người cũng không có gì lạ.

Chỉ là Thẩm Nhung có chút bất mãn.

Thịnh Minh Trản là một hồ lô muộn tao không tiết lộ bất cứ điều gì về bản thân, còn Thẩm Nhung là một người da mặt mỏng.

Kết quả là cho đến ngày nay, ngay cả chú Khổng còn hiểu rõ Thịnh Minh Trản hơn nàng.

Sau khi về nhà, dì Khương nói sẽ đến giúp Thẩm Nhung lau người, nhưng Thẩm Nhung xấu hổ từ chối.

"Tiểu Nhung lớn rồi, vậy được, con tự lau đi, cẩn thận cánh tay một chút, không được thì gọi dì."

Khương cười híp mắt, lấy quần áo đã thay đi giặt.

"Vâng......"

Thẩm Nhung nhận thấy sự thay đổi trên cơ thể nàng, khi sắp bước vào tuổi dậy thì nàng quả thực có chút ngượng ngùng.

Ngay cả dì Khương đã chăm sóc nàng từ khi nàng còn nhỏ, nàng cũng có chút tâm lý né tránh.

Sau khi dì Khương đi rồi, Thẩm Nhung đi lau người, cánh tay hỗn loạn cả đêm lại đau nhức, toàn thân còn đổ mồ hôi lạnh.

Hi vọng cánh tay xấu số này không có gì nghiêm trọng.

Nàng không muốn Thẩm Đại biết rắc rối mà nàng gặp phải ở trường.

Nếu không, bí mật mà Thịnh Minh Trản che giấu sẽ hoàn toàn bị vạch trần.

Lau người xong, nàng định đi ngủ, nhưng cánh tay gãy của nàng thỉnh thoảng vẫn đau. Nàng trằn trọc trên giường gần một giờ nhưng vẫn bị cơn đau khống chế không thể ngủ được.

Giày vò đến cuối cùng, hơi nóng trong phòng khiến cổ họng nàng khô khốc. Nàng uống hết cốc trà an thần mà dì Khương mang lên phòng, còn muốn uống sữa nên đứng dậy đi xuống lầu.

Mười hai giờ đêm, dì Khương đã ngủ, Thẩm Đại vẫn chưa về. Đây là thời điểm yên tĩnh nhất trong Thẩm gia.

Đây cũng là thời điểm Thẩm Nhung càn rỡ nhất.

Đi xuống lầu dưới ánh trăng và đèn tường, Thẩm Nhung mở tủ lạnh, phát hiện bên trong có một dãy coca.

Coca không bao giờ xuất hiện trong nhà của nàng.

Thẩm Đại luôn cấm nàng uống loại đồ uống "không tốt cho sức khỏe" này.

Thậm chí Thẩm Nhung còn không thể nhớ lần cuối cùng nàng uống coca là khi nào.

Yết hầu lăn lăn, Thẩm Nhung liếc nhìn về phía cửa, hình như Thẩm Đại vẫn chưa về, lập tức lấy ra một lon coca, mở ra uống một ngụm.

"Sao em lại uống trộm..."

Thẩm Nhung còn chưa kịp nuốt ngụm đầu tiên thì đột nhiên có người lên tiếng từ phía sau làm nàng giật nảy mình.

"Khụ!"

Coca sặc thẳng lên mũi nàng, làm hại nàng vừa đỡ cửa tủ lạnh vừa ho kịch liệt.

Thịnh Minh Trản chỉ mới nói nửa câu, "..."

Thẩm Nhung sặc ra nước mắt, quay đầu quát mắng Thịnh Minh Trản.

"Chị là chuột à?! Khụ khụ... nửa đêm.... xuất hiện như ma thế? Khụ khụ khụ!"

"Nửa đêm đến uống trộm coca của chị, ai là chuột hẳn là em biết rõ."

Thịnh Minh Trản cãi với nàng xong, sững sờ nhìn vết tích nàng vừa mới phun ra ở trong tủ lạnh.

Thẩm Nhung muốn cãi lại nhưng lại ho đến trời đất u ám.

Thịnh Minh Trản trơ mắt nhìn, khóe miệng không khống chế được mà dần dần nhếch lên.

"...em ho muốn đầu thai mà chị còn cười?"

Thẩm Nhung ho khan, lau đi nước mắt vì bị sặc.

Thẩm Nhung càng nói như vậy, Thịnh Minh Trản càng cười lớn.

"Chị thấy tinh thần của em rất tốt, cả ổ chuột bốn đời đã dắt nhau đi đầu thai, mà em thì vẫn còn sống khỏe mạnh."

"..."

Vốn dĩ Thẩm Nhung muốn tranh cãi với cô, nhưng khi ánh mắt di chuyển đến trên thân của Thịnh Minh Trản, nàng nhận thấy khí chất của cô có chút khác biệt với khi đi học.

Thịnh Minh Trản vừa mới tắm xong, đang mặc váy ngủ bằng cotton màu đen, mái tóc đen như mực của cô bị hơi nước dày bao phủ.

Phần tóc mái trên trán được đẩy lên đỉnh đầu, để lộ đôi lông mày anh khí và đôi mắt đen sáng.

Đôi mắt hẹp dài sắc bén, bởi vì mang theo nụ cười dịu dàng mà trở nên không còn hung ác, hoàn toàn không làm người sợ hãi.

Nhìn Thịnh Minh Trản như vậy quả thực chỉ hơn nàng hai tuổi.

Ở cự ly gần, Thẩm Nhung phát hiện Thịnh Minh Trản không mặc nội y...

Váy ngủ không quá mỏng cũng không che giấu được vóc dáng ngày càng trưởng thành của Thịnh Minh Trản.

Hoàn toàn khác với thân thể nhỏ bé của Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản chỉ hơn cô hai tuổi nhưng nàng và cô lại rất khác biệt.

Giọng nói, chiều cao, dáng người, còn có kinh nghiệm sống.

Người kia mang tin đồn "cõng mạng người" là xảy ra chuyện gì vậy?

Thẩm Nhung muốn hỏi cô.

Nhưng khi lời nói đến bên môi, nhìn dáng vẻ im lặng của Thịnh Minh Trản bị mắc kẹt trong ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, nàng lại không thể hỏi.

Nàng biết Thịnh Minh Trản bí ẩn, người dũng cảm và lợi hại nhất mà nàng từng thấy, dám động dao với bọn lưu manh.

Nhưng lúc này, gặp cô vào ban đêm, lại vừa tắm xong, trên thân còn mang theo hương thơm của dầu gội, im lặng cười với nàng lại hiện ra mấy phần cô đơn cùng mỏng manh.

Thẩm Nhung nhớ tới cha mẹ Thịnh Minh Trản gặp tai nạn đã qua đời, đồng thời cũng nhớ tới Thẩm Đại nói, sau này người cô và bà nội đã nuôi nấng cô "không phải người tốt".

Nàng tò mò về Thịnh Minh Trản, nhưng nàng không muốn trực tiếp mở vết thương của cô.

Chỉ là, một đứa trẻ mười ba tuổi muốn che giấu suy nghĩ của mình ít nhiều cũng có chút vụng về.

Thịnh Minh Trản vẫn biết được suy nghĩ của Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản lấy coca trong tay nàng: "Trẻ con uống coca không tốt, chẳng phải dì Thẩm cũng không cho sao? Ngày mai chị sẽ mua đồ uống khác cho em, trà nhé?"

Thẩm Nhung rũ mắt, đi lấy nước: "Em không có sở thích của người già."

Cả hai cô gái đều mặc đồ ngủ thoải mái, một người đang uống nước ngọt, một người đang uống nước lọc. Nửa đêm đứng ở trong bếp, khoảng cách đủ chỗ cho hai người khác đứng ở giữa.

Ánh trăng vàng chiếu qua cửa sổ, Thẩm Nhung rũ mắt nhìn cái bóng của hai người, cảm giác như trong nhà có thêm một người càng chân thực.

"Chị vốn tưởng tác phong của trường trung học trọng điểm tương đối nghiêm túc, không nghĩ tới học sinh lại dám dùng bạo lực bắt nạt bạn học, trường của em nguy hiểm hơn chị nghĩ."

Chị nguy hiểm hơn thì có.

Thẩm Nhung nghĩ.

"Những chuyện như vậy có quá nhiều, cấp hai có, cấp ba còn nhiều hơn. Đặc biệt là đối với những học sinh nội trú, thỉnh thoảng sẽ xảy ra đánh nhau, đánh nhau với bạn cùng trường xong còn ra ngoài hẹn đánh nhau với trường khác, nữ sinh cũng có." Thẩm Nhung uống nước xong, thờ ơ nhún vai.

"Vậy em đã từng bị bắt nạt chưa?" Thịnh Minh Trản nhìn về phía Thẩm Nhung.

Ánh trăng nhuộm lên lông mày của cô, vẻ mặt rõ ràng vẫn như trước, thế nhưng Thẩm Nhung thực sự có thể thấy được một chút thay đổi.

Cô đang lo lắng.

Thẩm Nhung cười nói: "Chị hỏi vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ em bị người bắt nạt, chị có thể trả thù giúp em sao?"

Thẩm Nhung dùng ngữ khí trêu đùa nói, nhưng Thịnh Minh Trản lại nghiêm túc gật đầu.

"Chị lớn hơn em hai tuổi cũng coi như là chị gái của em. Nếu có ai bắt nạt em, em có thể nói với chị, chị có thể bảo vệ em."

Thẩm Nhung là con một, nàng lớn lên trong những tiết học nhàm chán và nhiều khóa huấn luyện khác nhau, làm cho nàng mệt mỏi đau nhức tới tận xương.

Những người khác chỉ thấy nàng đứng đầu lớp, biết hát, biết nhảy, giỏi mọi thứ, nhưng lại không thấy nàng chảy máu đổ mồ hôi.

Nàng chưa bao giờ hối hận với những nỗi đau và sự hi sinh đó.

Việc cha mẹ ly hôn và sự khinh thường của ông bà đã khiến nàng phấn đấu đứng đầu trong mọi việc kể từ khi còn nhỏ, để không ai có thể coi thường nàng và mẹ nàng nữa.

Nàng không có thời gian chơi đùa, cũng không có bạn để chơi cùng.

Thậm chí Thẩm Nhung còn không có một người bạn thân, lại còn là con một, nàng đương nhiên chưa bao giờ nghĩ đến việc có một người chị gái chăm sóc mình sẽ như thế nào.

Vừa ghét bỏ xưng hô chị em gái làm nàng buồn nôn, vừa không khắc chế nổi cảm giác ngọt ngào và chờ mong trong lòng.

Cảm giác ngọt ngào này vừa hiện lên trong đầu liền nghe thấy Thịnh Minh Trản nói:

"Chị ở nhà em, được mẹ em chăm sóc. Em là con gái duy nhất của dì Thẩm, chúng ta còn học cùng trường, chị chăm sóc em là điều đương nhiên."

"..."

Hóa ra là vì mẹ tôi nên chị mới nguyện ý chăm sóc tôi.

Sau đó Thẩm Nhung không nói thêm gì nữa.

Cảm thấy mình không có sức lực để nói.

Hai người một trước một sau đi lên lầu, khi đến cầu thang, Thịnh Minh Trản đi bên trái, Thẩm Nhung đi bên phải, hướng về phòng ngủ của mình.

"Nếu em không ngủ được..."

Thẩm Nhung đang định đẩy cửa đi vào phòng thì Thịnh Minh Trản nói: "Chị có thể đề cử cho em list nhạc giúp em dễ ngủ."

Thẩm Nhung nhìn lại.

"Thêm WeChat không?" Giọng nói của Thịnh Minh Trản vang vọng trong căn biệt thự trống trải, "Chị sẽ gửi list nhạc cho em. Về sau, nếu những người hôm nay lại đến gây rắc rối cho em, em có thể trực tiếp gửi WeChat cho chị."

Tựa hồ không có lý do từ chối.

Thẩm Nhung trao đổi WeChat với cô rồi đóng cửa lại, vừa nằm lên giường, điện thoại của nàng liền có tin nhắn WeChat.

Thịnh Minh Trản gửi list nhạc tới.

Tên của list nhạc là "Chúc ngủ ngon", là chính Thịnh Minh Trản tạo ra.

Hình đại diện WeChat của Thịnh Minh Trản là một cây kẹo bông gòn màu hồng.

Thẩm Nhung bấm vào ảnh đại diện của cô nhìn kỹ hơn, hình như không phải ảnh trên mạng, là tự chụp sao?

Mở list nhạc, nàng thấy có rất nhiều bài hát từ các vở nhạc kịch nổi tiếng.

Nàng nhớ tới chú Khổng nói cô hát rất hay...

Lẽ nào là chị ấy hát nhạc kịch?

Sau khi Thẩm Nhung trực tiếp xem buổi biểu diễn của dì nhỏ, nàng đã bị nhạc kịch thu hút sâu sắc, quyết tâm trở thành một diễn viên nhạc kịch. Nàng vừa học chính quy vừa tham gia các lớp học thanh nhạc và khiêu vũ để cố gắng thực hiện lý tưởng của mình.

Đừng nói xung quanh nàng cũng có những lý tưởng giống nhau, mà cũng không có người ở độ tuổi của nàng có thể trò chuyện với nàng khi nghe qua nhạc kịch.

Thịnh Minh Trản thì sao?

Tại sao chị ấy lại nghe những bài hát này?

Thẩm Nhung mở bài hát đầu tiên trong list nhạc.

<Adieu> từ phiên bản tiếng Pháp của vở nhạc kịch <Hoàng tử bé>

Va, m AIntenant va t 'en.

Đi đi, rời đi ngay bây giờ.

J'apprendr ai sans toi à aimer le vent l 'air fr ais de la nuit.

Không có người, ta cũng có thể học được cách thích nghi với đêm đầy gió và lạnh lẽo này.

...

Âm nhạc êm dịu dần dần làm dịu đi tâm trạng của Thẩm Nhung, xoa dịu nỗi đau của nàng, dẫn nàng vào hồ mộng.

Nàng đã xem nguyên tác <Hoàng tử bé>, cũng đã xem vở nhạc kịch Pháp này, nhưng nàng không hiểu được.

Tại sao khi đối mặt với hoàng tử bé, Rose lại kiêu ngạo như vậy?

J'apprendr ai sans toi avec les chenilles et les papillons à tromper l 'ennui.

Không có người, ta cũng sẽ học cách vượt qua nỗi buồn chán cùng với đàn sâu bướm.

Netra?? ne pas, adieu.

Đừng trì hoãn thêm nữa, tạm biệt...

Khi Thẩm Nhung tỉnh lại, giai điệu của <Adieu> cùng với mùi thơm của cà phê cùng lúc tràn ngập thính giác và khứu giác của nàng.

Nàng mở mắt ra nhìn khung cảnh xa lạ, nàng nhìn thấy nhân viên cửa hàng đang bận rộn và logo trên tường, suy nghĩ một lúc, nàng nhớ ra hôm qua mình đã làm mất chiếc nhẫn, khi quay lại tìm thì tòa nhà phỏng vấn đã không có người.

Nàng thực sự đã ngủ ở quán cà phê 24 giờ này cả đêm.

Thế mà trong quán cà phê có người đang mở bài <Adieu>.

Khó trách nàng mơ thấy giấc mơ kỳ lạ.

Mơ về quá khứ, mơ về Thịnh Minh Trản...

"Nguy rồi." Thẩm Nhung cả kinh.

Thẩm Đại một mình ở bệnh viện cả đêm.

Thẩm Nhung vội vàng đứng dậy.

Sao nàng có thể để Thẩm Đại một mình ở bệnh viện cả đêm cơ chứ?

Thẩm Nhung đang chuẩn bị lao ra khỏi cửa hàng, hai chân đã tê dại sau khi ngồi ngủ cả đêm.

Nàng vừa đứng dậy đi được nửa bước, lực chống đỡ ở chân giống như biến mất, khiến nàng gần như khuỵu xuống.

May là nhân viên phục vụ đi ngang qua đã giúp nàng đứng vững.

"Thẩm tiểu thư, chị không sao chứ?"

Không phải là nhân viên phục vụ tối qua, nhưng vẫn biết nàng.

"Không sao, cảm ơn ..."

Thẩm Nhung ngượng ngùng nói cảm ơn, nàng vừa lo lắng vừa xấu hổ, không muốn đợi đôi chân tê dại của mình tự động khôi phục, không chút thương tiếc mà dậm chân vài cái, cho đến khi có tri giác lập tức lao ra khỏi cửa.

Nàng bắt taxi trở lại bệnh viện lúc bảy giờ hai phút sáng.

Đó là giờ cao điểm buổi sáng của bệnh viện.

Phòng thang máy chật kín người, trong tay những người đang chờ đang cầm đủ loại đồ vật, hàng người ngoằn ngoèo, ai nấy đều đầy tâm sự, mơ mơ màng màng.

Khuôn mặt của họ tràn đầy thống khổ và thất vọng..

Thẩm Nhung đeo khẩu trang bị ép ở giữa, cuối cùng mới chen được vào thang máy, nàng lại bị kẹt ở giữa, không thể cử động.

Nóng lạnh chồng chất cùng cảm giác lo lắng, khí tức của người xa lạ và trái tim vội vàng khiến dạ dày trống rỗng của Thẩm Nhung đột nhiên cảm thấy đau nhói.

Nàng cố chịu đựng cơn đau, bước ra khỏi thang máy ở tầng mười sáu, nhanh chóng đi vào phòng bệnh.

Trước khi đi vào, nàng còn suy nghĩ không biết sau một đêm trôi qua giường của Thẩm Đại có bừa bộn hay không.

Thẩm Đại vốn là người tinh tế sạch sẽ, không chịu nổi bản thân có nửa phần lôi thôi.

Trong thời gian bà nằm viện, Thẩm Nhung ngày đêm ở bên cạnh bà, chính là vì để chăm sóc bà, còn chăm sóc phần tôn nghiêm cuối cùng của bà.

Sao mình có thể ngủ quên cơ chứ...

Thẩm Nhung thầm mắng chính mình.

Thẩm Nhung mạnh mẽ lao tới, khi tiến vào phòng bệnh, suýt chút nữa va phải hai người vừa mới từ phòng vệ sinh đi ra.

May mà người kia đã đỡ nàng bằng một tay.

"Cẩn thận một chút, đừng đụng phải mẹ."

Thịnh Minh Trản vừa mới từ phòng vệ sinh đi ra, đỡ Thẩm Đại đang gian nan dời bước chân.

Quả nhiên Thịnh Minh Trản lại tới đây.

Khí lực của cô luôn mạnh hơn Thẩm Nhung, dìu Thẩm Đại rất vững vàng.

Cô vừa dìu Thẩm Đại vào phòng vệ sinh.

Bên kia giường bệnh, một hộ sĩ xa lạ đang giúp bà trải giường.

Thẩm Nhung suýt quên hôm qua Thịnh Minh Trản nói sẽ thuê hộ sĩ mới đến chăm sóc cho Thẩm Đại.

Mà sáng nay, không chỉ hộ sĩ đến mà bản thân Thịnh Minh Trản cũng đến.

"Con, tối qua có chút chuyện..."

Thẩm Nhung giải thích cho Thẩm Đại tại sao tối qua nàng không về.

Vốn dĩ nàng muốn nói mình rơi đồ, muốn đi tìm.

Nhưng thứ nàng đang tìm lại là chiếc nhẫn đôi cùng Thịnh Minh Trản, người yêu cũ ở ngay trước mặt, Thẩm Nhung có chút khó nói.

Thẩm Đại mơ màng được Thịnh Minh Trản dìu đến bên giường, yếu ớt lắc đầu với Thẩm Nhung.

Bà không nói, nhưng Thẩm Nhung hiểu ý bà.

Không sao, con làm việc của con đi, mẹ biết con là đứa nhỏ ngoan mà.

Một lần đi vệ sinh đã cạn kiệt toàn bộ sức lực của Thẩm Đại.

Chờ Thẩm Đại nhắm mắt lại, Thịnh Minh Trản nói với Thẩm Nhung: "Lại đây."

Hai người bước đến cửa sổ sát đất ở cuối hành lang trong khu bệnh, Thịnh Minh Trản nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố N mới thức tỉnh, nói:

"Lúc sáng mẹ nói muốn ăn hoành thánh nên tôi đi mua cho bà ấy, bà ấy ăn hai ngụm liền nôn ra. Sau đó đi vệ sinh căn bản không ổn, ra toàn là máu. Lúc em chưa về bà ấy nói với tôi, bà ấy không muốn tiếp tục hóa trị nữa, muốn về nhà".

Nguyên văn của Thẩm Đại là: "Ta chỉ có hai tháng này, ta không muốn tiếp tục lãng phí tiền hóa trị liên luỵ Tiểu Nhung nữa. Đưa ta về nhà đi, Minh Trản... Ta không muốn chết trong bệnh viện."

Thịnh Minh Trản nhìn thấy đôi mắt anh đào vốn xinh đẹp của Thẩm Nhung bây giờ đã sưng tấy đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp đầy đặn đã gầy đi hai vòng, đầu tóc rối bù, cả người tiều tụy, lời nói đến khóe miệng lại nói theo một cách khác.

Nghe xong lời của cô, Thẩm Nhung im lặng gần như mất đi hô hấp.

"Nhà......"

Một lúc sau, Thẩm Nhung run giọng nói: "Không còn nữa."

Ánh mắt Thịnh Minh Trản hiển nhiên chuyển động, ngực hơi phập phồng.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Cho đến khi điện thoại của Thịnh Minh Trản vang lên.

"Ừm......"

Thịnh Minh Trản vẫn không nói "alo" khi trả lời điện thoại mà bắt đầu bằng một tiếng "ừm" nhàn nhạt.

Cô vẫn chưa thay đổi thói quen nhỏ này.

Câu trả lời quen thuộc này đã trôi qua vô số nửa đêm thuộc về Thẩm Nhung.

Hiện tại nàng không muốn biết Thịnh Minh Trản đang dùng thói quen này với ai.

Thẩm Nhung không muốn làm phiền cô nghe điện thoại, huống chi là nghe thấy điều gì khiến nàng khó chịu, cho nên nàng muốn nói với Thịnh Minh Trản là nàng đi trước.

Không nghĩ tới Thịnh Minh Trản nói "ừm" ba lần rồi cúp điện thoại.

"Xin lỗi, tôi còn có việc, phải rời đi trước."

Thịnh Minh Trản trước mặt Thẩm Nhung nói lời tạm biệt, đồng thời ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt Thẩm Nhung đến phía dưới ngực nàng.

"Em phải ăn đúng giờ, bảo vệ dạ dày mới có sức chăm sóc mẹ."

Thịnh Minh Trản nhét tai nghe Bluetooth vào tai, vừa rời đi vừa nói: "Đau dạ dày thì đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi đã kêu hộ sĩ đổi sang giường gấp thoải mái hơn rồi, buổi tối làm xong việc tôi sẽ quay lại."

Khi Thịnh Minh Trản bước vào thang máy, Thẩm Nhung mới nhận ra nắm đấm của mình vẫn luôn ấn vào bụng, cố gắng dùng lực đè ép để áp chế cơn đau dạ dày khó nhịn.

Dạ dày rất đau.

Đầu cũng đau, eo cũng đau.

Thẩm Nhung đứng dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Nàng không biết khi nào mình mới thoát khỏi căn bệnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro