Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười giờ tối, Thẩm Đại được Thẩm Nhung dìu ra khỏi phòng tắm, thân thể đang hỗn loạn cuối cùng cũng tạm thời lấy lại được chút bình tĩnh.

Cũng giống như mọi ngày trong năm nay, Thẩm Đại hao hết sức lực để chống chọi với bệnh tật, đi ngủ sớm.

Thẩm Nhung đỡ bà lên giường, mùa đông nhưng lại đổ mồ hôi khắp người.

Nàng thực sự thắc mắc tại sao Thịnh Minh Trản cũng là phụ nữ mà lại mạnh như vậy, có thể dễ dàng bế Thẩm Đại.

Kỳ thực, Thẩm Nhung vốn đã mạnh hơn phụ nữ bình thường nhờ luyện tập khiêu vũ, nhưng so với Thịnh Minh Trản thì nàng vẫn kém hơn.

Thẩm Nhung tắm rửa xong, liền nằm xuống bên cạnh Thẩm Đại.

Nàng đặc biệt chọn căn phòng một phòng ngủ, không chỉ tiết kiệm tiền mà còn để nàng dễ dàng chăm sóc Thẩm Đại hơn.

Những ngày này, nàng giống như đã trở lại thời còn rất nhỏ, ngủ chung giường với mẹ.

Điều khác biệt là lúc còn nhỏ là Thẩm Đại chăm sóc nàng, nhưng bây giờ thì ngược lại.

Thẩm Đại dần chìm vào giấc ngủ, Thẩm Nhung nhìn khuôn mặt bị ánh đèn đêm bao phủ, yếu ớt đến mức tưởng chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Thẩm Đại tựa hồ đang ngủ say, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó, mở mắt nhìn Thẩm Nhung bên cạnh.

"Sao vậy, nhìn ta làm gì."

Thẩm Nhung đỡ đầu, nghiêng người, chăm chú nhìn Thẩm Đại, mỉm cười với bà.

"Mẹ muốn đi cùng chị ấy thì đi đi, chị ấy cũng là con gái của mẹ, con không có ghen tị."

Thẩm Đại không nói một lời, nhưng Thẩm Nhung lại hiểu ý, bà muốn cười mắng, nhưng toàn thân lại vô cùng đau nhức.

"Không sao cả. Ngày mai mẹ cùng Thịnh Minh Trản đi khám, chị ấy tận tâm chăm sóc mẹ, còn giỏi hơn con, con rất yên tâm. Ngày mai con phải đi diễn tập, chúng ta có thể vượt qua khó khăn này đều hoàn toàn tùy thuộc vào vở kịch này, ký hợp đồng rồi nên con sẽ cố gắng hết sức, nếu không thì con đã ở lại chăm sóc người rồi. Ngày mai buổi tập sẽ kết thúc vào lúc ba giờ chiều, vừa kết thúc con sẽ đi tìm người ngay."

Thẩm Nhung có cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ - mặc dù nàng chưa từng dỗ dành một đứa trẻ nào, thậm chí là bất kỳ ai.

Nhưng cũng không phải là không biết cách dỗ dành người.

Chỉ là học hỏi sự nuông chiều ôn nhu của Thịnh Minh Trản đối với nàng trước kia.

"Mẹ không sao, con đừng lo lắng, con cứ lo việc của mình đi. Chỉ cần trong lòng con không cảm thấy vướng mắc vì Minh Trản là được."

"Mẹ yên tâm, không có vướng mắc, mẹ có để ý không? Từ khi chị ấy trở về, tâm trạng của mẹ rất tốt, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều. Người cứ ở cùng chị ấy đi, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho người, đừng nói là ở cùng chị ấy, tám chiếc kiệu hoa lớn đưa chị ấy tới thì con cũng sẽ tự mình đưa."

Thẩm Đại cười yếu ớt.

Thẩm Nhung thích nhìn bà cười.

Thẩm Nhung từng cho rằng tiếng cười là cảm xúc bình thường và thoải mái nhất.

Cười khi vui, cười khi xấu hổ, cười khi giao tiếp, thậm chí là cười khi tức giận.

Sau khi Thẩm Đại lâm bệnh, nàng mới nhận ra là cười khó đến nhường nào.

Những người đang đau đớn cùng cực, không có khí lực cũng như khả năng để có những cảm xúc khác ngoài nỗi đau.

Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Đại cười, Thẩm Nhung lại tưởng tượng bà có thể có được hơi thở lâu hơn một chút.

Thẩm Đại nắm tay Thẩm Nhung, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay của nàng, thấp giọng nói:

"Ngay từ đầu là lỗi của mẹ, ta không nên làm vậy... người sắp chết cái gì cũng nghĩ rõ ràng. Tiểu Nhung, con nói thật với mẹ đi, con có trách ta không?"

Thẩm Nhung cảm thấy khó chịu vì lời nói đầy ân hận của mẹ mình.

Nàng biết Thẩm Đại trước nay chưa bao giờ là người sẽ hối hận.

Khi ly hôn, khi chiến tranh lạnh với ông bà, khi bị lừa gạt, bà chưa bao giờ nói một lời "hối hận".

"Mẹ, sao người lại nhắc đến chuyện này? Giữa con và Thịnh Minh Trản có rất nhiều chuyện không thể lý giải, không chỉ có sự phản đối của người."

Thẩm Đại giống như nghe được điều gì đó rất bất ngờ đối với bà.

"Vậy thì tại sao? Con và Minh Trản lớn lên cùng nhau như hình với bóng, bảo vệ đối phương như vậy, tại sao..."

"Có lẽ là không hợp."

Không muốn lộ ra bộ dáng yếu đuối của mình trước mặt Thẩm Đại, Thẩm Nhung xoay người nằm thẳng trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Tư thế này có thể giúp nước mắt đọng lại trong mắt một thời gian, ngăn chúng không dễ dàng rơi xuống.

"Làm người nhà, làm chị em, làm bạn bè đều tốt. Làm người yêu thì cãi nhau là điều khó tránh khỏi, cho dù lúc đầu mẹ không phản đối thì hôm nay con và chị ấy cũng sẽ bất hòa."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đại nghe Thẩm Nhung nói về mối quan hệ tình nhân giữa nàng và Thịnh Minh Trản.

Thẩm Đại luôn cho rằng chính vì sự phản đối kịch liệt của bà mà hai người phải chia tay.

Không nghĩ tới......

"Con và Minh Trản..."

"Con và chị ấy làm việc cùng nhau đã lâu, càng làm việc chung càng có bất hòa, chung quy không được nữa... Cuối cùng là mẹ không ủng hộ, coi như đó là thời cơ để bọn con chia tay, rất tốt."

Lần đầu tiên Thẩm Đại phát hiện, thế mà bà không phân biệt được con gái mà mình mang thai mười tháng nói thật hay nói dối để an ủi bà.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thẩm Nhung vẫn đang nghĩ.

Trong suốt những năm con và Thịnh Minh Trản ở bên nhau, thậm chí là đến bây giờ, trên thế giới này chỉ có không quá ba người biết hai người đã từng yêu nhau.

Mà cho tới bây giờ con cũng chưa từng nói yêu chị ấy.

Thật buồn cười.

.

Ngày hôm sau Thịnh Minh Trản đúng giờ đến đón Thẩm Đại.

Khi cô đến, Thẩm Nhung đang mang tất và mũ cho Thẩm Đại, nàng khom lưng tìm khăn quàng cổ, cuối cùng tìm thấy trên chiếc ghế đẩu thấp ở lối vào.

Khi nàng quay lại muốn quàng cho bà, nàng phát hiện Thịnh Minh Trản đã dùng chiếc khăn khác quàng cho bà.

"Bên ngoài tuyết lại rơi rồi, mẹ phải mặc ấm một chút."

Thịnh Minh Trản quấn chiếc khăn thành một vòng đẹp đẽ và ấm áp dưới cằm Thẩm Đại.

Một chiếc khăn quàng cổ có thêu chữ "T" quen thuộc ở đuôi.

Thẩm Nhung nhìn chiếc khăn rồi nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản giúp Thẩm Đại sửa sang quần áo, lúc đi vừa đẩy xe lăn vừa nói với Thẩm Nhung: "Tiện đường, có cần tôi đưa em đến Trường Nhai không?"

Thẩm Nhung vừa định nói: "Không cần, tôi tự đón taxi."

Thịnh Minh Trản không đợi nàng mở miệng đã nói: "Không cần thì thôi, mẹ, con bế mẹ lên."

Thẩm Nhung: "..."

Giỏi lắm, còn trả lời thay tôi.

Đúng là một người yêu cũ ân cần.

Nếu lần sau không muốn hỏi thì không cần phải hỏi.

Thẩm Đại nhìn hai người âm thầm cãi nhau, có chút không biết làm sao, không khỏi thở dài.

"Hai đứa này, đều là ngoài miệng không tha người, cảm giác như quay lại hơn mười năm trước, khi Minh Trản lần đầu tiên đến nhà chúng ta... lúc đó hai đứa cũng như thế này."

Lời nói của Thẩm Đại khiến cả Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung đều trầm mặc.

Cũng may Đồ Dĩnh gõ cửa kịp thời, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

"Chào dì! Chào Thẩm tiểu thư! Con tên Đồ Dĩnh!"

Đồ Dĩnh có mái tóc ngắn gọn gàng, phần đuôi hơi cong. Nàng ấy có đôi mắt tròn và khuôn mặt đáng yêu, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, là cô gái được phụ nữ trung niên và người già yêu thích.

Thẩm Đại và Thẩm Nhung cùng nhau đáp lại lời chào, ánh mắt Thẩm Nhung vô cùng mờ mịt nhìn Đồ Dĩnh trong chốc lát.

Thịnh Minh Trản nói: "Trợ lý của tôi."

Thẩm Nhung ngước mắt lên, chớp chớp mắt: "Giải thích làm gì."

"Nếu không giải thích, người yêu cũ nào đó sẽ nghĩ nhiều, đi thôi."

"..."

.

Thịnh Minh Trản đưa Thẩm Đại đến nói chuyện với bác sĩ Phong, dành phần lớn thời gian trong ngày để làm các cuộc kiểm tra khác nhau. Bác sĩ Phong đã lập ra một kế hoạch điều trị, hy vọng bà có thể sớm nhập viện bắt đầu điều trị.

Trò chuyện xong, Thịnh Minh Trản đẩy Thẩm Đại đi thư giãn trong khu vườn nhỏ của bệnh viện.

Đồ Dĩnh đi theo, cúi đầu xử lý công việc trên máy tính bảng.

Thịnh Minh Trản kéo chiếc mũ len trên đầu Thẩm Đại để tránh lạnh, đồng thời trấn an bà không nên có quá nhiều gánh nặng tâm lý.

"Chỉ có tích cực chữa trị mới có thể đánh bại bệnh tật. Như người thấy đấy, môi trường ở đây rất tốt, bồi giường cũng thuận tiện, con với Thẩm Nhung đều sẽ chăm sóc người."

Thẩm Đại được quấn chặt trong chiếc áo khoác dày mà Thịnh Minh Trản chuẩn bị cho bà, nhưng xương cốt vẫn đau nhức và lạnh buốt.

Bà đã chán nói những câu như "ta chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi", nhận ra việc nói những lời đó chẳng có ích lợi gì ngoại trừ làm người không vui, cho nên bà không nói nữa.

"Hiện tại ta không có tâm nguyện gì." Thẩm Đại chịu đựng đau đớn một hồi chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn có thể nhìn hai đứa nhiều thêm một ngày, một ngày nào đó, khi ta đi rồi, hai đứa sẽ là người thân chân thành với nhau nhất trên thế giới này."

Thịnh Minh Trản cởi găng tay lông cừu, dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa vai Thẩm Đại, yên lặng an ủi bà.

Thẩm Đại suy nghĩ một chút, vẫn muốn nói: "Con đó, con biết tính tình em gái Tiểu Nhung của con, đều bị ta làm hư, nhưng mà..."

"Không cần nói nữa đâu mẹ." Thịnh Minh Trản dừng một chút rồi nói: "Con cũng hiểu em ấy giống như người."

Tuy Thẩm Đại bị bệnh nặng nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, miễn là cơn đau không đến cực điểm.

Bà hiểu rõ cô con gái mình đã nuôi lớn nhất.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều như vậy.

.

Khi Tết đang đến gần, Thẩm Đại được điều trị tại bệnh viện số 3 vài ngày, tình trạng nôn mửa và đau đớn của bà đã trở lại.

Khi có tinh thần một chút liền bắt đầu nghĩ về mọi thứ, con người chính là như vậy.

Thẩm Đại thường xuyên cùng Thẩm Nhung nói chuyện xưa cũ trong Thẩm gia.

Thẩm Nhung hiểu rằng bản chất con người là thích hồi tưởng về quá khứ khi mình già yếu.

Khi bán nhà, nàng lấy hết đồ kỷ niệm ra, xem qua album, đếm hết đồ cũ, Thẩm Đại vẫn đang nghĩ về ngôi nhà.

Bà đã nhiều lần nhắc tới muốn về nhìn một chút, thậm chí là nhìn từ xa.

Đừng nói Thẩm Đại kiếm từng xu nuôi hai cô con gái trong ngôi nhà đó, ngay cả bản thân Thẩm Nhung cũng dành nhiều tình cảm cho ngôi nhà có nhiều dấu vết trưởng thành của mình.

Thẩm Nhung ngồi bên cửa sổ mở WeChat, tìm "1".

...

Trong khoảng thời gian này, Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung thay phiên nhau chăm sóc Thẩm Đại trong bệnh viện, cho Thẩm Nhung có rất nhiều thời gian làm việc.

Sáng sớm Thịnh Minh Trản ở bệnh viện, buổi chiều Thẩm Nhung đến tiếp quản, cô liền đến club của Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ nói hôm nay muốn mời cô ăn cơm, Tiểu Quân cũng đến.

Trước khi bữa ăn được dọn ra, Lâm Chỉ đã đầy oán giận nói với Thịnh Minh Trản: "Cậu không biết một tháng qua mình đã trải qua những gì đâu."

Thịnh Minh Trản nghe nàng nói rằng nàng và Tiểu Quân cùng nhau viết kịch bản, hiếm khi cả hai đều hài lòng. Sau khi hoàn thành với tâm huyết cao độ, đã được đưa vào xét duyệt.

Nhạc kịch ra rạp phải qua khâu xét duyệt kịch bản ngay từ đầu dự án.

Việc xét duyệt này phải thông qua Ủy ban biên kịch Trường Nhai, ủy ban biên kịch thành phố N, sau đó xét duyệt cuối cùng ở cấp cao hơn. Chỉ khi cả ba lần xét duyệt đều được thông qua thì bước chuẩn bị tiếp theo mới có thể bắt đầu.

Trong giới biên kịch, ba vòng này được gọi đùa là "Tam đường hội thẩm".

Người ta nói gần đây việc xét duyệt của tam đường hội thẩm càng trở nên nghiêm ngặt hơn trong năm qua. Tác phẩm cuối cùng của Lâm Chỉ là <Nhữ Ninh> cách đây vài năm, nàng vẫn chưa được rửa tội từ chính sách mới.

Lần rửa tội này suýt chút nữa đã lột bỏ một lớp da của nàng và Tiểu Quân.

"Trong kịch bản của mình, nhân vật chính là kỹ nữ, kể về câu chuyện một kỹ nữ ngộ sát giết chết khách làng chơi đã ngược đãi cô ấy, sau đó phải sống lưu vong." Lâm Chỉ nói với Thịnh Minh Trản, "Rõ ràng đây là chỉ trích xã hội cũ độc ác, phải không? Kết quả là trực tiếp bị Ủy ban Biên kịch Trường Nhai trả về, còn không qua được một vòng, cậu đoán xem lý do là gì?"

Nàng biết chắc chắn Thịnh Minh Trản sẽ không đoán được nên nàng tự mình nói ra.

"Thế mà nói với mình, nhân vật chính không thể giết người, nhưng cô ấy là nhân vật chính thuộc loại phản diện, bị ngược đãi, tính cách vặn vẹo, tại sao không thể giết người? Cô ấy suýt bị người khác giết mà không thể tự vệ chính đáng sao? Ừm... vì vượt qua xét duyệt, mình nhịn, mình đổi thành khách làng chơi kia không thật sự bị giết, là vì hãm hại nhân vật chính nên mới chết, lần này được chưa?"

Tiểu Quân dài giọng đáp, tựa như đang hát đệm: "Aiz --- kết quả là lại bị trả về."

Lâm Chỉ vỗ bàn, "Lý do lần này càng kỳ quái hơn, nói rằng nhân vật chính không được phép hút thuốc, nhưng cô ấy là kỹ nữ mà, không hút thuốc không uống rượu thì sao có thể làm kỹ nữ được? Đó là tiểu thư đài cát thì đúng hơn! Tức chết đi được!"

Thịnh Minh Trản: "Vậy cậu lại đổi nữa à?"

Lâm Chỉ trợn mắt, "Đổi, có thể không đổi sao? Tiền đặt cọc đã thu một nửa, cũng không thể để sếp nhìn chằm chằm. Được rồi, không hút thuốc thì không hút thuốc, mình có thể đổi được. Lần này Ủy ban biên kịch Trường Nhai đã cho thông qua, đến Ủy ban biên kịch thành phố N. Cậu đoán xem?

Thịnh Minh Trản: "Lại bị trả về."

"Sao cậu lại thông minh như vậy? Vừa đoán đã trúng." Lâm Chỉ cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đã không còn bình thường nữa, "Mình được biết rằng nhân vật nữ chính trong các bộ phim cổ trang không thể cởi đến nút thứ ba. Còn mình là kỷ nữ... à không, nhân vật chính của mình là kỷ nữ, còn là kỹ nữ trong lịch sử hư cấu, còn phải có tam tòng tứ đức sao? Làm sao vậy chứ, chẳng lẽ dứt khoát ghi trong tóm tắt nói cô ấy còn trinh à!"

Thịnh Minh Trản nói đùa: "Tôi nghĩ sẽ có tác dụng đấy."

Lâm Chỉ: "..."

Tiểu Quân ở một bên cười vui vẻ, xoa xoa thái dương đau nhức nói: "Thật sự là có đủ điều kiện, nhưng nhìn từ bên ngoài, có thể thấy được xét duyệt rất tỉ mỉ, những lão tiền bối nửa thân chôn dưới mồ vẫn còn có thể mang kính lão tận tâm làm việc, tốn sức liên tưởng từng câu từng chữ. Lâm Chỉ, chị phải học hỏi từ họ đấy."

Lâm Chỉ không biết có nên thừa nhận hay không, dừng hồi lâu rồi nói: "Mình vốn định từ bỏ không làm, nhưng nửa đêm nhà đầu tư tìm tới cửa, còn tận tâm khuyên bảo mình cả đêm. Nhìn tư thế kia giống như nếu mình không đồng ý tiếp tục đổi thì anh ta sẽ nháo mình ba bữa cơm một ngày. Không có cách nào, nút thắt muốn mở thì mở, cũng không quan tâm thiết lập nhân vật có hợp lý hay không, miễn có thể diễn là được."

"Mình lại sửa lại một lần, vượt qua vòng thứ hai, lại đến chung thẩm của tam đường hội thẩm..."

Lâm Chỉ còn chưa nói xong, Tiểu Quân đã cười lên.

Lâm Chỉ nhìn nàng ấy, nàng ấy càng cười lớn hơn.

Thịnh Minh Trản có chút tò mò: "Chung thẩm nói thế nào?"

Lâm Chỉ nói: "Chung thẩm đưa ra rất nhanh, không hổ là vòng xét duyệt cuối cùng, hai ngày làm việc đã xong, quả thực là thần tốc. Khi mình xem phản hồi, rõ ràng là ngắn gọn có lực - nhân vật chính không thể làm kỹ nữ."

Tiểu Quân ôm bụng, gần như cười bò trên mặt đất.

Thịnh Minh Trản cũng hiếm khi cười thành tiếng, tóm gọn lại bằng một từ: "Thảm."

Lâm Chỉ đột nhiên đứng lên, "Sớm biết thế này, tại sao mình lại phải phí sức qua năm quan chém sáu tướng làm gì cơ chứ? Trực tiếp đổi thành phim dân quốc, nữ chính của chúng ta sẽ được đổi thành một đảng viên ngầm đầy vẻ vang. Cốt truyện đều được sắp đặt vào mùa đông, áo khoác mùa đông quấn chặt thành ba lớp, đừng nói là cúc áo, ngay cả cổ cũng không bị lộ. Cũng không giết người, tất cả đều đánh nửa cái mạng thì thôi."

"Sau đó thì sao, qua không?"

"Qua, chưa đầy nửa tháng đã qua, sếp khen năng lực của mình, mình cũng cảm thấy bản thân có thể làm tốt."

Thịnh Minh Trản vỗ nhẹ vào cánh tay nàng, đưa ly rượu cho nàng.

Lâm Chỉ một hơi uống hết, cũng lười nói thêm gì nữa, quay đầu hỏi Thịnh Minh Trản: "Dạo này dì Thẩm Đại thế nào rồi?"

"Tôi đã đưa bà ấy đến bệnh viện số 3 để thử phương án điều trị mới rồi."

"Bệnh viện số 3 rất tốt, hy vọng sẽ cải thiện, hai ngày nữa mình làm xong việc sẽ đến thăm dì."

Ba người nói chuyện được một lúc, điện thoại của Thịnh Minh Trản rung lên trong túi.

Cô lấy chiếc điện thoại thường ngày của mình ra nhưng không có tin nhắn nào.

Cô lại lấy chiếc điện thoại mới mua ra thì phát hiện "không ngon chút nào" gửi tới.

Không ngon chút nào: [1 nữ sĩ, dịp Tết tới tôi muốn đưa mẹ về 128 Ngàn Dặm Xuân Thu để đón Tết]

Không ngon chút nào: [Có thể không?]

Có thể.

Thịnh Minh Trản thầm nghĩ, khách khí với người lạ mà lại hung dữ với tôi.

Hai tin nhắn này được nhắn riêng lẻ, rõ ràng là Thẩm Nhung nói xong câu đầu tiên liền cảm thấy cứng nhắc nên mới thêm câu tiếp theo.

Cũng chú ý đến giới tính của người lạ.

1: [Có thể]

Không ngon chút nào nhanh chóng trả lời.

Không ngon chút nào: [Cảm ơn]

Không ngon chút nào: [Đỏ mặt đáng yêu.jpg]

Thịnh Minh Trản: "..."

Biểu tượng cảm xúc nhặt được từ đâu vậy, không phù hợp với em chút nào.

Thịnh Minh Trản thoát khỏi cuộc trò chuyện của không ngon chút nào, sờ cằm, đẩy kính lên, lại bấm vào, nhìn con thỏ nhỏ đang đỏ mặt ôm má.

Còn tỏ ra đáng yêu với người lạ.

Ngay khi nhìn vào, không ngon chút nào lại gửi một tin nhắn khác.

Không ngon chút nào: [Vậy chị có muốn tới không? Nếu chị tới tôi sẽ chiêu đãi chị]

Đã qua bao lâu rồi mới nhớ đến việc khách khí vậy?

Xem ra Thẩm Nhung vẫn như trước đây, không thăm dò cũng không lấy lòng.

Thịnh Minh Trản thầm nghĩ, em có thể chiêu đãi ai đây? Em cắt trái cây còn phải để tôi cắt giúp.

1: [Tôi là người lạ nên không làm phiền em]

Không ngon chút nào lập tức trả lời: [Được]

Thịnh Minh Trản: "..."

Em giả vờ cũng nên giả vờ tốt một chút chứ.

Bên này không có động tĩnh gì, một lúc sau điện thoại của Lâm Chỉ vang lên.

Sau khi Lâm Chỉ nói "alo" lại nhìn Thịnh Minh Trản với ánh mắt khó nói.

Thịnh Minh Trản: "?"

Lâm Chỉ nói: "... Tổ tông ơi, khi nào ngài mới kéo Thẩm đại tiểu thư ra khỏi danh sách đen hả? Thẩm đại tiểu thư hỏi ngài có muốn về đón Tết cùng dì Thẩm không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro