Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nhung ăn trưa rất thoải mái, bắt đầu buổi tập đầu tiên, biên đạo đã dẫn dắt các diễn viên thực hiện một số động tác vũ đạo chủ chốt trong vở kịch.

<Queen> là vở kịch có đại nữ chủ, tập trung vào quá trình trưởng thành của nữ chủ.

Nam chính và nữ chính có hai cảnh song diễn rất quan trọng, khá khó, trọng tâm của buổi tập nhảy hôm nay là pas de deux.

Nam diễn viên chính là Đỗ Hưng, được Phan Triều Sinh đề cử, được coi là nam diễn viên có doanh thu phòng vé số một ở Trường Nhai hiện tại.

Đỗ Hưng có gương mặt tuấn tú, cao 1m9, biết hát biết nhảy, còn có "lưu lượng" khá tốt, có fan khắp núi.

Đỗ Hưng tốt về mọi mặt, vấn đề duy nhất là hắn quá bận rộn, lịch trình ghi hình của các buổi biểu diễn khác nhau vô cùng dày đặc, ngày đêm lộn xộn gần như tiêu hao hết sức lực của hắn, giống như một thần tượng đang nổi tiếng.

Hắn bận đến mức không thể nhấc chân lên khỏi mặt đất, nhưng đội của Heimer không muốn bỏ lỡ nên tranh thủ chút thời gian.

Hắn không tham dự cuộc họp buổi sáng, vừa trở về sau buổi ghi hình chương trình tạp kỹ. Hắn rất mệt mỏi, trông có vẻ kiệt sức nghiêm trọng, trợ lý nói gì cũng không có phản ứng.

Khi đến lúc luyện tập giữa Đỗ Hưng và Thẩm Nhung, Đỗ Hưng uống một lon nước tăng lực, cả hai tiến lên kiểm tra động tác.

Hai biên đạo hợp tác biểu diễn rồi yêu cầu hai người thực hiện.

Thịnh Minh Trản vốn đang đứng ở phía sau đám người, nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Đỗ Hưng, trong lòng cô có chút bất an, liền tiến về phía trước mấy bước.

Hôm nay Thẩm Nhung tập trung 100%, lại vừa ăn trưa nhiều, nhanh chóng ghi nhớ các động tác nhảy của mình.

Đỗ Hưng cũng gật đầu nói được, chuẩn bị cùng khiêu vũ.

Đỗ Hưng đã tập nhảy từ nhỏ, kỹ năng khiêu vũ của hắn đã nổi tiếng trong ngành. Làm sao Thẩm Nhung có thể nghĩ rằng hắn sẽ mất hết sức lực sau động tác đơn giản đầu tiên?

Đây là động tác nâng rất bình thường, Thẩm Nhung còn chưa nâng lên được nửa đường thì nghe thấy Đỗ Hưng kêu lên.

Khi trong lòng Thẩm Nhung cảm thấy có gì đó không ổn, nàng đã mất đi chỗ dựa trên không trung.

Nếu là người khác chắc chắn đã ngã xuống đất.

Nhưng Thẩm Nhung có kinh nghiệm phong phú, cho dù mất thăng bằng, nàng vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh để tránh bị ngã quá nặng.

Trong tiếng hét của mọi người, Thẩm Nhung còn chưa kịp điều chỉnh tư thế hạ cánh an toàn theo bản năng thì eo đã bị giữ chặt.

Trong lúc có được cảm giác an toàn tuyệt đối, Thẩm Nhung bị bản năng quen thuộc điều khiển, xoay người uyển chuyển nhẹ nhàng, vững vàng bám vào thân thể đối phương.

Mùi hương của cô nữ vẫn có thể khiến adrenaline trong cơ thể Thẩm Nhung dâng trào trong giây lát.

Hơn nữa, Thịnh Minh Trản đã ôm chặt nàng trong vòng tay trước mặt rất nhiều người.

"Không sao chứ?"

Ngực hai người dán vào nhau, xúc cảm mềm mại cùng có lực thật quen thuộc.

Tia lo lắng hiện rõ trong mắt Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung bị hương thơm trên cơ thể cô làm phân tâm, trong lòng nóng bừng, lẩm bẩm "Không sao, cảm ơn", sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh tay vẫn đang ôm lấy nàng, ý bảo cô buông ra.

Thịnh Minh Trản im lặng thuận theo Thẩm Nhung.

Giấu đi những cảm xúc sắp bộc phát dưới vẻ mặt điềm tĩnh.

Nhân viên lập tức tới hỏi thăm tình trạng của bọn họ, Thẩm Nhung nhìn cánh tay của Thịnh Minh Trản, hỏi cô: "Chị thế nào?"

Nàng biết người tiếp lấy bạn nhảy sẽ dễ bị chấn thương, Thịnh Minh Trản đã đến tiếp lấy nàng, khả năng cao sẽ khiến cô bị trật tay.

Chắc hẳn đã lâu Thịnh Minh Trản không khiêu vũ, động tác đột ngột này có hơi nguy hiểm.

Thịnh Minh Trản không đáp lại sự quan tâm của Thẩm Nhung, không hiểu hỏi trợ lý của Đỗ Hưng: "Đỗ tiên sinh sao vậy?"

Đỗ Hưng ấn vào eo, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Trợ lý của hắn đến xin lỗi rối rít, nói rằng có thể vết thương cũ ở thắt lưng tái phát, còn xin lỗi Thẩm Nhung.

Trước khi đến, Trịnh Lệ đã tìm tới Thịnh Minh Trản, phàn nàn Đỗ Hưng ở trước mặt cô, nói tối qua hắn đi giao lưu, uống rượu cả đêm không ngủ, sáng sớm vội vàng đi ghi hình tạp kỹ.

Là một diễn viên nhạc kịch, nếu dám làm những điều này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lật xe.

"Hy vọng hôm nay cậu ta không gây rắc rối cho đoàn."

Không nghĩ tới lời nói của Trịnh Lệ đã trở thành sự thật, may mắn là Thịnh Minh Trản đã đề phòng để Thẩm Nhung không bị thương.

Nếu không, nhân vật thật vất vả mới giành được sẽ bị lãng phí ở chỗ này.

Heimer có vẻ như sẽ tức giận lôi đình vào giây tiếp theo, Thịnh Minh Trản cũng không trực tiếp phàn nàn để khiến mọi người xuống đài không được, chỉ nói với trợ lý của Đỗ Hưng:

"Nếu bị thương thì nên kịp thời chữa trị, nếu không sẽ tự làm trễ nãi bản thân lại làm liên lụy người khác, đều không tốt cho mọi người."

Đỗ Hưng tự biết mình sai nên đành phải liều mạng xin lỗi.

Quản lý đoàn kịch đến hòa giải, trấn an Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung. Sau đó, hắn đề nghị với Đỗ Hưng nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu không sẽ không thể theo kịp buổi diễn tập và trì hoãn tiến độ của đoàn kịch.

Ở đây hỗn loạn, bên Thẩm Nhung nghe được phía sau có người âm thầm hưng phấn.

"Cắn một ngụm máu của tôi, Thịnh Minh Trản vẫn yêu Thẩm Nhung!"

"Dù sao cũng là bạn diễn cũ, tốc độ phản ứng thật kinh người!"

"Đây là luôn nhìn chằm chằm vào mới có thể phản ứng nhanh như vậy!"

Thẩm Nhung: "..."

Nàng biết mình và Thịnh Minh Trản đã là bạn diễn nhiều năm, dù chưa bao giờ thừa nhận nhưng tên tuổi của hai ngươi đã được ghi cùng nhau trong các scandal.

Đã từng ăn ý là thật, tình yêu cũng là thật.

Mà phần "tình yêu" này là sự kết nối tinh thần giữa hai người hay có những ý nghĩa sâu xa nào khác thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Khi cả hai giành được giải Kim Thạch cho bạn diễn xuất sắc nhất, Thẩm Nhung là người ôm chặt Thịnh Minh Trản không buông, còn là người nhất quyết muốn mười ngón đan xen lên sân khấu với cô, người sáng suốt đều nhìn thấy.

Cho đến bây giờ, vẫn có người không thể quên được hai người, cũng có nhiều người đố kị.

Thẩm Nhung biết bản thân đã làm rất nhiều điều ác.

Đỗ Hưng không thể duỗi thẳng eo, đành phải kết thúc sớm.

Trước khi rời đi, Paula đã tìm Thẩm Nhung, trò chuyện với nàng một lúc rồi trao đổi thông tin liên lạc.

"Heimer nói rằng ông ấy rất thích trạng thái làm việc của cô." Paula cười nói: "Thịnh tiểu thư thực sự có ánh mắt tốt, người mà cô ấy đề cử thật không tầm thường."

Thẩm Nhung nghe bà nói vậy cũng không ngạc nhiên, nhưng có chút vui mừng vì suy nghĩ trong lòng đã được xác minh.

Sau khi Paula rời đi, niềm vui kia cứ quẩn quanh trong lồng ngực nàng, cuối cùng biến thành mất mát không thể hiểu được, còn có không cam lòng khuấy động sâu trong tâm hồn nàng.

Cửa sau của nhà hát An Chân.

Nhà hát cũ không có bãi đậu xe ngầm nên Đồ Dĩnh phải đi bộ hơn 100 mét xuống gara lấy xe.

Trong lúc chờ Đồ Dĩnh, Trịnh Lệ đi tới nói với Thịnh Minh Trản: "Heimer tiên sinh đang rất tức giận, mặc dù lão không nói được tiếng Trung nhưng rất linh thông tin tức, rất nhanh đã biết được Đỗ Hưng đã đi giao lưu cả đêm qua, thắt lưng lại có di chứng trong việc thường xuyên ghi hình các chương trình tạp kỹ. Đội của lão đã cảnh báo Đỗ Hưng, nói rằng nếu cậu ta tiếp tục hút thuốc uống rượu trong các chương trình tạp kỹ thì sẽ đổi cậu ta ngay lập tức. Đỗ Hưng bên kia lập tức cam đoan lấy luyện tập của <Queen> làm chủ. Ai nha, địa đầu xà cũng sợ cường long."

Như nghe thấy một trò đùa, Thịnh Minh Trản giễu cợt 'hừ' một tiếng.

Cô muốn hút một điếu thuốc, nhưng tay phải cử động lại rất không tự nhiên dừng lại giữa không trung, cuối cùng lại thả xuống.

Trịnh Lệ đột nhiên nhiệt tình nói "Hi" một tiếng, Thịnh Minh Trản nhìn lên, nhìn thấy xe của Heimer đi ngang qua.

Paula thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, cười thần bí với Thịnh Minh Trản rồi nói: "Cuối cùng hôm nay tôi cũng đã trả ân tình của Thịnh tiểu thư rồi."

Thịnh Minh Trản: "?"

Paula không muốn giải thích nhiều, "Cô sẽ biết thôi, hẹn gặp lại."

.

Khi Thẩm Nhung trở lại phòng bệnh, y tá nói Thẩm Đại vừa mới ngủ, thấy bà vẫn đang cầm điện thoại trên tay, màn hình vẫn ở trang tin tức <Lay động toàn thành>, nàng thở dài lặng lẽ đi tới giúp bà khóa màn hình.

Chuyện này sao có thể giấu được Thẩm Đại.

Biết rồi cũng tốt, không cần phải lo giấu đi.

Bây giờ <Lay động toàn thành> đã nổi tiếng, nhiều người khen ngợi hình tượng của Thẩm Nhung, có thể coi đây là điểm sáng cho kỹ năng mới.

Biên đạo của <Lay động toàn thành> gọi video cho Thẩm Nhung.

Thẩm Đại đang ngủ, Thẩm Nhung không muốn quấy rầy bà nên đi sang phòng bên cạnh nghe điện thoại.

Bệnh viện số 3 là bệnh viện tư nhân, Thịnh Minh Trản đã bố trí một khu VIP cho Thẩm Đại, có hai phòng.

Một phòng là giường bệnh, phòng còn lại là phòng nghỉ, có bếp để cho người thân ở, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với một phòng bốn người ở bệnh viện công trước đó, chỉ được ngủ trên một chiếc giường gấp nhỏ.

Khi Thịnh Minh Trản đến, cô nghe thấy biên đạo nói với Thẩm Nhung trong cuộc gọi video rằng đoàn kịch đã nhận được phản hồi sau buổi ra mắt, cảm thấy điệu nhảy vẫn cần phải thay đổi.

Ngay cả cảnh Thẩm Nhung ngồi trên đùi bạn diễn cũng chưa đủ nóng bỏng, hy vọng Thẩm Nhung có thể hôn khi ngồi trên đùi hắn, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Thịnh Minh Chiến chờ Thẩm Nhung từ chối mà phản bác.

Không nghĩ tới......

"Được, chỉ cần biên đạo cảm thấy được là được."

Thẩm Nhung thực sự đã lập tức đồng ý.

"Vậy thì mượn góc ở chỗ ngồi, không hôn thật."

Thẩm Nhung nói đùa, đối phương cũng vui vẻ.

"Chắc chắn không phải là hôn thật, vậy thì chị Tiểu Nhung, nếu chị đồng ý thì tôi đi giao nhiệm vụ đây."

Sau khi Thẩm Nhung cúp cuộc gọi video, nhìn lại, nàng nhìn thấy phía sau mình có thêm một người sống liền giật mình.

"Chị là quỷ à, tới khi nào, còn không có tiếng động."

Thịnh Minh Trản cảm thấy lồng ngực như thắt lại, cơn tức giận dồn nén nhiều ngày đang dâng lên không thể kiềm chế.

Tạm thời không để ý đến Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản dùng tay trái đặt túi đầy đồ lên bàn, lại dùng tay trái lấy ra mấy lon men vi sinh.

Thấy cô định rửa trái cây, Thẩm Nhung bước tới ấn tay cô xuống.

Thẩm Nhung chủ động rửa sạch quả anh đào, xoa xoa quả đỏ mọng trong tay.

"Tay phải của chị bị trật, cần phải gặp bác sĩ. Chị nói Đỗ Hưng thế sao chị không đi?"

Hóa ra là nàng đã nhìn ra.

Thịnh Minh Trản im lặng một lúc mới nói: "Không sao."

"Việc của chị thì chị tự quyết định. Nhưng mà, tôi vẫn phải cảm ơn chị."

"Sao?"

"Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi, cảm ơn vì đã tiến cử tôi với Heimer."

"..."

Thịnh Minh Trản liền hiểu ý của Paula.

"Tôi biết chị là nghĩ cho vở kịch này." Thẩm Nhung rửa sạch quả anh đào, quay lưng lại với Thịnh Minh Trản, ngữ khí nhanh nhẹn nói: "Đúng không? Cố vấn kỹ thuật nữ sĩ."

Thịnh Minh Trản: "..."

"Chị không cần giải thích, không cần nhiều lời, tôi hiểu."

"..."

Thẩm Nhung bỏ quả anh đào vào giỏ đựng, quay người nói: "Chị làm vậy là để làm một vở kịch hay, đều là vì đoàn kịch, không liên quan gì đến tôi. Dù sao tôi..."

Thẩm Nhung không ngờ Thịnh Minh Trản lại đứng sau lưng nàng gần như vậy.

Khi nàng quay người lại, Thịnh Minh Trản đột nhiên vươn người về phía trước, đặt hai tay lên bàn phía sau Thẩm Nhung, cậy mạnh cắt ngang động tác rời đi của nàng.

Giống như một con dã thú phát động tấn công, Thẩm Nhung hoàn toàn bị mắc kẹt trong phạm vi của cô.

Thẩm Nhung cả kinh đến mức bước chân loạng choạng, lùi lại một bước, suýt chút nữa đã ngồi lên bàn.

Giỏ đựng bị lật, quả anh đào lăn khắp bàn.

Để giữ thăng bằng, Thẩm Nhung tựa người vào cạnh bàn, lòng bàn tay đè dập vài quả anh đào.

Thịnh Minh Trản nắm lấy cằm Thẩm Nhung, khí tức mãnh liệt nồng nặc khiến Thẩm Nhung co rụt vai lại.

Nàng có thể nhìn ra Thịnh Minh Trản đang tức giận.

"Thịnh..."

"Thẩm Nhung."

Thịnh Minh Trản đến gần hơn, lúc mũi hai người sắp chạm nhau, thế mà cô hơi quay mặt lại, làm một tư thái cực kỳ mơ hồ.

Tim Thẩm Nhung đập điên cuồng không thể kiểm soát.

"Cái miệng này của em."

Đôi mắt tràn đầy tia lửa của Thịnh Minh Trản từ trong đôi mắt sợ hãi lại mơ hồ mong chờ của Thẩm Nhung di chuyển xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng: "Là không biết nói tiếng người sao?"

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản đẩy nhẹ nàng rồi buông nàng ra.

Thẩm Nhung vẫn đứng ở nơi đó, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt kinh ngạc và phức tạp, hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Thịnh Minh Trản chịu đựng, kìm nén cảm xúc sắp mất kiểm soát rồi trầm mặc nhanh chóng rời đi.

Thẩm Nhung xoa xoa cái cằm vừa bị nắm, cảm thấy có chút đau.

Nhưng vừa rồi Thịnh Minh Trản nắm cằm nàng, tay cô đang run rẩy.

Thịnh Minh Trản đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Mình đã làm gì để chị ta tức giận như vậy?

Thẩm Nhung nhìn nước trái cây bắn tung tóe trên tay áo và váy, vẫn còn ngơ ngác.

Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Nhung cũng thả ra hô hấp.

Có phải mình bị điên rồi không.

Nàng ôm bản thân, đôi mắt mở to, bàng hoàng nghĩ, mình thực ra còn tưởng rằng Thịnh Minh Trản sẽ hôn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro