Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ giáo viên văn nghệ cảm thấy việc này là không thể nên muốn đến gặp hiệu trưởng chịu đòn nhận tội.

Không ngờ nửa đường Thịnh Minh Trản lại xuất hiện.

Học sinh này không chỉ hát hay mà đứng cùng Thẩm Nhung rất hợp, cao 1m75, thế vai nam chính thực sự là cảnh đẹp ý vui.

Giáo viên văn nghệ vui mừng, lập tức bắt đầu tổ chức buổi diễn tập, tổ chức cho mọi người tiếp tục tập luyện.

Đoàn Huân đứng ở trong góc nhìn một hồi, càng nhìn càng khó chịu.

Không phải Thịnh Minh Trản này là bạn cùng lớp của mình sao? Bình thường trông cậu ta như mọt sách mà thực sự có thể hát ư?

Hắn khó chịu đến muốn mạng, mà bạn đi cùng hắn lại tràn đầy phấn khởi cắn CP, làm hắn tức giận bỏ đi.

Khi đó, không ai có thể nghĩ đến nhà đa năng chật chội và đơn sơ này lại là nơi sinh ra ngôi sao Song Tử tương lai của Trường Nhai.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản hợp tác với nhau.

Sự kết hợp bất ngờ giữa hai người khiến Thẩm Nhung cảm thấy như đã trải qua vô số lần.

Chỉ cần nhìn Thịnh Minh Trản một cái, Thịnh Minh Trản liền biết nàng muốn gì, có thể đáp lại ngay lập tức.

Mỗi lần đáp lại cũng đều trở về vị trí thoải mái nhất của Thẩm Nhung.

Tuy Thẩm Nhung vui mừng nhưng cũng biết rất rõ Thịnh Minh Trản giống mình về mặt thẩm mỹ nghệ thuật.

Điều này thật sự rất khó có được.

Thịnh Minh Trản cũng có nền tảng khiêu vũ, nhưng rõ ràng là đã lâu cô không khiêu vũ, không quá lưu loát.

Đương nhiên, không thể đứng trên một sân khấu lớn như Trường Nhai nhưng dư sức đương đầu với lễ hội văn hóa.

Nếu dành chút thời gian để luyện tập, cô có thể khôi phục lại.

Điều quan trọng nhất là Thịnh Minh Trản không hề sợ sân khấu, vô cùng có mị lực trên sân khấu.

Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh ít nói thường ngày của cô.

Thẩm Nhung biết có một loại người trong cuộc sống rất ôn hòa, ít nói, nhưng khi lên sân khấu lại như trở thành một người khác.

Biến thành một người có khả năng chinh phục sân khấu.

Loại người này sinh ra là để biểu diễn.

Trong khi luyện tập, Thẩm Nhung nghĩ rằng Thẩm Đại nhất định phải xem kỹ tài năng nhạc kịch của Thịnh Minh Trản.

Xem Thịnh Minh Trản ưu tú đến mức nào, làm người kiêu ngạo đến mức nào.

Có lẽ hôm nay phát hiện ra một mặt khác của Thịnh Minh Trản nên Thẩm Nhung đặc biệt hưng phấn.

Thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng trong đầu rằng mình sẽ cùng Thịnh Minh Trản làm bạn diễn, cùng nhau bước lên một sân khấu lớn hơn, cùng nhau biểu diễn những câu chuyện tuyệt vời hơn.

Giáo viên văn nghệ cho phép Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản luyện tập <Góc Ban Công> từ đầu đến cuối.

Khung cảnh đơn sơ cũng không thể che giấu bầu không khí lãng mạn.

Tâm trí của giáo viên văn nghệ đã tự động nghĩ ra vô số cách để trang trí sân khấu cho đẹp hơn.

Không có vấn đề gì với hai nhân vật chính Romeo và Juliet, nhưng khi sắp xếp, niềm phấn khích khi tìm thấy nhân vật chính lại một lần nữa phai nhạt, những vấn đề kịch bản lại phơi bày.

Nhưng là một vở kịch, dù là phim ảnh, chương trình truyền hình hay nhạc kịch thì điều quan trọng nhất vẫn là kịch bản.

Kịch bản là nền tảng của mọi vở kịch, chỉ cần nền tảng này được vững chắc thì mọi quỳnh lâu ngọc vũ gì cũng đều có thể xây dựng một cách vững vàng.

Nếu nền tảng không vững, càng đắp lên trên thì đổ càng nhanh.

Kịch bản cửa vở kịch này được giáo viên văn nghệ ngẫu nhiên lôi xuống trên mạng, tùy ý sửa đổi dựa trên ý tưởng của chính mình, lúc này mới phát hiện có nhiều chỗ hoặc cốt truyện không thể thực hiện được.

Giáo viên văn nghệ không thể nhịn được, bà là giáo viên văn nghệ ở trường cấp 3, trong một năm chỉ có mấy khóa văn nghệ, được coi là giáo viên không cố gắng phát triển.

Khi bà thay đổi kịch bản, vốn là một động tác nổi tiếng thế giới, không thể diễn dựa theo kịch chính quy của trường. Kế hoạch ban đầu là để hai người Thẩm Nhung hát một vài bài hát cổ điển, hát vài đoạn dạo đầu là được.

Nhưng bây giờ có Thịnh Minh Trản tham gia, hai người hợp tác liền mạch, toàn bộ "đoàn kịch" đã thay đổi diện mạo, trong đầu bà lập tức nâng lên một tầm cao hơn.

Giáo viên văn nghệ cầm cuốn vở đã in ra, ngồi ở trong góc gãi đầu bứt tai.

Trong đầu có rất nhiều ý tưởng, nhưng viết ra lại biến thành một mớ hỗn độn.

Bà đang không biết phải làm sao, không phát hiện có người đang ngồi xổm bên cạnh mình.

"Hay là cứ làm theo kịch bản gốc, để Romeo xuất hiện tại vũ hội?"

Giáo viên văn nghệ quay đầu nhìn Lâm Chỉ đang ngồi ở bên cạnh.

"Em biết Shakespeare sao?"

Lâm Chỉ: "Vâng, em có đọc qua một chút rồi."

"Em có thể viết kịch bản không?"

"Em á? Cái này... có thể thử một chút."

Hôm nay là một ngày tốt lành, không chỉ xuất hiện một vị cứu tinh, mà còn có hai vị.

Nhà đa năng chỉ được phép mở các buổi diễn tập của đoàn kịch <Romeo và Juliet> hai ngày một tuần, một trong số đó tình cờ trùng với buổi biểu diễn của Thẩm Nhung.

Có Thịnh Minh Trản làm bạn diễn, hứng thú của Thẩm Nhung đối với vở kịch này càng tăng lên rất nhiều. Nàng muốn có sắp xếp tốt nhất, cho nên bắt đầu tìm một nơi khác phù hợp để luyện tập.

Tần Duẫn nói với nàng rằng một KTV tên là Lưu Kim Tuế Nguyệt vừa được cải tạo, phòng lớn rộng rãi còn có sân khấu. Trong quá trình cải tạo, micro không dây đã được nâng cấp, rất phù hợp cho các buổi diễn tập.

Thẩm Nhung nhờ cô dẫn nàng đi xem một lần, quả thực rất tốt nên nàng đã đề nghị với giáo viên văn nghệ đến Lưu Kim Tuế Nguyệt để tập luyện.

Lâm Chỉ vội vàng viết kịch bản, dẫn hơn mười người tới Lưu Kim Tuế Nguyệt luyện tập một lần.

Đoàn kịch đã thành lập một nhóm để tạo điều kiện liên lạc trong quá trình diễn tập, Thẩm Nhung - Thịnh Minh Trản - Tần Duẫn và Lâm Chỉ đều có trong đó.

Đúng lúc lại là một kỳ nghỉ dài trùng với Tết Trung thu và Quốc khánh. Một nhóm người thường đến Mãn Đông Phong ăn cơm, sau đó lại đến Lưu Kim Tuế Nguyệt đối diện để luyện tập.

Nếu chờ lâu thì đến nơi khác ca hát.

Bọn họ đều là những người yêu âm nhạc, mọi người trong phòng KTV đều là ca sĩ nghiệp dư.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản hát gần như tất cả các ca khúc song ca kinh điển, không biết tại sao Thịnh Minh Trản lại đặc biệt chấp niệm với bài <Em là quý giá nhất>, phải kéo Thẩm Nhung hát đi hát lại.

Khi hát chán rồi lại ngồi vào một góc, dùng trống lục lạc tạo không khí.

Học sinh cấp 3 tràn đầy năng lượng, mong muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, nháo đến long trở lở đất.

Tận dụng cơ hội diễn tập, hát ở KTV cả đêm.

Là nữ chính, Thẩm Nhung tiêu tốn rất nhiều sức lực khi diễn tập, bình thường lại rất có kỷ luật, đi ngủ trước 11 giờ, căn bản không thể thức khuya.

Có Thịnh Minh Trản bên cạnh nên nàng không muốn rời đi, nháo xong liền dựa vào Thịnh Minh Trản mà ngủ.

Thịnh Minh Trản nhìn nàng đang ngủ bên cạnh, tóc dài xoăn tự nhiên xõa xuống mặt, sợ nàng không thoải mái liền dùng ngón tay vén lên giúp nàng.

Thẩm Nhung đang ngủ bị gãi ngứa, không thoải mái hừ mấy tiếng, cọ ngón tay của Thịnh Minh Trản, hàm hồ lẩm bẩm mấy câu.

Đầu ngón tay giống như xẹt qua ngọc thạch, hóa ra làn da của cô gái nhỏ thường ngày kiêu ngạo lại mỏng manh hơn trong tưởng tượng.

Thẩm Nhung ngủ thiếp đi vì mệt mỏi hoàn toàn phụ thuộc vào Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản ngồi thẳng lưng, ôm lấy vai Thẩm Nhung, để nàng ngủ thoải mái hơn.

Giấc mơ của Thẩm Nhung vẫn bị <Romeo và Juliet> xao động. Ngay khi Thịnh Minh Trản ngồi thẳng dậy, nàng liền ngã nằm ở trên đùi cô.

Thịnh Minh Trản thấy nàng vẫn chưa dậy, giống như một chú mèo con lười biếng hoàn toàn tin tưởng chủ nhân.

Vạt áo theo động tác của nàng vén lên, lộ ra phần eo trắng như tuyết.

Vòng eo của Thẩm Nhung đã tập nhảy nhiều năm không có chút mỡ thừa nào, thon gọn giống như chỉ bằng một nắm tay, còn có thể nhìn thấy những đường cơ mờ nhạt.

Dưới cơ thể gầy gò ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, cũng giống như con người Thẩm Nhung vậy.

Thẩm Nhung kiêu ngạo luôn khiến Thịnh Minh Trản muốn nắm trong lòng bàn tay.

Thịnh Minh Trản hoàn toàn không thể nghe thấy những người xung quanh đang hát gì.

Cô cảm nhận được sự hỗn loạn thực sự sâu bên trong mình.

Cho đến khi có người đi ngang qua, cô lập tức kéo vạt áo của nàng lại, chặt chẽ che kín eo nàng.

"Ưm."

Thẩm Nhung tỉnh lại một chút, ngẩng đầu phát hiện mình đang ngủ trên đùi Thịnh Minh Trản, liền nằm xuống tiếp tục ngủ.

Thịnh Minh Trản: "..."

Em tin tưởng chị đến vậy sao?

Ánh mắt của cô rơi vào mái tóc của Thẩm Nhung, còn có nhịp tim mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy, Thịnh Minh Trản thầm thở dài, chạm vào cái đầu nhỏ của Thẩm Nhung.

...

Hai tháng sau khi Tiểu Mệnh đến Thẩm gia, nó đã thay đổi chóng mặt.

Khi mới đến, thân trụi lông trông rất xấu xí, Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung đã đưa nó đến bệnh viện thú y nhiều lần, sau khi chú ý đến hỗn hợp dinh dưỡng để làm thức ăn cho chó, bệnh ngoài da nhanh chóng khỏi hẳn. Cả chú chó đã tăng được mấy kg, lông óng mượt trở lại, thị giác tốt hơn nhiều.

Khi Thẩm Đại đi công tác về, nhìn thấy Tiểu Mệnh, bà còn tưởng đó là một chú chó khác.

Trước khi Thịnh Minh Trản chính thức đưa Tiểu Mệnh về, cô đã gọi điện cho Thẩm Đại để hỏi ý kiến.

Lúc đó Thẩm Đại cũng không có phản đối gì, nhưng bà vẫn cảm thấy bất an.

"Không sao, Thịnh Minh Trản muốn nuôi thì để chị ấy nuôi đi."

Bản thân Thẩm Nhung cũng không có chút lo lắng.

"Nhưng mà, con bị dị ứng sẽ rất ngứa, rất khó chịu."

"Không phải chỉ là dị ứng thôi sao? Chỉ cần uống chút thuốc dị ứng là sẽ ổn thôi, không có gì to tát cả."

Con gái nhà người ta hiểu chuyện, người làm mẹ sẽ bớt lo lắng hơn.

Con gái nhà bà thì ngược lại, Thẩm Nhung càng hiểu lòng người, Thẩm Đại lại càng lo lắng hơn.

Lần này trở về nhìn thấy những vết phát ban trên cánh tay của Thẩm Nhung, còn có một vết trên cổ.

Lúc này Thẩm Đại hỏi riêng Thẩm Nhung xem bệnh dị ứng có nghiêm trọng không.

Thẩm Đại hạ giọng, có chút nghi hoặc hỏi nàng: "Con biết mình dị ứng với lông chó, sao không nói với chị Minh Trản?"

"Cái này có gì để nói?" Thẩm Nhung dùng ngón tay uốn lọn tóc, "Nói với chị ấy thì chắc chắn chị ấy sẽ không nuôi, trong lòng lại không nỡ. Hiếm khi chị ấy muốn thứ gì đó, con không muốn làm chị ấy thất vọng."

"Vậy con muốn làm bản thân khó chịu ư?" Thẩm Đại không biết nên vui mừng hay bất đắc dĩ.

"Cũng không khó chịu, lát nữa mẹ đưa con đi kiểm tra dị ứng, trị mẫn cảm là được mà." Thẩm Nhung đặc biệt bàn giao: "Mẹ đừng để Thịnh Minh Trản biết chuyện này nha."

Thẩm Đại gật đầu: "Mẹ có nhiều chuyện như thế đâu?"

Sau khi hai người nói xong liền đi gọi video cho giáo viên dạy múa của Thẩm Nhung, mà cách một bức tường, Thịnh Minh Trản đã nghe thấy hết nhưng không xuất hiện.

Chẳng trách dạo gần đây Thẩm Nhung liên tục nổi mẩn đỏ, khi hỏi nàng cũng trả lời qua loa.

Hóa ra nàng bị dị ứng với lông chó.

"Hiếm khi chị ấy muốn thứ gì đó, con không muốn làm chị ấy thất vọng."

Lời nói dịu dàng của Thẩm Nhung càng làm cho trong lòng Thịnh Minh Trản gợn sóng.

Dù lớn hơn nàng hai tuổi nhưng Thịnh Minh Trản vẫn cảm thấy mình được nàng nuông chiều.

Về bệnh dị ứng của Thẩm Nhung, cả hai mẹ con đều không nhắc đến, Thịnh Minh Trản muốn đưa Tiểu Mệnh cho Lâm Chỉ nuôi, nhưng Thẩm Nhung đã ngăn cản.

"Em không ổn."

Sau khi Thẩm Nhung phát hiện liền lập tức ôm Tiểu Mệnh về: "Nuôi tốt đến như vậy sao lại đi cho?"

Thịnh Minh Trản không nói gì, Thẩm Nhung suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Chị biết rồi ư?"

Thịnh Minh Trản gật đầu: "Chị không muốn em tiếp tục bị dị ứng."

Thẩm Nhung "Này" một tiếng, "Thẩm Đại nữ sĩ nói riêng cho chị biết chuyện này phải không?"

"Không phải, mẹ không có nói, chính chị nghe được."

"Thịnh Minh Trản, sao chị lại nghe lén?"

"Chị vô tình nghe được, lẽ ra em nên nói với chị sớm hơn, chị không muốn em cảm thấy khó chịu."

Thẩm Nhung sờ sờ đầu to của Tiểu Mệnh, "Vậy chẳng phải chị sẽ không vui sao?"

"Nhưng mà......"

"Đừng 'nhưng mà', trước kia em không cảm thấy chị là người lằng nhà lằng nhằng. Chỉ là dị ứng thôi mà, có thể chữa được."

Thịnh Minh Trản còn muốn nói gì khác, nhưng Thẩm Nhung đã ôm chặt Tiểu Mệnh.

"Em không quan tâm, Tiểu Mệnh là con gái của em, là con ruột của em. Thịnh Minh Trản, nếu chị dám cho nó, em sẽ liều mạng với chị đấy."

"..."

Như sợ Thịnh Minh Trản quá tàn ác, Thẩm Nhung khóc nói với Tiểu Mệnh: "Tiểu Mệnh, sao cuộc đời của con lại khốn khổ như vậy? Mẹ của con muốn đuổi con đi. Ô ô ô--"

Thịnh Minh Trản: "..."

Thẩm Nhung nhất quyết muốn giữ Tiểu Mệnh lại, còn rất chân thành. Thịnh Minh Trản cảm thấy day dứt, còn có chút cảm động.

Cô ngồi xuống trước mặt Thẩm Nhung và Tiểu Mệnh, chỉ nhẹ vào trán Thẩm Nhung, "Em là mẹ ruột, chị cũng là mẹ ruột, vậy chúng ta là quan hệ gì?"

"Chị em." Thẩm Nhung nói.

"Không phải em không gọi chị là chị gái sao?"

"Ừm, không gọi, nhưng chị có thể gọi em là chị gái."

Nói xong, Thẩm Nhung đoán trước Thịnh Minh Trản sắp đánh mình, lập tức nhảy lên muốn tránh.

Lúc đầu Thịnh Minh Trản định đánh vào tay nàng, nhưng lại trúng vào mông nàng.

Thịnh Minh Trản: "..."

Đây thực sự là ngoài ý muốn.

"Chị là đồ lưu manh!"

Thẩm Nhung ôm mông đỏ mặt, tức giận chạy lên lầu.

"Chị không cố ý." Thịnh Minh Trản ngẩng đầu hét lên.

"Cố ý thì có!" Thẩm Nhung hừ một tiếng, đi vào trong phòng.

Hai người bận học, buổi tối, Thịnh Minh Trản lại xem qua những bức ảnh đăng tải trong vòng bạn bè của Thẩm Nhung ba ngày trước, không thể ngủ được.

Sau khi uống nước xong, cô đi xuống lầu rót nước, phát hiện TV trong phòng khách đang bật, Thẩm Nhung đang luyện tập một đoạn vở nhạc kịch <Romeo và Juliet> trên TV.

Thịnh Minh Trản đặt cốc nước xuống, đi tới cùng nàng luyện tập.

Thẩm Nhung ngước mắt nhìn cô, mỉm cười nhẹ rồi đưa tay cho cô.

Trong lúc khiêu vũ cùng nhau, trái tim Thẩm Nhung lại nóng lên mỗi khi Thịnh Minh Trản tiến lên hay lùi lại.

Cho tới bây giờ chưa ai có thể đánh trúng chính xác vị trí mà nàng hoàn toàn thoải mái.

"Chị có để ý không..." Thẩm Nhung bị cô ôm vào ngực, nhìn chằm chằm cô nói: "Khi khiêu vũ chị đặc biệt có mị lực."

"Trước nay không có ai nói với chị như vậy."

Hai người bắt chước các động tác nhảy trên TV, một số động tác được đưa vào phần vũ đạo của hai người, các động tác tiếp theo quá khó vì sợ bị chấn thương nên giáo viên văn nghệ đã bỏ ra.

Lúc này, hai người đang hăng say khiêu vũ, trên TV, nam diễn viên bế nữ diễn viên lên vai, Thẩm Nhung đột nhiên đùa giỡn, không dừng động tác mà dùng sức lập tức nói với Thịnh Minh Trản: "Nâng em lên!"

Trong lòng Thịnh Minh Trản trầm xuống, hai người chưa từng diễn qua phần này, Thẩm Nhung vừa nói cô liền làm ngay.

Thịnh Minh Trản chỉ có thể hợp tác, ôm eo nàng, nâng nàng lên.

Sức mạnh cốt lõi của Thẩm Nhung cực kỳ mạnh mẽ, cộng với sức mạnh của Thịnh Minh Trản, nàng dễ dàng ngồi lên vai cô. Sau đó, nàng trượt xuống, Thịnh Minh Trản lập tức ôm nàng vào ngực, học được động tác xoay trong video. Sau vài động tác, cô ôm ngang Thẩm Nhung xoay vài vòng, vững vàng lùi lại, cuối cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Lúc bình ổn ngồi xuống, Thịnh Minh Trản sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

"Sao lại kêu nâng lên? Việc nguy hiểm như vậy mà không nói trước một tiếng, Tiểu Nhung, em không thể làm như vậy được."

Bất quá Thẩm Nhung lại không chịu xuống, nằm trong ngực cô ngọt ngào cười nói: "Nhìn chị bị dọa sợ kìa, không phải đã làm được rồi sao?"

"Trước đó chúng ta chưa từng luyện tập qua, sao có thể không sợ? Lỡ như chị ném em ngã thì sao? Quá tùy tiện."

Biết mình quả thực đang làm loạn, Thẩm Nhung còn không chịu nhận sai.

"Vừa rồi bầu không khí đúng lúc, không nhảy vào thì thật đáng tiếc. Không đạp chân trong nước làm sao biết sẽ không biết bơi?"

"Em chưa từng nghe qua người chết đuối đều là người biết bơi sao?" Thịnh Minh Trản nghiêm túc nói: "Dù thế nào đi nữa, lần sau em cũng không được muốn làm gì thì làm."

"Được rồi được rồi, không phải vì bạn nhảy là chị sao? Nếu là người khác thì em sẽ không dám."

Thẩm Nhung sờ tai Thịnh Minh Trản, ánh mắt sáng ngời, cười nói:

"Chị còn lợi hại hơn em nghĩ. Thịnh Minh Trản, chị có thích khiêu vũ không? Chị có thích nhạc kịch không? Em rất muốn biểu diễn cùng chị, không ai phù hợp với em hơn chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro