Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thịnh Minh Trản, chị thật sự không còn hát nhạc kịch nữa sao?"

Thịnh Minh Trản không muốn suy nghĩ quá nhiều về câu hỏi của Thẩm Nhung còn có ý nghĩa gì khác, hoặc ẩn chứa một câu hỏi khác trong đó hay không.

Cuối cùng cũng không có trả lời nàng.

Bởi vì trong lòng cô không có câu trả lời.

Lúc Thẩm Nhung trở lại bệnh viện, Thẩm Đại đang đi trên hành lang với sự hỗ trợ của hộ sĩ.

Thẩm Nhung dìu lấy bà, nhìn thấy khuôn mặt vốn trắng như giấy của bà lại có chút ửng hồng do vận động.

"Được rồi Thẩm Đại nữ sĩ, một ngày không gặp thật sự lau mắt mà nhìn." Thẩm Nhung vui vẻ nói: "Nhưng cũng đừng quá mệt mỏi, mẹ đã đi bao lâu rồi? Có muốn nghỉ ngơi không? "

Thẩm Đại thở mấy hơi rồi nói: "Mới đi được nửa hành lang, ta đi đến cuối ngồi ở ghế kia."

Thẩm Nhung đỡ bà, chậm rãi đi tới.

Tình trạng của Thẩm Đại khó có thể trở lại trạng thái như trước, trong lòng Thẩm Nhung hiểu rõ.

Ngay cả khi tình trạng của bà được cải thiện sau lần điều trị này, vẫn không thể giúp bà nghịch thiên cải mệnh.

Hai mẹ con ngồi cùng nhau dưới ánh nắng mặt trời.

Thẩm Đại nói trước đó bà ngoại tới thăm bà, gầy đi rất nhiều vì chăm sóc ông ngoại, bà dùng điện thoại nói chuyện video với ông, không biết nói gì liền tùy ý hỏi thăm tình trạng sức khỏe của đối phương.

"Mẹ với ông ấy vẫn cứ như thế này đến hết cuộc đời."

Thẩm Đại tựa vào vai Thẩm Nhung, chậm rãi nói: "Lúc còn trẻ vẫn luôn khắc khẩu, hiện tại đều bệnh tật, lúc này mới có thể nói được mấy câu, đáng tiếc là không còn sức lực để nói nhiều hơn..."

Khi nhắc đến người cha đáng ghét của mình, Thẩm Đại cảm thấy mình đang lãng phí thời gian quý báu nên đổi chủ đề.

Tắm trong ánh sáng vàng, hai người nói chuyện phiếm, tình cảnh này không có cách nào khiến Thẩm Nhung không sinh tham luyến.

Nàng mong Thẩm Đại có thể bình phục, trở về khoảng thời gian hạnh phúc như trước kia.

Nàng và Thịnh Minh Trản đang cãi nhau, còn Thẩm Đại thì đứng cười ở bên cạnh, thời gian trôi qua chậm rãi như vậy, không cãi vã, không chiến tranh lạnh, cũng không có ly biệt, gắn bó làm bạn chớp mắt đầu bạc.

Thẩm Nhung hoài niệm sâu sắc, cũng hoàn toàn hiểu rằng những năm không gió không mưa ở 128 Ngàn Dặm Xuân Thu sẽ không bao giờ quay trở lại được.

Vào lúc tham luyến này, Thẩm Nhung thực sự nhận ra câu nói "cảnh còn người mất" đau đớn đến nhường nào.

Giữa tháng 3 hàng năm là ngày giỗ của cha mẹ Thịnh Minh Trản.

Những năm trước, Thịnh Minh Trản cùng với Thẩm Nhung và Thẩm Đại thường đến nghĩa trang ngoại ô để thăm mộ.

Rời đi hai năm, đương nhiên là không thể đi.

Năm nay trở về, cô phải đi một chuyến.

Có lẽ vì sự sắp xếp của ngày thăm mộ nên đêm hôm trước Thịnh Minh Trản đã có một giấc mơ hiếm hoi về cha mẹ mình.

Trong giấc mơ, tầm mắt của cô rất thấp, trông vẫn như sáu bảy tuổi.

Cô đi theo một nam một nữ, họ bước đi rất nhanh, gấp gáp đến mức gần như bỏ chạy nhưng vẫn không đuổi kịp.

Mẹ ơi--

Ba ơi--

Trong cơn hoảng loạn, cô hét lên hai tiếng.

Cô không tham lam, biết mình không thể đuổi kịp, không thể đi cùng bọn họ, nhưng chỉ cần họ quay đầu lại.

Bọn họ quay đầu nhìn một cái là được rồi.

Ba mẹ dừng lại, thực sự nhìn lại.

Thịnh Minh Trản thở hồng hộc nhìn chằm chằm, cố gắng nhìn rõ ngũ quan của họ, nhưng cuối cùng cô chỉ nhìn thấy một vệt mờ bao phủ khuôn mặt của họ.

3 giờ 15 sáng, Thịnh Minh Trản tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

Không có cảm giác run sợ hay đổ mồ hôi, thậm chí tim cô còn không đập nhanh.

Cô nhìn lên trần nhà một lúc, không đeo kính, mơ hồ bước ra khỏi giường, rót cho mình một cốc nước lạnh.

Trước nay cô không kéo rèm.

Cô không thích ngủ nên không quan tâm mặt trời mọc sẽ đánh thức cô hay không.

Tay cầm cốc nước, cô đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra từ tầng mười lăm của khách sạn. Dù đã nửa đêm, thành phố N vẫn sáng đèn.

Đây là một siêu thành phố với dân số hơn 20 triệu người.

Mỗi ánh đèn tượng trưng cho một ngôi nhà.

Cô biết tại sao mình lại gọi cha mẹ mình trong giấc mơ, vì cô thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ.

Thịnh Minh Trản phát hiện ra mình không còn nhớ được khuôn mặt của họ nữa.

Mở album ảnh trên điện thoại, có bản quét của một bức ảnh may mắn bị bỏ lại trong đám cháy.

Trong ảnh, cha mẹ cô đang ngồi sóng vai mỉm cười, Thịnh Minh Trản 5 tuổi ngồi giữa, đôi mắt to mỉm cười hạnh phúc.

Sóng lửa quét qua mắt cha mẹ, tàn nhẫn đốt cháy nửa trên của bức chân dung gia đình vốn hạnh phúc, chỉ còn lại hai cái miệng tươi cười và tiểu Thịnh Minh Trản cô độc.

Khi Thẩm Nhung lần đầu nhìn thấy bức ảnh này, nàng yêu thích không buông tay.

"Thịnh Minh Trản, thế mà chị cũng là trẻ con!"

Thịnh Minh Trản ngồi ở một bên, bất đắc dĩ nói: "Ai mà không từng là trẻ con? Lẽ nào cả đời chị đều lớn như vậy? Hai chúng ta đã từng gặp nhau khi còn bé mà?"

Thẩm Nhung liếc cô một cái, nói: "Này thì khác, lúc nhỏ em còn quá nhỏ nên không nhớ nhiều, nhưng lớn lên em rất quen thuộc với chị. Bất quá, mặt chị lúc nhỏ tròn thật đấy, cái bánh bao nếp mềm mềm này là ai thế?"

Thịnh Minh Trản: "...ai là bánh bao nếp?"

"Đáng yêu quá, rất muốn cắn một cái!"

Thấy Thẩm Nhung thích như vậy, Thịnh Minh Trản cũng không phản bác nữa.

Bánh bao nếp thì bánh bao nếp.

Không giống như bức ảnh cũ, bức ảnh này chỉ còn lại một nửa, không có cách nào khôi phục lại.

Sau khi Thẩm Nhung biết đây là bức ảnh duy nhất của cô và cha mẹ cô, nàng đã quét bằng điện thoại, gửi cho cô qua WeChat.

Không ngon chút nào: [Giữ một bản điện tử đi, lưu một bản sao sẽ giúp chị yên tâm hơn, lát nữa em sẽ hỏi ông bà xem có ảnh nào không]

Sau đó, một số bức ảnh cũ lẻ tẻ lần lượt được người thân bạn bè tìm lại, nhưng bức ảnh ba người chụp chung quả thực là không có.

"Thịnh Minh Trản, chị đừng buồn."

Thịnh Minh Trản nhớ tới lúc Thẩm Nhung an ủi cô, nàng tựa cằm vào đầu gối cô, ngước mắt lên nói: "Thẩm Đại với em cũng là người nhà của chị. Từ giờ trở đi, chúng ta cùng nhau chụp thật nhiều ảnh nhé."

Lúc đó Thẩm Nhung không nhận ra chính vì lời nói của nàng mà Thịnh Minh Trản đã thích chụp ảnh, thích chụp nàng và Thẩm Đại, còn có Tiểu Mệnh.

Những kỷ niệm còn sót lại trong album của Thẩm gia chính là tình yêu chân thành nhất của cô.

Thậm chí Thẩm Nhung còn không biết rằng mỗi lần an ủi Thịnh Minh Trản với tư cách người nhà, Thịnh Minh Trản đều cảm thấy nàng là cô gái dịu dàng nhất thế giới.

...

Thịnh Minh Trản cho Đồ Dĩnh nghỉ một ngày, một mình đến nghĩa trang.

Chuyện này rất riêng tư, cô thực sự không muốn ai khác đi cùng mình ngoại trừ người nhà.

Mùa xuân lạnh lẽo, trên bầu trời u ám giống như có mưa phùn bất tận.

Thịnh Minh Trản cầm một bó hoa cúc trắng lớn và một chiếc ô màu đen, một mình bước đi trên những bậc đá cao tưởng chừng như chạm tới bầu trời.

Cô đã không đến đây hai năm, cứ tưởng bia mộ sẽ rất hoang vu, nhưng không ngờ nó lại được lau chùi sạch sẽ, ngay cả hoa cũng tươi.

Thịnh Minh Trản nhìn bó hoa đặt trước bia mộ, giống hệt bó hoa trên tay cô.

Trong đầu cô có vài suy đoán.

Cô không đổi bó hoa kia đi, mà đặt bó hoa của cô bên cạnh.

Thịnh Minh Trản đến gặp quản lý nghĩa trang.

"Ừm, thường xuyên có một cô gái đến quét dọn, trước kia các cô luôn cùng nhau đến, tôi nhớ hai người đều là người nổi tiếng. Tóc của cô gái kia xoăn tự nhiên, rất xinh đẹp. Cô ấy thường xuyên tới đây, lần đến gần nhất hẳn là một tuần trước".

Là Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản chỉ mới nghe nửa câu đã biết rằng không thể có ai khác ngoài Thẩm Nhung.

Khi Thịnh Minh Trản đang nói chuyện với quản lý, cô không hề biết rằng có một chiếc ô tô đang đậu ở cổng chính của nghĩa trang.

Thẩm Nhung đã ngồi trong xe được một tiếng rưỡi.

Thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía lối vào phía trước, thỉnh thoảng có một hai chiếc ô tô chạy vào đậu ở bãi đậu xe trống trong cơn mưa phùn.

Trong số đó không có xe của Thịnh Minh Trản.

Lẽ nào hôm nay chị ấy không đến?

Thẩm Nhung vô cùng nghi hoặc. Không thể nào, chị ấy đã về nước sao có thể không đến thăm ​​cha mẹ?

Chờ một chút đi, có thể hôm nay có chuyện gì đó làm trì hoãn, hoặc có thể là bị kẹt xe trên đường.

Thẩm Nhung dựa vào ghế xe, khoanh tay trước mặt, có chút buồn ngủ.

Gần đây, ngoài việc chăm sóc Thẩm Đại, nàng còn đi biểu diễn, tập luyện. Dù đang ở thời kỳ đỉnh cao nhưng lịch trình làm việc dày đặc dễ khiến nàng rơi vào trạng thái thiếu ngủ.

Hơn nữa, còn trời lạnh.

Đã tháng ba rồi mà sao càng ngày càng lạnh vậy?

Thẩm Nhung vừa bật máy sưởi vừa bật bản gốc tiếng Anh của <Queen> với ý định khắc sâu giai điệu đó vào trí nhớ.

Thịnh Minh Trản từ cửa bên đi ra, lái xe trở lại bệnh viện số ba, đi vào phòng bệnh của Thẩm Đại, Thẩm Đại đang truyền dịch.

Nhìn thấy cô trở về một mình, Thẩm Đại thắc mắc: "Sao chỉ có một mình con về vậy?"

Thịnh Minh Trản ngồi bên cạnh bà, nghi hoặc hỏi: "Một mình con?"

"Tiểu Nhung không đi cùng con sao? Sao không về cùng?"

Thẩm Nhung cũng đi sao?

Ánh mắt Thịnh Minh Trản lấp lóe, sao cô không gặp nàng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền hiểu.

...

Lần này Thẩm Nhung ngủ rất sâu, Thịnh Minh Trản gõ cửa kính xe của nàng một lúc lâu mới khó khăn mở mắt.

Thịnh Minh Trản phục nàng rồi.

Trước kia hai người đến đây luôn đi qua cổng chính, vì bãi đậu xe rộng và dễ đỗ.

Thịnh Minh Trản biết cửa phía bắc gần đường cái hơn, có ít chỗ đậu xe hơn, trong thời gian cao điểm thăm mộ khẳng định là ít người đỗ xe. Nhưng hôm nay trời mưa, bãi đậu xe phía bắc vẫn còn chỗ nên cô đến đỗ ở đây.

Cái này liền không cùng đường với Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản không hiểu Thẩm Nhung, tại sao không chờ được người mà không gọi điện hỏi? Thà ngủ trong xe.

Khi Thẩm Nhung tỉnh lại, lập tức nói gì đó với cô, cô liền hiểu tại sao người này lại không gọi điện.

Thẩm Nhung đã dựa ghế ô tô tới vô lăng mà ngủ, mở to mắt mê man chưa mở hẳn, nhìn thấy Thịnh Minh Trản mà mình đã chờ rất lâu qua khe hở trong mắt, nàng hạ cửa sổ xe xuống, thốt ra:

"Thịnh Minh Trản? Thật trùng hợp..."

Thịnh Minh Trản: "..."

Hóa ra nàng ôm cây đợi thỏ mấy giờ là để tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Nói xong những lời này, vẻ mặt Thẩm Nhung cứng đờ.

Trời ạ, mình đang nói cái gì vậy?

Người ta về nước nên việc đến viếng thăm cha mẹ là điều tất yếu, có cái gì trùng hợp?

Rõ ràng là nàng đã ngủ quên. Khi tỉnh dậy nhìn thấy Thịnh Minh Trản đầu tiên, cả người liền hoảng hốt cùng khẩn trương.

Để hóa giải xấu hổ và che giấu sự thật mình đã chờ rất lâu, nàng hoảng hốt không lựa lời mà thốt ra một câu như vậy.

Trong lòng Thẩm Nhung hung hăng 'chậc' một tiếng, hận không thể ngủ lại lần nữa.

Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ bị Thịnh Minh Trản chế giễu, nhưng không ngờ Thịnh Minh Trản nhìn vào dấu vết buồn ngủ trên mặt nàng, lông mày dần dần giãn ra, giữa ngũ quan nhu hòa hiện lên một nụ cười ôn nhu.

"Ừm." Thịnh Minh Trản nói: "Thật trùng hợp."

.

Khi hai người cùng nhau đến bia mộ, phát hiện có một bó hoa tươi được đặt cùng với bó hoa nàng đặt một tuần trước, Thẩm Nhung liền hiểu Thịnh Minh Trản đã đến đây, cố ý quay lại tìm nàng.

Lại cùng nhau đi dưới một chiếc ô, Thẩm Nhung ngước nhìn dãy núi xanh xa xa.

Bên kia núi có một trận mưa lớn, cầu vồng trải dài trên bầu trời.

"Đẹp quá." Thẩm Nhung bị cầu vồng mê hoặc, vừa đi xuống bậc đá, trượt chân, suýt chút nữa thì ngã.

May là Thịnh Minh Trản kịp thời đỡ được nàng.

"Cẩn thận một chút."

Đôi mắt dịu dàng của Thịnh Minh Trản lướt qua kính xuyên qua trái tim Thẩm Nhung, nhắc nhở Thẩm Nhung rằng trước đây cũng từng như vậy.

Nàng luôn bị những thứ khác thu hút, Thịnh Minh Trản sẽ đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng, để nàng vô tư thưởng thức mọi vẻ đẹp trên thế giới.

Ma lực của Thịnh Minh Trản vẫn còn đó.

Ngay cả chiếc khăn bị mất của nàng cũng được tìm về.

Tiếp tục đi xuống, ánh mắt của Thẩm Nhung rơi vào trên mu bàn tay trắng nõn của Thịnh Minh Trản vô số lần.

Những đầu ngón tay lắc lư của hai người luôn lướt qua nhau, như gần như xa.

Sau khi Thẩm Nhung chủ động mấy lần, cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng hiểu ra, bạn gái cũ của cô vẫn không hề thay đổi.

Lúc lấy lòng sẽ cực kỳ vụng về, tâm tư bị lộ ngay lập tức, chờ đợi hàng tiếng đồng hồ.

Vì tính mạng và sức khỏe của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản cảm thấy tốt nhất đừng để Thẩm Nhung phí sức, chuyện này cô sẽ tự giải quyết.

Thịnh Minh Trản hiếm khi mời mọi người đi tụ hội nên cô đã gọi cho Lâm Chỉ, nhờ Lâm Chỉ nói với Thẩm Nhung cùng nhau hát Karaoke ở Lưu Kim Tuế Nguyệt.

Lâm Chỉ nói: "Chắc là Thẩm tiểu thư của cậu sẽ không đi tụ hội đâu. Nhiều năm như vậy số lần em ấy đến tụ hội mình cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay."

Thịnh Minh Trản rất tự tin: "Cậu cứ gọi là được."

Không biết trong hồ lô của Thịnh tổng lại bán thuốc gì, Lâm Chỉ đã chuẩn bị tinh thần bị Thẩm Nhung tra 108 câu hỏi.

Kết quả là gửi tin nhắn mời đi tụ hội, Thẩm Nhung lập tức đáp lại.

Không ngon chút nào: [Có những ai]

Tiểu Chỉ: [Chỉ có bạn học cũ thôi, cũng giống như lần trước]

Lâm Chỉ suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu.

Tiểu Chỉ: [Em, tôi, Tiểu Tần, còn có Trản Trản nhà em]

Câu vặn hỏi "Trản Trản nhà ai" trong dự đoán lại không xuất hiện.

Không ngon chút nào lập tức trả lời: [Tôi xem lịch trình một chút, không chắc sẽ có thời gian]

Lâm Chỉ nghĩ thầm, thấy chưa, mình đã nói là em ấy không thích tới.

Ngay sau đó, Thẩm Nhung lại gửi một tin nhắn khác.

Không ngon chút nào: [Đúng lúc có thời gian, tôi sẽ tới]

Lâm Chỉ: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro