Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"1 nữ sĩ" mời Thẩm Nhung đến phòng tập của nhà hát An Chân mà không nói là có chuyện gì, Thẩm Nhung muốn hỏi nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Cho đến nay, "1 nữ sĩ" vẫn ẩn mình trong mây mù, chưa hề xuất hiện.

Thậm chí không đăng một bài nào trong trang cá nhân.

Thẩm Nhung cũng không vội.

Lần trước yêu cầu nàng mặc váy ngủ gợi cảm, "1 nữ sĩ" gần như không kiềm chế được.

Miễn là vẫn còn liên lạc, kim chủ còn có thể không lộ diện sao?

Nếu vẫn ẩn mình sau hậu trường thì trò chơi không thể nào tiếp tục được.

Thẩm Nhung thì nhìn xem cô có thể cầm cự được bao lâu.

Sáng sớm hộ sĩ đã gọi điện cho Thẩm Nhung, nói sẽ đến ngay.

Thẩm Đại vừa mới cự tuyệt Thẩm Nhung đút cháo cho bà, hiện tại bà đang cố gắng tự ăn, Thẩm Nhung nói hôm nay sẽ đi ra ngoài.

"Thịnh Minh Trản sẽ tới sao?" Thẩm Nhung hỏi.

"Hình như hôm nay con bé có việc phải làm, không sao đâu, hai đứa làm việc của mình đi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Thẩm Đại có chút mệt mỏi, cũng chỉ một chút thôi, nhưng để tỏ ra hăng hái hơn, không khiến con gái lo lắng, bà còn cười một chút.

"Hai đứa tuổi còn trẻ, thời gian tốt nhất không nên bị ta kéo vào trong phòng bệnh, con đi đi, khi nào mẹ nhớ hai đứa thì sẽ tìm."

.

Thẩm Nhung đến nhà hát An Chân đúng giờ, nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng ngay từ khi bước vào.

Người đến chào đón nàng là người của tập đoàn NEWS, Thẩm Nhung nhận ra cô ấy.

Từ cổng đến phòng tập, đâu đâu cũng có người nước ngoài.

Thẩm Nhung thông thạo tiếng Anh, có thể hát bằng tiếng Anh mà không gặp bất kỳ áp lực nào, tự nhiên có thể hiểu được họ đang thảo luận về tổng hợp kỹ thuật.

Việc NEWS và kim chủ mới của Trường Nhai muốn hợp tác để bản địa hóa siêu IP ở nước ngoài đã lan truyền khắp ngành từ lâu.

Ngay cả Thẩm Nhung luôn chậm nửa nhịp trong việc tiếp nhận tin tức cũng biết rằng trong số đó có <Queen>, một vở kịch ăn khách trên toàn thế giới trong những năm gần đây.

Nghe những người này nói chuyện, trong lòng Thẩm Nhung có chút suy đoán, càng cảm thấy ngoài ý muốn.

Khi đến phòng tập số 1, nhìn thấy Heimer cùng đội ngũ đông đảo của hắn, cho dù trước đó có chút linh cảm nhưng nàng vẫn kinh ngạc.

"Thẩm tiểu thư, đây là Heimer tiên sinh."

Người dẫn đường cho nàng vừa rồi tên là Trịnh Lệ, mới ngoài ba mươi tuổi, là người đại diện nổi danh của tập đoàn NEWS. Trịnh Lệ thông thạo nhiều ngôn ngữ, giới thiệu Thẩm Nhung với Heimer.

Heimer nhìn lại, đôi mắt đục ngầu vì tuổi tác ngậm lấy ý cười, chỉ cần nhìn một cái, Thẩm Nhung cảm thấy mọi thứ về mình đều đã được người đàn ông thống trị thế giới nhạc kịch suốt nửa thế kỷ này nhìn thấu.

"Thẩm tiểu thư, rất vui khi được hợp tác với cô, <Queen> mà cô sẽ diễn là tác phẩm tôi mong đợi nhất trong năm nay."

Heimer tiến tới bắt tay nàng, khi hắn nói những lời này, đầu Thẩm Nhung vẫn ong ong.

Khi còn rất nhỏ, nàng đã xem buổi biểu diễn của dì, biết rằng trên thế giới có một loại hình nghệ thuật giống như sân khấu nhạc kịch, nàng vô cùng say mê nó.

Sau đó, nàng xem vở nhạc kịch <Bạn Lữ> của Heimer trên mạng, càng không thể kiềm chế được. Sau khi xem qua tất cả các vở nhạc kịch nổi tiếng và ít phổ biến hơn, nàng yêu thích nhất vẫn là tác phẩm của Heimer.

Haimer là thần tượng tinh thần của vô số người trong sân khấu nhạc kịch, Thẩm Nhung mơ ước được làm việc với hắn và đội ngũ chuyên nghiệp của hắn.

Giấc mơ đột nhiên thành hiện thực, trái tim Thẩm Nhung không khỏi đập thình thịch, nàng không nhớ mình đã nói những điều ngu ngốc gì với Heimer.

Heimer thấy Thẩm Nhung không có vẻ hào nhoáng như trên sân khấu, cũng không nịnh hót miệng lưỡi trơn tru, khác với nữ nhân trưởng thành trên sân khấu, hắn cảm thấy yên tâm hơn, đồng thời cũng quý trọng hơn.

Trịnh Lệ ở một bên quan sát, thầm kinh ngạc Thẩm Nhung nổi tiếng hơn mười năm, nhưng trong thâm tâm lại là người trầm tính.

Xem ra đoàn kịch trước kia đã bảo vệ nàng rất tốt.

Thậm chí Thẩm Nhung còn không biết mình trở thành nữ chính của <Queen> từ khi nào.

Đội Heimer, quản lý đoàn kịch, giám sát vũ đạo, phiên dịch, điều hành... Lúc này, gần trăm người tập trung trong phòng tập để giao lưu, quảng bá công việc của mình, khiến phòng tập ban đầu rộng rãi đến mức không thể di chuyển được.

Thẩm Nhung không biết tìm ai để giải đáp nghi hoặc của mình, cũng không thể tùy tiện hỏi ra vấn đề nhạy cảm như vậy.

Theo lý mà nói, hiện nàng đã ký hợp đồng với NEWS, theo điều khoản mà NEWS đã ký với nàng, nàng thực sự có thể nhận bất kỳ vở kịch nào cho mình mà không cần thông qua sự cho phép của ai khác. Có lẽ <Queen> cũng là dự án của NEWS.

Nhưng mà......

Khi Thẩm Nhung đang hoang mang, nàng bất ngờ nhìn thấy Thịnh Minh Trản ở cuối đám đông.

Thịnh Minh Trản đi giày cao gót, ngay cả khi có người nước ngoài vây quanh cũng khó có thể che chắn được cô.

Hôm nay cô để tóc dài buông xõa, có lẽ là để che đi quầng thâm dưới mắt, trang điểm hơi đậm để ngũ quan trên khuôn mặt vốn đã diễm lệ càng trở nên xinh đẹp hơn.

Trong căn phòng ấm áp, cô cởi áo khoác, quàng chiếc khăn cashmere mỏng màu xám quanh cổ, mặc áo len và quần jean khoe eo.

Ăn mặc rất giản dị, nhưng những đường cong hấp dẫn của cô vẫn được phô bày trọn vẹn.

Vóc dáng của Thịnh Minh Trản vẫn nóng bỏng như trước đây...

Thẩm Nhung nhận ra suy nghĩ của mình đang lệch đi nghiêm trọng, lập tức hít một hơi thật sâu, kết thúc đánh giá càn rỡ của mình.

"Thẩm tiểu thư."

Đồ Dĩnh đi tới đưa cho Thẩm Nhung một chai nước khoáng.

"Cảm ơn." Thẩm Nhung nhận lấy, nhìn Đồ Dĩnh.

"Đừng hỏi em, em không biết gì cả." Đồ Dĩnh cười nói: "Em chỉ làm việc cho sếp thôi."

Đây không phải lần đầu Thẩm Nhung và Đồ Dĩnh gặp nhau, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy đứa nhỏ này trông giống như một con hồ ly giảo hoạt.

Thịnh Minh Trản chính là người đã dạy hư nàng ấy, Thẩm Nhung nghĩ thầm trong lòng.

Sau khi Thịnh Minh Trản trò chuyện với đạo diễn vũ đạo và trợ lý của hắn xong, cô quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung đang chờ nói chuyện với cô.

"1 nữ sĩ." Thẩm Nhung tựa người vào cửa sổ, cười ranh mãnh: "Thật trùng hợp, sao ngài rảnh rỗi thế?"

Thịnh Minh Trản giống như không nghe thấy nàng nói gì, lông mày nhíu lại có chút nghi hoặc.

"1 nữ sĩ?"

Thấy cô vẫn đang giả ngốc, Thẩm Nhung không muốn vạch trần cô ngay tại chỗ, chỉ cười nói:

"Chị có đầu tư vào vở kịch này sao?"

"Không có." Thịnh Minh Trản đẩy kính lên nói: "Tôi chỉ là cố vấn kỹ thuật mà thôi."

"Chị nhậm chức ở NEWS sao?"

"Không hẳn, chỉ có quan hệ hợp tác với NEWS."

"Vậy à, vậy chúng ta ở cùng một đoàn kịch rồi."

"Tôi và Thẩm tiểu thư đều công tư rõ ràng, hẳn là sẽ không xấu hổ."

"Ừm, mong là vậy."

Có người gọi Thịnh Minh Trản, Thịnh Minh Trản nói "Xin lỗi" rồi rời đi.

Đối mặt với Thẩm Nhung, cô vẫn lãnh đạm, vẫn tỏ ra thiếu kiên nhẫn và xa lánh của một người yêu cũ.

Thẩm Nhung cũng không muốn nghĩ nhiều.

Cho dù nàng có cơ hội nhận được vai diễn này như thế nào thì giờ đây khi đã gia nhập đoàn kịch của Heimer, chắc chắn <Queen> sẽ gây chấn động trên Trường Nhai, thậm chí là trên toàn thế giới.

Trịnh Lệ đi tới, nói từ nay cô sẽ là người đại diện của Thẩm Nhung, chịu trách nhiệm giúp nàng sắp xếp các buổi tập, biểu diễn và những vấn đề liên quan khác.

Sau khi cả hai trao đổi WeChat, Triệu Lệ lập tức gửi cho nàng lịch trình diễn tập <Queen>.

Trịnh Lệ nói: "Buổi diễn tập của chúng tôi cố ý tránh thời gian biểu diễn <Lay động toàn thành> của Thẩm tiểu thư, như vậy sẽ không gây phiền phức cho cô. <Phương Xa> cũng cần Thẩm tiểu thư tiếp tục hỗ trợ, nhưng chúng tôi đã tìm được một diễn viên dự bị khác rồi. Có lẽ về sau đoàn kịch <Queen> sẽ cần Thẩm tiểu thư nhất. <Queen> có thể là vở nhạc kịch được xem nhiều nhất trên Trường Nhai trong năm nay. Cả đoàn của ngài Heimer và NEWS đều đánh giá rất cao dự án này, còn coi trọng cô."

Trịnh Lệ và Thẩm Nhung đứng bên cửa sổ nói: "Nhân vật nữ chính này rất khó, ngài Heimer đã chọn cô trong hàng nghìn lựa chọn, cảm thấy chỉ có cô mới đảm nhận được. Tập đoàn NEWS chúng tôi cũng cảm thấy không ai có thể đảm nhận vai này ngoài cô."

Thẩm Nhung lớn lên dưới áp lực mạnh mẽ, từ giáo viên khi còn là học sinh cho đến lão bản của nhiều dự án khi làm việc, ai cũng có một câu nói giống nhau.

Thẩm Nhung rất ít khi bị những lời như vậy cảm động, nhưng hiện tại nàng thật sự nghe lọt được.

Nàng là một diễn viên dưới áp lực càng lớn thì càng có thể phát huy vượt xa bình thường. Buổi diễn tập đầu tiên còn chưa bắt đầu mà nàng đã phấn khởi không thôi.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Thẩm Nhung trả lời ngắn gọn.

Trịnh Lệ dần dần quen với phong cách ngắn gọn của nàng, khác hẳn với hình tượng kiêu căng khó thuần mà người ta đồn thổi về nàng.

Các thuộc tính kiêu ngạo và nghiêm túc xếp chồng lên nhau, ngược lại là hiện ra mấy phần đáng yêu chân thật.

Sáng nay có buổi đọc kịch bản để làm quen với câu chuyện và các nhân vật, buổi chiều có tập hát và múa.

Trong buổi đọc kịch bản, Thịnh Minh Trản ngồi trong góc, cách Thẩm Nhung ngàn dặm.

Trong cuộc họp, thỉnh thoảng có người nói đùa để điều chỉnh bầu không khí, Thẩm Nhung có chút mất tập trung sẽ nhìn về phía Thịnh Minh Trản.

Rõ ràng Thịnh Minh Trản không có hứng thú với bất kỳ trò đùa nào, khi đang trong trò đùa, cô sẽ hơi rũ mắt xuống, tiếp tục đọc kịch bản trước mặt.

Cố vấn kỹ thuật a...

Thẩm Nhung không khỏi nghĩ tới, lần này kịch lớn chuẩn bị hai tháng diễn tập, chẳng phải nàng sẽ thường xuyên gặp Thịnh Minh Trản sao?

Tiếp tục nói về kịch bản và nhân vật, Thẩm Nhung nghiêm túc đọc lời thoại, theo ánh mắt của mọi người có mặt, tự nhiên tập trung chú ý vào Thẩm Nhung.

Khi Thẩm Nhung đọc thuộc lòng sẽ có một chút thói quen, nàng thích dùng đầu ngón tay gõ nhịp trên bàn, không phát ra âm thanh lớn, chỉ để có thể nhớ chữ nhanh hơn.

Thói quen này không hề thay đổi kể từ khi nàng còn là thiếu niên.

Móng tay của Thẩm Nhung được sơn một lớp sơn móng tay trong suốt, có chút dài, giống như không có nhiều thời gian để đánh bóng tỉ mỉ, nhưng vẫn trong suốt như pha lê, được cắt tỉa rất đẹp.

Mỗi lần đầu ngón tay hồng hào lên xuống, tựa hồ rơi vào trong lòng Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản thay đổi tư thế.

Có chút nóng.

Cuộc họp buổi sáng kết thúc, Thẩm Nhung và Thẩm Đại gọi video trong giờ nghỉ trưa.

Y tá đang thay dịch dinh dưỡng cho Thẩm Đại, hộ sĩ đang giúp bà rót nước.

Thẩm Đại dựa vào giường bảo Thẩm Nhung đừng lo lắng cho bà, cứ yên tâm làm việc, không cần phải gọi video liên tục.

Thẩm Nhung chống cằm thở dài: "Thẩm Đại nữ sĩ đây là đang ghét bỏ con."

Thẩm Đại bị nàng chọc cười, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào camera.

Nhìn thấy bà càng hoạt bát, trong lòng Thẩm Nhung dâng lên một tia khát vọng không nên có.

Liệu có kỳ tích xảy ra không? Thẩm Đại có hồi phục được không?

Khi Thịnh Minh Trản bước đến phòng nghỉ, cô nhìn thấy hai nhân viên đoàn kịch đang đẩy xe, bày đồ ăn gọi về lên trên bàn.

Đều là món Thẩm Nhung không thích ăn.

Dù Thịnh Minh Trản có muốn quên cũng không thể quên được Thẩm Nhung kén ăn.

Dì Khương từng rất đau đầu, mỗi ngày bà đều suy nghĩ rất nhiều về việc nên cho Thẩm Nhung ăn gì để nàng ăn nhiều hơn, tăng thêm cân.

Có lẽ Thẩm Nhung sẽ ăn không nổi một miếng đồ ăn gọi về trước mặt.

Buổi chiều còn phải tập luyện, nếu không ăn trưa thì sẽ không thể chịu nổi.

"Đem đi đi." Thịnh Minh Trản nói với nhân viên đoàn kịch: "Để tôi tự gọi về."

Nhân viên đoàn kịch trẻ tuổi vô cùng bối rối, "Cái này, có gì không ổn sao? Không tốt sao?"

Thịnh Minh Trản không thể nói gì về thói hư tật xấu của Thẩm Nhung, cô cũng không muốn người khác biết cô đang tận lực chăm sóc ai, chỉ nói cô đã mua cơm trưa.

Thẩm Nhung và Thẩm Đại nói chuyện thêm vài câu, khi miễn cưỡng cúp điện thoại, Trịnh Lệ đi tới mời nàng tới phòng nghỉ cùng ăn cơm.

Khi đến phòng nghỉ, nàng thấy Thịnh Minh Trản đã ở đó, hai bên đều có người ngồi.

Thẩm Nhung vừa đến, Đồ Dĩnh ngồi ở bên phải Thịnh Minh Trản liền "Ai nha", nói với Trịnh Lệ: "Chị Lệ, em đang tìm chị!" Sau đó nàng cầm hộp cơm chạy tới nói chuyện với Trịnh Lệ.

Chỗ ngồi bên cạnh Thịnh Minh Trản liền trống.

Thẩm Nhung: "..."

Đồ Dĩnh, hẳn là em với Tần Duẫn rất hợp ý.

Thịnh Minh Trản ăn xong cũng không rời đi, ngồi ở chỗ này xem điện thoại.

Thẩm Nhung lười giả vờ, trực tiếp ngồi ở bên cạnh cô, liếc nhìn bàn ăn, đều là món nàng thích...

Thẩm Nhung theo bản năng nhìn về phía Thịnh Minh Trản.

"Đừng hiểu lầm." Thịnh Minh Trản vẫn đang xem điện thoại, "Tôi chỉ muốn nữ chính giữ được trạng thái tốt nhất thôi."

Thẩm Nhung chớp chớp mắt, cố ý nói: "Nếu chị không nói, tôi cũng không nghĩ là chị cố ý chuẩn bị."

Thịnh Minh Trản: "..."

Độc miệng đời này không thay đổi được.

Thịnh Minh Trản đang định mở miệng, Thẩm Nhung đã nói, "Không cần giải thích, tôi cũng không hiểu lầm, tôi biết chị là vì đoàn kịch."

Lông mi Thịnh Minh Trản chớp chớp, cũng lười để ý đến nàng.

Thẩm Nhung ăn vài miếng, cảm thán nói: "Đồ ăn ở nhà hàng Trung Hoa của khách sạn M vẫn ngon, cơ bản bọn họ không giao đồ ăn mang đi, Thịnh tiểu thư tốn kém rồi."

Thịnh Minh Trản nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hung dữ, cảnh cáo nàng đừng khinh suất.

Đổi là người khác đã sớm vì bảo toàn mạng sống mà ngậm miệng, nhưng Thẩm Nhung lại không hề sợ hãi, mỉm cười ngọt ngào tiếp tục nói:

"Thực sự rất ngon, cảm ơn Thịnh tiểu thư."

Thịnh Minh Trản nhìn thấy vẻ kiêu ngạo muốn ăn đòn của nàng, rất muốn bắt nàng lại dạy cho nàng một bài học.

Thói hư tật xấu lớn nhất của Thẩm Nhung chính là thích khiêu khích cô, nhưng chỉ độc miệng, bị giày vò liền không chịu nổi.

Trong đầu cô hiện lên mấy cảnh tượng, Thẩm Nhung rưng rưng nước mắt, không nhịn nổi mà xin tha.

Làm cho cổ họng Thịnh Minh Trản có chút khô nóng.

Không nói thêm lời nào, Thịnh Minh Trản đứng dậy rời đi.

Thẩm Nhung: "..."

Không thể cảm ơn chị sao? Có như vậy mà cũng tức giận ư?

Thẩm Nhung nhấp một ngụm canh cá.

Mặc dù lời cảm ơn của người yêu cũ có chút âm dương quái khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro