Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nhung biết Thịnh Minh Trản ghen tuông, chiếm hữu, đụng đến chuyện tình cảm sẽ lập tức bùng nổ.

Gọi cô là "hẹp hòi" cũng không sai chút nào.

Bất kể cô có thừa nhận mình là 1 nữ sĩ hay không, chỉ cần nàng không làm rách một tầng giấy cửa sổ này, một khi Thẩm Nhung liên lạc với 1 nữ sĩ, toàn bộ lông trên người Thịnh Minh Trản sẽ bị nàng làm cho xù lên.

Thẩm Nhung muốn xem tiếp tục như vậy Thịnh Minh Trản có nhịn được không, sau đó có nhảy ra nhận tấm áo này hay không.

Nếu vẫn không thừa nhận thì nàng sẽ quấy rầy mãi không thôi.

Giống như cách nàng bị Thịnh Minh Trản làm khổ mấy ngày nay.

Cho đến khi Thẩm Nhung dỗ Thẩm Đại ngủ, 1 nữ sĩ vẫn không trả lời tin nhắn của nàng.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Thẩm Nhung đã báo cáo chi tiết cuộc sống và công việc của mình cho 1 nữ sĩ.

Coi như 1 nữ sĩ không trả lời cũng không sao, dù sao thì 1 nữ sĩ đã ký hợp đồng với nàng hai mươi năm tới, còn luôn phải gọi liền đến, mối quan hệ này rất thân mật.

Toàn bộ diễn xuất thương mại hiện tại của Thẩm Nhung đều là 1 nữ sĩ khống chế, việc nàng chủ động báo cáo cũng là hợp lý.

Trong buổi tập khiêu vũ buổi sáng, Thẩm Nhung đã nhờ người quay video cảnh nàng nhảy, gửi cho 1 nữ sĩ trong giờ giải lao.

Nàng cũng quay một phần tập hát buổi chiều, cũng gửi đi.

Mỗi lần gửi tin nhắn, Thẩm Nhung đều lén quan sát Thịnh Minh Trản đang ngồi trên ghế sô pha trong góc với nhà sản xuất.

Thịnh Minh Trản đổi lại kính gọng vàng mà chỉ có mặt người dạ thú mới thích đeo.

Toàn thân mặc tây trang chuyên nghiệp, cử chỉ ưu nhã điềm tĩnh, một cỗ tinh anh nhã nhặn bại hoại rất sống động.

Từ đầu đến cuối cô đều không lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat, giống như hai giờ này không có ai tìm cô.

Rất khác với vẻ ngoài bận rộn thường ngày nhận điện thoại mọi lúc mọi nơi của cô.

Ngược lại là không được tự nhiên.

Trong lòng Thẩm Nhung "hừ" một tiếng, nhìn đi chỗ khác, tiếp tục luyện tập.

Buổi trưa, nghĩ tới Thẩm Đại lại bị tiêu chảy, Thẩm Nhung liền trở lại bệnh viện, không ăn cơm ở phòng diễn tập.

Không có đôi mắt theo dõi mình, Thịnh Minh Trản lấy điện thoại ra xem.

Nhìn thấy Thẩm Nhung thực sự gửi nhiều video riêng tư cho 1 nữ sĩ, lồng ngực Thịnh Minh Trản không tự chủ mà phập phồng.

Tại sao em lại đưa cái này cho một người có tiền gắn liền với lợi ích của em?

Thẩm Nhung, rốt cuộc em có biết người này là tôi không?

Hay đối với em, người này có phải là tôi hay không cũng không quan trọng?

Tất nhiên, Thịnh Minh Trản biết mọi thức cô bí mật sắp xếp trước đó đều đã bị Thẩm Nhung nhận ra.

Thẩm Nhung trở lại thái độ lạnh lùng với Thịnh Minh Trản, không còn cẩn thận nói chuyện mềm mỏng nữa, thậm chí càng trở nên thờ ơ với cô.

Mặt khác, lại đối xử dịu dàng với 1 nữ sĩ, còn có biểu tượng cảm xúc đáng yêu không biết lấy từ đâu, thậm chí còn dùng tới mặt chữ.

Ngay cả khi yêu nhau cuồng nhiệt, cô cũng chưa từng được hưởng loại đối xử như vậy.

Thịnh Minh Trản chưa bao giờ hưởng qua, nhưng 1 nữ sĩ căn nguyên còn không hoàn chỉnh mà lại được hưởng trước?

Thịnh Minh Trản cảm thấy đầu đau âm ỉ.

Nếu 1 nữ sĩ trực tiếp muốn rời khung thoại, Thẩm Nhung giống như đã để mắt đến cô. Trước khi rời khỏi, cô gửi một tin nhắn khác với nội dung an bài công việc ngày mai.

Thịnh Minh Trản cầm điện thoại, lặng lẽ nhìn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà trả lời.

1: [Chỉ cần thương lượng những vấn đề này với người đại diện của em là được, em không cần phải nói với tôi]

Không ngon chút nào: [Tôi bán hai mươi năm cho chị, sao có thể không nói cho chị biết được? Nếu 1 nữ sĩ cảm thấy nói chuyện công việc quá nhàm chán thì tôi sẽ nói sang chuyện khác. Tôi vẫn mong được gặp chị]

Không ngon chút nào: [Biểu tượng cảm xúc cáo nhỏ vẫy đuôi]

Thịnh Minh Trản: "..."

Biểu tượng cảm xúc này có chút quen mắt.

Đó là gói mà trước đây Thịnh Minh Trản rất thích dùng.

Được rồi, dùng nó với người khác đúng không?

Thịnh Minh Trản không để ý tới nàng nữa, ném điện thoại vào túi.

Buổi chiều, Thịnh Minh Trản không ở lại nhà hát An Chân mà đi xem các đoàn kịch khác.

Cô đã tiến cử một số vở kịch ở nước ngoài, hiện đang bắt đầu tuyển diễn viên.

Cô cảm thấy rất yên tâm với đội ngũ sản xuất, không có ý định làm người phỏng vấn cho các cuộc phỏng vấn vũ đạo. Hiện tại cô không chỉ đến địa điểm phỏng vấn mà còn ngồi ở giữa, nghiêm khắc đến mức các diễn viên đều nơm nớp lo sợ.

Tin tức Thịnh Minh Trản về nước đã lan truyền khắp Trường Nhai ngay từ khi cô trở thành cố vấn kỹ thuật của <Queen>.

Có người đã liên kết cô với kim chủ mới bí ẩn, người đã hợp tác với NEWS còn vung tiền như rác.

Cũng có người không biết rõ về cô, không nghĩ như vậy, cho rằng Thịnh Minh Trản chỉ là một diễn viên, sao có thể có số tiền khổng lồ như vậy?

Năm đó, khi còn đứng trước sân khấu, Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung đều là tâm điểm của dư luận, mỗi lời nói và hành động của hai người đều sẽ bị phóng đại, cô đã học được cách không quan tâm đến những lời đàm tiếu.

Hiện tại, cô không muốn trả lời thân phận của mình, ai muốn đoán thì đoán.

So với sự tò mò của thế giới bên ngoài dành cho cô, điều làm cô khó chịu nhất bây giờ chính là sự nhiệt tình của Thẩm Nhung đối với 1 nữ sĩ.

Video gửi ngày hôm trước không đủ, sáng hôm sau Thẩm Nhung lại gửi thêm một bức ảnh chụp bữa sáng.

Không ngon chút nào: [Đây là bữa sáng của tôi~ siêu ngon! 1 nữ sĩ, chị có muốn đến thử không?]

Không ngon chút nào: [Bánh sô cô la nham thạch.jpg]

Khi Thịnh Minh Trản nhìn thấy bức ảnh chiếc bánh, mí mắt của cô giật giật.

Qua nhiều năm, chiếc bánh này đã được hai người gán cho một ý nghĩa khác, một ẩn ý mà chỉ có hai người mới biết.

Thịnh Minh Trản khóa màn hình điện thoại, lật lại trên tay hồi lâu, cuối cùng quyết định tiếp tục không để ý tới nàng.

Cô cảm nhận được Thẩm Nhung đang thăm dò, thậm chí là khiêu khích.

Thẩm Nhung muốn cô chủ động bước ra bóng tối.

Không được, hiện tại không phải lúc.

Sau một thời gian, ngày nào Thẩm Nhung cũng gửi video và ảnh ở nơi làm việc cho 1 nữ sĩ.

Nhờ nàng mà dù Thịnh Minh Trản có bận rộn với các đoàn kịch khác nhưng cô vẫn biết rất rõ động thái của đoàn kịch <Queen>.

Dù Thẩm Nhung có thận trọng từng bước, liên tục nói bóng gió về việc gặp mặt, Thịnh Minh Trản vẫn chỉ từ chối trả lời, hiếm khi phản hồi.

Nhưng ngay cả khi cô không trả lời, vào nửa đêm không người, Thịnh Minh Trản bận rộn cả ngày cũng sẽ khó kiểm soát bản thân, xem qua hoạt động thường ngày mà Thẩm Nhung gửi.

Kể từ khi trở lại thành phố N, cô thường xuyên tiếp xúc với Thẩm Nhung, dù sao thì cô cũng vẫn duy trì khoảng cách mà người yêu cũ nên có.

Thẩm Nhung trong video và hình ảnh, Thịnh Minh Trản có thể không kiêng kị mà quan sát mọi chi tiết.

Một lần lại một lần xem từng ảnh và video đã là hai giờ đêm.

Thịnh Minh Trản vẫn muốn xem lại lần nữa.

Dù biết rằng những đoạn video này chỉ có mình cô xem, nhưng Thẩm Nhung đã gửi cho 1 nữ sĩ, là gửi cho một người khác trong lòng Thẩm Nhung.

Hẳn là Thẩm Nhung đã biết cô và 1 nữ sĩ là cùng một người.

Nhưng Thẩm Nhung cũng không chắc chắn 100% đi?

Cảm giác này càng làm tăng ham muốn chiếm hữu trong lòng Thịnh Minh Trản.

Cô biết mình có bệnh, một căn bệnh đáng sợ, nhưng cô không thể kiểm soát được.

Ánh sáng lạnh lẽo bao phủ thấu kính không nhiệt, nhưng không thể ngăn được lửa nóng trong mắt Thịnh Minh Trản.

Trong video, Thẩm Nhung vừa mới tập múa xong, khi cầm chiếc điện thoại đặt quay trong góc lên, máy ảnh di chuyển từ xa đến gần, cận cảnh khuôn mặt nàng.

Một dòng mồ hôi mỏng dính vài sợi tóc rối trên vầng trán mịn màng và đầy đặn, khuôn mặt trắng như sứ đỏ bừng sau khi vận động.

Nàng mỉm cười nhìn thẳng vào camera đang rung, đôi mắt xinh đẹp của nàng phản chiếu ánh đèn rực rỡ trong phòng tập.

Mắt ngọc mày ngài, vẻ đẹp tươi tắn của nàng luôn rạng ngời như ánh sáng.

...

Thịnh Minh Trản biết hôm nay đoàn kịch <Queen> được nghỉ, không cần phải diễn tập.

Buổi lưu diễn của <Lay động toàn thành> cũng tạm thời kết thúc, sẽ bắt đầu lại sau một tháng nghỉ ngơi.

Hôm nay Thẩm Nhung không có lý do gì lại gửi tin nhắn cho 1 nữ sĩ, Thịnh Minh Trản có thể ngủ ngon.

Không nghĩ tới, Thẩm Nhung lại gửi tin nhắn cho 1 nữ sĩ trong giờ ăn trưa.

Không ngon chút nào: [Khẩu vị của 1 nữ sĩ là gì?]

Sắc mặt Thịnh Minh Trản lạnh lùng, trả lời một dấu chấm hỏi.

Không ngon chút nào: [Tôi muốn hiểu thêm về chị]

Thịnh Minh Trản không để ý tới nàng, bữa tối lại nhận được tin nhắn khác.

Không ngon chút nào: [Có vẻ như 1 nữ sĩ rất bận]

Làm sao vậy, còn quấy rầy ba bữa cơm sao?

Cỗ tà niệm trong lòng Thịnh Minh Trản đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, nhưng Thẩm Nhung vẫn vô pháp vô thiên trêu chọc.

Ăn tối xong mười lăm phút vẫn không có tin nhắn trả lời, Thẩm Nhung lại gửi một bức ảnh.

Đó là một bức ảnh selfie.

Trong ảnh, nàng để lộ một phần cằm, chiếc cổ trắng như tuyết lộ rõ ​​toàn bộ.

Nàng đang mặc váy ngủ hai dây mà trước đây Thịnh Minh Trản chưa từng thấy. Dây màu tím treo trên xương quai xanh mỏng manh của nàng, trêu đến khiến hô hấp của Thịnh Minh Trản như ngừng lại trong giây lát.

Giống như đoán trước được ngọn lửa nội tâm của Thịnh Minh Trản sẽ bị mình thổi bùng lên không ít, Thẩm Nhung lại gửi thêm một tin nhắn.

Không ngon chút nào: [Đẹp không?]

Sau khi Thẩm Nhung gửi ảnh, nàng không hề rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

Nàng nhìn 1 nữ sĩ "đang nhập" rất lâu nhưng không gửi gì đến, lại ngừng nhập.

Thẩm Nhung nhắn tin mấy chữ "đẹp không?", Thịnh Minh Trản thực sự lại bắt đầu "đang nhập". Sau khi nhập một lúc lâu, nàng vẫn không nhận được gì.

Thẩm Nhung kém chút cười ra tiếng.

Ai bảo chị tính toán tôi, nhìn xem lúc này ai không nhịn được.

Có bản lĩnh thì lộ mặt thật của Thịnh Minh Trản để giáo huấn tôi đi!

Thẩm Nhung vui vẻ uống coca không đường, Thẩm Đại ở bên cạnh hỏi nàng: "Sao lại vui vẻ như vậy?"

Thẩm Nhung ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, biểu diễn trực tiếp ý nghĩa của nụ cười: "Một chuyện rất vui."

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của nàng, Thẩm Đại trầm tư một lát, sau đó cũng cảm thấy vui vẻ.

Thịnh Minh Trản cầm điện thoại trong tay, chọn vô số từ ngữ để công kích Thẩm Nhung, nhưng cuối cùng lại không tìm được câu nào có thể giải tỏa cơn tức giận của mình.

Được lắm, Thẩm Nhung, em giỏi lắm.

Thịnh Minh Chiến khóa màn hình điện thoại, vén toàn bộ lọn tóc dài rũ trước mắt lên đỉnh đầu, để lộ một đôi mắt đỏ hoe.

.

Với tư cách là nữ chính của <Queen>, Thẩm Nhung không vắng mặt một ngày trong buổi diễn tập, các diễn viên khác giống như bị nàng cuốn lấy, buổi diễn tập cũng hoàn thành trước thời hạn.

Trịnh Lệ đánh giá: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy diễn tập hoàn thành trước thời hạn, Tiểu Nhung tỷ của chúng ta thật lợi hại".

Thẩm Nhung không dám lấy công lao này, nhưng toàn bộ đoàn kịch đã làm việc rất chăm chỉ.

Mọi người đều biết đây là <Queen> phiên bản Trung của Heimer, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào. Ngay cả khi nhóm vũ công không thể cầm cự thì phía sau có hàng chục người tới cướp. Là nữ chính, nàng càng không thể xem nhẹ.

Hơn nữa, nàng còn được Thịnh Minh Trản tiến cử.

Nếu nàng làm không tốt thì sẽ làm Thịnh Minh Trản mất mặt.

Kết thúc diễn tập chỉ là nền tảng, buổi diễn thực sự vẫn chưa đến.

Diễn tập đã chính thức kết thúc, giai đoạn tổng hợp kỹ thuật sẽ bắt đầu vào tháng sau.

Phần tổng hợp kỹ thuật và các buổi biểu diễn trong tương lai sẽ diễn ra ở nhà hát An Chân.

Sau khi Thẩm Nhung biết được an bài này, nàng cho rằng đó là chủ ý của Thịnh Minh Trản.

Trước khi tổng hợp kỹ thuật, bối cảnh và thiết kế sân khấu khác nhau đã được an bài kỹ lưỡng.

Các yếu tố nghệ thuật LED tiên tiến và đắt tiền mà Mâu Lê từng mong muốn nhưng không thể đạt được hiện đã được bố trí ở nhà hát An Chân, mang đến cho nhà hát cũ đã trải qua thăng trầm hơn mười năm này một diện mạo hoàn toàn mới.

Nhà hát An Chân sắp tổ chức buổi diễn hoành tráng nhất kể từ khi thành lập.

Trước khi bước vào tổng hợp kỹ thuật, Paula đã đặt club, mời toàn bộ đoàn đến dự tiệc cocktail.

Vốn dĩ Thẩm Nhung muốn nói nàng không biết uống rượu, cũng không có gì phải tham gia.

Nàng cũng từng làm điều tương tự, trốn tránh các bữa tiệc mừng bất cứ khi nào có thể, uống rượu hại cổ họng.

Đặc biệt là sau khi uống rượu và nôn mửa ở chỗ Dương Thịnh trước đó, cảm giác khó chịu vẫn còn in rõ trong trí nhớ, vết thương trên lòng bàn tay vẫn còn để lại một vết sẹo nhỏ. Đây là một lời cảnh tỉnh đối với nàng, uống rượu quả thực có hại cho cơ thể, cả bên trong lẫn bên ngoài.

Không nghĩ tới, Paula đã đích thân đến gặp nàng, điểm danh nữ chính tham dự, lại hứa hẹn rằng sẽ không có ai khuyên nàng uống rượu.

Thẩm Nhung biết Paula có mối quan hệ tốt với Thịnh Minh Trản. Không lẽ là Thịnh Minh Trản muốn kéo nàng đến bữa tiệc?

Mang theo mong chờ khó nói ra cho người ngoài biết, Thẩm Nhung đồng ý.

Ngày diễn ra tiệc rượu, Thẩm Nhung ăn mặc tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Minh Trản.

Không thể không nói là nàng có chút thất vọng.

Nàng cảm thấy mình bị Thịnh Minh Trản phản bội, nhưng mọi người đều đến nên nàng chỉ có thể gượng cười để lên tinh thần.

Đỗ Hưng đã luyện tập lâu như vậy, cũng không có tham dự bất kỳ buổi tụ hội nào, lần này là tiệc rượu do chính đoàn kịch tổ chức, nhưng hắn lại được trao cơ hội uống rượu.

Sau ba lần rượu, Đỗ Hưng uống rất nhiều, mọi người cũng bắt đầu hưng phấn. Khi nhìn thấy bạn diễn của mình là Thẩm Nhung, hắn bưng ly rượu tới nói chuyện với nàng.

Ngoài việc không làm tốt công việc của mình, những mặt khác Đỗ Hưng còn tính là người tốt.

Khi cả hai luyện tập, bạn diễn này của nàng khá chuẩn mực, cơ bản không phải là móng heo.

Cho nên lúc này Thẩm Nhung có chút xem nhẹ, cũng không lập tức rời đi.

Đỗ Hưng chặn nàng lại ở một góc, bắt đầu chém gió, trong quá trình đó vẫn cầm chai rượu trên tay nhất quyết đòi nhảy pas de deux với nàng.

Trong lòng Thẩm Nhung xem thường, đang suy nghĩ đá hắn một cước có phá vỡ hòa hợp của đoàn kịch hay không.

Phía sau <Queen> có rất nhiều người, việc mà Thẩm Nhung rất quan tâm, nàng lại không thích so đo với một kẻ say rượu ở chỗ này.

Khi Đỗ Hưng kéo cổ tay Thẩm Nhung cùng khiêu vũ với mình, trên mặt nàng nở một nụ cười muốn giết người, hy vọng Đỗ Hưng có thể quay đầu là bờ.

"Đỗ tiên sinh uống nhiều rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Trong giọng điệu của Thẩm Nhung rõ ràng có tia tức giận mà nàng không thể kìm nén được.

Thẩm Nhung đang giằng co với Đỗ Hưng, không nghĩ tới Thịnh Minh Trản đã tới.

Thịnh Minh Trản đi vào từ cửa khác, đi thẳng lên tầng hai, vừa thỏa thuận công việc vừa bước vào hành lang thì nhìn thấy cổ tay Thẩm Nhung bị Đỗ Hưng kéo ở đại sảnh tầng một.

Nàng còn đang cười.

Thế mà nàng cũng cười với một nam nhân.

Bị nàng khiêu khích mấy ngày, Thịnh Minh Trản đột nhiên mất lý trí.

...

Thẩm Nhung bị Đỗ Hưng quấn đến mức sắp không nén được cơn tức giận, suýt nữa đã động thủ. Lúc này Trịnh Lệ vội vàng lao tới giải cứu, phối hợp với trợ lý của Đỗ Hưng lôi hắn đi.

Ngay khi Đỗ Hưng bị lôi đi, Thẩm Nhung nhận được một tin nhắn mới.

Từ 1 nữ sĩ.

1: [Tới 128 Ngàn Dặm Xuân Thu chờ tôi]

Thẩm Nhung kinh ngạc lén nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung do dự một chút rồi trả lời: [Nhưng hiện tại tôi không thể tới...]

1 nữ sĩ trả lời trong vài giây.

1: [Tới ngay bây giờ]

Hoàn toàn không thể phản bác.

Thẩm Nhung tựa hồ có thể cảm nhận được bốn chữ này có chút hàn khí, khiến mặt nàng đóng băng.

Nhưng trong lòng nàng lại nóng lên vì loại mong chờ bỗng nhiên ập tới.

"Chị Lệ." Thẩm Nhung nói với Trịnh Lệ: "Tôi có việc nên đi trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro