Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hai người học cùng khoa nhưng hai tòa nhà cách nhau một sân bóng đá.

Lớp của đôi tình nhân trẻ ở hai tòa nhà riêng biệt, muốn gặp nhau phải đi vòng rất lâu.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản có khoá học nặng nề của riêng mình, thỉnh thoảng Thịnh Minh Trản phải đi luyện tập. Kết quả là dù ở chung một mái nhà nhưng cả hai lại dành rất ít thời gian cho nhau.

Vở kịch có sự tham gia của Mâu Lê trước đó không thành công nhưng Thịnh Minh Trản vẫn có nhiều lời mời diễn kịch.

Một đoàn kịch từ đội giải thưởng Kim Thạch đã đến liên hệ với Thịnh Minh Trản. Tuy vai diễn được đề nghị không phải là nữ chủ 1 nhưng lại là nữ chủ 2 rất khó, một điệp viên rất quyến rũ và đầy thử thách.

Sau khi Thịnh Minh Trản đọc xong kịch bản, cô đã vô cùng thích thú mà tiếp nhận.

Khi đề cập vấn đề này với Thẩm Nhung trên WeChat, cô đã cố ý nói bạn diễn của cô là người dì còn lớn tuổi hơn Thẩm Đại.

Thẩm Nhung biết trong lòng Thịnh Minh Trản vốn đã cho rằng nàng là người hẹp hòi.

Nhưng không sao, Thịnh Minh Trản thích nàng hẹp hòi.

Không ngon chút nào: [Cẩn thận nha, em cũng sẽ ăn dấm với dì]

Hơn mười phút sau, Thịnh Minh Trản mới có thời gian trả lời nàng.

Thẩm Nhung ngọt ngào mở WeChat.

T: [Em với bạn nam trong lớp thế nào rồi?]

Thẩm Nhung: "?"

Nói đến hẹp hòi, nàng thực sự còn kém xa Thịnh Minh Trản.

Nàng với Lâm Xuyên đã không còn nói chuyện rồi được chưa?

Hơn nữa, người kia đã nhanh chóng có bạn gái rồi, khá tốt.

Không ngon chút nào: [Bạn nam nào? Bạn nam cùng lớp ở đâu ra?]

Thịnh Minh Trản nghỉ ngơi trong buổi diễn tập, đang uống nước, cô gần như bị sặc khi nhìn thấy Thẩm Nhung diễn vai mất trí nhớ.

Tại sao Tiểu Nhung chơi xấu mà cũng đáng yêu như vậy?

Thịnh Minh Trản đáp lại Thẩm Nhung: [Bảo bối, tối nay đừng chờ chị, ngủ trước đi]

Thẩm Nhung nhận được tin nhắn liền "eo ơi" một tiếng.

Cái gì mà bảo bối, buồn nôn quá.

Trong lòng ghét bỏ, nhưng không nhịn được mà nhìn lại vài lần.

Trong thời gian này, Thịnh Minh Trản phải đi diễn tập buổi chiều, mãi đến mười giờ tối mới kết thúc, thỉnh thoảng còn phải tăng ca.

Khi cô từ Trường Nhai về nhà, Thẩm Nhung luôn có lịch trình làm việc và nghỉ ngơi có quy luật đã không thể chịu đựng được mà ngủ rồi.

Hôm nay cũng vậy.

Thịnh Minh Trản mệt mỏi bước vào nhà thì thấy Thẩm Nhung đã để lại chiếc đèn chùm trong phòng ăn cho cô.

Ở ánh sáng đèn có một bát hoành thánh.

Bên cạnh bát hoành thánh còn có một tờ ghi chú chính Thẩm Nhung viết.

[Em buồn ngủ quá, em đi ngủ trước. Ăn đi không có độc đâu. XP]

Những miếng hoành thánh vẫn còn nóng hổi, mực cũng còn mới.

Tiểu Nhung vừa ngủ không lâu sao?

Thịnh Minh Trản đọc lại ghi chú.

Ghi chú này cũng là mới mua sao? Góc trên bên trái còn có một đầu gấu nhỏ.

Còn có......

XP? XP có nghĩa là gì?

Thịnh Minh Trản cùng "XP" hai mặt nhìn nhau, nghĩ nghĩ rồi xoay chín mươi độ ngược chiều kim đồng hồ, chữ "XP" biến thành biểu tượng cảm xúc nhíu mày thè lưỡi hoạt bát.

Thịnh Minh Trản không nhịn được mà nở nụ cười ấm áp.

Gấp tờ ghi chú lại một cách chỉnh tề rồi bỏ vào túi, dự định sẽ cất vào ngăn kéo.

Trong khi Thịnh Minh Trản đang ăn hoành thánh quá nhiều muối cùng một lớp thịt và trứng, cô tưởng tượng Thẩm Nhung đang đợi cô cho đến khi không thể nhịn được nữa liền mắng vài câu, sau đó chống đỡ tinh thần làm đồ ăn khuya mới mơ màng đi ngủ.

Tắm xong, Thịnh Minh Trản không về phòng ngủ mà chui vào trong chăn của Thẩm Nhung, ôm nàng từ phía sau.

Mỗi sáng Thẩm Nhung thức dậy lúc năm giờ để luyện giọng, cả ngày có rất nhiều tiết học và bài tập, hiện giờ nàng đã ngủ, không biết bản thân đang ở phương nào.

Nhưng ngay khi Thịnh Minh Trản ôm nàng, nàng liền vô thức nắm lấy tay Thịnh Minh Trản trong khi vẫn đang lang thang trong giấc mơ.

"Chị đánh thức em sao?"

Thịnh Minh Trản cho rằng động tác của mình đã đủ nhẹ.

"Ưm?" Thẩm Nhung hừ một tiếng như đang mơ, ngữ khí mềm mại.

Thì ra là chưa tỉnh.

Thẩm Nhung được chăn ấm áp quấn lấy, trong lúc ngủ sẽ chủ động nắm tay.

Thịnh Minh Trản không nhịn được mà hôn nàng mấy cái.

Thẩm Nhung bị cô hôn tỉnh, luồn ngón tay vào tóc cô, liền xảy ra chuyện không thể kiểm soát.

...

Có rất ít thời gian gặp nhau, đây chắc chắn là điều vô cùng gian nan đối với những người trẻ tuổi đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Thẩm Nhung thật sự rất nhớ Thịnh Minh Trản, không chỉ muốn có được chút dịu dàng trong lúc ngủ, nàng còn muốn bất kể thế nào cũng có thể nhìn thấy cô.

Cả ngày Thẩm Nhung tập trung cao độ, sớm làm xong việc, vội vàng đến phòng tập nơi có Thịnh Minh Trản.

Trước đó Thịnh Minh Trản đã nói với nàng rằng buổi diễn tập lần này sẽ diễn ra ở nhà hát An Chân, Thẩm Đại là một trong những nhà đầu tư.

Khi Thẩm Nhung nói nàng sẽ đến đó, Thịnh Minh Trản đã cố ý gửi cho nàng một tin nhắn.

T: [Mẹ cũng ở đây]

Thẩm Nhung đáp lại cô: "Ở thì ở, em tới xem chị diễn tập, bà ấy có thể đuổi em đi sao?]

Thịnh Minh Trản: "..."

Cũng đúng, mình luyện tập, Tiểu Nhung đến thăm là chuyện bình thường.

Thịnh Minh Trản nhìn về phía Thẩm Đại, thấy Thẩm Đại mặc áo len dài màu xám, cầm tách cà phê đang trò chuyện cùng một nhà đầu tư khác.

Thẩm Đại cắt mái tóc ngắn ngang vai, nhuộm màu nâu để che đi mái tóc bạc trắng. Bà bắt đầu có chút lão thị từ năm ngoái, đã chọn cho mình một cặp kính rất nhã nhặn.

Phát hiện con gái đang nhìn mình, Thẩm Đại càng cười nhiều hơn, nhướng mày nhìn cô.

Thịnh Minh Trản mỉm cười đáp lại.

Trong nụ cười không hề có sơ hở.

Thịnh Minh Trản thầm nghĩ, khi cô cười với mẹ, cô phải cân nhắc xem có nhìn ra manh mối gì không.

Hiện tại cô hoàn toàn là một kẻ ác có động cơ thầm kín, thèm muốn bảo bối quý giá nhất của Thẩm Đại.

Khi Thẩm Nhung đến phòng tập, nàng nhìn thấy một nhóm vũ công trong phòng tập. Họ đột nhiên ngã xuống theo tiếng nhạc, sự chú ý của người xem đột nhiên đổ dồn vào một mình Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản đang đứng trên ghế, tạm thời cầm một nửa đoạn trúc làm chỗ dựa, chỉ lên trời.

Âm thanh vang dội đọc lời kịch, rõ ràng chuẩn xác khiến cả hội trường rung chuyển.

Mị lực của Thịnh Minh Trản lập tức đánh vào trái tim của Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung bị cảnh tượng kinh tâm động phách này mê hoặc, không tự chủ được ôm chặt cặp sách trong tay.

Thẩm Nhung không hề nhận ra mình đang nín thở.

Thịnh Minh Trản được sinh ra để đứng ở trung tâm của đám đông.

Sau buổi tập, biên đạo đến nói chuyện với Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản vừa nghe vừa xoay cây trúc trong những ngón tay thon dài của mình, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo về phía Thẩm Nhung.

Thẩm Nhung cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trong đám người, ánh mắt của hai người triền miên, trong mắt tràn ngập nhiệt độ của nụ hôn.

Thẩm Đại là một trong những nhà đầu tư của vở kịch này. Bà đã chuyển công việc kinh doanh của mình về nước, đang muốn chiếm một vị trí ở Trường Nhai. Khi gặp một người thâm niên trong vòng liền thích lôi kéo trò chuyện với đối phương, cho đến khi ép khô đối phương mới buông tha.

Bà nhìn thấy Thẩm Nhung đi tới liền vui vẻ vẫy tay chào con gái.

Đáng tiếc, con gái bạch nhãn lang của bà còn không nhìn thấy bà, ánh mắt nàng rơi vào trên người Thịnh Minh Trản, theo cô đi bất cứ đâu.

Thẩm Đại cười nói với nhà đầu tư: "Tiểu Nhung nhà tôi từ nhỏ đã rất thích chị gái Minh Trản."

Nhà đầu tư nói: "Vậy không phải rất tốt sao? Hai con bé còn thân thiết hơn cả chị em ruột, đây là phúc khí nhà cô".

Thẩm Đại nhân cơ hội này nói với các nhà đầu tư của mình rằng bà muốn chuẩn bị một vở kịch có hai nữ chính cho Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

Các nhà đầu tư ban đầu cho rằng bà là một kẻ nửa ngoài nghề, muốn nâng bán hai cô con gái của mình.

Không nghĩ tới sau khi nghe Thẩm Đại nói, liền có chút hiểu rõ, thậm chí dự án còn chưa thấy bóng dáng thì đã có chút rục rịch.

.

Nói chuyện với biên đạo xong, Thịnh Minh Trản lập tức chạy về phía Thẩm Nhung, nhìn về phía Thẩm Đại.

Thẩm Đại đang trò chuyện vui vẻ với các nhà đầu tư, không để ý đến hai người.

"Sao em tới mà không kêu chị một tiếng?"

Thịnh Minh Trản cẩn thận dùng khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ. Tóc dài được buộc gọn gàng sau gáy, mấy sợi tóc rối trên trán của Thẩm Nhung cũng bị cô lau khô.

Thịnh Minh Trản khi không trang điểm vẫn trắng trẻo khoan khoái, lông mày cùng ánh mắt tràn đầy vui vẻ mà cô không muốn che giấu.

Khi cô vận động, mùi nước hoa của cô nữ càng nồng nặc hơn.

Thẩm Nhung thắc mắc, sao lúc nào Thịnh Minh Trản cũng thơm như vậy?

Thẩm Nhung nhìn thấy cô cười, cũng không nhịn được mà cười, nói:

"Thấy chị tập trung như vậy, em không muốn quấy rầy chị."

"Em đã tới rồi còn để ý cái này sao?"

"Thế nào, ghét bỏ em à? Thế em đi đây."

Vừa nói nàng vừa bước ra khỏi cửa, Thịnh Minh Trản lập tức đi tới kéo nàng lại.

"Không cho đi." Thịnh Minh Trản ở bên tai nàng cười.

"Chị không cho em liền không đi à? Em cứ đi đấy."

"Đi thì chị bắt cóc em về."

Hai người ồn ào đi đến phòng nghỉ, một đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy hai người ôm nhau cười nói: "Nếu không biết hai người là chị em, tôi còn tưởng hai người đang yêu đương."

Thịnh Minh Trản ung dung cười.

Cô hiểu rằng đồng nghiệp của cô đang nói đùa.

Mọi người đều biết cô rất nuông chiều Thẩm Nhung, cũng rất hiếu thảo với Thẩm Đại.

Bởi vì cô là con gái nuôi của Thẩm gia nên mẹ con Thẩm gia coi cô như người nhà, đối xử với cô vô điều kiện, dù cô có làm thế nào cũng là điều đương nhiên.

Không ai có thể nghĩ rằng cô đang che giấu tâm tư.

Nếu cô lạnh lùng với Thẩm Nhung, lãnh đạm với Thẩm Đại, người ta sẽ cho rằng cô vong ân phụ nghĩa.

Huống chi cô và Thẩm Nhung đều là con gái, con gái thân nhau là chuyện bình thường.

Đám nữ diễn viên trên kịch trường ôm, sờ, hôn cả ngày cũng không ai cảm thấy kỳ quái.

Thịnh Minh Trản đã đoán ra điều này, đã quan sát những người xung quanh. Quả thực mọi người đúng như những gì cô nghĩ, nên cô càng trở nên lớn gan hơn.

Thịnh Minh Trản mỉm cười, lại thấy vẻ mặt của Thẩm Nhung trầm xuống.

Hai người đi đến phòng nghỉ cuối hành lang, lưng Thẩm Nhung tựa vào cửa không nhúc nhích.

"Không thì... em không vào."

Thẩm Nhung không ngừng nhéo tai của mình.

Đôi tai nhỏ nhắn mềm mại đã đỏ bừng vì bị cọ xát.

Thịnh Minh Trản đi tới, đan ngón tay của mình với tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Vậy em muốn đi đâu?"

Thẩm Nhung mím môi không nói gì.

"Em không muốn ở đây cùng chị sao? Vậy em vào phòng nghỉ ngơi trước đi, chị đi lấy đồ ăn ngon cho em nhé?"

Thịnh Minh Trản ôn hòa dỗ dành nàng, tựa như dù nàng có làm gì thì cô cũng sẽ bảo vệ nàng, điều này khiến Thẩm Nhung mềm lòng.

Cũng áy náy.

"Chị nhớ đoàn kịch đã mua bánh sô cô la rất ngon, chắc chắn em sẽ thích."

Thịnh Minh Trản vừa nói vừa định rời đi thì bị Thẩm Nhung kéo lại.

Thẩm Nhung kéo vạt áo của Thịnh Minh Trản, do dự hồi lâu mới hạ quyết tâm, thản nhiên nói:

"Em đến đây để gặp chị."

Thịnh Minh Trản bị bộ dáng thẳng thắn của nàng làm cho nhịp tim hỗn loạn.

"Nếu bây giờ em không để chị đi, thì chị sẽ không đi..." Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung nói: "Cả ngày chị đều nghĩ tới em."

Giữa ánh mắt rực lửa, cùng khát vọng va chạm thiêu đốt.

Cánh cửa bị đóng thô bạo, hai bóng người biến mất sau cánh cửa.

Trong sự vội vàng, đèn không được bật, trên ghế sô pha vang lên tiếng va chạm.

Thẩm Nhung tháo kính của Thịnh Minh Trản xuống, tóc dài của nàng nhanh chóng bị Thịnh Minh Trản làm rối tung lên.

...

Thẩm Đại bên này chém gió quá mức tập trung, huyên náo đến chính mình cũng tin.

Các nhà đầu tư bị bà lôi kéo tán gẫu mệt đến choáng váng, tìm một chiếc ghế sô pha để nghỉ ngơi một lúc.

Thẩm Đại lại tìm kiếm hai cô con gái của mình nhưng không thấy hai người ở đâu cả.

Len qua đám đông, chào mọi người đi ngang qua, hỏi xem họ có nhìn thấy Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản không.

Trợ lý quản lý nhà hát cầm một tập văn kiện trên tay, vừa xem vừa nói:

"Tôi thấy hai người họ cùng đi đến phòng nghỉ ở cuối hành lang!"

Đó là phòng nghỉ của Thịnh Minh Trản, Thẩm Đại cũng biết.

Bà nói cảm ơn rồi bước đến cửa phòng nghỉ, gõ cửa một cái, không đợi người bên trong trả lời đã đẩy cửa đi vào.

Mấy ngày nay bà đều như vậy, khi tìm Thịnh Minh Trản, cánh cửa không bao giờ bị khóa.

Thế mà lúc này lại bị khóa.

Thân thể Thẩm Đại đang nghiêng về phía trước, nghĩ là có vật gì đó chặn cửa lại, cúi đầu có chút cau mày, theo bản năng chú ý tới âm thanh trong phòng.

Có tiếng "soạt" và tiếng tài liệu rơi xuống đất.

Có ai đó đang trầm thấp thì thầm.

"Tiểu Nhung, Trản Trản?" Thẩm Đại hỏi: "Hai đứa ở trong đó à?"

Trong phòng im lặng một lúc, Thịnh Minh Trản mới đáp lại bà: "Đến ngay ạ."

Sau khi trả lời, hai ba giây trôi qua mới có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía cửa, còn có tiếng mở chốt cửa.

Cánh cửa mở ra, nhưng không mở hoàn toàn, Thịnh Minh Trản đứng sau cánh cửa, chỉ mở một khe hở.

"Mẹ." Thịnh Minh Trản cười nói: "Người tới rồi."

Thẩm Đại cảm thấy lời nói của cô có chút kỳ quái, vẻ mặt cũng có chút không đúng.

"Đúng vậy, ta tới rồi."

Thẩm Đại tìm kiếm một vòng trên khuôn mặt của cô, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu cụ thể nào cho thấy gì đó kỳ quái hay không đúng.

Thịnh Minh Trản mở cửa nói: "Tiểu Nhung nói buồn ngủ, muốn ở đây ngủ một lát."

Thẩm Đại bước vào phòng nghỉ, nhìn thấy Thẩm Nhung đang nằm trên ghế sô pha của Thịnh Minh Trản, trên người khoác chiếc áo khoác vốn treo trên móc áo của Thịnh Minh Trản.

Chiếc áo khoác che phủ nửa thân trên và nửa dưới khuôn mặt của nàng.

Nghe được giọng nói của Thẩm Đại, Thẩm Nhung tựa hồ vừa mới tỉnh lại, chật vật mở mắt nhìn bà.

"Thẩm nữ sĩ, mẹ tới rồi..."

Thẩm Đại ngồi ở bên cạnh, muốn sờ trán nàng, xác nhận nàng không bị bệnh.

"Sao buồn ngủ như vậy?"

Thẩm Nhung không tự nhiên mà trốn tránh: "Con học tập quá mệt mỏi, không sao, ngủ một lát là tốt rồi."

Thẩm Đại theo động tác của nàng, sờ tóc nàng: "Mệt thì về nghỉ ngơi đi, chị Minh Trản của con cũng đã luyện tập xong rồi, chúng ta về nhà thôi."

"Vâng......"

Thẩm Nhung lén nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản vừa mới nhặt tài liệu đặt lại lên bàn, nhận được chỉ thị của Thẩm Nhung, nhanh chóng đưa cho Thẩm Đại một chai nước, hỏi bà chút chuyện an bài tổng hợp kỹ thuật.

Sự chú ý của Thẩm Đại bị cô hấp dẫn, Thẩm Nhung nhân cơ hội đưa tay ra sau áo khoác, cài nút áo lót mà nàng còn chưa kịp cài xong, sau đó xấu hổ trừng mắt nhìn Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản dùng khóe mắt nhận được oán niệm của nàng, đồng thời còn phải giải quyết chủ đề mà cô đã khơi mào với Thẩm Đại, thật khó nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro