Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đầu, Thịnh Minh Trản một lòng muốn trở thành thủ hộ giả, bảo vệ thân tình mà khó khăn lắm cô mới có được.

Bảo vệ người mẹ nguyện ý nhận cô, còn có cô em gái nguyện ý yêu thương cô.

Ai có thể ngờ rằng ba người chung sống hạnh phúc vào thời điểm đó, nhiều năm sau lại có kết cục hỗn loạn như vậy?

Mặc dù cô không muốn làm tổn thương hai mẹ con Thẩm gia, nhưng mọi việc bây giờ đều là do chính tay cô làm.

Đó là kết quả của cô và Thẩm Nhung, thậm chí cả Thẩm Đại đổ thêm dầu vào lửa.

Thịnh Minh Trản nhìn vào nick Wechat mới đặc biệt dành cho Thẩm Nhung, lời mời kết bạn của Thẩm Nhung.

Nội dung xác minh bạn bè "Không ngon chút nào" gửi chỉ có hai chữ tự giới thiệu - Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản thấy có chút buồn cười.

Thẩm Nhung vẫn là Thẩm Nhung, ngay cả khi là chim hoàng yến vẫn kiêu ngạo như vậy.

Lại có chút vui mừng.

Ảnh đại diện và biệt danh của Thẩm Nhung vạn năm không thay đổi. Bánh sô cô la nham thạch vẫn là món nàng yêu thích, còn có cái tên kiêu ngạo, miệng không đúng tâm.

"Khi nào chị định thay đổi thói quen này?"

Nghĩ đến khiêu khích của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản muốn hỏi nàng, vậy khi nào em mới thay đổi những thói quen và sở thích cố chấp của em?

Cô chậm rãi lướt qua lời mời kết bạn của Thẩm Nhung, thậm chí còn không thèm xem Thẩm Nhung sẽ nói gì với "lão già", cô khóa màn hình điện thoại rồi cất vào túi xách.

Nếu mắt của Thẩm Nhung hoạt động bình thường, nàng sẽ thấy giới tính của cô được ghi rõ là "nữ".

Không phải là một lão già nào đó.

Thịnh Minh Trản đã làm việc không ngừng nghỉ cả ngày hôm nay.

Cô gặp một nhà sản xuất từ nước ngoài đặc biệt đến bản địa hóa IP. Cô đã đưa hắn đi khắp Trường Nhai, cùng xem những vở nhạc kịch nổi tiếng nhất, cũng đã chu đáo sắp xếp chỗ ở cho hắn.

Tên nhà sản xuất này là Heimer, hắn là một trong những người đứng đầu trong kim tự tháp sân khấu nhạc kịch thế giới.

5 năm trước, hắn đã sáng tạo ra vở kịch nổi tiếng thế giới <Queen>, vở kịch này đã nhận được nhiều lời khen ngợi kể từ khi ra mắt. Ngay cả những nhà phê bình luôn kén chọn cũng chỉ có thể phê bình nó hai lần từ một góc nhìn cực kỳ khó hiểu.

<Queen> là dự án trọng điểm của quá trình nội địa hóa IP ở nước ngoài này.

Công ty riêng của Thịnh Minh Trản đã được thành lập, cô sẽ làm việc với tập đoàn NEWS và đội của Heimer, cùng nhau lựa chọn diễn viên và luyện tập, thúc đẩy tổng hợp công nghệ địa phương và cùng nhau tạo ra phiên bản tiếng trung của <Queen>.

Heimer đã gần bảy mươi tuổi, có bộ râu trắng và mái tóc trắng được chải chuốt rất kỹ. Hắn cao gần 1m9, có cơ bụng, dù mặc tây trang cũng không thể che được thân hình cường tráng còn sót lại sau quá trình tập luyện lâu dài của hắn.

Heimer đã tạo ra vô số IP nổi tiếng và trở nên nổi danh với nhiều thế hệ diễn viên. Có thể nói hắn là ngôi sao sáng trong giới sân khấu nhạc kịch.

Khi hắn đoạt giải, có lẽ thế hệ diễn viên ưu tú và quyền lực hiện nay vẫn còn ở giai đoạn sơ khai.

Hắn đã thấy quá nhiều diễn viên tài năng, cũng đặt nhiều kỳ vọng vào Trường Nhai.

Nhưng hôm nay có vẻ hắn không hài lòng.

Trên đường Thịnh Minh Trản đưa hắn đến khách sạn, hắn dùng tiếng Anh nói với Thịnh Minh Trản: "Diễn viên Trường Nhai các cô vẫn còn kém xa sự kỳ vọng của tôi."

Thịnh Minh Trản không ngừng mỉm cười: "Hôm nay thời gian quá vội, không thể để ngài nhìn thấy toàn bộ diễn viên ưu tú ở Trường Nhai."

Heimer cười nói: "Hy vọng là vậy. Nếu không có nữ chính nào ưu tú hơn và phù hợp hơn, có thể <Queen> của tôi sẽ không có cách nào được bản địa hóa. Đây sẽ là một tổn thất lớn cho cả hai chúng ta".

Sau khi đưa Heimer và trợ lý đến khách sạn, Thịnh Minh Trản đã đến gặp Phan tổng của NEWS.

Phan tổng chiêu đãi Thịnh Minh Trản trong club của mình, mời cô uống rượu.

Trong bữa tiệc cô nói về Heimer.

"Có vẻ như Heimer tiên sinh không hài lòng với các diễn viên ở Trường Nhai chúng ta."

Phan Triều Sinh nói: "Không phải cô nói trước đó cô đã cho lão xem rất nhiều video rồi sao? Hầu hết các nữ diễn viên ở Trường Nhai của chúng ta đều ở bên trong, chẳng phải lão khá hứng thú sao? Còn nêu tên một số người mà bản thân muốn hợp tác, thế nào, lúc này lại không được à?"

"Hôm nay tôi đưa ông ấy đi xem hiện trường, ông ấy nói không giống với những gì được chiếu trong video, còn kém là nói tôi là kẻ lừa gạt."

Phan Triều Sinh cười có chút hả hê.

Thịnh Minh Trản nói: "Ngày mai tôi sẽ cho ông ấy xem <Trường Hận Ca>."

"Để cho ông ấy xem Đổng Trân đóng vai Dương quý phi sao? Đổng Trân là một trong những nữ diễn viên toàn năng nhất, nhưng tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn kém một chút so với nữ hoàng mà lão mong muốn."

Đương nhiên, Thịnh Minh Trản cũng biết Đổng Trân thường đóng phim cổ trang, có thể hát nhảy, nhưng giữa khí chất cổ điển tao nhã của nàng ấy và nữ hoàng cường thế mà Heimer mong muốn vẫn có sự khác biệt.

"Nếu những người này không ai có thể làm được, e rằng chỉ có một người có thể vào mắt Heimer." Phan Triều Sinh cắt một điếu xì gà, có ý gì đó.

Thịnh Minh Trản biết Phan Triều Sinh đang nói tới Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung vào vai nữ đế trong <Nhữ Ninh>. Khí chất cổ điển của Thẩm Nhung có thêm một tầng sức nặng trấn áp hơn Đổng Trân.

Nàng có khát vọng chinh phục thế giới rất giống với "nữ hoàng" mà Heimer mong muốn.

Phan Triều Sinh thấy Thịnh Minh Trản không chịu uống rượu, cũng không có khuyên nhủ, chỉ uống hết ly này đến ly khác rồi thở dài:

"Ai nha, tấm lòng của Thịnh tiểu thư cao hơn trời, người bình thường chỉ nghĩ đến việc cắt rau hẹ sao cho thuận tay, nhưng cô lại muốn hợp tác với lão Heimer đó. Tôi nói như thế này, trên toàn thế giới, lão Heimer có thể thích từng này diễn viên nhạc kịch thôi."

Hắn xòe ngón tay ra làm số "năm".

"Trong đó có ba người không còn hát được nữa và đã nghỉ hưu." Hắn lại đè ba ngón tay xuống, "Thẩm Nhung rất ưu tú, nhưng không chắc cô ấy có thể giành được ưu ái của lão Heimer. Nếu lão Heimer không đồng ý, trước đó cô đã tiêu nhiều tiền như vậy, có phải là đã đổ sông đổ biển hơn phân nửa rồi không?"

.

11h30 đêm, Thịnh Minh Trản một mình lái xe về khách sạn M.

Thịnh Minh Trản căn bản tán đồng với những gì Phan Triều Sinh nói.

Lúc trước hạ quyết tâm rời khỏi thành phố N, ngoài đoạn tuyệt với Thẩm gia, còn là vì có cơ hội tốt ở nước ngoài. Dự án đó đúng lúc do Heimer chủ trì nên Thịnh Minh Trản đã đi không chút do dự.

Trong năm đầu tiên ở nước ngoài, cô đã đầu tư số tiền tiết kiệm nửa đời của mình, lấy nhỏ thắng lớn, thu hút sự chú ý của Heimer ngạo nghễ, đặt nền móng cho sự hợp tác trong tương lai.

Cô biết rằng Heimer là người lập dị, bắt bẻ các diễn viên gần như là cay nghiệt.

"Nghệ sĩ nói chung đều cay nghiệt, càng thành đạt thì càng cay nghiệt".

Thịnh Minh Trản nhớ lại Thẩm Đại thường xuyên lấy cha mẹ mình mà đưa ra những nhận xét cực đoan tương tự, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Khi ký hợp đồng hợp tác IP với Heimer, hắn rất quyền lực, có quyền phủ quyết đối với tất cả các chủ thể.

Nếu hắn coi thường, chắc chắn quá trình bản địa hóa sẽ chậm lại.

Bất quá, Thịnh Minh Trản đã nghĩ đến điều này.

Khi đến bãi đậu xe của khách sạn M, điện thoại của Thịnh Minh Trản rung lên.

Cô lấy ra, nhìn thấy đó là trợ lý mới được tuyển của cô, Đồ Dĩnh.

Đồ Dĩnh nói: "Thịnh tổng, mọi thứ đã sẵn sàng! Chỉ chờ lệnh của ngài!"

Giọng nói của cô gái đối diện trong trẻo ngọt ngào, khi mọi người đều mệt mỏi trong đêm, nàng vẫn tràn đầy năng lượng, làm dịu thần kinh căng thẳng cả ngày của Thịnh Minh Trản, giống như uống một ngụm coca lạnh.

"Làm như tôi đã nói trước đó đi."

"Được, Thịnh tổng!"

"Đúng rồi, hai năm nay thành phố N vẫn không cho phép đốt pháo hoa à?"

"Đúng vậy, đã bị cấm lâu rồi, bên ngoài đường vành đai 5 còn có thể, nhưng trong thành phố thì đừng nghĩ đốt. Sao vậy Thịnh tổng, Tết sắp đến, ngài muốn đốt pháo hoa sao? Em có thể thuê một địa điểm ở ngoại ô cho ngài, đốt hết cái Tết cũng không có ai quản."

Thịnh Minh Trản đã hiểu, nhận ra mình đã không tuyển nhầm người.

"Được rồi, trước mắt em giúp tôi chú ý một chút, tốt nhất là ở gần tiểu khu Ngàn Dặm Xuân Thu."

"Được! Nếu không có việc gì khác thì em cúp máy trước. Đúng rồi, nếu ngày mai Dương Thịnh liên lạc với ngài, em có thể trực tiếp đặt cho ngài một chỗ ở nhà hàng Trung trong khách sạn M không? Bảo an trong khách sạn M rất tốt, nếu ông ta phát điên, có thể trực tiếp khiên ông ta vứt ra đường cái."

"Ừm."

"Sếp ngủ ngon!"

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Minh Trản xách túi đi lên lầu.

Trên đường đến thang máy, cô mở điện thoại mới của mình.

Để tránh phiền toái, cô đặt biệt danh mới của mình là "1".

Chưa đăng lên vòng bạn bè, thông tin cũng trống rỗng, chỉ để lại một giới tính "nữ".

Cô bận cả ngày, không có thời gian xem, bây giờ bấm vào thì phát hiện bánh sô cô la nham thạch đã gửi tin nhắn vào bốn giờ trước.

Không ngon chút nào: [Tôi đã nhờ Lâm tiểu thư mang hợp đồng lại cho ngài, khi nào ngài có thể trả lại cho tôi?]

Thịnh Minh Trản trả lời nàng: [Ngày mai đóng dấu xong tôi sẽ giao lại cho em]

Không ngon chút nào bên kia biểu hiện là đã xem, không đợi nàng trả lời cô liền nói.

1: [Ngày mai đến nhà lấy]

Không ngon chút nào: [Được, cho tôi xin địa chỉ]

Thẩm Nhung nhanh chóng trả lời, giống như không hề e ngại khi đến một nơi xa lạ, chờ đợi một người hoàn toàn xa lạ.

Em không sợ vị kim chủ toàn quyền kiểm soát em sẽ làm gì đó với em sao?

Thịnh Minh Trản mím chặt môi, âm thầm thở ra một hơi.

Từ nhỏ em biết tôi đã yêu thương nuông chiều em đến mức nào mà.

Bây giờ xui xẻo gặp khó khăn, em thà cầu xin Dương Thịnh, thậm chí là gả cho hắn còn hơn là tới nói với tôi nửa câu mềm mỏng.

Em giỏi lắm, Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, trong lòng dâng trào dục vọng mãnh liệt, muốn kiểm soát.

Cô tháo kính ra, làm theo phương pháp bác sĩ dạy, hít một hơi thật sâu, tập trung đếm đến năm mươi lăm, cảm xúc cũng dịu đi một chút.

Khi lớp mồ hôi lạnh trên trán lắng xuống, nhịp tim trở lại tiết tấu bình thường, cô mới trả lời Thẩm Nhung.

1: [128 Ngàn Dặm Xuân Thu]

Thẩm Nhung nhất thời không trả lời.

Lúc này Thịnh Minh Trản đã ở trong thang máy, sắp lên đến tầng 15 nơi cô ở.

128 Ngàn Dặm Xuân Thu là địa chỉ cũ của Thẩm gia.

Đó là căn biệt thự mà họ đã sống chung mười ba năm, đã được bán cách đây không lâu.

Người mua căn nhà không phải là Thịnh Minh Trản. Khi Thịnh Minh Trản biết chuyện, Thẩm Nhung đã ký hợp đồng với bên kia, đã chuyển quyền sở hữu.

Tuy nhiên, chủ nhà phải đi nước ngoài và ủy thác việc cho thuê dài hạn cho một cơ quan.

Thịnh Minh Trản liền thuê hai năm đầu.

Lợi nhuận cô kiếm ở nước ngoài đủ để sống ba đời, sau khi trở về gần hai tháng cô đã tiêu xài gần hết.

Số tiền Thịnh Minh Trản đầu tư quả thực có liên quan mật thiết đến mẹ con Thẩm gia, đồng thời cũng có lãi.

Cô luôn giỏi kiếm được lợi nhuận lớn từ những việc nhỏ, nếu mọi việc thuận lợi, cô có thể kiếm lại gấp 5 lần.

Khi thời cơ đến, cô nhất định sẽ mua lại căn nhà ở Ngàn Dặm Xuân Thu.

Ngôi nhà đó chứa đầy kỷ niệm, khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cô là ở 128 Ngàn Dặm Xuân Thu. Cô không muốn ngôi nhà có một kết thúc như vậy.

Cho đến khi Thịnh Minh Trản đến tầng 15, cửa thang máy sắp mở ra, Thẩm Nhung vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Vừa mở cửa, phòng Thịnh Minh Trản ở xéo đối diện.

Cô nhìn thấy Thẩm Nhung quay lưng về phía cô, cau mày nhắn tin trên WeChat.

Tiếng cửa thang máy mở ra khiến Thẩm Nhung quay người lại, Thịnh Minh Trản cất điện thoại mới vào túi xách.

Khi Thẩm Nhung quay đầu, nàng đã gửi tin nhắn.

Thịnh Minh Trản cũng nhận thấy túi xách của mình đang rung.

"Có chuyện gì sao?" Thịnh Minh Trản hỏi nàng.

Vừa hỏi xong, cô đã thấy một túi đồ ăn mang về treo trên tay nắm cửa.

"Thẩm Đại nữ sĩ nhờ tôi đưa tới, bà ấy nói đây là món mì xào chị thích nhất."

Thẩm Nhung cầm đồ ăn lên nói: "Vừa rồi tôi bấm chuông cửa nhà chị nhưng chị không trả lời, tôi còn tưởng chị ngủ rồi. Coi như không muốn ăn thì chị cũng cầm đi, là tấm lòng thành của Thẩm nữ sĩ, tôi không thể mang về."

Thịnh Minh Trản nói "cảm ơn", nhìn túi đồ ăn mang về. Đó quả thực là món mì xào yêu thích của cô.

Mẹ vẫn nhớ.

"Tạm biệt." Thẩm Nhung tùy ý chào hỏi, chuẩn bị rời đi.

"Em dự định đón Tết năm nay như thế nào?" Thịnh Minh Trản hỏi trước khi Thẩm Nhung rời đi.

Thẩm Nhung nói: "Bình thường trôi qua."

Nói xong, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nói thêm: "Hai năm qua trải qua như thế nào thì năm nay cũng vậy."

Hai năm qua là những năm không có Thịnh Minh Trản.

Thẩm Đại bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư ruột, ngôi nhà khổng lồ lại trở về âm u.

Hai người vẫn xem Gala Tết, nhưng không đốt pháo hoa, người sẵn sàng đốt pháo hoa cho họ không còn nữa.

Thịnh Minh Trản trở về phòng, cảm thấy có chút đau đầu.

Khi mở WeChat, nhìn thấy câu trả lời mà Thẩm Nhung gửi cho '1', thần kinh của cô càng thêm căng thẳng.

Không ngon chút nào: [Được, mai gặp]

Không ngon chút nào: [Biểu tượng cảm xúc đáng yêu]

Thịnh Minh Trản: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro