Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi ra mắt vở kịch <Lay động toàn thành> thành công ngoài mong đợi.

Khương Triết Thành kêu người mang lẵng hoa khổng lồ cho Thẩm Nhung, cả hậu trường tràn ngập niềm vui, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả Tết.

Khương Triết Thành vốn đã cùng đoàn kịch lên kế hoạch đi ra ngoài tụ tập, tìm kiếm rất lâu cũng không thấy Thẩm Nhung.

"Chị Tiểu Nhung của cô đâu?" Hắn hỏi diễn viên trong đoàn.

"Đi giao lưu rồi."

"Tôi còn chưa khen cô ấy, cô ấy gấp làm gì chứ!"

Khương Triết Thành chạy tới cửa sau, nhìn thấy Thẩm Nhung đã tẩy trang, mặc áo khoác ngoài, quàng khăn, đứng trước lan can sắt của cửa sau, vây quanh là một đám đông khán giả, lần lượt ký tên cho từng người.

Khán giả rất nhiệt tình, họ hỏi đủ thứ chuyện, thậm chí còn chụp ảnh cận mặt, nàng đã quen nên không quá phản kháng.

Đã lâu Thẩm Nhung không lên sân khấu, cũng đã lâu không ra mắt tác phẩm mới. Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của nàng sau khi bán nhà hát và khủng hoảng nợ nần, cho nên đương nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Khi <Lay động toàn thành> vừa chính thức công bố, mọi người đều cho rằng Thẩm Nhung bị điên, chẳng lẽ muốn vò đã mẻ không sợ sứt sao?

Việc thoát fan số lượng lớn không ảnh hưởng đến phán đoán chuyên môn của Thẩm Nhung, nhưng lại tạo ra làn sóng áp lực từ dư luận.

Chỉ có nàng mới biết nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực khi luyện tập và biểu diễn.

Có bao nhiêu người đang chờ đợi buổi ra mắt vở kịch này với thái độ xem kịch vui, còn có bao nhiêu người đang kìm nén hơi thở vì nàng, háo hức mong chờ Thẩm Nhung diễn một vở kịch để bịt miệng những kẻ chất vấn nàng.

Nhà hát hôm nay chật kín, Internet tràn ngập phấn khích, ngo ngoe muốn động, tất cả đều chờ đợi làn sóng truyền miệng đầu tiên sau khi công chiếu.

Rất khó nói <Lay động toàn thành> có tính nghệ thuật như thế nào, nhưng với cách diễn giải của Thẩm Nhung, nó chắc chắn sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử nhạc kịch jukebox.

Là diễn viên nhạc kịch lâu năm, công chúng đều biết Thẩm Nhung rất phi thường.

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trong một vở nhạc kịch jukebox. Buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng rưỡi, nàng không hề có dấu hiệu suy tàn cho đến khi kết thúc. Dự trữ thể chất của nàng sâu không thấy đáy, vượt ra khỏi sự mong đợi của nhiều người.

Thông qua màn trình diễn vốn không được coi trọng này, thực lực ca hát và nhảy múa của Thẩm Nhung một lần nữa làm công chúng có ấn tượng mới về nàng.

Thẩm Nhung luôn có thể khiến người ta kinh ngạc, hiện tại nàng còn có năng lực biến mục nát thành thần kỳ.

Trên mạng đang xôn xao về màn trình diễn tối nay của Thẩm Nhung.

Số người theo dõi trên weibo của Thẩm Nhung trước đây đã giảm 30.000, nhưng bây giờ đã tăng thêm 30.000. Một làn sóng fan mới kéo đến, những người mới trong siêu thoại bắt đầu một làn sóng cuồng nhiệt.

Fan đến rồi đi, đi rồi lại đến.

Giang hồ giải trí luôn không thiếu máu tươi lưu động.

Fan cũ đều biết Thẩm Nhung rất coi trọng fan, mỗi lần biểu diễn, nàng đều phải đến chỗ giao lưu để trò chuyện với khán giả, lắng nghe suy nghĩ của mọi người về màn trình diễn của mình, bầu không khí giao lưu luôn hòa hợp.

Buổi biểu diễn hôm nay rất quan trọng đối với Thẩm Nhung và những người ủng hộ nàng, số lượng người ở chỗ giao lưu đã đạt đến một tầm cao mới, tự nhiên có rất nhiều phóng viên chui vào muốn thám thính đời tư của nàng.

"Xin hỏi Thẩm tiểu thư, scandal giữa cô và Thịnh Minh Trản năm đó có phải là thật không? Hai người đã từng ở bên nhau sao? Tôi nghe nói cô ấy còn là con gái nuôi của Thẩm gia, lúc trước nguyên nhân chia tay là gì?"

Nàng trả lời những câu hỏi liên quan đến chương trình rất nghiêm túc.

Nhưng nàng không trả lời những câu hỏi riêng tư như thế này, nàng vẫn giữ vẻ mặt lễ phép, mỉm cười với đối phương.

Bên ngoài đám đông, xe của Thịnh Minh Trản đúng lúc đi ngang qua, cô đều nghe thấy.

"Lúc trước cô đăng liên tiếp tám bài trên weibo là vì chuyện chia tay phải không?"

"Bây giờ cô ấy đã về, hai người đã liên lạc lại chưa?"

"Nghe nói cô đã ký hợp đồng bán thân cho NEWS, mẹ cô có biết chuyện này không? Thịnh Minh Trản có biết không?"

Người kia vẫn kiên nhẫn tiếp tục đặt câu hỏi, càng hỏi càng thái quá.

Thịnh Minh Trản khẽ cau mày, ấn tay vào tay nắm cửa xe, lại thấy Thẩm Nhung quay người giật lấy GoPro của đối phương.

"Này, cô-"

Thẩm Nhung không có đập vỡ GoPro mà tiến lại gần camera rồi cười nói: "Liên quan gì đến cô."

Đám đông bật cười, còn phóng viên kia lại tức giận giật lại chiếc GoPro rồi bỏ đi trong tiếng la ó.

Thịnh Minh Trản im lặng nhìn Thẩm Nhung trong đám người một lúc rồi mới thu tay lại, đóng cửa sổ xe lại.

Khương Triết Thành đi cửa sau tìm Thẩm Nhung, hỏi nàng vì sao lại chạy nhanh như vậy, mọi người đều đang chờ nàng đi ăn tiệc mừng.

Thẩm Nhung nói sẽ qua ngay, cùng khán giả trò chuyện một lúc, ký tên một vòng rồi cùng Khương Triết Thành quay lại.

Trước khi đóng cửa, nàng lại nhìn vào đám đông đen nghịt.

Vẫn không thấy bóng dáng của Thịnh Minh Trản.

Kỳ quái.

Thẩm Nhung thầm nghĩ, nàng đã nhìn thấy rõ ràng Thịnh Minh Trản ngồi ở hàng ghế đầu trong lúc chào khán giả, chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Cũng không đến giao lưu sao?

Trong khe cửa là đôi mắt nghi hoặc có chút mất mát của Thẩm Nhung.

Lẽ nào là mình nhìn nhầm? Mình nhìn nhầm Thịnh Minh Trản sao?

.

Đồ Dĩnh đưa Thịnh Minh Trản, Heimer và Paula về khách sạn.

Kết thúc màn trình diễn, Heimer đã khen ngợi Thẩm Nhung, nói nàng là một nữ diễn viên ưu tú hiếm có.

Trên miệng khích lệ, nhưng vẫn im lặng về việc hợp tác.

Sau khi đưa họ về khách sạn, Heimer đi ngủ sớm do tuổi đã cao, Thịnh Minh Trản mời Paula đi uống rượu ở quán bar trên tầng 16 của khách sạn.

Đúng như Thịnh Minh Trản nghĩ, Paula nói với cô rằng Heimer thực sự nhận ra thực lực của Thẩm Nhung.

Nhưng lại khịt mũi coi thường nàng đóng vai chính trong một vở nhạc kịch jukebox dùng vẻ gợi cảm để thu hút người xem này.

"Thẩm tiểu thư quả thực rất lợi hại, những năm qua tôi đã gặp rất nhiều diễn viên nhạc kịch đẳng cấp thế giới. Xét về thực lực, chắc chắn Thẩm tiểu thư có thể xếp vào top 5, cái này không thể nghi ngờ. Nhưng Heimer cảm thấy cô ấy có thực lực mà không theo đuổi nghệ thuật, diễn loại kịch này chính là thuận theo thị trường, cúi đầu trước tiền tài. Cô ấy rất ưu tú, nhưng ngành của chúng ta thiếu nữ diễn viên ưu tú sao?"

Cũng may Thẩm Nhung không nghe thấy những lời này, nếu không nàng sẽ bị nội thương ngay tại chỗ.

Thịnh Minh Trản giải thích đại khái với Paula lý do Thẩm Nhung tham gia vở nhạc kịch này.

Bao gồm khoản nợ ngoài ý muốn, việc bị người lừa gạt, việc muốn chữa trị cho mẹ đang mắc bệnh ung thư,...

"Tôi nói những chuyện này không phải để lấy lòng thương cảm của ngài, tôi chỉ nói sự thật thôi. Hy vọng Heimer tiên sinh hiểu được hoàn cảnh của em ấy, em ấy không phải là người khuất phục thị trường. Mà ngược lại, em ấy là một nghệ sĩ kiên cường."

Paula tràn đầy cảm xúc cùng xúc động sau khi nghe trải nghiệm của Thẩm Nhung.

"Tôi sẽ nói với Heimer, nhưng Heimer không giống tôi, ông ấy khá nổi tiếng là ý chí sắt đá."

"Không sao." Thịnh Minh Trản nói: "Chỉ cần nói cho ngài ấy biết là được, tôi tin ngài ấy sẽ tự đưa ra phán đoán."

.

Ngày hôm sau, người của Hoa Thụy lại đến thăm, chưa từ bỏ ý định mà mời Heimer đi xem nhạc kịch. Họ đã làm theo phương pháp của Thịnh Minh Trản để cố gắng khiến Heimer thay đổi ý định.

Heimer xa phó tha hương chỉ vì để nhạc kịch của mình có một kết cục tốt đẹp ở nước ngoài.

Hắn đã bị thua lỗ một lần ở Châu Âu, khi đội sản xuất đến, họ đã đưa ra những nhận xét ba hoa, hắn bận rộn nên không thể đích thân giám sát. Kết quả là khi bản địa hóa ở Châu Âu, bối cảnh sân khấu và tạo hình của các diễn viên đều qua loa cho xong, còn rất nhiều lỗ hỏng, lời bài hát còn bị thay đổi không đầu không đuôi, trình diễn phải gọi là vô cùng thê thảm.

Những lời giễu cợt của giới phê bình tràn ngập khắp Đại Tây Dương, Heimer phải dùng thuốc trong một tháng mới có thể kiểm soát được huyết áp của mình.

Lần này hắn vượt ngàn dặm theo đuổi chỉ vì muốn tận mắt chứng kiến, tâm lý nắm chắc.

Hắn thừa nhận thực lực của Thịnh Minh Trản và NEWS, nhưng lại bị mắc kẹt với nữ chính quan trọng nhất.

Bất kể là diễn viên dựa lưng vào ai, chỉ cần có thể diễn tốt, hắn không ngại thay đổi người hợp tác.

Cho nên hắn sẵn sàng chấp nhận lời mời của Hoa Thụy.

Rè——

Khi Thịnh Minh Trản đến khách sạn chăm sóc Thẩm Đại, điện thoại của cô rung lên.

Đồ Dĩnh: [Sếp, lão Heimer đã đồng ý lời mời của Hoa Thụy tối mai đi xem nhạc kịch <Phương Xa>, đoán chừng là đi xem Triệu Lộc]

Thịnh Minh Trản nhìn WeChat, khóa màn hình rồi nhét điện thoại vào túi, tiếp tục lau người cho Thẩm Đại.

Thẩm Đại bị một trận đau đớn đánh thức, khi tỉnh lại, bà nhìn thấy Thịnh Minh Trản, yếu ớt hỏi: "Tiểu Nhung đâu?"

"Gần đây em ấy bận tập luyện, bảo con qua đây, tối em ấy sẽ về, lúc này con mới đến chăm sóc người."

"Ừm......"

Thẩm Đại nhắm mắt lại, lại mở ra, hỏi cô: "Gần đây Tiểu Nhung diễn kịch gì?"

Trước đó Thẩm Nhung đã dặn dò Thịnh Minh Trản đừng để Thẩm Đại biết nàng lộ đùi trong nhà hát, nếu không bà nhất định sẽ lại cảm thấy áy náy, cảm thấy đó là lỗi của bà.

Thịnh Minh Trản nói: "Em ấy rất bận, có hai vở kịch lên lịch cùng lúc. Một vở nhạc kịch jukebox đã được công chiếu, rất được đón nhận. Vở còn lại cũng sắp ra mắt."

"Đã lâu không đến nhà hát xem con bé." Trong mắt Thẩm Đại thoáng hiện lên một tia mong đợi, "Minh Trản, ta muốn đi xem Tiểu Nhung biểu diễn."

Thịnh Minh Trản trấn an bà: "Mẹ, thân thể của mẹ bây giờ..."

"Bây giờ không xem thì sau này cũng không còn sức để xem nữa, đây là lần cuối cùng, con đáp ứng mẹ đi."

Thẩm Nhung bất ngờ nhận được tin nhắn từ Thịnh Minh Trản khi đang nghỉ ngơi trên trường quay <Phương Xa>.

T: [Mẹ nhất quyết muốn xem em biểu diễn]

Nàng đầy mồ hôi, thậm chí không thể thở được.

Môi nàng vận động một hồi liền đỏ lên, xưa nay luôn như vậy, thậm chí hiện tại còn đỏ như máu.

Nàng cầm điện thoại dựa vào cửa sổ, nghĩ ngợi rồi trả lời bằng tin nhắn thoại.

Không ngon chút nào: [Vậy hỏi bác sĩ xem bà ấy có thể ra ngoài không. Nếu có thể thì ngày mai đến xem <Phương Xa>]

T: [?]

Không ngon chút nào: [Đoàn kịch này thật xui xẻo, có người không thể đến buổi biểu diễn đầu tiên, nghe nói bị ngã trong phòng tắm gãy chân, tôi là siêu dự bị nên ra mặt đầu tiên]

Không ngon chút nào: [Cũng được, đúng lúc biểu diễn ở nhà hát An Chân, thuận tiện đưa Thẩm Đại đến xem. Dù chưa bao giờ nói ra nhưng nhất định bà ấy đang rất nhớ nhà hát mà chính tay bà ấy xây dựng. Để bà ấy đi xem nhà hát không có gì thay đổi, có thể an tâm một chút. Nhưng trong vở kịch này, tôi là nhân vật phụ, vai trò của tôi chỉ như vậy thôi. Cứ nói với Thẩm Đại đi, đừng tưởng tôi là nhân vật chính mà tràn đầy phấn khởi rồi thất vọng]

Thịnh Minh Trản vẫn trả lời tin nhắn của nàng.

T: [Mẹ sẽ không quan tâm em diễn cái gì. Ở trong mắt bà ấy, em vẫn luôn là nhân vật chính]

Thẩm Nhung bị lời này chọc vào, chóp mũi đau nhức, tràn đầy cảm xúc. Nàng nhìn lên trần nhà một lúc lâu mới bình tĩnh lại, trả lời Thịnh Minh Trản bằng tin nhắn thoại.

Không ngon chút nào: [Được rồi, không nói nhảm với chị nữa, tôi tiếp tục luyện tập đây]

Khi lần đầu tiên đến phỏng vấn, Thẩm Nhung cảm thấy ngoài Mâu Lê, đoàn kịch <Phương Xa> rất nhiệt tình, muốn làm một vở kịch tốt đẹp.

Khi Mâu Lê tuyệt vọng rời đoàn kịch <Phương Xa>, nhân vật nữ chính đã được quyết định, là nữ diễn viên thế hệ mới Triệu Lộc, một diễn viên song song khác cũng là một diễn viên giàu kinh nghiệm.

Thẩm Nhung cũng không tranh, khi tham gia đoàn kịch <Phương Xa>, nàng muốn thử sức với một vai diễn mà trước đây nàng chưa từng thử.

Làm siêu dự bị rất mệt mỏi cũng rất khó, nếu nhân vật nào khác ngoài nhân vật chính trong đoàn không thể xuất hiện thì nàng phải có khả năng diễn thay.

Trước đây Thẩm Nhung chỉ biết nhân vật chính là linh hồn của toàn bộ vở kịch, tầm nhìn của nàng cũng chỉ tập trung vào vai diễn của chính mình.

Sau khi diễn với tư cách là siêu dự bị, nàng có thể thấy những điều mà trước đây nàng không nhìn thấy.

Nàng nhìn thấy những chi tiết và manh mối rời rạc của toàn bộ vở kịch, cảm thán về những nhân vật phức tạp, nếm trải những hàm ý sâu sắc hơn.

Nàng không kiêu ngạo mà sẵn sàng chấp nhận ở vị trí này, đạt được sự phát triển hơn nữa.

Đáng tiếc là Thẩm Đại không thể nhìn thấy nàng chói mắt hơn trên sân khấu.

Thẩm Nhung đưa cho Thịnh Minh Trản vé điện tử xem buổi ra mắt vở kịch <Phương Xa>, vị trí ngồi cạnh Thẩm Đại. Ngày mai nàng sẽ đón Thẩm Đại đến nhà hát, nhưng nàng phải đợi lên sân khấu nên chỉ có thể nhờ Thịnh Minh Trản chăm sóc Thẩm Đại.

Thịnh Minh Trản đồng ý.

Đêm ra mắt vở kịch <Phương Xa>.

Thịnh Minh Trản dìu Thẩm Đại ngồi xuống.

Heimer và Paula cũng được mời, họ ngồi cùng người của Hoa Thụy.

Triệu Lộc dựa vào Hoa Thụy, Hoa Thụy muốn đề cử cô ấy cho Heimer.

Ban đầu Triệu Lộc đã nổi danh vào năm ngoái, hiện đang diễn vai chính trong <Phương Xa>. Nếu tái diễn vai nữ chính trong siêu IP của Heimer, có thể cô ấy sẽ đạt đến đỉnh cao, vượt qua Thẩm Nhung.

Người của Hoa Thụy thông báo cho Triệu Lộc, khi nghe tin Heimer đến xem liền trở nên khẩn trương.

Đó là cha đỡ đầu của nhạc kịch, Heimer!

Khi chuẩn bị lên sân khấu, Triệu Lộc không tìm được mũ, cô ấy và chuyên gia trang điểm gấp đến mức chạy vòng quanh hậu trường.

Cuối cùng, Thẩm Nhung đã tìm được cho cô ấy.

Là siêu dự bị, Thẩm Nhung thường xuyên chạy tới chạy lui ở hậu trường, quen với nhiều đạo cụ của đoàn.

Triệu Lộc đang hoảng loạn, Thẩm Nhung mang mũ lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng gấp."

Thẩm Nhung giúp cô ấy đội mũ: "Càng gấp thì càng dễ mắc lỗi".

Trước khi nhập đoàn Triệu Lộc rất thích Thẩm Nhung, sau khi nhập đoàn, cô nghe nói Thẩm Nhung đã phỏng vấn vai nữ chính, nhưng sau đó bị một nhà đầu tư trả đũa vì ân oán cá nhân, trở thành siêu dự bị.

Triệu Lộc đảm nhận vai nữ chính cũng không khỏi thấp thỏm, cũng có chút né tránh Thẩm Nhung, cho rằng Thẩm Nhung nhất định sẽ chán ghét mình.

Không nghĩ tới Thẩm Nhung lại không hề coi cô là kẻ thù mà sẵn sàng giúp đỡ cô trong lúc quan trọng như vậy.

Triệu Lộc ôm Thẩm Nhung một cái, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Chúng ta cùng diễn <Phương Xa> thật tốt nhé!"

Thẩm Nhung vỗ lưng cô, bị sự nhiệt tình của nữ diễn viên trẻ truyền nhiễm.

Buổi biểu diễn bắt đầu.

Buổi sáng Thịnh Minh Trản đã nói với Thẩm Đại rằng Thẩm Nhung không phải là nhân vật chính của vở kịch này.

Đúng như dự đoán, Thẩm Đại không để ý, nói với Thịnh Minh Trản: "Con bé có phải là nhân vật chính hay không không quan trọng, lúc mới vào ngành con bé cũng không phải là nhân vật chính, con bé bị dì nhỏ ảnh hưởng mới dấn thân vào con đường này."

Nhắc đến Thẩm Ngọc - dì của Thẩm Nhung, trong đầu bà chợt nhớ đến những chuyện đã qua, nhất thời cảm thấy xúc động.

"Em gái Tiểu Nhung của con giống như dì của nó vậy, rất đam mê nhạc kịch. Dù chỉ được giao một vai phụ tầm thường cũng sẽ dốc toàn lực diễn tốt. Đó là... điều quan trọng nhất trong cuộc đời nghệ thuật của bọn họ. Con bé a, giống dì của nó y như đúc."

Thịnh Minh Trản hiểu được lời nói của Thẩm Đại có ý gì đó, lại nói rõ cũng không tiện.

Sao cô có thể không hiểu được.

Giống như Thẩm Ngọc, Thẩm Nhung từng bộc lộ nguồn năng lượng to lớn trong giới sân khấu nhạc kịch, cũng dấn thân vào con đường chông gai đó.

...

Là nữ chính, Triệu Lộc tỏa sáng rực rỡ ngay khi xuất hiện trên sân khấu, vô cùng chói mắt, là một diễn viên được rất nhiều khán giả yêu thích.

Heimer sờ cằm, cẩn thận nhìn cô ấy, thỉnh thoảng nói vài câu với Paula.

Paula nhận thấy Thịnh Minh Trản ở phía sau, có chút lo lắng quay đầu nhìn cô.

Thần sắc Thịnh Minh Trản như thường lệ, không biểu lộ cảm xúc gì.

Qua nửa vở kịch mà Thẩm Nhung vẫn chưa xuất hiện.

Trong nửa còn lại, Heimer xem thêm mười phút nữa, cuối cùng xem như hắn cũng đã hiểu Triệu Lộc, muốn rời đi.

Paula gửi tin nhắn cho Thịnh Minh Trản, nói Heimer cảm thấy Triệu Lộc có thực lực, nhưng thực lực không bằng Thẩm Nhung, hiện tại hắn đang do dự.

Khi Thịnh Minh Trản cúi đầu đọc tin nhắn, cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí hiện trường mơ hồ thay đổi, một tiếng hát vang lên - đó là giọng hát mà Thịnh Minh Trản quen thuộc nhất.

Thẩm Nhung xuất hiện.

Heimer phát hiện trong vở kịch này có Thẩm Nhung nên đã ngồi lại xem nàng diễn.

Nhưng Thẩm Nhung không diễn đơn, đóng cặp với một nam diễn viên khác trong suốt quá trình. Sau đó, nữ chính xuất hiện, nàng liền lui sang một bên.

Sau khi Triệu Lộc hát xong, tạm thời rời khỏi sân khấu. Ánh đèn sân khấu lại rơi vào Thẩm Nhung, một cảnh tập thể cực kỳ phức tạp từ từ mở ra.

<Phương Xa> quả thực là một vở kịch cấp S, thực sự rất hay.

Từ kịch bản đến diễn giải, bối cảnh sân khấu, cách điều hành và sự thuần thục về tổng hợp kỹ thuật, hầu như không có sai sót nào.

Nhưng một vở kịch vỏn vẹn không có tì vết, cũng chỉ có thể ca tụng một thời gian liền qua.

Chỉ có điểm nhấn để người xem cảm thấy mới mẻ mới có thể làm nó tăng đến cao độ.

Thẩm Nhung là điểm nhấn của đám tập thể kia.

Điều khiến nàng tỏa sáng không phải là chói mắt, mà ngược lại là nàng không có chút chói mắt nào.

Nàng là trung tâm của nhóm, là nhân vật trung tâm kết nối phần trước và phần sau. Chỉ cần nàng dùng sức một chút, sự chú ý của mọi người sẽ tập trung vào nàng, như vậy thì nàng đã đủ hấp dẫn người, vở kịch này không thể gọi là tập thể nữa, mà gọi là một mình nàng biểu diễn, vở kịch liền thất bại.

Nàng đã diễn quá nhiều vai nữ chính, là người được yêu thích trên Trường Nhai. Nàng đi nơi nào cũng mang theo hào quang của nữ chính.

Lúc này nàng tình nguyện diễn vai phụ dự bị, còn có thể lấy đại cục làm trọng, không hề tiến lên đoạt lấy.

Điều có ý tứ hơn nữa là nàng không những không tranh diễn, có một diễn viên rõ ràng đã nói sai lời thoại, nàng còn có thể hỗ trợ ngay lập tức.

Nàng trưởng thành hơn so với khi Thịnh Minh Trản rời đi.

Trong mắt Thịnh Minh Trản tràn ngập ngưỡng mộ ôn nhu.

Nàng từng là nhân vật chính của nhà hát nhưng giờ đây nàng là linh hồn của nhà hát.

Heimer nhìn Thẩm Nhung đảm nhận những phân cảnh nhóm phức tạp, xe chỉ luồn kim không nhanh không chậm, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

Hắn đang tưởng tượng khi Thẩm Nhung trở thành nữ chính của mình sẽ như thế nào.

Paula hiểu rõ hắn, lợi dụng tình huống này thì thầm với hắn, nói Thẩm Nhung diễn <Lay động toàn thành> là để trả nợ và chữa bệnh cho mẹ.

Heimer thở dài, bị câu chuyện của Thẩm Nhung câu lấy.

Khi màn trình diễn kết thúc, Thẩm Đại đã ngủ rồi.

Nhưng bà rất vui vẻ và thỏa mãn, Thịnh Minh Trản có thể nhìn ra được.

Thịnh Minh Trản đẩy xe lăn, gặp Heimer ở lối vào nhà hát.

Heimer nhìn thấy Thẩm Đại gầy yếu đang ngủ, Thịnh Minh Trản giới thiệu đây là mẹ của Thẩm Nhung.

Heimer thở dài, hỏi tại sao Thịnh Minh Trản không nói sớm nguyên nhân Thẩm Nhung diễn <Lay động toàn thành>.

Heimer tràn đầy cảm xúc: "Cuộc đời cô ấy chính là một tác phẩm nghệ thuật hiếm có. Có một câu nói rất đau lòng, đó là muốn trở thành nghệ sĩ thì phải rèn luyện gian khổ."

Thịnh Minh Trản nhìn người của Hoa Thụy đang hút thuốc ở phía xa rồi cười nói:

"Thẩm tiểu thư quả thực là một nghệ sĩ hiếm có."

Trước khi rời đi, Heimer nở nụ cười ý vị thâm trường nói: "Vậy tôi sẽ đợi cô ấy đến diễn vai nữ chính của tôi. Tôi tin chắc cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng".

Nhìn bóng lưng đi xa của Heimer, trong lòng Thịnh Minh Trản cũng có chút xúc động.

Khi lần đầu tiên trở thành nhà sản xuất của <Phương Xa>, cô đã nghĩ đến việc giao nữ chính cho Thẩm Nhung, nhưng Thẩm Nhung lại chọn vị trí siêu dự bị, đây là điều mà cô không ngờ tới.

Thịnh Minh Trản quyết định tôn trọng quyết định của Thẩm Nhung, đồng thời cũng tò mò xem nàng có thể đảm nhận vai diễn này đến mức nào.

Kết quả cuối cùng quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Bây giờ nhìn lại, nếu như lúc đầu Mâu Lê không làm khó dễ Thẩm Nhung để thuận lợi bắt lấy vai nữ chính của <Phương Xa>, cho dù là diễn viên song song hay <Lay động toàn thành> thì Heimer cũng sẽ không cân nhắc nàng.

Nàng sẽ bỏ lỡ cơ hội làm nữ chính của <Queen>.

Trên mặt Thịnh Minh Trản lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Tái ông thất mã, sao biết không phải phúc.

Thẩm Nhung không hề biết rằng mình đã âm thầm giành được vai diễn mà cả Trường Nhai, thậm chí cả nữ diễn viên nhạc kịch trên toàn thế giới đều khao khát.

Nàng vẫn đang trò chuyện với khán giả, đang mở WeChat trên điện thoại.

Khi mở ra, nàng thấy chính là "1 nữ sĩ" đã im lặng rất lâu.

"1 nữ sĩ" này từng gây ra động tĩnh rất lớn, khiến Thẩm Nhung nhớ ra cô cũng là nhà tài trợ cho đoàn kịch <Phương Xa>.

Thẩm Nhung suy nghĩ, cô ấy nghĩ mình làm tốt tới khen mình, hay là nghĩ mình đang kéo chân sau tới loại mình?

Trước khi mở Wechat, Thẩm Nhung thực sự có chút lo lắng.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần rồi bấm vào xem, nội dung khiến nàng có chút hoang mang.

1: [Thẩm tiểu thư, tôi rất tiếc phải thông báo với cô rằng cô không còn có thể đảm nhận vị trí siêu dự bị trong đoàn kịch <Phương Xa> nữa. Vui lòng đến phòng tập số 1 của nhà hát An Chân đúng giờ vào lúc 10 giờ sáng mai]

Có ý gì?

Thẩm Nhung đầy nghi hoặc, không ngờ ngày hôm sau nàng sẽ gặp Thịnh Minh Trản ở phòng tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro