Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Thẩm Nhung tỉnh dậy trong vòng tay của Thịnh Minh Trản.

Bị Thẩm Nhung đè ép, Thịnh Minh Trản khó ngủ tới nửa đêm, nửa người tê dại, lúc này còn chưa dậy.

Đêm qua rèm cửa cũng không kéo, Thịnh Minh Trản bị Thẩm Nhung đè xuống giường ép ngủ.

Lúc này, Thẩm Nhung mở mắt ra, khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Thịnh Minh Trản dưới ánh sáng ban mai mờ nhạt ở ngay trước mắt nàng.

Lông mi của cô được ánh nắng nhuộm vàng, mũi thẳng môi hồng hơi mím lại.

Khi ngủ, Thịnh Minh Trản có chút dịu dàng mà bình thường nàng không nhìn thấy, điều này khiến Thẩm Nhung vừa mới thức dậy không muốn rời mắt.

Chỉ nhìn như thế, Thẩm Nhung giống như một chú mèo, thoải mái cọ vào cổ Thịnh Minh Trản, giơ chân đặt lên người cô, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, tiếp tục ngủ trong ngực cô.

Thịnh Minh Trản đang ngủ tựa hồ cũng nhận ra được động tác của Thẩm Nhung, hơi nghiêng người ôm lấy eo nàng.

Dán càng chặt, giấc mơ càng gần.

Thế giới trong giấc mơ được bao phủ bởi một tấm màn che, không nhìn rõ dung mạo người trước mặt, nhưng Thịnh Minh Trản biết đó là Thẩm Nhung, chính là Thẩm Nhung đang tới lui trên người cô.

Trong giấc mơ, Thẩm Nhung vẫn không chút kiêng kị mà tháo kính của cô ra, dùng đầu ngón tay câu cằm cô, một đường trượt xuống, ngón tay theo lệnh của Thẩm Nhung mà xoay vòng giữa xương quai xanh, sau đó nắm lấy chiếc cúc trên cùng, câu lên, nuông chiều lại làm càn, muốn mở nó ra.

Thần thái của thiếu nữ chỉ có hình dáng, nhưng tiếng cười nhẹ nhàng mị hoặc của nàng lại rất rõ ràng.

Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản, chị có thể tự cởi được không?

Trước lời nói của nàng, lồng ngực của Thịnh Minh Trản phập phồng không tự chủ được. Quỷ thần xui khiến nghe theo lời nàng, đang định cởi cúc áo thì bị động tĩnh trên ngực đánh thức.

"Ừm?"

Thịnh Minh Trản mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Thẩm Nhung đang gối trên tay mình.

Đôi mắt Thẩm Nhung vẫn mở, vẫn bị một lớp sương dày của cơn buồn ngủ bao phủ.

Khi hai người nhìn nhau, Thịnh Minh Trản tỉnh dậy trước, chợt nhận ra hai người như thế này cả đêm, tim cô lỡ một nhịp.

Thẩm Nhung lại không thấy có gì không ổn, nàng liếc mắt nhìn Thịnh Minh Trản một lát, sau đó lại nhắm mắt, vẫn nằm trong ngực cô, lười biếng hỏi:

"Mấy giờ rồi?"

Thịnh Minh Trản: "..."

Chúng ta đã ngủ như thế này cả đêm, đây là điều em muốn hỏi sao?

Nửa người của Thịnh Minh Trản vẫn bị nàng đè lên, cho nên cô chỉ có thể duỗi tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường.

"Mười giờ ba mươi."

"Ừm, vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát đi."

"..."

Thẩm Nhung quấn mình trong nhiệt độ cơ thể của Thịnh Minh Trản, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi dì Khương lên lầu kêu hai người ăn trưa.

Dì Khương gõ cửa phòng Thẩm Nhung nhưng không có ai trả lời, lại đi gõ cửa phòng của Thịnh Minh Trản.

Khi Thịnh Minh Trản mở cửa, cả hai đều đã ở đây.

"Đều ở đây à? Ăn cơm thôi."

Dì Khương nói xong định rời đi, nghĩ tới điều gì đó lại quay đầu nhìn Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung nằm ở trên giường của Thịnh Minh Trản, dùng chăn của Thịnh Minh Trản che bụng, gần như nằm dài ra giường.

Dì Khương cười nói: "Giường của bản thân lớn như vậy không ngủ mà chen một chỗ với chị."

Thịnh Minh Trản cũng không biết nụ cười của mình có chút cứng nhắc.

Ăn trưa là ăn cùng Thẩm Đại.

Đúng lúc Thịnh Minh Trản điền nguyện vọng, Thẩm Đại không khỏi nói nhiều hơn vài câu, nói nhà bọn họ không thiếu tiền, Thịnh Minh Trản không cần phải cân nhắc chuyện tìm việc làm.

"Cuộc đời ngắn ngủi, cứ làm những gì con thích, mẹ và em gái Tiểu Nhung giơ hai tay ủng hộ con."

Thẩm Đại hoạt bát giơ tay lắc lư trong không khí.

Thẩm Nhung đang uống nước trái cây không nói mà nhìn bà, ghét bỏ nói: "Thẩm Đại nữ sĩ trở về vẫn là một thiếu nữ."

Theo hình thức trước sau như một của Thẩm gia, Thẩm Nhung phàn nàn về Thẩm Đại, Thịnh Minh Trản nhanh mồm nhanh miệng kia nhất định sẽ nói giúp Thẩm Đại.

Nhưng cô ôm Thẩm Nhung cả đêm, lại nằm mơ lung tung, chỉ cảm thấy chột dạ, không tranh cãi với nàng lời nào.

Lúc Thẩm Nhung uống nước trái cây, miệng bị thủy tinh chặn lại, đôi mắt to linh động từ chỗ Thẩm Đại vòng qua Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Cạch.

Thẩm Nhung đặt ly trở lại tấm lót rồi nghiêng người về phía trước, tiến đến gần Thịnh Minh Trản ngồi đối diện.

"Chị có chút không đúng." Thẩm Nhung nói.

"Cái gì không đúng?" Dù có chột dạ đến đâu, Thịnh Minh Trản cũng biết cách không để lại dấu vết trên mặt.

"Chị không giúp Thẩm Đại chèn ép em, đây là chị sao?"

"Hóa ra chị không nói làm cho em khó chịu."

"...Thịnh Minh Trản, chị nên dùng cái miệng này để ăn cơm đi, cố gắng cao tới 1m9, đi đâu cũng bị đập vào trán!"

"Chị nhận lời chúc của em, chị sẽ cố gắng."

Hai người khắc khẩu với nhau, không khí trong nhà liền sôi động trở lại.

Ăn trưa xong, hai người đi làm bài tập, buổi tối Thẩm Đại sợ hai người học bài mệt mỏi nên muốn dẫn hai người đến hồ nhỏ chèo thuyền.

Tiểu khu Ngàn Dặm Xuân Thu rất rộng, có một trong những khu vực xanh tốt nhất ở Thành phố N.

Có một hồ nước nhân tạo ở trung tâm tiểu khu, các chủ nhà có thể mua hoặc thuê thuyền để chèo thuyền trên hồ.

Thẩm Đại đã mua thuyền cho riêng mình từ lâu nhưng quanh năm không có ở nhà, hai thiếu nữ hơn mười tuổi lại không có sở thích như người già, bây giờ kéo thuyền ra thì thấy đầy bụi và phân chim.

Người quản lý tài sản biết mình đã lấy tiền mà không làm việc nên liền đến dọn dẹp, sau đó cả ba người lên thuyền.

Hồ nhân tạo là nguồn nước sinh hoạt, có tổng chiều dài hơn ba km, uốn lượn trong tiểu khu. Ngoài ra còn có một số đoạn đường thủy được các loài thực vật thân nước ở hai bên, ẩn mình và yên tĩnh, có không ít bộ phim đã quay ở đây.

Khi Thẩm Đại 20 tuổi, ngoài việc kiếm tiền, sở thích duy nhất của bà là chèo thuyền kayak, dẫn đến việc khi đến bốn mươi năm mươi tuổi bà vẫn chưa lấy lại được làn da.

Đưa hai con gái lên thuyền nhỏ, thong thả ngắm hoàng hôn phía xa trên con đường thủy không người đặc biệt thú vị.

Thịnh Minh Trản bị chấn thương ở thắt lưng khi luyện tập pas de deux cho <Romeo và Juliet>, không thể ngồi vững trên thuyền.

Khi cha mẹ ruột của cô còn sống, cô đã tập múa ba lê được vài năm, cô có nền tảng về khiêu vũ.

Khi đến nhà bà nội và cô cô, cô không thể tiếp tục tham gia lớp học khiêu vũ. Sau khi bí mật kiên trì một thời gian, cô vừa bận rộn với việc học vừa nghĩ đến việc kiếm tiền tiêu vặt cho mình, thỉnh thoảng còn phải đấu trí đấu dũng với cô cô, cho nên cô không thể tập luyện lại được.

Sau đó, cô được Thẩm Đại nhận nuôi, cuộc sống của cô ngày càng thoải mái hơn, cô nhớ đến hy vọng của cha mẹ dành cho cô, hy vọng cô có thể trở thành một vũ công, trong lòng cô thở dài, thỉnh thoảng dành thời gian luyện tập.

Buổi biểu diễn này là điệu nhảy đầu tiên của cô trước mặt những người khác sau nhiều năm, đó là một điệu nhảy có độ khó cao.

Không muốn làm Thẩm Nhung thất vọng, Thịnh Minh Trản luôn cố dùng sức mà nhảy.

Người chịu trách nhiệm nâng pas de deux cần sức mạnh và kỹ năng, rất dễ bị chấn thương.

Vòng eo của Thịnh Minh Trản hơi căng trong buổi tập đầu tiên, sau buổi biểu diễn thì cơn đau trở nên nghiêm trọng hơn.

Sau khi bôi một ít thuốc lên người, hơi giảm đau một chút.

Bơi được gần một giờ, cô lại bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ.

Thẩm Đại chèo thuyền nói cho Thẩm Nhung biết, con trai của dì cả đã xuất ngoại, có thể sau này sẽ định cư ở nước ngoài.

Tóc của Thẩm Nhung bị gió chiều thổi bay, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

Rõ ràng là nàng không nghe lời mẹ nói mà đang nghĩ đến Thịnh Minh Trản.

"Thẩm Đại nữ sĩ, cái hồ này cũng không có gì chơi, chúng ta về đi, con sắp bị muỗi cắn chết rồi."

Thẩm Đại thắc mắc: "Sắp vào đông muỗi ở đâu ra?"

"Mặc kệ, cho con về học tiếp đi."

"...ta giúp con thư giãn là lỗi của ta, được được được, ta sẽ đưa con về ngay."

Thẩm Đại lái mái chèo, Thẩm Nhung đi tới trước mặt Thịnh Minh Trản, vỗ vỗ đùi mình.

Thịnh Minh Trản: "?"

"Đau lưng thì đừng ngồi nữa, đêm qua em đè chị ngủ cả đêm, bây giờ là lúc em báo đáp chị, không cần khách khí, chị nằm ở đây nghỉ ngơi một lát đi."

Thẩm Đại vừa chèo vừa nói: "Tối qua hai đứa ngủ chung sao?"

"Vâng, tối qua con có hai bài tập không biết làm, cho nên nhờ Thịnh Minh Trản dạy cho, học muộn quá nên lười về phòng."

Thẩm Nhung nháy mắt với Thịnh Minh Trản, ám chỉ cô đừng tiết lộ chuyện tối qua đã lén uống rượu.

Không biết có phải là có tật giật mình hay không, nhưng Thịnh Minh Trản cảm thấy trong cách Thẩm Đại cười nhìn cô có chút ý vị sâu xa.

Lúc đầu Thịnh Minh Trản không tiện gối đầu nằm lên đùi Thẩm Nhung ở trước mặt Thẩm Đại, nhưng sau đó không thể từ chối lời mời cường ngạnh của Thẩm Nhung, đành nhượng bộ trước sự cố chấp của nàng.

Khi Thẩm Đại bơi đưa hai người trở về, mặt trời đã lặn, tàn ảnh mơ hồ trôi trên mặt nước.

Khi nhiệt độ giảm xuống, mùi dầu gội thoang thoảng vương lại sau tai và trên tóc Thẩm Nhung bay vào khứu giác của Thịnh Minh Trản.

Hương thơm tươi mát tự nhiên trên người nàng còn ngọt ngào hơn hoa nở sớm, giống như con thuyền khuấy động mặt hồ trong lòng Thịnh Minh Trản.

Con thuyền loạng choạng tiến vào màn đêm, ánh sáng ban ngày biến mất. Cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng có thể trắng trợn nhìn người mình đang gối đầu.

Một bên tóc của Thẩm Nhung vì sợ vướng víu nên được vén ra sau tai, bên còn lại buông xõa tự nhiên rũ xuống mặt cô.

Nàng được màn đêm phủ lên, trong mắt có tia sáng xa xăm, bình thường rất hung dữ nhưng hiện tại lại dễ dàng bị ý cười nhiễm lấy.

Càng bình yên tốt đẹp thì nỗi sợ hãi cùng mất mát trong lòng Thịnh Minh Trản càng trỗi dậy.

Trước đây cô từng có sự thân mật này, nhưng mọi thứ đã thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Điều khiến cô càng bất an hơn là cô không nhớ tới người mình đã mất đi.

"Thịnh Minh Trản, chỉ có người thích chị mới không nỡ để chị khó chịu."

Những lời nói của Thẩm Nhung vẫn luôn đọng lại trong lòng Thịnh Minh Trản. Đó là khởi đầu cho sự hòa giải của cô với chính mình, cũng là nguồn gốc tình yêu của cô.

Cô biết mình đang yêu cô gái tốt nhất thế giới.

Lần đầu tiên Thịnh Minh Trản mười tám tuổi hiểu rằng "tình yêu" mong manh hơn cô tưởng tượng, nhưng lại càng củng cố quyết tâm bảo vệ của cô.

Cô muốn tình yêu tràn đầy này không bao giờ bị lật đổ.

.

Sau khi về nhà ăn cơm xong, hai người đi học bài.

Mười giờ đêm, không có ai gửi tin nhắn hay hẹn như bình thường, lại "vô tình gặp nhau" trong căn bếp vắng vẻ.

Cũng không có gì quan trọng để nói, chỉ là trò chuyện bình thường với đối phương, cũng rất vui vẻ.

Mười một giờ rưỡi, Thẩm Nhung buồn ngủ đến không đứng nổi nữa mới miễn cưỡng kết thúc cuộc trò chuyện với Thịnh Minh Trản.

Hai người cùng nhau đi lên lầu, đến cầu thang, Thẩm Nhung rẽ phải, Thịnh Minh Trản rẽ trái, chuẩn bị đi về hai hướng ngược nhau.

"Ngủ ngon."

Khi Thịnh Minh Trản bước tới cửa, cô miễn cưỡng quay đầu lại.

Thẩm Nhung đang đẩy cửa cũng quay đầu lại, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, cười nói:

"Buồn nôn. Được rồi, ngủ ngon ngủ ngon, Thịnh Minh Trản, chị ngủ một giấc thật ngon cho em, ngày mai em sẽ đưa chị đến bệnh viện khám thắt lưng."

Thịnh Minh Trản vốn định nói nàng như bà cụ non, nhưng suy nghĩ một chút cũng không phản bác, chỉ nói: "Được, chấn thương của chị giao cho em."

Hai cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, tạm thời khép lại trái tim đang nóng bỏng mở ra.

Giữa vật đổi sao dời, mặt trăng lặn mặt trời mọc.

Ánh bình minh mùa đông còn lười hơn những người vừa đón năm mới. Tiếng pháo ở ngoại ô đã được đốt vài lần trước khi vài tia nắng trắng xóa chiếu lên hành lang.

Thẩm Nhung mặc áo khoác ngoài đồ ngủ đi ra, cửa phòng ngủ cuối hành lang cũng đồng thời mở ra.

Người bước ra khỏi phòng ngủ không phải là Thịnh Minh Trản của nàng.

Mà là người yêu cũ đã chia tay hai năm.

"Chào buổi sáng."

Thẩm Nhung là người đầu tiên lên tiếng chào.

"Ừm."

Sau khi người yêu cũ của nàng lãnh đạm đáp lại, liền quay mặt đi, đưa lưng về phía nàng đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro