Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nghĩ rằng Thịnh Minh Trản phải lên lịch cho vở nhạc kịch xui xẻo đó, tiếp tục hợp tác với Mâu Lê, thậm chí còn diễn cùng nhau, cả người Thẩm Nhung đã ghê tởm đến mức buồn nôn.

Nàng đã xin Thịnh Minh Trản kịch bản của <Công nguyên 755>, đọc hai dòng mà con mắt đều muốn mù.

Người tên Mâu Lê kia phải chết trong vòng tay của Thịnh Minh Trản, còn muốn Thịnh Minh Trản khóc vì cô ta?

Đúng là điên rồi... ai viết kịch bản vậy?

Lần đầu tiên Thẩm Nhung hận chính mình vì sao lại nhỏ hơn Thịnh Minh Trản hai tuổi.

Tại sao không thể lên năm ba đại học cùng chị ấy chứ?

Nếu không thì hiện tại bạn diễn với chị ấy còn ai ngoài mình?

Nhóm WeChat của dàn diễn viên <Romeo và Juliet> thời trung học chưa tan rã. Thỉnh thoảng họ sẽ ra ngoài tụ tập ở Lưu Kim Tuế Nguyệt để giải tỏa căng thẳng.

Thịnh Minh Trản đang bận tập luyện, không đến buổi tụ tập này. Khi Thẩm Nhung gặp Lâm Chỉ, nàng đã đề cập đến kịch bản <Công nguyên 755> với nàng ấy, tỏ ra khá khinh thường.

"Kịch bản này viết có chút kém, nếu chị viết chắc chắn sẽ hay hơn."

Thẩm Nhung rất ít khi khen ngợi người khác, cho nên khi nàng đột nhiên nói ra lời này, Lâm Chỉ gần như tin tưởng.

Thật sao? Mình viết kịch bản hay đến mức ngay cả Thẩm Nhung cũng khen ư?

Thẩm Nhung hiếm khi uống một lon bia, mặt nhanh chóng đỏ lên.

Lâm Chỉ hỏi nàng: "Hôm nay em sao vậy? Có tâm sự sao?"

Có tâm sự sao?

Thẩm Nhung tự hỏi, trong lòng nàng quả thực có tâm sự, ngay cả Lâm Chỉ cũng có thể nhìn ra.

Nàng không vui, nàng tức giận, không cách nào bộc lộ tính chiếm hữu đối với Thịnh Minh Trản.

Nàng không muốn Thịnh Minh Trản và Mâu Lê hợp tác, thậm chí không muốn hai người họ gặp nhau.

Ham muốn độc chiếm quấn lấy lục phủ ngũ tạng của nàng, mãnh liệt đến mức làm nàng sắp nổ tung.

Nhưng không có cách nào để bày tỏ cảm giác kỳ lạ này chứ đừng nói là nói với Thịnh Minh Trản.

Khi nghĩ đến lúc này Thịnh Minh Trản không thuộc về mình, trái tim nàng đau như bị bóp nát.

Thật kỳ lạ, tại sao nàng lại trở nên nhỏ mọn như vậy.

Có lẽ vì màn phối hợp trong <Romeo và Juliet> quá hoàn hảo nên nàng nhớ mãi không quên. Nàng luôn cảm thấy Thịnh Minh Trản là bạn diễn duy nhất của nàng, Thịnh Minh Trản chỉ có thể diễn cùng nàng.

Một người lạ đột nhiên xuất hiện và thế chỗ nàng, khiến nàng cảm thấy trong lòng khó chịu như bị cào xé.

Có lẽ phải chuyển sự chú ý.

Mặc dù Mâu Lê này rất đáng ghét nhưng có điều ta nói rất đúng.

Thẩm Nhung không thể làm Thịnh Minh Trản mất tập trung. Đây là điểm khởi đầu quan trọng của cô, không có chỗ cho sai sót.

Dù không muốn, thậm chí không cam lòng, Thẩm Nhung vẫn phải lấy đại cục làm trọng.

Trong thời gian này, đúng lúc giáo viên giao bài tập về nhà và diễn kịch theo nhóm, nàng dự định sẽ tập trung hoàn thành bài tập về nhà.

Thẩm Nhung vào vai bác sĩ.

Nàng không tiếp xúc nhiều với nghề bác sĩ, không biết nhiều về những thói quen mà bác sĩ có thể có.

"Lạ lẫm" khá chí mạng đối với một diễn viên.

Một khi chưa quen với nhân vật, rất có thể sẽ không nắm bắt được bản chất của nhân vật, diễn xuất sẽ không giống, khán giả sẽ không tin.

Đúng lúc một nam sinh cùng nhóm sở hữu một bệnh viện tư nhân, hắn đã chủ động nói với Thẩm Nhung rằng hắn có thể sắp xếp để nàng trò chuyện với các bác sĩ trong bệnh việu, nếu có vấn đề gì muốn hỏi thì có thể trực tiếp hỏi họ, hỗ trợ nàng thu thập tài liệu.

Nam đồng học tên là Lâm Xuyên, tính cách năng động dáng dấp cũng không tệ, rất tốt với Thẩm Nhung.

Không nghĩ tới chỉ sau vài ngày tiếp xúc, hắn lại tỏ tình, khiến Thẩm Nhung có chút bối rối.

Lâm Xuyên nói: "Đừng cho rằng lời tỏ tình của mình quá đột ngột, thực ra mình đã thích cậu từ lâu rồi, mình đã xem hết màn trình diễn của cậu trong <Một Đêm Ở Biện Kinh>, còn mua vé ở hàng ghế đầu, chính là muốn có thể nhìn rõ cậu. Cậu còn nhớ chúng ta đã trò chuyện sau hậu trường không? Mình vẫn còn giữ chữ ký cậu cho mình ở trong ngăn kéo."

Khi Thẩm Nhung nghe được hắn nói tâm tình cũng không tệ, nhưng cũng chỉ có chút vui vẻ, không có cảm xúc gì khác.

Lâm Xuyên thấy Thẩm Nhung lúc này không có nhiều cảm xúc với mình, liền thức thời nói:

"Không sao, cậu không cần phải trả lời mình nhanh như vậy, chúng ta còn chưa hiểu rõ nhau lắm, tiếp xúc thêm mấy lần nữa, cậu có thể nói cho mình biết cậu có nguyện ý hẹn hò với mình hay không."

Lâm Xuyên khách khí đưa Thẩm Nhung về nhà.

Khi Thẩm Nhung vào nhà, nàng thấy đèn đã bật sáng.

Thịnh Minh Trản đã về.

"Hi." Thẩm Nhung tùy ý chào hỏi.

Thịnh Minh Trản đang ngồi trên sô pha, phía sau có ánh đèn, hình như vừa mới tắm xong, tóc còn ướt.

Vì lý do nào đó, cô không thèm sấy tóc, để tóc dài ngang lưng làm ướt cả váy ngủ.

"Em đang hẹn hò với cậu ta à?"

Thịnh Minh Trản nói với ngữ khí chất vấn.

Đoán chừng là đã nhìn thấy Lâm Xuyên qua cửa sổ.

Thẩm Nhung cởi giày nói: "Vẫn chưa, chỉ là cùng nhau ăn tối thôi."

"Vẫn chưa?" Thịnh Minh Trản đứng dậy đến gần nàng, "Em muốn yêu đương với cậu ta sao?"

"Em cũng không chắc. Nhưng cậu ta đã tỏ tình với em rồi, em còn chưa quyết định."

Ngữ khí của Thịnh Minh Trản càng trở nên tàn nhẫn hơn.

"Cậu ta tỏ tình với em, em ăn tối với cậu ta còn để cậu ta đưa em về, đây không phải là ngầm đồng ý sao?"

Thẩm Nhung rất thích cách Thịnh Minh Trản lo lắng cho nàng.

Cố nén nụ cười, nàng chậm rãi nói:

"Đương nhiên là không phải, ăn một bữa cơm lại đưa về nhà chính là ngầm đồng ý sao? Thịnh Minh Trản, chị cũng quá phong kiến rồi. Đương nhiên là phải thân thiết với nhau để tìm hiểu xem có muốn yêu đương hay không. Mà lý do em ăn cơm với cậu ta là vì..."

Vốn dĩ Thẩm Nhung muốn giải thích, việc liên lạc với Lâm Xuyên là vì bài tập về nhà.

Không ngờ, Thịnh Minh Trản đã cường ngạnh ngắt lời nàng.

"Em với cậu ta không hợp."

Thẩm Nhung không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.

"Tại sao?"

"Trên thế giới này không có ai xứng với em."

Nàng tưởng Thịnh Minh Trản sẽ nói gì đó tức giận, nhưng lời khen đột ngột này khiến tâm trạng của Thẩm Nhung đột nhiên tốt lên, nhất thời không kịp phản ứng.

"Cái quỷ gì. Ở trong lòng chị em tốt như vậy sao?"

Thịnh Minh Trản lại không có ý định nói với nàng chuyện này, để nàng ngồi cạnh mình, ra vẻ như người lớn, nghiêm túc nói:

"Tiểu Nhung, em còn quá nhỏ, mới vừa bước vào năm nhất đại học, hiện tại là thời điểm chăm chỉ học tập, không thích hợp yêu đương, hơn nữa em còn ngốc như vậy, lỡ bị lừa thì sao?"

Thẩm Nhung: "??"

Thẩm Nhung: "Chị điên à chị mới ngốc đấy. Vào đại học ai cũng yêu đương, đây không phải là độ tuổi để yêu đương sao? Sao với em lại là 'còn quá nhỏ'?"

Thịnh Minh Trản kiên quyết nói: "Em không thích hợp."

Thẩm Nhung dần tức giận trước quyết tâm của cô.

Thẩm Đại còn không độc đoán như vậy.

"Thịnh Minh Trản chị có ý gì, em không thích hợp yêu đương? Vậy em không yêu đương thì làm sao sau này diễn kịch bản yêu đương? Không phải thành đồ ngốc sao?"

"Vậy thì em không thể yêu một người như vậy được."

Thẩm Nhung nhớ ra nàng tiếp xúc với Lâm Xuyên là để phân tán khỏi tâm tình buồn rầu mà Mâu Lê mang tới.

Thế mà kẻ cầm đầu lại đè đầu nàng giáo huấn cả đêm?

Nỗi thống khổ bị sự chiếm hữu hành hạ trước đó, sự bất mãn với Mâu Lê, sự khó chịu khi bị trách cứ vô cớ vào lúc này, tất cả đều phát tác cùng một lúc.

Thẩm Nhung đứng dậy, trịch thượng hỏi Thịnh Minh Trản:

"Vậy thì em nên yêu đương với ai? Với chị sao?!"

Sau khi Thịnh Minh Trản lặng lẽ nhìn nàng vài giây, hỏi nàng:

"Em có biết em đang nói gì không?"

Sau khi Thẩm Nhung nói những lời đó, nàng nhanh chóng hối hận.

Một lúc sau, Thịnh Minh Trản đứng dậy, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, thái dương Thẩm Nhung đau nhức.

Nàng cảm thấy mình nên giải thích với Thịnh Minh Trản.

Lại không muốn nhượng bộ sau cuộc tranh cãi.

Thẩm Nhung không nhớ mình đã tắm như thế nào hay quay lại giường như thế nào.

Lúc nàng đắp chăn lên thì trời đã sáng.

Cả hai không nói chuyện với nhau, kể cả trên WeChat.

Rõ ràng là sau khi nghe những lời tức giận của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Thẩm Nhung nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Có phải là Thịnh Minh Trản nghĩ rằng mình đang giễu cợt xu hướng tính dục của chị ấy không?

Nàng phiền não trở mình.

Thề với trời là nàng thực sự không nghĩ như vậy.

Nàng chỉ... chỉ cảm thấy có chút không cam tâm.

Nghĩ kỹ lại, Thịnh Minh Trản nói đúng.

Đương nhiên khi mới vào đại học nàng phải học tập chăm chỉ, người khác yêu đương liên quan gì đến nàng? Nàng phải nước chảy bèo trôi sao? Lý tưởng của nàng là cống hiến cho sự nghiệp nhạc kịch của mình, yêu đương có nghĩa gì? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Thẩm Nhung xấu hổ nghĩ, Thịnh Minh Trản có ý tốt nhắc nhở, mà mình đang làm cái gì vậy chứ...

Tại sao mình lại chọc vào nỗi đau của chị ấy?

Chị ấy tin tưởng mình, kể cho mình nghe bí mật lớn nhất của chị ấy, không phải để mình châm chọc chị ấy.

Thẩm Nhung nhéo góc chăn, cảm thấy vô cùng áy náy.

Chắc hẳn Thịnh Minh Trản rất giận mình.

Sáng ngày thứ hai, Thẩm Nhung đã chuẩn bị sẵn lời xin lỗi, nhưng hóa ra lại vô dụng.

Lần đầu tiên Thịnh Minh Trản rời đi mà không đợi nàng ăn sáng cùng.

Dù cô đã đi nhưng vẫn để lại bữa sáng dinh dưỡng cho nàng.

Thẩm Nhung uống sữa nóng, lòng nàng hổ thẹn đến phát đau.

Có phải Thịnh Minh Trản nghĩ mình rất xấu xa không?

Mình thực sự không có ý đó...

Tốt hơn là nên dỗ dành chị ấy.

Tối nay Thịnh Minh Trản còn có buổi diễn tập, Thẩm Nhung cố ý không mua đồ ngọt mà chỉ mua trà không đường.

Nàng biết mình sẽ gặp Mâu Lê, nhưng không thành vấn đề.

Nàng tự thôi miên mình - mình là người trưởng thành, là người lớn trưởng thành, không cần chấp nhất người đáng ghét kia.

Sau khi làm tất cả các loại xây dựng tâm lý, nàng đến phòng diễn tập, khi đến cửa, nàng nhìn thấy Mâu Lê xoay người ngã vào vòng tay của Thịnh Minh Trản. ta đang diễn lại cảnh chết trong vòng tay của Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung: "..."

A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.

Không tức giận, không tức giận, chỉ đang diễn tập mà thôi.

Diễn xuất là khó tránh khỏi...

Thịnh Minh Trản rất chuyên nghiệp, cho dù là diễn tập cũng hoàn toàn tập trung tinh thần, mắt cô đã đỏ hoe khi nhìn chằm chằm vào người trong ngực mình, cảm xúc của cô rất dễ lây nhiễm người.

Thẩm Nhung ôm túi nhìn từ xa, trong lòng đều bị cô nắm chặt.

Thịnh Minh Trản thực sự diễn xuất rất tốt.

Lúc đó, Thẩm Nhung chỉ muốn trở thành bạn diễn của cô, đáp lại mọi ánh mắt động lòng người của cô.

Diễn xong cảnh này, lúc Mâu Lê đang chuẩn bị đứng dậy, chân ta đột nhiên nhũn ra, suýt nữa thì ngã.

Thịnh Minh Trản theo bản năng đưa tay ra chụp lấy, giúp Mâu Lê ổn định thăng bằng.

Thẩm Nhung: "..."

"Làm mình sợ muốn chết - cảm ơn Minh Trản!" Mâu Lê áp sát vào cô, "Nếu cậu không ôm mình thì mình đã bị thương rồi."

"Với lực ngã vừa rồi của cậu, cũng không đến nỗi."

Thịnh Minh Trản vững vàng đỡ ta dậy, ra hiệu cho ta tự đứng lên.

Mâu Lê nhiệt tình nói: "Sao cậu khỏe thế? Cậu có tập thể hình sao?"

Thịnh Minh Trản nhếch lên khóe miệng, đúng lúc biên kịch đi tới nói với cô gì đó, hai người liền rời đi.

Mâu Lê nhìn thấy Thẩm Nhung vẫn luôn không có cảm giác hiện diện từ xa, liền đi về phía nàng.

"Sao cô lại đến rồi?" Mâu Lê khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ, nghiêm túc giáo huấn nàng: "Lần trước tôi nói vậy mà còn không hiểu sao? Vậy tôi nói thẳng, bọn tôi đang diễn tập, cô đến sẽ chỉ làm trì hoãn tiến độ, kéo toàn bộ đoàn kịch xuống, đến lúc đó Minh Trản còn phải thay cô giải quyết hậu quả."

Hóa ra lần trước là cố ý để Thẩm Nhung nghe được.

Lần này còn không thèm che đậy.

Thẩm Nhung đã tận lực duy trì một thái độ có giáo dưỡng.

"Tôi đứng đây không nói lời nào, hẳn là sẽ không trì hoãn bất cứ chuyện gì."

Mâu Lê nghiêng đầu, "Bạn nhỏ Thẩm Nhung, trì hoãn hay không không phải chuyện của cô, Minh Trản có sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, cô cũng không phải là em ruột của cậu ấy, luôn để cậu ấy chăm sóc cô, có phải là quá không hiểu chuyện rồi không? Cô nghĩ cậu ấy là vật sở hữu của cô sao? Có mấy lời không dễ nghe, nhưng vì nghĩ cho Minh Trản nên tôi đành phải nói thẳng, tôi hy vọng cô sẽ không đến nữa."

Thẩm Nhung: "..."

Thẩm Nhung hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Thực sự tức giận nhưng vẫn mỉm cười.

Thẩm Nhung nhìn Mâu Lê nói: "Nếu chị ấy thật sự thấy tôi phiền thì chị ấy sẽ tự nói với tôi."

Mâu Lê cười nói: "Em gái này, Minh Trản là người mềm lòng, cho nên tôi chỉ nói thay cậu ấy thôi."

Thẩm Nhung tức giận đến có chút phát run: "Cô nói thay chị ấy? Cô lấy tư cách gì mà nói thay chị ấy? Cô là gì với chị ấy?"

Sau khi Thịnh Minh Trản trò chuyện với biên kịch xong, quay lại thì thấy Mâu Lê và Thẩm Nhung đang đứng ở cửa, vẻ mặt căng thẳng.

Mặt Thẩm Nhung đỏ bừng, Mâu Lê cười như không cười.

Thịnh Minh Trản lập tức đi về phía họ.

Mâu Lê nhìn thấy Thịnh Minh Trản đến, định rời đi.

Khi rời đi, ta vẫn không ngừng mỉm cười, nói với Thẩm Nhung: "Tôi là gì với cậu ấy? Tôi không cần phải nói với 'em gái' này."

Sau đó rời đi.

Khi Thịnh Minh Trản đến, chỉ còn lại Thẩm Nhung ở cửa.

Cô đang định hỏi Thẩm Nhung chuyện gì đang xảy ra thì Thẩm Nhung lại ném thứ gì đó vào đầu cô.

"Thịnh Minh Trản, chị bảo em đừng yêu đương, chính chị đang làm gì vậy?!"

Thịnh Minh Trản giật mình, "Chị..."

Không cho cô cơ hội nói hết câu, Thẩm Nhung xoay người rời đi.

Buổi diễn tập còn chưa kết thúc nên Thịnh Minh Trản không thể đuổi theo Thẩm Nhung.

Nhìn thấy Thẩm Nhung bước nhanh rời đi, Thịnh Minh Trản cảm thấy lo lắng.

Cô chưa bao giờ thấy Thẩm Nhung mặt đỏ tía tai như vậy.

Sau khi cố gắng tập trung luyện tập xong, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Nhung ngay.

T: [Tối nay mấy giờ em về? Chị mang bánh về cho em]

T: [Cáo nhỏ vẫy đuôi.jpg]

Sau khi Thịnh Minh Trản mua bánh ngọt xong, Thẩm Nhung chậm rãi trả lời cô.

Không ngon chút nào: [Không cần, đừng trì hoãn chị yêu đương]

Thịnh Minh Trản cầm điện thoại, thở dài.

Có vẻ như em ấy rất tức giận... Mâu Lê đã nói gì với em ấy sao?

Mặc dù không biết nội dung cụ thể cuộc trò chuyện của họ, nhưng Thịnh Minh Trản vẫn biết Mâu Lê có thể nói gì.

Thẩm Nhung hiếm khi kết giao, huống chi là gây thù chuốc oán với người khác.

Tần Duẫn là bạn tốt duy nhất, cũng là một cô gái đơn thuần.

Chắc chắn nàng không phải là đối thủ của Mâu Lê, tranh cãi với Mâu Lê nàng sẽ bị thua thiệt.

Thẩm Nhung nói những lời đó là vì Mâu Lê đã làm nàng hiểu lầm.

Nhưng tại sao Thẩm Nhung lại tức giận như vậy?

Thịnh Minh Trản thực sự muốn hỏi Thẩm Nhung, coi như chị và Mâu Lê yêu nhau, sao em lại để ý nhiều như vậy?

Trong đầu Thịnh Minh Trản có một ý nghĩ mơ hồ.

Một niềm khao khát mà cô đã từng ảo tưởng nhưng lại không dám hy vọng.

...

Thẩm Nhung gửi tin nhắn đã đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Thịnh Minh Trản.

Có chút hối hận.

Cuộc đối đầu với Mâu Lê trong phòng tập gần như làm nàng tức giận.

Sau khi trở về uống hai lon nước ngọt, nàng đã có thể kìm nén được cơn tức giận.

Thẩm Nhung biết, khi nàng tức giận, nàng sẽ dễ dàng nóng nảy, ngữ khí không tốt.

Lúc trước Thịnh Minh Trản vẫn tiếp tục dỗ dành nàng, nhưng sao lần này lại không có động tĩnh gì?

Lần này nàng thực sự đã đi quá xa rồi sao?

Lúc Thẩm Nhung đang buồn bực thì có tin nhắn tới.

Ánh mắt sáng lên, lập tức ấn vào.

Thì ra là của Lâm Xuyên.

Thẩm Nhung: "..."

Lâm Xuyên nói rằng giáo viên đã gửi kịch bản mà tối nay nàng không đến lấy, hắn mang đến giúp nàng, đúng lúc làm việc ở gần nhà nàng, thuận tiện đưa tới.

Thẩm Nhung rầu rĩ, nằm trên bàn, dùng ngón tay chậm rãi chọc vào.

Không ngon chút nào: [Cảm ơn]

.

Thịnh Minh Trản may mắn mua được chiếc bánh cuối cùng trong ngày, đến trước cửa nhà mình trong cơn gió chiều.

Cãi nhau với Thẩm Nhung rất khó chịu, nhất là lần này rõ ràng Thẩm Nhung rất tức giận.

Hôm nay nhìn thấy nàng rời đi, hốc mắt đỏ hoe.

Bất cứ lúc nào, cô cũng không muốn Thẩm Nhung bị tổn thương.

Hơn nữa cô hiểu Thẩm Nhung rất rõ, cho dù có nổi nóng nói không lựa lời thì sau đó cũng dễ dàng mềm lòng.

Đây là điều Thịnh Minh Trản thích nhất.

Nghĩ đến tính tình nóng nảy và tâm hồn thuần khiết của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản cảm thấy thích nàng từ đáy lòng.

Khi đi thang máy lên, cô tưởng tượng Thẩm Nhung sẽ trông đáng yêu thế nào khi nàng vừa ăn bánh vừa lúng túng xin lỗi cô.

Khi cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy một nam sinh đang đứng trước cửa nhà hai người.

Đó là nam đồng học của Thẩm Nhung.

Ngoại trừ kịch bản, Lâm Xuyên còn mang tới một cái bánh ngọt.

Chiếc bánh sô cô la nham thạch giống hệt chiếc bánh Thịnh Minh Trản đang cầm trên tay lúc này.

Khoảng cách có chút xa, không biết Thẩm Nhung đang nói gì, Lâm Xuyên cười hai tiếng.

Tư thế và bầu không khí giống như đang tán tỉnh.

Thịnh Minh Trản chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, sau đó là một tiếng chuông chói tai.

Thế giới trước mặt cô trắng xóa và rung chuyển không thể kiểm soát.

Chiếm hữu bệnh hoạn quen thuộc lập tức dâng trào trong cơ thể cô, gắt gao khống chế các dây thần kinh của cô.

Thẩm Nhung cực kỳ bất đắc dĩ.

Có lẽ Lâm Xuyên đã nghe đồng học ở ký túc xá nói rằng nàng thích ăn bánh ngọt ở cửa hàng này, lần trước thấy Thịnh Minh Trản đã mua cho nàng, bây giờ hắn thực sự mang đến.

Nếu biết hắn sẽ mang đồ ăn tới, Thẩm Nhung nhất định sẽ không cho hắn đến.

Người tới còn muốn vào nhà, nhưng Thẩm Nhung đứng ở cửa rõ ràng là không có ý định mời hắn vào.

Thẩm Nhung nghĩ cứ tùy tiện nói chuyện rồi nói mình buồn ngủ, bảo hắn rời đi.

Không nghĩ tới Lâm Xuyên rất biết nói chuyện, đứng ở cửa nói chuyện cũng hăng hái như vậy.

Sau khi trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng rời đi.

"Cậu cầm bánh vào đi." Lâm Xuyên nói.

Thẩm Nhung cự tuyệt: "Không cần, cậu mang về ăn khuya đi."

Lâm Xuyên cười nói: "Bánh lớn như vậy mình mang về rất phí sức, cậu không muốn ăn thì vứt đi cũng được."

Nói xong, hắn nhét vào trong tay Thẩm Nhung, xoay người rời đi.

Thẩm Nhung: "..."

Quên đi, không được lãng phí đồ ăn, đồ ăn lại không tệ.

Thẩm Nhung nghĩ lát nữa Thịnh Minh Trản về, hai người chia ra ăn hết là được.

Cũng coi như đây là cơ hội để hòa giải.

Nàng chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên có người chen vào.

Thẩm Nhung giật mình, tưởng là tên lưu manh nào đó, nhưng khi ngẩng đầu lên liền thấy là Thịnh Minh Trản.

"Chị làm gì vậy? Không sợ bị kẹt..."

Thẩm Nhung nói tới một nửa thì bị Thịnh Minh Trản thô bạo ngắt lời.

Thịnh Minh Trản tiến lên một bước, áp nàng vào tường.

Tim Thẩm Nhung đập thình thịch, theo bản năng rụt vai lại.

Tay nàng thả lỏng, chiếc bánh rơi dưới chân hai người.

"Không phải chị đã nói rồi sao..."

Giọng nói của Thịnh Minh Trản tràn đầy tức giận, ánh mắt hung ác mà Thẩm Nhung chưa từng thấy.

"Chị không cho phép em yêu đương với cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro