Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết năm nay trong lòng Thẩm Nhung tâm tự nặng nề, cả ngày sắc mặt u ám.

Nàng cố gắng cười ha hả trước những câu chuyện dở khóc dở cười trong Gala mùa xuân, nhưng lại ngây người trước những điều thực sự buồn cười.

Rõ ràng là linh hồn không có ở đây.

Xung đột bánh sô cô la nham thạch đã qua một thời gian, sau khi nói chuyện với Thẩm Đại, trong lòng Thịnh Minh Trản đã sớm không còn tức giận.

Cô biết mình không có tư cách gì mà tức giận, mà lại cảm thấy có chút khó chịu khi sự việc xảy ra.

Trong dịp Tết, cô đã kiếm cớ để nói chuyện với Thẩm Nhung, cố gắng dỗ dành nàng.

Đáng tiếc là Thẩm Nhung có chút phân tâm, không cho cô cơ hội.

Trong khi những người khác tăng vài cân trong năm mới mà Thẩm Nhung nhà cô thì ngược lại, ngày càng gầy đi.

Quầng thâm dưới mắt nàng vẫn chưa biến mất từ ​​đêm giao thừa đến tháng giêng, cả người tiều tụy, thực sự làm người lo lắng.

Cô dự định sẽ trực tiếp trò chuyện vui vẻ với Thẩm Nhung.

Lại không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là quan tâm nhau quá nhiều, đây là chuyện tốt.

Chỉ cần mang phần cảm tình này vào mối quan hệ gia đình thì đó sẽ là kết cục đẹp nhất.

Chỉ cần đừng để Thẩm Nhung tiếp tục "hiểu lầm" là được.

Tháng giêng, Thẩm Nhung dậy muộn, lười biếng đến mức không muốn luyện tập, đương nhiên là có thời gian ăn sáng với Thẩm Đại và Thịnh Minh Trản.

Ngày hôm đó, Thẩm Nhung vừa ăn sáng xong đi lên lầu, chậm rãi đi lên cầu thang, nàng nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang đứng ở hành lang tầng hai nhìn nàng, như đang đợi nàng.

Đã lâu rồi nàng không đối mặt với Thịnh Minh Trản, trong lúc nhất thời nhịp tim có chút bất ổn.

Nhưng cả hai người đều đối mặt, lối này là lối duy nhất để nàng về phòng ngủ, lúc này chạy trốn mới là xấu hổ.

"Tiểu Nhung." Thịnh Minh Trản mở miệng gọi nàng trước.

"Hả? Có chuyện gì sao?"

Thẩm Nhung giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với Thịnh Minh Trản.

Thẩm Đại và dì Khương đang cùng nhau tỉa hoa cành trong sân.

Duy nhất có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người vào lúc này là Tiểu Mệnh không biết trời đất đang ngủ ở dưới lầu.

Thịnh Minh Trản nói: "Chị có chuyện muốn nói với em."

Thịnh Minh Trản bước đến cửa sổ tầng hai, đúng lúc rơi vào trong một mảnh ánh sáng vàng.

Thẩm Nhung nhìn mái tóc đen dài xõa tung của cô, có lẽ cô ngủ không ngon giấc, đôi mắt hơi đỏ sưng tấy.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dài mùa đông bên ngoài áo khoác dài, thắt lưng được buộc gọn gàng quanh eo, tạo cảm giác ung dung cho dáng người mảnh mai nổi bật.

Chiếc váy ngủ này có chất liệu mềm mại, trước đây mỗi lần Thịnh Minh Trản mặc nó, Thẩm Nhung đều thích dán vào sau lưng cô. Cọ rồi lại ôm, nếu không có thời gian thì ít nhất cũng sờ một cái, cảm nhận sự mềm mại đó.

Nếu không phải bất đồng trước đó, Thịnh Minh Trản lại mặc chiếc váy ngủ này, Thẩm Nhung đã ôm cô nói: "Muốn nói gì thì nói đi, em nghe."

Nhưng sau khi trải qua sự thay đổi kinh thiên động địa trong tâm lý, Thẩm Nhung nhận ra mình không còn có thể thản nhiên đối mặt với Thịnh Minh Trản nữa.

Nàng đã không có cách nào vô tư đi ôm Thịnh Minh Trản nữa.

Trước khi Thịnh Minh Trản đến, ở trong lòng cô đã lặp lại lời xin lỗi nhiều lần.

Lần trước là lỗi của chị vì đã hung dữ với em như vậy.

Chị thực sự quan tâm đến em, chị sợ em vừa lên đại học đã yêu đương sẽ dễ bị lừa, cũng dễ bị phân tâm trong học tập, nhưng dù lý do là gì, chị cũng không nên mất bình tĩnh với em.

Về sau chị sẽ kiểm soát cảm xúc của mình, em có thể tha thứ cho chị không?

Dù có bị nghi ngờ là ngụy biện, nhưng Thịnh Minh Trản chỉ muốn nói với Thẩm Nhung là cô quan tâm nàng đến mức nào.

Sự quan tâm này cô sẽ cố gắng để nó dần dần biến thành tình thân, sẽ không còn làm phiền Thẩm Nhung nữa.

Cô cảm thấy mình có thể làm được, sẽ làm được, phải làm được.

Thịnh Minh Trản thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhưng suy nghĩ của Thẩm Nhung lại bị vòng eo của người trước mặt bóp méo.

Càng che giấu không sơ hở thì người ta càng dễ tưởng tượng tới trường hợp bị lột trần.

Thịnh Minh Trản còn chưa nói gì, nhưng cô nhìn thấy Thẩm Nhung không có biểu tình gì, nhưng vành tai lại đỏ bừng.

Thịnh Minh Trản: "?"

Làm sao cô có thể tưởng tượng được vào lúc này, khi không có ai lên tiếng, Thẩm Nhung lại thực sự đang chiếu một đoạn phim ngắn cho chính mình xem.

"Tiểu Nhung?" Thịnh Minh Trản đến gần, muốn nắm tay nàng, "Sao em lại xuất thần vậy? Em thấy khó chịu ở đâu sao?"

Hô hấp của Thịnh Minh Trản đến gần, khuôn mặt thanh tú cùng hơi ấm đột nhiên bao phủ mu bàn tay nàng, nhanh chóng mở ra một cảnh hôn trong đầu nàng.

Nàng giật mình lùi lại, sắc đỏ nhanh chóng lan từ chóp tai đến má.

Thịnh Minh Trản bị Thẩm Nhung tránh né: "..."

"Không có khó chịu." Thẩm Nhung nói xong, hắn cảm thấy mình cần phải tìm một lý do để che đậy sự khác thường của mình, vì thế lại nói thêm: "Nào có khó chịu."

Thịnh Minh Trản: "?"

"Em buồn ngủ, em đi ngủ đây."

Thịnh Minh Trản càng thêm khó hiểu: "Không phải em vừa mới dậy sao?"

"Hôm qua chị cũng vừa ăn cơm xong mà."

"..."

Thẩm Nhung vội vàng trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, dựa vào cửa, áp tay vào trái tim đang đập của mình.

"Mình đang làm gì vậy..." Mặt nóng bừng khiến nàng sợ hãi, "Nhất định Thịnh Minh Trản sẽ nghĩ mình bị bệnh, cần chữa trị."

Thịnh Minh Trản chậm rãi đi tới cửa phòng Thẩm Nhung, muốn gõ cửa lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ.

Hẳn là hiện tại Thẩm Nhung rất chán ghét nên mới kiếm cớ tránh mặt .

Ngay cả khi nghĩ trong đầu: "Đừng làm phiền em ấy, cho em ấy một chút không gian", cô biết rằng bản thân nên hiểu lòng người.

Nhưng khi bị Thẩm Nhung xa lánh, Thịnh Minh Trản ngày càng trở nên phiền não.

Ý nghĩ phá cửa ngo ngoe muốn động.

Thịnh Minh Trản ép mình rời đi, đi xuống lầu uống một cốc nước lạnh đầy, sau đó mới lấy lại tinh thần.

Hai mươi tuổi luôn có chút non nớt khi muốn hiểu lòng người.

Đặc biệt khi liên quan đến người mình thích thì mất quyền kiểm soát.

Hai con người hoàn toàn khác nhau đang tạm thời ngày càng tiến xa hơn trên con đường ảo tưởng của mình.

Cuối cùng, dưới sức hấp dẫn khó kháng cự, hai người sẽ đến cùng một đích thông qua con đường khác nhau.

Trong một khoảng thời gian sau đó, ánh mắt Thẩm Nhung luôn vô tình rơi vào chỗ không quá lễ phép.

Đôi môi hồng anh đào của Thịnh Minh Trản, đôi tai tinh xảo, chiếc cổ mảnh khảnh, khớp tay rõ ràng, còn có đầu ngón tay sạch sẽ...

Đó đều là những khu vực trọng điểm mà nàng âm thầm nán lại.

Nàng biết việc âm thầm nhìn trộm làm người khinh thường, nhưng nàng không thể kiểm soát được nơi tầm mắt dừng lại.

Trước đây, những người xung quanh đều khen Thịnh Minh Trản thông minh xinh đẹp, Thẩm Nhung cũng thường nghĩ như vậy.

Gần đây, nàng đã cẩn thận chú ý đến từng chi tiết, nàng càng chắc chắn rằng Thịnh Minh Trản là một tác phẩm nghệ thuật được Thượng Đế chạm khắc cẩn thận.

Dưới những đường nét tinh tế ưu nhã, ẩn chứa một sức mạnh đầy mê hoặc.

Mặc dù số lần hai người tương tác với nhau trong hiện thực ít đến đáng thương, nhưng trong giấc mơ, Thẩm Nhung đã vô số lần trở lại trong vòng tay của Thịnh Minh Trản, cùng khiêu vũ với cô.

Đôi tay rắn chắc đó ôm chặt lấy eo nàng, nâng nàng lên một nơi cao cùng với tiếng nhạc trong không gian rực rỡ không biên giới, rồi để nàng ngã vào vòng tay cô mà không hề có chút gánh nặng nào.

Khiêu vũ với Thịnh Minh Trản cảm giác rất tuyệt, sảng khoái đến mức không ngừng đổ mồ hôi, choáng váng không thôi.

Khi cảm giác choáng váng lan tràn đến toàn thân, Thịnh Minh Trản lại bế nàng lên, nàng cảm thấy cơ thể mình có chút không đúng, nói "Không muốn nữa" với Thịnh Minh Trản.

Giọng nói dễ nghe của Thịnh Minh Trản vang lên bên tai nàng: "Sao lại không muốn nữa?"

Thẩm Nhung cảm thấy hai chân có chút yếu ớt, mọi giác quan đều kém đi, ngoại trừ một chỗ càng ngày càng rục rịch.

"Thịnh Minh Trản..."

Thẩm Nhung quay đầu nhìn Thịnh Minh Trản ở phía sau.

Lần này, tai nàng chạm vào đôi môi nóng bỏng của Thịnh Minh Trản.

"Hửm?" Thịnh Minh Trản ghé vào tai nàng nói: "Vậy em muốn cái khác sao?"

Giấc mơ kết thúc trước những lời nói khó hiểu của Thịnh Minh Trản.

Khi Thẩm Nhung tỉnh lại, trời vẫn còn tối, hơi nóng của máy sưởi trong phòng khiến nàng khó chịu, thân thể nóng bức đổ mồ hôi rất nhiều.

Xúc cảm mà Thịnh Minh Trản dành cho nàng lan từ phía sau rào cản của giấc mơ đến cơ thể thực sự của nàng, khiến hô hấp của nàng trở nên nóng bức.

Trong giấc mơ, hai người đang nhảy múa, nhưng nàng cảm thấy ngoài nhảy múa, còn có điều gì đó khác đang xảy ra.

Điều mà nàng chưa bao giờ làm trong suốt mười tám năm cuộc đời.

Mình đang làm gì vậy?

Thẩm Nhung dùng gối đè đầu, hận không thể làm ngạt chết chính mình.

Tại sao mình lại mơ như vậy?

Thịnh Minh Trản, chị đã cho em uống thuốc gì vậy hả?

Không thể tiếp tục như vậy.

Hẳn là những suy nghĩ lung tung gần đây của mình đã khiến mình lạc lối.

Thẩm Nhung định chuyển hướng sự chú ý.

Sau nhiều lần bị nàng phớt lờ, Lâm Xuyên vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định, hắn thường xuyên gửi tin nhắn cho nàng, vẫn chăm chỉ theo đuổi nàng.

Hôm qua còn hỏi nàng có muốn đi chơi không, lúc đó Thẩm Nhung không trả lời.

Tại sao mình không thử hẹn gặp Lâm Xuyên nhỉ?

Xem mình có thực sự đang ở độ tuổi muốn yêu đương hay không. Cho dù không phải là Thịnh Minh Trản, mình sẽ bị người khác thu hút sau một thời gian dài tiếp xúc.

Thẩm Nhung được Lâm Xuyên hẹn đi chơi.

Dành cả ngày để xem phim và gắp thú, còn buổi tối thì đi xem chương trình âm nhạc.

Đó là một buổi hẹn hò rất viên mãn và phong phú, nhưng Thẩm Nhung vẫn cảm thấy nhàm chán. Trong suốt quá trình, dòng chữ "miễn cưỡng cười" gần như khắc sâu trên mặt nàng, việc ngượng ngùng trò chuyện đã ảnh hưởng đến chỉ số IQ của nàng.

Sao lại thế này.

Khi Thẩm Nhung xem ban nhạc yêu thích của mình biểu diễn, nàng không hề bị bầu không khí nóng bỏng đó ảnh hưởng.

Nàng nhớ lại lý do tại sao nàng thích ban nhạc này, đó cũng là vì Thịnh Minh Trản.

Lần đầu tiên nàng và Thịnh Minh Trản đến chương trình âm nhạc mùa hè, tình cờ xem ban nhạc này biểu diễn.

Khi Thẩm Nhung cùng phát điên, cây kem trong tay nàng vô tình cọ vào cánh tay của Thịnh Minh Trản, Thịnh Minh Trản lại vô cùng ấu trĩ cọ lên mặt nàng. Hai người đùa giỡn, tiếng nhạc khắc sâu vào lòng nàng, tựa như khoảng thời gian mùa hè vui vẻ sẽ không bao giờ kết thúc.

Thì ra thứ nàng thích không phải ban nhạc mà là mối quan hệ với Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung lặng lẽ đứng giữa đám đông sôi trào, đột nhiên ngơ ngác.

Cho tới bây giờ, điều nàng lưu luyến không phải là sự náo nhiệt kia.

...

Đêm khuya, Lâm Xuyên đưa nàng về nhà.

Dọc đường hai người câu có câu không, đi đến trước cổng, Thẩm Nhung đang muốn đi vào, Lâm Xuyên nói:

"Thẩm Nhung, mình cảm thấy cậu không thích mình lắm, nhưng mình không biết tại sao cậu lại miễn cưỡng bản thân hẹn hò với mình."

Thẩm Nhung quay lại nhìn hắn.

Lâm Xuyên khẽ cau mày, "Mình cảm thấy cậu có chút không vui."

"Vậy sao......"

Không biết người này có đầu óc nhạy bén hay Thẩm Nhung quá lộ liễu, thế mà làm ra chuyện thô lỗ như vậy.

Nhìn vẻ mặt của Thẩm Nhung, Lâm Xuyên liền biết mình nói đúng.

"Mình hiểu rồi, mình sẽ không làm phiền cậu nữa. Đừng lãng phí thời gian vào những việc cậu không thích, đời người nên làm những điều làm bản thân vui vẻ. Thẩm Nhung, mình hy vọng cậu có thể hạnh phúc."

Làm những điều làm bản thân vui vẻ...

Lúc này Thẩm Nhung có chút cảm động.

Đây là lần đầu tiên Lâm Xuyên không theo đuổi được cô gái mình thích, có chút tiếc nuối.

Hắn dang rộng vòng tay, nói: "Từ nay chúng ta sẽ là bạn tốt, cuối cùng cậu có thể cho mình một cái ôm tạm biệt không?"

Thẩm Nhung chưa kịp trả lời thì đã bị Lâm Xuyên ôm vào ngực.

Chỉ là cánh tay va vào nhau, chứ không phải cơ thể thực sự chạm vào nhau.

Cái ôm ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, hắn bước đi cũng rất thẳng thắn.

Khi đi qua sân, đi vào nhà, Thẩm Nhung cảm thấy người này khá tốt, chỉ là nàng không thích hắn mà thôi.

Những điều vui vẻ.

Điều gì làm mình vui vẻ?

Vừa rồi nghe được câu này, suy nghĩ đầu tiên chiếm giữ trong đầu Thẩm Nhung chính là có liên quan đến Thịnh Minh Trản.

Cho nên, mình đối với Thịnh Minh Trản...

Thẩm Nhung vừa suy nghĩ vừa mở cửa phòng ngủ, chuẩn bị đi vào.

Đột nhiên có người nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào phòng ngủ.

Thẩm Nhung còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đẩy vào cửa một cách thô bạo.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.

Trong phòng không bật đèn, không thấy gì cả, ngược lại mùi nước hoa của cô nữ càng rõ ràng hơn.

Nhưng vào lúc này, hương thơm cháy bỏng của cô nữ đã bị sự ghen tị của người dùng đốt cháy.

Thấm đẫm vị cay.

Khi Thịnh Minh Trản nói, trong giọng nói của cô mang theo chút khàn khàn xa lạ.

"Em thực sự đang yêu đương với cậu ta."

Vừa rồi Thịnh Minh Trản đang ở cạnh cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai, nhìn rõ ràng bọn họ ôm nhau.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Nhung bị người khác ôm trong ngực.

Mọi tự trách và bao dung hoàn toàn bị lòng đố kỵ cháy bỏng thổi bay không còn một mảnh.

Thẩm Nhung bị Thịnh Minh Trản dùng sức khống chế, bất cứ ai khác đều sẽ bị khí tức đáng sợ trên người cô dọa sợ đến mức không dám nói một lời, hoặc sẽ lập tức giải thích rằng không có gì với Lâm Xuyên.

Nhưng Thẩm Nhung lại không làm như vậy.

Đối mặt với Thịnh Minh Trản một lần nữa bộc lộ tính chiếm hữu đáng sợ trong cơn tức giận, Thẩm Nhung không hề lùi lại mà tiến lên.

"Chị thấy hết rồi sao?"

Thẩm Nhung trong bóng tối cười khiêu khích: "Đúng vậy, em vừa mới hẹn hò với cậu ấy về, bọn em đi xem phim, ăn uống, cùng đi xem chương trình âm nhạc, rất vui vẻ. Cậu ấy còn mua cho em bánh socola nham thạch mà em thích nhất, thì sao?"

Đôi mắt nàng dần dần thích nghi với bóng tối.

Rèm cửa chưa kịp đóng lại, ánh trăng tràn vào từ cửa sổ.

Thẩm Nhung rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung muốn biết Thịnh Minh Trản muốn nói gì.

Nàng muốn Thịnh Minh Trản tự mình nói ra.

Không thể tự lừa dối mình, Thẩm Nhung phát hiện mình thực sự rất vui khi được Thịnh Minh Trản áp ở đây.

Cơ thể nàng phấn khích vì bị Thịnh Minh Trản khống chế.

Khát vọng nổi loạn, nổi loạn bị trì hoãn từ lâu của nàng đã hoàn toàn bộc phát vào thời điểm nàng cảm nhận được ham muốn chiếm hữu mình của Thịnh Minh Trản.

Nàng đã hiểu chuyện nhiều năm, nhưng lúc này, nàng chỉ muốn làm một cậu gái hư hỏng không nghe lời.

Nàng chỉ muốn chọc giận Thịnh Minh Trản, muốn Thịnh Minh Trản nói cho nàng biết câu trả lời mà nàng muốn nghe nhất.

Nhìn vẻ mặt Thịnh Minh Trản càng ngày càng u ám, trong lòng Thẩm Nhung vui mừng khôn xiết, sự hưng phấn mong mỏi mãnh liệt mang lại gần như lấn át lý trí của nàng.

Thịnh Minh Trản đã chịu đựng hết lần này đến lần khác, kéo lại lý trí sắp trật bánh của mình.

"Chị đã nói rồi, hiện tại em còn quá nhỏ, không thể yêu đươ..."

"Thịnh Minh Trản, chị nói thật đi." Thẩm Nhung ngắt lời cô, "Là em không thể yêu đương, hay là em không thể yêu đương với ai khác ngoài chị?"

Sau khi Thịnh Minh Trản nghe được những lời hoàn toàn không ngờ tới của nàng, cô cảm thấy bên tai mình 'ong' lên một tiếng.

Thẩm Nhung không hề biết rằng lỗ mãng trong mắt nàng lúc này lại là sức hấp dẫn chí mạng.

Thịnh Minh Trản đột nhiên ôm mặt nàng, nhiệt liệt mà hôn lên môi nàng.

Lúc này, Thẩm Đại từ dưới lầu hét lên.

"Trản Trản Tiểu Nhung, hai đứa đang làm gì vậy? Xuống ăn khuya không?"

Giọng nói của Thẩm Đại khiến Thịnh Minh Trản đột nhiên bừng tỉnh.

Nụ hôn sắp vượt qua rào cản cũng đột ngột kết thúc.

Mình đang làm gì vậy.

Sau lưng Thịnh Minh Trản đổ một lớp mồ hôi lạnh khi cô nhận ra môi mình chỉ cách môi nàng một sợi tóc.

Mình điên rồi sao......

Thịnh Minh Trản bình phục tâm hồn dao động, khép ngón tay lại, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, đầu ngón tay của Thẩm Nhung câu vào khe hở giữa cúc áo thứ hai và thứ ba trên cổ áo cô, kéo cô quay lại.

"Tiểu......"

Chữ "Nhung" bị nụ hôn mà Thẩm Nhung khơi mào nuốt chửng.

Thẩm Nhung dễ dàng kéo Thịnh Minh Trản lại, ngang ngược mở ra đôi môi vốn đã nóng như lửa, công thành đoạt đất.

Lý trí của Thịnh Minh Trản đã bị Thẩm Nhung cắt đứt hoàn toàn, chỉ sững sờ một giây mới dùng sức mạnh hơn để đáp trả.

Giọng nói của Thẩm Đại từ ngoài cửa mơ hồ truyền đến: "Hai đứa này, vẫn không để ý đến ta, đang làm gì đấy?"

Không dứt nụ hôn, Thịnh Minh Trản xoay người, bế Thẩm Nhung đến bàn học của nàng.

"Cạch" một tiếng, các đồ vật trên bàn đều bị hất xuống sàn.

Dì Khương cười nói: "Vào đại học chỉ thích ru rú ở trong phòng."

"Cũng đúng, con cái lớn rồi, muốn có không gian riêng."

Thẩm Đại có thể tới gõ cửa phòng Thẩm Nhung bất cứ lúc nào.

Sự kích thích này càng khuếch đại mọi cảm xúc.

Khi màu sắc rực rỡ của chương trình âm nhạc tràn vào ý thức Thẩm Nhung, hòa vào hô hấp gấp gáp, nàng tuyệt đối chắc chắn một điều.

Cho tới bây giờ, điều nàng lưu luyến không phải là sự náo nhiệt kia——

Mà là Thịnh Minh Trản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro