Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái bất ngờ xuất hiện đi cùng với một nam sinh khoảng hai mươi tuổi.

Nam sinh có mái tóc màu hồng rất chói mắt, đeo khuyên tai và kính gọng đen, trông giống như sinh viên đại học.

Hắn đang cầm một đống túi mua hàng trên tay, liếc nhìn Thịnh Minh Trản, sau đó rất thô lỗ nhìn Thẩm Nhung bên cạnh, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Thẩm Nhung không có tính cách chịu thua thiệt, chỉ lặng lẽ trợn mắt nhìn lại.

Thịnh Minh Trản im lặng thoát khỏi vòng tay đối phương, nhìn chiếc kẹo bông gòn trong tay nàng ta, cười nói:

"Đã lâu không gặp, Tiền Phỉ."

Mặc dù Thịnh Minh Trản chỉ để lại nửa bên mặt cho Thẩm Nhung, nhưng Thẩm Nhung lại có thể cảm nhận cảm xúc của cô rất rõ ràng.

Thịnh Minh Trản không vui.

Ngay cả khi đang mỉm cười.

Tiền Phỉ nắm tay Thịnh Minh Trản nói: "Cậu chuyển trường quá đột ngột, sau này mình mới biết chuyện, sao cậu không trả lời tin nhắn WeChat của mình?"

"Sắp thi cấp 3, trường mới rất nghiêm, không cho phép mang theo điện thoại."

Thịnh Minh Trản vẫn im lặng rút tay ra.

"À... mình có nhiều điều muốn nói với cậu, Minh Trản, cậu có thể đi cùng mình được không? Chỉ hai chúng ta thôi."

Xem ra Tiền Phỉ là bạn cùng lớp của Thịnh Minh Trản trước khi chuyển trường.

Có vẻ như nàng ta rất nhớ thương Thịnh Minh Trản, nhưng Thịnh Minh Trản lại có chút lảng tránh.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Thẩm Nhung thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ta là... bạn gái của Thịnh Minh Trản?

Nghe được yêu cầu của nàng ta, Thịnh Minh Trản hồi lâu không đáp lại, tựa hồ đang suy nghĩ.

Tiền Phỉ có chút nóng nảy, khẩn cầu mấy lần, cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng miễn cưỡng đồng ý.

Thịnh Minh Trản nói với Thẩm Nhung: "Em vào cửa hàng trước đi, chờ một lát, chị sẽ quay lại ngay."

Thẩm Nhung rất nhanh đáp lại: "Được, đã lâu không gặp, hai người nói chuyện một lát đi, em không vội."

Tiền Phỉ đang im lặng quan sát Thẩm Nhung, nghe hai người nói xong, Tiền Phỉ nhẹ nhàng cười nói:

"Không lâu đâu, chị sẽ sớm trả lại Minh Trản cho em."

Thẩm Nhung: "..."

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nàng cảm thấy người này thật kỳ quái.

Thẩm Nhung vào cửa hàng trước, nhân viên rót trà cho nàng.

Thẩm Nhung vừa uống trà vừa có chút hối hận.

Chẳng phải vừa rồi bản thân đồng ý là có chút làm ra vẻ sao?

Bộ dáng giống như chính cung nương nương, đáng tiếc là giả vờ chứ không thực sự hào phóng.

Nàng nhìn ra ngoài qua cửa kính, không còn thấy Thịnh Minh Trản nữa.

Không phải không lâu sao, này đã nửa ngày rồi.

Quả nhiên là một kẻ lừa gạt làm người ta không thích.

Hai người có thể nói gì, cùng nhau hồi tưởng lại quá khứ à?

Bầu không khí ngột ngạt vừa rồi cùng mùi thuốc súng trong lời nói của hai người kia, có phải là đã chia tay không? Đây là người yêu cũ gặp nhau sao?

Thẩm Nhung như ngồi trên bàn chông, suy nghĩ miên man, uống một bụng trà mà Thịnh Minh Trản còn chưa quay lại.

Tiền Phỉ đó không muốn Thịnh Minh Trản quay lại với mình sao?

Ý nghĩ đáng sợ đó càng khiến Thẩm Nhung khó chấp nhận hơn.

Bây giờ nàng không còn có thể tưởng tượng được sẽ như thế nào khi mất đi Thịnh Minh Trản, quay trở lại cuộc sống buồn tẻ và cô đơn trước kia.

Thẩm Nhung xem điện thoại trong tay, gõ gõ lên bàn, chọc vào cằm, cuối cùng không nhịn được nữa, mở trang web ra, tìm kiếm từ khóa--

'Đồng tính nữ'

"Đợi lâu không."

Thẩm Nhung vừa mở trang web ra, Thịnh Minh Trản đã quay lại, ngồi xuống đối diện nàng.

Trang web trên điện thoại của nàng đúng lúc load ra hình ảnh hai người phụ nữ trưởng thành đang hôn nhau, tim Thẩm Nhung "thịch" một tiếng, điện thoại ở trong tay nàng nhảy như cá chạch, tưng lên mấy lần mới miễn cưỡng nắm chặt, lập tức úp nó xuống mặt bàn.

Thịnh Minh Trản rót trà cho mình, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung cười như hoa mẫu đơn ung dung: "Thế nào, nói chuyện với bạn gái cũ xong rồi à?"

Thịnh Minh Trản: "... gì chứ? Không phải bạn gái cũ của chị."

"Không phải thì không phải, hung dữ cái gì. Được rồi, cuối cùng cũng có thể ăn, đói chết em rồi."

Đầu bếp bắt đầu phục vụ món trứng hầm cua Matsuba, khi đang ăn sushi tôm trắng Toyama, Thịnh Minh Trản chậm rãi nói.

"Tiền Phỉ là bạn học cũ của chị ở trường trung học số 6. Thành phố N lớn như vậy có thể gặp lại cũng thật trùng hợp."

Thẩm Nhung nuốt miếng sushi trong một ngụm, còn quên nhai, chăm chú lắng nghe những gì Thịnh Minh Trản nói.

"Thật sự không phải là bạn gái cũ của chị." Thịnh Minh Trản nhìn nàng, oán giận cười: "Nghĩ lung tung gì vậy?"

"Em nào có nghĩ lung tung đâu?" Thẩm Nhung thò người đến gần Thịnh Minh Trản, "Không phải chị nói chị là đồng tính sao? Đột nhiên có một cô gái đến vừa ôm vừa kéo chị, bầu không khí còn rất quái dị, em liền đoán chị ta là người yêu cũ của chị, không phải là rất hợp lý sao?"

"Là bạn học cũ, người đi cùng cậu ấy vừa rồi là bạn trai của cậu ấy."

Thẩm Nhung ngẫm lại nói: "Ò... nhìn ra được."

Thẩm Nhung thấy Thịnh Minh Trản có chút không vui, đoán là vì Tiền Phỉ kia.

Lúc đầu muốn nói tổn hại vài câu, nhưng nàng không biết Thịnh Minh Trản nghĩ gì về Tiền Phỉ, quá khứ của hai người họ ra sao, nên khó có thể nói ra những lời tổn hại như vậy.

Đúng lúc Thẩm Nhung đang nghĩ cách làm cho Thịnh Minh Trản vui vẻ thì Thịnh Minh Trản chọc vào mu bàn tay nàng.

"Chị không sao, trước đây chị có chút mâu thuẫn với cậu ấy, bỏ qua là được. Đừng lo lắng, hôm nay là sinh nhật của em, chúng ta đừng nói đến người khác."

Lời nói "chúng ta" của Thịnh Minh Trản khiến Thẩm Nhung cảm thấy toàn thân thoải mái.

Sau đó, nàng ăn ngon lành bất cứ thứ gì đầu bếp đưa cho, thói quen kén ăn thường ngày của nàng tạm thời được chữa khỏi.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện ở trường, khi ăn gần xong, Thẩm Nhung đột nhiên phát hiện.

"Quên không chụp ảnh cho Thẩm Đại, bữa ăn hôm nay trị giá 3.000 tệ là lão nhân gia tài trợ. Thôi quên đi, đã ăn gần xong rồi, đành phải gửi ảnh đáng yêu của em để tạm ứng phó vậy. Minh Trản, chị chụp giúp em đi."

Thẩm Nhung tạo dáng chụp ảnh, dùng cằm chỉ vào điện thoại của mình. Thịnh Minh Trản cầm lấy điện thoại mà Thẩm Nhung đang úp trên bàn, cầm lên.

Vừa quay mặt điện thoại lại, Thẩm Nhung liền giật mình: Tại sao điện thoại của mình lại không khóa?

Nàng chợt nhớ ra "đồng tính nữ" mà nàng tra trước đó đột nhiên bị Thịnh Minh Trản cắt ngang nên vẫn để như vậy.

Kết quả tìm kiếm vẫn còn trên màn hình!

A!

Thẩm Nhung hoảng hốt - sao mình có thể quên được chứ!

Thẩm Nhung muốn đưa tay ra chộp lấy nhưng đã muộn.

Thịnh Minh Trản rũ mắt, vẻ mặt cứng đờ, cô nhìn thấy rõ ràng.

Hình ảnh hai người phụ nữ trưởng thành triền miên hôn nhau đã hiện rõ trong mắt Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung: "..."

Hận không thể vùi đầu vào đất.

Sinh nhật của nàng không phải trôi qua có chút thăng trầm rồi sao?

Thẩm Nhung cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

Thịnh Minh Trản sẽ cười chết nàng.

Ánh mắt Thịnh Minh Trản rơi vào màn hình điện thoại của Thẩm Nhung trong chốc lát, cô nhẹ nhàng thao tác ngón tay mở chế độ chụp ảnh lên, thấy Thẩm Nhung còn đang ngơ ngác liền hỏi nàng:

"Không phải chụp ảnh sao? Đáng yêu mà em định chụp gửi cho mẹ là bộ dáng như nhìn thấy quỷ này à?"

Thịnh Minh Trản không hề có ý cười nàng, mọi thứ vẫn như thường.

Thẩm Nhung mỉm cười, tạo thành chữ V theo chiều ngang. Thịnh Minh Trản chụp cho nàng năm sáu tấm rồi trả lại điện thoại cho nàng.

Thẩm Nhung thấy Thịnh Minh Trản chụp ảnh rất đẹp liền hỏi cô: "Chúng ta cùng chụp ảnh nha? Gửi cho Thẩm Đại nữ sĩ xem, em không có đi ăn một mình."

Thịnh Minh Trản dựa tới, Thẩm Nhung liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm thoang thoảng ở trên người cô.

Thẩm Nhung biết đó không phải nước hoa, mà là mùi nước xả vải.

Thịnh Minh Trản không cười khi chụp ảnh, Thẩm Nhung cũng không cười, toàn bộ khung cảnh rất trang nghiêm và kỳ quái.

Nàng gửi hai bức ảnh cho mẹ già ở bên kia đại dương, ăn tối xong đi mua sắm một lúc.

Thẩm Nhung cũng không mua cho bản thân cái gì, khi nhìn thấy chiếc cốc đôi mà Thẩm Đại nói thích trước đó, nàng liền mua. Cũng mua một chiếc mũ và một đôi giày cho Thịnh Minh Trản, giống như đang thưởng thức sự phối hợp thẩm mỹ tuyệt vời của nàng ở trên người Thịnh Minh Trản.

"Sao em lại mua cho chị? Hôm nay là sinh nhật của em mà."

"Em có cả rồi, không có gì muốn mua thêm, còn chị suốt ngày chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ quần áo này, nhìn thấy chị mặc em cũng chán rồi."

"..."

Trước đó Thịnh Minh Trản đã tiết kiệm được một ít tiền, nhưng lại mua cho Thẩm Nhung "thiệp mừng sinh nhật" nên không tự lo cho bản thân.

Cho nên......

Thịnh Minh Trản thấy Thẩm Nhung chọn một chiếc váy dài mùa thu khác, nàng đưa cho Thịnh Minh Trản xem, thấy rất hợp với cô nên để cô mặc thử.

Thẩm Nhung là đang trả quà cho mình sao?

Sau đó Thịnh Minh Trản cũng không từ chối, vì cô có chút vui vẻ.

Thẩm mỹ của Thẩm Nhung quả thực rất tốt, trang phục nàng chọn cũng phù hợp với khí chất của Thịnh Minh Trản, nhưng lại có chút khác biệt so với phong cách thường ngày của cô, khiến cô càng thêm tươi mới.

Đây là cảm giác được người nhà nhớ đến và quan tâm.

Để cô tạm quên đi hình bóng gặp lại với Tiền Phỉ.

Trên đường về nhà, Thẩm Nhung không ngừng nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản cúi đầu nhìn điện thoại, "Có chuyện gì thì nói đi."

"Sao chị lại thay hình đại diện WeChat?"

"..."

Tên WeChat của Thịnh Minh Trản là "T", ảnh đại diện lúc đầu của cô là một chiếc kẹo bông gòn.

Kẹo bông gòn, thật khó để Thẩm Nhung nghĩ đến cô gái vừa rồi.

Nhưng hiện tại, hình đại diện của Thịnh Minh Trản đã đổi thành chiếc đồng hồ điện tử mà Thẩm Đại tặng cho cô.

Đây là di tình biệt luyến.

Rốt cuộc là thích Thẩm nữ sĩ đến mức nào?

Trong lòng Thẩm Nhung phàn nàn.

Nghĩ đến Thẩm Đại hôn Thịnh Minh Trản và vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ của Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung liền tưởng tượng Thịnh Minh Trản trở thành cha dượng của mình, nàng chán ghét "chậc" hai tiếng.

Thịnh Minh Trản: "?"

Hai người về đến nhà, một trước một sau đi vào phòng ngủ của mình.

Sau khi Thẩm Nhung ngâm nước nóng xong, nàng phát hiện Thịnh Minh Trản đã gửi cho nàng một tin nhắn.

T: [Em cảm thấy hứng thú với đồng tính là vì chị sao?]

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản, chị vừa thở ra cái gì vậy? Để chuyện này trôi qua trong im lặng không được sao?

Xấu hổ muốn chết.

Thẩm Nhung gục đầu lên bàn, đập vào bàn hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh trả lời Thịnh Minh Trản.

Không ngon chút nào: [Cũng không tính là cảm thấy hứng thú, chỉ là... cởi mở hiếu học, thuận tay tìm xem]

Thịnh Minh Trản mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm đầy chột dạ dưới hình đại diện bánh sô cô la nham thạch của nàng.

T: [Coca, uống một chút không?]

Không ngon chút nào: [?]

T: [Chị có mua không đường cho em, ra sân đi]

Không ngon chút nào: [Ò]

Thẩm Nhung mang dép lê trượt xuống lan can, khi đến sân, nàng nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang đặt mấy chiếc đèn lồng hình ngôi sao trên bãi cỏ dùng để trang trí năm mới.

Sân vốn được chăm sóc nghiêm ngặt theo sở thích của Thẩm Đại, giờ đây dưới sự trang trí của Thịnh Minh Trản đã có bầu không khí nhẹ nhàng và ấm áp hơn.

Thịnh Minh Trản đang mặc đồ ngủ, tóc giống như vừa mới sấy khô, ngọn tóc bị gió đêm thổi bay, tạo cho cô một cảm giác thần bí.

Cô ngồi dưới mái hiên cuối lối đi, ngồi vào chiếc ghế sô pha êm ái màu cà phê, trước mặt là chiếc đèn cắm trại đặt trên chiếc bàn gỗ.

Ánh sáng từ đèn phản chiếu trên tròng kính của cô như những ngôi sao vỡ, chiếu vào đôi mắt đen của cô.

"Đây."

Thịnh Minh Trản đưa coca cho Thẩm Nhung: "Hôm nay chỉ uống một lon thôi, đừng nói với mẹ."

Thẩm Nhung ngồi bên cạnh cô, mở lon coca uống một ngụm lớn, sau đó vỗ nhẹ vào vai Thịnh Minh Trản.

"Chị đã học được cách cùng một giuộc với em rồi, em rất hài lòng."

Thịnh Minh Trản nói thẳng: "Em có biết hôm nay em rất khác thường không?"

"Có sao?"

"Còn có sao?" Thịnh Minh Trản híp mắt nhìn nàng, "Bạn nhỏ Thẩm Nhung, em có chút tò mò với những chuyện không biết sao?"

Thẩm Nhung uống coca rồi đáp: "Ai mà không thể là một đứa trẻ tò mò chứ."

"Nếu tò mò thì em có thể hỏi chị. Em không cần phải mất công tìm trên mạng." Thịnh Minh Trản mở một lon coca, "Mà em đang tìm cái gì vậy chứ? Trẻ vị thành niên không được phép xem những thứ ngổn ngang đó."

Mặt Thẩm Nhung nóng lên, thấp giọng nói: "Không phải chị cũng là vị thành niên sao... em, em thật sự có thể hỏi chị sao?"

"Tất nhiên, em muốn biết gì?"

Thịnh Minh Trản chính là câu hỏi bí ẩn ở trong lòng Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung muốn biết về gia đình cô, quá khứ của cô, tại sao cô lại chuyển trường, tại sao cô là người đồng tính... Thẩm Nhung muốn biết.

Chỉ là Thẩm Đại luôn dạy nàng không nên hỏi quá nhiều về chuyện riêng tư của người khác, cho nên nàng vẫn luôn giữ những tò mò này ở trong lòng.

Bây giờ Thịnh Minh Trản đã thoải mái mở cánh cửa dẫn vào thế giới của cô, mời nàng vào để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng liền không có lý do gì để từ chối.

"Cái gì cũng muốn biết, chỉ cần nói cho em biết là được."

"Cái gì cũng muốn biết? Vậy chẳng phải sẽ nói đến hừng đông sao?"

"Dù sao thì ngày mai cũng là cuối tuần, em đã làm bài tập xong rồi, hẳn là chị cũng đã làm xong bài tập trong giờ học ngữ văn rồi phải không?"

"..."

"Nhưng mà chị nói với em như vậy, không cho phép chơi xấu!"

Rõ ràng là Thẩm đại tiểu thư không được tự nhiên cả ngày giờ đã có tâm trạng tốt hơn.

Đây là một tiểu quỷ dễ hiểu.

"Được rồi, vậy bắt đầu từ đâu?"

"Bắt đầu từ chị với Tiền Phỉ. Đợi đã, em hỏi dì Khương xem còn gì ăn không."

Thịnh Minh Trản: "..."

Em đây là tới để nghe kể chuyện sao? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro