Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nhung nhớ lại, lúc Thịnh Minh Trản mới vào đại học, cô đột nhiên từ ở bên nàng cả ngày lẫn đêm chuyển sang chỉ gặp nàng một lần một tuần.

Nỗi khao khát không thể chịu đựng được khiến Thẩm Nhung khó chịu, nhưng nàng không muốn Thịnh Minh Trản bôn ba mệt mỏi, nên nàng chủ động đi tìm cô.

Nhiều năm sau, đêm nay nàng đã bỏ lại tất cả thế giới loài người ở phía sau.

Cảm giác thấp thỏm và phấn khích khi lao tới 128 Ngàn Dặm Xuân Thu rất giống với tâm trạng chờ mong khi tới tìm Thịnh Minh Trản.

Nàng như đã trở lại tuổi thiếu niên.

128 Ngàn Dặm Xuân Thu vẫn sạch sẽ như cũ.

Thẩm Nhung nhìn thấy ánh đèn từ xa, như đang kêu gọi du khách trở lại.

Thẩm Nhung trực tiếp đi từ tiệc rượu ra, mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài chiếc váy dài, trang điểm tinh tế thuần mỹ.

Giống như nàng đã đặc biệt mặc cho buổi hẹn hò nửa đêm này với một "người lạ mà nàng chưa từng gặp".

Cổng sân mở ra, Thẩm Nhung đi tới cổng trên đường đá.

Khi dùng dấu vân tay để mở cánh cửa bọc thép dày này, âm thanh nhịp tim của nàng có thể nuốt chửng mọi cảm giác xao động tự nhiên vào ban đêm.

Đêm nay chị ấy có đến không?

Mặc dù Thẩm Nhung chắc chắn 99% 1 nữ sĩ chính là Thịnh Minh Trản, nhưng nàng cũng biết dù mọi thứ trên thế giới này có chắc chắn đến đâu thì vẫn luôn có 1% khả năng sẽ không như nàng mong muốn.

Có 1% khả năng 1 nữ sĩ thực sự là một người lạ.

Cho dù thật sự là Thịnh Minh Trản, cô nhất định sẽ tới sao?

Hay Thịnh Minh Trản sẽ bỏ lại nàng ở đây nửa ngày như một hình phạt?

Điều gì đang chờ đợi nàng sau cánh cửa này?

Cạch, cánh cửa mở ra.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào cơ thể lạnh lẽo của nàng từ khe cửa.

Nàng liếc nhìn phòng khách, không có ai ở đó cả.

"Xin chào, tôi là Thẩm Nhung."

Thẩm Nhung nói vào trong nhà: "Tôi vào đây."

Không có phản hồi.

Đèn trong nhà được bật rất ít, chỉ có chiếc đèn tường trên tầng hai sáng lên.

Trong ký ức của Thẩm Nhung, ban đêm ở Thẩm gia cơ bản đều có tông màu này.

Khí tức quen thuộc và chủ động khiêu khích suốt những ngày qua, khiến nàng nhận ra rằng có thể tối nay thực sự sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trong căn nhà rộng lớn không có một tiếng động nào, Thẩm Nhung đi vào phòng bếp bật đèn lên, thấy tất cả bát đĩa trong tủ đều ở đó.

Nàng lấy ra chiếc bình thường dùng trước đây, đổ đầy nước uống, thấm ướt cổ họng khô khốc của mình.

Sẽ có người đến sao?

Thẩm Nhung đứng ở cửa sổ bếp nhìn con đường được đèn sân vườn chiếu sáng.

Thịnh Minh Trản sẽ xuất hiện sao?

Ngay lúc Thẩm Nhung đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Có người từ trên lầu đi xuống.

Thân thể Thẩm Nhung đột nhiên căng thẳng.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn.

Người kia đang đi giày cao gót, một đôi giày cao gót mà Thẩm Nhung không quen thuộc.

Âm thanh của đế giày chậm rãi nện trên mặt đất làm gián đoạn khả năng phán đoán của nàng về tần số bước chân của đối phương.

Cộng với sự căng thẳng đột ngột, nàng không thể biết người đang chậm rãi tiếp cận phía sau mình có phải là Thịnh Minh Trản hay không.

Cửa sổ trước mặt Thẩm Nhung mở toang, không phản chiếu được khung cảnh cửa bếp.

Giống như ai đó đã đoán trước mọi đường phụ trợ phán đoán của nàng.

Chỉ khi nàng quay lại, nàng mới có thể nhìn thấy bộ dáng thực sự của người phía sau.

Người kia đã vào bếp, dừng lại cách Thẩm Nhung năm sáu bước.

Là cố ý làm vậy.

Cố ý tạo khoảng cách để mùi hương nước hoa không thể chạm tới ngay.

Bàn tay cầm cốc nước của Thẩm Nhung dần dần siết chặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Nàng phát hiện mình không dám nhìn lại.

Nếu Thịnh Minh Trản đứng sau lưng nàng, nàng nên nói gì và làm gì với người yêu cũ đây?

Tại sao ngay từ đầu hai người lại chia tay? Ngoài sự phản đối của Thẩm Đại, còn có nhiều lý do không thể hòa giải, dù đã hai năm trôi qua nhưng vẫn chưa giải quyết được, cũng không thể giải quyết được.

Nàng vẫn là Thẩm Nhung làm Thịnh Minh Trản tức giận nhất trên đời.

Nhưng nếu Thịnh Minh Trản không đứng phía sau nàng thì đó sẽ là một thảm họa.

Nàng chưa sẵn sàng phát triển một mối quan hệ thực sự với bất kỳ ai khác ngoài Thịnh Minh Trản.

Rất có thể 1 nữ sĩ sẽ không thể rời khỏi sân khấu ngay, đắc tội kim chủ, sau này chỉ có số phận bị hành hạ.

Thịnh Minh Trản nhìn bóng lưng trầm mặc của Thẩm Nhung, trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Nhung thực sự tới đây, nhưng lại không dám quay đầu nhìn cô.

Thẩm Nhung trước đây cũng như vậy.

Trong phòng ngủ trên lầu, trong sự thân mật vô số lần, Thịnh Minh Trản biết rõ từng chi tiết trên cơ thể Thẩm Nhung, nhưng cô chưa bao giờ tận mắt khám phá.

Bóng tối là màu sắc bảo vệ của Thẩm Nhung.

Nàng không bao giờ bật đèn, cũng không để Thịnh Minh Trản bật.

Đây là tâm bệnh của Thẩm Nhung, đồng thời cũng là cái gai trong lòng Thịnh Minh Trản.

Lúc này, Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung đang quay lưng về phía cô, bàn tay cầm ly nước vô thức run lên, cái gai lại bắt đầu khiến trái tim cô đau nhói.

Thẩm Nhung nghe thấy tiếng vải cọ xát.

Đôi mắt của Thẩm Nhung mở to.

Nàng có thể nghe thấy tiếng thắt lưng áo khoác bị cởi ra.

Thịnh Minh Trản kéo chiếc thắt lưng dài quanh eo ra, duỗi hai tay, kéo ra một đường thẳng giữa không trung.

Trái tim vốn đang lo lắng của Thẩm Nhung trong phút chốc đã bị người im lặng phía sau nắm chặt.

"Chị......"

Thẩm Nhung vừa định nói, Thịnh Minh Trản đột nhiên tiến tới, lấy thắt lưng bịt mắt Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung: "!"

Tầm nhìn của Thẩm Nhung hoàn toàn bị che khuất, mùi nước hoa của cô nữ giống như thủy triều, mạnh mẽ hút nàng vào luồng không khí quen thuộc.

Cảm giác bất an khiến Thẩm Nhung vô thức quay đầu lại.

Ngay khi nàng miễn cưỡng quay người lại, một đôi tay khỏe khoắn vòng qua eo nàng, bế nàng lên ngồi trên bàn.

Lúc này Thẩm Nhung không biết bản thân muốn nói gì, môi nàng đã bị một nụ hôn mãnh liệt chặn lại, tước đoạt quyền lên tiếng của nàng.

Trong khoảnh khắc bị hôn, cảm xúc kinh ngạc thoáng qua, rồi nhanh chóng bị cảm giác xâm chiếm mãnh liệt chiếm cứ.

Người hôn nàng cực kỳ cường thế, nắm cằm không cho nàng cơ hội lên tiếng, gần như áp nàng xuống bàn.

Thẩm Nhung đã lâu không có gần gũi như vậy, nàng mất hết sức lực phản kháng, để cho đối phương tách môi mình ra.

Người ôm nàng biết rất rõ loại cảm xúc nào khiến nàng khó kháng cự nhất.

Đáp lại gần như là điều duy nhất nàng có thể làm vào lúc này.

Ngay khi Thẩm Nhung cảm thấy mình bị đối phương làm tan chảy thì nụ hôn nóng bỏng đột nhiên dừng lại.

Nụ hôn bạo lực đến rồi đột nhiên kết thúc, Thẩm Nhung chưa kịp phản ứng thì người kia đã rời đi.

Thẩm Nhung lúng túng mím đôi môi còn hơi hé mở, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau sạch viên pha lê trên môi rồi miễn cưỡng ngồi dậy.

Mắt nàng vẫn bị che, người kia cũng không cởi trói cho nàng.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa xa và tiếng đóng cửa, Thẩm Nhung ngồi trên bàn rất lâu mới chậm rãi cởi trói cho mình.

Cả căn nhà nhanh chóng trở lại im lặng.

Giống như cơn bão thầm lặng đổ xuống nàng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Nhưng cơ thể còn chưa nguội lại đã nói cho nàng biết, nụ hôn là thật, mùi cô nữ là thật, cảm giác khó nhịn lúc này cũng là thật.

Thẩm Nhung ngồi trên ghế sô pha, cuộn tròn lại.

Mình với chị ấy đã làm gì vậy?

Lại hôn sao?

Thẩm Nhung cầm thắt lưng trong tay, cố gắng giúp mình bình tĩnh lại.

.

Mình với Thịnh Minh Trản lại hôn...

...

Lúc Thẩm Nhung trở lại bệnh viện, Tần Duẫn đang giúp Thẩm Đại chuyển kênh truyền hình.

"Cậu về rồi à." Tần Duẫn cầm điều khiển từ xa quay đầu nhìn nàng.

Thẩm Nhung nói: "Cậu tới khi nào... sao không nói với mình."

"Mình đã gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu không trả lời."

"Ò......"

Tần Duẫn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Nhung, "Sao cậu lại xuất thần vậy? Còn lơ đãng như thế?"

Thẩm Nhung liếc mắt nhận ra Thẩm Đại cũng đang nhìn nàng, liền chột dạ.

"Không có, tối nay đoàn kịch của mình tổ chức tiệc rượu, mình chơi cả đêm nên hơi mệt thôi."

Tần Duẫn rót cho nàng một cốc nước, ngồi bên cạnh nàng: "Có phải uống nhiều rồi không? Uống chút nước mật ong giải rượu đi."

"Cảm ơn......"

Khi Thẩm Nhung cầm cốc nước, nàng vô tình chạm vào đầu ngón tay của Tần Duẫn.

Nhiệt độ cơ thể của người khác khiến Thẩm Nhung nhớ đến nụ hôn vừa rồi, tay nàng run rẩy, cốc nước suýt rơi xuống.

May mà Tần Duẫn đã dựng thẳng cốc nước lên.

"Sao cảm giác cậu say nhưng lại không có mùi rượu?" Tần Duẫn nói: "Cậu nên đi nghỉ ngơi đi, mình với dì đã thỏa thuận rồi, đêm nay mình sẽ chăm dì."

Thẩm Nhung uống mật ong, xấu hổ che khuôn mặt nóng bừng của mình lại.

Đó chỉ là nụ hôn với người yêu cũ, có gì mà phải nghĩ đi nghĩ lại, còn ở đây có tật giật mình?

Trong lòng Thẩm Nhung đang nghĩ, chuyện giữa Thịnh Minh Trản và Phan Triều Sinh chỉ là tin đồn, cho dù bọn họ có hôn nhau cũng không có gì to tát.

Trước kia cái gì mà chưa làm qua, từ trong ra ngoài có chỗ nào mà Thịnh Minh Trản chưa quen thuộc?

Nàng cũng hiểu rõ từng chi tiết của Thịnh Minh Trản.

Hiện tại chỉ là một nụ hôn thôi.

Sau khi Thẩm Nhung lau người cho Thẩm Đại, nhìn bà miễn cưỡng ăn chút đồ ăn lỏng, lúc đi rót trà an thần cho Tần Duẫn, đầu óc lại lang thang, lại nghĩ đến Thịnh Minh Trản.

Đã hai năm không hôn người kia, không nghĩ tới chỉ một nụ hôn đơn thuần lại có thể gây ra phản ứng mãnh liệt như vậy.

Sau khi chia tay Thịnh Minh Trản, cho dù trong giai đoạn phản ứng nghiêm trọng nhất, cũng không có bồn chồn đứng ngồi không yên như đêm nay.

Chắc chắn là Thịnh Minh Trản cố ý.

Đêm khuya, Thẩm Nhung không ngủ được, nàng ngồi ở cuối hành lang của bệnh viện, nhìn đường cao tốc lúc nửa đêm bên ngoài cửa kính.

Cố ý hôn mình, rồi cố rời đi lúc nụ hôn khó bỏ khó phân nhất.

Đây thực sự là sự trả thù tàn ác nhất.

Thẩm Nhung nhìn bóng mình trên kính, có thể tưởng tượng được lúc bị Thịnh Minh Trản hôn, nàng đã không khắc chế được mà lộ ra ham muốn.

Ngay cả khi bị che mắt, Thịnh Minh Trản vẫn có thể phát hiện rõ ràng những phản ứng nhỏ của cơ thể nàng.

Thịnh Minh Trản...

Trong mắt Thẩm Nhung tràn đầy oán niệm không cách nào dập tắt.

Đêm nay chị có thể ngủ được sao?

.

Đêm khuya, nhà Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ vẫn còn khó chịu vì một giai điệu khiến nàng không thể ngủ được, hận không thể thay đổi vần của toàn bộ bài hát lại từ đầu.

Sau khi uống nhiều cà phê, Lâm Chỉ ngơ ngác đi vào toilet. Khi quay lại, nàng thấy Thịnh Minh Trản vẫn đang ngồi trên ghế sô pha đọc kịch bản của mình.

"Tối nay cậu sẽ không đọc hết chúng đấy chứ? Không buồn ngủ à?"

Lâm Chỉ ngồi đối diện cô, nhìn gói thuốc cô đặt trên bàn liền lấy ra một điếu, muốn xem hút thuốc có thực sự có thể giải được ngàn nỗi buồn phiền hay không.

Vừa hút một hơi, Lâm Chỉ suýt bị sặc chết, vội vàng dập điếu thuốc.

"Trời ạ, cái quái gì thế này? Mình nghĩ hút thuốc không phải là một cách tự sát từ từ, mà là giết chết mình ngay tại chỗ thì đúng hơn."

Thịnh Minh Trản chuyển ánh mắt từ kịch bản sang khuôn mặt đỏ bừng vì bị sặc của Lâm Chỉ.

"Cái này không hợp với cậu."

Lâm Chỉ nhìn cô giống như đã phát hiện ra điều gì đó mới lạ.

"Tâm trạng của cậu rất tốt sao?"

"Sao cậu biết?"

"Cậu không phát hiện đôi mắt vạn năm có thể ăn thịt người sống của cậu mang theo ý cười à? Có chuyện gì, Thịnh đại lão bản, nếu cậu nói cho mình một tin vui nào đó thì mình cũng sẽ vui vẻ làm công việc biên kịch này."

"Nhìn cậu viết kịch bản này rất tốt, tựa hồ thấy được núi vàng núi bạc, đương nhiên là tôi vui mừng."

"Đừng có giả vờ! Nhìn cậu ba hoa như vậy, mình có thể tưởng tượng tâm trạng của cậu thật sự rất tốt."

Lâm Chỉ có thể nhìn thấy bầu không khí vui vẻ giữa cô và Thẩm Nhung ở KTV ngày hôm đó.

Có vẻ như mối quan hệ của cô và Thẩm Nhung đã tiến thêm một bước. Tạ ơn trời đất, <Nhữ Ninh> có hy vọng hồi sinh không?

Thịnh Minh Trản từ chối cho ý kiến, chỉ nói kịch bản được viết rất tốt.

"Bất quá, tôi có cảm giác như hai nhân vật chính này có chút quen thuộc, là tôi nghĩ nhiều rồi sao?"

Lâm Chỉ đã khắc họa hai nữ nhân vật chính dựa trên tính cách của Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung, chính chủ đang ở ngay trước mặt, có thể không quen sao?

Nhưng Lâm Chỉ tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

"Quen sao, cậu biết cặp tình nhân tương ái tương sát này ư?"

Lâm Chỉ cũng cố ý thêm trọng âm cho từ "tình nhân".

Lâm Chỉ tối nay ăn nói thiếu đòn như vậy, Thịnh Minh Trản cũng không làm gì nàng, vẫn nhìn nàng với nụ cười hòa ái.

Xem ra là thật sự có chuyện tốt, còn là chuyện đại sự.

Thịnh Minh Trản nói tối nay cô sẽ ngủ ở chỗ nàng, đọc hết kịch bản.

Lâm Chỉ mặc đồ ngủ gấu, dùng dây buộc tóc vấn tóc ra sau đầu, tò mò hỏi cô: "Tối nay cậu không đến bệnh viện thăm dì Thẩm sao?"

"Không đi, tối nay trong bệnh viện có rất nhiều người."

Thịnh Minh Trản tháo kính ra, nhắm mắt lại, nhéo sống mũi.

Vừa nhắm mắt lại, cô không khỏi hình dung ra cảnh tượng Thẩm Nhung bị bịt mắt, đôi môi đỏ mọng khác thường vẫn hơi hé mở sau khi rời khỏi nụ hôn, bộ dáng muốn tiếp tục đòi lấy.

Cái lưỡi màu đỏ không an phận ở giữa môi và răng, như ẩn như hiện.

Tối nay không thể gặp lại Thẩm Nhung.

Nếu không, cô sẽ không thể khống chế được bản thân, còn làm chuyện quá đáng hơn với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro