Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Đại đã chuyển toàn bộ công việc kinh doanh của mình về nước.

Ngoài bất động sản, việc quản lý nhà hát và sản xuất nhạc kịch là điều bà bận tâm nhất, dù sao bà cũng vẫn là một nửa ngoài nghề.

Trường Nhai là một đế chế kinh doanh khổng lồ, mọi hành vi cuối cùng đều là kinh doanh.

Thẩm Đại biết rõ cô con gái kiêu ngạo của mình là người coi thường thương mại nhất, đồng thời cũng không biết gì về nó.

Từ khi Thẩm Đại ly hôn liền lo lắng không ít, nếu không để lại thứ gì cho Thẩm Nhung, nhất định sẽ đắc tội với người khác vì theo đuổi nhạc kịch và tính khí thất thường của nàng, cuối cùng sẽ chết đói.

Mặc dù sự tưởng tượng này có phần khoa trương nhưng đó là bản năng của bậc cha mẹ khi hoạch định tương lai cho con cái.

Nhà hát An Chân là con đường được Thẩm Đại trải cho Thẩm Nhung.

Chỉ cần nhà hát An Chân còn đó, chỉ cần bà còn thở, cô con gái bảo bối của bà có thể làm bất cứ điều gì nàng thích trong thế giới nhỏ bé này.

Không quan tâm đến lời bàn tán của người khác, không quan tâm đến thị trường, không quan tâm đến doanh thu phòng vé.

Nếu không khom lưng vì năm đấu gạo, vĩnh viễn sẽ có nhân cách đứng đắn.

Hiện tại có thêm một cô con gái muốn hát nhạc kịch, đương nhiên Thẩm Đại phải nghĩ xa hơn, lên kế hoạch nhiều hơn.

Thẩm Đại xem Thịnh Minh Trản biểu diễn, không khỏi kinh ngạc, quả nhiên là di truyền tài năng nghệ thuật của đời trước, vô cùng ăn ý với Tiểu Nhung trong nghệ thuật, đây là đại phúc đối với nhà bọn họ.

Thẩm Đại tựa hồ nhìn thấy một cặp sao song tử chói mắt mọc lên ở Trường Nhai.

Cả hai đứa con đều sắp trở thành diễn viên nhạc kịch, bà cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng nặng nề hơn.

Thẩm Đại kết thúc công việc kinh doanh ở nước ngoài, dự định về nước để kiếm tiền và điều hành tốt nhà hát An Chân.

Hơn nữa, mấy năm nay bà càng ngày càng mệt mỏi, bắt đầu đau đầu hai ngày liền, đêm không thể thức được, Thẩm Đại cảm thấy mình thật sự đã già rồi, thường xuyên nằm mơ thấy cuộc chiến ly hôn và một người lặng lẽ che ô cho con gái mình.

Về cuộc hôn nhân thất bại của Thẩm Đại, Thẩm Nhung chưa bao giờ phàn nàn một lời.

Dù không thể có một gia đình trọn vẹn như những người khác, trải qua tuổi thơ mệt mỏi buồn chán với luyện tập nặng nhọc cùng bài tập ở trường nhưng nàng chưa bao giờ oán giận Thẩm Đại.

Bà nhớ khi Thẩm Nhung bị gãy tay khi đang tập múa, đến bệnh viện chữa trị, mặt nàng tái nhợt vì đau nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, không phát ra âm thanh.

Một đứa trẻ như vậy lại biết cách ẩn nhẫn.

Trên đường từ bệnh viện trở về, Thẩm Nhung hiếm khi chủ động nắm tay bà.

"Con biết mẹ là vì muốn tốt cho con." Thẩm Nhung ngẩng đầu nhìn mẹ, cố gắng kiềm chế tính trẻ con, bắt chước người lớn nói: "Con cam tâm tình nguyện học những khóa học này, mẹ không cần phải áy náy".

Thẩm Đại bị nàng nói đến mũi đều đau, cúi người ôm chặt lấy nàng.

Bà thật may mắn khi có được một cô con gái ngoan như vậy.

Thẩm Nhung từ nhỏ đã là người nhạy cảm, trong mọi việc đều đặt cảm xúc của Thẩm Đại lên hàng đầu. Thẩm Đại chưa bao giờ nhọc lòng việc học tập hay cuộc sống của nàng, còn thường xuyên an ủi nàng.

Thẩm Đại có thể ngẩng cao đầu tiến về phía trước trong cuộc đời nhiều trắc trở, Thẩm Nhung chính là chỗ dựa vững chắc nhất của bà.

Con gái càng hiểu chuyện, Thẩm Đại càng cảm thấy mình nợ nàng, lòng thôi thúc trở về với con gái càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Bà muốn dùng toàn bộ công ty để bù đắp cho Thẩm Nhung.

Việc xây dựng nhà hát An Chân và các hợp tác thương mại khác nhau đã được lên kế hoạch, tất cả tinh anh ở Trường Nhai đều đưa vào lịch trình đến thăm của bà.

Vốn dĩ những việc này Thẩm Nhung phải tự mình làm, nhưng bà quá hiểu Thẩm Nhung, ngay cả hợp đồng đều xem không hiểu, chỉ có thể tự mình làm.

Làm bà bất ngờ là, thế mà Thịnh Minh Trản rất có đầu óc kinh doanh.

Ngoài việc thể hiện tài năng nhạc kịch đáng kinh ngạc, Thịnh Minh Trản còn thừa hưởng sự nhạy bén và thông minh của mẹ trong kinh doanh. Có những việc Thẩm Nhung không thể giúp được, nhưng Thịnh Minh Trản lại có thể giải quyết vấn đề của bà.

Thẩm Đại càng cảm khái Thịnh Minh Trản thực sự là một món quà ông trời ban tặng cho gia đình bà.

May mà bà đã đưa Thịnh Minh Trản về.

Nếu không, tài năng đáng kinh ngạc của Thịnh Minh Trản có thể dần bị hao mòn bởi sự tầm thường khi tranh giành gia sản với người thân.

Thẩm Đại về nước nhưng hai con gái của bà đã mua một căn nhà cạnh trường, chỉ về vào dịp nghỉ lễ.

Bà một mình canh giữ ngôi nhà rộng lớn như vậy, có chút nhớ hai cô con gái.

"Nếu hai đứa nó không trở về thì em có thể qua đó." Chị cả của bà nói với bà: "Người trẻ tuổi bây giờ không biết dọn dẹp, cả hai đều phải đến lớp nói không chừng có thể trong nhà đã loạn thành chuồng lợn rồi. Hơn nữa, con gái lớn rồi, tâm tư cũng nhiều, hiện tại những chàng trai làm việc cùng bọn trẻ trong lĩnh vực nghệ thuật đều rất gian xảo, em phải để ý đến bọn trẻ một chút."

Thẩm Đại biết rất rõ Tiểu Nhung và Trản Trản của bà, hai đứa trẻ đều rất ưu tú, tâm tư đều đúng đắn, nói tóm lại là tầm mắt cao, sẽ không bị những thanh niên béo ú lừa gạt.

Đoán chừng trong số những người cùng trang lứa, người làm cho hai người họ nhìn vào trong mắt cũng không có nhiều.

Dù sao hiện tại Thẩm Đại cũng không có gì phải lo lắng, đoán chừng khi bọn trẻ tốt nghiệp, đi ra Trường Nhai sẽ luôn gặp phải những cường giả có thể cùng bọn trẻ cạnh tranh trong thế giới rộng lớn, đến lúc đó yêu đương hay kết hôn cũng là thuận lý thành chương.

Bất quá chị cả đã nói đúng, bọn trẻ quá bận, đoán chừng nhà cửa sẽ bừa bộn.

Bà phải đến giúp dọn dẹp một chút.

Hôm đó Thẩm Đại từ nhà hát An Chân trở về, mua bánh Thẩm Nhung thích ăn, còn có mì xào Thịnh Minh Trản thích, vui vẻ đi đến nhà bọn họ, định tạo bất ngờ.

Lúc Thẩm Đại tới đã là bảy giờ rưỡi tối, bọn trẻ vẫn chưa về nhà.

Nhưng bà biết hôm nay Thịnh Minh Trản không cần phải diễn tập hay thức khuya.

Thẩm Đại bấm mật mã vào nhà, nói là bà tới ở trong nhóm WeChat của bọn họ, đồng thời yêu cầu hai người học xong liền về nhà.

[Mẹ con chúng ta cùng nhau trải qua một đêm lãng mạn nhé, được không~]

Thẩm Đại vừa mở cửa, liền bị Tiểu Mệnh cọ đến không thể động đậy.

Bà liếc nhìn về phía sợi dây, Tiểu Mệnh chảy nước dãi khắp sàn nhà.

Thẩm Đại ghét bỏ, "Nhìn mi thật không có tiền đồ."

Hiển nhiên, Tiểu Mệnh rất ít ra ngoài chơi, con gái của bà quả thực rất bận rộn.

Thẩm Đại dắt nó đi một vòng, Tiểu Mệnh nheo mắt trong gió xuân, chồng lên mùi hương mà vô số đồng loại trong tiểu khu lần lượt để lại, sau khi vui vẻ phủ mùi hương của chính mình lên, liền bị Thẩm Đại dắt về nhà.

Thẩm Đại lấy đồ ăn cho Tiểu Mệnh, bà dùng điện thoại phát nhạc, tìm máy hút bụi, định dọn phòng.

Đương nhiên Thẩm Đại sẽ không lục lọi đồ đạc cá nhân của bọn trẻ, sợ sau này không tìm được nên bà chỉ giúp hút bụi, lau sàn, giặt quần áo và gấp chăn.

Trong khi hút bụi sàn nhà, Thẩm Đại nghĩ tới con robot quét nhà mà bà từng thấy ở nước ngoài, cảm giác dùng rất tốt, hình như rất phổ biến ở trong nước. Sau này bà sẽ nhờ người mang về, dùng ở đây và ở nhà, tiết kiệm rất nhiều công sức.

Sau khi lau sàn và giặt rèm, toàn bộ ngôi nhà trông như mới.

Lại đi dọn dẹp phòng ngủ.

Trước tiên Thẩm Đại đi tới phòng ngủ của Thẩm Nhung, nhìn thấy trong đó rất bừa bộn, mọi thứ ngổn ngang lộn xộn có chút phách lối.

Phần lớn đồ đạc ở đây đều là Thẩm Đại mua cho nàng. Lần nào Thẩm Nhung cũng oán giận bà, bảo bà đừng mua nữa vì không dùng được, nhưng lần nào nàng cũng lén dùng, không muốn lãng phí tâm tư của mẹ.

Thẩm Đại giúp nàng sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, dọn dẹp bụi bặm trong góc, đẩy máy hút bụi mở cửa phòng ngủ của Thịnh Minh Trản.

Trong ấn tượng của bà, Thịnh Minh Trản là người rất ngăn nắp, ngăn nắp đến mức có khuynh hướng mắc bệnh sạch sẽ.

Thẩm Đại còn nghĩ rằng chỉ cần giúp cô nhìn xem có góc nào khó lau chùi hay không.

Không nghĩ tới, vừa mở cửa liền thấy chăn bông trải ra trên giường khá tùy ý.

Đứa nhỏ này, có lẽ là do quá bận rộn.

Thẩm Đại kéo một góc chăn lên, đang định gấp lại thì váy ngủ rơi ra.

Thẩm Đại nhìn váy ngủ này rất quen mắt, bà cầm trong tay, lông mày dần dần nhíu lại.

Đây không phải là váy ngủ của Tiểu Nhung sao?

.

Thẩm Nhung gọi sáu cuộc gọi liên tiếp Thịnh Minh Trản mới nhấc máy.

"Có chuyện gì thế?"

Thịnh Minh Trản nhìn Thẩm Nhung liên tiếp oanh tạc, hiển nhiên có chuyện gì gấp.

"Chị vừa nói chuyện với biên đạo, để điện thoại trong túi nên không nghe thấy."

"Chị còn ở trường sao?"

Thẩm Nhung thở hồng hộc, giống như đang chạy rất nhanh.

"Đúng vậy."

"Chị đã xem tin nhắn của mẹ gửi cho chúng ta chưa?"

Thịnh Minh Trản còn chưa kịp trả lời: "Chưa xem", Thẩm Nhung đã hét lên: "Bà ấy tới, trực tiếp tới nhà!"

Thịnh Minh Trản nói: "Sao vậy? Mẹ tới thì tới."

Lúc này Thẩm Nhung đang vội vã chạy đến căn nhà nhỏ của hai người, lo lắng đến mức đầu óc muốn bốc khói, Thịnh Minh Trản ở đây còn đang mộng du.

"Còn tới thì tới... váy ngủ của em ở trên giường của chị đấy!"

Nói xong những lời này, Thẩm Nhung cúp điện thoại, lao vào thang máy của khu chung cư, nhấn nút tầng 9, sau đó nhấn nút đóng cửa.

Thẩm Nhung chắp hai tay vào nhau.

Hy vọng Thẩm nữ sĩ không để ý.

Thịnh Minh Trản cúp điện thoại, nhớ lại tối qua.

Tối qua Thịnh Minh Trản đang chuẩn bị đi tắm thì Thẩm Nhung đi vào.

Nàng còn mặc một bộ váy ngủ rất mỏng, khoe vòng eo.

Thịnh Minh Trản tắt nước, không đeo kính, nhìn Thẩm Nhung hoàn toàn mờ mịt trong hơi nước.

Thẩm Nhung biết cô nhìn không rõ nên không tắt đèn.

Thịnh Minh Trản dùng tay cảm nhận váy ngủ này cảm giác tốt như thế nào, phù hợp với Thẩm Nhung ra sao.

Bởi vì Thẩm Nhung phản kháng, hai người vẫn chưa vượt qua được ranh giới cuối cùng.

Mỗi khi Thịnh Minh Trản sắp mất khống chế, Thẩm Nhung sẽ nhẹ nhàng đẩy vai cô ra hiệu dừng lại, không tiếp tục nữa.

Dù người trong ngực có mê người đến đâu, Thịnh Minh Trản cũng chỉ có thể tôn trọng mong muốn của Thẩm Nhung.

Nhưng đêm qua Thẩm Nhung lại là người chủ động, trong lúc triền miên, thiếu nữ này có một cỗ khí tức phong tình, khiến Thịnh Minh Trản hoảng hốt.

Đêm qua Thẩm Nhung không về phòng ngủ, bị Thịnh Minh Trản giày vò mệt mỏi nên ngủ ở chỗ của cô.

Khi Thẩm Nhung ngủ vẫn thích nằm trên người cô, nắm ngón tay cô, cuộn tròn trong ngực cô như một cây nấm nhỏ, giống như khi còn nhỏ.

Thịnh Minh Trản thức dậy từ rất sớm. Sau khi tỉnh lại, cô không muốn đánh thức Thẩm Nhung, nhìn ánh sáng nhỏ từ ngoài rèm chiếu vào, chậm rãi lan ra trên khuôn mặt đang say ngủ của nàng.

Hai nốt ruồi nhỏ bây giờ là những ngôi sao trong bình minh.

Khi Thẩm Nhung mơ màng tỉnh dậy, Thịnh Minh Trản đang tắm.

Thẩm Nhung ôm góc chăn, nửa người ngồi lên trên chăn của Thịnh Minh Trản.

Vẫn còn rất buồn ngủ, nàng nheo mắt lại, giữa tiếng nước chảy róc rách, nàng nhìn thấy bóng dáng thon dài đằng sau cánh cửa kính, thỉnh thoảng lại gần rồi đi xa.

Làm nàng nhớ đến lực bàn tay nóng bỏng của Thịnh Minh Trản ấn vào eo nàng.

Thích tắm như vậy, chẳng trách thơm cả ngày.

Trong đầu nảy ra một ý tưởng, Thẩm Nhung ngồi dậy, ngáp dài cởi váy ngủ ném sang một bên, sau đó đi đến tủ quần áo của Thịnh Minh Trản chọn quần áo.

Vừa mở tủ ra, mùi nước hoa của cô nữ xộc vào mặt nàng.

Thẩm Nhung chọn áo lót màu đen mà ngày đó nàng đã tự tay cởi cho Thịnh Minh Trản.

Đường ren đặc biệt nổi bật với nước da trắng như tuyết của Thịnh Minh Trản, kích cỡ của Thịnh Minh Trản vừa phải, nàng thì hơi to một cỡ.

Ngâm nga một bài hát, Thẩm Nhung chọn chiếc áo sơ mi lụa màu cappuccino và quần len nỉ màu đen.

Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, mọi thứ đều thuộc về Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung đứng trước gương xem, quần áo của cô có chút lớn, nhưng hiện tại ngoại cỡ cũng không thành vấn đề.

Nàng chỉ muốn hơi thở của Thịnh Minh Trản đồng hành cùng mình.

Thẩm Nhung vui vẻ mặc quần áo của Thịnh Minh Trản rồi rời đi.

Thậm chí nancg còn không nhớ đến việc mang váy ngủ mà Thẩm Đại mua về phòng ngủ.

Buổi sáng vốn đã rất gấp, Thịnh Minh Trản vừa tắm xong cũng không để ý đến tình hình trên giường, vừa ăn bánh mì Thẩm Nhung nướng vừa trang điểm, hai người cùng uống một ly cà phê rồi bận rộn đến bây giờ.

Đương nhiên, Thịnh Minh Trản nhớ rõ hôm nay Thẩm Nhung mặc quần áo rất khác người.

Nhưng việc này có liên quan gì tới việc Thẩm Đại tới nhà?

Trên đường về nhà, Thịnh Minh Trản bỗng nhận ra một khả năng.

Hẳn là váy ngủ của Thẩm Nhung đã bị bỏ lại trên giường của cô.

Mẹ có thấy không?

Thịnh Minh Trản cảm thấy thần kinh căng thẳng, đạp ga, rất nhanh về đến nhà.

Đẩy cửa ra, Thẩm Đại và Thẩm Nhung đang ngồi cùng nhau trên ghế sô pha trong phòng khách.

Thẩm Nhung cầm điều khiển từ xa trong tay, Thẩm Đại tựa người ở bên kia, nhìn hai người có vẻ nghiêm túc xem TV, nhưng rõ ràng tâm trí của hai người họ không đặt vào TV. TV đang chiếu phim truyền hình, khi Thịnh Minh Trản bước vào cửa, nam diễn viên đã hét lên dưới mưa.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Thẩm Nhung và Thẩm Đại đồng thời quay đầu nhìn cô.

Thịnh Minh Trản mỉm cười không chút sơ hở với Thẩm Đại, kêu lên: "Mẹ tới rồi."

Thẩm Đại câu khóe miệng, có chút không hăng hái đáp lại.

Trong lòng Thịnh Minh Trản, năng lượng của Thẩm Đại cũng không kém gì Teddy, tâm trạng của bà quanh năm đều vui vẻ với con gái.

Nhưng Thẩm Đại lúc này rõ ràng là không vui, Thịnh Minh Trản chú ý tới mây đen bay qua, sấm sét đang chực chờ đánh ra.

Đôi mắt Thẩm Nhung giật giật, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói với Thịnh Minh Trản.

Nhưng lúc này Thẩm Đại đang nhìn chằm chằm, nàng không thể âm thầm truyền đạt tin tức.

Thịnh Minh Trản bình tĩnh rời mắt khỏi Thẩm Nhung, cởi giày theo tốc độ của mình.

"Tiểu Nhung, đi lấy cho chị Minh Trản một ly nước đi."

Thẩm Đại nói gì, đẩy Thẩm Nhung đi.

Thẩm Nhung đứng dậy rót nước, Thẩm Đại lại nói thêm: "Giúp ta nấu một bát mì, ta đói, làm mì ăn liền sở trường của con là được rồi."

Thẩm Nhung biết Thẩm Đại muốn một mình "thẩm vấn" Thịnh Minh Trản.

Tách hai người ra, ngăn chặn nghi phạm gặp nhau để khai gian trốn tội.

Thẩm Nhung biết lúc này nàng không thể do dự, nếu không Thẩm Đại không cần thẩm vấn cũng sẽ biết trong lòng bọn họ có quỷ.

Thẩm Nhung liếc mắt liền nhận ra Thẩm Đại đang quan sát nàng và Thịnh Minh Trản, đành phải ngoan ngoãn đi vào bếp.

"Minh Trản, tới đây."

Thẩm Đại vỗ vỗ sô pha bên cạnh.

Trong lúc Thịnh Minh Trản đi về phía bà, Thẩm Đại đều chú ý tới vẻ mặt của cô.

Thịnh Minh Trản rất tự nhiên mà ngồi vào bên cạnh bà, nắm tay bà nói: "Sao mẹ có thể chỉ ăn mì gói được?"

"Ta muốn ăn một chút đồ em gái con làm."

Thẩm Đại nắm lấy tay cô, bắt đầu kể với cô mấy năm chạy bôn ba đã nhớ hai người như thế nào.

Khoảng cách giữa phòng bếp và phòng khách, Thẩm Nhung vừa xé gói mì vừa dựa vào tường, tai gần như dựng đứng lên, nhưng lại không nghe rõ họ đang nói gì.

Tiết tấu trong tim khiến nàng càng lo lắng hơn.

Trước đó Thẩm Đại đã hỏi nàng, hiện tại lại hỏi Thịnh Minh Trản, nếu như lời nói của Thịnh Minh Trản không đồng nhất thì coi như xong đời.

Thẩm Nhung phẫn uất, Thẩm nữ sĩ đúng là một con cáo già.

Thẩm Đại chậm rãi nói với Thịnh Minh Trản: "Lúc mới đón con về, con còn là một đứa nhỏ chưa lớn, suốt ngày im lặng, ta lo lắng con với em gái Tiểu Nhung sẽ không hòa hợp. ..."

Thẩm Đại cười cong mắt, vỗ vỗ mu bàn tay của Thịnh Minh Trản, "Không nghĩ tới cảm tình của hai đứa lại tốt hơn ta nghĩ nhiều."

Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng mỉm cười.

Không bổ sung cái gì, cũng không phủ nhận điều gì, giống như nghe Thẩm Đại nói chuyện thường ngày.

Thẩm Đại nói: "Hiện tại hai đứa còn ngủ chung."

Thịnh Minh Trản nhìn chằm chằm Thẩm Đại, ánh mắt không hề dao động, tâm tình ôn hòa mà chỉ hơi nhướng mày nói: "Không có ạ, bọn con bận quá không thấy mặt nhau, sao có cơ hội ngủ chung."

"Ồ?" Thẩm Đại tiến lại gần một chút, "Vậy sao váy ngủ của Tiểu Nhung lại ở trên giường của con?"

...

Thẩm Nhung hận không thể ném lựu đạn vào nồi, xào mì rồi nhanh chóng ra ngoài cứu vãn tình thế.

Vừa lúc nàng tắt bếp chuẩn bị đổ mì thì Thịnh Minh Trản từ phía sau đưa tay nắm tay cầm của nồi.

"Không tập trung cẩn thận bị bỏng."

Thịnh Minh Trản nhẹ nhàng đổ mì vào bát, còn ghét bỏ nói: "Mì còn cứng, chưa chín."

"Lão Thẩm thích ăn cứng. Em, em đây không phải là lo lắng sao?"

Thẩm Nhung đến gần Thịnh Minh Trản, lặng lẽ nhìn lại, thấy Thẩm Đại không đi theo, liền thở hồng hộc nói:

"Thế nào rồi? Chị vừa nói gì?"

Thịnh Minh Trản qua mắt kính nhìn nàng một cái, "Chị đã nói là em không ngủ ở chỗ chị, chúng ta có bộ váy ngủ rất giống nhau, thường xuyên mặc nhầm cũng lười thay lại. Váy ngủ của em là chị mặt."

Thẩm Nhung nắm chặt góc áo của cô trong suốt quá trình, sau khi nghe câu cuối cùng, vẻ mặt căng thẳng cũng thả lỏng. Nàng hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, dùng lòng bàn tay đối với Thịnh Minh Trản.

"Chị nói xem tại sao chúng ta ngầm hiểu như vậy? Trước đó còn chưa thống nhất còn có thể nói giống hệt! Quá tốt rồi, hẳn là lão Thẩm sẽ không nghi ngờ."

Thịnh Minh Trản bình tĩnh nhìn tay nàng, chậm rãi đập tay với nàng.

Thẩm Nhung thở dài nói: "May là bà ấy không nhạy cảm với quần áo của chị, nếu không nhất định sẽ hỏi tại sao em lại mặc quần áo của chị."

"Mẹ không phát hiện, em vui vậy à."

Thẩm Nhung nói: "Đó là đương nhiên."

Thịnh Minh Trản ngừng trả lời, đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro