Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Minh Trản khởi động xe, vững vàng lái trong tuyết.

Thẩm Nhung ngồi ở ghế sau xe lễ phép cảm ơn.

"Cảm ơn chị đã cố ý tới một chuyến, cực khổ Thịnh tiểu thư rồi."

“Không cần.” Thịnh tiểu thư nói: “Đưa mẹ tôi cũng không cực khổ.”

“Không có xe cũng rất bất tiện, dù sao…” Thịnh Minh Trản nói tiếp nửa câu, sau đó đột nhiên cắt ngang.

Thẩm Nhung mỉm cười, Thịnh Minh Trản lái xe, không nhìn vẻ mặt của nàng, nhưng trong tiếng cười còn có chút ý lạnh, Thịnh Minh Trản vẫn nghe ra.

Thẩm Nhung hiểu được sau từ "dù sao" là có ý gì.

"Dù sao em cũng không có bằng lái xe", đó hẳn là câu sau.

Thẩm Nhung thầm nghĩ, thật giỏi, Thịnh Minh Trản, chị cũng biết hai năm chúng ta chia tay tôi không có thi bằng lái sao?

Mặc dù quá bận nhưng thực sự không có thời gian để thi.

Nhưng tôi đã không có bằng lái nhiều năm như vậy, chẳng phải là vì Thịnh Minh Trản chị vẫn luôn không cho tôi thi sao?

Khi Thịnh Minh Trản lấy được bằng lái xe ở tuổi mười tám, Thẩm Nhung mới mười sáu tuổi.

Sau khi Thịnh Minh Trản mua xe bằng tiền riêng của mình, cô liền đón đưa Thẩm Nhung đi bất cứ nơi nào nàng đi.

Mặc dù Thẩm Nhung rất hưởng thụ lòng tốt của Thịnh Minh Trản đối với nàng, nhưng nàng cảm thấy mình được đưa đón đi khắp nơi quá giống như một đứa trẻ dễ bị tổn thương. Nàng liền tuyên bố điều đầu tiên nàng sẽ làm khi trưởng thành là thi bằng lái xe.

"Không được."

Không nghĩ tới Thịnh Minh Trản lại rất nghiêm túc nói với nàng:

"Em muốn đi đâu, toàn bộ quá trình chị đưa không được sao? Em thi bằng lái xe làm gì? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Thẩm Nhung cũng tức giận nói: “Chị có thể trông mong em tốt chút được không? Lái xe thôi mà, chuyện nhỏ như vậy, sao chị lại nghĩ là không được?”

"Đây không phải là vấn đề có được hay không." Thịnh Minh Trản nói: "Chị muốn em chỉ dựa dẫm vào chị."

Thẩm Nhung: "..."

Khi đó, tính chiếm hữu của Thịnh Minh Trản đang dần lộ rõ ​​bản chất.

Chỉ là lúc đó Thẩm Nhung vẫn đang tận hưởng tình yêu độc nhất của Thịnh Minh Trản dành cho mình.

Cảm giác được Thịnh Minh Trản quan tâm khiến nàng mê muội, không muốn từ bỏ.

Nàng không bao giờ nghĩ rằng tính chiếm hữu mà nàng nhìn thấy lúc đó chỉ là một con mắt của một con thủy quái khổng lồ đang ngủ yên dưới mặt nước.

Một số ký ức khiến Thẩm Nhung dựng tóc gáy lại sắp rục rịch lần nữa.

Nàng nín thở, vô thức nhìn tay Thịnh Minh Trản đặt trên vô lăng.

Những ngón tay thon dài của Thịnh Minh Trản luôn sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa xinh đẹp, không dài cũng không ngắn.

Chỉ sơn một lớp sơn móng tay trong suốt.

Khi cầm vô lăng có cảm giác hơi hững hờ, nhưng các khớp xương rõ ràng và những mạch máu xanh nhạt ẩn dưới da, khiến đôi bàn tay tưởng chừng như mảnh mai này lại tràn đầy sức mạnh.

Đôi tay kia đã nâng nàng lên vô số lần trên sân khấu, đã từng chỉ thuộc về nàng trong màn đêm đen.

Cũng chính đôi tay kia, cầm sợi dây, bước về phía nàng, ánh sáng cường thế không thể phản kháng ẩn giấu trong đôi mắt khát vọng.

"Bảo bối, ngoan."

Thịnh Minh Trản cậy mạnh trói tay Thẩm Nhung, dùng lời lẽ dịu dàng an ủi nàng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lại còn cười.

"Trong bốn mươi tám giờ kể từ bây giờ, em không được phép nói một lời nào với ai khác ngoài chị."

Một cơn đau ảo giác ở cổ tay.

Thẩm Nhung cảm thấy ngực mình tức đến không thở được, không thể suy nghĩ thêm nữa.

Nàng nhắm mắt lại, cố kéo những suy nghĩ của mình trở lại từ sâu trong ký ức.

"Đi đâu?"

Thịnh Minh Trản hỏi lại, nhưng không có người trả lời cô.

Đúng lúc đang chờ đèn đỏ, Thịnh Minh Trản không hiểu mà quay đầu.

Thẩm Nhung vừa mới bình phục lại, điều chỉnh cảm xúc, đẩy những ký ức lộn xộn ra khỏi đầu, bình tĩnh nói:

"Khách sạn M, là khách sạn M gần đây."

Thẩm Nhung không biết hiện tại Thịnh Minh Trản cũng ở đó.

"Khách sạn M có dãy phòng dành cho thú cưng, tôi có thể đón Tiểu Mệnh về ở cùng."

Thẩm Nhung bỗng nhiên chủ động giải thích một câu như vậy, Thẩm Đại từ nãy đến giờ vẫn im lặng, tự nhiên không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy.

Chỉ có nàng và Thịnh Minh Trản biết chuyện này.

Khách sạn M từng rất gần với một phòng tập nào đó.

Lúc mới quen nhau, hai người không dám làm chuyện xấu ở nhà vì sợ Thẩm Đại bắt được, cho nên đã chọn thuê phòng ở khách sạn M.

Từ tiền sảnh đến quầy bar, từ nhà hàng Trung Hoa đến nhà hàng phương Tây, khách sạn M đều tràn ngập những kỷ niệm trong thời kỳ “tuần trăng mật” của hai người.

Lúc này Thẩm Nhung nói rõ, chỉ là không muốn Thịnh Minh Trản nghĩ rằng nàng chọn khách sạn M vì lý do khác.

“Hiện tại em còn dị ứng không?” Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng chuyển hướng.

“Không.” Thẩm Nhung nói: “Chỉ cần uống thuốc dị ứng là được, rất tiện lợi.”

Hai người nhất thời không nói chuyện, trong xe yên tĩnh như trăng.

Sau khi qua ngã tư, Thịnh Minh Trản nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi Thẩm Nhung:

"Chuyện giữa em và Dương Thịnh đã giải quyết xong chưa?"

Thẩm Nhung rất kiêng kị nhắc tới Dương Thịnh trước mặt Thẩm Đại, khi nàng đang dùng ánh mắt sắc bén muốn nói thì Thịnh Minh Trản đi trước nói:

"Không có ý gì, chỉ là chiếc Toyota phía sau đã theo dõi chúng ta từ khi chúng ta rời bệnh viện."

Thẩm Nhung và Thẩm Đại đồng thời muốn nhìn lại.

Thịnh Minh Trản nói trước khi hai người quay đầu: "Đừng quay đầu lại, có lẽ Dương Thịnh đang tìm người đi theo em. Chúng ta phải đi đường vòng rất xa. Mẹ, ngồi vững nhé."

Cô đang đi thẳng về phía trước, nhưng đột nhiên rẽ trái, rẽ vào giây cuối cùng khi đèn thay đổi.

Chiếc Toyota phía sau đột nhiên không đuổi kịp và bị kẹt lại, chỉ có thể đi tiếp một đoạn rồi quay đầu xe. Phát hiện trước mắt có ba con đường, liền đi thẳng rồi rẽ phải.

Xe của Thịnh Minh Trản đã sớm biến mất trong biển xe rộng lớn.

Chiếc Toyota lái càng lúc càng chậm, cuối cùng mê man dừng lại bên đường.

Thịnh Minh Trản lái xe năm km tới khách sạn M, đích thân đẩy Thẩm Đại lên tầng tám.

Toàn bộ tầng tám thân thiện với vật nuôi.

Trước đó Thẩm Nhung đã nghĩ tới, không thể tiếp tục giao Tiểu Mệnh cho dì chăm sóc. Nàng không biết tên khốn Dương Thịnh kia có điên đến mức uy hiếp sự an toàn của dì hay không.

Cách khiến nàng yên tâm nhất là đón Tiểu Mệnh về bên mình.

Căn hộ cho thuê bị nạy khóa thậm chí còn không có tài sản, có một cánh cửa sắt to rách nát mà bất cứ ai cũng có thể ra vào, rất không an toàn, bảo an lại kém, nàng cũng không thể đưa Thẩm Đại trở về nơi đó.

Hơn nữa, nàng không thể đưa Thẩm Đại không thể tự mình đi lại lên tầng bảy mà không có thang máy.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Nhung dự định mặt dày yêu cầu Khương Triết Thành nhanh chóng đưa tiền.

Bây giờ nàng đã quyết định biểu diễn <Lay động toàn thành>, vậy thì không còn gì phải suy nghĩ nữa, chỉ nói chuyện kinh doanh thôi.

Ngược lại Khương Triết Thành rất sảng khoái, nhanh chóng như công bố của hắn vậy.

Trong vòng một giờ kể từ khi hợp đồng được đưa cho Thẩm Nhung, hắn đã thanh toán số tiền theo điều khoản trong hợp đồng, hứa sẽ trả tiền thù lao còn lại trong vòng mười ngày làm việc.

Không chỉ Khương Triết Thành đưa tiền cho nàng, mà cả kim chủ đột nhiên xuất hiện đưa vàng đưa bạc cho nàng, cuối cùng Thẩm Nhung cũng không còn cảm thấy đau đầu nhức óc vì tiền nữa.

Cuối cùng nàng cũng có thể thư giãn tinh thần một chút.

Nàng lập tức chuyển 20 vạn chi phí nằm viện cho Thịnh Minh Trản.

Sau khi chuyển xong, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Thịnh Minh Trản cũng không trực tiếp đề cập tới chuyện này, cũng tốt.

Hợp đồng từ NEWS đã được trả lại, Thẩm Nhung không biết kim chủ của nàng cụ thể là ai, nhưng nàng hiểu rằng một tập đoàn lớn như NEWS vận hành rất chậm, xử lý vấn đề gì đó phải thông qua các cấp trên, chắc chắn sẽ phải chờ.

Nhưng hiện tại nàng cũng không vội.

Tiền thù lao mà Khương Triết Thành đưa ra đủ để duy trì cuộc sống của nàng trong một khoảng thời gian.

Mặc dù dãy phòng dành cho thú cưng ở khách sạn M hơi đắt nhưng có thể mang Tiểu Mệnh bên người, môi trường cũng rất tốt với Thẩm Đại, còn gần bệnh viện ung bướu và hệ thống an ninh rất chặt chẽ, đám lưu manh của Dương Thịnh không thể tùy tiện đe dọa nàng.

Nghĩ tới đây, Thẩm Nhung cảm thấy bỏ ra một ít tiền cũng đáng.

Thẩm Nhung luôn có cơm ăn áo mặc mà không cần lo lắng về tiền bạc, lần đầu tiên trong đời bắt đầu sống một cuộc sống tính toán cẩn thận.

Trước tiên nàng đã định ở lại khách sạn M một thời gian. Sau khi tiền từ NEWS đến, nàng có thể hoàn toàn thoát khỏi Dương Thịnh, mua một căn hộ gần đó.

Cho dù Dương Thịnh có nghênh ngang mà đi trên Trường Nhai thì cũng không thể nào qua được NEWS.

Đây là một trong những lý do khiến Thẩm Nhung quyết định ký hợp đồng với NEWS.

NEWS đã chi mấy trăm triệu cho nàng, sẽ không để số tiền này dễ dàng lãng phí, nhất định sẽ giúp được nàng.

Nàng cần nơi ẩn nấp này.

Đồng thời, trong lòng nàng cũng biết rõ việc NEWS ký hợp đồng với nàng chắc chắn chỉ là ngụy trang.

Chỉ cần nhìn vào điều kiện trong hợp đồng yêu cầu nàng phải “ngoan ngoãn nghe lời” là biết.

Chắc chắn là có kẻ đứng sau muốn trói buộc nàng dưới danh nghĩa NEWS.

Thẩm Nhung có khuynh hướng tin rằng kim chủ bí ẩn không phải là một “tập đoàn” mà là một “cá nhân”.

Bởi vì yêu cầu của đối phương rất cá nhân.

Về phần kim chủ bí ẩn này là ai, có lẽ không có nhiều người ghê tởm hơn Dương Thịnh.

Cho dù có người khác không phải là người tốt lành, Thẩm Nhung cũng sẽ thừa nhận, đây chính là số mệnh của nàng.

Chỉ là nàng từ trước tới nay đều rất tham vọng, bánh xe vận mệnh mạnh hơn hay xương cốt của nàng cứng rắn hơn thì phải nghiền ép mới biết được.

.

Đi đến phòng khách sạn, Thẩm Nhung muốn đẩy xe lăn của Thẩm Đại, nhưng Thịnh Minh Trản lại không hề nhìn về phía nàng, chỉ ôn hòa nói chuyện với Thẩm Đại, một cảnh tượng mẫu từ tử hiếu động lòng người, Thẩm Nhung cũng lười đi tranh luận với cô.

Chỉ là, Thẩm Nhung không khỏi thầm nghĩ trong lòng.

Lúc đầu hai người căng thẳng như vậy, nhưng bây giờ giống như đã mất trí nhớ, không còn để ý nữa.

Thẩm Đại quay đầu, mỉm cười hiền từ với Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung trầm ngâm nhìn.

Vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy âm thanh hưng phấn của Tiểu Mệnh ở bên trong.

Cửa vừa mở ra, Tiểu Mệnh liền vẫy đuôi muốn lao vào nàng.

Đang vọt tới nửa đường, nàng chợt phát hiện rõ ràng Tiểu Mệnh sững sờ trong giây lát, sự hưng phấn của nó lập tức lắng xuống, nó đi đến dưới chân nàng, ngửi đi ngửi lại.

Thịnh Minh Trản cúi xuống câu tai trái của nó, đây là cách cô thường trêu chọc Tiểu Mệnh.

"Tiểu vô tâm, em không nhận ra chị sao?"

Tiểu Mệnh đột nhiên vẫy đuôi thành cánh quạt, hưng phấn kém chút là bay lên trời, một chú chó lớn như vậy trực tiếp đứng dậy, suýt đánh rơi kính của Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung vội vàng đẩy Thẩm Đại sang một bên, sợ Tiểu Mệnh làm bà bị thương.

Tiểu Mệnh là được Thịnh Minh Trản nhặt về, khi mới về Thẩm gia, nó vốn yếu ớt, gặp đủ loại vấn đề. Chính Thịnh Minh Trản không ngại phiền phức đưa nó đến bệnh viện hết lần này đến lần khác, với sự hỗ trợ của Thẩm Đại và sự đồng hành của Thẩm Nhung mà đã chăm sóc nó rất tốt.

Khi Thịnh Minh Trản còn ở, Tiểu Mệnh đặc biệt gắn bó với cô.

Đã hai năm không gặp, khi nhận ra cô, nó vui mừng kêu lên, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh Trản, đi theo cô đến bất cứ nơi nào, toé nước bọt bay tứ tung.

Thịnh Minh Trản: "..."

Thịnh Minh Trản ngồi trên ghế sô pha đơn, lấy ra hai tờ giấy, nói với Tiểu Mệnh: "Ngồi."

Tiểu Mệnh lập tức ngồi xuống.

"Nhìn tiền đồ của em này, lau nước bọt."

Thịnh Minh Trản thuần thục lau nước bọt cho Tiểu Mệnh, còn lau sạch vết nước bọt trên mặt đất.

Thẩm Đại nhìn Thịnh Minh Trản với ánh mắt hoài niệm.

Phần quyến luyến này giống như đưa bà trở lại mười lăm năm trước, khi bà quyết định đưa Thịnh Minh Trản không nơi nương tựa về nhà.

Trong một thời gian dài về sau, Thịnh Minh Trản là một thành viên không thể thiếu trong Thẩm gia.

Có cô ở đây, Thẩm gia lại có chút sinh lực.

Hôm nay cũng vậy.

Tiểu Mệnh quẹt một ít lông còn sợ chưa đủ, nhất quyết muốn nằm trên đùi của Thịnh Minh Trản.

Thẩm Đại ngồi ở một bên cười nói: "Tiểu Mệnh... vẫn luôn thích dính con, Minh Trản, lần này trở về định ở lại bao lâu?"

"Vốn dĩ con chỉ muốn về một tháng, nhưng người bị bệnh, con quyết định ở lại chăm sóc người."

Thịnh Minh Trản sờ đầu Tiểu Mệnh, thấy mũi của nó ẩm ướt đen bóng, cô biết Thẩm Nhung vẫn chăm sóc nó rất tốt, mặc dù có rất nhiều chuyện đè nặng lên nàng.

Thẩm Đại tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với Thịnh Minh Trản, vừa định nói thì Thẩm Nhung đã bưng nước tới cho bà.

"Mẹ ngồi xe có cảm thấy buồn nôn không?"

"Còn tốt……"

“Vậy uống nước đi."

Thẩm Nhung biết rõ Thẩm Đại muốn nói gì.

Trước đó Thẩm Nhung đã ám chỉ, hiện tại Thịnh Minh Trản vui vẻ, tràn ngập muốn mang ý tứ của nàng trở về.

Nhưng Thẩm Nhung lại không muốn.

Dù có lợi hại đến đâu thì ngay từ đầu chính Thẩm gia đã đuổi cô đi, hiện tại cũng không nên hưởng lợi gì từ cô, hợp tình hợp lý.

Thẩm Nhung nghiêng người đưa một cốc nước khác cho Thịnh Minh Trản.

"Cảm ơn."

Thịnh Minh Trản cầm lấy cốc nước, tiếp tục giải thích kế hoạch điều trị tiếp theo cho Thẩm Đại, không thèm nhìn Thẩm Nhung.

Cô cho biết cô đã liên hệ với một số bệnh viện chức năng về điều trị ung thư trực tràng thông qua bạn bè, có thể đi trò chuyện một chút. Điều kiện của các bệnh viện này cũng rất tốt về mọi mặt.

Thẩm Đại cảm thấy cảm khái khi biết cô đã lên kế hoạch rất cẩn thận, suy nghĩ kỹ lưỡng đến từng chi tiết.

Bà muốn xin lỗi chuyện năm đó lần nữa, nhưng có vẻ Thịnh Minh Trản không muốn nhắc đến, Thẩm Đại cũng liền không nói gì làm người khó xử.

Ngồi một lúc, Thẩm Đại mệt mỏi, Thịnh Minh Trản nói: “Con bế người đi nằm.”

Thẩm Nhung nói: “Để tôi.”

Thịnh Minh Trản nhìn nàng một cái, nói: "Khí lực của em không lớn bằng tôi, đừng làm mẹ ngã."

Thẩm Nhung: "..."

Thẩm Nhung thầm nghĩ, tôi chăm sóc mẹ ở bệnh viện lâu như vậy, có bao giờ làm bà ấy ngã đâu?

Nhưng mà……

Cho dù Thẩm Đại không bị ngã, nàng cũng không thể trực tiếp bế Thẩm Đại kiểu công chúa giống như Thịnh Minh Trản đã làm.

Tuy Thẩm Đại gầy nhưng vẫn nặng mấy chục cân, Thẩm Nhung đều là dìu.

Thịnh Minh Trản đã khiêu vũ từ khi còn nhỏ, đã quen với việc bế Thẩm Nhung. Cô rất tự tin vào sức mạnh tứ chi của mình.

Lúc này, Thẩm Đại cũng dễ dàng được bế từ xe lăn lên giường.

Thẩm Đại nói bà có chút đau, muốn ngủ một lát.

Thịnh Minh Trản đứng bên giường đắp chăn cho bà, nói: “Người ngủ đi, con sẽ quay lại sau.”

Sau khi dàn xếp cho Thẩm Đại xong, Thịnh Minh Trản cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, cầm chiếc ô ở cửa lên, nói rời đi.

Cô vừa bước tới cửa vừa nói với Thẩm Nhung rằng hôm nay cô còn một số việc phải làm.

Thẩm Nhung lịch sự tiễn cô ra ngoài.

Hai người đứng ở hành lang yên tĩnh của khách sạn.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, khách sạn M vẫn không thay đổi, thảm vẫn là họa tiết hoa mà Thẩm Nhung thích nhất khi họ đến đây.

"Tôi ở phòng 09 trên tầng 15, nếu em cần gì thì cứ gõ cửa phòng tôi." Thịnh Minh Trản nói liền mạch, "Trước khi em nhận phòng tôi đã ở đây, lúc đó là để tiện đến bệnh viện thăm mẹ."

Thẩm Nhung nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết đang làm gì, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô giải thích, ánh mắt vẫn dán chặt vào điện thoại, khóe miệng nhếch lên nói:

"Yên tâm, tôi không nghĩ chị ở đây chỉ để hồi tưởng cái gì đâu. Nếu không có gì khác, Thịnh tiểu thư có thể đi làm việc của mình, không quấy rầy."

Thịnh Minh Trản lễ phép đáp lại: "Hẹn gặp lại, Thẩm tiểu thư."

Sau khi Thẩm Nhung dùng đầu ngón tay ấn nút gửi, nàng lén nhìn điện thoại trong tay Thịnh Minh Trản.

Không có động tĩnh.

Nhìn qua không có động tĩnh gì.

Thẩm Nhung trở về phòng, giơ tay đóng cửa lại, màn hình điện thoại lóe lên trong mắt Thịnh Minh Trản.

Đó là giao diện thêm bạn bè trên WeChat, Thịnh Minh Trản đã nhìn thấy.

Thẩm Nhung đóng cửa lại, đứng ở cửa hồi lâu, suy nghĩ: “Thật sự không phải là chị ta sao?”

Thịnh Minh Trản cầm chiếc ô màu đen cán dài trong tay, đi về phía thang máy thì chợt nảy ra một ý nghĩ.

Đi xuống bãi đậu xe, lấy chiếc điện thoại mới mua từ hộp kê tay ra, mở màn hình.

Quả nhiên, nhận được nhắc nhở Thẩm Nhung đã thêm bạn.

Em lơ đãng khi nói chuyện với tôi, hóa ra là đang thêm WeChat của kim chủ.

Thịnh Minh Trản: "..."

Chẳng phải là không có hứng thú với lão già sao? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro