Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị thủy triều giấc mơ đẩy đến bờ vực tỉnh táo, thậm chí Thẩm Nhung còn nghe thấy tiếng y tá đi tới đi lui và tiếng nói chuyện.

Nàng biết đó là mơ nhưng nàng không muốn tỉnh dậy.

Chỉ có ở trong mơ, Thịnh Minh Trản mới ôm nàng lần nữa.

...

Khi Thẩm Nhung mở mắt ra, nàng nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang ngồi trước mặt mình.

Là Thịnh Minh Trản, không sai.

Nhưng đó không phải là Thịnh Minh Trản của nàng.

Trong giấc mơ, Thịnh Minh Trản hai mươi tuổi thích cười trước mặt nàng.

Dù nội liễm nhưng nàng vẫn có thể đọc được những cảm xúc sinh động từ đôi mắt của cô.

Nhưng Thịnh Minh Trản ba mươi tuổi trước mặt nàng lại hoàn toàn khác.

Trưởng thành và ổn trọng hơn, cũng đã khép lại nội tâm mà không có chút quyến luyến nào.

Phát hiện Thẩm Nhung đã tỉnh, Thịnh Minh Trản gửi email công việc, đặt điện thoại sang một bên, chậm rãi nói.

"Đều đã lấy những thứ em muốn rồi, tôi vừa đưa cho mẹ, còn giúp bà ấy thay quần áo. Hiện tại mẹ đang nói chuyện với hộ sĩ, em không cần lo lắng."

Thịnh Minh Trản đổ nước trong bình nước nóng vào cốc rồi thêm nước khoáng lạnh vào.

Thẩm Nhung nhớ tới trước kia Thịnh Minh Trản cũng tỉ mỉ như vậy, nhưng lúc đó cô sẽ uống một ngụm trước để kiểm tra nhiệt độ.

Lúc này, cô dùng ngón tay chạm vào chiếc cốc để cảm nhận nhiệt độ.

Sau khi xác định nhiệt độ nước thích hợp, Thịnh Minh Trản cầm lấy thuốc y tá đưa trên tay, nói với Thẩm Nhung: "Đây, uống thuốc đi."

Thẩm Nhung không biết làm sao, nhưng nàng có thể nghe được trong mấy chữ bình thản như nước của cô lại có một loại ôn nhu khác.

Hôm nay Thịnh Minh Trản có chút đặc biệt kiên nhẫn với nàng.

Tại sao? Không phải chị ấy vẫn còn giận mình sao?

Trong lúc Thẩm Nhung đang suy nghĩ, một câu bỗng nhiên nện vào trí nhớ của nàng.

Tôi xin lỗi vì đã làm chị chán ghét tôi nhiều như vậy.

Thẩm Nhung chợt nhớ ra những lời này là mình đã nói trước khi hôn mê, còn là Thịnh Minh Trản đang ôm nàng trong ngực, nàng còn nắm cổ áo cô.

Vẻ mặt Thẩm Nhung cứng đờ, sắc mặt đột nhiên nóng bừng.

Tại sao mình lại nói những lời này... xấu hổ quá đi mất!

Lúc này Thẩm Nhung rất ảo não, không hề biết rằng đống vé đi thành phố Y của nàng đã bị Thịnh Minh Trản phát hiện.

Đống vé máy bay lớn nằm rải rác trước mặt cô, trong khi khiếp sợ, Thịnh Minh Trản đã chắc chắn một điều.

Tình yêu mà Thẩm Nhung chưa bao giờ thừa nhận là có tồn tại.

Dù chưa bao giờ nói ra nhưng tất cả tình cảm của Thẩm Nhung đều ẩn giấu trong từng cử chỉ, ẩn giấu trong từng ánh mắt quyến luyến và thân thể khát vọng.

Ngoài miệng không nói, thân thể là thành thật nhất.

Làm sao Thịnh Minh Trản đã nhận được vô số cơn mưa ân ái của Thẩm Nhung lại không cảm nhận được?

Cô tự xưng hiểu rõ Thẩm Nhung hơn bất kỳ ai trên thế giới.

Hiểu được quỹ đạo trưởng thành của Thẩm Nhung, hiểu tính cách của nàng được hình thành như thế nào, càng hiểu rõ tâm đã dây dưa nàng ra sao.

Thẩm Nhung là một đứa trẻ thuần thiện hiếu thảo, chính vì phần thuần thiện hiếu thảo này mà nàng đã tự giam mình vào "con đường đúng đắn" mà Thẩm Đại mong muốn.

Thịnh Minh Trản biết Thẩm Nhung yêu cô, nhưng dù cô có chắc chắn đến đâu thì tình yêu này cũng đều kết thúc trong thất bại.

Cái kết tan vỡ đã gieo một cái gai vào trái tim Thịnh Minh Trản, một cái gai khiến cô đột nhiên không có tự tin.

Thậm chí trong những đêm mất ngủ, cô còn nghi ngờ việc Thẩm Nhung phủ nhận tình yêu của hai người có thể là sự thật.

Thịnh Minh Trản thật sự nghĩ đến một khả năng - Thẩm Nhung đối với mình không phải là tình yêu sao?

Phải chăng em ấy chỉ muốn tình yêu chứ không phải là "tình yêu" thực sự?

Nhưng đống vé máy bay đã hoàn toàn xua tan một phần trăm nghi ngờ cuối cùng.

Trong hai năm sau khi chia tay, Thẩm Nhung đã nhiều lần bay qua Thái Bình Dương trong im lặng.

Thịnh Minh Trản cũng đã đi trên tuyến đường này, hiểu hành trình này khó khăn như thế nào. Một chuyến bay thẳng mất gần mười bốn giờ, chưa kể lệch múi giờ.

Nhưng Thẩm Nhung đã đến đó mười lần trong lịch trình làm việc bận rộn của nàng.

Điều này có nghĩa là Thẩm Nhung dành gần như toàn bộ ngày nghỉ của mình ở thành phố Y.

Có phải Thẩm Nhung đã vất vả tìm kiếm vào lúc bình minh và hoàng hôn ở thành phố Y không?

Nhiều lần không tìm được, nàng đã bao giờ hối hận chưa?

Tình yêu của Thẩm Nhung luôn ẩn giấu trong bóng tối.

Giống như một loại bệnh tâm lý nào đó, Thẩm Nhung khó có thể trực tiếp biểu đạt hảo ý của mình. Khi đối mặt với người mình thích, dù có thích đến mấy, nàng cũng sẽ luôn tìm cớ, mặc thêm một lớp áo khoác.

Lúc trước nàng đã đợi ở cổng trường suốt 5 tiếng để được nghỉ cuối tuần với Thịnh Minh Trản, nàng đều chưa từng nói thẳng.

Người mà Thịnh Minh Trản thích từ năm mười tám tuổi, cho tới hôm nay mới hiểu được nội tâm cao ngạo của nàng một cách trọn vẹn nhất.

Trái tim Thịnh Minh Trản như được ngâm trong nước ấm, dần dần ấm lên.

Thấy Thẩm Nhung hồi lâu không có phản ứng, Thịnh Minh Trản nhướng mi hỏi nàng:

"Em có thể tự ngồi dậy được không? Hay để tôi chỉnh đầu giường lên?"

"Tôi tự ngồi dậy."

Thẩm Nhung chống người ngồi dậy.

Thịnh Minh Trản nghiêng người về phía trước, như muốn đút thuốc cho nàng.

Khi Thẩm Nhung nhìn thấy cô đến gần, nhịp tim của nàng lập tức bị cô làm loạn, lập tức nhận lấy.

"Đưa nước với thuốc cho tôi, tôi tự uống được."

Thịnh Minh Trản không nói gì.

Thẩm Nhung thật sự sợ lời nói rơi xuống đất, nên thản nhiên nói thêm: "Tôi có tay có chân, chỉ là sốt mà thôi, sao lại phiền người yêu cũ chăm sóc."

Thịnh Minh Trản: "..."

Da thịt còn chưa ấm lên, Thẩm đại tiểu thư lại bắt đầu chọc vào ống thở của người ta.

Thịnh Minh Trản mới nhóm ra một ngọn lửa dịu dàng, nhưng đã bị Thẩm Nhung dập tắt ngay tại chỗ, biểu tình cứng nhắc ngồi ngay ngắn trở lại.

Mà đầu kia, trong lòng người gây chuyện cũng nặng nề 'chết tiệt' một tiếng.

Lời này vừa nói ra, Thẩm Nhung liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Mình đang nói vớ vẩn gì vậy?

Trong lòng Thẩm Nhung tự hỏi, tại sao mình lại nói những lời quái quỷ này?

Việc Thịnh Minh Trản tức giận nắm cằm nàng, chỉ trích cái miệng này của nàng không nói tiếng người còn chưa qua mấy ngày, hiện tại liền tự mình kiểm chứng mình thật sự là mồm nhanh hơn não.

Thẩm Nhung đành phải thừa nhận Thịnh Minh Trản nói đúng.

Ngoại trừ khi đắc tội ai đó nàng có thể nói chuyện ôn tồn, nhưng những lúc khác lại không thể nói mấy lời mềm mỏng.

Thẩm Nhung uống thuốc rồi uống nước, nhân cơ hội lén nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản hơi rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Trên mặt không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng Thịnh Minh Trản lại như một tấm gương soi.

Mỗi khi cô thực sự tức giận, Thẩm Nhung sẽ nhỏ nhẹ cố gắng dỗ dành cô.

Giống như trước đây.

Trước đây, mỗi khi Thẩm Nhung nhận ra mình nói năng không giữ mồm giữ miệng, nàng sẽ không công khai xin lỗi mà sẽ trở nên đặc biệt nghe lời.

Dù là chia tay hay những ngày về nước, cô luôn bị Thẩm Nhung làm khó chịu.

Bây giờ là thời điểm tốt để "chung sống hòa bình".

Bầu không khí im lặng kéo dài rất lâu, cuối cùng bị nhạc chuông điện thoại của Thịnh Minh Trản đánh vỡ.

Khi trả lời cuộc gọi, cô cố tình ngả người ra sau để Thẩm Nhung không nhìn thấy ai đang gọi.

Chi tiết nhỏ này liền bị Thẩm Nhung phát hiện.

Thẩm Nhung: "?"

Che che giấu giấu làm gì?

Thẩm Nhung nheo mắt lại, chẳng lẽ là Phan Triều Sinh kia sao?

Thịnh Minh Trản nghe thấy Lâm Chỉ nói trong điện thoại: "Thịnh tổng, cậu đang ở đâu?"

Thế mà Thịnh Minh Trản dịu dàng hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Lâm Chỉ: "??"

Thẩm Nhung: "..."

Trên mặt Lâm Chỉ tràn đầy nghi vấn, nàng đưa điện thoại từ tai lên trước mắt, chăm chú mà nhìn.

Không sai, là Thịnh Minh Trản nguyên bản.

Lâm Chỉ tiếp tục nói: "À ừm... kịch bản đã viết xong rồi, khi nào nhân gia ngài có thời gian tới xem?"

Thịnh Minh Trản lại cười xinh đẹp, "Chờ tôi một chút nhé."

Thẩm Nhung: "??"

Thẩm Nhung nghĩ thầm, Thịnh Minh Trản nói chuyện với Phan Triều Sinh ôn nhu như vậy sao?

Lâm Chỉ hoang mang, "...Thịnh tổng, mình cảm giác hôm nay cậu rất kỳ lạ, cảm giác của mình sai ư?"

Thịnh Minh Trản không trả lời, cúp điện thoại.

"Tôi còn có việc phải làm, lát nữa y tá sẽ tới đổi bình truyền dịch cho em." Thịnh Minh Trản đứng dậy cầm lấy áo khoác, "Đi đây."

Thẩm Nhung thấy cô nghe điện thoại xong liền rời đi, vậy là đó là Phan Triều Sinh sao?

Nàng không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, cũng không thể kiểm soát miệng.

Nàng nở nụ cười mà nàng cho là tương đối tự nhiên, hỏi:

"Hẹn hò sao?"

Thịnh Minh Trản mỉm cười, không phủ nhận.

Thẩm Nhung: "..."

Thế mà thầm chấp nhận.

Thịnh Minh Trản đi thang máy xuống tầng dưới, nghĩ đến vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa muốn nói lại thôi của Thẩm Nhung, tâm tình cô hiếm khi vui vẻ.

Khi Thịnh Minh Trản đi xuống lầu đợi Đồ Dĩnh đến đón thì một chiếc Porsche đã đậu trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, Phan Triều Sinh ngồi bên trong giơ tay chào cô, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay khiêm tốn.

Thịnh Minh Trản chào lại: "Thật trùng hợp, Phan tổng."

Phan Triều Sinh nói: "Không trùng hợp, tôi cố ý ở nơi này chờ cô."

Phan Triều Sinh trơ mắt nhìn Thịnh Minh Trản đẩy đám đông, lao tới ôm lấy Thẩm Nhung.

Đó là lần đầu tiên Phan Triều Sinh thấy Thịnh Minh Trản ổn trọng thong dong lại lộ ra lo lắng.

Phan Triều Sinh có điều muốn nói với Thịnh Minh Trản, nhưng Thịnh Minh Trản vẫn giữ khoảng cách với hắn với tư cách là đối tác.

Thịnh Minh Trản nói: "Xin lỗi Phan tổng, tôi có hẹn với bạn rồi, hẹn hôm khác đi."

Thẩm Nhung đang đứng bên cửa sổ tầng trên nhìn thấy Phan Triều Sinh tới đón Thịnh Minh Trản, kéo rèm lại.

Phan Triều Sinh cười vui vẻ.

"Vậy à, thấy cô bận rộn cả ngày với Thẩm tiểu thư, không có thời gian chăm sóc dạ dày, ban đầu tôi muốn mời Thịnh tiểu thư một bữa cơm, nhưng bây giờ xem ra là không có cơ hội rồi."

Phan Triều Sinh ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười càng tươi hơn: "Đành phải chờ hôm khác vậy."

Thịnh Minh Trản lễ phép mỉm cười với hắn, ra hiệu hắn có thể rời đi.

Phan Triều Sinh luôn khéo hiểu lòng người nhanh chóng biến mất.

Hai phút sau, xe của Đồ Dĩnh đến, đưa Thịnh Minh Trản đi.

Thật sự là đi hẹn hò.

Khi y tá đổi bình truyền dịch cho Thẩm Nhung, Thẩm Nhung hoàn toàn mất hồn mất vía.

Chị ta thực sự đang hẹn hò với Phan Triều Sinh.

Thật kỳ quái, Thịnh Minh Trản không thích nam nhân, cô tuyệt đối không thích nam nhân. Thẩm Nhung rất chắc chắn điều này, cho dù tất cả nữ nhân trên thế giới chết hết, Thịnh Minh Trản cũng sẽ không yêu nam nhân.

Chuyện gì đã xảy ra giữa chị ta và Phan Triều Sinh vậy?

Chẳng lẽ bóng ma mình đã để lại cho chị ta thực sự lớn đến thế? Đến mức thay đổi xu hướng tính dục của chị ta ư?

Nhưng không phải trước đó chị ta đã nói rằng sau mình sẽ không yêu ai khác nữa sao? Nam nữ đều không có.

Thịnh Minh Trản sẽ không nói dối chuyện này.

Thẩm Nhung nhìn từng giọt nước đưa vào cơ thể nàng, nghĩ thầm, Thịnh Minh Trản không thích nam nhân, nhưng không có nghĩa là chị ta sẽ không kết hôn với nam nhân.

Phan Triều Sinh là một đối tượng kết hôn chất lượng cao, có rất nhiều người đang nghĩ đến việc trở thành Phan phu nhân. Ngay cả Thẩm Nhung cũng đã nghe nói đến.

Hiện tại Thịnh Minh Trản về nước phát triển sự nghiệp, nói thẳng sẽ không hát nhạc kịch nữa. Rõ ràng là cô đã hoàn toàn dấn thân vào con đường kinh doanh, trở thành một doanh nhân.

Không có cha mẹ, Thịnh Minh Trản một thân một mình, chỉ có thể đơn độc chiến đấu.

Huống chi......

Lông mày Thẩm Nhung hơi nhíu lại.

Huống chi, khi đó cô đã bị tổn thương sâu như vậy, có thể sẽ hoàn toàn thất vọng trong tình yêu.

Nếu không muốn tiếp tục yêu đương, chỉ có thể chọn lấy hôn nhân làm con bài thương lượng trong kinh doanh.

Đúng vậy, Phan Triều Sinh cũng là CEO của NEWS, Thịnh Minh Trản có mối quan hệ chặt chẽ, quan hệ của hai người họ đã sớm không bình thường.

Phân tích như vậy rất rõ ràng.

Thịnh Minh Trản thực sự có tiếp xúc với Phan Triều Sinh, bất kể có yêu hay không, một ngày nào đó có khả năng hai người họ sẽ nói đến chuyện kết hôn.

Thẩm Nhung siết chặt ga trải giường đến mức các khớp xương trắng bệch.

Nghĩ tới Thịnh Minh Trản sẽ bước vào con đường hôn nhân, trở thành vợ của một nam nhân nào đó, trong lòng Thẩm Nhung liền không nhịn được mà hoảng hốt.

Một cảm giác hoảng sợ tràn ngập trong lòng.

Nàng thực sự hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro