Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Thịnh Minh Trản là đồng tính, cô và Thẩm Nhung đều không lên tiếng nên Thẩm Đại vẫn không biết.

Bất quá, vì Thẩm Đại vắng nhà cả ngày nên bà cũng không có cơ hội biết.

Trước khi Tết kết thúc, Thẩm Đại bắt đầu nhận được cuộc gọi.

Sau khi dùng cơm ở nhà vào mùng 5, sự bận rộn của năm mới lại bắt đầu.

Có lẽ là bởi vì dịp Tết ăn cơm đoàn tụ, vui vẻ đốt pháo hoa, khiến Thẩm Đại cảm nhận được sự ấm áp ở nhà, cho nên lần này bà đặc biệt không muốn rời khỏi nhà, trước khi rời đi còn dặn dò rất nhiều.

Thẩm Nhung bất đắc dĩ nói: "Thẩm Đại nữ sĩ, thật ra Thịnh Minh Trản là con gái ruột lưu lạc bên ngoài của ngài phải không? Hôm nay nói thật đi, con chịu đựng nổi."

Thẩm Đại vỗ trán cười mắng: “Con nít không được phép nói những lời điên rồ như vậy, Minh Trản, mẹ phải đi rồi, con và Tiểu Nhung ở nhà chăm sóc lẫn nhau, ăn nhiều một chút nhé. Còn phải cố gắng học tập, nhưng đừng học quá sức, đợi mẹ về mang quà cho hai đứa nha.”

Nói xong, bà ôm Thẩm Nhung, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng.

Khi Thẩm Nhung ghét bỏ lau dấu son của bà, Thẩm Đại lại đặt một dấu khác lên trán Thịnh Minh Trản, còn bảo Thịnh Minh Trản cúi xuống phối hợp.

"Mẹ thật nhiệt tình..."

Sau khi Thẩm Đại rời đi, Thịnh Minh Trản lau đi vết son đỏ, không nói một lời.

Thẩm Nhung ở một bên vạch trần cô: “Thịnh Minh Trản, chị vừa ghét bỏ vừa cười rất vui vẻ.”

Thịnh Minh Trản: "..."

Cánh tay của Thẩm Nhung đã khá hơn nhiều. Tuy nàng chưa nâng được vật nặng nhưng ít nhất cũng không còn đau.

Thịnh Minh Trản vẫn thường xuyên giúp nàng xách cặp, vẫn nắm tay nàng khi có nhiều người - ngoại trừ ở trường.

Điều này cũng là do Thẩm Nhung kịch liệt kháng nghị.

"Ở trường đừng nắm tay em, trong trường không có kẻ buôn người."

Mà cả hai đều đeo đồng hồ giống nhau.

Thẩm Nhung nghĩ tới chuyện Thịnh Minh Trản thích nữ, tự hỏi khi thấy hai người quá thân thiết, người khác có nghĩ hai người là một đôi hay không.

"Được."

Thịnh Minh Trản thấy nàng bất ngờ tốt tính, nàng nói cái gì liền đáp ứng cái đó.

"Buổi tối em còn phải học thanh nhạc, tan học chị về trước đi."

"Chị sẽ đi cùng em."

"Chị đi làm gì?"

"Làm bài tập."

"Làm ở nhà không thoải mái sao?"

“Ghế trong trung tâm thương mại ngồi rất thoải mái.”

"...quỷ mới tin lời chị."

Thẩm Nhung ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại có một niềm hạnh phúc khó tả.

Nàng thích ở bên Thịnh Minh Trản, thích trêu chọc cô, nhìn bộ dáng cô bất đắc dĩ nhanh mồm nhanh miệng chống trả.

Thẩm Nhung cảm thấy tâm tình mình rất tốt khi cùng Thịnh Minh Trản cùng nhau ồn ào.

Hoặc là, có thể không nói chuyện mà làm việc của riêng mình.

Thịnh Minh Trản mang lại cho nàng nhiều thứ hơn là chỉ cảm giác an toàn.

Ngoài ra còn là “người bạn đồng hành” đã thiếu sót trong suốt những năm tháng trưởng thành của nàng.

Thịnh Minh Trản lại theo Thẩm Nhung đến trung tâm thương mại nơi có phòng học thanh nhạc.

Thẩm Nhung đến lớp, cô ngồi trong quán nước làm bài tập.

Trong lúc làm, cô nhớ ra trong dịp Tết, Thẩm Đại vô tình nhắc đến sinh nhật của Thẩm Nhung sắp đến.

Thịnh Minh Trản muốn tặng quà sinh nhật cho Thẩm Nhung.

Thực ra, cô muốn tặng một món quà cho những thành viên mới trong gia đình mình.

Sinh nhật Thẩm Đại còn chưa đến tháng 8 nên cô có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Sinh nhật của Thẩm Nhung chỉ còn hơn một tháng nữa thôi. Khi mùa xuân đến, sinh nhật của nàng cũng sắp đến gần.

Trong thời gian này, Thịnh Minh Trản vẫn âm thầm chú ý tới điều Thẩm Nhung muốn.

Thẩm đại tiểu thư có rất nhiều đồ ăn và quần áo, mỗi lần Thẩm Đại đi công tác về, để bù đắp cho nàng, bà sẽ tìm kiếm tất cả những thứ thịnh hành mới nhất để làm cho cô con gái bảo bối của mình vui vẻ.

"Con không thiếu gì cả, sau này đừng mua nữa."

Thẩm Nhung thường phàn nàn Thẩm Đại vì món quà: “Căn phòng khó có thể nhét đủ nữa, nếu mẹ thực sự muốn tặng con thứ gì đó, vậy mẹ cho bản thân nhiều thời gian một chút, ở nhà nghỉ ngơi, như vậy còn hơn bất cứ điều gì khác."

Thịnh Minh Trản vừa suy nghĩ vừa uống nước trong quán nước.

Vừa rồi khi đi ngang qua, cô thấy cửa hàng tráng miệng yêu thích của Thẩm Nhung giống như đang tung ra sản phẩm mùa xuân mới, chắc chắn Thẩm Nhung muốn thử chúng trước.

Nhưng cửa hàng của họ nổi tiếng đến mức mỗi khi có sản phẩm mới ra mắt, nó luôn nhanh chóng cháy hàng.

Thịnh Minh Trản muốn giúp Thẩm Nhung đặt chỗ nhưng cô không có tiền.

Thẩm Đại đã giúp lấy lại số tiền khi cha mẹ cô qua đời, nhưng cũng gửi số tiền đó vào tài khoản ngân hàng trước mặt cô, định ra một khoảng thời gian.

Thẩm Đại nói: “Theo ta về nhà ta sẽ cho con tiền tiêu vặt, tiền cha mẹ con để lại sẽ cất vào ngân hàng, chờ con mười tám tuổi ta sẽ cho con cả gốc lẫn lãi.”

Thẩm Đại giữ lời, hàng tháng cho cô nhiều tiền tiêu vặt như Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản không nhúc nhích một chút nào, Thẩm Đại đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, quần áo, phòng ở và vật dụng cho cô nên không cần tiền. Cô cũng để dành số tiền này, hy vọng sau này sẽ trả lại gấp đôi số tiền đó cho Thẩm Đại.

Hơn thế nữa, tặng sinh nhật cho người nhà bằng tiền mà bản thân tự kiếm được mới có ý nghĩa, không phải sao?

Thịnh Minh Trản đang nghĩ cách kiếm tiền thì bỗng nhiên từ phòng bi-a đối diện vang lên một tràng tiếng reo hò.

Cô liếc mắt nhìn qua.

Đã lâu rồi cô không chơi bi-a, tưởng như đã lâu lắm rồi.

Trước đây ở bên người kia, cuối tuần, ngày lễ, không có việc gì làm thì người kia sẽ rủ cô đi chơi bi-a tiêu khiển.

Một nhóm người không biết đánh, cũng không đánh nghiêm túc mà chỉ tụ tập lại nói chuyện phiếm.

Thịnh Minh Trản thấy nhàm chán, nhưng người kia thích nên cô ở bên cả ngày lẫn đêm.

Nhìn đối phương hút cùng một điếu thuốc với nam sinh mà đối phương thích, nhìn đối phương vì người khác mà vui vẻ.

Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười.

Sau khi một thanh niên giành chiến thắng, đám người náo loạn lên, yêu cầu một người khác đưa tiền.

"Mau đưa đây! Đã đặt hai trăm một ván rồi!"

Hai trăm một ván?

Trong lòng Thịnh Minh Trản rung động.

Một tháng trôi qua thật nhanh, sinh nhật thứ mười bốn của Thẩm Nhung đang đến gần.

Khi Thẩm Nhung ra khỏi lớp, Thịnh Minh Trản đi tới trước mặt nàng, tự nhiên nắm tay nàng, sau đó đưa cho nàng một tấm thiệp.

Thẩm Nhung cầm lấy tấm thiệp đen thiên nga bằng nhung, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

"Thiệp mừng sinh nhật em."

"Thiệp... thiệp mừng sinh nhật?"

Thẩm Nhung mở ra, nhìn thấy trên tấm thiệp in logo cửa hàng tráng miệng yêu thích của nàng, chữ viết rất đẹp——

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ 14 của bạn nhỏ Thẩm Nhung! Trong cả tháng sinh nhật tháng 4, mỗi ngày em có thể đến nhận món tráng miệng tùy thích."

Thẩm Nhung ngạc nhiên hỏi Thịnh Minh Trản: “Việc này là do chị làm sao?”

"Đương nhiên."

"Mẫu thông thường của họ rất đắt, đặt trước mẫu mới còn đắt hơn. Thịnh Minh Trản, chị giàu thật đấy."

Thẩm Nhung dùng thiệp gãi cằm Thịnh Minh Trản, hiển nhiên là rất vui vẻ.

“Thế nào, gấp gáp dùng tiền mừng tết Thẩm Đại đưa cho chị để mừng tuổi em sao?”

Thịnh Minh Trản "chậc" một tiếng, nhéo mũi Thẩm Nhung: “Tiền chị dùng không phải tiền mừng tết của mẹ.”

"Vậy ở đâu ra?"

Khi hai người đang nói chuyện, những người ở phòng bi-a phía sau nhìn thấy bóng lưng của Thịnh Minh Trản, nghĩ đến những ngày bị treo cổ đánh trong tháng qua, hắn hét lên: "Con mẹ nó cô ta tới rồi!"

.

Giữa mùa đông đã qua, hoa mai nở mưa xuân tới.

Cuối cùng các cô gái đã cởi bỏ quần áo mùa đông dày cộm, mặc váy mùa xuân.

Trong suốt tháng 4, sau khi Thẩm Nhung ăn bánh sô cô la nham thạch với nhiều hương vị khác nhau, nàng đã tăng thêm 8 cân, cao thêm 2 cm.

Thẩm Nhung tự hào nói: "Em cao 1m57 rồi, bốn bỏ năm lên cao bằng Thịnh Minh Trản."

Thẩm Đại hứa sẽ trở về, dành thời gian cho nàng vào ngày sinh nhật.

Thẩm Nhung biết mẹ nàng hiện đang ở Bắc Mỹ, trong video chiếu cảnh bà rám nắng như khỉ, gầy gò, đáng thương, Thẩm Nhung cũng không đành lòng thúc giục.

"Mẹ bận rộn không cần phải vội về, Thịnh Minh Trản có thể cùng con tổ chức sinh nhật."

"Aiz, có chị Minh Trản không cần mẹ nữa."

"Chậc, sao hảo tâm của con lại không được đền đáp chứ? Con không nói nữa, hôm nay con có rất nhiều bài tập, mẹ chú ý ăn cơm đó, đừng bỏ bữa, suốt ngày chỉ ăn đồ hộp ướp gia vị kia, rất mặn, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Thẩm Nhung cúp điện thoại, tập trung hoàn thành bài tập về nhà, mặc áo khoác bên ngoài váy ngủ rồi mở cửa phòng ngủ.

Nàng vừa mở cửa, Thịnh Minh Trản đang ở cuối hành lang cũng mở cửa.

Sau khi hai người nhìn nhau một lúc, liền cảm thấy vui vẻ, cùng nhau cười.

"Còn chưa ngủ? Háo hức sinh nhật ngày mai nên không ngủ được sao?"

Thịnh Minh Trản cũng mặc áo khoác.

Thẩm Đại dắt hai người cùng đi mua chiếc áo khoác này trong dịp Tết, có kiểu dáng giống như Thẩm Nhung nhưng khác màu, còn lớn hơn Thẩm Nhung một cỡ.

Thịnh Minh Trản đi xuống lầu lấy coca, Thẩm Nhung đi theo cô.

Thịnh Minh Trản bình thường dùng chân đi xuống lầu, Thẩm Nhung vẫn lười đi lại như thường lệ, ngồi trên lan can cầu thang trượt xuống.

"Ngày mai là sinh nhật của em, chị muốn ăn gì? Em đãi chị."

"Đương nhiên là sinh nhật của em thì nghe theo em."

"Em thực sự không biết, em đã ăn ở nhiều nhà hàng rồi, ăn gì cũng chán ngấy, em muốn nghe ý kiến ​​của chị."

Thịnh Minh Trản đột nhiên dừng bước xuống lầu, quay đầu nói chuyện với Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung không ngờ cô lại dừng ở đây, khó mà khống chế được động tác trượt xuống, sắp đụng phải cô.

Thịnh Minh Trản lập tức đỡ lấy nàng, Thẩm Nhung mất thăng bằng, tưởng lần này mình sẽ ngã nặng, Thịnh Minh Trản sẽ bị kéo xuống bảy tám bậc.

Không ngờ Thịnh Minh Trản lại đứng vững, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của eo và chân để giữ thăng bằng cho hai người.

Thẩm Nhung kinh ngạc mở mắt trong vòng tay của cô, ngẩng đầu nhìn.

Đèn tường ấm áp chiếu vào Thịnh Minh Trản từ trên cao, làm cho ngũ quan trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô trở nên tuyệt sắc hơn.

Đối mặt với tình huống bất ngờ, Thịnh Minh Trản không hề hoảng sợ, trên mặt cũng không có một tia hoảng hốt.

"Không sao chứ?"

Thịnh Minh Trản lại ra thêm một động tác rồi nhẹ nhàng nâng nàng lên.

Thẩm Nhung mượn chút sức lực từ cánh tay của cô, nhẹ nhàng đứng vững.

Hai người lúc này lại khiến Thẩm Nhung cảm thấy quen thuộc.

Cảm giác giống như tham gia một lớp khiêu vũ, nhảy một điệu pas de deux.

"Không sao, làm em sợ muốn chết, sao đột nhiên chị lại dừng lại?"

"Không phải em hỏi chị muốn ăn ở nhà hàng nào sao? Chị chỉ dừng lại nói với em thôi."

"Đang nói chuyện chị không thể cử động chân được à? Thịnh Minh Trản, đại não tiểu não của chị không thể hoạt động cùng một lúc sao?"

"...thật là, tại sao chị lại phải tốn sức đỡ em chứ? Nên để em lăn xuống cầu thang. Cũng đừng gãy tay nữa, tốt nhất để em gãy răng cửa, ngậm miệng lại cho rồi."

"Chị rủa em!"

"Em tự nghĩ nhà hàng đi."

Hai người một trước một sau đi xuống, khi Thịnh Minh Trản uống coca, Thẩm Nhung véo vào cánh tay cô.

"Em làm gì vậy?" Thịnh Minh Trản nghiêng đầu nhìn nàng.

"Sao khí lực của chị lại lớn như vậy?"

Thịnh Minh Trản nhún nhún vai, “Thân cao chân dài, khí lực tự nhiên lớn, mỗi người đều có số mệnh riêng, em không thể ghen tị với chị được.”

"..."

Thẩm Nhung lười nói chuyện với cô: “Nếu chị không cho ý kiến thì ngày mai đi ăn Omakase với em đi.”

"Đó là gì?"

Thịnh Minh Trản không cần giả ngu với Thẩm Nhung, không hiểu liền hỏi, cô biết Thẩm Nhung không ghét bỏ cô.

Thẩm Nhung hừ hai tiếng, lại nâng cằm Thịnh Minh Trản.

"Đến đó chị sẽ biết. Yên tâm, em sẽ không lừa bán chị đâu."

Thịnh Minh Trản đã quen với việc bị nàng chạm vào nên không cảm thấy chán ghét, giống như bị bàn chân đầy lông của mèo con cọ xát, khá thoải mái.

"Bạn cùng lớp của em có mấy người?"

"Chỉ có hai chúng ta thôi, không phải ngày mai được nghỉ sao? Trưa hôm nay Tần Duẫn đã mời cơm em rồi, ngày mai cậu ta không tới nên không có người khác."

"Em không có nhiều bạn lắm nhỉ."

"...Thịnh Minh Trản, rốt cuộc ai trong chúng ta ngậm miệng thế giới mới có thể hòa bình hả?"

Thẩm Nhung muốn bóp cổ Thịnh Minh Trản, nhưng vì nàng không đủ cao nên đã nhảy lên lưng cô.

Thịnh Minh Trản sợ cánh tay của nàng sẽ lại bị thương nên không dám quật nàng, chỉ có thể chiều theo nàng.

Dù sao Thẩm Nhung cũng rất có chừng mực, mỗi lần bộc lộ tính khí đều chỉ là giả vờ, sẽ không bao giờ thực sự làm tổn thương người khác.

Hai người lên lầu cãi nhau ầm ĩ, Thịnh Minh Trản trốn trong phòng, Thẩm Nhung đơn phương tuyên bố thắng lợi.

Đêm đó Thẩm Nhung ngủ không ngon vì quá huyên náo với Thịnh Minh Trản trước khi ngủ.

Thậm chí còn có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, Thịnh Minh Trản đã thay thế nam sinh hôi hám luôn hợp tác với nàng trong lớp học khiêu vũ.

Thịnh Minh Trản mặc váy, mỉm cười đưa tay về phía nàng, mời nàng cùng khiêu vũ.

Nàng đặt tay lên đó, hai người cùng khiêu vũ trên chiếc bánh sô cô la nham thạch to như núi.

Sáng sớm hôm sau, dì Khương giúp Thẩm Nhung nấu một bát mì, vừa ăn trứng luộc Thẩm Nhung vừa trò chuyện video với Thẩm Đại.

Thẩm Đại quả thực về muộn nên đã xin lỗi nàng, nói khi về sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.

Tai Thẩm Nhung gần như bị chai.

"Thẩm nữ sĩ, ngài có thể bớt quan tâm được không? Lát nữa con với Thịnh Minh Trản ra ngoài ăn, đi mua sắm một lát, xem phim mua đồ, có thể đến tối mới về, mẹ đừng nghĩ nữa!"

Thẩm Nhung nói lời này với giọng điệu khá nhẹ nhàng và phấn chấn, giống như sốt ruột muốn cúp cuộc gọi video vậy.

Thẩm Đại biết con gái làm vậy là để giảm bớt cảm giác tội lỗi của bà, trong lòng thở dài, con gái bà rất hiểu chuyện, ngược lại là càng cảm thấy mắc nợ.

Nhưng may mắn là nàng không còn cô đơn nữa.

Thẩm Đại cảm thấy yên tâm hơn khi có đứa nhỏ hiểu chuyện Minh Trản lớn lên cùng nàng.

.

Chú Khổng đưa Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đến quảng trường ZM, hai người xuống xe nắm tay nhau đi trên con đường đông đúc.

Thịnh Minh Trản nói: "Hóa ra cái gọi là Omakase là đồ Nhật không có thực đơn, có thể ăn bất cứ thứ gì đầu bếp đưa cho."

"Ừm, chị đã tra rồi à? Dù sao, nếu chị không đưa ra ý kiến thì em cũng không nghĩ ra được, cứ để đầu bếp quyết định."

Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung cười nói: “Thông minh.”

Hôm nay không cần phải mặc đồng phục học sinh, cuối cùng Thẩm Nhung cũng có thể mặc chiếc áo khoác nhỏ kiểu Pháp cổ điển của mình.

Sự kết hợp giữa ve áo ren trắng lớn của áo khoác và màu nâu nhạt khiến nàng nàng trông thật đáng yêu. Hôm nay Thẩm Nhung đặc biệt buộc tóc, thắt nơ, mặc một đôi tất lụa đen dài đến đầu gối, giẫm lên đôi giày da nhỏ bé mà nàng yêu thích. Dù trời hơi lạnh nhưng nàng hài lòng với trang phục của mình.

Mặt khác, Thịnh Minh Trản mặc quần jean và áo thun ngắn tay màu đen. Vạt áo thun được nhét vào cạp quần khiến vòng eo của cô càng nổi bật mê người, đôi chân vốn đã dài lại càng cân đối đến kinh ngạc. Hiếm khi cô không phải tuân theo nội quy buộc tóc đuôi ngựa của trường, mà để tóc đen dài tản ra, đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, vai đeo một chiếc túi nhung nhỏ, một tay nắm công chúa nhỏ, một tay uống trà sữa.

Cả hai đeo đồng hồ điện tử giống nhau, bước đi trên quảng trường ZM thời thượng, thu hút vô số người quay đầu lại.

Có người tiến tới muốn chụp ảnh nhưng Thịnh Minh Trản mặt lạnh "từ chối".

Trước đây, Thẩm Nhung đi ra ngoài thường xuyên gặp phải người muốn chụp ảnh hoặc xin WeChat.

Có Thịnh Minh Trản ở đây, nàng căn bản không cần lo lắng những chuyện này.

Thịnh Minh Trản là tủ lạnh đầu thai, xung quanh giống như có một tấm chắn bảo vệ nên không ai có thể vào được.

Tuy nhiên, có một điều Thẩm Nhung không hiểu.

"Thịnh Minh Trản, chị không lạnh sao? Mới tháng Tư mà chị nóng lòng muốn mặc áo ngắn tay rồi? Cho dù có là tủ lạnh đầu thai thì chị cũng sẽ không dũng cảm như vậy đi?"

“Không lạnh.” Thịnh Minh Trản ném cốc trà sữa vào thùng rác, hỏi Thẩm Nhung có muốn ăn kem móng mèo không.

"Ăn!"

"Không phải mới tháng tư sao? Ăn kem không thấy lạnh sao?"

"Chính là vì lạnh mới muốn ăn! Mau lên, Thịnh Minh Trản, em muốn cái màu hồng!"

Thịnh Minh Trản chê cười nhìn nàng, biết nàng thích những món đồ đáng yêu này nên dẫn nàng đi mua.

Thẩm Nhung nói: “Em muốn cái màu hồng, chị có thể lấy cái màu trắng tương tự không?”

"Chị không ăn."

Thẩm Nhung không thể tin được: "Tại sao?"

"Đồ ăn của trẻ con, ấu trĩ."

"Chị nghĩ chị bao nhiêu tuổi? Chị chỉ lớn hơn em hai tuổi, cũng chỉ là trẻ con, chị không ăn vậy em cũng không ăn."

Thịnh Minh Trản không cố chấp bằng nàng nên đành mua hai cái.

Khi hai người vui vẻ bước ra khỏi quán kem, Thịnh Minh Trản đột nhiên bị vỗ nhẹ vào vai.

Hai người đồng thời quay lại thì thấy người vỗ Thịnh Minh Trản là một cô gái ngọt ngào đang cầm kẹo bông gòn.

"Thật sự là cậu, Minh Trản."

Đối phương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ôm Thịnh Minh Trản, xúc động nói:

"Cậu thay đổi nhiều quá, mình gần như không nhận ra cậu!"

Cây kẹo bông gòn trong tay suýt nữa đập vào mặt Thẩm Nhung.

Ai đây?

Thẩm Nhung nhìn Thịnh Minh Trản, thấy Thịnh Minh Trản có chút bối rối.

Thịnh Minh Trản luôn bình tĩnh, thế mà cũng sẽ có một mặt hoảng loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro