Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Thịnh Minh Trản yêu cầu đổi bia thành rượu mạnh, tiến độ của quán rượu đã được đẩy lên một bước lớn.

Lâm Chỉ vui vẻ.

Quen biết Thịnh Minh Trản nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ thấy cô có cảm tính tranh giành thứ gì với người khác chứ đừng nói đến chuyện tranh rượu.

Nếu bây giờ không chụp ảnh thì chờ đến khi nào? Lâm Chỉ lén lấy điện thoại ra chụp lại một màn đặc sắc này làm kỷ niệm.

Đừng nói Lâm Chỉ, ngay cả Thẩm Nhung cũng không ngờ Thịnh Minh Trản sẽ xuất đầu lộ diện.

Cô luôn là người rất khiêm tốn, ngay cả khi muốn làm chuyện gì đó, cô cũng đều âm thầm lên kế hoạch, hiếm khi lộ diện trước mặt người khác.

Hôm nay chị ta làm sao vậy?

Cũng giống như một đứa trẻ chưa trải sự đời, uống rượu ở nơi công cộng chỉ vì một chiếc vòng tay, có ấu trĩ hay không chứ.

Trong lòng Thẩm Nhung ghét bỏ Thịnh Minh Trản, nhưng lại không thể đè nén ý cười trên môi.

Động thái bất ngờ của Thịnh Minh Trản đã đưa tâm trạng của nàng trở lại thời niên thiếu, có thể buồn vui giận hờn tùy thích.

Thịnh Minh Trản uống hết ly này đến ly khác, dần dần hình thành một cục diện nghiền ép.

Cả quán bar tràn ngập tiếng cười và tiếng hò hét.

Thẩm Nhung đi theo Lâm Chỉ và Tần Duẫn cổ vũ cho Thịnh Minh Trản.

Trong lúc náo nhiệt tột độ, Thịnh Minh Trản nghe được giọng nói của Thẩm Nhung, chậm rãi đặt ly rượu xuống, nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ như nhau.

Hai người ghét bỏ một trận, đạt được ăn ý ngầm.

Sắc mặt Thịnh Minh Trản không thay đổi, nhưng vì được Thẩm Nhung cổ vũ, cô càng hưng phấn hơn.

Khi Thịnh Minh Trản uống cạn ly thứ mười, Lâm Chỉ và Tần Duẫn bị dọa sợ tới mức lá gan run lên. Hỏi Thẩm Nhung là tửu lượng của Thịnh Minh Trản bao nhiêu, uống như vậy có xảy ra chuyện gì không.

Thẩm Nhung không trả lời vì nàng cũng không biết.

Nàng quen biết Thịnh Minh Trản hơn mười năm, nhìn thấy đủ loại Thịnh Minh Trản, nhưng chưa bao giờ thấy cô uống rượu như thế này.

Thẩm Nhung muốn bảo vệ cổ họng của mình nên chưa bao giờ uống rượu, cho nên uống rượu về cơ bản không phải là hoạt động giải trí ở nhà.

Trước kia thường uống rượu trong ngày lễ, Thẩm Đại có hứng thì chỉ uống vài ly.

Thịnh Minh Trản chưa bao giờ bộc lộ tửu lượng của mình, kết quả là... tửu lượng của chị ta tốt như vậy sao?

Thẩm Nhung càng nhìn càng sợ.

Hẳn là đang cậy mạnh đi!

Buổi uống rượu kết thúc với một người say, bốn người nôn mửa, năm người bị cõng đi.

Thịnh Minh Trản đã uống ít nhất mười mấy ly rượu, cô lấy chiếc vòng, ngồi lại vào ghế, nhận được vô số cái nhìn khiếp sợ.

Thẩm Nhung nhìn cô chậm rãi lấy khăn ướt khử trùng ra, lau chiếc vòng tay, thần sắc như thường.

Đừng nói uống mười mấy ly rượu, uống mười mấy ly nước vào bụng thì cũng có thể nguy hiểm tính mạng.

Nhưng Thịnh tiểu thư vẫn ổn.

Cô lau tới lau lui chiếc vòng tay, không bỏ sót kẽ hở nào. Sau khi lau xong, cô lấy nước hoa từ trong túi xách ra, xịt vài lần ở góc 160 độ giống như đang khử trùng.

Cho đến khi mùi hương của cô nữ kích thích Thẩm Nhung ở rất xa hắt hơi một cái mới thôi.

Lâm Chỉ tò mò thì thầm với Tần Duẫn: "Nhìn Thịnh tổng của chúng ta... có vẻ không say chút nào."

Tần Duẫn cũng chấn kinh: "Nói là thần rượu cũng không quá mức đi?"

Thịnh Minh Trản kiểm tra lại chiếc vòng tay, liền đưa cho Thẩm Nhung, "Không xứng với em, chịu đựng đeo đi."

Thẩm Nhung: "..."

Ngay cả trong mắt người khác, Thịnh Minh Trản cũng không hề lộ ra bất kỳ dấu hiệu say xỉn nào. Dù là tốc độ bước đi hay giọng điệu nói chuyện lúc này đều trông cô cực kỳ bình thường.

Người khác không nhìn ra không có nghĩa là Thẩm Nhung cũng không nhìn ra.

Thịnh Minh Trản thực sự đã say rồi, Thẩm Nhung khẳng định.

Trong trạng thái tỉnh táo, cô không thể nào đưa chiếc vòng tay một cách trắng trợn như vậy.

Đây không phải trực tiếp tuyên bố cô đi tranh rượu vì Thẩm Nhung sao?

Với bản tính của cô, làm gì cũng phải qua mười tám cái ngoặt mới có thể "vô tình" lấy được chiếc vòng tay.

Hơn nữa, giọng điệu của cô càng lúc càng nhẹ nhàng hơn, có xu hướng cao lên không rõ nguyên do, đây là tác dụng của rượu.

Cho nên Thẩm Nhung chắc chắn Thịnh Minh Trản đã say.

"......Cảm ơn."

Thẩm Nhung nhìn Lâm Chỉ, Tần Duẫn, thậm chí cả ánh mắt dò xét của những người xung quanh, liền đưa tay nhận lấy.

"Không có chi."

Thịnh Minh Trản dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhất thời không rời khỏi khuôn mặt Thẩm Nhung, còn mỉm cười với nàng, cười đến ôn hòa mê người lại gợi cảm.

Sau lưng Thẩm Nhung như có gai.

Lúc này cô càng bình thường, Thẩm Nhung càng lo lắng cô sẽ đột nhiên làm chuyện kinh thiên động địa gì.

Không quan tâm đến bất kỳ nghi ngờ mơ hồ nào, nàng quay nửa vòng, ngồi cạnh Thịnh Minh Trản, thì thầm vào tai cô:

"Thịnh Minh Trản, chị uống nhiều rồi."

Thịnh Minh Trản lập tức phủ nhận: "Không có."

Vừa nói cô vừa lấy ly nước trước mặt.

Kết quả là khi đưa tay ra, còn cách ly nước vài cm đã nắm lấy.

Không cầm ly nước, cô chỉ cầm không khí.

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản: "......"

Tần Duẫn và Lâm Chỉ đứng cạnh nhau, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Thịnh Minh Trản im lặng rút tay lại, giả vờ như ngay từ đầu cô không muốn lấy ly nước.

Thẩm Nhung: "Có thể đứng lên được không?"

Thịnh Minh Trản: "Đương nhiên."

Một phút sau, Thịnh Minh Trản vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Thẩm Nhung thật sự không chịu nổi người này.

Tại sao phải giành được chiếc vòng tay? Nàng chỉ có một ý nghĩ nhỏ mong muốn mà thôi, cho dù không có được cũng không sao cả.

Tại sao Thịnh Minh Trản lại nhạy bén phát giác được ý nghĩ của nàng như vậy?

Thẩm Nhung vừa tức vừa giận, nhéo cánh tay Thịnh Minh Trản một cái.

Thịnh Minh Trản trừng mắt nhìn lại, đang định kháng nghị thì đối diện với ánh mắt tức giận của Thẩm Nhung.

"Trở về."

Thẩm Nhung không thể tiếp cận mà ném ra hai chữ này.

Thịnh Minh Trản không nói gì, để Thẩm Nhung đỡ cô dậy.

Bốn người cùng nhau ra khỏi quán bar, Lâm Chỉ và Tần Duẫn đi phía sau, kinh ngạc nói:

"Hóa ra là thực sự say rồi."

"Sao Tiểu Nhung biết được vậy..."

Đi bộ về khách sạn mất khoảng mười phút.

Thẩm Nhung dìu Thịnh Minh Trản, thẳng lưng lên, tựa hồ nghĩ nếu như cô muốn dựa vào thì có thể dựa vào.

Thịnh Minh Trản không né tránh nàng, nhưng cô cũng không thực sự đè thể trọng lên nàng.

"Lần sau đừng làm vậy."

Giọng nói của Thẩm Nhung có chút tức giận.

Thịnh Minh Trản nghiêng mặt nhìn nàng.

Gió đêm ôn nhu, thổi nhẹ mái tóc dài hơi xoăn của Thẩm Nhung lên đỉnh đầu, để lộ đôi mắt uy nghiêm.

Người xinh đẹp như vậy mà lời nói mạnh mẽ đến mức không ai có thể phản bác.

Ánh mắt Thịnh Minh Trản hơi động, Thẩm Nhung cũng ý thức được lời nói của mình có chút quá mức, sau khi thăm dò trong lòng một hồi, nàng nói thêm:

"Kể cả chị cũng không được."

Nói xong câu này nàng cũng không thấy ôn hòa hơn bao nhiêu.

Thẩm Nhung lại thở dài, nàng thật sự không biết nói lời tử tế, nhưng dù sao cũng có ý tốt.

Có phải lại cãi nhau với Thịnh Minh Trản nữa không?

"Ừm."

Cuộc cãi vã tưởng tượng đã không xảy ra.

Thịnh Minh Trản trả lời không rõ ràng.

Ngoan ngoãn, cứ như vậy mà đồng ý.

Thẩm Nhung im lặng, trái tim như được nắm trong tay Thịnh Minh Trản.

Đầu ngón tay thon dài lần lượt cọ xát lên trái tim nàng, thoải mái lại có chút ngứa ngáy.

Đến khách sạn, Lâm Chỉ đi tới quầy lễ tân lấy thẻ phòng. Hai phòng ở cùng một tầng mà một đông một tây, cách nhau một khoảng.

Đêm nay, Lâm Chỉ và Tần Duẫn lại nhìn Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung, ánh mắt càng phức tạp, không thuần khiết hơn rất nhiều.

"Được rồi." Thẩm Nhung đang muốn ném Thịnh Minh Trản cho Lâm Chỉ: "Đưa chị ấy về ngủ đi, hẳn là chị ấy có thể tự đi được."

Lâm Chỉ âm thầm nháy mắt với Tần Duẫn.

"E rằng tối nay trong phòng tôi không còn chỗ cho Trản Trản."

Thẩm Nhung nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía Tần Duẫn: "Có ý gì?"

Lâm Chỉ nói: "Hai người chúng ta nói chuyện đặc biệt ăn ý, còn chưa nói chuyện xong, định đêm nay ở cùng nhau tiếp tục trò chuyện. Đúng không, Tiểu Duẫn."

Lâm Chỉ ngọt ngào nháy mắt với cô, nhưng Thẩm Nhung lại trừng mắt nhìn cô chất vấn:

"Thật vậy sao Tần Duẫn, không phải cậu đã đồng ý ở cùng phòng với mình rồi sao?"

Tần Duẫn nhìn Lâm Chỉ, rồi nhìn Thẩm Nhung, lại nhìn Thịnh Minh Trản vẫn luôn im lặng.

Lại tới rồi lại tới rồi!

Cô lại một lần nữa đứng trước ngã tư lựa chọn giữa sóng to gió lớn!

Tần Duẫn xin thề - lần này mình tuyệt đối sẽ không chọn sai!

"Đúng vậy!" Tần Duẫn nắm lấy tay Lâm Chỉ, "Tối nay mình với Tiểu Chỉ có rất nhiều chuyện muốn nói."

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản: "?"

Lâm Chỉ: "..."

Lâm Chỉ thầm nghĩ, mặc dù em phối hợp rất tốt, nhưng lời này có phải quá sức tưởng tượng của mọi người hay không?

Hoàn toàn không biết mình đã tuyên bố điều gì đó khủng khiếp, trái tim Tần Duẫn chợt lạnh đi khi nhìn thấy vẻ mặt cứng nhắc của bọn họ.

Mình lại nói sai nữa rồi sao?

Thịnh Minh Trản nhắm mắt rồi lại mở ra, nhưng bóng người trước mặt vẫn không khép lại.

Mắt khó dùng nhưng tai rất thính, lời nói trong miệng hoàn toàn không thể hiểu được dưới sự kích thích của rượu.

Thịnh Minh Trản nói: "Hai gái thẳng như hai người có chuyện gì muốn nói?"

Thẩm Nhung dùng ánh mắt quỷ quái liếc nhìn Thịnh Minh Trản, quả nhiên Lâm Chỉ đáp lại.

"Ý cậu là bọn mình là gái thẳng ư? Lẽ nào Tiểu Nhung nhà cậu không phải là gái thẳng sao?"

Nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang muốn nói chuyện, Thẩm Nhung trực tiếp bịt miệng cô, đoạt lấy thẻ phòng từ tay Lâm Chỉ, ôm lấy Thịnh Minh Trản rồi nhét vào phòng.

"Nói chuyện sau đi."

Đẩy Thịnh Minh Trản vào phòng, đang chuẩn bị đóng cửa lại, Thẩm Nhung để lại cho Lâm Chỉ và Tần Duẫn một nụ cười tà ác: "Chúc hai người trò chuyện vui vẻ, tôi với Thịnh Minh Trản không làm phiền hai người nữa."

Một tiếng "ầm" vang lên, trong hành lang chỉ còn lại Lâm Chỉ và Tần Duẫn.

Hai người vẫn nắm tay nhau.

Tần Duẫn động ngón tay, nhanh chóng buông Lâm Chỉ ra.

"Đều đều đều là vì học tỷ và Tiểu Nhung!" Mặt Tần Duẫn đỏ lên.

"Em cũng nhìn ra sao?" Lâm Chỉ không nghĩ tới cái gì khác, "Hai người này đều là miệng không đúng tâm, rõ ràng là quan tâm như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đẩy đối phương ra. Chỉ khi hai người họ làm hòa thì <Nhữ Ninh> mới có cơ hội tái diễn. Ai thèm tìm Tích Tuyết mới chứ? Vô luận là Trường Niệm hay là Tích Tuyết thì cũng chỉ có thể là bọn họ. Tiểu Duẫn, chúng ta đây là làm chuyện tốt."

Tần Duẫn nghe nàng nói, lập tức gật đầu như thỏ con: "Là chuyện tốt!"

Lâm Chỉ vòng tay qua vai cô, "Đừng căng thẳng, hai gái thẳng chúng ta ở chung một đêm có thể có cái gì."

Nói xong, Lâm Chỉ cảm thấy không khí có chút kỳ lạ khi nhìn Tần Duẫn nhỏ nhắn đáng yêu trong lòng càng nói càng căng thẳng.

Trong lòng Lâm Chỉ lập tức rút lại lời vừa nói.

.

Thẩm Nhung khóa cửa quay lại thì thấy Thịnh Minh Trản đang ngồi một mình trên ghế sô pha, khá trang nghiêm tao nhã nhưng lại nhắm mắt.

Liền ngủ thế này sao?

Thẩm Nhung hiểu rõ Thịnh Minh Trản, nhưng nàng không quen khi cô say.

Thẩm Nhung đến gần cô, để giữ thăng bằng, nàng quỳ một gối trên ghế sô pha, một tay đỡ lưng ghế sô pha phía sau Thịnh Minh Trản, tay kia đặt lên vai cô, thân trên nghiêng về phía cô.

"Thịnh Minh Trản? Chị không sao chứ?"

Thẩm Nhung vỗ vỗ vai cô.

Thịnh Minh Trản nghe được thanh âm quen thuộc, lông mi khẽ run lên, mở mắt ra.

Có lẽ vì uống rượu nên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Thịnh Minh Trản có chút ửng hồng, đôi mắt có chút ươn ướt.

"Bảo bối?"

Thịnh Minh Trản có một giấc mơ rất ngắn ngủi, cô vừa mới vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy của giấc mơ, nhất thời không thể phân biệt được giữa thực và mơ.

Cô nắm tay Thẩm Nhung, khó chịu nói: "Chị mơ thấy... chúng ta chia tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro