Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thịnh Minh Trản sờ lên kính, lấy chiếc điện thoại mới mua từ trong gối ra.

Vẫn không có ai thêm WeChat, cũng không có tin nhắn chờ nào.

Thịnh Minh Trản: "..."

Cô rời giường giãn cơ nửa tiếng, gọi bữa sáng lên phòng trước khi tắm, ra ngoài uống cà phê và đọc tin tức, sau đó vào trang web chính thức của Trường Nhai để xem động thái công nghiệp.

Cô vừa mở trang web ra thì cuộc gọi thoại của Lâm Chỉ vang lên.

"Thịnh Minh Trản." Giọng Lâm Chỉ có chút giọng tức giận.

“Ừm.” Thịnh Minh Trản nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh tự nhiên.

"Còn ừm? Bây giờ là mấy giờ?"

Thịnh Minh Trản chưa kịp trả lời thì Lâm Chỉ đã tự mình trả lời:

"6 giờ 40, nhìn qua cậu đã dậy rồi. Cậu có biết mình tỉnh dậy như thế nào không?"

Thịnh Minh Trản: “Nói tiếng người đi.”

“Mình bị cuộc gọi của Thẩm Nhung đánh thức đó.”

Đôi mắt của Thịnh Minh Trản đang dán chặt vào trang thông tin, sau khi nghe thấy cái tên này, cuối cùng cô cũng dời đi, nhìn vào ảnh đại diện WeChat của Lâm Chỉ ở rìa màn hình - một con vịt nhỏ không biết đang tức giận với ai.

"Em ấy nhờ mình nói với cậu là hôm nay dì Thẩm xuất viện. Lúc 6 giờ 30 sáng, em ấy đánh thức mình trong khi mình mới ngủ được một tiếng đồng hồ, chỉ để mình gửi tin nhắn cho cậu. Mình muốn biết, hai người đã ở chung hơn mười năm là không nhận biết sao?"

Lâm Chỉ trong lúc bất tri bất giác đã bị kẹt ở giữa Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung.

Nàng cảm thấy mình giống như một nhân vật phụ trong một vở kịch hay một cuốn tiểu thuyết.

"Tôi đã chặn em ấy rồi." Thịnh Minh Trản nói, "Tôi đã chặn em ấy trên WeChat và trên điện thoại rồi."

Lâm Chỉ ngủ ít vì kịch bản mới, bây giờ nàng choáng váng đến mức không thể nhớ được gì. Thậm chí còn lớn gan hơn một chút, thế mà chất vấn Thịnh Minh Trản.

Sau khi tra hỏi, nàng tỉnh táo lại một chút, nhớ lại những ân oán bất bình giữa Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung, quả thực đáng để kéo vào danh sách đen của nhau.

"Dù sao...mình cũng chuyển lời rồi."

Lâm Chỉ ngáp một cái.

“Mình muốn ngủ tiếp một lát, sau khi mình viết xong kịch bản, cậu phải là người đọc đầu tiên. Mình viết kịch bản này rất trôi chảy, nên có đều có, nhưng mà, aiz, mình cảm thấy như thiếu sót cái gì đó."

"Hửm?"

“Cảm giác phấn khích khi viết <Nhữ Ninh> là hoàn toàn quên đi cả thế giới, đắm chìm trong câu chuyện. Những ngày này, khi viết kịch bản mới, mình luôn nghĩ về những điều đã xảy ra khi chúng ta luyện tập <Nhữ Ninh>".

“Này Minh Trản, cậu còn nhớ không? Lúc <Nhữ Ninh> bắt đầu việc thảo luận về thế giới quan, tất cả những người sáng tác chính của chúng ta đã cùng trò chuyện ngày đêm, trò chuyện về thế giới của Nhữ Ninh và trong thế giới của mỗi người. Đôi khi chúng ta phấn khích đến mức quên ăn quên ngủ. Cuối cùng, mối quan hệ giữa Trường Niệm và Tích Tuyết không được giải quyết, Trường Niệm chỉ có một con đường chết."

“Khi chúng ta quyết định để Trường Niệm chết, mình đã khóc cả đêm. Đến tận bây giờ, khi nghĩ đến cảnh Trường Niệm chết, lòng mình vẫn đau đớn. Lúc đó cậu với Thẩm Nhung giống mình, một đêm không ngủ."

“Mình nhớ Thẩm Nhung còn lưu loát viết một bài điếu văn cho Trường Niệm, mình đã đọc bài điếu văn đó, viết rất hay. Em ấy yêu thích Trường Niệm, đã dành rất nhiều thời gian để hiểu Trường Niệm, hiểu rõ Trường Niệm. Em ấy có thể hòa nhập bản thân vào vai diễn này rất tốt.”

Ngón tay của Thịnh Minh Trản đang đặt xe thuê trên APP dừng lại một chút.

Lời nói của nàng khiến tâm trí cô nhớ lại mùa hè cách đây vài năm.

Văn phòng đầy giấy vụn, phòng tập đầy mồ hôi.

Những cảm xúc, mồ hôi và nước mắt, cũng như khuôn mặt nghiêm túc và nụ cười rạng rỡ đã đạt được điều mong muốn, tất cả đều sống động trong tâm trí cô.

Thịnh Minh Trản tháo kính ra.

Nghĩ đến cái đêm quyết định để Trường Niệm chết, tạo ra kết cục bi thảm, Thẩm Nhung đã nhờ Thịnh Minh Trản đưa nàng lên đỉnh núi đã lâu rồi nàng không đến để đếm sao.

Khi hai người lên đến đỉnh núi, Thẩm Nhung bảo Thịnh Minh Trản mở cửa sổ trời của xe, hai người cùng nằm ở ghế sau xe, Thẩm Nhung bảo Thịnh Minh Trản mở rộng vòng tay và ôm nàng vào lòng.

Mái tóc dài hơi xoăn của Thẩm Nhung xõa trước ngực Thịnh Minh Trản, nhìn bầu trời đầy sao nói:

"Nếu như năm đó hai cô gái thù địch nhau Trường Niệm và Tích Tuyết không quen biết thì đã không từng bước dẫn đến bi kịch. Có lẽ cuộc đời của họ đã có một kết thúc viên mãn hơn."

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đan ngón tay vào nhau, chiếc nhẫn cùng kiểu dáng trên ngón áp út của hai người nhẹ nhàng chạm vào.

Ánh sáng rực rỡ của các vì sao và mặt trăng chiếu vào chúng qua tấm kính, nhuộm chúng thành cùng màu của màn đêm.

Trong sự im lặng, cả thế giới của Thịnh Minh Trản chỉ tràn ngập những lời thì thầm nhẹ nhàng.

"Trăng tròn cũng sẽ thành trăng khuyết, có được cũng sẽ mất đi. Thịnh Minh Trản... chị nghĩ xem, cũng sẽ có một ngày chúng ta chia tay sao?"

Thịnh Minh Trản biết Thẩm Nhung là một diễn viên xuất diễn nhanh, diễn xuất rất chuyên nghiệp.

Nhưng dù có xuất diễn nhanh đến đâu, nàng đã trải nghiệm nhân vật bằng cả trái tim, tâm hồn đã bị nhân vật cộng hưởng nên vẫn sẽ để lại những cảm xúc khó chịu đó cho nàng.

Thịnh Minh Trản ôm Thẩm Nhung chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hứa hẹn nói: “Sẽ không.”

Thẩm Nhung có chút ngứa ngáy khi bị Thịnh Minh Trản để tóc dài quét qua mặt và cổ nàng, co rúm người lại mỉm cười.

"Sao chị lại khẳng định như vậy?"

"Chị sẽ không để em rời xa chị, dù em có đi đâu, chân trời góc biển, chị cũng sẽ tìm thấy em."

Bây giờ, hai người không ở chân trời góc biển.

Mặt đối mặt, mà không có lý do gì để nắm tay hay ôm ấp.

Nằm trên giường Lâm Chỉ bắt đầu nói, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

"Mình cảm thấy có lẽ mình sẽ không bao giờ viết được một câu chuyện như <Nhữ Ninh> nữa. Hai năm đó đã tiêu tốn hết sức lực và cảm xúc của mình rồi, mình vẫn không thể vượt qua được. Viết <Nhữ Ninh> là viết bằng cảm xúc, bây giờ mình viết những kịch bản khác là viết bằng kỹ năng. Nó thật đặc biệt đối với mình...

"Còn cậu, Minh Trản, hình như cậu vẫn luôn như vậy, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chôn vùi mọi cảm xúc vào trong lòng. Khi đó, cậu và Thẩm Nhung như hình với bóng, thân thiết hơn cả chị em. Cảm tình tốt như vậy, ai nhìn  cũng ao ước. Kết quả là cảm tình tốt như vậy nói kết thúc liền kết thúc, cậu có thể cam tâm sao?"

Thịnh Minh Trản biết "cảm xúc" mà nàng muốn nói là chỉ cảm xúc giữa người với người, không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Buồn cười đúng là như thế.

Trong mắt người khác, cô và Thẩm Nhung chỉ là chị em khác họ, tách ra mà không rõ nguyên nhân.

Thịnh Minh Trản im lặng hồi lâu, lâu đến mức làm Lâm Chỉ hối hận mình không nên nói nhiều như vậy.

Nhưng Lâm Chỉ thực sự không cam tâm.

Không cam tâm <Nhữ Ninh> mất nhiều thời gian để mài giũa, tốn vô số công sức của mọi người, đã vội vàng đóng lịch sau chưa đầy hai năm.

Nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến việc Nhữ Ninh bị đóng lịch là sự rời đi của Thịnh Minh Trản năm đó.

"Cậu muốn phát hành lại <Nhữ Ninh> sao?" Thịnh Minh Trản nói thẳng.

Lâm Chỉ xoa xoa đầu, cười nói: “Ừm, mình không vòng vo với cậu, trong đoàn kịch <Nhữ Ninh> không ai là không muốn. Ngày đó khi mình gặp lại Lão Lâm, anh ấy biết cậu đã trở về, còn nói chuyện này với mình cả đêm."

Lão Lâm, Lâm Hướng Vũ, một trong những người viết kịch bản và soạn nhạc cho <Nhữ Ninh>, cũng là một trong những nhạc sĩ hàng đầu ở Trường Nhai.

Thịnh Minh Trản nói: "Các cậu có thể tìm 'Tích Tuyết' khác, tôi không có ý kiến."

Mặc dù Thịnh Minh Trản là nhân vật gốc, nhưng việc cùng một vai trong vở nhạc kịch do nhiều thế hệ diễn viên đảm nhận là điều rất bình thường.

Chỉ là các thành viên khác của đoàn kịch phần lớn đã có tuổi, không thể làm được điều mình muốn.

Thịnh Minh Trản xen ngang nói thêm: “Tôi đã quyết định không hát nữa.”

"...thật sự không muốn hát nữa sao? Cậu có điều kiện tốt như vậy, cậu có thể hát còn nhảy giỏi, lại có thể dễ dàng phối hợp với Thẩm Nhung, những nữ diễn viên khác chắc chắn không bằng. Cậu nói xem, rốt cuộc là vì sao? Mình thực sự không thể tìm thấy một giọng nữ cao khác có trình độ như cậu ở Trường Nhai."

"Không có vì cái gì, tôi mệt mỏi. Chuyện phối hợp không có gì khó khăn, chỉ cần phát lực là được, không khó."

Thịnh Minh Trản dừng một chút, biết lúc này trong lòng Lâm Chỉ không thoải mái, nhất định sẽ hỏi thêm vấn đề, nên cô chỉ đơn giản giải thích với nàng.

"Tôi và em ấy đã ở chung từ khi còn nhỏ, đã cùng nhau diễn <Romeo và Juliet> khi còn học cấp hai. Sau này, 90% tác phẩm của em ấy đều có tôi, dù là vai chính hay vai phụ. Tôi đã ngăn em ấy tạo sự đột phá trong các vai diễn, em ấy cũng không thể tạo thêm tia lửa với tôi, mà em ấy là một diễn viên phụ thuộc rất nhiều vào sự sáng tạo nên tôi nghĩ em ấy sẽ rất vui khi tìm được bạn diễn mới cho mình”.

"Cho nên lý do lúc trước hai người thành ra như vậy là vì quan niệm nghệ thuật khác nhau."

"Đó chỉ là một trong những lý do."

“Là chính miệng em ấy nói sao?”

Thịnh Minh Trản không trả lời câu hỏi này.

Lâm Chỉ hiểu được. Xem ra đã hai năm trôi qua mà cơn giận của Thịnh Minh Trản vẫn chưa nguôi.

Thịnh Minh Trản không còn muốn nói chuyện <Nhữ Ninh> với Lâm Chỉ nữa nên đột ngột đổi chủ đề.

"Cậu ngủ thêm một lát nữa đi, tôi còn có việc phải làm nên cúp máy trước."

Thịnh Minh Trản cúp máy, người phụ trách giao xe đã gọi điện cho cô, nói xe đã được đưa đến cửa khách sạn.

Thịnh Minh Trản đón xe, lái đến bãi đậu xe.

Cô biết công ty cho thuê xe sẽ chủ động khử trùng nhưng cô vẫn tự mình lấy khăn lau khử trùng, lau toàn bộ nội thất của xe.

.

Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Thẩm Nhung bắt đầu gọi taxi, cầm một đóng hóa đơn đến trước mặt Thẩm Đại, nàng nhìn thấy bà như bộ xương ngồi trên xe lăn, da như một lớp bóng bay xì hơi, che phủ cơ thể tiều tụy.

Trong lần hóa trị này, Thẩm Đại sụt cân quá nhiều.

Trước đây nàng đã tìm trên mạng, phát hiện ra sụt cân quá mức là một triệu chứng của bệnh ung thư và chứng suy nhược.

Trên mạng nói rằng một khi các triệu chứng như sụt cân quá mức và thiếu máu trầm trọng xảy ra thì đó là chứng suy nhược, cho thấy cái chết không còn xa nữa.

Thẩm Nhung ngồi xổm ở trước mặt bà, gọi hai tiếng, Thẩm Đại mới hơi mở mắt ra, chật vật nói với con gái là bà vẫn còn sống.

"Bên ngoài tuyết đang rơi, hiện tại không có xe, chúng ta phải chờ một lát."

“Không vội.” Có lẽ là để trấn an con gái, hoặc có lẽ vì cuối cùng bà đã được xuất viện, có thể về nhà, Thẩm Đại cảm thấy khỏe hơn một chút sau khi đi vệ sinh hai lần vào lúc rạng sáng.

“Mẹ muốn uống chút nước không?”

"Không, nôn."

"Được, khát thì nói với con nhé."

Thẩm Nhung biết mẹ nàng thể lực yếu, khó nói chuyện.

Nàng nghe mấy tháng cũng thành thói quen, cho dù Thẩm Đại dùng một chữ ngắn gọn nhất để diễn đạt ý tứ, Thẩm Nhung cũng có thể hiểu được.

Ngồi trên chiếc ghế nhựa ở tiền sảnh, Thẩm Nhung thỉnh thoảng lại nhìn dòng người xếp hàng chờ taxi.

Phía trước vẫn còn người đang đợi, nhưng mười lăm phút trôi qua vẫn không có người tiến lên.

Thẩm Nhung có chút cáu kỉnh, không biết hôm nay khi nào mới có thể xuất viện.

Lẽ ra nàng nên gọi taxi sớm hơn.

Chờ thêm nửa giờ, Thẩm Đại ngồi không yên. Căn bệnh khiến bà khó có thể ngồi trong thời gian dài.

Thẩm Nhung sốt ruột, nàng xem tất cả các mẫu xe, lúc này mới có một người dịch chuyển về phía trước.

Khi nàng đang nghĩ cách khác để rời khỏi bệnh viện, tấm rèm cản gió nặng trịch ở lối vào bệnh viện được vén lên, một nữ nhân cao gầy từ bên ngoài đi vào.

Nữ nhân kia vẫn mặc đồ đen, mái tóc dài xõa vai rũ xuống, theo động tác đóng ô lại, mái tóc mềm mại trượt từ bắp tay và vai xuống ngực.

Tuyết trên ô cũng trượt xuống khi cô đóng ô lại.

Thẩm Nhung nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản có vẻ ngoài sắc bén, ngoại trừ trang điểm khi lên sân khấu, cô thường không trang điểm đậm.

Có lẽ do có gió và tuyết nên son môi có chút hiệu quả, từ xa có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại của cô khá bắt mắt.

Cô vẫn thích màu son trà sữa này.

Thanh niên đi ngang qua Thịnh Minh Trản bị dáng vẻ của cô thu hút, vô thức quay lại nhìn cô một lúc, cô không phát hiện mà đi thẳng đến chỗ Thẩm Nhung và Thẩm Đại rồi nói:

"Đừng gọi taxi, tôi sẽ đưa em với mẹ về."

Đúng lúc Thẩm Nhung đang định nói gì đó thì Thịnh Minh Trản đã dứt khoát nắm lấy xe lăn của Thẩm Đại, đẩy bà ra ngoài mà không quay đầu, giống như đang nhắc nhở không khí.

"Đừng quên hành lý."

Thẩm Nhung đang định đi theo liền dừng lại, chộp lấy chiếc vali bị bỏ lại phía sau.

Quả nhiên là nàng quên.

Thẩm Nhung đi theo cô, toàn thân cảm thấy không thoải mái.

Thịnh Minh Trản vẫn hiểu nàng rất rõ.

Thịnh Minh Trản vững vàng bế Thẩm Đại ngồi vào ghế sau xe, hỏi bà có thể ngồi vững được không.

Thẩm Đại lặng lẽ nhìn Thịnh Minh Trản, có chút gian nan gật đầu.

Thịnh Minh Trản dời ánh mắt, giúp bà thắt dây an toàn.

Lúc xuống xe mở ô ra, cô thấy Thẩm Nhung vừa cất vali, đang loay hoay gấp chiếc xe lăn lại, cố gắng dùng sức nhét vào cốp xe.

Hôm nay trời có gió và có tuyết, dự báo thời tiết nói bắt đầu từ hôm nay sẽ có một đợt không khí lạnh quét qua thành phố N, nhiệt độ xuống dưới âm 20 độ, được cho là cao nhất trong mười năm.

Trời đất bao la, chỉ trong chốc lát, một lớp tuyết rơi xuống trên đầu nặng trĩu và đôi mày quật cường.

Thịnh Minh Trản một tay cầm ô, im lặng đi đến chỗ Thẩm Nhung, giúp nàng chắn gió tuyết, một tay đỡ đầu bên kia của xe lăn, cùng nàng nhét vào cốp xe.

"Cảm ơn."

Thẩm Nhung bình tĩnh lại, nhanh chóng giải thích với Thịnh Minh Trản: “Tôi nhờ Lâm Chỉ nói cho chị biết hôm nay mẹ tôi xuất viện, không phải vì tôi muốn chị đến đón. Bởi vì chị đã trả một số tiền lớn chi phí nằm viện nên tôi mới nghĩ chị có quyền biết thôi."

Thịnh Minh Trản không có ý kiến, rũ mắt xuống gật đầu, đột nhiên nói: “Sao tay em lại bị thương?”

Miếng băng cá nhân trên lòng bàn tay Thẩm Nhung bị xe lăn làm cho lệch đi, lộ ra một vết thương mà nàng chưa bao giờ hiểu rõ.

"Không cẩn thận bị cắt, đã mấy ngày rồi, chỉ là lòng bàn tay có chút khó lành, không sao đâu, tôi nhớ rõ chị đã trả bao nhiêu tiền thuốc men, hai ngày nữa tôi sẽ trả lại cho chị."

Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung.

“Tôi đã ký hợp đồng với một đoàn kịch mới, không biết chị có biết không, đó là nhạc kịch jukebox. Tôi còn chưa đồng ý thì đã công bố trên toàn mạng, cũng không biết gấp làm gì, cứ như lửa cháy đến nơi vậy. Hiện tại kết cục đã định, vậy thì tôi phải để Khương Triết Thành mau chóng chuyển tiền cho tôi, khi nào tới tôi sẽ trả tiền lại cho chị, chị cho tôi số thẻ ngân hàng đi."

"Số điện thoại vẫn như cũ, số thẻ ngân hàng cũng không đổi."

"À, được, tôi hiểu rồi."

Thẩm Nhung cố ý dùng giọng thoải mái nói lời này.

Để một diễn viên tỏ ra không để ý cũng không khó.

Đáng tiếc nàng quên mất kỹ năng diễn xuất tinh xảo của mình có thể chinh phục được khán giả, nhưng lại không thể lừa được Thịnh Minh Trản hiểu rõ về nàng.

Thẩm Nhung nhìn thấy Thịnh Minh Trản dùng ánh mắt có thể nhìn thấu nàng, nụ cười có chút không nhịn được, vừa lên xe vừa nói: “Không có kịch dở, chỉ có người không có năng lực, tôi có thể diễn tốt, không có vấn đề."

Nghe được lời cậy tài khinh người của Thẩm Nhung một lần nữa, Thịnh Minh Trản hiểu rằng mình quả thực đã đoán ra được điều gì đó.

Thẩm Nhung không bị khuất phục trước những bất hạnh liên tiếp, vẫn luôn là Thẩm Nhung kiêu ngạo.

Lỗ hổng cô vô tình để lộ trên xe ngày hôm đó giống như chưa từng tồn tại.

Sự kiên định và dũng cảm của nàng khiến mọi người dễ dàng quên đi nỗi thống khổ của nàng.

Thẩm Nhung và Thẩm Đại cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, lúc chuẩn bị đóng cửa lại liền nhìn thấy Thịnh Minh Trản đứng trong tuyết, rõ ràng tay trái không cầm gì, nhưng vẫn dùng tay phải che ô.

Thẩm Nhung nhất thời không nói nên lời, có chút xấu hổ, nhưng cũng không dời mắt đi.

Thịnh Minh Trản hiển nhiên cũng nghĩ đến điều tương tự như nàng, nói: “Thói quen.”

Thẩm Nhung đột nhiên hỏi: “Khi nào thì chị mới thay đổi thói quen này?”

Những hạt tuyết rơi trên lông mi của Thịnh Minh Trản, chậm rãi chớp mắt, dùng khóe mắt nhìn Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung nở nụ cười không dễ phát giác, lời nói vừa rồi mang theo vẻ khiêu khích.

Thịnh Minh Trản biết Thẩm Nhung vẫn luôn như vậy, thích ăn đòn.

Đôi mắt sắc bén của Thịnh Minh Trản phóng ra một tia lửa, nhanh chóng tiêu tan, làm ra vẻ mặt "Tôi lười so đo với em" rồi ngồi vào ghế lái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro