Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi cha mẹ qua đời, cuộc sống của Thịnh Minh Trản không khác gì một đứa trẻ bình thường.

Cha cô là một nghệ sĩ piano và mẹ cô có công ty riêng phải quản lý. Cả hai đều rất bận rộn nhưng họ vẫn không bỏ bê tình yêu của mình dành cho Thịnh Minh Trản.

"Chị nhớ trước khi chị mười tuổi, cuộc sống của chị coi như khá vô ưu vô lo."

Cho đến khi cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn, cô được bà nội và cô cô đón về chăm sóc.

Cô cô chưa từng kết hôn, không có việc làm cố định nên sống với bà nội.

Ông nội đã qua đời từ lâu, ba thế hệ già trẻ cùng chung sống dưới một mái nhà, nhìn vào có vẻ hòa hợp, nhưng chỉ có Thịnh Minh Trản biết chi tiết ở trong đó.

Bà nội ngày càng lớn tuổi, sức khỏe không tốt, đi hai bước nghỉ ngơi ba lần, bà hơi lãng tai, cho nên tiền lớn tiền nhỏ trong nhà đều do cô cô quyết định.

Là con gái ruột, Thịnh Minh Trản không biết cha mẹ để lại bao nhiêu tài sản thừa kế.

Cô cô nói bà nội đã gom hết tiền cho cô rồi, cô còn nhỏ ăn ở trong nhà thì không cần tiền.

Cô cô đã hứa với cô rằng: “Chờ con trưởng thành cô sẽ đưa tất cả cho con”.

Lúc đó Thịnh Minh Trản còn nhỏ, lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ. Cô không hề biết gì về nhân gian hiểm ác.

Cô chỉ nghe những gì cô cô nói, không bao giờ thắc mắc bất cứ điều gì.

Theo từng ngày lớn lên, trái tim thuần khiết như tờ giấy của cô nhuộm đầy màu thế giới.

Trở nên phức tạp và thanh tỉnh hơn.

Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã biết ai tốt ai không tốt với mình.

Từ khi sống với bà nội và cô cô, hàng ngày sau khi làm bài tập về nhà xong, cô đều phải làm việc nhà, cái nóng như thiêu đốt của tháng 12 không bao giờ nguôi.

Có một chiếc giường gấp nhỏ ở ban công, đây là phòng ngủ của cô.

Mùa nóng lạnh mưa, chưa bao giờ để cô ngủ trong nhà.

Cô biết cha mẹ cô đã mất, sẽ không bao giờ quay lại thăm cô nữa, những ngày này là cô cô và bà nội chăm sóc cô.

Ngôi nhà cũ vốn dĩ không lớn, chắc chắn cô sống trong đó đã gây phiền phức cho người khác, cho nên có bao nhiêu khó chịu cô cũng không nói ra, có thể chịu đựng được.

Nhưng có điều gì đó dần dần trở nên rõ ràng, cô không thể không nghĩ tới.

Cô phát hiện cô cô chưa bao giờ đi làm, không bao giờ lo lắng về tiền bạc, suốt ngày mua sắm trên mạng. Mua một lúc vài bộ quần áo và giày mới, ngôi nhà khó có thể chứa được chúng. Còn đi du lịch hai lần một năm, mang theo quà nhỏ cho cô và bà khi trở về, miệng luôn nói bà ta tiêu sái chơi ở bên ngoài như thế nào.

Khi Thịnh Minh Trản mười hai tuổi, lần đầu tiên cô hỏi cô cô, cha mẹ để lại cho cô bao nhiêu tài sản thừa kế, sổ ngân hàng ở đâu, cô muốn lấy lại.

Lúc đó, cô cô đang chải tóc, dừng việc đang làm, nhìn cô với ánh mắt cảnh giác, một lúc sau đột nhiên trở nên hung dữ nói:

"Không phải trước đó đã nói với mày rồi sao? Tao sợ mày phung phí nên để dành cho mày rồi!"

"Thật sao?" Thịnh Minh Trản đi đến trước mặt cô cô, dang tay ra: "Ở đâu? Cho con xem."

"Ý mày là gì?"

Bà ta đặt chiếc lược xuống, đối mặt với cô, nhưng Thịnh Minh Trản đã bắt đầu trổ mã tựa như đã cao bằng bà ta. Bà ta hoàn toàn không có lợi thế và đuối lý, nhìn thấy trong mắt đứa trẻ không phải là nghi ngờ, mà là một loại bình tĩnh trào phúng.

"Mày mới bao nhiêu tuổi, sao có thể đưa cho mày? Lỡ như mày phung phí thì sao? Có xứng đáng với cha mẹ không?"

Rất nhanh, cô cô thay đổi thái độ, đặt tay lên vai cô, cười nói:

“Yên tâm đi, đợi mày thành niên cô nhất định sẽ đưa cho mày hết, cô có lừa mày bao giờ chưa? Mày ở trong cái nhà này, cô có đối xử tệ với mày không? Đồ ăn, quần áo, học phí của mày, cô có từ chối bao giờ chưa?”

Thịnh Minh Trản xua tay đi, nhìn vào mắt bà ta với ánh mắt sắc bén.

“Mau trả lại cho con những gì cha mẹ con đã để lại ngay bây giờ.”

Tất nhiên, bà ta không phải là người dễ thỏa hiệp, chưa kể bà ta đã phung phí tài sản thừa kế của Thịnh Minh Trản, không có cách nào lấy ra ngay được.

Bà ta vốn tưởng rằng phải mấy năm nữa đứa nhỏ này mới có thể hiểu chuyện, biết lúc đó có thể bà nội sẽ không có mặt ở đây, tài sản thừa kế của cô cũng sẽ là của bà ta.

Không nghĩ tới đứa nhỏ Thịnh Minh Trản chỉ mới mười hai tuổi lại khó đối phó như vậy.

Cô cô vẫn không chịu đưa tiền, Thịnh Minh Trản cũng không có biện pháp nào tốt.

Một thời gian dài về sau cô có bài xích rất lớn với người nhà.

Cô cảm thấy đây không phải là nhà của mình.

"Nhà của tôi đã không còn nữa."

Thịnh Minh Trản ngồi trên bậc đá của sân dưới ánh hoàng hôn, mê man mà thống khổ, không biết tiếp theo phải làm gì.

"Đừng sợ, Minh Trản, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Tiền Phỉ nắm tay cô, tựa vào vai cô.
Tiền Phỉ và Thịnh Minh Trản học cùng khu vực, từ tiểu học đến trung học, lúc hai người lần đầu ngồi cùng bàn, mối quan hệ càng trở nên thân thiết hơn.

Tiền Phỉ là người duy nhất trong lớp biết về biến cố trong nhà của Thịnh Minh Trản.

Khi Thịnh Minh Trản trong thời gian tự kỷ nhất, Tiền Phỉ là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô.

Không giống như Thịnh Minh Trản u ám, Tiền Phỉ có tính cách tốt và xinh đẹp, nàng ta nói chuyện nhẹ nhàng vui vẻ suốt cả ngày, còn rất nổi tiếng trong trường, một nửa nam sinh trong lớp rất thích trò chuyện với nàng ta.

Nàng ta cũng có hai ba bạn nữ thân thiết, nhưng nàng ta chỉ thích chơi với Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản sẽ đón nàng ta tan trường, cẩn thận giúp nàng ta lựa chọn món ăn hôm nay, cùng nàng ta đi mua sắm trong kỳ nghỉ lễ. Nếu có một ít tiền tiêu vặt sẽ đãi nàng ta đi xem phim.

"Mình cảm thấy cậu không giống với những cô gái khác."

Tiền Phỉ luôn nói rằng cô rất đặc biệt, Thịnh Minh Trản dần dần thích những ngày có Tiền Phỉ đồng hành.

"Cho nên……"

Nghe vậy, Thẩm Nhung đang ăn lưỡi vịt đã đoán được: "Vậy chị thích Tiền Phỉ là như thế này sao?"

Thịnh Minh Trản không phản bác.

Thẩm Nhung biết mình nói đúng.

Thì ra không phải bạn gái cũ mà chỉ là crush thôi.

Khi nghĩ đến khối băng như Thịnh Minh Trản lại có thể thích ai đó, quan tâm ai đó, hết lòng chăm sóc ai đó, trong lòng Thẩm Nhung dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

“Sau này vì chuyển trường nên ít liên lạc với Tiền Phỉ, dần dần không thân sao?”

Thẩm Nhung nhớ tới Tiền Phỉ nói Thịnh Minh Trản không trả lời tin nhắn của nàng ta.

“Trước đó, bọn chị đã bất hòa vì một số chuyện.”

"Chuyện gì vậy?"

Thịnh Minh Trản im lặng hồi lâu, lâu đến mức Thẩm Nhung cho rằng cô không muốn trả lời.

Đang lúc nàng đang nghĩ tìm chủ đề khác để chuyển hướng thì nghe thấy Thịnh Minh Trản nói:

"Em có nhớ con dao đó không? Con dao bấm mà chị mang theo bên mình."

"À, nhớ."

"Chị đã dùng con dao đó cứa Tiền Phỉ. Từ sự việc đó, mối quan hệ của chị và cậu ấy đã rạn nứt."

"..."

Thẩm Nhung chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ như thế này.

"Tại sao chị lại chém chị ta? Không phải trước đó rất thân thiết sao?"

Nếu có người hỏi loại chuyện này, Thịnh Minh Trản nhất định sẽ lạnh giọng nói "Không phải việc của cậu".

Nhưng khi Thẩm Nhung hỏi cô, cô không những không phản kháng, thậm chí còn có ý muốn thổ lộ.

Mà cô có thể nghe thấy rõ ràng sự lo lắng trong câu hỏi của Thẩm Nhung vào lúc này.

Thẩm Nhung thực sự quan tâm đến những biến cố trong quá khứ của cô.

Có người thực sự quan tâm, Thịnh Minh Trản cảm thấy muốn thổ lộ.

"Là bạn rất thân, lúc đầu chị đều mang theo con dao cả ngày, chính là vì bảo vệ cậu ấy. Tiền Phỉ rất nổi tiếng ở trường trung học số 6, ngay cả tên lưu manh gần đó cũng để mắt tới cậu ấy. Có lần cậu ấy về nhà, có hai ba tên nam sinh đi theo, cậu ấy sợ nên nhờ chị cùng về nhà, chị sợ xảy ra chuyện gì nên đã mua một con dao, thỉnh thoảng dọa bọn họ."

Lúc này, Thẩm Nhung nghe vậy có chút sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Thịnh Minh Trản nói: "Khu vực trường trung học số 6 phức tạp hơn trường của em nhiều, bình thường."

"Trường của em' là ý gì? Bây giờ cũng là trường của chị mà."

"Đúng vậy, trường của chúng ta." Thịnh Minh Trản hiếm khi tán đồng.

“Sau khi chị dùng dao bảo vệ Tiền Phỉ được một thời gian thì đám nam sinh biến mất. Hơn nữa, sắp đến đại hội thể thao của trường, chủ nhiệm lớp đăng ký cho chị môn nhảy cao, chiều nào bà ấy cũng đích thân giám sát chị, kéo chị và một đám học sinh cùng nhau luyện tập. Chị thấy đám lưu manh không xuất hiện một thời gian nên chị đã đi luyện tập, bảo Tiền Phỉ tự về nhà ..."

"Chị đạt được vị trí nào trong môn nhảy cao?"

Thẩm Nhung ngắt lời cô, tò mò hỏi.

"……thứ nhất."

Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung co chân trên ghế sô pha, tựa đầu nhỏ vào đầu gối, trông rất đáng yêu và tò mò.

Cô không ngờ nàng lại quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.

"Thứ nhất? Thịnh Minh Trản, chị thật lợi hại, thật trâu bò. Đôi chân của chị không mọc dài một cách vô ích rồi." Vừa nói, Thẩm Nhung vừa chạm trực tiếp vào bắp chân của Thịnh Minh Trản.

"..."

"Chị nói tiếp đi."

Thịnh Minh Trản bị nàng làm cho phân tâm, lúc này mới bình tĩnh lại rồi tiếp tục.

“Sau khi đại hội thể thao của trường kết thúc, chị nghĩ đến việc tiếp tục cùng cậu ấy về nhà. Không ngờ trên đường đi tìm cậu ấy, chị nhìn thấy tên lưu manh đã biến mất một thời gian quay lại, quàng tay qua vai cậu ấy. Chị cho rằng cậu ấy bị anh ta đe dọa, con dao luôn để trong cặp sách không bao giờ lấy ra, chị liền trực tiếp rút dao ra, muốn ép đối phương rời đi”.

Thẩm Nhung chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó cũng cảm thấy kích thích, giống như đang quay một bộ phim vậy, vừa kinh hãi lại vừa cuồng nhiệt.

"Đợi một chút, 'chị cho rằng' là có ý gì? Lẽ nào..."

"Chính là như em nghĩ. Tiền Phỉ không hề bị uy hiếp, trong những ngày chị tập luyện cho đại hội thể thao của trường, Tiền Phỉ đã trở thành bạn gái của tên lưu manh đó."

"..."

“Chị cầm dao xông tới ngăn cản tên lưu manh, không ngờ lại bị Tiền Phỉ đẩy ra, lúc đó lòng bàn tay của cậu ấy đã bị cứa.”

"Chị bảo vệ chị ta mà chị ta lại đẩy chị?"

"Việc này quá đột ngột, cậu ấy phản xạ có điều kiện."

"Vậy không phải là chị ta tự làm mình bị thương sao? Đó cũng không phải lỗi của chị, chị đang bảo vệ chị ta mà!"

Thẩm Nhung càng nói càng gấp, nếu như nàng ở đó, có lẽ sẽ tức giận đến đá ngã Tiền Phỉ.

Thịnh Minh Trản nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Nhung, lại mỉm cười.

“Sao em không ăn lưỡi vịt 'ăn chỗ nào bổ chỗ đó' của em đi?”

Nghe nói Thẩm Đại đã nhờ dì Khương ướp lưỡi vịt cho Thẩm Nhung ăn quanh năm, hi vọng nàng hát càng ngày càng hay.

Thịnh Minh Trản ngại nói, vịt kêu có gì hay?

“Em tức no rồi, còn ăn gì nữa?”

Thẩm Nhung gấp đến mức quỳ trên ghế sô pha, nâng thân trên lên, trịnh trọng hỏi Thịnh Minh Trản.

"Sau đó xảy ra chuyện gì? Chị chuyển trường chỉ vì chuyện này sao? Tiền Phỉ không có kiện chị đúng không?"

"Lòng bàn tay của Tiền Phỉ bị đứt nặng, khi mẹ cậu ấy biết chuyện, bà ta đã đến trường tìm giáo viên chủ nhiệm của chị, yêu cầu chị chi trả chi phí y tế và đuổi học. Chị không phục nên đã giễu cợt bà ta vài câu, bà ta phát điên liền cào cổ chị."

"..."

Mặc dù Thẩm Nhung không biết chính xác Thịnh Minh Trản nói gì, nhưng nàng cũng biết cô có tài hùng biện đến mức nào.

Bị cô “giễu cợt vài câu” chắc hẳn đã khiến bà ta tức giận.

"Chủ nhiệm lớp rất bảo vệ chị, sau khi biết được toàn bộ sự việc liền muốn đến thăm nhà chị. Nhắc tới cũng thật trùng hợp..."

Nhắc tới cũng thật trùng hợp.

Những năm đó Thẩm Đại bận rộn kiếm tiền, bởi vì cái chết của em gái gây ra bóng tối và phiền phức, cái chết của cha mẹ Thịnh Minh Trản chỉ được nhắc đến trong buổi họp lớp vài năm sau đó.

Không ngờ người mà bà ngưỡng mộ khi còn trẻ đã vội vã rời đi, để lại một đứa trẻ cô đơn hiu quạnh, Thẩm Đại chỉ nghĩ cũng cảm thấy khó chịu.

Sau khi biết Thịnh Minh Trản đang ở nhà bà nội, bà liền mua một số đồ tới cửa nhìn xem.

Ngày bà đến cũng là ngày chủ nhiệm lớp đến thăm nhà.

Sau khi nghe chủ nhiệm lớp nói về việc dùng dao chém bạn nữ cùng lớp, cô cô bắt đầu tranh cãi, nói nhà không có tiền để trả chi phí chữa trị.

Thẩm Đại cảm thấy mình đến không đúng lúc, như thế nào lại gặp tình huống lúng túng như vậy, muốn bỏ lại đồ đạc rồi rời đi.

Nhưng khi nhìn Thịnh Minh Trản cúi đầu im lặng đứng trong góc, Thẩm Đại nhớ tới mấy năm trước, khi cha mẹ cô còn sống, cô bé này rất thích cười đùa, thích gây chuyện, không ảm đạm như bây giờ.

Thịnh Minh Trản cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Đại, sau khi vô tình đối mặt với bà liền mất tự nhiên quay mặt đi.

Thẩm Đại không biết tại sao nhìn ra được ủy khuất trong ánh mắt của Thịnh Minh Trản, liền không rời đi nữa, dẫn theo chủ nhiệm lớp đang tức giận cô cô xuống lầu trò chuyện hồi lâu.

Thịnh Minh Trản không nhớ Thẩm Đại là ai, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc.

Cô đứng trên ban công nhìn xuống, thấy Thẩm Đại mặc đồ hàng hiệu, đứng bên con mương hôi hám ở tầng dưới nhà họ, chăm chú nghe chủ nhiệm nói đến nước miếng bay tứ tung. Thẩm Đại càng nghe càng cau mày, khi ngẩng đầu lên, phát hiện Thịnh Minh Trản đang nhìn.

Thẩm Đại vẫy tay với Thịnh Minh Trản, nói: “Minh Trản, xuống đây, dì có chuyện muốn hỏi con.”

Thẩm Đại đưa Thịnh Minh Trản vào xe, đóng cửa lại, rất nghiêm túc hỏi cô chuyện gì đã xảy ra ở trường, cô có cố ý chém bạn cùng lớp hay không.

Lúc đó Thịnh Minh Trản đang trong thời kỳ phản nghịch, cả thế giới đều không vừa mắt cô. Tại sao người dì đột nhiên xuất hiện này lại nói chuyện với cô bằng ngữ khí như vậy?

Thịnh Minh Trản đáp: "Con nói thì sao? Trong mắt dì, con nít nào cũng có thể nói dối."

“Dì không coi con như con nít, Minh Trản.” Thẩm Đại nói: “Từ ngày cha mẹ con mất, con cũng không coi mình như con nít mà. Nếu ta muốn nghe lời nói dối, ta sẽ không chọn hỏi con. Tất nhiên điều ta muốn nghe từ con là sự thật, ta thật sự muốn biết tình cảnh của con."

Thịnh Minh Trản có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Đại.

Trang điểm tinh xảo còn lái xe sang, đối với một người phụ nữ như vậy hẳn là thời gian rất quý giá.

Tại sao bà ấy muốn biết về mình?

Đột nhiên, Thịnh Minh Trản nhớ tới Thẩm Đại là ai.

Bà ấy là bạn của cha cô, khi còn nhỏ, bà ấy từng đưa một cô bé đến nhà cô chơi.

Khi đó cô vẫn còn có người nhà.

Thịnh Minh Trản cúi đầu nhìn ngón tay mình, cảm xúc có chút dao động.

"Đã lâu rồi không ai nhắc tới họ..."

Thẩm Đại: “Hửm?”

"Ba mẹ của con."

Thẩm Đại nghe được thanh âm của Thịnh Minh Trản có chút khàn khàn.

Đôi mắt Thịnh Minh Trản đỏ hoe, cô cố kìm nước mắt, nhưng lại không thể khống chế được sự run rẩy trong giọng nói.

"Bọn họ lúc nào cũng bận rộn như vậy, lần này cũng quên mang con theo."

Lời nói của Thịnh Minh Trản mười lăm tuổi trong xe khiến Thẩm Đại tan nát cõi lòng.

Thẩm Đại kiên nhẫn an ủi Thịnh Minh Trản, dần dần lấy được lòng tin của cô, để cô giải thích việc cô cô đã nuốt tài sản thừa kế của cha mẹ cô như thế nào, chuyện gì đã xảy ra với Tiền Phỉ.

Thẩm Đại cảm khái nắm tay Thịnh Minh Trản nói: "Minh Trản, con là đứa nhỏ ngoan, con không nên ở đây chịu khổ. Đi cùng dì đi, dì sẽ đưa con rời khỏi đây. Dì có năng lực cho con một mái nhà, một mái ấm thực sự."

Thịnh Minh Trản bóp lon coca trong tay.

"Trong khoảng thời gian đó, chị tràn đầy nghi ngờ về mọi người, cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi, bị phản ứng căng thẳng trầm trọng nên luôn mang theo dao. Bây giờ chuyện đó nghe có vẻ nực cười, nhưng lúc đó thực sự là một trở ngại của quá khứ đối với chị..."

Thịnh Minh Trản vừa nói xong, liền cảm giác được lòng bàn tay nóng lên, tay bị Thẩm Nhung nắm lấy.

"Bây giờ nhìn lại không buồn cười chút nào. Rõ ràng chị là nạn nhân không phải sao? Tại sao phải trả tiền cho người tâm địa đen tối kia? Còn tiền cha mẹ để lại cho chị thì sao? Chị có định lấy lại không?"

“Mẹ ra tay có thể lấy lại được không? Bà ấy dọa cô cô là sẽ kiện bà ta, bà ta liền nói sự thật. Bà ta đã không còn tiền để trả nên chỉ có thể viết giấy nợ, nói sẽ cố gắng làm việc tiết kiệm tiền để trả cho chị trước khi chị tròn mười tám tuổi."

"Tốt rồi... nếu không thì em thực sự tức chết mất."

Thẩm Nhung quạt quạt cho bớt nóng trên mặt do tức giận.

“Thịnh Minh Trản.” Thẩm Nhung hỏi cô: “Hiện tại chị còn thích Tiền Phỉ không?”

Thịnh Minh Trản vội vàng lắc đầu, "Khi biết cậu ấy chơi với tên lưu manh thì chị đã không còn thích nữa, nam sinh chúng ta gặp hôm nay cũng chính là tên lưu manh kia."

Thẩm Nhung tức giận nói: “Em biết ngay!”

Thịnh Minh Trản mỉm cười, đang định nói nàng đừng quan tâm đến Tiền Phỉ nữa, lại thấy ánh mắt Thẩm Nhung có chút sáng lên, nhìn thẳng vào cô nói:

"Tiền Phỉ căn bản không thích chị, Thịnh Minh Trản. Người thích chị sẽ không nỡ làm chị khó chịu."

Lời nói của Thẩm Nhung khiến trái tim của Thịnh Minh Trản nhói lên một chút, nhưng một cảm giác mới lại được đánh thức.

Cô hiểu rằng cũng giống như Thẩm Đại và Thẩm Nhung, họ đều đối xử tốt với cô một cách vụng về và chân thành.

Cô không muốn cho họ một chút ủy khuất nào.

Tối hôm đó hai người đã nói chuyện rất nhiều, khi bắt đầu nói chuyện liền không thể khống chế được.

Cuối cùng, Thẩm Nhung nằm trên đùi Thịnh Minh Trản ngủ thiếp đi.

Thịnh Minh Trản kéo chăn ở một bên, đắp cho Thẩm Nhung.

Cả hai dựa vào nhau ngồi ngoài sân suốt đêm.

Bầu trời sẽ bình minh, một ngày sẽ trôi qua.

Ngày mà cô nói rõ với Tiền Phỉ rằng không cần liên lạc với cô nữa sắp trôi qua, Thịnh Minh Trản cảm thấy như mình đã sống lại.

Cô thật may mắn khi có được Thẩm Đại, Thẩm Nhung và ngôi nhà mà cô hằng mơ ước.

Nhưng mà……

Kỳ thực, cô chưa nói toàn bộ sự thật cho Thẩm Nhung.

Một nửa vết thương trên lòng bàn tay của Tiền Phỉ là do Tiền Phỉ đẩy, nửa còn lại là do Thịnh Minh Trản cố ý gây ra.

Trong tiềm thức, Thịnh Minh Trản có cảm giác muốn cố ý làm nàng ta bị thương.

Khi cô phát hiện ra Tiền Phỉ thực sự đã phản bội mình, ở cùng với người khác mà không nói một lời, một con dã thú không thể kiểm soát đã bộc phát trong lòng Thịnh Minh Trản.

Cô muốn mổ xẻ cơ thể của Tiền Phỉ, giết nàng ta.

Nếu Tiền Phỉ bị cô giết thì Tiền Phỉ sẽ không thuộc về ai khác.

Tên của hai người sẽ gắn chặt với nhau mãi mãi.

Thịnh Minh Trản rùng mình mỗi khi nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó.

Tại sao mình lại có một mặt đáng sợ như vậy?

Đó là khu vực cấm mà cô chưa từng đặt chân tới.

Sao băng bay ngang bầu trời bình minh, Thịnh Minh Trản cầu nguyện ở trong lòng——

Cô hy vọng những suy nghĩ đáng sợ đó sẽ không xuất hiện nữa.

Đừng làm tổn thương gia đình tôi, đừng để tôi mất đi họ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro