Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua Thịnh Minh Trản đã ngủ lại.

Cô trở lại căn phòng ngủ đã thuộc về mình mười năm.

Nửa đêm người ta đến ăn cơm tất niên và đốt pháo hoa ở ngoại ô để làm Thẩm Đại vui vẻ. Đương nhiên Thẩm Nhung không tiện đuổi cô đi.

Thịnh Minh Trản cũng rất ăn ý mà không nói thêm gì.

Cả hai lần đầu tiên nói lời chúc mừng năm mới với nhau sau khi chia tay.

Thẩm Nhung không thể diễn tả được cảm giác khó tránh khỏi vui mừng ở trong lòng, nhưng trong sự quen thuộc nồng nặc lại cảm thấy xa lạ.

Thật ra Thẩm Nhung đã sớm phát hiện Thịnh Minh Trản đã thay kính.

Giờ đây, kính gọng vàng này làm cô trông tinh xảo và lãnh đạm hơn.

Có lẽ đây chính là nỗi xấu hổ riêng thuộc về người yêu cũ.

Thẩm Nhung chính là một người yêu cũ như vậy, không biết người khác có thể chung sống với người yêu cũ như thế nào.

Có thể làm gì để cảm thấy thoải mái hơn.

Khi đêm qua quyết định ngủ lại, chắc chắn Thịnh Minh Trản đã nhận ra ngay khi mở cửa phòng ngủ.

Cho dù không quyết định trước, đến vội vàng, thế mà phòng ngủ của cô cũng được sắp xếp chỉnh tề, đúng như lúc cô rời đi.

Tâm tư của Thẩm Nhung liền bị phơi bày.

May mà Thịnh Minh Trản vẫn giữ lại chút thể diện cho nàng, không nói ra điều gì.

Điều kỳ diệu là Thịnh Minh Trản không cần làm gì, thậm chí không nói chuyện, chỉ cần cô tồn tại ở đây, ngôi nhà giống như được sống lại.

Mọi thứ tựa như đã trở lại đúng vị trí của nó.

Đêm đến, mùi hương quen thuộc lại vương vấn, Thẩm Nhung ngủ không ngon giấc.

Dù đã nghe đi nghe lại bài "Adieu" nhưng nàng vẫn không thể bị thôi miên.

Sáng sớm Thẩm Đại muốn đi vệ sinh, Thẩm Nhung dìu bà đi, về phòng cũng không ngủ được.

Lúc này, nhìn bóng lưng quen thuộc của Thịnh Minh Trản đi xuống cầu thang, nàng nhất thời cảm thấy bối rối.

Nàng cảm thấy linh hồn mình đã rời khỏi cơ thể, biến thành một cô bé mười tuổi, đang trượt xuống tay vịn cầu thang, không cẩn thận va vào Thịnh Minh Trản.

Nàng biết Thịnh Minh Trản sẽ có thể bắt được nàng.

Cầu thang dài không tiếng động này đã chứng kiến ​​vô số ngày hôm qua của hai người.

Mà hai người đã sớm mỗi người mỗi ngả.

Thịnh Minh Trản đi xuống phòng bếp rót nước, đi được nửa đường, cô thấy Thẩm Nhung đang ngẩn người đứng ở đầu cầu thang.

"Thẩm Nhung?" Thịnh Minh Trản uống nước xong, đặt cốc xuống, "Khó chịu ở đâu sao?"

"......không có."

Thế thì đừng ngẩn người đứng đó, nguy hiểm.

Thịnh Minh Trản nghĩ vậy nhưng không nói ra.

Tiểu Mệnh nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng chạy ra khỏi ổ của mình, cọ mạnh vào chân Thịnh Minh Trản, cọ lên một lớp lông trên đó.

Thẩm Nhung nghĩ, dù thế nào hôm nay cũng phải chải lông cho Tiểu Mệnh.

Thịnh Minh Trản đang mặc đồ ngủ cô để lại Thẩm gia, đồ ngủ màu đỏ tía, cùng kiểu dáng nhưng khác màu với Thẩm Nhung.

Khi rời đi năm đó, cô chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, trong đó chỉ đựng một số vật dụng cần thiết hàng ngày, bỏ lại mọi thứ khác, đúng lúc này cần dùng đến.

Mặc dù có hơi lúng túng khi mặc đồ đôi với người yêu cũ.

Nếu bây giờ Thẩm Nhung đi thay quần áo lại càng lúng túng hơn.

Thôi kệ, cứ như vậy đi.

Thẩm Nhung cũng không quan tâm sẽ mất mặt trước Thịnh Minh Trản thêm một lần nữa.

Thịnh Minh Trản vừa sờ Tiểu Mệnh vừa lấy thức ăn cho nó.

Thức ăn vẫn còn ở chỗ cũ, Thịnh Minh Trản vẫn như nữ chủ nhân ở đây, tùy ý lấy thứ mình muốn.

Sau khi Tiểu Mệnh ăn xong, Thịnh Minh Trản liền dắt nó đi dạo.

Thẩm Nhung cho Thẩm Đại uống thuốc xong, Thẩm Đại nói muốn ra ngoài tắm nắng nên Thẩm Nhung liền mặc quần áo dày cho bà.

Thẩm Đại không còn sức lực để tự mình di chuyển, cho nên việc giúp bà mặc quần áo mùa đông đòi hỏi rất nhiều sức lực.

Thẩm Nhung chật vật mặc hồi lâu, lúc Thịnh Minh Trản cùng Tiểu Mệnh đi dạo về, nàng còn chưa mặc quần áo xong, Thịnh Minh Trản liền tới giúp một tay.

"Mẹ nói muốn tắm nắng." Thẩm Nhung nói: "Đi dạo trong sân một chút."

"Ừm."

Thịnh Minh Trản bế Thẩm Đại ngồi vào xe lăn, Thẩm Nhung đẩy bà ra ngoài.

Thịnh Minh Trản chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.

Thẩm Nhung không hề nhận ra Thịnh Minh Trản đang đứng ở một bên nhìn hai nốt ruồi nhỏ trông như nước mắt dưới mắt phải của nàng.

Cô đã từng ôm người trước mặt, hôn hai nốt ruồi kia vô số lần trong phòng ngủ của Thẩm Nhung.

Bây giờ nó đã không còn là của riêng cô nữa.

Không có quyền để làm như vậy nữa.

Thái dương Thịnh Minh Trản giật giật, cảm thấy đau nhức.

Đến trong sân, Thẩm Đại mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nhưng có thể thấy bà rất thích nắng, cũng thích khoảng sân riêng của mình.

Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, trên môi bà vẫn nở nụ cười.

Sân nhà Thẩm gia rất rộng, trong đó có trồng hai cây hoa anh đào.

Đều đã gắn bó với một nhà ba người trong năm Thịnh Minh Trản tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Năm đó Thịnh Minh Trản đã thuận lợi thi vào nhà hát nhạc kịch và học viện nhạc kịch của thành phố N, Thẩm gia phấn khích một thời gian dài.

Thẩm Đại cố ý chọn hai cây hoa anh đào để trồng trong sân, nói rằng hai cái cây này giống như hai cô con gái của bà, hy vọng chúng có thể khỏe mạnh cùng nhau lớn lên.

Giờ đây hai cây hoa anh đào ngày càng cao lớn và khỏe khoắn, cành lá tươi tốt chuẩn bị cho đợt ra hoa tiếp theo.

Mà ba người dưới gốc cây thì vẫn vậy, vật đổi sao dời, mọi thứ đã thay đổi.

"Cảm ơn."

Thẩm Nhung đang đẩy xe lăn lên tiếng trước.

"Không cần."

Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung đi cùng một hàng, nhưng cách nhau một khoảng cách.

"Về sau có thời gian thì trở về nhiều một chút." Thẩm Nhung nhìn cô, "Bà ấy thích chị đến."

Thịnh Minh Trản hướng mặt về phía mặt trời, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng giữa gió lạnh và nắng ấm.

.

Trước tháng giêng âm lịch, Trường Nhai lại sôi động trở lại.

Tại buổi họp báo vở kịch <Lay Động Toàn Thành>, Thẩm Nhung trang điểm hát nhảy ngay hiện trường, thể hiện sự nghiêm túc khi biểu diễn trong nhà hát.

Ban đầu, giới truyền thông cho rằng có lẽ Thẩm Nhung sẽ không thể làm được, bởi vì nó quá khác biệt với những vai diễn trước đây, quá gợi cảm.

Không nghĩ tới, nàng ngay tại chỗ diễn một cảnh trong vở kịch, ngồi trên đùi một nữ phóng viên nào đó, không đợi đối phương kịp phản ứng thì nàng đã rời đi, tiếp tục diễn xuất.

Nữ phóng viên bị nàng làm cho đỏ mặt, tất cả các cơ quan truyền thông lớn đều nhất trí khen ngợi Thẩm Nhung thực sự chuyên nghiệp, diễn xuất đúng chỗ.

<Lay động toàn thành> đáng xem hơn là nhờ có nàng.

Heimer đã trở lại.

Paula cho biết chuyến tuần trăng mật này là nhờ Thịnh Minh Trản, chơi rất vui vẻ.

Nhưng Heimer vẫn nghĩ về nữ chính của mình, ngồi máy bay quay lại vẫn luôn lẩm bẩm.

Paula cũng mật báo cho Thịnh Minh Trản.

"Có một công ty khác liên hệ với chúng tôi, đề xuất một ứng cử viên nữ chính. Mặc dù Heimer không thích lắm nhưng cũng có thể thử một lần."

Ý tứ của Paula rất rõ ràng.

Nếu Thịnh Minh Trản vẫn không tìm được người có thể gây ấn tượng với Heimer, có thể hắn sẽ thay đổi ý định và hợp tác với người khác.

Thịnh Minh Trản đã đưa cho Paula hai vé VIP, mời họ đến xem buổi ra mắt vở kịch <Lay động toàn thành>.

Paula nhìn tấm vé điện tử trên điện thoại, mím môi khoa trương nhướng mày, nặn ra những lớp nếp nhăn trên trán.

"Hy vọng cô nghiêm túc xem xét chuyện này, dù Heimer có nghĩ như thế nào thì tôi vẫn muốn hợp tác với cô."

Thịnh Minh Trản cười nói: "Ngài chờ xem sẽ biết."

Đồ Dĩnh nhanh chóng nghe ngóng cho Thịnh Minh Trản, người muốn cuỗm tay trên âm thầm liên lạc với Heimer chính là chủ của nhà hát Đông Phương.

Thịnh Minh Trản và Phan Triều Sinh đã đề cập đến vấn đề này khi cùng ăn cơm.

Phan Triều Sinh nói với cô rằng không thể để người kia hợp tác với Heimer, hắn được tập đoàn Hoa Thụy chống lưng, hẳn là tập toàn Hoa Thụy gây chuyện.

Mọi chuyện đúng như Thịnh Minh Trản dự đoán.

Hoa Thụy cũng là thành viên trong dự án bất động sản Cửu Đằng.

Phan Triều Sinh đích thân giúp Thịnh Minh Trản rót rượu, "Lúc trước Hoa Thụy bị cô gài bẫy, đoán chừng là còn ghi hận trong lòng, muốn đào góc tường của cô."

Hoa Thụy sở hữu một nhà hát và một đội ngũ có kinh nghiệm sản xuất, còn có năng lực vận hành nhà hát.

Nếu như Heimer bị bọn họ cướp đi thì đối với Thịnh Minh Trản thực sự rất tệ.

Phan Triều Sinh thấy Thịnh Minh Trản vẫn thản nhiên uống rượu, có chút tò mò.

"Rất có thể Thịnh tiểu thư sẽ bị tổn thất lớn, nhưng nhìn qua lại không hề gấp chút nào?"

"Heimer tiên sinh sẽ không hợp tác với bất kỳ ai khác ngoài tôi."

"Ồ? Tự tin như vậy?"

"Ừm, giống như ngài." Thịnh Minh Trản nói với Phan Triều Sinh, "Theo tôi được biết, trước đây đã có người muốn hợp tác với tập đoàn NEWS để giới thiệu IP ở nước ngoài, nhưng thậm chí ngài còn không cho họ có cơ hội gặp mặt."

Phan Triều Sinh nói: "Đúng là như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hợp tác với ai khác ngoài Thịnh tiểu thư. Thịnh tiểu thư có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn, tại sao tôi phải tìm người khác. Nhưng mà..."

Thịnh Minh Trản ngước mắt lên nhìn hắn.

"Nhưng mà Thịnh tiểu thư một lòng một dạ trong công việc, có chút không hiểu phong tình ở những khía cạnh khác."

Cách đây không lâu, Phan Triều Sinh đã mời Thịnh Minh Trản đi nghỉ dưỡng suối nước nóng ở Lâm Thị, nhưng Thịnh Minh Trản đã từ chối vì cô muốn về nhà dành thời gian cho trưởng bối vào dịp Tết.

Năm sau hắn lại mời cô đi xem triển lãm tranh, cô nói còn đi đón Heimer tiên sinh, thế là lại từ chối.

Phan Triều Sinh có thể nhìn ra Thịnh Minh Trản chỉ quan tâm đến việc ăn uống và nói chuyện hợp tác với hắn, bỏ qua mọi thứ khác.

Phan Triều Sinh đã nghe nói chuyện cô và Thẩm Nhung, chính vì vụ bê bối đồng tính này mà hắn càng tò mò về nữ nhân này.

Một nữ nhân lãnh đạm chỉ đắm chìm trong công việc như vậy khi yêu sẽ như thế nào?

Hắn thậm chí không thể tưởng tượng được khuôn mặt lạnh lùng này lại có thể có cảm xúc.

Sau bữa tối, Phan Triều Sinh đề nghị đưa Thịnh Minh Trản về nhà.

Thịnh Minh Trản cũng không nhìn hắn, nói rằng trợ lý đã đến, không làm phiền Phan tổng.

"Thẩm Nhung..."

Khi Thịnh Minh Trản đang mặc áo khoác vào, Phan Triều Sinh chắp tay sau lưng, vô cùng thích thú nhắc đến cái tên này với Thịnh Minh Trản.

Quả nhiên, khi Thịnh Minh Trản nghe được hai chữ này, ánh mắt liền hướng về phía hắn.

Phan Triều Sinh nhẹ mỉm cười, "Thẩm Nhung là một diễn viên giỏi hiếm có, cô ấy đã ký hợp đồng hai mươi năm với NEWS chúng tôi, tôi còn chưa cảm ơn Thịnh tiểu thư."

Thịnh Minh Trản đã dùng NEWS để ký hợp đồng với Thẩm Nhung, không để nàng biết cô là người đứng sau chuyện này. Khi đó, cô cũng đã ký hợp đồng riêng với NEWS cho Thẩm Nhung.

Hợp đồng hai mươi năm của Thẩm Nhung được ký với Thịnh Minh Trản, mọi người đều biết.

Phan Triều Sinh đột nhiên nói vậy, Thịnh Minh Trản hiểu rằng hắn đang thử thăm dò một chút chuyện nhàm chán.

"Không cần cảm ơn." Thịnh Minh Trản sửa cổ áo, thẳng thắn nói: "Tiền là của NEWS, còn em ấy là của tôi."

Mặt mày Phan Triều Sinh hơi động, có chút thất vọng.

Nhưng sau khi nghĩ về những lời nói mang đầy cảm xúc cá nhân của cô, hắn lại thấy thú vị hơn.

Thịnh Minh Trản lên xe, Phan Triều Sinh cũng theo cô ra ngoài, đứng cạnh xe nói:

"Vừa rồi ngôn ngữ mạo phạm, nhưng tôi thật sự rất thích Thịnh tiểu thư, mong Thịnh tiểu thư thứ lỗi."

Thịnh Minh Trản cười nhẹ với hắn, nói: "Ngủ sớm, Phan tổng."

Đồ Dĩnh cảm nhận được tia thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của sếp, lập tức lái xe đi.

"Sếp." Lái xe được mấy trăm mét, Đồ Dĩnh tò mò hỏi cô: "Phan tổng là đang tỏ tình với ngài sao?"

Khi Thịnh Minh Trản mở tài khoản WeChat của "1" ra, cô thản nhiên nói: "Chắc vậy."

"Đúng rồi, sếp." Đồ Dĩnh nói: "Em nghe đoàn kịch <Phương Xa> nói Thẩm tiểu thư sẽ đảm nhận vị trí dự bị."

Lông mày Thịnh Minh Trản hơi nhíu lại, có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, cô nhanh chóng thả lỏng.

Thẩm Nhung vẫn là Thẩm Nhung, không có gì thay đổi.

Suy cho cùng, người kia chính là người cô đã tình nguyện yêu hơn mười năm.

Mở WeChat, cô phát hiện Thẩm Nhung đã gửi tin nhắn cho "1 nữ sĩ".

Đó là vào ngày mùng 2 Tết, nàng lễ phép nói "Chúc mừng năm mới", nói chuyện về nhà ăn Tết, nói đầu năm sẽ rời đi, sẽ dọn ngôi nhà sạch sẽ.

Vốn dĩ Thịnh Minh Trản muốn trả lời "Ừm", nhưng nghĩ nghĩ lại đổi thành "Tôi biết rồi".

Thẩm Nhung không trả lời.

.

Vào ngày ra mắt vở kịch <Lay động toàn thành>

Thịnh Minh Trản ngồi ở ghế VIP cùng Heimer và Paula xem buổi biểu diễn.

Người của Hoa Thụy cũng tới, ngồi ngay sau Heimer với tư thế cao ngạo, thì thầm không ngừng.

Heimer nghe hắn nói chuyện cũng cười, nhưng lại không đáp lại bất cứ nội dung nào.

Bên phải Thịnh Minh Trản là Heimer, bên trái là dành cho Lâm Chỉ.

Trước khi Lâm Chỉ đến đã bị Lâm Hướng Vũ liên tục gọi điện, hỏi hiện tại Thịnh Minh Trản đã trở về, có thể bắt cô diễn lại <Nhữ Ninh> hay không, đừng để bao nhiêu tâm huyết cứ như vậy mà bị chôn dưới mồ, pla pla.

Lâm Chỉ trấn an hắn một lúc lâu, mang theo một bụng khí ngồi xuống bên cạnh Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản: "Than thở cái gì?"

"Aiz, mình nghĩ lát nữa nghệ sĩ vĩ đại Thẩm Nhung của chúng ta sẽ phải mặc trang phục mát lạnh lên sân khấu, có chút cảm khái thói đời mát lạnh của thế giới này."

"..."

Nhóm múa khi mở màn đã nhảy sai vài động tác.

Người bình thường xem có thể không nhìn ra, nhưng những người chuyên nghiệp, kể cả Thịnh Minh Trản và Heimer đều không thể bỏ qua.

Màn đầu tiên lòe loẹt khiến biểu cảm của Heimer có chút khó coi, hai tay chắp lại, lông mày nhíu lại.

Paula lo lắng nhìn về phía Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản cười nhẹ, ra hiệu cho bà đừng lo lắng.

Vì nữ chính vẫn chưa xuất hiện.

Thẩm Nhung vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức thay đổi.

Khiêu vũ liên tục mười hai phút, Thẩm Nhung thậm chí không hề cảm thấy khó thở, khí lực tràn ngập.

Trong một vở nhạc kịch, trừ những trường hợp đặc biệt cần đệm một chút, các diễn viên phải hát 100%.

Nếu phát hiện hát nhép, giới phê bình và khán giả sẽ hợp sức đuổi diễn viên ra khỏi nhà hát, đời này đừng nghĩ lên sân khấu nữa.

Trong một nhà hát thậm chí không có máy nhắc chữ, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực thực sự.

Thẩm Nhung là kẻ ngốc sẵn sàng dành cả đời chỉ để làm tốt việc này.

Nàng không hiểu hợp đồng, không hiểu nhân tình thế thái, nhưng một khi đã bước lên sân khấu, mị lực của nàng là không gì sánh bằng.

Nhà hát là vương quốc của nàng, ở trên mảnh đất của mình, nàng có thể chinh phục mọi thứ.

Màn ca hát và vũ đạo của Thẩm Nhung lập tức đưa không khí lên cao trào. Tuy sân khấu hoa mỹ có phần dung tục nhưng lại khiến người ta thích thú vì màn trình diễn hoàn hảo của nữ chính.

Người của Hoa Thụy một tay nắm cằm, vẻ mặt không vui.

Mà trên khóe miệng của Heimer lại có một nụ cười nhàn nhạt.

Thịnh Minh Trản nhìn ra được hắn đang cảm mến.

Trái tim đang treo lơ lửng liền buông xuống.

Mặc dù Thịnh Minh Trản biết rất rõ thực lực của Thẩm Nhung, nhưng tính tình của Heimer cổ quái, không dễ làm hắn hài lòng, huống chi còn có người của Hoa Thụy can thiệp.

Xem ra tất cả ngưu quỷ xà thần đều không chịu nổi một đòn trước thực lực tuyệt đối.

Thịnh Minh Trản ngồi dưới khán đài, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu.

Nghĩ lại lúc Juliet kiêu ngạo không tìm thấy Romeo của mình trong hội trường đa năng cũ nát nhiều năm trước, vẻ mất mát đã thu hút cô bước ra khỏi bóng tối.

Đã nhiều năm như vậy, Thịnh Minh Trản vẫn bị màn trình diễn của Thẩm Nhung làm cho rung động.

Giữa tâm điểm chú ý, tâm điểm bắn ra bốn phía đó, Thẩm Nhung luôn làm cô mê hoặc.

...

Thịnh Minh Trản đang xem hăng say thì bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Nhung ngồi trên đùi bạn nhảy nam của nàng.

Thịnh Minh Trản: "..."

Thẩm Nhung cười kiều mị, nhẹ câu cằm bạn nhảy rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lâm Chỉ nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Minh Trản tối sầm, nhớ tới lời của Lâm Hướng Vũ, nhân cơ hội nói:

"Aiz, sao cậu không diễn nhạc kịch nữa? Nhìn Thẩm Nhung diễn chung với người khác có chút kém ý vị."

Bạn nhảy nam vòng tay qua eo Thẩm Nhung, để nàng ngã về phía sau, nàng thừa cơ thực hiện động tác nâng người tuyệt mỹ khiến toàn khán đài vỗ tay tán thưởng.

Đầu ngón tay nắm tay vịn của Thịnh Minh Trản không ngừng co rút.

"Thẩm Nhung với cậu là đối tác thích hợp nhất, cậu xem..."

Lâm Chỉ đang định tiếp tục chọc ống thở của cô, nhưng khi quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của Thịnh Minh Trản lạnh đến mức có thể đóng băng cả nhà hát.

Lâm Chỉ: "..."

Quên đi, có hơi sợ, tốt nhất là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro