Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi truyền dịch, cơn sốt của Thẩm Nhung nhanh chóng giảm xuống.

Nàng lên lầu cùng Thẩm Đại, trong đêm chăm sóc Thẩm Đại, nàng không ngừng nghĩ đến Thịnh Minh Trản và Phan Triều Sinh. Mặc dù ngày hôm sau thức dậy cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng nàng không còn bị sốt nữa, năng lượng đã được phục hồi 70% - 80%.

Sáng sớm nàng đã nhận được bằng lái xe, hiện tại nàng cũng đã có bằng lái, nhưng nàng vẫn chưa có thời gian mua xe mới.

Trước kia Thẩm Đại mắc nợ nên đã bán hết xe, nhưng chiếc Beetle mà Thịnh Minh Trản mua cho nàng vẫn còn đó.

Nhưng lại không thể công khai lái chiếc xe mà người yêu cũ tặng được.

Nàng không biết gì về xe, cũng không biết nên mua loại xe nào.

Hôm nay nàng vẫn phải đến nhà hát An Chân để diễn tập <Queen>.

Khi Thẩm Nhung đến phòng tập, mọi người đều ngạc nhiên, hỏi nàng sao không nghỉ ngơi thêm mà lại đến đây.

Thẩm Nhung nói mình trẻ tuổi khỏe mạnh, cũng chỉ là sốt nhẹ thôi, mỗi năm đều sốt một chút rồi sẽ bình thường trở lại.

"Sinh bệnh nhẹ tránh bệnh nặng, hiện tại trạng thái của tôi rất tốt nên không cần phải trì hoãn việc tập luyện."

"Đầu máy" đã trở lại, phòng diễn tập của nhà hát An Chân hôm nay cũng hừng hực khí thế.

Khi các diễn viên cùng nhau tập hát, nàng nhìn thấy thân ảnh của Thịnh Minh Trản lướt qua cửa sổ.

Sự chú ý của Thẩm Nhung trong giây lát bị cô thu hút, giống như cô đã quay trở lại thời học sinh.

Thịnh Minh Trản rất có hào quang ở trường, đi đến đâu cũng thu hút rất nhiều sự chú ý. Mỗi khi cô xuất hiện gần lớp học của Thẩm Nhung, nàng đều không nhịn được mà nhìn về phía cô.

Khi đó, trong lòng Thẩm Nhung cũng bị cảm giác tương tự ảnh hưởng.

Thịnh Minh Trản mở họp với nhà sản xuất, biên đạo và quản lý đoàn kịch.

Cô đến nơi thì đã mười một giờ sáng, cuộc họp bắt đầu cũng đến giờ ăn trưa.

Thẩm Nhung nhìn mọi người cùng nhau ăn cơm, sau khi ba nhóm người ăn xong, đồ ăn còn lại đều nguội mà Thịnh Minh Trản còn trưa ra khỏi phòng họp.

"Dù có họp thì vẫn phải ăn chứ."

Thẩm Nhung nghĩ nghĩ, tự mình gọi cơm hộp, đặc biệt ghi chú cần hộp giữ nhiệt.

Sau khi được giao, nàng cho cơm hộp vào lò vi sóng để hâm nóng hơn.

Họp xong, quản lý đoàn kịch mời mọi người ra ngoài ăn cơm.

Thịnh Minh Trản không muốn đi ăn cơm cùng một đám nam nhân nên xin phép không đi vì hơi buồn ngủ, cô có thể ăn cơm hộp của đoàn.

Quản lý đoàn kịch nói: "Cơm hộp có gì ngon chứ? Chắc giờ này đều đã nguội rồi."

Qua cửa kính của phòng họp, Thịnh Minh Trản phát hiện trong phòng diễn tập chỉ còn lại Thẩm Nhung và một diễn viên trẻ khác đang trò chuyện.

Thẩm Nhung vừa trò chuyện vừa lén nhìn trộm cô.

Thịnh Minh Trảnn nói với quản lý đoàn kịch: "Chỉ cần hâm nóng lên là được, không sao đâu, mọi người đi trước đi."

Nhìn thấy Thịnh Minh Trản đi ra, Thẩm Nhung lập tức rời khỏi diễn viên trẻ. Giống như một đảng viên ngầm đang thực hiện nhiệm vụ, điêu luyện lẻn vào phòng ăn, dứt khoát lấy đồ ăn ra để lên bàn, sau đó rời đi không chút dấu vết.

Khi Thịnh Minh Trản bước vào, trong phòng không có ai, chỉ có một bàn những món ăn mà cô yêu thích.

Đó cũng là món đặc sản của nhà hàng Quảng Đông mà cô thường lui tới.

Trong đó có món mì xào yêu thích của cô.

Cô không có bạn thân trong đoàn kịch này, cũng không ai biết cô thích ăn gì.

Ngoại trừ Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản vừa ngồi xuống, Thẩm Nhung liền mở cửa đi vào.

"Ồ? Họp xong rồi sao?"

Thẩm Nhung giả vờ tình cờ gặp cô, ngồi chéo đối diện cô, vừa lấy đũa ra vừa hỏi:

"Sao chỉ có một mình chị vậy?"

Thịnh Minh Trản muốn nói nếu không tình cờ gặp thì không nhất thiết phải giả vờ tình cờ gặp.

Nhưng nhìn Thẩm Nhung đặc biệt mua cho cô nhiều đồ ăn ngon như vậy, bây giờ lại giả vờ nghiêm túc diễn xuất, cô cảm thấy có chút đáng yêu.

Những lời oán giận trong lòng cũng không thực sự nói ra.

Thẩm Nhung cũng không muốn nghĩ nhiều.

Nàng không muốn nghĩ đến việc Thịnh Minh Trản có yêu đương với Phan Triều Sinh hay không, điều này khiến nàng vô cùng khó chịu.

Lúc này, nàng đã quyết định dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải quản cái miệng làm người khó chịu của mình, không làm người khác ngột ngạt.

Một mình trong phòng với Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung đang suy nghĩ nên nói gì để tỏ ra dịu dàng đáng yêu.

Ai mà chán ghét những người dịu dàng đáng yêu?

Để Thẩm Nhung cãi nhau với người khác, nàng có thể làm như vậy trong ba ngày.

Nhưng nếu nàng muốn nói điều gì đó làm người yêu thích, nàng moi ruột gan ra cũng không thể tìm được một từ.

Màu son hôm nay của chị đẹp quá, rất hợp với chị.

Cảm giác như chị gầy đi, có phải gần đây rất khổ cực không?

Ăn quá muộn sẽ không tốt cho dạ dày.

Sau khi ngẫm nghĩ những lời này trong đầu, nàng không cảm thấy dịu dàng đáng yêu mà chỉ cảm thấy thô thiển giả tạo.

Thẩm Nhung: "..."

Thẩm Nhung tự hỏi, kiếp này mình còn cơ hội làm người bình thường không?

Thịnh Minh Trản im lặng nhìn Thẩm Nhung đang thiên nhân giao chiến ở trong lòng.

Thẩm Nhung cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi nhìn qua, cười ngọt ngào với cô.

Thịnh Minh Trản: "Em có chuyện gì muốn nhờ tôi sao?"

Thẩm Nhung: "...Tôi không có chuyện gì nhờ chị cũng không được cười à?"

Lời nói hung ác vừa thốt ra, Thẩm Nhung liền sửng sốt.

Sao mình lại bắt đầu rồi? Dừng lại! Không thể!

Nghĩ lại lúc trước nàng đến thành phố Y hết lần này đến lần khác, điên cuồng đi khắp mọi con phố, từ bình minh đến hoàng hôn, chỉ để chắc chắn rằng người kia đang ở một góc thế giới mà nàng biết.

Nếu thực sự nhìn thấy người kia, Thẩm Nhung có thể không thể kiểm soát mà liều mạng đi cứu vãn.

Nhưng ông trời giống như đang trừng phạt nàng. Dù đi đến mọi ngóc ngách của thành phố Y, nàng vẫn không thể tìm thấy hơi thở của Thịnh Minh Trản trong thế giới xa lạ này.

Thịnh Minh Trản hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời nàng.

Sẽ không bao giờ được gặp lại Thịnh Minh Trản nữa.

Mỗi khi ý nghĩ này nảy sinh trong lòng, Thẩm Nhung sẽ bị một cơn ớn lạnh thấu xương vây khốn cơ thể và tinh thần, mọi suy nghĩ đều sẽ biến mất.

Nhưng bây giờ Thịnh Minh Trản đang ở ngay trước mặt nàng, quay lại cuộc sống của nàng, cho dù không thể quay lại quá khứ, nàng cũng không muốn khiến mối quan hệ của họ trở nên tồi tệ hơn.

Suy cho cùng, Thẩm Nhung không thể chịu nổi Thịnh Minh Trản hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nàng.

Cho dù chỉ là một người bạn cũ thỉnh thoảng liên lạc cũng được.

Còn về mong muốn xa hơn nữa, nàng vẫn chưa muốn nghĩ đến.

Tuy buồn nôn và giả tạo, nhưng để cứu vãn tình thế, Thẩm Nhung đành phải nhẹ giọng nói:

"À ừm... đồ ăn có hợp khẩu vị của chị không?"

Đôi đũa trong tay Thịnh Minh Trản rơi xuống bàn, kinh động trước giọng điệu nhẹ nhàng của nàng.

Thẩm Nhung: "..."

Nàng im lặng nhìn Thịnh Minh Trản cầm đôi đũa lên.

Thịnh Minh Trản hỏi Thẩm Nhung: "Em làm thế là vì đoàn kịch sao?"

Thẩm Nhung: "..."

Lần trước Thịnh Minh Trản chuẩn bị những món mà Thẩm Nhung yêu thích, nàng cũng nói lời này.

Hiển nhiên Thịnh Minh Trản thông minh đã đoán được hôm nay ai là người chiếu cố khẩu vị của cô.

Tiểu tâm tư đó lộ ra ngay tại chỗ, Thẩm Nhung vừa thẹn vừa giận, hít mấy hơi cũng không nói được lời nào.

"Nói chị hẹp hòi là đúng." Thẩm Nhung nhịn không được mà chỉ trích cô: "Còn mang thù!"

Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng bất an của nàng, Thịnh Minh Trản không nhịn được mà khẽ cười.

Nghe Thịnh Minh Trản cười nhạo mình, Thẩm Nhung cảnh cáo: "Không cho cười!"

Cảnh cáo xong nàng cũng cười theo.

Hai người không còn nói chuyện với nhau, nhưng ăn một miếng lại cười ba lần, tần suất rất giống nhau.

Cười đến cuối cùng Thẩm Nhung cũng không nóng nảy.

Có cảm giác như hôm nay nàng đến mất mặt trước mặt Thịnh Minh Trản.

Sau bữa cơm, buổi chiều vẫn còn buổi diễn tập.

So với những buổi diễn tập vội vã của <Lay Động Toàn Thành>, thời gian diễn tập của <Queen> rất dư dả.

Heimer và Paula thường đưa cả đội đến phòng tập, các chi tiết mà họ theo đuổi đã đạt đến trình độ mất trí.

Lần đầu tiên Thẩm Nhung làm việc với đội Heimer, học được rất nhiều kiến ​​thức mà trước đây nàng chưa từng nghĩ tới, cảm thán đội hàng đầu thế giới thực sự rất khác biệt.

Đồ Hưng đã giữ lời hứa, đẩy đi hàng loạt cơ hội kiếm tiền, cống hiến hết mình cho đoàn kịch <Queen>, mối quan hệ hợp tác của hắn với Thẩm Nhung ngày càng trở nên hòa hợp.

Kể từ khi bước vào nghề, Thẩm Nhung đã có nhiều đối tác, nhưng Đỗ Hưng được xem như là đối tác đứng đắn thứ hai.

Khi đang đắm chìm trong buổi tập, nàng không để ý rằng ánh mắt nóng bỏng của bạn nhảy thứ nhất đang dõi theo mình.

Thịnh Minh Trản từng nói với Lâm Chỉ rằng Thẩm Nhung là một diễn viên phụ thuộc rất nhiều vào niềm đam mê sáng tạo. Nàng và Thịnh Minh Trản đã làm việc cùng nhau rất lâu, quen thuộc đến mức không hào hứng khi kết thúc buổi biểu diễn.

Nàng đã nghĩ đến việc tạo ra tia lửa khác với những người khác, chính điều này đã khiến Thịnh Minh Trản tức giận.

Thịnh Minh Trản biết điều Thẩm Nhung muốn chính là sáng tạo cảm giác, không phải cảm xúc thay đổi, nhưng nàng lại không cách nào thuyết phục chính mình.

Thẩm Nhung quả thực có ý định hợp tác với người khác, nhưng trước khi nàng thực sự có thể hành động, đối tác cũ của nàng đã rời đi, khiến mọi sự hợp tác của hai người đột ngột chấm dứt.

Bây giờ Thẩm Nhung đã rời khỏi sự bảo vệ của nhà hát An Chân, đang lang thang một mình, từ <Lay động toàn thành>  đến <Phương xa> và <Queen>, đối tác mới của nàng giống như một món hàng trên dây chuyền, khiến nàng hoa mắt nhưng cũng khiến nàng nhạt nhẽo vô vị.

Tia lửa đam mê mà nàng tưởng tượng không đến.

Thay vào đó, nó khiến nàng nhớ lại cảm giác phấn khích khi lần đầu thấy Thịnh Minh Trản trong hội trường đa năng đơn sơ, còn có cung điện văn hóa đơn sơ nhiều năm trước...

Buổi diễn tập kéo dài đến 6 giờ chiều.

Heimer đặc biệt dặn dò mọi người đừng tập quá mệt mỏi.

Heimer nói: "Tôi không vội, tôi không muốn các diễn viên mệt mỏi rồi bị bệnh, đó mới chính là điều làm tôi lo lắng nhất."

Bảy giờ tối, có một buổi biểu diễn tại nhà hát An Chân. Khi Thẩm Nhung ra khỏi phòng tập, nàng nhìn thấy những tấm áp phích mới trên tường ở hai bên hành lang và tiếng trò chuyện mơ hồ của khán giả đang chờ bên ngoài, còn có tiếng bước chân vang lên ở hành lang bên cạnh.

Nhà hát An Chân đã sống lại.

Cuối cùng thì nhà hát An Chân đã lấy lại dáng vẻ của trước kia.

Thậm chí còn không thay một bóng đèn nào.

Nhà hát An Chân tiếp tục hoạt động, Thẩm Nhung bước qua hành lang quen thuộc này, cảm thán 1 nữ sĩ thực sự là một người tốt.

Hôm nay xe của Thịnh Minh Trản đến hạn đăng kiểm.

Khi ra khỏi nhà hát, cơn mưa xuân dai dẳng dệt nên tấm lưới ánh sáng trong đêm.

Một tay cô cầm ô, một tay mở ứng dụng gọi xe.

Trước khi cô bắt đầu gọi xe, Thẩm Nhung đã bước tới từ phía sau cô, nói "Hi" một tiếng.

"Giờ này chị không bắt xe được đâu."

Thẩm Nhung đút hai tay vào túi áo len, lọn tóc dài ngang vai buông xõa tự nhiên trên vai, dưới vành mũ lưỡi trai màu vàng, một đôi mắt cười ẩn chứa vẻ đắc ý.

Đây không phải là lời mà trước đây Thịnh Minh Trản đã nói với nàng sao?

Thẩm Nhung vừa mới lấy được bằng lái, sáng sớm đã lưu ý biển số xe của Thịnh Minh Trản, biết hôm nay xe của cô đến hạn đăng kiểm, đặc biệt thuê một chiếc xe đậu ở một bãi đậu xe cách đó không xa.

Thẩm Nhung nói: "Tôi lái xe đưa chị tới đó."

Thịnh Minh Trản có chút kinh ngạc: "Em lái xe?"

"Ừ, tôi lấy bằng lái xe rồi."

"Khi nào?"

Thẩm Nhung nói thật: "Không lâu..."

"Không lâu còn dám lái xe trên đường, đi đường Hoàng Tuyền sao?"

Lời nói của Thịnh Minh Trản lập tức khơi dậy khát vọng chiến thắng trong Thẩm Nhung.

Trong lòng Thẩm Nhung mắng Thịnh Minh Trản - mục đích lấy bằng lái xe không phải là để lái xe trên đường sao! Chị mới đi đường Hoàng Tuyền!

Thịnh Minh Trản mở miệng không lưu tình, Thẩm Nhung kéo lý trí trở về, không thể để bị cô dẫn đường lạc lối.

Thẩm Nhung gác lại những lời cãi vả trong đầu, vẫn giữ nụ cười ngọt ngào.

"Tôi có thể mời chị làm hành khách đầu tiên của tôi không?"

Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung đã quen làm tổn thương nhau, vừa rồi trong đầu cô nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Không nghĩ tới Thẩm Nhung lại chọn nuốt cơn giận xuống.

Rất ngoan.

Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng đưa cán ô trong tay nửa vòng, xuyên qua những hạt mưa nhỏ rơi xuống, nhìn Thẩm Nhung không nói gì, tiến về phía trước nửa bước, che chung ô với Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung hơi ngẩng đầu lên, ánh đèn nhiều màu sắc trên bảng đèn LED của nhà hát An Chân chiếu thẳng vào mặt Thịnh Minh Trản, mặt ô căng kêu răng rắc tiếng mưa.

Trùng lặp với một đêm bình thường trong ký ức của nàng.

"Đi thôi." Thịnh Minh Trản mỉm cười thắp sáng màn đêm.

Thẩm Nhung đã quên lần cuối cùng nàng đứng chung ô với Thịnh Minh Trản là khi nào.

Nhưng nàng nhớ rõ cảm giác luôn nắm tay khi đi cạnh nhau.

Trước đây, khi ngón tay đan vào nhau, Thẩm Nhung luôn thích uốn cong ngón tay, chạm vào bàn tay Thịnh Minh Trản, xoa xoa các khớp ngón tay của cô.

Thẩm Nhung nhớ rõ từng chi tiết ngón tay của Thịnh Minh Trản, giống như chúng là một phần cơ thể của chính mình.

Bước đi trong cơn mưa lớn, cùng nhau đợi đèn xanh, giống như vô số ngày hôm qua, hai người sánh vai nhau qua đường ở một ngã tư đông đúc.

Nước mưa từ mép ô trôi xuống vạt áo của Thịnh Minh Trản, nhưng lại không hề dính vào Thẩm Nhung.

Hai người lên xe, lúc Thịnh Minh Trản thắt dây an toàn, cô nhìn thấy Thẩm Nhung đang gấp gáp nhìn quanh bảng điều khiển trung tâm, trong mắt rõ ràng viết - nên nhấn nút nào trước nhỉ?

Thịnh Minh Trản: "..."

Muốn mạng.

Thẩm Nhung âm thầm điều chỉnh hô hấp, cố gắng tỏ ra bình tĩnh không vội vàng, đáng tiếc bàn tay không có chỗ tựa đã phản bội nàng.

Lúc đi không có lo lắng như vậy, rõ ràng là rất thuận lợi mà...

Thẩm Nhung chắc chắn Thịnh Minh Trản còn đáng sợ hơn các giáo viên ở trường dạy lái xe.

Thịnh Minh Trản nói một lời từ tận đáy lòng: "Vì an toàn tính mạng của chúng ta, tốt hơn hết là để tôi lái xe đi."

Thẩm Nhung: "..."

Sau một khắc, Thẩm Nhung ngồi vào ghế phụ mà nàng quen thuộc nhất.

Thẩm Nhung có chút ảo não, nàng thật sự không biết làm gì ngoài nhạc kịch, thậm chí còn không biết lái xe.

Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung chống trán, bộ dáng oán giận có chút đáng yêu, nhịn không được lén nhìn thêm mấy cái.

Thịnh Minh Trản chở nàng chậm rãi chạy vào con đường chính ở phía tây quảng trường ZM.

Hai người đã cùng nhau đi trên con đường này nhiều lần, Thịnh Minh Trản nhớ tới khi đó, người ngồi ghế phụ cũng là Thẩm Nhung.

Xe yên tĩnh có chút khô khốc, Thẩm Nhung chống cằm hỏi Thịnh Minh Trản: "Muốn nghe nhạc không?"

Thịnh Minh Trản nhìn về phía trước, hơi nghiêng đầu về phía nàng: "List nhạc của em có dễ nghe không?"

Thẩm Nhung 'chậc' một tiếng, kết nối với Bluetooth của xe với phát danh sách phát của mình.

Đó đều là những bài nhạc kịch yêu thích của nàng.

Cũng là những bài nhạc kịch mà Thịnh Minh Trản thích.

Sau khi nghe được một lúc, một bài hát trong <Nhữ Ninh> là <Thanh Mai> đột nhiên vang lên.

Đây là bài hát dành cho Trường Niệm và Tích Tuyết khi còn nhỏ.

Đôi thanh mai đã lớn lên cùng nhau, toàn bộ bài hát đều sống động ngọt ngào, là phiên bản gốc do nàng và Thịnh Minh Trản hát.

Lúc trước hai người cùng nhau hát bài hát này ngọt ngào lại hoạt bát, không cần xem hiện trường cũng có thể nghe rõ cảm xúc của từng lời bài hát.

Thịnh Minh Trản tưởng rằng Thẩm Nhung sẽ hát, nhưng không nghĩ tới nàng thực sự không hát.

Những hạt mưa rơi lộp độp trên kính, ánh đèn thành phố liên tục biến thành những khối màu mờ ảo, những đường nét rõ ràng bị mờ đi.

Khi Thịnh Minh Trản lái xe lên đường cao tốc, cô nghe thấy Thẩm Nhung hỏi:

"Thịnh Minh Trản, chị thật sự không còn hát nhạc kịch nữa sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro