Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luồng khí nóng dần dần lắng xuống.

Thẩm Nhung được Thịnh Minh Trản bế lên bàn, ngồi vững vàng.

Thịnh Minh Trản đứng trước mặt nàng, nghiêng người giúp nàng sửa lại mái tóc rối bù.

Dưới ánh trăng, đôi mắt Thịnh Minh Trản nóng rực.

Mọi hô hấp có cùng nhiệt độ đều câu lấy lẫn nhau.

"Mẹ đã kêu chúng ta mấy lần rồi." Cuối cùng, Thịnh Minh Trản lên tiếng trước, "Nếu chúng ta không xuống, mẹ sẽ lên đấy."

Thẩm Nhung im lặng, nhiệt ý trong lòng vẫn chưa giảm bớt.

Nàng nhận thấy trong giọng nói của Thịnh Minh Trản có chút khàn khàn do dục vọng, đang rung động cùng tần số với nàng.

Không nhịn được, nàng ngẩng đầu đặt một nụ hôn khác lên môi Thịnh Minh Trản.

Môi của Thịnh Minh Trản vẫn mềm mại và nóng bỏng như vậy.

Thịnh Minh Trản bị nàng tùy hứng làm càn mà cười khẽ một tiếng, "Chị đi bật đèn."

"Không muốn." Thẩm Nhung tựa trán vào vai cô, vùi cả khuôn mặt vào trong ngực cô làm nũng.

Thẩm Nhung nói không muốn bật đèn, Thịnh Minh Trản không thể làm trái ý nàng nên cũng không bật.

Thịnh Minh Trản muốn ôm nàng, nhưng lại do dự giơ tay lên, sau đó thả xuống, cuối cùng rơi xuống lưng nàng, nhẹ nhàng trấn an dọc sống lưng nàng.

Thẩm Nhung dựa vào vai cô hồi lâu, những xao động cùng gai nhọn trong lòng cuối cùng cũng được Thịnh Minh Trản xoa dịu thành một tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Thịnh Minh Trản chậm rãi vuốt ve từ sau lưng đến sau đầu nàng, xuyên qua mái tóc dày, cô chạm vào giọt mồ hôi nóng hổi do nụ hôn vừa rồi gây ra.

"Thịnh Minh Trản..."

Thẩm Nhung kéo góc áo của cô, áp cả người vào vòng tay của cô, âm thanh có chút run rẩy phát ra từ cơ thể nàng.

"Chúng ta đang làm gì vậy?"

Nghe thấy Thẩm Nhung thì thầm, từng chi tiết của nụ hôn nồng nhiệt lại tràn ngập tâm trí Thịnh Minh Trản.

Sự kỳ lạ của màn đêm phủ lên mọi thứ trước mặt cô một tầng cảm giác hoang đường.

Thịnh Minh Trản muốn một ánh sáng mạnh hơn để xuyên qua bóng tối.

Như vậy, có lẽ cô có thể tìm được an tâm thật sự.

"Ừm..." Thịnh Minh Trản nói: "Rốt cuộc chúng ta đang làm gì vậy?"

...

Thẩm Nhung nhìn trước gương nhiều lần, môi vẫn hơi đỏ và sưng tấy, vết ửng đỏ bất thường trên chóp tai vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.

Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, không biết sẽ mất bao lâu để trở lại bình thường.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thẩm Đại có phát hiện ra không?

Thẩm Nhung mở hé cửa nhìn xuống lầu, liền thấy Thịnh Minh Trản đã ngồi ở bàn ăn, vui vẻ nói chuyện với Thẩm Đại.

Được lắm Thịnh Minh Chiến, chị vừa làm chuyện xấu với em xong, bây giờ lại bình tĩnh như thường?

Vậy thì tại sao em che che đậy đậy làm gì chứ?

Thẩm Nhung trực tiếp mở cửa đi xuống lầu.

Trước đây, việc nàng quen nhất ở nhà vào mùa đông chỉ là mặc váy ngủ chứ không thèm mặc nội y, cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Hôm nay đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng nên cố ý khoác thêm một chiếc áo khoác rộng để che đi phần ngực nhô lên.

Thẩm Nhung vừa đi xuống lầu vừa nói: "Sao hai người không đợi con ăn cùng?"

Thẩm Đại nói: "Mẹ kêu con nửa ngày con không để ý, còn tưởng con đã ngủ rồi."

Thịnh Minh Trản đang chia hoành thánh, nghe thấy giọng nói của Thẩm Nhung liền ngước mắt nhìn nàng.

Hai người chạm mắt nhau, không nói gì rồi nhanh chóng dời đi.

Trong suốt quá trình ăn khuya, hai người vừa hôn nhau đều có ánh mắt né tránh.

Thẩm Đại hỏi: "Hai đứa còn chưa làm hòa sao?"

Thẩm Nhung cúi đầu ăn hoành thánh không nói một lời, hận không thể lấy bát che cả mặt.

Thịnh Minh Trản nhìn thấy đôi tai nhỏ vốn đã kìm nén chút màu sắc của nàng lại bắt đầu đỏ lên, trong lòng tràn ngập đáng yêu của nàng, sau khi cúi đầu trộm cười một lúc, cô nói với Thẩm Đại:

"Con đã xin lỗi Tiểu Nhung, em ấy cũng đã tha thứ cho con rồi."

Thẩm Nhung liếc nhìn Thịnh Minh Trản qua mép bát.

Hóa ra lời xin lỗi của chị có nghĩa là áp em xuống bàn, suýt nữa hôn em tắt thở.

Thẩm Đại cười nói: "Hai đứa này, ta thật sự không nói được gì. Lúc tốt thì hận không thể dính nhau mỗi ngày, lúc giận dỗi lại chiến tranh lớn như vậy."

Thẩm Nhung đặt bát xuống, bỏ lại một câu rồi lập tức rời đi: "Ai thèm dính với chị ấy?"

Thẩm Đại nhìn bóng lưng tức giận của nàng, nghi hoặc hỏi Thịnh Minh Trản: "Dỗ không được sao?"

Thịnh Minh Trản 'vâng' một tiếng rồi nói: "Không sao đâu ạ, Tiểu Nhung mặt mỏng, sợ người châm chọc em ấy, lại dỗ một chút là được rồi."

Sau khi Thẩm Đại đi ngủ, Thịnh Minh Trản lại gõ cửa phòng Thẩm Nhung.

Thật lâu sau mới nghe thấy nàng lạnh giọng nói: "Ngủ."

Nghe thấy Thịnh Minh Trản lảng vảng ngoài phòng một lúc, Thẩm Nhung ôm chặt chăn nghĩ thầm, nếu Thịnh Minh Trản nhất quyết muốn vào thì mình sẽ cho chị ấy vào.

Kết quả là Thịnh Minh Trản đã chúc nàng ngủ ngon rồi rời đi.

Cả đêm Thẩm Nhung không thể ngủ ngon, mãi đến sáng sớm mới đi vào giấc mơ.

Trong mơ, Thịnh Minh Trản lại ôm nàng, cảm giác mềm mại lại nóng bỏng chân thực đến không giống như một giấc mơ...

Nàng và Thịnh Minh Trản đã hôn nhau sao?

Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn mọi thứ dưới ánh mặt trời, Thẩm Nhung choáng váng.

Chiếc bàn học ở ngay cạnh giường, mặc dù văn phòng phẩm và sách vở đã được Thịnh Minh Trản nhặt lại sắp xếp ngay ngắn, nhưng chúng lại không ở đúng vị trí mà nàng thường thấy.

Không phải là một giấc mơ.

Là nàng chủ động hôn Thịnh Minh Trản, cũng chính nàng là người chủ động vượt qua ranh giới đó.

Tất cả đã thực sự xảy ra.

Thẩm Nhung nhớ đi nhớ lại từng chi tiết của nụ hôn, lần đầu tiên cảm nhận được sự khao khát tự phát trong cơ thể, sự xao động không thể kiềm chế ở sâu trong lòng, còn có chua xót không thể giải thích được.

...

Mấy ngày tới, Thịnh Minh Trản tới công ty Thẩm Đại nghiên cứu, Thẩm Đại dạy cô chi tiết và cạm bẫy trong đàm phán làm ăn.

Thịnh Minh Trản học rất nhanh và chăm chỉ, cho dù thỉnh thoảng nghĩ tới Thẩm Nhung sẽ làm cô phân tâm, cô cũng sẽ nhanh chóng nhắc nhở mình không nên cô phụ lời dạy bảo của Thẩm Đại, kéo lực chú ý trở lại.

Liên tiếp mấy ngày Thẩm Nhung không nhìn thẳng cô, cô cũng vẫn không vượt qua được trở ngại này.

Không quan trọng.

Thịnh Minh Trản tự nhủ, nếu Tiểu Nhung muốn mình lui về thì mình sẽ lui về.

Chúng ta không nên có loại quan hệ này.

Kỳ nghỉ sắp kết thúc, Thịnh Minh Trản dậy sớm, ở lại công ty của Thẩm Đại đến khuya, cô cũng theo bà đến dự tiệc rượu mà một số công ty nhà hát lớn tổ chức, đồng thời hiểu rõ hơn về mô hình hoạt động của nhà hát trong giới nhạc kịch.

Mà gần đây Thẩm Nhung còn bận rộn hơn cả cô và Thẩm Đại, mỗi đêm đều mất ngủ, cơ bản là mặt trời lên cao mới rời khỏi phòng ngủ.

Hai người sống chung một nhà lại sống trái múi giờ.

Thẩm Nhung không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Minh Trản mấy ngày liền, không khỏi đoán——

Thịnh Minh Trản đang trốn tránh mình sao?

Lại một ngày nữa không thấy Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung đi học thanh nhạc về, trong nhà vắng tanh, chỉ có dì Khương đang làm đồ ăn khuya.

Nàng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, gửi tin nhắn cho Thịnh Minh Trản.

Không ngon chút nào: [Chị đang ở đâu]

Thịnh Minh Trản hồi lâu không trả lời, Thẩm Nhung nhịn không được tiếp tục gửi tin nhắn, tựa như đang theo đuổi cô.

Suy nghĩ hồi lâu, nàng đành phải gọi điện cho Thẩm Đại, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng nhạc, tiếng trò chuyện và tiếng cười từ phía Thẩm Đại.

"Thịnh Minh Trản có ở cùng mẹ không?" Thẩm Nhung hỏi bà.

"Có." Thẩm Đại cười với một người không quen biết, sau đó nói: "Để mẹ bảo con bé nghe điện thoại."

"Không cần. Nói với chị ấy là con muốn... ăn bánh sô cô la nham thạch."

Thẩm Đại cúp điện thoại, đúng lúc Thịnh Minh Trản đi nói chuyện với mấy người thừa kế nhà hát cùng tuổi về, bà liền nói cho cô cuộc điện thoại của Thẩm Nhung.

"Đứa nhỏ này." Thẩm Đại dở khóc dở cười, "Bản thân có tay có chân còn cần người khác mua."

Thịnh Minh Trản suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, con về trước."

"Con không chờ mẹ đi cùng à?"

"Trễ chút cửa hàng tráng miệng sẽ đóng cửa."

"Con quá nuông chiều nó, chiều đến mức nó không thể tự lo liệu. Aiz, con không có uống rượu đúng không, vậy lái xe chậm một chút."

"Vâng."

Thịnh Minh Trản mua bánh, khi về nhà thì gặp mưa.

Cô gõ nhẹ cửa phòng ngủ của Thẩm Nhung, một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân.

Những bước đi nhẹ nhàng lại có chút háo hức đó giống như đang dẫm lên trái tim của Thịnh Minh Trản.

Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng ấm áp màu cam lan tỏa trên khuôn mặt như ngọc của Thịnh Minh Trản. Ngay cả trong không khí lạnh lẽo của đêm đông, nụ cười dịu dàng đã sưởi ấm trái tim Thẩm Nhung trong chốc lát.

"Chị mua cho em này."

Thịnh Minh Trản xách hộp bánh cho Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung phát hiện đuôi tóc của Thịnh Minh Trản bị ướt, nhưng trên hộp bánh lại không có dấu vết mưa.

Thẩm Nhung cầm lấy hộp bánh, ánh mắt lóe lên một lát rồi lại nhìn vào mặt Thịnh Minh Trản.

"Vậy chị có muốn vào phòng ăn cùng em không?"

Ánh mắt của Thịnh Minh Trản có chút bất động, những cảm xúc bị đè nén hiện lên, theo sau là một tia do dự có chút xấu hổ.

Thẩm Nhung lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì.

"Vậy chị vào."

Thịnh Minh Trản nói xong chuẩn bị vào phòng.

Thẩm Nhung một tay cầm hộp bánh, một tay đẩy cô ra ngoài: "Em không có ý đó!"

Thịnh Minh Trản thấy mặt nàng đỏ bừng, nhịn cười hỏi: "Rốt cuộc là có cho chị vào không?"

"..."

"Chị chỉ muốn ăn khuya với em thôi."

Thẩm Nhung không nói chuyện với cô nữa, nói nhiều sẽ mắc sai lầm.

Nàng không chặn cửa nữa, bước đến bàn đặt bánh lên mà không thèm nhìn cô.

"Chị đang nói cái quỷ gì thế? Ngoài đồ ăn khuya ra còn có thể ăn gì nữa?"

Thịnh Minh Trản đã đi tới trước mặt nàng, nàng cũng không quay lại, chỉ vội vàng lấy bánh ra.

Phát hiện là hai phần.

Thịnh Minh Trản ngồi trên ghế đối diện với bàn, nhìn Thẩm Nhung với ánh mắt yêu thương nồng đậm.

"Chị ăn cùng em xong sẽ rời đi."

Thẩm Nhung rũ mắt, lấy bánh ra, đưa nĩa cho Thịnh Minh Trản.

"À ừm... cảm ơn."

Thẩm Nhung vừa mở miệng, liền phát hiện thanh âm của mình có chút cứng nhắc, càng xấu hổ hơn.

"Nói cảm ơn chị làm gì."

Thịnh Minh Trản giống như không nhận thấy nàng đang hoảng loạn.

Thịnh Minh Trản vừa ăn bánh, vừa thản nhiên trò chuyện về những buổi tiệc rượu mà cô và Thẩm Đại tham dự mấy ngày nay.

Cô nói mình không uống rượu, pha chút trà đá với nước, trò chuyện với vài người cùng tuổi.

"Lúc sau mới thấy tin nhắn mà em gửi cho chị."

"Sao chị phải giải thích rõ ràng với em như vậy?"

Thẩm Nhung ăn nửa cái bánh, cuối cùng nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản nhận thấy lông mi dài của nàng hơi run lên.

Thẩm Nhung ở một mình với cô, đang rất căng thẳng.

Thịnh Minh Trản không muốn Thẩm Nhung căng thẳng, ăn bánh xong sẽ rời đi ngay.

"Ngủ ngon."

Thịnh Minh Trản đứng dậy rời đi.

Thẩm Nhung không chúc cô ngủ ngon ngay.

Vẫn nhìn xuống chiếc bánh mà rất lâu nàng chưa ăn thêm một miếng nào.

Có vẻ như đang suy nghĩ điều gì trong cơn hỗn loạn, muốn đưa ra quyết định nào đó.

Thịnh Minh Trản đang định bước ra khỏi cửa phòng thì Thẩm Nhung tắt đèn một tiếng "tách".

Cả phòng ngủ chìm vào bóng tối.

Thịnh Minh Trản quay đầu lại, trong bóng tối, cô nhìn thấy Thẩm Nhung đang đi về phía cô, đứng trước mặt cô.

Hô hấp ngày càng nặng nề và gấp gáp.

Một khả năng như lửa đốt trong lòng Thịnh Minh Trản. Khi cô tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã đóng cửa lại từ lúc nào.

Ngọn lửa hỗn loạn bùng lên, mọi thứ bộc phát trong im lặng.

Mùi thơm ngọt ngào của bánh sô cô la nham thạch tỏa ra giữa răng môi triền miên của hai người.

Khi Thẩm Nhung lại được ôm trong vòng tay Thịnh Minh Trản, mọi lo nghĩ dao động mấy ngày qua đều biến mất.

Tất cả sầu lo đều được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đốt cháy.

Nàng mắc phải một căn bệnh tên là "Thịnh Minh Trản".

Nàng sẵn sàng để căn bệnh này xâm nhập sâu vào da, xương và máu, nuốt chửng tất cả những gì nàng có.

...

Bánh sô cô la nham thạch đã trở thành mật mã tình yêu vụng trộm của hai người.

Chỉ cần tối nay nàng muốn Thịnh Minh Trản đến phòng ngủ của mình thì trong bữa tối nàng sẽ đặt bánh lên bàn.

Dùng thìa bạc khuấy từ từ, sô cô la đặc sẽ từ từ được đưa vào miệng.

Trong lúc lười biếng ăn món tráng miệng, nàng sẽ âm thầm đưa ánh mắt trêu đùa nhìn nữ nhân ở bàn bên kia.

Thịnh Minh Trản nhận được ánh mắt của nàng liền xuất thần, Thẩm Đại vẫn đang nghiêm túc nói về những vấn đề kinh doanh, Thịnh Minh Trản chỉ có thể gian nan tập trung cao độ, hầu như không đáp lại Thẩm Đại.

Nhịn đến tận khuya, Thẩm Đại đi ngủ, toàn bộ biệt thự chỉ có đèn tường yếu ớt.

T: [Chị tới]

Mười ba giây sau khi gửi tin nhắn, Thịnh Minh Trản đã đến cửa phòng Thẩm Nhung.

Không cần gõ cửa cũng không cần nói, Thẩm Nhung liền biết là cô.

Trong phòng ngủ tối tăm tất cả đèn đều tắt, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, rèm cửa không cho một tia ánh trăng nào lọt vào phòng.

Trong một không gian chỉ có hai người, những cuộc thăm dò cấm kỵ được tiến hành hết lần này đến lần khác một cách mất kiểm soát.

Không có thị giác, các giác quan trở nên nhạy bén hơn.

Hương thơm của "cô nữ" đã trở thành mùi hương quen thuộc nhất của Thẩm Nhung trong những đêm bí mật.

Vực thẳm xâm chiếm giấc mơ của nàng đã xâm nhập vào sâu trong cơ thể nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro