Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Thịnh đợi mấy ngày, ngày nào cũng uống rượu ca hát ở KTV, chỉ đợi Thẩm Nhung tới tự chui đầu vào lưới.

Điều kỳ lạ là đã một tuần trôi qua mà Thẩm Nhung vẫn chưa xuất hiện.

Dương Thịnh có chút đứng ngồi không yên.

Hắn gọi điện thoại, kêu người theo dõi Thẩm Nhung đến báo cáo.

Người kia nói với hắn rằng Thẩm Nhung đã đón chú chó từ nhà dì cả, Thẩm Đại đã được xuất viện, hai mẹ con không quay lại căn nhà thuê nơi cửa bị nạy phá, hắn cũng không biết họ ở đâu.

"Không biết đi đâu?"

Dương Thịnh chống tay lên hông, buồn bực nhìn đối phương nói: "Không phải tôi bảo cậu đi theo rồi sao?"

"Tôi có đi theo." Đối phương bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc là mất dấu."

Dương Thịnh: "...Sao cậu không vứt bỏ não luôn đi? Ngu xuẩn."

"Thực sự không phải lỗi của tôi, kỹ năng của người lái xe kia rất tốt, nếu là ngài thì có lẽ ngài cũng sẽ không theo kịp."

Dương Thịnh: "?"

Huyết áp của Dương Thịnh tăng cao, đầu đau nhức vì tức giận.

Hắn cố gắng bình tĩnh lại, hắn mới xem tin tức hai ngày trước, người sống sờ sờ thực sự có thể tức giận mà chết.

Dương Thịnh cố gắng mỉm cười, hòa ái hỏi đối phương:

"Người chạy, cậu không đuổi kịp, vậy sao không đến báo cho tôi sớm?"

"Tôi muốn tìm thêm vài ngày nữa, nếu tìm ra tung tích của họ Thẩm lại nói với ngài."

"Vậy có tìm ra không?"

"Không."

Dương Thịnh giơ tay định đánh nhưng hắn lại bỏ chạy.

Dương Thịnh chơi vài hiệp gôn trong nhà, vung quả bóng thật mạnh vào đầu tên cấp dưới ngớ ngẩn của mình. Sau đó, hắn mới bình tĩnh lại, kiểm soát được huyết áp của mình.

Thẩm Nhung đón con chó, còn mang mẹ của nàng rời đi, có thể đi đâu?

Nàng còn tiền sao?

Dương Thịnh đã điều tra, phát hiện toàn bộ số tiền của Thẩm Nhung đều được dùng để chữa bệnh cho mẹ, hiện tại trong tay nàng nàng không quá hai nghìn.

Ở Trường Nhai không ai dám giúp đỡ nàng, lẽ nào nàng thực sự muốn biểu diễn vở nhạc kịch kia sao?

Quả thực nó có thể đáp ứng nhu cầu cấp thiết của nàng, nhưng số tiền ít ỏi đó sẽ không thể giúp nàng trả hết nợ.

Nếu nàng không dám đến gặp hắn, là có bạn bè giúp đỡ sao?

Ngoài người môi giới nhỏ bé họ Tần ra, Thẩm Nhung còn có bạn bè có can đảm giúp đỡ nàng vào lúc này sao?

Điều này làm Dương Thịnh có chút ngạc nhiên.

Dương Thịnh cười lạnh, có thể giúp một hồi cũng không giúp được một đời, đây chính là nợ 500 triệu.

Hắn giơ cây gậy lên cao, chuẩn bị đánh quả bóng thì đột nhiên mọi chuyển động đều dừng lại.

Không thể nào, Thịnh Minh Trản đã trở về sao?

Là Thịnh Minh Trản là người đã đón hai mẹ con nàng sao?

Một cảm giác bất an cực kỳ quen thuộc đọng lại trong lòng Dương Thịnh.

Dương Thịnh đã sớm muốn hạ thủ với hai mẹ con nàng.

Tuy nhiên, những năm đầu sức khỏe Thẩm Đại tốt, đầu óc minh mẫn nên khó có thể lừa được bà.

Bà ở trên thương trường nhiều năm cũng không phải là không có phạm sai lầm, Dương Thịnh kỳ thực đã có vài cơ hội để khống chế Thẩm Đại, nhưng khi đó bên cạnh bà có người còn phiền phức hơn, không ngừng nhắc nhở bà những cạm bẫy ẩn nấp trong bóng tối.

Người đó chính là Thịnh Minh Trản.

Dương Thịnh đã sớm phát hiện ra Thịnh Minh Trản thầm lặng, người từng hát nhạc kịch với Thẩm Nhung, tâm tư cẩn thận thủ đoạn lại tàn nhẫn.

Vì có sự hiện diện của cô, Dương Thịnh đã nhiều lần trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

Họ Thịnh này cũng có khuynh hướng bạo lực, trông khá xinh đẹp nhu thuận, đeo kính trông văn nhã như một người mẫu trên sàn catwalk. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy nhưng lại một lời không hợp liền động thủ.

Người ta động thủ sợ phiền phức làm lớn chuyện, đều là tay không tấc sắt khoa tay vài cái để dọa người ta bỏ chạy.

Cô thì không làm vậy, bên người cô có ly đập ly, có ghế đập ghế, đều nhằm mục đích đánh chết người.

Thịnh Minh Trản từng đánh gãy tay một nam diễn viên lạm dụng Thẩm Nhung, cuối cùng là bị kết án phòng vệ chính đáng, không mang tội.

Tâm tư của Dương Thịnh đối với Thẩm Nhung luôn được viết trên mặt hắn. Mỗi lần gặp Thịnh Minh Trản, hắn có thể cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng của cô xuyên qua đám đông, giống như hắn đã bị cô giết chết vài lần trong ý niệm.

Dương Thịnh cảm thấy họ Thịnh này có bệnh, đồng thời cũng thực sự có chút kiêng kị cô.

Thực sự là ông trời có mắt, khi <Nhữ Ninh> đang trong đà phát triển, Thịnh Minh Trản bất ngờ tuyên bố rút lui khỏi đoàn kịch, rời khỏi Thẩm gia và biến mất ở nước ngoài.

Dương Thịnh nhanh chóng cử người đến nghe ngóng, theo những báo cáo đáng tin cậy, Thịnh Minh Trản đã hoàn toàn rời khỏi Thẩm gia, tựa hồ đã đoạn tuyệt với mẹ con Thẩm gia.

Về lý do tại sao lại nháo thành như vậy thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Bất quá, xét từ động thái Thẩm Nhung đăng liên tiếp 8 bài đăng trên weibo, có vẻ như nàng và Thịnh Minh Trản, Thẩm gia và Thịnh Minh Trản đã thực sự rơi vào tình trạng cả đời không qua lại với nhau.

Cuối cùng nhân vật phiền toái Thịnh Minh Trản đã rời đi, Thẩm Đại đã già, giống như bị đả kích lớn vì Thịnh Minh Trản rời đi, tinh thần sa sút, dễ mắc sai lầm nhất.

Kế hoạch ôm cây đợi thỏ nhiều năm của Dương Thịnh cuối cùng cũng có thể thực hiện được.

Dương Thịnh hung hăng lừa Thẩm Đại, cũng lập tức ăn Thẩm Nhung vào miệng.

Tại sao lúc này Thịnh Minh Trản lại trở về?

Dương Thịnh không còn nghĩ đến việc chơi gôn nữa mà cầm gậy đánh gôn đi đi lại lại trong văn phòng, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Dựa vào quan sát của hắn về Thịnh Minh Trản nhiều năm qua, không thể nào cô lại đột ngột xuất hiện bắt người đi được.

Hắn đã khiến hai mẹ con Thẩm gia trở nên như thế này. Làm sao nữ nhân điên Thịnh Minh Trản kia không cắn đứt một miếng thịt có thể cam tâm?

Khi Dương Thịnh đi đến vòng thứ ba, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên khiến hắn giật mình.

"Alo?" Khi Dương Thịnh nhấc máy, nhịp tim vẫn có chút nhanh.

Sau khi nghe người trong điện thoại nói, trong lòng hắn như có người nhấn hắn vào trong nước đá.

"Chết tiệt... cậu vừa nói cái gì?!"

.

Tần Duẫn biết Thẩm Đại đã xuất viện, tan làm liền đến khách sạn thăm bà.

Tiểu Mệnh là một máy điều hòa không khí điển hình, lông hơi màu vàng, thích cọ với bất cứ ai đến.

Sau khi Tần Duẫn đặt túi trái cây lớn mang đến cho Thẩm Đại lên bàn trà, cô bắt đầu chơi đùa với Tiểu Mệnh, sờ đầu nó hỏi Thẩm Nhung: "Hôm nay cậu có dắt nó theo không? Nếu không mình sẽ dắt nó đi nhé?"

"Không cần, nó đi với mình. Mình đã thuê một hộ sĩ khá tốt đến chăm sóc mẹ rồi, mình có thể chăm sóc Tiểu Mệnh, cậu đừng lo. Đúng rồi..." Thẩm Nhung mang điện thoại đến, chuyển một ít tiền cho Tần Duẫn: "Mình chuyển trả cậu tiền mà trước đó cậu đã cho mình mượn."

Tần Duẫn 'hả' một tiếng, kinh ngạc nói: "Cậu làm gì vậy? Không gấp, cậu có rất nhiều nơi để tiêu tiền, cẩu độc thân như mình ăn ở trong công ty, có tiền mình cũng không biết tiêu thế nào, cậu tiêu giùm mình đi."

Thẩm Nhung bị cô chọc cười: "Ai mà không là cẩu độc thân? Tiêu tiền cũng không biết, nhiều tiền như vậy cũng là cậu khổ cực tiết kiệm được, đừng lo cho mình, gần đây mình đã ký hợp đồng với đoàn kịch mới, thù lao khá tốt. Trước mắt trả cậu một ít mình mới yên tâm."

Tần Duẫn liếc nhìn phòng ngủ của Thẩm Đại, kéo Thẩm Nhung ra ban công, thấp giọng hỏi:

"Cậu thực sự định diễn lay động toàn thành gì đó sao?"

"Ừa, tại sao không? Mình đã hành nghề nhiều năm, còn chưa bao giờ diễn jukebox. Những bài hát này không dễ hát lắm, đó cũng là một thử thách mới đối với mình."

"Nhưng mà... cậu không sợ làm người ủng hộ cậu thất vọng sao? Vở kịch kia..." Tần Duẫn không thể nói tiếp.

Cô thực sự lo lắng cho Thẩm Nhung, dù sao thì fan của nàng cũng vì chuyện này mà thoát fan.

"Yên tâm đi, mình biết mình đang làm gì mà." Thẩm Nhung lại nói: "Mình biết mình đã làm một số người thất vọng, nhưng mình cũng không còn cách nào khác. Mình không thể đáp ứng được sự mong đợi của mọi người."

Những bất hạnh gần đây liên tiếp xảy ra với nàng, làm nàng bể đầu chảy máu, cũng làm nàng nhớ đến những lời Thẩm Đại luôn nói khi nàng đang dần trưởng thành -

Năng lực duy trì hạnh phúc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Ngay cả khi hai chân bị lún trong bùn, ta vẫn có thể nhảy múa.

Thẩm Nhung tự nhủ, đừng sợ, tiến về phía trước, đừng quay đầu lại, đừng bao giờ sợ hãi.

.

Theo chỉ dẫn của kim chủ mới, Thẩm Nhung đúng giờ đến 128 Ngàn Dặm Xuân Thu.

Tất nhiên nhân viên bảo vệ ở đây vẫn còn nhớ đến người chủ cũ nổi tiếng, cũng đã biết chuyện, khi thấy Thẩm Nhung tới, hắn đã đưa nàng đến 128 trên chiếc xe tham quan.

Đã mấy tuần không về, ngôi nhà từng được chăm sóc cẩn thận này cũng không có nhiều thay đổi. Thậm chí trong sân cũng không có một cọng cỏ dại nào.

Cảm giác như có ai đó đang chăm sóc nó vậy.

Đúng như Thẩm Nhung nghĩ.

Kim chủ mới đã chuẩn bị nơi này rất chu đáo, từ sân đến cổng.

Thẩm Nhung đã giữ lại toàn bộ đồ đạc để bán được giá. Bây giờ nàng vào nhà ngửi thử nhưng không có mùi gì đặc biệt.

Nàng sờ vào tủ ở lối vào, không đóng bụi.

Thẩm Nhung hơi trợn mắt, nhìn thấy một túi tài liệu nằm trên bàn cách đó không xa, hẳn là hợp đồng đã được đóng dấu và trả lại.

Bên cạnh túi đựng tài liệu còn có một chiếc hộp vuông.

Khi Thẩm Nhung đang kiểm tra hợp đồng thì điện thoại của nàng reo lên.

1: [Mời Thẩm tiểu thư mở hộp ra]

Thẩm Nhung khẽ cau mày, bất động thanh sắc, phát hiện ra một chiếc camera ở góc phòng khách.

Chiếc camera giống như không có ý tứ che giấu, được đặt ở nơi có thể dễ dàng bị phát hiện.

Thẩm Nhung mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy ngủ viền ren vô cùng gợi cảm.

Nàng dùng ngón tay câu chiếc váy ngủ lên, rất đẹp và gợi cảm.

Mí mắt Thẩm Nhung giật giật, trả lời: [?]

1: [Sau khi mặc vào, đến phòng ngủ bên phải tầng một chờ tôi]

Thẩm Nhung: "..."

Không ngon chút nào: [Hiểu rồi]

Phòng ngủ bên phải tầng một là phòng trước đây của Thẩm Nhung.

Chiếc giường và mọi thứ vẫn còn đó.

Để nàng mặc như thế này đi vào, còn có thể làm gì?

Trong khách sạn M, Thịnh Minh Trản đang ngồi trước máy tính, nhìn video giám sát trên màn hình, tay cầm điện thoại, mặt lạnh như băng.

Sau khi Thẩm Nhung trả lời biểu tượng cảm xúc đáng yêu ngày hôm qua, nàng thực sự đã đến cuộc hẹn mà không hề đắn đo.

Nàng thực sự có thể làm đến mức này.

Váy ngủ gợi cảm được Thịnh Minh Trản chuẩn bị chỉ để xem giới hạn của Thẩm Nhung đến đâu.

Đối xử với Thịnh Minh Trản cô bằng thái độ xa cách, nhưng lại có thể chó vẩy đuôi mừng chủ với người khác sao?

Sự thờ ơ của Thẩm Nhung đối với cô những ngày gần đây, cũng như thiếu tôn trọng rõ ràng của nàng, khiến trong lòng Thịnh Minh Trản dần cảm thấy tức giận.

Cô nhìn thấy Thẩm Nhung mang váy ngủ vào phòng tắm, khi bước ra đã mặc nó vào.

Trong lúc vô tình, Thẩm Nhung quay về phía ống kính, để lộ dáng người tuyệt đẹp của mình.

Thịnh Minh Trản: "..."

Khi Thịnh Minh Trản nhìn thấy thân hình quyến rũ quen thuộc từng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cô, vô số cảnh nóng bỏng hiện lên trong đầu cô.

Hiện tại, có thể nhìn nhưng không thể chạm vào...

Đầu ngón tay của Thịnh Minh Trản không ngừng run rẩy.

Thẩm Nhung xoay người, lưng hướng về phía ống kính, vừa đi vừa vuốt tóc rồi đi vào phòng ngủ.

Nàng chỉ ngồi trên giường.

Thịnh Minh Trản nhìn màn hình giám sát trong phòng ngủ, nhất thời không nói nên lời.

Nàng liền thế này, sẵn sàng giao bản thân cho một người xa lạ sao?

Thẩm Nhung đợi nửa ngày mà không đợi được ai, thậm chí còn gửi tin nhắn nhắc nhở.

Không ngon chút nào: [Ngài đâu? Khi nào mới tới?]

Thịnh Minh Trản: "..."

Thịnh Minh Trản tháo kính ra, nhéo sống mũi.

1: [Hôm nay tôi không có tâm trạng, hôm khác đi]

Nhìn WeChat, Thẩm Nhung 'chậc' một tiếng, tự nhủ: "Người này làm sao vậy? Yếu sinh lý sao?"

Thịnh Minh Trản nghe được lời Thẩm Nhung nói qua camera: "..."

Một tay tắt tất cả camera.

WeChat không có tin nhắn nữa.

Thẩm Nhung thay lại quần áo, vừa thay quần áo vừa cười lạnh.

Để xem có thể nhịn tới khi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro