Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị không cho phép em yêu đương với cậu ta."

Cảm giác xâm lược không hề che giấu của Thịnh Minh Trản khiến lưng Thẩm Nhung cứng đờ.

Ánh sáng hành lang len lỏi qua kẽ hở trên cửa, cắt một đường phân chia dài hẹp trên nền gạch lát sàn màu cà phê mà hai người cùng chọn.

Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Nhung cũng tỉnh táo lại, khẽ cau mày hỏi Thịnh Minh Trản mắt đỏ hoe vì ghen tị.

"Cái gì mà không cho phép?"

Môi Thịnh Minh Trải khẽ run lên, lý trí hơi khôi phục.

Trên môi đã có câu trả lời nhưng không hiểu tại sao lại không thể nói ra.

Khí thế của Thịnh Minh Trản giảm xuống, khí thế của Thẩm Nhung lập tức tăng vọt.

Tâm trạng tức giận lại quay trở lại do mệnh lệnh quá cường ngạnh của Thịnh Minh Trản.

Đối mặt với Thịnh Minh Trản mười phần áp bức, Thẩm Nhung tựa vào bức tường phía sau, đứng thẳng, mặt đột nhiên áp sát vào cô.

Ngọn lửa ban đầu mang trong mắt Thịnh Minh Trản hơi rung lên vì cảm nhận được khí thế của Thẩm Nhung.

"Có nghĩa là chị được phép yêu đương, nhưng em không được phép yêu đương, phải không?" Thẩm Nhung cao giọng, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Minh Trản: "Em là vật sở hữu của chị sao, Thịnh Minh Trản?"

Mệnh lệnh của Thịnh Minh Trản khiến Thẩm Nhung nhận ra rất rõ ràng, không chỉ nàng coi Thịnh Minh Trản là của mình mà hóa ra Thịnh Minh Trản cũng muốn độc chiếm nàng.

Tính chiếm hữu của hai người rõ ràng chồng chất lên nhau.

Thẩm Nhung có chút tức giận trước hành vi ngang ngược của Thịnh Minh Trản.

Nhưng khi đột nhiên cảm nhận được tâm ý thật sự của Thịnh Minh Trản, nàng muốn có được câu trả lời mình mong muốn từ trong miệng của cô.

Thịnh Minh Trản có tình cảm đặc biệt đó với mình sao?

Chị ấy thích mình sao? Muốn có mình sao?

Thông tin tiết lộ trong câu hỏi của Thẩm Nhung rất rõ ràng.

Nàng cảm nhận được tâm tình đã bị che giấu nhiều năm của Thịnh Minh Trản.

Nàng hiểu rồi.

Bóng tối quá khứ xẹt qua trái tim Thịnh Minh Trản, thành kiến ​​với đồng tính của Thẩm gia đã ăn sâu vào xương tủy của Thịnh Minh Trản, khiến mỗi lần nghĩ đến đều khiến cô rùng mình.

Cô sẽ luôn nhớ rằng khi Thẩm Nhung biết được xu hướng tính dục của cô, nàng đã lo lắng nói với cô: "Chuyện này tốt nhất chị đừng để Thẩm Đại biết."

Không thể để Thẩm Đại biết, không thể tổn thương Thẩm Đại...

Hai hộp bánh giống hệt nhau chồng lên nhau, vỡ nát dưới chân.

Cho đến cuối cùng, Thịnh Minh Trản không thừa nhận bất cứ điều gì.

Thẩm Nhung không có được đáp án mình muốn, nàng cảm thấy thất vọng, trong lòng đau đớn, kiệt sức đến mức gần như không thể đứng vững được.

Tiểu Mệnh nghe thấy hai người tranh cãi, lo lắng chạy tới, cẩn thận cọ chân Thịnh Minh Trản đến chân Thẩm Nhung, sau đó lăn lộn trên mặt đất, ngửa bụng về phía hai người, lè lưỡi cố tỏ ra đáng yêu.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều cúi đầu nhìn Tiểu Mệnh ở dưới đất.

Tiểu Mệnh ngã chổng vó: "..."

Hai người không nói gì, tan rã trong không vui.

Một thời gian dài sau đó, ngoài những tiếp xúc cần thiết trong cuộc sống, cả hai không nói với nhau một lời thừa thải nào.

Sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng có thể coi nhau như không khí.

Tính nóng nảy thường ngày của Thẩm Nhung đã được Thịnh Minh Trản im lặng xoa dịu.

Mỗi đêm không ngủ được, nàng luôn tự hỏi phải chăng tình cảm của Thịnh Minh Trản dành cho nàng không như nàng nghĩ?

Cũng khá tốt...

Như vậy, gia đình chúng ta sẽ bình yên trở lại, chúng ta có thể quay trở lại như trước.

Đây là cách nàng tự an ủi mình, nhưng mỗi lần thay Thịnh Minh Trản phủ nhận điều đó, Thẩm Nhung sẽ rơi vào tình trạng mất mát.

Thậm chí nàng còn thường xuyên nhớ lại cảm giác thoải mái khi ngủ trong vòng tay của Thịnh Minh Trản.

Trong những ngày xa cách nhau, suy nghĩ của nàng về vòng tay và hô hấp của Thịnh Minh Trản dâng trào như nước biển.

Vô số đêm khuya, Thẩm Nhung sẽ tự hỏi mình - mình làm sao vậy.

Nàng không thể cho mình một câu trả lời.

Mặt khác, Thịnh Minh Trản phát hiện ra những cảm xúc mà cô đã kìm nén bấy lâu, thậm chí cả tình cảm đã biến mất, thực sự lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Khát vọng Thẩm Nhung còn mạnh mẽ hơn trước khiến cô sợ hãi.

Thẩm Nhung đã sớm đoán được, nhưng chỉ cần cô im lặng không lên tiếng, không chủ động cắt đứt quan hệ hiện tại, nhất định sẽ không phát triển thành cục diện không thể cứu vãn.

Thẩm Nhung và cô không đến từ cùng một thế giới.

Nếu không gặp được cô, Thẩm Nhung sẽ luôn né tránh đồng tính, đi trên con đường thẳng của riêng mình.

Thịnh Minh Trản chỉ muốn dành cả cuộc đời còn lại để hiếu thảo với Thẩm Đại và bảo vệ Thẩm Nhung, sao cô có thể trở thành gánh nặng trong cuộc đời của họ được?

Không thể.

Thịnh Minh Trản đã cảnh cáo mình nhiều lần, tuyệt đối không thể.

...

Những ngày sống không có nhau cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Đại sắp trở về.

Chuyến công tác lần này của Thẩm Đại đặc biệt dài, cho đến khi hai người chuẩn bị nghỉ đông, bà mới có cơ hội nghỉ ngơi sau ba tháng làm việc liên tục.

Trong nhóm "Gia đình ba người", bà vui vẻ thông báo mình sắp về nhà.

Đại Đại: [Mẹ của hai đứa sắp về rồi! Có vui không? ! Tối mai hai đứa về ăn cơm với mẹ đi]

Thịnh Minh Trảm trả lời rất nhanh, nội dung rất đơn giản.

T: [Vâng ạ]

Phải mất một giờ, Thẩm Nhung mới chậm rãi trả lời một chữ "Ò".

Đại Đại: [...Ta mới xa nhà không bao lâu, cảm thấy như hai đứa không còn yêu ta nữa TT]

Thẩm Đại nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trên WeChat, sau khi con gái về nhà, bà càng tin rằng trực giác của mình đã đúng.

Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung một trước một sau về nhà, Thẩm Đại có ở nhà, thỉnh thoảng hai người nói chuyện với đối phương, nhưng lại không nhìn vào mắt nhau, thậm chí cùng lúc lấy điều khiển từ xa, cùng lúc mở tủ lạnh.

Trong lúc hai người nhận ra được tâm ý tương thông, lại sẽ rời đi mà không nói một lời.

Thịnh Minh Trản cảm thấy ở trong nhà đợi đến toàn thân mọc rong, liền đưa Tiểu Mệnh ra ngoài đi dạo, tạm thời né tránh một chút.

Thẩm Nhung đổi hết kênh này tới kênh khác nhưng không có kênh nào vui lòng, liền mang thái độ khác thường vào bếp phụ giúp dì Khương.

Thẩm Đại vào bếp cùng Thẩm Nhung rửa rau.

"Con với chị Minh Trản có chuyện gì vậy?"

Thẩm Đại hỏi nàng.

Thẩm Nhung chuyên tâm rửa rau, "Chuyện gì cơ?"

"Ở trước mặt mẹ mà còn giả vờ hả?"

Thẩm Nhung chưa bao giờ nói dối, thậm chí còn không giỏi che đậy.

"Đó không phải là vì mẹ đã lâu không về sao, nhìn mẹ giống như nhìn người lạ, làm bọn con đều có chút khẩn trương."

Cái cớ này không thể nào sai, nhưng Thẩm Đại biết lần này bà ra ngoài là nửa năm, thậm chí còn bỏ lỡ lễ khai giảng của Thẩm Nhung, lúc nhắc đến thực sự có chút áy náy.

"Được rồi được rồi, đều là lỗi của ta, lần này ta đi quá lâu, nhưng đây không phải là vì đặt nền móng sau này ở lại thành phố N thật lâu, ở bên cạnh hai đứa sao?"

Thẩm Nhung có chút kinh ngạc: "Ý của mẹ là sau này mẹ không đi công tác nữa sao?"

"Đúng vậy, tình hình ở nước ngoài ngày càng tệ, ta không kiếm được tiền, ta định đưa công việc kinh doanh vào trong nước, sau này sẽ không ra nước ngoài nhiều, xa nhất cũng là đi trong nước. Đến lúc đó hai đứa về nhà trong ngày nghỉ và cuối tuần nhé, ba mẹ con chúng ta có thể tận hưởng hạnh phúc gia đình. Thế nào Tiểu Nhung, có vui không?"

Thẩm Nhung: "..."

Thế mà Thẩm Nhung im lặng.

"Xong rồi, con thực sự không còn yêu mẹ nữa!"

"Khụ, không phải không phải, chỉ là con không nghĩ tới lại đột ngột như vậy."

"Đột ngột? Tại sao mẹ trở về còn phải chuẩn bị tinh thần?"

Thẩm Nhung câu khóe miệng nói: "Còn không phải vì mẹ liên tục phá hẹn sao, con không thể tin lời mẹ nói."

Thẩm Đại than thở việc kinh doanh không dễ dàng, cả hai cô con gái của bà đều thi đậu vào khoa sân khấu nhạc kịch, sau này bà sẽ điều hành tốt nhà hát An Chân, để hai cô con gái biểu diễn những vở kịch yêu thích, một nhà ba người hỗ trợ lẫn nhau, không bao giờ chia cắt.

Nhắc đến Thịnh Minh Trản, Thẩm Đại lại đổi chủ đề.

"Rốt cuộc là hai đứa làm sao vậy? Đừng tưởng bây giờ mẹ hai đứa đã già mà không nhìn ra được. Trước đây, mười cuộc đối thoại của hai đứa là hết tám cuộc đều là châm chọc lẫn nhau, hai đứa chưa bao giờ ngồi yên trên ghế sô pha, con thì cả ngày như người không xương nằm trên đùi của chị Minh Trản. Lần này thì ngược lại, hai đứa ngồi một bên, hận không thể để ta nằm ở giữa. Con nói xem cảm tình của hai đứa từ nhỏ đến lớn đều tốt như vậy, con thích chị Minh Trản của con như vậy ..."

Thẩm Nhung lập tức tức giận trước lời nói của bà: "Con thích chị ấy chỗ nào? Thẩm Đại, mẹ nói bậy bạ gì vậy!"

Nói xong nàng vứt đồ rồi nhanh chóng chạy ra khỏi bếp.

Thẩm Đại giật mình, sao đứa nhỏ này lại kinh sợ như vậy...

Xem ra là thật sự cãi nhau, cũng không phải là chuyện nhỏ.

Thẩm Đại biết Thẩm Nhung da mặt mỏng, không thể nào hỏi nàng được, còn dễ dàng làm nàng phát cáu.

Thẩm Đại nói chuyện với Thịnh Minh Trản.

"Có lẽ là con đã làm em ấy tức giận."

Thịnh Minh Trản đưa Tiểu Mệnh về, lúc cô đang chải lông cho nó trong sân, Thẩm Đại đi tới hỏi, cô đã nói ra sự thật.

"Rốt cuộc là chuyện gì có thể làm hai đứa trở thành thế này."

Thẩm Đại ngồi trên chiếc ghế bập bênh gần đó phơi nắng.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt bà, những nếp nhăn dưới lớp trang điểm mỏng không còn có thể che giấu được nữa.

Thịnh Minh Trản tiếp tục cúi đầu chải lông cho Tiểu Mệnh, nhưng không trả lời.

Tiểu Mệnh ngoan ngoãn chải lông, cảm thấy thoải mái gần như ngủ quên.

Thẩm Đại thở dài, ánh mắt rơi vào Tiểu Mệnh.

"Chúng ta đều biết tính tình của em gái con kém đến mức nào, là ta quá nuông chiều con bé. Nhưng Minh Trản, con biết em gái con rất quan tâm đến con mà, nó bị dị ứng với lông động vật, lúc trước ta không đồng ý nó nuôi Tiểu Mệnh. Nhưng nó nói là con thích, không muốn con thất vọng, cho nên ta đành phải thuận theo ý nó. Sau này, nó thường xuyên bị dị ứng, cho tới bây giờ không than vãn là khó chịu, bác sĩ khuyên nó điều trị mẫn cảm, bây giờ nó uống thuốc hai ba ngày một lần. Đứa nhỏ này ngoài miệng không lời nào tốt, nhưng nó mềm lòng hơn bất kỳ ai khác. Đừng để những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai đứa, Minh Trản, con lớn hơn con bé hai tuổi, nếu không liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì con thông cảm cho con bé đi, nhé?"

Thịnh Minh Trản hiểu ý của Thẩm Đại.

Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Tất cả cảm xúc trong lòng chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.

Thịnh Minh Trản: "Mẹ, con hiểu rồi, là lỗi của con."

Đang là kỳ nghỉ đông, sắp đến năm mới, buổi diễn tập của Thịnh Minh Trản tạm thời kết thúc. Cô và Thẩm Nhung về nhà sống theo yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Đại.

Trở lại 128 Ngàn Dặm Xuân Thu, căn nhà lớn này tràn ngập ký ức hai người cùng nhau lớn lên, khiến Thẩm Nhung càng thêm khó chịu.

Nửa đêm không ngủ được, nàng không khỏi nhớ lại từng khoảnh khắc ở bên Thịnh Minh Trản.

Nàng chợt nhận ra mình luôn có tình cảm khác thường với Thịnh Minh Trản.

Sau khi biết Thịnh Minh Trản là người đồng tính, nàng trở nên tò mò về đồng tính.

Có phải mình cũng là người đồng tính như Thịnh Minh Trản không?

Thẩm Nhung tự hỏi, tình yêu của nàng dành cho Thịnh Minh Trản đã tạo ra tính chiếm hữu kỳ lạ trong nàng hay chỉ là sự gắn bó với người nhà.

Khi lần đầu tiên Thịnh Minh Trản đến Thẩm gia, một đứa trẻ xấp xỉ tuổi đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời nàng, Thẩm Nhung cũng có cảm giác nguy cơ và chiếm hữu Thẩm Đại.

Nàng cũng thầm sợ tình yêu của mẹ sẽ chia cho người khác, cảm giác nguy cơ này kéo dài một thời gian.

Nhưng để khiến Thẩm Đại vui vẻ, nàng sẵn sàng làm một đứa trẻ ngoan, kìm nén mọi lo lắng, cũng chủ động thể hiện lòng tốt với Thịnh Minh Trản, giúp Thịnh Minh Trản hòa nhập với gia đình nhanh hơn, thoải mái hơn mà không gây ra sự cố gì khiến Thẩm Đại khó xử.

Nàng kiềm chế tính chiếm hữu đối với Thẩm Đại, nhưng lại hoàn toàn không đúng mực với Thịnh Minh Trản.

Nếu đó là tình yêu đích thực dành cho Thịnh Minh Trản thì tại sao nàng lại yêu Thịnh Minh Trản chứ?

Không thể nghi ngờ, Thịnh Minh Trản rất có mị lực, nhưng Thẩm Nhung không khỏi hoài nghi cái chết của dì khiến cho cảm xúc đặc biệt này để lại trong lòng nàng một vết sẹo chí mạng hơn.

Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng nàng vẫn mơ về dì của nàng, tim nàng sẽ đập thình thịch khi nghĩ đến bà.

Những tổn thương tâm lý đã trở thành một phản ứng thể xác áp bức nàng.

Trong quá trình tự ám chỉ và chồng chất liên tục của cảm xúc, "đồng tính" đã chuyển từ tò mò sang tính hướng chân thật.

Thẩm Nhung muốn xác minh nhưng lại không dám.

Thực ra trong đầu nàng đã mơ hồ có câu trả lời.

Trước đây nàng luôn thích đến bên Thịnh Minh Trản, muốn được nhìn thấy cô, được gần gũi cô, được ngủ với cô, sự gần gũi này khiến Thẩm Nhung rất vui vẻ.

Nàng vốn không suy nghĩ kỹ về nguyên nhân, nhưng giờ nghĩ lại, nàng có ham muốn da thịt với Thịnh Minh Trản.

Mình thích con gái sao?

Nàng thích con gái hay chỉ thích Thịnh Minh Trản?

Thẩm Nhung không ngủ được, nghĩ đi nghĩ lại liền gửi tin nhắn cho Tần Duẫn.

Không ngon chút nào: [Ngày mai cậu có muốn ra ngoài chơi không? Mình mời cậu xem phim]

Tần Duẫn giúp mẹ mua đồ Tết, còn đang bỏ đồ vào xe đẩy.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Nhung, cô nhanh chóng trả lời.

(●-●): [Được, \(^o^)/~mình sẽ mua đồ uống!]

Thẩm Nhung thức dậy trước bình minh ngày hôm sau, lôi Tiểu Mệnh đang buồn ngủ ra ngoài đi vệ sinh trong gió rét rất lâu mới xong.

Đưa Tiểu Mệnh về nhà, Thẩm Nhung tuyệt vọng muốn biết đáp án, buổi sáng nàng mua vé bộ phim đầu tiên, còn là một bộ phim hình sự.

Tần Duẫn bên cạnh Thẩm Nhung ngái ngủ suốt bộ phim, lúc phim kết thúc, còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Thẩm Nhung kéo ra khỏi phòng chiếu.

Tần Duẫn tốt tính, sáng sớm Thẩm Nhung đưa cô đi xem một bộ phim mà cô không thấy hứng thú, cô cũng không có chút oán giận.

Nói đến đây, Tần Duẫn cũng rất đáng yêu.

Thẩm Nhung âm thầm quan sát.

Mái tóc ngắn bồng bềnh hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt của cô. Cô nhỏ nhắn đáng yêu, có làn da trắng như một chú thỏ trắng nhỏ.

Nhưng Thẩm Nhung quen biết cô nhiều năm như vậy, nàng chỉ cảm thấy cô dễ gần, không có tình cảm nào khác.

Cho dù là vào lúc này, nàng cố ý cùng Tần Duẫn nắm tay, nắm tay ngoại trừ không được tự nhiên cùng lúng túng thì nhịp tim của nàng không có chút thay đổi.

So với cảm giác thoải mái và hài lòng khi ở gần Thịnh Minh Trản, nàng thực sự bình thản như nước với Tần Duẫn.

Tần Duẫn cũng đi tới trước mặt nàng, ngọt ngào hỏi nàng: "Sao vậy? Mình cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt dính lấy mình!"

Thẩm Nhung: "..."

Quên đi, hơi có lỗi với Tần Duẫn, nhưng nàng thực sự có vẻ không "thích" những cô gái khác.

Thẩm Nhung mới lớn, chưa từng yêu đương, tự mình phân tích, cảm thấy mình có thể không phải đồng tính, mà chỉ là thích Thịnh Minh Trản.

Nhưng nghĩ đến Thịnh Minh Trản là nam cũng khiến nàng rất khó chịu.

Rốt cuộc phải làm sao đây.

Thẩm Nhung trằn trọc mãi, lại một đêm không ngủ được.

Mãi đến tận đêm giao thừa, Thẩm Nhung chợt nhận ra mình đang vắt óc suy nghĩ một điều gì đó mà lẽ ra mình không nên biết câu trả lời.

Bất kể nàng thực sự là người đồng tính hay chỉ thích Thịnh Minh Trản, nàng cũng không thể tiết lộ phần tình cảm này ra bên ngoài.

Từ đầu đến cuối, nàng chỉ có thể đi một con đường.

Nàng không thể thích Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung tự nhủ, đồng tính luyến ái là cơn ác mộng của gia đình nàng, Thẩm Đại vẫn đang mắc bệnh PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) nặng. Lần trước nhìn thấy một cặp nam sinh ái muội trên TV, bà liền chán ghét chuyển kênh.

Nàng không thể là đồng tính, nếu không Thẩm Đại sẽ làm sao bây giờ...

Bà đã vất vả nhiều năm như vậy, chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái, bà chỉ muốn sống thật tốt trước mặt ông bà.

Nếu nàng trở thành người đồng tính, nửa đầu cuộc đời của bà sẽ trở nên vô nghĩa.

Thẩm Nhung muốn gõ cửa phòng ngủ của Thịnh Minh Trản, hỏi cô phải làm gì.

Trong những năm qua, bất cứ khi nào nàng có điều gì lo lắng, nàng đều đến gặp Thịnh Minh Trản để tâm sự với cô.

Thịnh Minh Trản là người trưởng thành lại cơ trí, cô nhất định có thể chỉ cho nàng một con đường rõ ràng.

Nhưng lần này, chỉ lần này thôi, không được.

Nàng vì "thích" vốn phải thân mật mà càng xa lánh Thịnh Minh Trản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro