Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay Thẩm Nhung không có buổi diễn, nàng đã được lên lịch trong một tuần, ngày nghỉ trùng với ngày tụ hội mà Lâm Chỉ nói, sẽ diễn ra vào tối nay.

Mọi thứ đều thuận lợi.

Ban ngày Thẩm Nhung ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Đại, buổi chiều bà ngoại cùng mấy người họ hàng từ ngoại thành tới thăm Thẩm Đại, nói sẽ đợi buổi tối Thẩm Nhung về mới rời đi.

Buổi tối, Thẩm Nhung về khách sạn, dẫn Tiểu Mệnh đi hóng gió.

Tiểu Mệnh ở phía trước hưng phấn đến mức vẫy đuôi lên trời, còn nàng thì thong thả ngâm nga <Thanh Mai> ở phía sau.

Một người một chó đều có tâm trạng vui vẻ như nhau.

Trở lại phòng, Thẩm Nhung lấy ra mấy bộ quần áo mặc thử xem hiệu quả, nhưng nàng cũng không hài lòng.

Tiểu Mệnh đi vòng quanh nàng, nghi hoặc nhìn nàng, giống như đã lâu rồi nó không thấy nàng phấn khích nhiều như vậy.

Thẩm Nhung chọn hơn nửa ngày, cuối cùng mặc chiếc váy và áo khoác thoải mái nhất.

Dù sao cái dạng gì thì Thịnh Minh Trản cũng đã thấy qua.

Đêm nay vẫn ở chỗ cũ, phòng riêng 712 Lưu Kim Tuế Nguyệt.

Thẩm Nhung lái xe đến Lưu Kim Tuế Nguyệt, đi thang máy lên tầng bảy thì nhìn thấy Thịnh Minh Trản và Lâm Chỉ đi vào phòng.

Thịnh Minh Trản quay đầu nói gì đó với Lâm Chỉ, ánh mắt lướt qua mặt Lâm Chỉ nhìn thấy Thẩm Nhung.

Hôm nay Thịnh Minh Trản đã thay kính.

Gọng vàng được thay bằng gọng tròn mỏng màu đen, ít đi một phần cảm giác xa cách, nhìn phong độ trí thức hơn.

Có chút giống gọng kính đầu tiên mà Thẩm Nhung đi đo cùng cô.

Nhìn Thịnh Minh Trản trong đám người, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, điều này thực sự khiến Thẩm Nhung có ảo giác quay ngược thời gian, trở lại thời trung học.

Cánh cửa đóng lại, cắt đứt tầm nhìn của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung giảm tốc độ cho đến khi nàng chắc chắn vành tai đỏ rực của mình đã nhạt đi, không còn màu sắc thể hiện tâm trạng của nàng nữa mới đi về phía phòng riêng.

Trong phòng, một nhóm bạn cũ tụ tập trước máy karaoke để đặt bài hát, còn Thịnh Minh Trản thì ngồi trong góc.

Lâm Chỉ ngồi bên trái cô, bên phải cô còn có một chỗ trống.

Đây là Thịnh Minh Trản cố ý chừa lại cho Thẩm Nhung.

Trong lúc Thẩm Nhung đang chờ cơ hội tiến vào thì Tần Duẫn đã bước vào trước.

Tần Duẫn liếc mắt nhìn thấy chiếc ghế trống bên cạnh Thịnh Minh Trản, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Trong buổi tụ hội lần trước, Tần Duẫn không hiểu chuyện gắng gượng chen lấn ra vị trí trong bầu không khí căng thẳng, tạo điều kiện cho Thẩm Nhung dù không có điều kiện, đẩy Thẩm Nhung đến ngồi bên cạnh Thịnh Minh Trản.

Tiếp theo đó là một loạt chuyện ngượng ngùng khủng khiếp vẫn còn in sâu trong tâm trí cô.

Mỗi lần nhớ lại trong giấc mơ lúc nửa đêm, Tần Duẫn đều sẽ co lại thành con tôm.

Sau buổi tụ hội ngày hôm đó, Tần Duẫn đã nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô liền âm thầm tìm Lâm Chỉ, hỏi tại sao bầu không khí giữa Tiểu Nhung và học tỷ lại kỳ quái như vậy.

"Học tỷ xuất ngoại làm việc hai năm, sao trở về lại xa lánh Tiểu Nhung như vậy? Lẽ nào lời đồn hai người họ chia tay là thật?"

Lâm Chỉ thật sự là có miệng khó trả lời.

Ngay cả bạn thân nhiều năm của Thẩm Nhung cũng không biết nội tình, tại sao năm đó chỉ có nàng là người chứng kiến chứ?

Nàng không muốn biết Thịnh Minh Trản đã rời nước vì thực sự có xích mích với Thẩm gia. Nàng cũng không muốn biết hai chị em khác họ đã sớm mỗi người mỗi ngả.

Tuy Lâm Chỉ là biên kịch, nhưng trước mặt Tần Duẫn, nàng nhất thời không thể giấu giếm mà nói ra nhưng không để lộ bí mật riêng tư.

Khi không thể nói nữa thì giả ngốc là lối thoát duy nhất.

Tần Duẫn hỏi gì Lâm Chỉ cũng nói không biết, đuổi người đi.

Tuy Tần Duẫn luôn đơn thuần, nhưng cũng không phải người ngốc.

Cô đã nhận thấy sự xa cách mơ hồ giữa Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Mặc dù không nghĩ tới chuyện tình nhân chia tay, nhưng Thịnh Minh Trản không còn sống cùng mẹ con Thẩm gia, khi đến bệnh viện chăm sóc Thẩm Đại thường xuyên tránh mặt Thẩm Nhung, điều này cũng thể hiện ra vấn đề.

Chỉ sợ họ đã có mâu thuẫn từ lâu, vậy mà bản thân lại dại dột ép hai người họ ngồi cùng một chỗ.

Tần Duẫn nghiêm túc suy ngẫm, thề sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm tương tự, không bao giờ gây ngột ngạt cho người trong cuộc.

Không nghĩ tới cơ hội chuộc lỗi lại đến sớm như vậy.

Cô nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Thịnh Minh Trản, tròn mắt.

Ai đã chừa chỗ ngồi cạnh học tỷ vậy?

Ai không hiểu chuyện như thế!

Tần Duẫn không nói một lời, ngồi xuống bên phải Thịnh Minh Trản, ngồi vào chỗ trống.

Tuyệt đối không để Tiểu Nhung có cơ hội lúng túng một lần nữa!

Tần Duẫn vừa ngồi xuống, Thẩm Nhung liền mở cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình cô ngồi xuống bên cạnh Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung và Lâm Chỉ đều nhìn Tần Duẫn với vẻ mặt không nói nên lời.

Tần Duẫn ngồi tại chỗ, vững vàng như Thái Sơn.

Yên tâm, lần này mình sẽ không phạm sai lầm nữa.

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản chớp mắt mấy cái, trong lòng cảm thán, không hổ là bạn tốt nhiều năm, trình độ thiếu thông minh cũng không kém.

Thẩm Nhung cách một đám người ra sức nháy mắt với Tần Duẫn.

Tần Duẫn trịnh trọng gật đầu với nàng - mình hiểu, Tiểu Nhung cậu yên tâm, mình gánh vác được.

Thẩm Nhung: "??"

Cậu gật đầu như vậy là sao? Rốt cuộc là cậu đang làm gì thế!

Lâm Chỉ ở một bên đang cố nhịn cười muốn nội thương, chậm rãi đứng dậy, đưa vị trí bên trái của Thịnh Minh Trản cho Thẩm Nhung.

"Thẩm Nhung, lại đây ngồi đi, tôi đi chọn vài bài hát."

Tần Duẫn nhìn thấy Lâm Chỉ lại nhường chỗ ngồi, trên trán hiện lên một dấu chấm hỏi.

Sau khi Thẩm Nhung ngồi cạnh Thịnh Minh Trản, thoải mái cầm micro, hát được nửa bài lại trao đổi vài câu với Thịnh Minh Trản, bầu không khí có vẻ vô cùng hòa hợp, hoàn toàn khác với buổi tụ hội lần trước.

Trong lòng Tần Duẫn căng thẳng.

Có phải mình lại hiểu nhầm cái gì nữa rồi không?

Nhìn thấy Thẩm Nhung cùng Thịnh Minh Trản ở đó nói chuyện, Tần Duẫn cảm thấy mình chính là trò cười.

Tần Duẫn thiếu não cũng không để ý tới mình vẫn đang cầm micro trong tay, đi theo Lâm Chỉ đến màn hình đặt bài hát, hỏi Lâm Chỉ:

"Không phải Tiểu Nhung với học tỷ đang cãi nhau sao? Lần này đã xảy ra chuyện gì, bọn họ hòa giải rồi sao?"

Thẩm Nhung: "Tần Duẫn! Muốn nói chuyện thì nói chuyện đi, bỏ micro xuống cho mình!"

Tiếng nói chuyện còn to hơn tiếng hát!

Tần Duẫn cả kinh, làm rơi micro xuống đất, dọa cả phòng giật mình.

Tần Duẫn quay người cúi đầu khom lưng xin lỗi Thẩm Nhung, mặt Thẩm Nhung đen như đáy nồi.

Thịnh Minh Trản vừa lau kính vừa cúi đầu cười, Lâm Chỉ đã cười đến không tự chủ được.

Trong buổi tụ hội, không chỉ Tần Duẫn mà những người khác cũng ít nhiều nhận thức được thăng trầm giữa Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Vốn cho rằng lần tụ hội này sẽ khủng khiếp như lần trước, thậm chí một số người còn đến đây để xem tối nay tu la tràng có thể đến mức nào.

Không nghĩ tới lần trước hai nhân vật chính lại ngồi cùng nhau, bầu không khí còn rất ấm áp.

Thẩm Nhung hát liên tiếp hai bài, mọi người đều tự giác hóa thành không khí, đánh lục lạc phụ họa cho nàng.

Thẩm Nhung thường hát nhạc kịch, nhạc pop cũng không thành vấn đề.

Không khí càng lúc càng dày đặc, sau khi bài hát thứ hai kết thúc, tựa đề của bài hát thứ ba hiện lên - <Em là quý giá nhất>.

ĐM.

Sự chú ý của mọi người trong phòng đều đổ dồn vào Thẩm Nhung.

Ai không sợ chết mà lại chọn bài hát này vậy!

Khúc dạo đầu của <Em là quý giá nhất> vang lên, Thẩm Nhung cũng không đặt micro xuống.

Nàng đã chọn bài hát này.

Nàng nhìn micro khác trên bàn, ánh mắt dò xét xung quanh Thịnh Minh Trản một vòng, giả vờ hỏi:

"Có ai muốn hát bài này cùng tôi không?"

Trong lúc nhất thời không có ai đáp lại lời nói của nàng.

Ngay khi ánh mắt Thẩm Nhung chuẩn bị dừng lại ở điểm đến mà nàng đã chọn từ đầu thì một bạn nam bước ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thẩm Nhung hát cũng không có người tiếp, không nghĩ nổi.

Để tôi!

Bạn nam nhanh chóng đứng dậy, đang định lấy micro trên bàn.

Thẩm Nhung trừng mắt nhìn hắn ---- cậu dám!

Bạn nam: "..."

Bạn nam nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Nhung, không dám chạm vào micro, xoay người suýt gãy eo, lao thẳng ra cửa: "Tôi, tôi đi vệ sinh."

Tối nay Thịnh Minh Trản yên lặng xem hết màn này đến màn khác, cũng không nghĩ kiềm chế nụ cười trên môi, cầm lấy micro đi tới nói:

"Lâu rồi không hát, tùy ý hát cùng em một chút."

Mọi người: "..."

Đây là tình huống gì vậy?

Hai người này không còn hát <Nhữ Ninh> nữa, còn có thể cùng nhau hát tình ca ở KTV?

Thẩm Nhung thực sự đáp lại.

"Được." Nụ cười của Thẩm Nhung giống hệt nụ cười của Thịnh Minh Trản, "Ai mà không tùy ý hát?"

Thẩm Nhung biết Thịnh Minh Trản đang hút thuốc.

Chị ấy hình thành thói quen xấu này từ khi nào, tại sao chị ấy lại học được?

Cho dù không biết chi tiết cụ thể nhưng nàng cũng có thể đại khái đoán được là sau khi chia tay.

Hút thuốc còn không hát một thời gian, không biết Thịnh Minh Trản hát lần nữa có sai sót hay không.

Sự thật đã chứng minh sự lo lắng của Thẩm Nhung là dư thừa.

Ngay khi Thịnh Minh Trản mở miệng, cho dù là âm sắc, cao độ hay sức cuốn hút đều đang trực tuyến.

Tiếng trống vang lên đầy kích động, đèn huỳnh quang trong tay Tần Duẫn suýt chút nữa đập vào mặt Lâm Chỉ.

Tiếng hát của Thịnh Minh Trản khiến trái tim Thẩm Nhung rung động.

Lồng ngực và trái tim của nàng cộng hưởng với Thịnh Minh Trản.

Nghe Thịnh Minh Trản hát lại, dù là nhạc pop, Thẩm Nhung vẫn có thể bị mê hoặc trong giây lát.

Mượn bầu không khí mờ ảo và lãng mạn trong phòng, ánh mắt đang xao động của hai người không hẹn mà gặp, bất động thanh sắc tụ hợp, quấn quýt cùng một chỗ.

"...Nguyện cùng nhau sánh bước đi trên con đường tình yêu này. Em là quý giá nhất."

Dù đã nhiều năm không cùng hát bài hát này nhưng hai người vẫn ăn ý phối hợp lần nữa.

Người hát ngũ vị tạp trần, người nghe cũng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Bài hát này có ma thuật du hành ngược thời gian.

Khi những người này ở độ tuổi mười mấy hai mươi tuổi, Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản sẽ luôn hát bài hát này khi ra ngoài chơi.

Lúc đó người bên cạnh là ai, đang nghĩ đến ai.

Hiện tại sắp bước sang tuổi 30, người quý giá một thời đã sớm không qua lại cả đời, người quý giá đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Khi nghe lại bài hát này, những sự kiện trong quá khứ lần lượt hiện về trong tâm trí, trong lòng tràn ngập cảm xúc.

Đêm nay, mọi người không muốn hát bài mới, hát cũng không hay nữa. Họ hát hết bài cổ điển, hát từ đầu đến cuối, bài nào cũng đầy thương cảm.

Hát đến nửa sau, Thẩm Nhung cảm thấy hơi buồn ngủ, Lâm Chỉ liền chọn bài <Năm tháng vội vã>.

Lâm Chỉ có giọng hát ngọt ngào, hát bài này rất hay.

Thẩm Nhung dựa vào trên sô pha, trong lòng có chút khó chịu.

Môi trường sôi sục của KTV khiến nàng khó có thể nhìn rõ mọi thứ.

Có phần giống với căn phòng ngủ tràn ngập mùi ngọt ngào của bánh sô-cô-la.

Thẩm Nhung nhìn xuống tay Thịnh Minh Trản trên ghế sô pha.

Da của Thịnh Minh Trản trắng hơn người bình thường một chút, trong bóng tối càng dễ thấy hơn.

Lúc này Thẩm Nhung chỉ muốn nắm lấy đôi tay đã ôm chặt nàng vô số lần.

Chỉ cần nắm, hai người liền có thể tiến thêm một bước.

Nếu hai người tiến thêm một bước thì hai người sẽ có nhiều khả năng hơn phải không?

Trong lòng Thẩm Nhung dao động, do dự, ngẩng đầu nhìn lên.

Sườn mặt hoàn mỹ của Thịnh Minh Trản được một vòng sáng lạnh lẽo phác họa, giống như đang nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng cũng giống như không nhìn thấy gì, không gì có thể lọt vào trái tim cô.

Luôn có một bức tường ngăn cách Thịnh Minh Trản và thế giới. Bức tường dày này đã bảo vệ lòng tự trọng của cô.

Thịnh Minh Trản có vẻ ngoài cường đại, nhưng lại có trái tim nhạy cảm.

Trước hai mươi sáu tuổi, mong muốn của Thẩm Nhung ngoài diễn xuất tốt trong nhạc kịch còn là bảo vệ Thịnh Minh Trản.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng mình lại là người làm Thịnh Minh Trản tổn thương nhiều nhất.

Nếu mọi chuyện có thể xảy ra lần nữa, nếu Thịnh Minh Trản nguyện ý cho nàng một cơ hội nữa, liệu hai người có một kết cục hoàn toàn khác không?

Nàng không có cách nào thuyết phục bản thân, nhìn Thịnh Minh Trản trở thành bạn đời của người khác, dành phần đời còn lại ở một nơi mà nàng không biết.

Nàng không thể.

Thẩm Nhung không muốn nghĩ nữa, lập tức nắm lấy tay Thịnh Minh Trản.

Cùng lúc đó, điện thoại của Thịnh Minh Trản rung lên, khi cô nhận cuộc gọi, cô đã dời tay đi.

Thẩm Nhung nắm hụt.

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản nghe vài câu, sau đó đứng dậy đi ra nơi yên tĩnh bên ngoài nghe điện thoại.

Thẩm Nhung nhắm chặt mắt lại, cảm thấy hối hận.

Đáng lẽ phải nhanh hơn, thất bại hết lần này đến lần khác, do do dự dự cuối cùng làm người ta chạy mất!

Thẩm Nhung nhấp một ngụm nước lạnh để lấy lại tinh thần, nàng nhìn qua tấm kính trên cửa thì thấy Thịnh Minh Trản đang ở hành lang nghe điện thoại.

Chị ấy muốn nghe điện thoại bao lâu?

Khi Thẩm Nhung ngó dáo dác, một bạn học cũ tới ngồi cảm thán cùng nàng, nói không nghĩ tới lại được nghe hai người hát <Em là quý giá nhất>, trước kia làm sinh viên thật tuyệt, không buồn không lo cái gì. Hiện tại mặt mày xám xịt cả ngày, mệt mỏi vì gia đình và sự nghiệp đến nỗi chó nhìn vào cũng lắc đầu.

Thẩm Nhung nghe đối phương than thở, cảm thấy làm người lớn thật mệt mỏi.

Bất quá, tình trạng của mẹ nàng tạm thời có chuyển biến tốt, <Queen> và Thịnh Minh Trản trở về đã mang đến cho nàng niềm hy vọng mới.

Đặc biệt trong mấy ngày qua, nàng muốn đến gần Thịnh Minh Trản hơn, lần nào cũng đều thuận lợi.

Nếu nàng muốn tình cờ gặp nhau liền có thể tình cờ gặp được.

Thẩm Nhung cảm thấy ông trời cũng đang giúp nàng.

Bạn học cũ còn đang lẩm bẩm một mình, Thẩm Nhung dần dần mất tập trung.

Mãi cho đến khi đối phương nói gì đó, nàng mới ngạc nhiên kéo lại sự chú ý.

"Cậu vừa mới nói gì?" Thẩm Nhung hỏi.

Bạn học cũ nói: "Hả? Mình nói, buổi tụ hội hôm nay là Thịnh Minh Trản..."

"Ý cậu là buổi tụ hội này là Thịnh Minh Trản tổ chức sao?"

"Đúng vậy." Bạn học cũ nói: "Thịnh Minh Trản đích thân gửi tin nhắn cho mình, mình còn nghĩ tại sao một người bận rộn như chị ấy đột nhiên rảnh rỗi. Thì ra là..."

Bạn học cũ nhướng mày liếc nhìn Thẩm Nhung, tựa hồ không muốn chỉ ra.

Thẩm Nhung: "..."

Cái này khác gì trực tiếp công phá?

Hóa ra là như vậy.

Thẩm Nhung nhớ lại, trong khoảng thời gian gần đây quả thực nàng có rất nhiều cơ hội ở một mình với Thịnh Minh Trản.

Nàng vụng về tìm cách làm cho Thịnh Minh Trản vui vẻ, trong khi Thịnh Minh Trản biết tất cả, thậm chí còn tạo cơ hội cho nàng.

Là muốn thấy nàng chủ động, bộ dáng tay chân luống cuống sao?

Thì ra người giúp mình không phải là ông trời, mà là Thịnh Minh Trản?

Thẩm Nhung gần như không thở được, nhớ lại mấy ngày nay mình vì sợ Thịnh Minh Trản chê ngốc mà đã làm ra vẻ như thế nào, kết quả là người ta đã sớm nhìn vào trong mắt, ở một bên xem kịch.

Tức giận đến đau đầu.

Thịnh Minh Trản tản bộ đến cuối hành lang, sau khi gọi điện thoại với nhân viên của đội Heimer xong thì quay lại, quay lại phòng, phát hiện trên ghế sô pha không có người.

"Thẩm Nhung đâu?" Thịnh Minh Trản hỏi Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ cầm chai rượu trong tay, mặt hơi đỏ, dựa vào vai Tần Duẫn, chỉ về phía cửa: "Đi rồi."

"Đi rồi?" Thịnh Minh Trản có chút nghi hoặc.

Lâm Chỉ tức giận hừ một tiếng: "Có người lắm miệng, tiết lộ thiên cơ."

Thịnh Minh Trản liếc nhìn mọi người có mặt, bắt gặp bạn học cũ lắm miệng, người kia lập tức chột dạ quay mặt đi.

Thịnh Minh Trản ngồi xuống, mở điện thoại ra, Thẩm Nhung cũng không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.

Thẩm Nhung bước nhanh ra xe của mình.

Trong lúc này, chiếc mũ đã bị thổi bay ba lần nhưng nàng chật vật nhặt lại.

Thịnh Minh Trản, chị được lắm.

Thẩm Nhung ngồi trong xe, trên mặt vẫn còn đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.

Thẩm Nhung mở WeChat.

Thịnh Minh Trản không có ý định hát nữa, khi ra ban công nhỏ hút thuốc, điện thoại rung lên.

Thẩm Nhung gửi qua WeChat, nhưng thay vì gửi cho Thịnh Minh Trản, nàng lại gửi cho "1 nữ sĩ".

Không ngon chút nào: [Chào buổi tối 1 nữ sĩ]

Không ngon chút nào: [Sao dạo này không liên lạc với tôi? Thời tiết ngày càng ấm, khi nào tôi mới có cơ hội mặc lại bộ váy ngủ đó?]

Không ngon chút nào: [Meme mèo đáng yêu]

Thịnh Minh Trản: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro