Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần cuối năm, mọi công việc sắp dừng lại.

Mọi người bắt đầu vui mừng hớn hở chuẩn bị đón năm mới - ngoại trừ những người xui xẻo.

Dương Thịnh sụp đổ gần như xảy ra chỉ sau một đêm.

Nghe nói hắn đã thiệt hại hơn mười tỷ, còn kéo một đám người xuống nước, cùng hắn gặp xui xẻo lớn.

Những người đòi nợ chặn hắn từ văn phòng đến cửa nhà. Không còn đường thoát, hắn ngồi trên bậu cửa sổ phòng ngủ trên tầng 18 hơn nửa ngày, nản lòng thoái chí muốn nhảy xuống nhưng lại không đủ can đảm. Cuối cùng, hắn bị lính cứu hỏa từ tầng trên hạ xuống đá vào phòng, ngã đến não chấn động.

Đoàn kịch <Lay động toàn thành> không hổ là những người trẻ tuổi, có thể làm tâm điểm của cơn bão tin đồn.

Vào ngày cuối cùng của năm, kỹ thuật được tổng hợp, Thẩm Nhung thụ động bù đắp tất cả những giai thoại ít người biết đến trong giới nhạc kịch.

Gần đây Dương Thịnh trở thành chủ đề nóng trên Trường Nhai, đi đến đâu cũng có người đưa tin tức mới nhất về hắn, rót vào tai Thẩm Nhung.

Có người nói rằng hắn bị lính cứu hỏa đá một cước làm não chấn động, có lẽ sẽ không bao giờ hồi phục, còn hại bị bệnh tâm thần, thấy người liền cắn, không biết có phải là hắn giả điên để trốn nợ hay không.

"Nghe nói những người trong dự án bất động sản Cửu Đằng đang ép buộc ông ta."

"Cũng đúng, xảy ra chuyện lớn như vậy tất nhiên là muốn tìm người chết thay. Dương Thịnh này làm mưa làm gió ở Trường Nhai nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị đồng bọn tấn công."

"Các nhà tư bản tụ tập nhau vì lợi nhuận, chắc chắn sẽ vì lợi mà tán, trở mặt thành thù!"

"Nhưng tôi cũng nghe nói các đại lão tham gia vào dự án bất động sản này cũng đang rất thảm. Nếu Dương Thịnh không sống được, có lẽ họ sẽ phải cắt đuôi để tồn tại. Đặc biệt là sáng tác Hoan Nhạc, tổn thương nguyên khí nặng nề! Mâu Đông Thăng tức giận đến mức phải nhập viện."

...

Sau khi Khương Triết Thành tới tặng mọi người một đống quà năm mới, đoàn kịch tạm thời giải tán, mọi người về nhà đón Tết.

Khương Triết Thành muốn một mình mời Thẩm Nhung ăn cơm, nói là thỉnh tội.

Thẩm Nhung biết hắn thỉnh tội là có ý gì.

Lúc đầu, hắn hoàn toàn bất chấp ý kiến của Thẩm Nhung, cưỡng ép công bố. Sau đó, sau khi làn sóng video quảng cáo đầu tiên của <Lay động toàn thành> được tung ra, chúng bị nghi ngờ là kém chất lượng, bị mọi người chế giễu.

Dù trong video đó chỉ có một vài cảnh của Thẩm Nhung nhưng giới phê bình vẫn coi đây là tâm điểm chỉ trích và điên cuồng công kích.

Nàng vốn đã mất đi rất nhiều người hâm mộ, nhưng lần này nàng lại bị dẫn dắt để mọi người thất vọng về mình.

Thẩm Nhung đã xóa tất cả các ứng dụng nền tảng xã hội lớn khỏi điện thoại, không nhìn tới, chỉ làm việc của riêng mình.

Nhưng người lướt sóng 5G Khương Triết Thành đều nhìn vào trong mắt, cảm thấy rất áy náy, muốn mời Thẩm Nhung một bữa cơm, sau đó đưa một phong bì lớn để bày tỏ tâm ý của mình.

Thẩm Nhung suy nghĩ rất rộng rãi.

"Không cần, không sao đâu. Mặc dù lúc đầu là các anh làm loạn, nhưng cuối cùng là tôi tự lựa chọn vở kịch này. Vì tôi đã tự chọn nên anh cũng không có gì phải áy náy. Nếu thực sự là lương tâm bất an, vậy để cho nhóm vũ công thêm mấy buổi tập đi. Năm sau sẽ lên sân khấu mà còn nhảy sai, nếu vào kịch trong tình trạng này sẽ bị cười nhạo. Vậy đi, chúc mừng năm mới."

Thẩm Nhung tạm biệt Khương Triết Thành rồi đi đến một ngã tư, có chỗ đỗ xe nên dễ bắt taxi, khi nhìn liền thấy có hơn năm mươi người đang xếp hàng trước mặt.

Hôm nay trời lại hạ nhiệt.

Theo dự báo thời tiết, năm nay nhiệt độ ở thành phố N thấp nhất kể từ năm 1951.

Chóp mũi của Thẩm Nhung đỏ bừng vì lạnh, một cơn gió lạnh gần như làm đóng băng đôi mắt của nàng.

Cũng may hôm nay nàng có quàng khăn nên có thể bảo toàn tính mạng.

Trạm xe buýt hơi xa, lúc này có lẽ tàu điện ngầm có thể trực tiếp làm người chen vào Lục Đạo Luân Hồi.

Khi nàng đang suy nghĩ nên chịu đựng gió tuyết đến trạm xe buýt, hay tìm một quán cà phê ấm áp đợi xe buýt thì một chiếc ô tô lao tới dừng lại trước mặt nàng.

Thẩm Nhung đút hai tay vào túi áo khoác ngoài, cằm và miệng bị chiếc khăn lớn quấn quanh cổ che lại, đôi mắt hơi mở to.

Sau khi cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt của Thịnh Minh Trản lộ ra.

Hôm nay Thịnh Minh Trản không để tóc buông xõa, buộc mái tóc đen dài lên trông sắc bén lại gọn gàng.

Dáng vẻ nghiêm túc thận trọng trông không giống một người có hảo tâm đến đón ai đó, có cảm giác nếu như lên xe của cô sẽ bị đưa đến nơi hoang vắng chôn sống.

Lực chú ý của Thịnh Minh Trản đặt ở chữ "T" trên khăn quàng cổ của Thẩm Nhung vài giây, sau đó chuyển lên mặt nàng với vẻ mặt nghi hoặc——

Sao còn không lên xe?

Thẩm Nhung cũng không thèm khách khí với cô, vòng qua bên kia, ngồi vào ghế phụ.

"Tôi không muốn cho chị có cảm giác chị là tài xế trực tuyến." Thẩm Nhung vừa lộ ra ý cười từ thiện vừa thắt dây an toàn, "Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Thịnh Minh Trản nhìn nàng.

Ngồi rồi mới hỏi, chém trước tâu sau.

Thịnh Minh Trản dứt khoát không để ý tới nàng, khởi động xe.

"Mẹ nói hôm nay khó đón xe nên bảo tôi đến đón em. Đồ Dĩnh và Tần Duẫn đều ở cùng mẹ trong bệnh viện, lát nữa chúng ta đi mua pháo hoa, cất ở khách sạn trước."

Thẩm Nhung lễ phép nói: "Được."

Ừm ừm, tôi biết không phải chị muốn tới đón tôi.

.

"Nhưng, mua pháo hoa? Không phải đã không được đốt từ lâu rồi sao?"

"Có thể đốt ở ngoại ô, ở trong nhà cũng có thể nhìn thấy, tôi sẽ lo liệu, em không cần nhọc lòng."

Thẩm Nhung khách khí ngọt ngào nói: "Vậy đi!"

Cả hai đến điểm bán pháo hoa được chỉ định mua pháo hoa.

Thịnh Minh Trản bảo Thẩm Nhung chọn, Thẩm Nhung chọn mấy cái, đều là chọn những cái trước kia bọn họ cùng nhau đốt.

Thẩm Nhung nói: "Đừng nhạy cảm, chỉ là tôi quen thuộc những thứ này, Thẩm Đại nữ sĩ thích nên tôi mới chọn."

"Tôi có nói gì sao?"

"Không nghĩ nhiều thì tốt."

Khi Thẩm Nhung cầm điện thoại muốn thanh toán thì Thịnh Minh Trản đã quét mã QR trước.

"Cảm ơn Thịnh tiểu thư."

Thẩm Nhung lễ phép cảm ơn cô, khi nhận lấy túi đựng pháo hoa, thân thể nàng nghiêng về phía trước, khăn quàng cổ đúng lúc bị tuột ra, một hương thơm bị gió thổi qua, chui vào trong khứu giác của Thịnh Minh Trản.

Có mùi giống như "cô nữ".

Thẩm Nhung không có loại bỏ mùi nước hoa mà Thịnh Minh Trản đã cố ý xịt lên.

Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thẩm Nhung.

Ánh đèn rơi vào đôi mắt chuyên chú của Thịnh Minh Trản, giống như hai ngọn lửa, tỏa ra hơi nóng mơ hồ.

Mua pháo hoa xong, hai người cùng nhau đi về phía xe.

Thẩm Nhung đi phía trước, chiếc áo khoác lông rộng thùng thình càng khiến nàng gầy hơn.

Thịnh Minh Trản khó mà không nhận ra Thẩm Nhung đã gầy đi rất nhiều.

Thịnh Minh Trản không nói một lời, mượn Thẩm Đại trả khăn quàng cổ cho nàng.

Thẩm Nhung cũng không nói một lời, chỉ im lặng tiếp nhận.

Bên ngoài thì hai người ngang nhiên đẩy nhau ra xa, nhưng trong chi tiết, sự im lặng ngầm hiểu lẫn nhau thì lại ăn ý hòa nhập.

Vì dự định trở lại 128 Ngàn Dặm Xuân Thu vào ngày Tết nên Thẩm Nhung đã tìm người đóng gói từ vài ngày trước, đã đặt đồ mới trên mạng.

Đêm nay là đêm cuối cùng họ ở khách sạn M.

Thịnh Minh Trản lái xe xuống gara, đỗ xe rồi đi đến cốp xe lấy pháo hoa.

Thẩm Nhung quyết định đợi cô cùng đi lên.

Nếu không, nhìn thấy hai người về cùng nhưng không lên cùng, Thẩm Đại nữ sĩ nhất định sẽ nghĩ nhiều, lại bắt đầu hối hận nhận sai.

Tết nên không thể để cho ai ngột ngạt.

Thẩm Nhung vốn định tự mình trả tiền, cho nên nàng chọn rất nhiều pháo hoa, lúc này hai tay Thịnh Minh Trản đều bận, xách bốn cái túi nặng trĩu.

Người tốt Thẩm Nhung làm đến cùng, khi đang đi tới muốn giúp cô đóng cốp xe, nàng chợt nhận thấy một nữ nhân đang bước nhanh về phía Thịnh Minh Trản.

Mâu Lê!

Mâu Lê ném túi xách trong tay vào Thịnh Minh Trản, thậm chí nàng còn không có thời gian để suy nghĩ, nàng trực tiếp chặn trước mặt Thịnh Minh Trản, bị túi của Mâu Lê cào xước nghiêm trọng.

Mâu Lê nhìn thấy hai người thực sự đang ở cùng nhau, còn cùng nhau đi mua sắm, sự thân mật đó càng khiến cô ta tức giận hơn.

"Thịnh Minh Trản! Đồ khốn! Đồ khốn!"

Mâu Lê gọi tên Thịnh Minh Trản, lại như đang nổi điên, dùng túi xách đánh thẳng vào mặt của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung bị đánh mấy cái, cảm thấy đau đến sốt ruột liền nắm lấy cổ tay của Mâu Lê.

Thịnh Minh Trản thừa cơ ném túi pháo hoa vào đầu Mâu Lê, khi Mâu Lê giơ tay cản, cô liền đá mạnh vào đầu gối của cô ta.

Mâu Lê cảm thấy xương bánh chè của mình bị một lực rất lớn đá ngược ra sau, một cơn đau nhức dữ dội khiến cô ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi lại vài bước.

Thịnh Minh Trản ôm lấy vai Thẩm Nhung, bảo hộ nàng ở phía sau.

Đầu tóc Mâu Lê rối bù, che đầu gối sắp không thể chống đỡ được nữa, mặt đỏ bừng, không biết là vận động tạo thành hay là bị đau.

Mâu Lê thở phì phò, giọng khàn khàn.

"Thịnh Minh Trản! Đó là chuyện giữa tôi và cô! Sao cô có thể động vào người nhà của tôi! Cô con mẹ nó còn mặt mũi không!"

Khi Thịnh Minh Trản cố tình nói cô có tiếp xúc với dự án Bất động sản Cửu Đằng, Mâu Lê còn tưởng rằng cô muốn đá Mâu gia ra khỏi dự án. Sau khi về nhà, cô ta đã nhắc nhở bố mẹ rằng không được từ bỏ dự án này, để Mâu gia lại đầu tư một số tiền lớn vào đó.

Kết quả là... Thịnh Minh Trản muốn phá hỏng dự án này!

Kết quả là Mâu gia trở thành nạn nhân lớn nhất.

Cơ nghiệp của Mâu gia đã bị Thịnh Minh Trản hủy hoại triệt để, không có cách nào cứu vãn được.

Hôm nay sáng tác Hoan Nhạc nộp đơn xin bảo hộ phá sản, cuộc sống của Mâu Lê tụt dốc.

Cô ta đến đây không phải vì mục đích gì khác ngoài việc trút giận.

Thẩm Nhung khó hiểu nhìn về phía Thịnh Minh Trản, giống như đang hiểu ra một ít thông tin trong lời nói của Mâu Lê.

Thịnh Minh Trản đứng ở trước mặt Thẩm Nhung, cô cao 1m77, còn đi giày cao gót, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Thẩm Nhung đang đi giày bệt để tập luyện.

"Tôi cảm thấy giữa tôi với cô không có việc riêng gì, chỉ là xích mích trên thương trường mà thôi. Thời điểm cô muốn quét sạch người nào đó ra khỏi tầm mắt, cũng chưa chắc sẽ thủ hạ lưu tình. Tự ăn thua thiệt ngược lại là nhớ tới cần giữ mặt mũi."

Thịnh Minh Trản có ý riêng, Mâu Lê và Thẩm Nhung đều nghe ra.

Lúc trước Thẩm Nhung vì kiếm tiền trả viện phí cho Thẩm Đại, trong cuộc phỏng vấn với đoàn kịch <Phương Xa>, tất cả những người liên quan đều có thể thấy rõ Mâu Lê đã dùng tư cách nhà đầu tư mà hạ nhục nàng như thế nào.

Nhân viên bảo vệ tuần tra của khách sạn đã nghe thấy tiếng huyên náo ở đây, lái xe tuần tra tới hỏi Thịnh Minh Trản đã xảy ra chuyện gì.

"Cô gái này tấn công chúng tôi." Thịnh Minh Trản không nhanh không chậm nói, "Xin giúp tôi gọi cảnh sát."

Nhân viên bảo vệ nhận ra Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung, hai người đã sống ở khách sạn được vài tháng, quen mặt.

Mâu Lê thì khác, hắn chưa từng gặp cô ta.

Hơn nữa, từ mắt tới thái dương của Thẩm Nhung có hai vết máu, tóc đều rối tung, nhìn qua vô cùng đáng thương, đích xác là nạn nhân.

Ba tên cường tráng đang định tiến tới tra hỏi Mâu Lê, Mâu Lê lùi lại, tức giận nói với Thịnh Minh Trản: "Thích cô coi như tôi xui xẻo!"

"Ừm." Thịnh Minh Trản lạnh nhạt nói: "Coi như cô xui xẻo."

Mâu Lê chạy ra lối thoát hiểm, hai nhân viên bảo vệ tiếp tục đi theo cô ta, một người khác tiến tới hỏi hai người có muốn gọi xe cứu thương không.

"Không cần." Thẩm Nhung cười nói: "Xước qua mấy cái, không cần xe cứu thương."

Bảo vệ nói với hai người nếu có chuyện gì xảy ra, có thể gọi trực tiếp cho lễ tân, họ cũng sẽ tăng cường tuần tra.

Sau khi bảo vệ rời đi, không biết Thịnh Minh Trản đang nghĩ gì, nhất thời đứng yên không nhúc nhích.

Thẩm Nhung lẳng lặng hắng giọng, sau khi xác định giọng nói sẽ không bán đứng mình mới nói: "Thịnh Minh Trản, chị, có thể buông tôi ra trước không?"

Thịnh Minh Trản quay người lại, Thẩm Nhung nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô có dư vị cực kỳ xâm lược, giống như cô vẫn đang cảnh giác trước dã thú nguy hiểm.

"Thật có lỗi......"

Thịnh Minh Trản không biết mình đã nắm tay Thẩm Nhung từ lúc nào.

Khi cô buông tay ra, giọng cô khàn đi một chút.

Có vẻ như cô vừa mới miễn cưỡng phóng thích mình ra khỏi căng thẳng.

"Tôi không sao."

Thẩm Nhung vô thức an ủi cô.

Không ngờ Thịnh Minh Trản vẫn như trước kia.

Khi bản thân gặp nguy hiểm sẽ không chớp mắt, nếu Thẩm Nhung có hề hấn gì, cô sẽ ngay lập tức nổ tung những chiếc gai trên người, đâm thủng tất cả những người có thể làm tổn thương Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản không nói gì, chỉ nhìn vết thương trên mặt nàng.

Cô đứng ngược sáng, ánh đèn ở bãi đậu xe vốn là u ám, càng khó nhìn thấy biểu cảm của cô hơn.

Nhưng khi cô biểu hiện ra thần thái gì, Thẩm Nhung không cần nhìn cũng có thể biết được.

Nàng đã quen với những khác biệt nhỏ trong sự im lặng của Thịnh Minh Trản.

Hai người im lặng đi lên lầu, đến thang máy, ánh đèn sáng hơn rất nhiều, Thẩm Nhung nhìn thấy vết máu trên mặt từ gương, so với tưởng tượng của nàng còn đáng sợ hơn nhiều.

Có hơi rướm máu, tuy không chảy xuống nhưng vẫn rất đỏ và sưng tấy.

Thịnh Minh Trản nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Lần sau gặp nguy hiểm đừng cản cho tôi."

Thẩm Nhung phát hiện giọng nói của cô có chút âm trầm.

"Ừm." Thẩm Nhung nói: "Lần này tôi cũng không muốn cản cho chị."

Nhưng vì lý do nào đó, cơ thể nàng đã tự làm chủ, tự di chuyển.

Thật khó chịu.

Thẩm Nhung tự nghĩ, bản năng mà Thịnh Minh Trản khắc sâu vào cơ thể nàng hơn mười ba năm tới khi nào mới biến mất đây? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro