Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa Tiểu Mệnh về nhà, hai người cùng nhau tắm rửa cho nó. Sau khi rửa sạch nước bẩn trên mặt, nó mới lộ ra hình dáng ban đầu.

Vì dễ bị dị ứng nên Thẩm Nhung hiếm khi tiếp xúc với động vật.

Lúc này, nhìn Tiểu Mệnh của Thịnh Minh Trản được quấn trong chiếc khăn tắm lớn, nàng phát hiện ra loài chó cũng có thể lộ ra cảm xúc "sợ hãi" trong mắt chúng.

"Đừng sợ."

Nghĩ đến Thịnh Minh Trản nói chú chó giống cô, Thẩm Nhung liền không muốn nhìn thấy nó sợ hãi.

Dùng đầu ngón tay xoa xoa hai vòng tròn trên cái đầu nhỏ của nó, Thẩm Nhung dịu dàng nói: "Ở nhà mình không cần sợ."

"Mẹ có thấy phiền không?" Thịnh Minh Trản hỏi Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung nói: "Mỗi năm bà ấy có thể ở nhà mấy ngày, sao lại thấy phiền? Cứ coi như chúng ta có thêm chị em đi."

"Sao em biết Tiểu Mệnh là cái?"

"Không thể nào! Lật lại cho em xem một chút! Nhà chúng ta có thêm giống đực thì sẽ là chuyện lớn đấy!"

Hai người nhanh chóng lật nó lại để kiểm tra nhưng không thấy vật thể khả nghi nào. Quả thực là cái.

Thẩm Nhung thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy em yên tâm rồi."

Thịnh Minh Trản lại lật Tiểu Mệnh, cho nó ngồi lên đùi mình, mở miệng kiểm tra tình trạng răng và tuổi của nó.

Vừa kiểm tra, cô vừa tò mò hỏi Thẩm Nhung: "Giống đực thì sao?"

"Giống đực rất phiền phức."

Thẩm Nhung chỉ vào ghế sô pha nói: "Lần trước ở Thẩm gia chúng ta cũng có một giống đực, ngu ngốc ngồi ở chỗ này."

Thịnh Minh Trản mơ hồ cảm thấy nàng đang nói cha nàng.

Trong trí nhớ của Thịnh Minh Trản, Thịnh gia và Thẩm gia tới lui, gần như không có dấu vết của cha Thẩm Nhung.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy từ "anh ta" trong cuộc trò chuyện giữa Thẩm Đại và dì Khương. Mỗi lần nhắc đến, Thẩm Đại đều cảm thấy chán ghét người này.

Nhắc mới nhớ, hình như Thẩm Nhung không chơi cùng nam sinh.

Cũng không có gì kỳ quái, nàng không thích kết bạn, cũng không có bạn học nữ tốt nào, đếm tới đếm lui chỉ có Tần Duẫn.

Tần Duẫn cũng thi đậu vào trường của hai người, học cùng lớp với Thẩm Nhung. Hai người thỉnh thoảng hẹn nhau đi mua sắm, hoặc giữa trưa không muốn về nhà thì cùng nhau đi ăn.

Thịnh Minh Trản nhìn ra được, Thẩm Nhung cũng không nói nhiều với Tần Duẫn về mối bận tâm của mình.

"Trò chuyện không tới." Thẩm Nhung từng nói: "Em cảm thấy tất cả bạn cùng trang lứa đều rất ấu trĩ, Tần Duẫn tốt hơn một chút, nhưng em không thích bất kỳ minh tinh nào mà cậu ấy theo đuổi. Thịnh Minh Trản, chị trưởng thành hơn, có thể cùng nói chuyện với em."

Thịnh Minh Trản từng cho rằng nàng đang giả làm người lớn, càng tiếp xúc cô càng hiểu nàng, liền biết rằng nàng quả thực sớm phát triển hơn các bạn cùng trang lứa.

Mà sự trưởng thành sớm này đến từ gia đình tan vỡ.

Thẩm Nhung rất giống cô, cả hai đều khao khát tình yêu.

...

Sự hưng thịnh của Trường Nhai đã kéo theo sự phát triển của toàn bộ ngành sân khấu nhạc kịch, từ lâu đã trở nên gắn kết chặt chẽ với sở thích và giải trí hàng ngày của mọi người.

Lễ hội văn hóa hàng năm đang đến gần.

Trường cấp 3 số 1 sẽ tham gia biểu diễn toàn thành phố trong lễ hội văn hóa năm nay. Hiệu trưởng điểm danh Thẩm Nhung sẽ biểu diễn nhạc kịch nhằm mang lại vẻ vang cho trường, để số học sinh năm sau ngày càng đông hơn.

Giáo viên văn nghệ tới tìm Thẩm Nhung, muốn dàn dựng một vở nhạc kịch cổ điển <Romeo và Juliet>.

Vốn dĩ Romeo là muốn Đoàn Huân vào vai này, tuy phong cách bel canto hơi khác với nhạc kịch nhưng đây không phải là kịch bán vé trong rạp, cũng không cần quá chuyên nghiệp, để Đoàn Huân điều chỉnh một chút là được.

Sau khi Đoàn Huân bị Thẩm Nhung phớt lờ, lòng tự trọng bị tổn thương của hắn vẫn chưa điều chỉnh lại, hắn nói trừ khi Thẩm Nhung tới mời, không thì hắn sẽ không đi.

Giáo viên văn nghệ cảm thấy người này khó hiểu, chàng trai trẻ đầy tinh thần này khi mở miệng lại làm người ta không thích.

Nhưng hắn hát tốt nhất trường, hình tượng cũng không tệ, <Romeo và Juliet> không dễ hát nên hợp tác với Thẩm Nhung chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Thẩm Nhung không mời hắn, Đoàn Huân cũng không đến, khiến cho giáo viên văn nghệ rất tức giận.

Nếu như không phải hiệu trưởng đích thân nói chuyện này nhất định phải xử lý tốt, giáo viên văn nghệ cũng sẽ không buồn giận.

Không có cách nào khác, cô đến gặp Thẩm Nhung, hỏi nàng có thể đi mời hắn hay không.

Thẩm Nhung cũng cảm thấy kỳ quái khi giáo viên văn nghệ đến gặp nàng lại nói nhiều như vậy.

Đoàn Huân là ai, tại sao nhất định phải mời hắn?

Thịnh Minh Trản ở một bên nhắc nhở: "Không phải cậu ta cùng em biểu diễn ở Trường Nhai sao? Còn nói chuyện rất vui vẻ, sao bây giờ lại mất trí nhớ rồi?"

Thẩm Nhung không nhớ nổi một người như vậy: "Là ai? Em nói chuyện rất vui vẻ với ai? Sao em không có ấn tượng gì?"

Sau khi Thịnh Minh Trản miêu tả ngắn gọn bộ dáng của Đoàn Huân cho nàng nghe, cuối cùng Thẩm Nhung cũng kéo nam sinh này ra khỏi sâu trong ký ức của mình.

"Ồ, là anh ta, em mới nói chuyện với anh ta có hai lần, là biên đạo kéo em đến nói chuyện. Người này lớn tiếng còn đặc biệt ồn ào, em căn bản không có chủ động bắt chuyện, ở đâu ra 'nói chuyện rất vui vẻ'?"

Thịnh Minh Trản khá hài lòng với câu trả lời của nàng, còn không quên châm chọc: "Em kích động như vậy làm gì? Này không phải giúp em nhớ lại sao?"

"Chị không tức giận là được rồi."

"Tại sao chị lại tức giận?"

Còn phải nói?

Người lần trước đỏ mắt tức giận với Đới Lâm là ai?

Rốt cuộc ai mới đang mất trí nhớ?

Thẩm Nhung tức giận cô biết còn cố hỏi, liền cầm chiếc gối trong tay ném vào người cô.

"Còn tức giận cái gì? Bản thân chị thế nào mà chị còn không biết sao? Để xem lần sau em còn dỗ chị nữa không."

Thịnh Minh Trản bị nàng đánh nhưng lại không có chút khó chịu.

Nhìn thấy Thẩm Nhung tức giận đi lên lầu, Thịnh Minh Trản liền ôm gối vào trong lòng, không nhịn được nở nụ cười trên môi.

Thẩm Nhung vốn không muốn xen vào chuyện của Đoàn Huân, nhưng giáo viên văn nghệ đã đến gặp nàng vài lần, bởi vì chuyện nhạc kịch mà cả người đều tiều tụy.

Nàng thấy giáo viên văn nghệ thật đáng thương, nên quyết định mời một chút cũng không mất miếng thịt nào, cũng nên đi.

Không ngờ lúc Thẩm Nhung đi tới đó, Đoàn Huân ngược lại tỏ ra lạnh nhạt, khiến trong lòng Thẩm Nhung tức giận.

Sau khi nàng rời đi, nàng nhận được tin nhắn của bạn bè trên WeChat, đó là Đoàn Huân.

Tin nhắn xác minh có nội dung: [Làm bạn gái của tôi thì tôi sẽ đi]

Anh là cái thá gì!

Tính tình của Thẩm Nhung cũng tăng lên, lần này dù giáo viên văn nghệ có tận tình khuyên bảo cỡ nào nàng cũng không vui.

"Anh ta có tới hay không thì tùy."

Thẩm Nhung trực tiếp đưa ảnh chụp màn hình tin nhắn ghê tởm của Đoàn Huân cho giáo viên văn nghệ: "Sao anh ta có thể hành động như một tên lưu manh vậy chứ? Em sẽ không diễn cùng loại người như vậy, ai muốn diễn thì diễn đi."

Giáo viên văn nghệ đã ngoài bốn mươi tuổi, bà đã gặp rất nhiều người đàn ông trong đời, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy có người trẻ tuổi làm ra chuyện như vậy.

Thật sự dùng Đoàn Huân không tốt lắm.

Giáo viên văn nghệ nghĩ nghĩ, nhạc kịch vừa ca hát vừa nhảy múa, khi nam nữ cùng nhau luyện tập, khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể, nếu như Đoàn Huân thừa dịp lợi dụng, mà với tính tình không thể nhịn của Thẩm Nhung thì đến lúc đó sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Bên này nghiền ngẫm kịch bản đã lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra được nam chính, hiệu trưởng bên kia đã thúc giục ba lần.

Giáo viên văn nghệ không còn cách nào khác đành phải vất vả đến gặp các giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp, nhờ họ tìm học sinh văn nghệ nào trong lớp để xem có ai có thể tạm hát thay không.

Không biết nhảy cũng không sao, diễn xuất cũng không quan trọng, miễn có thể hát là được.

Ở một ngôi trường cấp 3 rộng lớn như vậy, tìm được một vài nam sinh biết hát không khó.

Giáo viên văn nghệ nhanh chóng tìm ra ba nam sinh, cảm thấy bọn họ đều hát khá hay.

Chiều hôm đó, bà dẫn mọi người đến hội trường đa năng để diễn tập phần highlight của <Góc Ban Công>.

Phân cảnh trong <Góc Ban Công> kể về Juliet khi biết mình đã yêu Romeo, con trai kẻ thù của cha mình, nàng sầu khổ lại khó kìm vui vẻ. Nàng hát với bầu trời đêm trên ban công không người để giải tỏa nỗi sầu tương tư của mình.

Không ngờ Romeo lại đột nhiên xuất hiện dưới ban công, không chỉ nghe thấy chân tâm của nàng mà còn bày tỏ tâm sự với nàng từ xa, thậm chí còn trèo lên ban công để bày tỏ chân tâm của mình đối với nàng.

Khi Thẩm Nhung hát theo tiếng nhạc, mọi người có mặt đều sững sờ.

Xong rồi, Thẩm Nhung quá chuyên nghiệp, không ai bắt kịp giọng hát gốc của KEY.

Thẩm Nhung đứng trên "góc ban công" được dựng tạm bợ bằng hộp, có chút mất hứng nhìn xuống.

Một nam sinh tình nguyện thử một chút, nhạc nền lại bắt đầu phát lại.

Thẩm Nhung nhanh chóng tìm lại cảm xúc, giọng hát du dương vang dội của nàng làm chấn động cả hội trường đa năng.

"..."

Khẩn cầu các vị thần có thể nghe thấy, ta là người yêu trong mắt chàng.

Mặc dù tình yêu này là điều cấm kỵ, nhưng đã không còn có thể tự khống chế được nữa.

Trải qua sóng gió mối thù, cả hai chúng ta vừa gặp đã yêu.

Mặt trăng đang thầm cười ta, nhìn Juliet yêu Romeo."

Nam sinh miễn cưỡng tiếp lời: "Khẩn cầu các vì sao có thể nghe thấy, ta là người yêu trong mắt nàng." Không ai lên tiếng, nhưng mọi người đều hít một hơi khí lạnh cùng lúc hắn hát.

Nó hoàn toàn giống như hai người từ hai thế giới đang đối thoại, có thể được gọi là hiện trường một vụ tai nạn ô tô, hay kiểu như một chiếc xe tải lớn đè bẹp một chiếc xe ba bánh.

Không được, chắc chắn không được.

Giáo viên văn nghệ sắp phát điên.

Vốn tưởng vấn đề có thể được giải quyết nhưng cuối cùng lại rơi vào bế tắc. Giáo viên văn nghệ cảm thấy như mất thêm một lớp tóc trên đầu.

Nên làm gì đây?

Đoàn Huân và ba nam sinh từ sáng sớm đã trốn trong một góc chờ xem kịch vui.

Quả nhiên không ai có thể sánh với Thẩm Nhung.

Đoàn Huân khoanh tay trước ngực cười lạnh, cười đến vai run lên.

"Thấy không, không có tôi thì có thể làm gì? Ha."

Nhạc nền vẫn tiếp tục, đây là lần đầu tiên Thẩm Nhung hát <Góc Ban Công> trước người xem.

Nàng đang mong chờ vở nhạc kịch cổ điển <Romeo và Juliet>, tự hỏi sau này nàng có cơ hội biểu diễn tại nhà hát trên Trường Nhai không.

Dù ở đâu, dù là buổi diễn tập hay buổi biểu diễn chính thức, nàng đều sẽ nỗ lực hết mình để mang lại hiệu quả tốt nhất.

Tiếc thay khi nàng nhìn về phương xa, hát với những vì sao không tồn tại thì không ai có thể đáp lại.

Thẩm Nhung có chút thất vọng sắp bỏ cuộc, khi người chơi nhạc chuẩn bị tạm dừng nhạc, đột nhiên có tiếng hát vang lên từ sâu trong bóng tối——

"...qua bức tường tối, hôn lên khuôn mặt nàng..."

Đây là lời bài hát của "Romeo."

Có người hát tiếp?

Tim Thẩm Nhung đập loạn xạ, nàng kinh ngạc nhìn vào bóng tối sâu thẳm tìm kiếm người hát.

Nàng nhìn thấy Thịnh Minh Trản từ trong góc đi tới, ngẩng đầu nhìn nàng, đối hát với nàng.

"Ta điên cuồng vì tình yêu, giống như đã mất hồn".

Tình huống này giống hệt với cảnh trong vở kịch.

Thẩm Nhung hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui khi Juliet bất ngờ gặp được "người yêu" của mình, bị ánh mắt sáng ngời cùng giọng hát ôn nhu triền miên của Thịnh Minh Trản bắt đi hồn phách, trên mặt hiện lên một tầng ấm áp.

Trước đây nàng từng nghe chú Khổng nói Thịnh Minh Trản hát rất hay, từng đoạt nhiều giải thưởng, nhưng dù có nói thế nào thì cô cũng không hát.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Nhung nghe Thịnh Minh Trản hát.

Không nghĩ tới lại dễ nghe như vậy.

Giọng nữ cao của cô hát giọng nam phù hợp một cách kỳ lạ.

Không ngờ nửa đường có một cô gái đi tới diễn Romeo, vững vàng bắt kịp Thẩm Nhung không nói, thậm chí còn lên "góc ban công", gặp gỡ trực tiếp trên ban công.

<Góc Ban Công> này là một cầu thang làm bằng hộp, lúc này Thẩm Nhung được đỡ cẩn thận khi leo lên, Thịnh Minh Trản đã hoàn toàn hòa nhập vào tâm trạng của Romeo, nóng bỏng đi lên.

Thẩm Nhung âm thầm kêu lên "Cẩn thận" rồi đưa tay kéo cô lại.

Thịnh Minh Trản thân thủ nhanh nhẹn, chân lại dài, có thể vững vàng đi lên.

Khi hai người nắm tay nhau là lúc đi vào phần điệp khúc.

Hai người nhìn nhau, đồng thanh hát:

"Bị giam cầm bởi nhà tù thế tục, lại không thể ngăn cản được hai trái tim.

Nụ hoa hồng đang chớm nở, người trong mộng đang ở bên cạnh."

Đây là lần đầu tiên hai người hát cùng nhau, thực sự hiểu nhau rất rõ mà không cần luyện tập trước.

Nói đúng ra, đó là sự kết hợp hoàn hảo, tự nhiên mà thành.

Thẩm Nhung: "Ta tình nguyện làm con thiêu thân lao đầu vào lửa!"

Thịnh Minh Trản: "Để tình yêu trở nên mãnh liệt hơn -"

Cả hai lại cùng nhau hát, truyền cho nhau nguồn năng lượng to lớn, hào hứng hát đến cuối cùng.

Thẩm Nhung cảm thấy việc hợp tác với Thịnh Minh Trản có thể truyền cảm hứng cho sự nhiệt tình không gì sánh được của nàng.

Nó có thể so sánh với sự phấn khích mà nàng cảm thấy khi lần đầu tiên biểu diễn tại nhà hát An Chân.

Sau khi hát xong câu "Juliet yêu Romeo", nhạc dừng lại, mọi người có mặt đều hưng phấn vỗ tay.

Hai người vẫn đứng trên "góc ban công" thì thầm nói chuyện, không muốn đi xuống.

Thẩm Nhung tò mò nói: "Sao chị hát được bài hát này?"

Thịnh Minh Trản nói: "Em luyện tập ở nhà một ngày tám trăm lần, chị cũng cảm thấy không khó."

Thẩm Nhung nắm chặt tay Thịnh Minh Trản, trong lòng rất vui vẻ.

"Cô ơi," nàng nói với giáo viên văn nghệ, "Chị ấy có thể làm Romeo của em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro