Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Thẩm Đại vẫn tích cực chạy đến chăm sóc hai người, siêng năng nấu nướng cho con gái, giúp dọn dẹp nhà cửa.

Còn thường xuyên qua đêm, ngủ cùng giường với Thẩm Nhung.

Bà vẫn rất yêu thương con gái mình, tin tưởng lời nói của Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung, giống như cuộc thẩm vấn ngày đó chưa từng xảy ra.

Nhưng qua cửa phòng nghỉ bị khóa, váy ngủ để lại trên giường Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung càng cẩn thận hơn.

Cuộc sống tưởng chừng như bình thường lại trở về quỹ đạo.

Sự âm thầm thăm dò đó giống như là ảo giác.

Từ nhỏ Thẩm Nhung đã hy vọng Thẩm Đại có thể ở bên nàng nhiều thời gian hơn, hiện tại cuối cùng Thẩm Đại cũng có thời gian, nàng lại không quen lắm.

Ngủ một mình hơn mười năm, đột nhiên có mẹ ngủ chung giường cũng thật khó xử.

Trên đời có đủ loại người mẹ, nhưng suy cho cùng, họ có một điểm chung - dù con họ bao nhiêu tuổi thì trong mắt họ vẫn là những đứa trẻ cần được chăm sóc.

Huống chi Thẩm Nhung lại là người nhạy cảm, khả năng tự chăm sóc bản thân quả thực không tính là người lớn.

Chẳng trách Thẩm Đại cảm thấy nàng chỉ mới 18 tuổi, cần được mẹ chăm sóc yêu thương.

Thẩm Đại có chút vụng về về việc làm mẹ, bà chỉ bắt đầu kế hoạch chăm sóc khi con gái mình đã mười tám tuổi.

Chỉ quan tâm thôi là chưa đủ, điều khiến Thẩm Nhung sợ hãi chính là Thẩm Đại mê luyến giúp nàng chải tóc và chọn quần áo.

Hôm đó còn kém là đút cho nàng ăn, nhưng Thẩm Nhung đã thẳng thắn từ chối.

Thẩm Đại được "che chở" suýt chút nữa buộc tóc đuôi ngựa đôi, Thẩm Nhung không chịu nổi nữa nên kéo mẹ đi họp gia đình khẩn cấp, chân thành nói:

"Thẩm nữ sĩ, năm con đã tám tuổi đã có thể tự chải tóc chọn quần áo cho mình, năm nay con mười tám tuổi rồi, việc nhỏ như vậy còn phải làm phiền người có phải là có chút không thích hợp không?"

"Nhưng mà......"

"Không có nhưng gì cả." Thẩm Nhung từ chối, "Để con tự làm."

Thẩm Đại ủy khuất nhìn về phía Thịnh Minh Trản: "Trản Trản!"

Thịnh Minh Trản bênh bà: "Chị thấy em buộc tóc đuôi ngựa đôi trông rất đẹp."

Thẩm Nhung tiếu lý tàng đao: "Trản Trản, em thấy chị buộc tóc đuôi ngựa cũng đẹp hơn."

Thịnh Minh Trản: "..."

Thẩm Nhung vẫy tay với cô: "Tới đây Trản Trản, em buộc giúp chị."

Thịnh Minh Trản nhanh chóng lùi lại.

Thẩm Nhung cười như thiên thần, lại miệng lưỡi bén nhọn ra lệnh: "Nếu không có việc gì làm thì đi phơi quần áo đi, đừng lảng vảng ở đây."

Thịnh Minh Trản nghe theo an bài, đứng dậy đi ra ban công.

Thẩm Đại kinh ngạc: "Từ khi nào chị gái Minh Trản của con lại nghe lời con như vậy? Ta nhớ trước kia đều là con bé cãi thắng con."

Thẩm Nhung nhàn nhã uống sữa: "Lão Thẩm, mẹ không linh thông tin tức, chị ấy đã sớm bị con khuất phục rồi."

"Thậm chí ta còn không biết con đã leo lên đỉnh chuỗi thức ăn của chúng ta từ khi nào cơ."

Thẩm Đại nắm tay Thẩm Nhung, có chút thất vọng nói: "Quên đi, ta không quấy rầy hai đứa, là lỗi của mẹ, mẹ đã quên con đã trưởng thành."

Nửa câu sau của lời này Thẩm Đại không nói ra, nhưng Thẩm Nhung lại biết.

Mẹ đã quên con đã lớn, không cần mẹ nữa.

Nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Đại, Thẩm Njung cũng không nỡ tranh cãi với bà nữa.

Thẩm Đại chỉ muốn bù đắp, nàng hiểu được.

Thẩm Nhung khó trách người yêu thương mình.

Ngay cả khi tình yêu này có thể đã tạo thành gánh nặng cho nàng.

Thẩm Đại đã mềm yếu, Thẩm Nhung lại càng mềm yếu hơn.

Vì bà chỉ muốn yêu thương con gái mình nên cứ để bà yêu thương đi.

Ngoài việc kiên quyết chống lại Thẩm Đại chải tóc, nàng đều mặc trang phục theo ý của Thẩm Đại, dù sao mặc cái gì cũng đều đẹp.

Căn nhà nhỏ này chỉ có hai phòng, nàng không thể cho Thẩm Đại ngủ sô pha nên đành để bà ngủ với mình.

Giường của Thẩm Nhung hoàn toàn mất đi vị trí của Thịnh Minh Trản.

Có Thẩm Đại ở đây, hai người cũng không dám dây dưa quá chặt, sợ phát ra tia lửa không cách nào giải quyết được, cuối cùng vẫn là bản thân khó chịu.

Nửa đêm, sau khi xác nhận Thẩm Đại đã ngủ say, Thẩm Nhung xoay người gửi tin nhắn cho Thịnh Minh Trản.

Không ngon chút nào: [Bà ấy ngủ rồi]

Vài giây sau, Thịnh Minh Trản trả lời nàng: [Đến phòng ngủ của chị đi]

Không ngon chút nào: [? Thịnh Minh Trản, có phải trong đầu chị đều là chuyện kia không?]

T: [Chuyện gì? Chỉ là chị nhớ em, muốn gặp em thôi]

Thẩm Nhung: "..."

T: [Ồ, bây giờ em nói xem em nghĩ là chuyện gì]

Thẩm Nhung á khẩu không nói nên lời.

Miệng của Thịnh Minh Trản thực sự là cần phải chặn lại.

Không sai, phải đi chặn ngay.

Thẩm Nhung lặng lẽ rời khỏi giường, nhẹ nhàng dẫm lên ánh trăng, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ của Thịnh Minh Trản.

Giống như để chào đón Thẩm Nhung đến, Thịnh Minh Trản còn không bật đèn ngủ trong phòng.

Chỉ có mặt trăng chiếu xuyên qua một nửa tấm rèm, trải bóng đêm khắp sàn nhà.

Thịnh Minh Trản đứng bên cửa sổ, mặc một bộ váy ngủ gần như cùng màu với ánh trăng.

Những đường cong thướt tha được bộc lộ qua chất liệu mềm mại mỏng manh như cánh ve sầu của chiếc váy ngủ.

Thẩm Nhung đứng ở cửa, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Thịnh Minh Trản bước tới, đưa tay qua eo nàng rồi đóng cửa lại.

Cạch.

Người đến nửa đêm bị chủ nhân của căn phòng nhốt vào lãnh địa của mình.

Sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên.

"Ngẩn ra làm gì, cửa cũng quên đóng." Giọng nói của Thịnh Minh Trản ở ngay bên tai nàng.

Đương nhiên Thẩm Nhung sẽ không thừa nhận mình bị dáng người của Thịnh Minh Trản hấp dẫn. Đang định nói thì người chặn miệng nàng lại là người mà nàng muốn chặn.

Trong một căn phòng không có ánh sáng cũng không có tiếng động, cảm xúc là nhân vật chính duy nhất.

Đêm khuya thanh vắng, bất kỳ âm thanh nào cũng có thể đánh thức người tỉnh dậy.

Lưng của Thịnh Minh Trản thẳng lên một chút.

Thẩm Nhung đang ngồi trên bàn đặt mũi chân lên vai Thịnh Minh Trản, chân còn lại miễn cưỡng đặt trên mặt đất nhưng lại bị động tác của cô đẩy khỏi mặt đất.

Lúc Thịnh Minh Trản ngẩng đầu dùng mu bàn tay lau cằm, liền thấy Thẩm Nhung đang cắn ngón tay, nhất quyết không phát ra âm thanh nào, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đã sớm mê ly.

Thịnh Minh Trản bế nàng lên, bầu không khí lúc này rất ái muội, cho dù có phát sinh chuyện gì cũng hợp lý.

Lý trí của Thẩm Nhung đột nhiên xuất hiện, vẫn đẩy vai cô.

Mỗi khi người này kháng cự, Thịnh Minh Trản đều sẽ như bị tạt một gáo nước lạnh, nhanh chóng thanh tỉnh.

Thịnh Minh Trản nhìn người trong ngực mình, mặt cổ hồng hào, chỉ muốn hung hăng giày vò nàng, vò nát nàng trong lòng bàn tay, triệt để chiếm hữu nàng.

"Không muốn nữa..."

Nhưng khi nghe được giọng nói mềm mại của Thẩm Nhung, cũng mang theo chút ý vị xin tha, Thịnh Minh Trản lại không đành lòng.

"Vậy để chị ôm em nhé."

Thịnh Minh Trản ôm Thẩm Nhung vào ngực, hít hương thơm ngọt ngào của nàng.

Muốn hít khí tức của nàng vào cơ thể mình, hòa nhập vào trong máu.

Ôm nàng không đến một phút, Thẩm Nhung vỗ vỗ lưng cô nói: "Em nên về phòng, nếu bà ấy tỉnh lại không nhìn thấy em sẽ rất phiền toái."

Thịnh Minh Trản an tĩnh ôm nàng trong ngực hơn mười giây, sau đó mới miễn cưỡng buông nàng ra.

Thịnh Minh Trản ngồi trên giường nhìn Thẩm Nhung mở cửa bước ra ngoài.

Cô hi vọng Thẩm Nhung có thể quay đầu nhìn cô một cái.

Mà Thẩm Nhung nhanh chóng đóng cửa lại, mang đi mọi hơi ấm.

.

Liên hoan kịch Tây Trấn sắp khai mạc, Thẩm Nhung và một số học sinh khác đã được giáo viên chủ nhiệm chọn đến Tây Trấn để học tập một tuần với tư cách là đại diện học sinh.

Nhiều vở kịch kinh điển sẽ được diễn tại liên hoan, có sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ tiền bối, trong số đó có nữ diễn viên mà Thẩm Nhung đã thích nhiều năm.

Thẩm Nhung rất mong chờ chuyến đi này.

Nhưng đi chính là một tuần, nàng và Thịnh Minh Trản chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.

"Không phải em đã mong đợi rất lâu rồi sao? Cứ đi đi." Thịnh Minh Trản nói: "Chỉ có một tuần thôi mà, tuần này chị cũng bận việc ở công ty, còn phải luyện tập. Cho dù có em ở đây thì chị cũng sẽ không có thời gian ở cùng em."

Thẩm Nhung nắm lấy tay cô, chơi đùa từng ngón tay.

"Em còn chưa nói, sao chị biết em muốn nói gì vậy?"

Thịnh Minh Trản hôn lên trán nàng, "Chị là người hiểu em nhất trên thế giới."

Thẩm Nhung bị mái tóc dài xõa qua mặt và cổ của cô làm cho ngứa ngáy, nàng co vai cười lớn.

"Cái gì chứ? Chà, nhìn chị ngoan như vậy em yên tâm rồi."

Thịnh Minh Trản muốn nói, nàng không phân lớn nhỏ như vậy, không sợ bị "giáo huấn" nữa sao?

Lại muốn hỏi nàng, hiện tại chúng ta là gì?

Là đang yêu đương sao?

"Sao thế?"

Thấy cô im lặng, Thẩm Nhung tưởng cô đang không vui nên chủ động đến gần, kéo góc áo cô.

Hoàn toàn giống lúc còn nhỏ.

Cuối cùng, Thịnh Minh Trản không dùng lời nói mà hôn thật sâu, cho đến khi nàng rõ ràng động tình cũng không ngừng, khiến Thẩm Nhung gần như mềm nhũn trong ngực cô mới dừng lại.

Thịnh Minh Trản ôm mặt nàng cười nói: "Muốn chị."

Đêm đầu tiên sau khi Thẩm Nhung rời đi, Thịnh Minh Trản thật sự ngủ không ngon giấc.

Thẩm Đại cũng không tới, lần đầu tiên Thịnh Minh Trản cảm thấy căn nhà này lớn như vậy.

Thịnh Minh Trản trò chuyện với Thẩm Nhung trên WeChat. Sau khi biết nàng đã ổn định chỗ ở và ở trong phòng một mình, đợi nàng tắm xong buồn ngủ đến mức không mở mắt được Thịnh Minh Trản mới nói "ngủ ngon".

.

Thịnh Minh Trản rất có hứng thú với việc quản lý công ty nên Thẩm Đại đã bảo cô đến công ty để học hỏi thêm. Nếu sau này cô không muốn hát nhạc kịch thì kinh doanh sẽ là một con đường khác.

Trong khoảng thời gian này Thịnh Minh Trản phải diễn tập, nhưng trong tay cô có một dự án, vừa tìm được người tiếp quản nên Thẩm Đại bảo cô dành chút thời gian họp online là được.

Thịnh Minh Trản thường tham dự các cuộc họp ngắn.

Phong cách làm việc của cô rất giống Thẩm Đại, không làm phiền hay đưa ra những nhận xét không liên quan. Nếu ai có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi rồi giải quyết, sau đó cuộc họp kết thúc.

Mỗi cuộc họp không mất nhiều thời gian, cực kỳ hiệu quả.

Phần lớn phong cách làm việc lưu loát của Thịnh Minh Trản được hình thành trong thời kỳ này.

Sáng hôm đó có một cuộc họp online quan trọng.

Các lãnh đạo cấp cao từ các đối tác lớn trong và ngoài nước sẽ tham dự.

Vốn dĩ Thẩm Đại không muốn Thịnh Minh Trản bị phân tâm trong lúc diễn tập, nhưng lần họp này quá quan trọng, Thẩm Đại không muốn cô bỏ lỡ cơ hội tốt tích lũy kinh nghiệm, nên đã nói trước với cô, hi vọng cô có thể dành chút thời gian.

[Con sẽ tham dự, cảm ơn mẹ]

Thịnh Minh Trản rất hiểu suy nghĩ của Thẩm Đại, miệng luôn có thể nói ra những điều làm Thẩm Đại yêu thích.

Thẩm Đại nhận được tin nhắn thoại của Thịnh Minh Trản trên WeChat, vui vẻ trả lời: [Đừng lo, tiếng Anh của con rất tốt, chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ cần nói số liệu là được. Còn lại, chỉ cần xem Tiểu Phạm nói]

Thẩm Đại vào phòng họp trước cùng với giám đốc tiếp thị và sáu bảy giám đốc điều hành cấp cao của các đối tác. Mọi người đều mặc tây trang, chờ đợi cuộc họp bắt đầu.

Giám đốc tiếp thị tên là Phạm Tủy, người mà Thẩm Đại gọi là "Tiểu Phạm", là một người đàn ông ba mươi tuổi mới du học về, gia nhập công ty của Thẩm Đại sau khi tốt nghiệp bằng thạc sĩ. Thẩm Đại đánh giá cao năng lực của hắn, vẫn luôn coi trọng hắn. Hôm nay Thẩm Đại để hắn ra mặt là cho Thịnh Minh Trản học là kỹ năng đàm phán của hắn.

Một CEO đối tác quan trọng đã đến muộn, mọi người đang đợi hắn. Một số người bật camera lên treo, những người khác vừa đeo tai nghe chờ đợi vừa làm công việc khác.

Thịnh Minh Trản đã đến phòng diễn tập, đột nhiên một số giọng nói phát ra từ tai nghe.

Cô tưởng mọi người có mặt nên tìm một góc ngồi xuống, bật camera.

Nhưng có gì đó không đúng.

Hình ảnh Phạm Tủy ở hàng giữa bên phải, vị trí rất bắt mắt, đang ăn bánh sừng bò nói: "Còn dám nhắc đến chuyện tối qua à?"

Thịnh Minh Trản khẽ cau mày.

Những người khác trong cuộc họp online cũng nghe thấy lời hắn nói, nhìn lên màn hình.

Không biết Phạm Tủy đang nói chuyện với ai, tâm trạng rất thoải mái, nhét hết bánh sừng bò vào miệng, lúc cầm cà phê lên, một bàn tay từ phía sau đưa ra sờ cằm hắn.

Đó là bàn tay của một người đàn ông.

Phạm Tủy hờn dỗi vài câu, sau đó bắt đầu hôn người phía sau, thậm chí còn bắt đầu cởi quần áo của hắn.

Mọi người: "..."

Đúng lúc này giám đốc điều hành của đối tác đi vào phòng họp, còn chưa kịp nở nụ cười thì đã bị sốc trước cảnh tượng bắt mắt này.

Phạm Tủy không nhận ra hắn đã vào phòng họp.

Thịnh Minh Trản thấy sắc mặt Thẩm Đại trắng bệch, lập tức gọi điện thoại cho Phạm Tủy.

...

"Sau đó thì sao?"

Khi Thẩm Nhung nghe Thịnh Minh Trản nói chuyện này qua điện thoại, cảm thấy như đang ở hiện trường, xấu hổ đến mức nổi da gà.

"Sau đó, chị sợ mẹ tức giận liền đến công ty, đúng lúc nhìn thấy Phạm Tủy đang xin lỗi. Anh ta giải thích là lúc đó mạng bị kẹt, lúc vào phòng họp bị thoát ra giao diện, anh ta tưởng không online nên mới gây ra một màn như vậy."

Thịnh Minh Trản đang ngồi trong khu vườn nhỏ ở tầng dưới của công ty Thẩm Đại, trên tay cầm tách cà phê, hơn nửa ngày chưa uống một ngụm.

"Thẩm nữ sĩ có tức giận không?"

"Ở cuộc họp quan trọng nhất trong năm, một chương trình thực tế được trình diễn trước mặt tất cả các giám đốc điều hành cấp cao trong và ngoài nước, quần áo đều bị cởi, em nghĩ thế nào?"

"..."

Xem ra lần này Thẩm Đại nữ sĩ tức giận không thể hình dung, phải là núi lửa phun trào.

"Lúc đầu mẹ còn rất kiềm chế, nhưng phó giám đốc bộ phận tiếp thị đã đến cầu tình, nói đùa với mẹ đây là thời đại nào rồi, bất quá cũng chỉ là người đồng tính thôi mà, đừng căng thẳng như vậy, ngài cũng không phải là người già."

Thẩm Nhung đau đớn che mặt: "Tên thần kinh này từ đâu tới vậy... ai cũng biết đây là điều cấm kỵ nhất của bà ấy, còn dám chọc vào chỗ đau của bà ấy như vậy, xem ra lần này Phạm Tủy hết cứu rồi."

"Sa thải Phạm Tủy, còn bị bồi thường gấp đôi. Phó giám đốc kia cũng cho cút đi."

"Bọn họ sẽ không đi khiếu nại tòa lao động đấy chứ?"

"Mẹ nói, ảnh hưởng của chuyện này lớn hơn nhiều so với bề ngoài, nếu đưa ra tòa lao động, mẹ sẽ đấu tranh đến cùng."

Hai người rơi vào khoảng lặng hiếm hoi.

Vốn dĩ sự việc này không liên quan gì đến hai người, lại giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, đánh mạnh vào trái tim hai người.

Chữ "đồng tính" chính là nỗi đau của Thẩm gia, một vết thương mà trước nay Thẩm Đại không muốn nhắc đến.

Từ lúc Thịnh Minh Trản đến Thẩm gia, cô biết mỗi mùa xuân là gần đến ngày giỗ của Thẩm Ngọc, bầu không khí trong Thẩm gia sẽ rất không đúng.

Thẩm Nhung nói chuyện với Thẩm Đại đều rất cẩn thận, sợ nếu nói sai sẽ khiến bà nhớ tới Thẩm Ngọc.

Trước nay tính tình Thẩm Đại rất tốt, chuyện gì cũng có thể vui vẻ giải quyết.

Chỉ có chuyện này là không thể.

"Bởi vì dì em qua đời nên bà ấy rất ghét đồng tính. Mẹ hơn dì em chín tuổi, bà ấy đã nuôi dì lớn lên. Trong mắt bà ấy, dì giống như con gái, lúc dì có người yêu, đã nói đến chuyện kết hôn, lúc đó mọi thứ đều bình yên tốt đẹp..."

Cuối cùng Thẩm Nhung cũng chịu nhắc tới chuyện cũ này, vừa nói, trong lòng liền cảm thấy đau nhói.

Nàng hít một hơi thật sâu mới tiếp tục nói: "...cho đến khi xảy ra chuyện đó, sự xuất hiện của người phụ nữ kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro