Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi <Lay động toàn thành> bước vào giai đoạn bắt đầu tổng hợp kỹ thuật, Thẩm Nhung nghe nói một số bất động sản của Dương Thịnh sắp bị bán đấu giá.

"Lần này Dương Thịnh gặp xui xẻo rồi, bởi vì một dự án bất động sản thua lỗ hết tiền không nói, còn kéo một đám tư bản vào hố lửa."

Tần Duẫn từ tiền tuyến cho Thẩm Nhung biết tình hình cuộc chiến, trong lòng hết sức vui mừng.

"Nên vậy! Ai bảo ông ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"

Đương nhiên Thẩm Nhung không nói cho cô biết chuyện cụ thể giữa nàng và Dương Thịnh, thứ nhất là xấu hổ, thứ hai là sợ làm bẩn tai Tần Duẫn.

Nhưng khi Dương Thịnh dẫn người tới phòng bệnh của Thẩm Đại để gây sự, Tần Duẫn cũng có mặt tại hiện trường, tận mắt chứng kiến ​​Dương Thịnh tàn bạo đến mức nào.

Tần Duẫn không trực tiếp hỏi Thẩm Nhung, không muốn bóc vết sẹo của nàng.

Nhưng suy cho cùng, Tần Duẫn cũng là thành viên của An Chân, cô làm nghề môi giới bất động sản có nhiều mối quan hệ rộng rãi. Cô sớm nghe được từ những người khác rằng Dương Thịnh muốn lợi dụng tình hình và mua lại nhà hát An Chân, thậm chí còn muốn "bao dưỡng" Thẩm Nhung, cô tức giận đến nỗi hai đêm liền không thể ngủ ngon.

Vừa nghe tin Dương Thịnh xảy ra chuyện, Tần Duẫn đã thắp hương cầu nguyện cả đêm, hi vọng tên bại hoại này sẽ càng khốn khổ hơn, không còn cơ hội quay lại gây rắc rối cho Thẩm Nhung và Thẩm Đại.

Không ngờ Dương Thịnh thảm hơn ngoài dự đoán của Tần Duẫn, không chỉ đơn giản là ngã mà còn tương đương với bò vào quan tài.

Tần Duẫn: "Tiểu Nhung, cậu nói xem vì sao ông trời lại có mắt như vậy?"

Thẩm Nhung không nghĩ là ông trời có mắt cho nàng.

Mặc dù nàng không biết nhiều về thương trường, nhưng nàng có thể cảm nhận được những điều xúi quẩy xung quanh nàng gần đây đột nhiên bắt đầu thay đổi.

Dương Thịnh đã làm việc ở Trường Nhai nhiều năm, Thẩm Nhung không thích người này, nhưng Thẩm Đại cũng có rất nhiều chuyện liên quan tới hắn.

Công bằng mà nói, thủ đoạn và đầu óc kiếm tiền của người đàn ông này ngang bằng với trình độ làm người chán ghét của hắn. Hắn cũng rất giỏi nắm bắt cơ hội, là một vị tướng quân chiến thắng trên thương trường.

Không thì trước đây hắn cũng không thể lừa Thẩm Đại thảm như vậy.

Không thể ngẫu nhiên mà Dương Thịnh lại có thể bị đánh chết, khiến cả Trường Nhai thậm chí cả thành phố N cũng phải rung chuyển.

Phải chăng kim chủ mới ở Trường Nhai đang mở bản đánh cờ với lão địa chủ tư bản ở đây, loại bỏ những người bất đồng chính kiến?

Rất có thể.

Thẩm Nhung nói cho Tần Duẫn suy nghĩ của mình, thậm chí còn nói với cô về việc ký hợp đồng với NEWS.

Nàng không nhạy cảm với tin tức, cũng ít khi tiếp cận. Có lẽ Tần Duẫn sẽ mang đến cho nàng một số linh cảm mới.

"NEWS đã mua nhà hát An Chân còn ký hợp đồng hai mươi năm với cậu? Trời ạ!"

Tần Duẫn kinh hãi: "NEWS và kim chủ mới ký hợp đồng với những nhà hát hàng đầu trên toàn Trường Nhai, có ý định tạo độc quyền sao?"

Thẩm Nhung: "..."

Linh cảm cùng cơn đau tim đi cùng với nhau.

Quả nhiên ai nghe được chuyện này cũng sẽ cảm thấy NEWS và kim chủ mới đang liên thủ xuất kích.

Không thì nếu NEWS có đủ thực lực để thống trị Trường Nhai thì đã sớm thống trị rồi, không cần phải đợi sự xuất hiện của kim chủ mới này mới thực hiện động thái lớn như vậy.

Về việc ký hợp đồng với tất cả các "nhà hát hàng đầu" ở Trường Nhai...

Điều này nhắc nhở Thẩm Nhung.

Vị kim chủ mới này không chỉ mua một nhà hát mà còn thuê bảy nhà hát lớn. Có vẻ như có lòng tham rất lớn.

Nếu như chỉ ký hợp đồng với một mình nàng thì có lẽ một nhà hát sẽ không đủ.

Cho nên nàng chỉ là một trong số họ thôi sao?

Cũng đúng, nếu không thì dựa vào cái gì lại mua nhà hát còn tặng nhà cho nàng? Chẳng phải là vì nhà hát An Chân có vị trí bắt mắt nhất ở trung tâm Trường Nhai sao? Không phải chỉ muốn mình vừa bán thân vừa bán mạng cho đối phương, đổ máu vì sự nghiệp của kim chủ mới sao?

Tần Duẫn tiếp tục tiết lộ với nàng rằng một đám người tham gia dự án bất động sản Cửu Đằng lần này gặp rủi ro lớn, trong đó có đối thủ cũ của NEWS - Sáng tác Hoan Nhạc và truyền thông Âm Động.

Thẩm Nhung nghe đến có chút bối rối.

Sáng tác Hoan Nhạc không phải là một công ty nhỏ mà bố mẹ Mâu Lê mở sao? Tại sao họ cũng gặp xui xẻo?

Thẩm Nhung muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng Tần Duẫn đang đi họp, có thời gian sẽ nói rõ hơn.

Trong bữa trưa, có một nữ vũ công trong đoàn kịch <Phương Xa>, cũng là diễn viên trong <Lay Động Toàn Thành>, mua một hộp lớn cánh gà nướng Orleans mời mọi người ăn.

Cô ấy đi một vòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nhung, dùng giọng nói đầy sát khí nói vào tai Thẩm Nhung: "Chúc mừng chị Tiểu Nhung, tai họa lớn trong lòng chị đã bị..."

Khi nói, cô ấy làm một động tác cắt ngang cổ.

Thẩm Nhung không hiểu: "Cái gì?"

"Mâu Lê đó, chị không biết cô ta đã bị đá khỏi đoàn kịch <Phương Xa> rồi sao?"

Mâu Lê bị đá khỏi đoàn kịch <Phương Xa>?

Thẩm Nhung có chút không hiểu, "Không phải Mâu Lê là nhà đầu tư sao? Nhà đầu tư có thể bị đoàn đá đi ư?"

"Đương nhiên là đoàn không dám, nhưng có người dám."

Thẩm Nhung ngừng xúc sữa chua trong tay, "Lẽ nào, là nhà đầu tư mới?"

"Cũng không phải, có vẻ như nhà đầu tư kia đã trực tiếp đến gặp nhà sản xuất, hứa sẽ giữ một nghìn buổi biểu diễn cho <Phương Xa>, cho thuê nhà hát miễn phí, là miễn phí đó! Lịch diễn cũng sẽ được đưa ra vào khung giờ vàng. Chỉ có một yêu cầu duy nhất là muốn nắm giữ 100% cổ phần. Trước đó nhà sản xuất chính của <Phương Xa> là một trong những nhà đầu tư, anh ta cũng đã sớm có mâu thuẫn với Mâu Lê vì vấn đề tài trợ. Mâu Lê muốn sử dụng những yếu tố nghệ thuật LED tiên tiến và đắt tiền nhất, nhà sản xuất cũng không từ chối, nhưng hy vọng cô ta có thể đầu tư thêm lại bị cô ta từ chối. Nhà sản xuất kia đã có thành kiến với Mâu Lê, ngay khi anh ta đang nghĩ cách từ chối cô ta, đột nhiên một đại tài chủ từ trên trời rơi xuống, cô ta cũng ngay lập tức bị đá đi."

Kết hợp với những gì Tần Duẫn nói trước đó, có nghĩa là từ Dương Thịnh đến Mâu Lê đều sụp đổ chỉ sau một đêm.

Thẩm Nhung luôn cho rằng người có ảnh đại diện màu đen có biệt danh "1" kia chính là Thịnh Minh Trản.

Nếu không thì tại sao phải bảo nàng quay lại nhà cũ Thẩm gia để lấy hợp đồng?

Thậm chí còn tặng nàng một bộ váy ngủ gợi cảm để kiểm tra giới hạn của nàng.

Dù đã chia tay nhưng Thịnh Minh Trản vẫn có ham muốn kiểm soát nàng.

Điều này làm cho tâm tình trước đây của Thẩm Nhung sinh ra một ít cành lá, phức tạp khó diễn tả.

Về phần nhà đầu tư mới đột nhiên xuất hiện trong đoàn kịch <Phương Xa>, mối quan hệ đằng sau hậu trường cũng không thể tách rời.

Nhưng sao lại khai đao với Mâu Lê.

Có ý gì?

Không phải Mâu Lê là bạn gái hiện tại của Thịnh Minh Trản sao? Tại sao lại bẫy cô ta?

Hình như...

Thẩm Nhung siết chặt chiếc thìa, hình như nàng đã hiểu lầm gì đó.

Nhạc kịch jukebox đã đạt đến giai đoạn tổng hợp kỹ thuật, một khi có thêm ban nhạc vào, không khí sẽ rất cao trào.

Thẩm Nhung hát múa liên tục ba tiếng đồng hồ, cảm thấy mệt mỏi, vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.

Quá trình tổng hợp kỹ thuật có những thăng trầm như dự liệu nhưng cuối cùng đã được giải quyết thuận lợi.

Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, Thẩm Nhung cảm thấy tâm trạng u ám lúc nãy cũng bắt đầu tiêu tan.

Sau khi tẩy trang và thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi nhà hát, người chơi keyboard của ban nhạc đã tiến tới, hỏi ID WeChat của nàng.

"Em là fan của chị, em đã xem tất cả vở kịch của chị rồi, chúng ta có thể trao đổi WeChat không?"

Người chơi keyboard là một nam nhân to lớn, cao khoảng 1m85, đèn đã tối mà hắn còn đeo kính râm, giọng nói trầm, nhìn không giống trở thành fan của bất kỳ ai.

Thẩm Nhung đã quen với việc yêu cầu thêm WeChat, nhưng trước đây Thịnh Minh Trản sẽ không để nàng thêm.

Sau khi hai người chia tay, nàng đã không chút kiêng kị trong một thời gian, không biết tại sao, nhưng sau khi nghe được chuyện của Mâu Lê, nàng cảm thấy có chút chột dạ, nói với người chơi đàn: "Mẹ tôi không cho thêm." Nói xong liền rời đi.

Tay keyboard: "?"

Thẩm Nhung đứng ngoài nhà hát chuẩn bị đón taxi.

Tết đang đến gần, đèn lồng đỏ bắt đầu được treo khắp Trường Nhai.

Các poster quảng cáo trên màn hình LED ở các nhà hát lớn đều sử dụng màu đỏ làm màu chủ đạo.

Nàng đã đăng ký thi bằng lái xe, nhưng tất cả các lớp đều được xếp lịch sau năm mới.

Trước tết là thời điểm mọi người lười biếng làm việc và học tập nhất.

Ngoại trừ những người tuyệt vọng.

Thẩm Nhung đang lên kế hoạch trị liệu tiếp theo cho Thẩm Đại, mà Dương Thịnh đột nhiên từ trong bóng tối bước nhanh về phía nàng.

"Thẩm Nhung."

Dương Thịnh đột nhiên lên tiếng từ phía sau Thẩm Nhung, làm nàng giật mình.

Thẩm Nhung vội vàng xoay người thì thấy Dương Thịnh tóc tai bù xù, một bên mắt đỏ như máu, trên quần áo còn dính cơm thừa thịt nguội, nhìn qua giống như bị ai hất chén canh nóng vào người, mà hắn lại hoàn toàn không có ý định xử lý.

Tinh thần Dương Thịnh đang hoảng hốt, nhìn giống như có thể bí quá hóa liều làm bất cứ chuyện gì.

Thẩm Nhung nhất thời cảm thấy mình bất cẩn, không mang theo dụng cụ tự vệ.

Dương Thịnh vừa gọi tên nàng vừa đến gần nàng. Thẩm Nhung cho tay vào túi thăm dò mà chỉ có đồ dùng cá nhân, giả vờ như có vũ khí, cảnh cáo Dương Thịnh: "Ông đến gần một bước nữa xem!"

Dưới ánh đèn thành phố, Dương Thịnh cắn quai hàm. Ngay lúc Thẩm Nhung cho rằng hắn hoàn toàn điên rồi, dám động thủ ở trên phố, biểu cảm trên mặt Dương Thịnh đột nhiên trầm xuống, lao về phía trước ôm lấy chân của Thẩm Nhung:

"Thẩm Nhung, xin cô bảo cô ta dừng lại đi, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ chết thật đấy!"

Thẩm Nhung: "... mau đứng dậy đi!"

Dương Thịnh không dám thất lễ, đứng lên lau nước mắt.

Hai người đứng bên đường, hẳn là Dương Thịnh đã bị kích thích rất lớn, đang nói chuyện một cách khó hiểu, nhìn không giống người trước kia áp bức dụ dỗ Thẩm Nhung, giống như biến thành một người khác.

Cuối cùng Thẩm Nhung cũng hiểu Dương Thịnh đang nói gì.

Trên cơ bản phù hợp với những tin đồn, hắn đã mất hết tài sản, tính mạng gần như gặp nguy hiểm.

Hiện tại tìm Thẩm Nhung, hy vọng Thẩm Nhung có thể động lòng, tha cho hắn một lần.

Thẩm Nhung khoanh tay trước ngực, ánh đèn nhấp nháy trên phố phản chiếu trên khuôn mặt trầm ngâm của nàng, lóe lên theo hàng lông mi dài của nàng.

"Vậy người mà ông đang nói tới là ai?"

Dương Thịnh muốn nói, nếu còn giả vờ ngốc thì sẽ xong đời, nhưng xem ra nhìn Thẩm Nhung không giống như đang giả vờ.

Nàng thực sự không biết đó là Thịnh Minh Trản sao?

Dương Thịnh không hiểu tâm tư của nữ nhân, thắc mắc tại sao làm nhiều như vậy mà không cho người trong cuộc biết.

Thịnh Minh Trản không nói, vậy sao Dương Thịnh có thể dám lắm mồm?

"Còn có thể là ai, có thể vì Thẩm gia mà làm tới mức này... cô không biết thì làm sao tôi biết?"

Thấy hắn muốn nói lại thôi, Thẩm Nhung càng chắc chắn suy đoán của mình.

Chiếc taxi trực tuyến mà nàng gọi đã đến, nàng không muốn tiếp tục tranh cãi với Dương Thịnh nữa, nàng lên xe, nói:

"Khi ông giăng bẫy hại mẹ tôi, ông không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao? Nước đổ khó hốt, tôi cũng không giúp được ông."

Nói xong nàng đóng cửa xe bỏ đi.

Dương Thịnh đứng giữa đường, không nói nên lời.

Thẩm Nhung nhìn hắn qua kính chiếu hậu, hắn dần dần biến thành một cái bóng yếu đuối và bẩn thỉu.

.

Phan Triều Sinh đã hẹn với Thịnh Minh Trản ba lần, cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng có thời gian ăn cơm với hắn.

Trên đường đến nhà hàng, Đồ Dĩnh nói, Mâu Lê tới công ty, nói muốn gặp cô, có chuyện muốn gặp trực tiếp.

Thịnh Minh Trản nói: "Không gặp, đợi cô ta nôn ra thứ không thuộc về mình lại nói."

Đồ Dĩnh: "Rõ!"

Khi Thịnh Minh Trản và Phan Triều Sinh cùng nhau ăn cơm, họ đề cập Heimer đã đến Nhật Bản.

Phan Triều Sinh không hỏi chi tiết, hắn chỉ cầm ly rượu, mỉm cười tán thưởng với Thịnh Minh Trản.

Ăn cơm xong, Phan Triều Sinh nói: "Thịnh tổng, cô vẫn ở khách sạn à? Trong khách sạn có rất nhiều người ra vào, sống ở đó không thoải mái. Tôi có một căn nhà trống cạnh Trường Nhai, đó là nơi dành cho gia đình, rất yên tĩnh, còn được nhà thiết kế Vương Thừa tự thiết kế, hẳn là cô sẽ thích."

Thịnh Minh Trản lễ phép từ chối: "Cảm ơn hảo ý của Phan tổng, gần đây sức khỏe của mẹ tôi không tốt, cần người chăm sóc, tôi không thể ở quá xa."

Phan Triều Sinh thức thời im lặng, cho Thịnh Minh Trản một chai rượu mà cô vừa uống hai ly trong bữa tối, giao cho Đồ Dĩnh, rồi nhìn xe của cô rời đi.

Đồ Dĩnh đưa Thịnh Minh Trản trở lại khách sạn, mang theo ngữ khí bát quái hỏi cô:

"Sếp, có phải Phan tổng kia có ý tứ với ngài không?"

Thịnh Minh Trản đang mở tài khoản WeChat của "1", nghe được lời nói của Đồ Dĩnh, cô không rời mắt khỏi điện thoại, hơi nhướng mày, nhưng cũng không nói một lời.

Cô đăng nhập vào WeChat, bạn bè duy nhất của cô "Không ngon chút nào" cũng đang online.

Đồ Dĩnh: "Được thôi, em đã nhìn ra, Phan tổng hoa rơi hữu ý còn ngài là nước chảy vô tình. Sếp, ngài nói xem ngài trẻ đẹp như vậy, sao cả ngày ngoài công việc ra cũng không có an bài nào khác. Em cảm thấy lo lắng cho ngài đó."

"Yên tâm." Thịnh Minh Trản khóa màn hình điện thoại lại.

Đôi mắt Đồ Dĩnh sáng lên: "Trong lòng ngài đã có đối tượng hẹn hò rồi sao?"

Thịnh Minh Trản nói tiếp: "Yên tâm, tôi không có ý định yêu đương."

Đồ Dĩnh: "..."

Nàng không dám hỏi hiện tại không có, hay là sau này không có.

.

Khi Đồ Dĩnh lái xe đến bãi đậu xe, điện thoại của nàng có tin nhắn.

Nàng nhìn thoáng qua, sau đó quay lại nói với Thịnh Minh Trản: "Sếp, Mâu Lê bảo sẽ gửi chiếc nhẫn cho bên giao hàng cấp tốc, có thể cho địa chỉ không?"

Không muốn Mâu Lê gây rắc rối trong khách sạn, Thịnh Minh Trản nói: "Cho địa chỉ của quán cà phê đối diện khách sạn đi."

Bốn mươi phút sau, Đồ Dĩnh đưa chiếc nhẫn cho Thịnh Minh Trản.

Trong phòng khách sạn, chỉ có một ngọn đèn được bật.

Tin nhắn WeChat của Phan Triều Sinh lần lượt gửi đến, còn có tin nhắn kích động không ngừng của Mâu Lê.

Ngoài ra còn có vô số tin nhắn xu nịnh hoặc phẫn nộ từ người khác, tràn qua như thủy triều, chen chúc vào điện thoại của cô từ mọi hướng.

Cô thậm chí còn không nhìn.

Chiếc điện thoại đã tắt âm nằm lặng lẽ trên tủ ở lối vào, Thịnh Minh Trản dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào vật trong tay.

Chiếc nhẫn của Thẩm Nhung nằm trong lòng bàn tay cô, tỏa ra ánh sáng nhu hòa trên những đường chỉ tay đan xen của cô.

Đôi mắt vốn luôn lãnh đạm và kiềm chế của Thịnh Minh Trản dần trở nên ôn nhu khi nhìn vào một vật chết.

Cô lấy chiếc vòng cổ ra khỏi áo, ghép hai chiếc nhẫn giống hệt lại với nhau.

Chúng là một đôi.

Chúng vốn là một đôi.

.

<Lay động toàn thành> dự kiến ​​sẽ hoàn thành tổng hợp kỹ thuật vào cuối năm nay, tổ chức họp báo truyền thông vào đầu năm.

Ngay khi mùa xuân đến, đó là ngày ra mắt.

Trong khi Thẩm Nhung và những người khác đang diễn tập, bối cảnh, trang phục và ánh sáng cũng đang được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Hôm qua, đội ngũ quản lý sân khấu đã yêu cầu Thẩm Nhung tùy chỉnh tai nghe cho riêng nàng.

Sau khi ép keo vào tai, tai của Thẩm Nhung có chút dị ứng, tai ngứa ngáy, toàn bộ vành tai chuyển sang màu đỏ.

Thể chất của nàng vốn bị dị ứng, khi Tiểu Mệnh tới cũng bị dị ứng với lông chó. Giờ đây, tai nàng rất ngứa do keo.

Trước đây nàng từng sử dụng một loại keo mà Thịnh Minh Trản đặc biệt mua, nàng không hề bị dị ứng với loại đó.

Là nhãn hiệu gì?

Thẩm Nhung vừa gãi tai suy nghĩ vừa đi bộ về khách sạn M.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy trong phòng có người đang nói chuyện.

Chỉ nghe được nửa câu, nàng đã nhận ra người đến là Thịnh Minh Trản.

Đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy Thẩm Đại và Thịnh Minh Trản cùng nhau ngồi trên sô pha, vui vẻ xem TV.

Thịnh Minh Trản cầm cốc nước trong tay, trong đó có một nửa thuốc mà Thẩm Đại đã uống.

Đúng là hình ảnh mẹ con cảm động.

Cả nhà chỉ có Tiểu Mệnh chạy ra chào đón Thẩm Nhung.

Thật là một chú chó ngoan.

Thẩm Nhung sờ đầu nó, nuôi không phí công.

"Về rồi à."

Sắc mặt Thẩm Đại hơi hồng, ngữ khí cao lên, vui vẻ lại có chút cẩn thận: "Minh Trản đến tâm sự với mẹ."

Thẩm Nhung vào phòng, treo túi lên, "Vâng" một tiếng.

"Con đi tắm cho Tiểu Mệnh, hai người tiếp tục nói chuyện đi."

"Tôi đã tắm cho Tiểu Mệnh rồi," Thịnh Minh Trản nói.

Thẩm Nhung: "Ò."

Sau khi Tiểu Mệnh đến chào chủ nhân, nó nhanh chóng chạy về, vui vẻ nhảy lên ghế sô pha, đặt cái mõm dài lên chân Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản vuốt lông nó hai cái, nó thoải mái nhắm mắt lại.

Thẩm Nhung: "..."

Khen em quá sớm rồi, phản đồ.

"Đúng lúc cho tôi bớt việc, vậy tôi đi tắm."

"Thẩm Nhung." Thịnh Minh Trản nói sau lưng nàng: "Tôi đã để bác sĩ Phong ở bệnh viện số 3 trị liệu cho mẹ, chín giờ sáng mai tôi sẽ đưa mẹ đến bệnh viện."

"Được, vậy tốt rồi." Thẩm Nhung quay lưng về phía Thịnh Minh Trản, cởi cúc cổ áo, "Mấy giờ xong thì nói với tôi, tôi đến đón bà ấy."

"Tôi sẽ đưa mẹ về khách sạn, yên tâm."

Ánh mắt của Thịnh Minh Trản lặng lẽ rơi vào tai bị dị ứng đỏ bừng của Thẩm Nhung.

"Được, cảm ơn."

Thẩm Nhung cũng không tranh, nàng tắm xong đi ra thì thấy Thịnh Minh Trản còn chưa đi, còn đang nói chuyện với Thẩm Đại.

Lúc Thẩm Đại nghe cô nói, nụ cười trên môi vẫn chưa hề biến mất.

Thẩm Nhung muốn đuổi người đi cũng khó.

Thẩm Đại nữ sĩ thật sự không có khúc mắc, hay là đang diễn kịch, Thẩm Nhung hiểu rõ.

Kể cả tại sao bà lại làm như vậy, Thẩm Nhung cũng hiểu.

Nàng cảm thấy có chút không cần thiết phải ra phòng khách chen lấn với họ, cho nên nàng vào bếp gọt trái cây.

Nàng có vẻ không hợp với việc bếp núc, nàng cắt một quả cam thành từng miếng lớn nhỏ, có chút không đều, suýt nữa cắt vào tay, một tai dị ứng của nàng vẫn còn ngứa.

Thẩm Nhung đang bực bội thì đột nhiên con dao trong tay bị lấy đi.

Không cần nhìn lại, mùi nước hoa "Cô nữ" đã tràn ngập khứu giác của nàng.

"Ra ngoài đi."

Thịnh Minh Trản gọn gàng cắt nửa quả cam còn lại, sau đó lấy một quả táo, gọt vỏ, bỏ lõi, cắt thành từng miếng: "Tết nhìn thấy máu là điềm xấu".

Trong suốt quá trình, Thẩm Nhung không hề nhìn cô một cái.

"Ai mà cắt cam còn có thể thấy máu?"

"Lần đó về nhà ông bà ăn Tết Trung thu, ai là người cắt đứt tay khi cắt bánh trung thu?"

"... Thịnh Minh Trản, trí nhớ của chị thật tốt, còn nhớ hết những chuyện này."

Thịnh Minh Trản nhún vai, không trả lời.

Thẩm Nhung biết đây là bởi vì cô cảm thấy mình có tuyệt đối chiếm ưu thế, để Thẩm Nhung tùy ý mắng cô.

Thật khó chịu.

Khi biết quá rõ về ai đó thật khó chịu, có thể nhận được tất cả những lời trào phúng không tiếng động.

Trong chớp mắt, Thịnh Minh Trản đã cắt xong một đĩa trái cây lớn.

"Trước xem mẹ có ăn được không, không thì ép lấy nước."

Lúc Thịnh Minh Trản đang nói, Thẩm Nhung phát hiện trên quầy có một máy ép trái cây.

Thẩm Nhung một tay chống mặt bàn, nghĩ đến Dương Thịnh và Mâu Lê, đầu óc có chút phiêu đãng.

Trong căn phòng được bật máy sưởi, Thẩm Nhung chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, không chú ý đến dây ở một bên vai đang từ từ trượt xuống.

"Thịnh Minh Trản." Thẩm Nhung dự định thăm dò cô một chút, "Nhìn chị mỗi ngày đều khá rảnh rỗi, sau khi về nước làm việc ở đâu? Không cần ở bên bạn gái sao?"

Thịnh Minh Trản cất dao đi, không thèm nhìn Thẩm Nhung: "Không biết thăm dò thì đừng thăm dò, muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Thẩm Nhung: "..."

Thẩm Nhung quả thực không phải là người nói vòng vo, hư tình giả ý thăm dò người khác đối với nàng là một chuyện rất phí sức.

So với lão hồ ly Thịnh Minh Trản, nàng chỉ là một con thỏ ngốc.

Được rồi, hiện tại đã bại lộ, Thẩm Nhung cũng lười diễn.

"Không biết thăm dò là ý gì? Tôi căn bản không có thăm dò chị, tôi sợ chị cứ đi gặp bạn gái cũ, bạn gái của chị sẽ tức giận, tôi không muốn đánh nhau với Mâu Lê đâu."

Cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng nhìn nàng, ánh mắt có chút âm trầm.

Lau sạch tay, nghiêng người, giơ tay lên, hướng về phía mặt của Thẩm Nhung.

"Chị làm gì vậy."

Thẩm Nhung theo bản năng lùi về phía sau.

Nhưng lùi bước này là một quyết định hết sức sai lầm.

Phía sau nàng là bàn, lưng dưới của nàng đột nhiên áp vào cạnh bàn, khiến nàng theo bản năng kiễng chân lên, nửa ngồi trên mặt bàn.

Cảnh tượng này khiến nàng nhớ đến những lần nàng và Thịnh Minh Trản ở nhà, luôn hôn nhau trong bếp. Thịnh Minh Trản sẽ bế nàng ngồi lên bàn trong phòng tối. Thẩm Nhung môi mặt nóng lên mỉm cười tháo kính của Thịnh Minh Trản xuống, câu cằm kéo cô lại gần. Một khi cô tới thật gần, nàng sẽ kẹp eo cô, dùng ngón tay vò rối mái tóc dài của cô...

Tình huống này giống như là khúc dạo đầu cho sự thân mật mà hai người đã quá quen thuộc.

Thịnh Minh Trản không hề lùi bước vì lời "cảnh cáo" của nàng, mà lại tiến thêm một bước. Tay trái áp sát mặt Thẩm Nhung, tay phải hướng về phía eo nàng.

Thịnh Minh Trản!

Khi Thẩm Nhung muốn đẩy cô ra, nàng phát hiện tay phải của Thịnh Minh Trản không làm xằng làm bậy, mà là đặt lên bàn, gián tiếp dùng cánh tay giữ thăng bằng cho nàng.

Cùng lúc đó, tay trái của cô hạ xuống, kéo dây áo đã rơi xuống cánh tay nàng lên, đưa nó về vị trí cũ.

Hơi ấm trên đầu ngón tay khi cô chạm vào, Thẩm Nhung ngơ ngác nhìn Thịnh Minh Trản trước mặt.

"Nếu là bạn gái cũ thì nên chú ý chút."

Thịnh Minh Trản nhanh chóng kéo ra khoảng cách với nàng.

Thẩm Nhung: "..."

Nàng không có cách nào phản bác, thậm chí còn không để ý dây áo rơi xuống khi nào.

"Hơn nữa, Mâu Lê và tôi không phải là loại quan hệ đó."

Thẩm Nhung sờ vào dây áo được Thịnh Minh Trản kéo lại, nghi ngờ hỏi: "Không phải là mối quan hệ đó sao?"

Thịnh Minh Trản đút tay vào túi áo khoác, đứng trước bếp tránh xa Thẩm Nhung, nghịch nghịch chiếc nhẫn của Thẩm Nhung trong túi.

"Không có bạn gái, sau khi chia tay em về sau không có bạn trai hay bạn gái."

Đầu ngón tay của Thịnh Minh Trản bao phủ chiếc nhẫn, lòng bàn tay liên tục cọ xát chiếc nhẫn.

Là như vậy sao.

Thẩm Nhung thầm nghĩ, mình thật sự hiểu lầm rồi.

"Tôi chỉ nói vậy thôi." Thẩm Nhung nhịn không được nở nụ cười trên môi, "Nếu chị muốn ở bên Mâu Lê thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, không cần phải đợi đến bây giờ."

Thịnh Minh Trản đang chờ xem Thẩm Nhung còn có thể nói cái gì khó xử hơn.

Thẩm Nhung cầm ly nước trong tay uống một ngụm: "Nhưng sao chị không tìm bạn gái? Đã nhiều năm như vậy rồi."

Quả nhiên là càng ngày càng thích ăn đòn.

Vốn dĩ Thịnh Minh Trản muốn trả lại chiếc nhẫn cho Thẩm Nhung, nhưng khi nghe nàng nói như vậy, động tác dừng lại, không lấy chiếc nhẫn kia ra.

Chiếc nhẫn trượt khỏi đầu ngón tay, rơi vào túi.

"Gần đây tôi bận, không có thời gian." Thịnh Minh Trản đẩy kính lên, lãnh đạm nhún vai, "Hơn nữa, bóng ma tâm lý mối tình trước của tôi quá lớn, cho nên tôi không muốn tìm."

"Ò."

"Còn em thì sao, sao lại không yêu đương?"

Thẩm Nhung nhún vai giống như Thịnh Minh Trản.

"Cũng vậy, bóng ma tâm lý của tôi cũng không hề nhỏ."

Thịnh Minh Trản gật đầu, Thẩm Nhung "Ừm" một tiếng, hai người ngầm kết thúc cuộc trò chuyện khó chịu này.

Một người cầm ly nước, một người cầm đĩa trái cây cùng nhau đi về phía cửa.

Hai người đều bị đối phương chọc tức, bước đi hỗn loạn, chen lấn nhau ở cửa.

"Thẩm tiểu thư đi trước đi."

"Không không, Thịnh tiểu thư đi trước..."

Thẩm Nhung còn chưa kịp khách khí xong, "Thịnh tiểu thư" đã đi trước nàng.

Thẩm Nhung thầm mắng sau lưng cô.

Ngồi một lúc, cô lau người cho Thẩm Đại mới rời đi, Thịnh Minh Trản đưa cho Thẩm Nhung một tờ giấy từ khách sạn có viết chữ "Light".

Thẩm Nhung cầm giữa các ngón tay, tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.

Thịnh Minh Trản liếc nhìn tai Thẩm Nhung vẫn còn dị ứng, nói: "Tôi nói cho em cũng không nhớ được."

Sau đó, cô rời đi.

Thẩm Nhung đứng ở cửa do dự hồi lâu, cuối cùng sau khi tra trên mạng nàng mới nhận ra.

Không phải "Light" là loại keo không gây dị ứng mà nàng đã sử dụng sao?

Tâm trạng của Thẩm Nhung đêm đó dao động.

Nàng ít nhiều cảm thấy những khúc mắc trong nội tâm của Thịnh Minh Trản cũng giống như nàng.

"Sao lại nóng thế này?"

Khi Thẩm Nhung đi vào phòng, nàng dùng một tờ giấy để quạt.

Tại sao tai bên kia cũng đỏ?

Dị ứng có thể lây sao? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro