Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn có hiệu quả cách âm tốt, giường thoải mái, Thẩm Nhung ngủ một giấc rất thoải mái.

Rửa mặt xong, nàng nhìn thời gian đã gần mười một giờ trưa.

Thịnh Minh Trản nhờ bồi bàn mang bữa sáng lên phòng, Thẩm Nhung vừa mới uống cà phê xong.

Món cá trên bàn vẫn đang bốc khói, mùi cà phê quyện với mùi nước hoa của cô nữ tạo nên một mùi thơm tuyệt diệu khác. Trên bàn còn có một đĩa đầy cam tươi, nho và cà chua bi.

“Mời.” Thịnh Minh Trản ăn xong đứng dậy, đưa bàn cho Thẩm Nhung.

Khi Thẩm Nhung ngồi xuống, ánh mắt nàng dõi theo Thịnh Minh Trản.

"Không có người yêu cũ ngồi ăn cùng sẽ dễ tiêu hóa hơn."

Thịnh Minh Trản vừa nói vừa ưu nhã lau miệng.

Trong lòng Thẩm Nhung nói: 1 nữ sĩ nói đúng.

Những lời này không cần phải nói ra, chỉ cần nói ở trong lòng, Thẩm Nhung có một loại cảm giác đắc thắng cùng thỏa mãn.

Nàng không phàn nàn một lời, trên môi nở nụ cười, lặng lẽ ăn sáng, thậm chí có chút ngoan ngoãn.

Thịnh Minh Trản: "..."

Mặc dù không có đối đầu bằng lời nói nhưng cô cảm thấy rõ ràng mình đang bị nhắm tới.

Bầu không khí bên này rất vi diệu, nhưng Tần Duẫn và Lâm Chỉ bên kia đã không nhịn nổi.

Vốn dĩ Lâm Chỉ không trông vào hai người kia sẽ cùng nhau ăn sáng, nên buổi sáng cũng không đợi, đi ăn sáng cùng Tần Duẫn xong rồi trở về uống trà nói chuyện phiếm.

Nhưng đã gần giữa trưa, hai người ở cuối hành lang vẫn chưa có động tĩnh, Lâm Chỉ không chịu được nữa.

Theo kế hoạch của nàng, sau cơm trưa sẽ khởi hành về thành phố N, đúng lúc để tránh giờ cao điểm, nếu tiếp tục trì hoãn thì chắc chắn giữa đường sẽ bị kẹt xe.

"Không được, tôi phải đi đánh thức họ dậy."

Khi đi đến cửa phòng của Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung, Tần Duẫn liền đuổi theo tóm lấy nàng.

"Chị nhất định phải bấm chuông cửa sao? Lỡ như hai người họ đang...vui vẻ thì sao?"

"Bây giờ là mấy giờ rồi? Vui vẻ từ tối hôm qua đến bây giờ à?"

Lâm Chỉ luôn là người gò bó trong khuôn phép, luôn lập kế hoạch cho mọi việc mình làm. Một khi đi chệch khỏi kế hoạch, nàng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Phải rời khách sạn đúng 12 giờ, về nhà có thể tiếp tục vui vẻ không được sao?

Nhưng Tần Duẫn nói cũng không phải không có lý.

Lâm Chỉ đã sớm nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ không đơn thuần kể từ khi Thịnh Minh Trản trở về, bầu không khí giữa hai người họ gần như đã viết chữ "người yêu cũ" trên mặt.

Một khi mang thân phận của một cặp đôi bất hoà sau khi chia tay, mọi nghi ngờ trước đây của nàng cũng sẽ tan biến.

Nói là người yêu cũ nhưng cả hai vẫn đang vụng trộm quan tâm đến nhau.

Đặc biệt, Thịnh Minh Trản chưa bao giờ trực tiếp thừa nhận, nhưng cô đã làm rất nhiều việc cho Thẩm Nhung và Thẩm gia, Lâm Chỉ là người trực tiếp tham gia nhất.

Chắc hẳn trong lòng hai người này vẫn còn tình cảm dành cho nhau.

Lâm Chỉ tận mắt chứng kiến thanh mai lớn lên nương tựa vào nhau, gãy xương cốt thì còn liền gân, không còn tình yêu thì còn phần ân nghĩa nặng kia.

Dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù dùng phương pháp nào, hay có chủ quan nghĩ về nó thì cũng không thể hoàn toàn tách rời đối phương.

Nhìn lúc hai người họ gặp nhau là biết, ánh mắt của hai người họ luôn dõi theo nhau, mọi điều nhỏ nhặt đều có thể tác động đến cảm xúc của họ.

Đời này hai người họ thật sự không thể đoạn tuyệt được.

Một khi tình cũ được nhen nhóm lại, có thể sẽ mãnh liệt hơn lần đầu bên nhau gấp trăm lần.

Đừng nói giày vò từ tối qua đến sáng, ngay cả khi giày vò cả năm nay cũng hợp tình hợp lý.

Nghĩ tới đây, Lâm Chỉ rút tay đang định ấn chuông cửa lại.

Để đề phòng, trước tiên nàng lắng nghe những gì đang diễn ra bên trong.

Tần Duẫn nhìn thấy nàng dán tai tới gần cửa, vô thức dán theo nàng.

Vừa dán lên thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Chết tiệt!

Tần Duẫn và Lâm Chỉ đồng thời giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nghe lén vốn là một việc rất đáng hổ thẹn, vẫn đang chột dạ, nghe tiếng mở cửa liền sợ hãi theo bản năng muốn che giấu, đầu óc còn chưa kịp động thì cơ thể đã động trước, ôm lấy người bên cạnh.

Khi Thẩm Nhung mở cửa, còn chưa hiểu rõ cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc hỏi bọn họ:

"Sao hai người lại ôm ấp trước cửa phòng người khác thế?"

Mặt Tần Duẫn đỏ bừng ra khỏi vòng tay của Lâm Chỉ, nhanh chóng đứng thẳng.

Lâm Chỉ cũng cảm thấy hoang mang, giải thích thế nào đây... cứng rắn giải thích vậy.

"Tối qua Tiểu Duẫn với tôi đã nói chuyện cả đêm, tôi cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ trong đời, gặp lại hận muộn. Vốn dĩ muốn gọi hai người đi ăn trưa, nhưng khi bước tới cửa phòng lại kìm lòng không đặng cảm thán loại Bá Nha Từ Kỳ thời hiện đại này, nhất thời không nhịn được."

Thẩm Nhung: "?"

Tối qua là Thịnh Minh Trản say rượu mà, sao Lâm Chỉ lại có vẻ không tỉnh táo lắm vậy?

Thịnh Minh Trản đứng sau lưng nàng nhắc nhở Lâm Chỉ: “Hai người quen biết nhau cũng hơn mười năm, sao bây giờ mới gặp lại hận muộn?”

Lâm Chỉ suýt nữa bị Thịnh Minh Trản chưởng chết, lập tức nói: "Bây giờ mới nhận ra không được sao?"

Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung đồng thời mỉm cười với nàng, nụ cười tà ác giống nhau như đúc, mang một ý nghĩa khác.

"Hai người nghĩ vậy thì cho là vậy đi." Thịnh Minh Trản vỗ vỗ cánh tay Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ bị hai nữ ma đầu này đả kích cùng một lúc, nhất thời không nói nên lời.

Cấu kết với nhau làm chuyện xấu phải không? Không biết Lâm Chỉ đang nguyền rủa hay chúc phúc - chúc hai người sẽ bị nhốt chung một chỗ suốt đời.

Bị trêu chọc như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Duẫn càng đỏ hơn, cô thề lần sau sẽ không nằm ở chân tường nữa, bị phát hiện tại chỗ thật mất mặt.

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà hàng, bốn người cùng trở về.

Thẩm Nhung không muốn bị nhìn ra vừa mới được Thịnh Minh Trản cho ăn sáng, đi theo Tần Duẫn ăn thêm một bữa nữa, nàng mơ hồ che miệng ợ lên, tự hỏi tại sao Thịnh Minh Trản chuẩn bị đồ ăn cho nàng, nàng liền không muốn để lại đồ thừa.

Lúc chuẩn bị lên xe, Tần Duẫn và Thẩm Nhung đang ngồi ở ghế sau, tay đặt trên tay nắm cửa, lại nhìn thấy Thẩm Nhung sửa cổ áo giúp Thịnh Minh Trản.

“Trước kia chưa bao giờ thấy chị cẩu thả như vậy.” Thẩm Nhung bình tĩnh nói: “Chị còn say sao?”

Thịnh Minh Trản không đáp lại, không buồn không vui không có chút cảm xúc, nhưng ngũ quan giống như giãn ra, nhìn ra được là tâm trạng không tồi.

Động tác mở cửa của Tần Duẫn chậm một chút, thức thời không đi lên, lăn đến ghế phó lái.

Thẩm Nhung: “Tần Duẫn?”

Tần Duẫn nói: “Mình ngồi phía sau rất dễ bị say xe.”

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản đã thờ ơ ngồi vào.

Thẩm Nhung không còn cách nào, cũng theo cô ngồi vào, cũng không quên gõ nhẹ vào gáy Tần Duẫn.

“Hai người có biết như vậy rất nhàm chán không?”

Tần Duẫn bị gõ cũng không oán không giận, mỉm cười không nói.

Chỉ cần cậu có thể hòa thuận với học tỷ, tùy tiện mắng, mình chịu được.

Những bí mật bị phủ đầy bụi theo năm tháng dần không một tiếng động bị lộ ra ngoài, khiến Thẩm Nhung có chút căng thẳng.

Nàng lặng lẽ nhìn Thịnh Minh Trản, còn nghĩ mình có thể chia sẻ mối hận một chút.

Với miệng lưỡi sắc bén của cô trợ giúp, chắc chắn sẽ tạo ra một cục diện nghiền ép.

Không nghĩ tới Thịnh Minh Trản không những không nói gì mà còn lấy máy tính bảng ra chuẩn bị làm việc.

Thẩm Nhung: "..."

Thịnh Minh Trản không chút để ý.

Ai muốn giấu ai muốn gạt, dù sao đối với cô cũng không quan trọng.

Cho dù hôm nay cả thế giới đều biết hai người đã từng yêu nhau 8 năm thì cô cũng sẽ thoải mái thừa nhận.

Từ đầu đến cuối, điều duy nhất cô nguyện ý quan tâm đến thế giới này cũng chỉ có cảm xúc của Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản lấy máy tính bảng ra làm việc, Thẩm Nhung tựa người vào cửa sổ bên kia.

Hai người cách xa nhau, hai Tần Duẫn cũng có thể ngồi ở giữa.

Trên đường đi mọi người đều thoải mái trò chuyện, Tần Duẫn vì công việc đã gặp nhiều người như vậy, chỉ cần có cô ở đây thì hoàn toàn không sợ tẻ nhạt, chuyện lý thú cũng là hạ bút thành văn.

Trong xe liên tục vang lên tiếng cười nói, nhưng tâm trạng của Thịnh Minh Trản lại không được tốt.

Tối qua Thẩm Nhung nghe bài hát liền chìm vào giấc ngủ, Thịnh Minh Trản say rượu vốn là rất cần ngủ, nhưng nửa đêm Thẩm Nhung lại chui vào trong ngực cô, đánh tan cơn buồn ngủ của cô.

Ngủ không ngon giấc, Thịnh Minh Trản có chút say xe, trong dạ dày cồn cào không thoải mái.

Thẩm Nhung và Thẩm Đại gọi video trò chuyện một lúc, sau khi cúp máy, nàng muốn nói với Thịnh Minh Trản rằng Thẩm Đại muốn đến thăm ông ngoại, nhưng nàng thấy Thịnh Minh Trản vẫn nhắm mắt.

Trước đó gọi video nàng nhìn cô đã nhắm mắt, lúc này còn chưa mở ra.

Hơn nữa, lông mày hơi nhíu lại, trên chóp mũi còn có mồ hôi, người khác không thể nhìn ra.

“Lâm Chỉ.” Thẩm Nhung nói với Lâm Chỉ: “Lái xe chậm một chút, tôi cũng có chút say xe.”

"Hả? Tần Duẫn còn chưa say xe mà em đã say xe rồi ư? Được, tôi lái chậm một chút, hẳn là sẽ không đến giờ cao điểm."

Xe càng ngày càng ổn định, Thẩm Nhung mở ra một chai nước, nhẹ nhàng thò tới, sờ vào mu bàn tay của Thịnh Minh Trản.

Thậm chí Thịnh Minh Trản còn không mở mắt, yếu ớt nhận lấy nước, nhấp một ngụm.

Thẩm Nhung cất tai nghe đang đeo trên tai vào túi, thỉnh thoảng nhìn Thịnh Minh Trản, im lặng quan sát tình hình của cô.

Thịnh Minh Trản giống như không biết gì, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Thẩm Nhung vội vã trở về từ Liên hoan Sân khấu Tây Trấn vì lo lắng cho Thịnh Minh Trản sơ ý bị ngã, muốn đến bệnh viện chăm sóc cô.

Sự chăm sóc như mong đợi đã đạt được, đồng thời hàng loạt điều bất ngờ cũng xảy ra.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một người lạnh lùng và nội liễm như Thịnh Minh Trản cũng sẽ có một mặt mê người như vậy.

Đêm đầu tiên huyên náo thật sự quá muộn, Thẩm Nhung không có thời gian suy nghĩ nữa liền ngủ trong vòng tay của Thịnh Minh Trản. Ngày hôm sau, nàng bị nụ hôn của Thịnh Minh Trản đánh thức, lại không thể suy nghĩ được gì.

Sau vài lần thăng trầm, sự phấn khích không thể kiểm soát ban đầu đã chuyển thành sự mệt mỏi.

Thịnh Minh Trản mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, mà Thẩm Nhung vẫn tỉnh táo.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ dần dần len lỏi vào trái tim nàng.

Cuối cùng nàng và Thịnh Minh Trản cũng đã đi tới một bước này.

Đây chính là điều nàng đã nghĩ tới.

Để tay lên ngực tự hỏi, đây chính là điều nàng thầm mong đợi.

Nàng muốn trở thành người thân thiết với Thịnh Minh Trản nhất trên đời, nàng thích Thịnh Minh Trản làm bất cứ chuyện gì với nàng.

Việc khăng khăng gò bó theo khuôn phép luôn không phù hợp với cam tâm tình nguyện trong xương.

Thẩm Nhung cảm thấy mình luân hãm là hợp lý, là đương nhiên.

Sẽ không có ai có thể cự tuyệt một Thịnh Minh Trản như vậy.

Nhưng mỗi khi nàng muốn chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu cuồng nhiệt, thi thể của Thẩm Ngọc và nước mắt của Thẩm Đại sẽ ập vào trái tim nàng trong giây tiếp theo.

Làm nàng cảm thấy lo lắng và bất an.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên bình đang ngủ của Thịnh Minh Trản, ngoài động tâm còn có một cảm giác tội lỗi không thể lảng tránh.

Cảm giác tội lỗi này được cho là sẽ làm người sợ hãi, làm người lùi bước.

Nhưng khi đặt lên Thẩm Nhung, nó trở thành chất xúc tác để mở rộng kích thích giác quan.

Càng cảm thấy tội lỗi thì phản ứng sẽ càng mãnh liệt hơn.

Trong 'soa đọa', trong bóng tối ẩm ướt mà Thịnh Minh Trản điều khiển, nàng giống như đã trở thành một người khác.

Không cần phải trì hoãn việc cho Thịnh Minh Trản đeo kính mới.

Sau khi Thịnh Minh Trản đeo chiếc kính mới mà Thẩm Nhung mua cho cô, cả thế giới lại trở nên rõ ràng.

Thẩm Đại bận rộn đến thăm cô, Thịnh Minh Trản kính cẩn nói: “Hai ngày nữa con có thể xuất viện rồi, không có gì nghiêm trọng đâu, mẹ yên tâm.”

Thẩm Đại nói: “Ta vừa nói chuyện với bác sĩ xong, ông ấy cũng nói con không có gì nghiêm trọng, nhưng lần sau con phải cẩn thận, lần này không tổn thương xương cốt thì không nói, nếu thật sự tổn thương xương cốt thì sự nghiệp của con phải làm sao?"

Nụ cười của Thịnh Minh Trản càng rộng hơn.

"Con biết rồi mẹ, về sau con nhất định sẽ chú ý."

Thẩm Đại rót canh xương bà mang theo vào một cái bát nhỏ, liếc nhìn Thẩm Nhung.

"Tiểu Nhung, ta biết con quan tâm chị gái Minh Trản nhất, nhưng đây chẳng phải là liên hoan nhạc kịch mà con đã mong chờ bấy lâu nay sao? Tại sao nửa chừng lại trở về? Đây không phải tác phong của con."

Thẩm Nhung không biết có phải là do tâm lý của mình hay không, nàng cảm thấy giọng nói của Thẩm Đại có chút bất mãn, lời nói còn có chút thăm dò.

Thẩm Nhung biết mình không thể lộ ra chân tướng, liền cầm lấy một quả táo, cắn một miếng rồi nói:

"Thú vị nhất của liên hoan nhạc kịch là hai ngày đầu, sau đó là một nhóm người già mở họp, ở lại đó chán chết đi được. Đúng lúc Thịnh Minh Trản bị thương nên con về. Còn nói con hả Thẩm nữ sĩ, nếu mẹ không bận rộn như vậy thì con cũng lười xa xăm trở về."

Thẩm Đại nhìn Thẩm Nhung, phát hiện nàng không hề nhận ra mình đã ăn một quả táo chưa rửa sạch.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất lại đang không yên lòng.

Thẩm Đại trầm mặc một hồi mới cười nói: “Là lỗi của ta, được rồi, ta về trước, còn có rất nhiều việc phải làm. Tiểu Nhung, con ở đây hai đêm rồi phải không? Bệnh viện không tốt, tối nay con về nghỉ ngơi đi, mẹ đã thuê hộ sĩ đến chăm sóc cho chị Minh Trản của con rồi.”

Thẩm Nhung đang muốn nói, Thẩm Đại liền ngắt lời: "Yên tâm đi."

Tiếp tục kiên trì quá khả nghi, Thẩm Nhung đành phải trở về.

Nàng trở về căn nhà nhỏ cạnh trường.

Tiểu Mệnh vốn là hưng phấn chạy ra chào đón nàng, ngoan ngoãn không phát điên, chỉ nghiêm túc đứng dưới chân nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.

Thấy Tiểu Mệnh ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Nhung quỳ xuống, dùng hai tay ôm lấy má nó, bặm môi xoa hai cái.

“Thật là phiền.” Thẩm Nhung nói: “Chị phải làm sao đây?”

Tiểu Miệnh nhìn Thẩm Nhung một lúc rồi đột nhiên há miệng lè lưỡi, “cười” giống như một viên kẹo nhỏ.

Sự đáng yêu của Tiểu Mệnh khiến trái tim Thẩm Nhung như được chữa lành trong giây lát.

"Aiz... vẫn là em bớt việc, không để chị phải lo lắng, em là ngoan nhất trong nhà."

Nàng đưa Tiểu Mệnh ra ngoài đi dạo, Tiểu Mệnh rất phấn khích, nhưng Thẩm Nhung thì vẫn còn trong trạng thái xuất thần.

Nàng nghĩ về Thịnh Minh Trản, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nghĩ đến khiến toàn thân nàng cảm thấy trống rỗng, nghĩ đến tim đều đau.

Sau khi đưa Tiểu Mệnh về nhà, lại tắm cho nó xong, nàng thấy Thịnh Minh Trản đã gửi tin nhắn đến.

Thẩm Nhung mở WeChat, nhìn đi nhìn lại một hồi, trầm ngâm rất lâu, đột nhiên đứng lên từ trên sô pha.

Tiểu Mệnh ngậm món ăn nhẹ Thẩm Nhung đưa vào miệng, vui vẻ nằm trong ổ nhỏ của mình.

Khi ăn xong, còn muốn làm ra vẻ dễ thương xin thêm một miếng nữa thì phát hiện tiểu chủ nhân đã biến mất.

Ngay khi Thịnh Minh Trản tắt đèn, cánh cửa phòng bệnh bị mở ra một cách thô bạo.

Thẩm Nhung thở hổn hển xuất hiện ở cửa.

Thẩm Nhung đứng ngược sáng, cả khuôn mặt chìm vào bóng tối, không nhìn rõ nét mặt.

Nhưng nhịp thở nặng nề đã nói rõ.

"Tiểu……"

Thịnh Minh Trản còn chưa nói xong, Thẩm Nhung đã khóa cửa lại, bước nhanh đến chỗ cô, hung hăng hôn môi cô.

T: [Rất muốn em]

Tin nhắn ba chữ của Thịnh Minh Trản đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Thẩm Nhung.

Nàng cũng muốn cô.

Nàng muốn gặp cô.

Đêm nay, đêm mai và mọi đêm kể từ bây giờ nàng đều muốn ở bên cạnh người này.

Khát khao mãnh liệt biến thành tình yêu bất tận.

Trong phòng tối, Thịnh Minh Trản nắm tay Thẩm Nhung dẫn dắt, quấn lấy nàng như người không xương, cọ eo nàng, áp đôi môi nóng bỏng của mình vào tai Thẩm Nhung, nhẹ nhàng nói: “Đến, ở chỗ này.”

Dưới ánh trăng mỏng manh, Thịnh Minh Trản không đeo kính đã loại bỏ hết phòng ngự, yếu ớt đến mức có thể bị nàng bài bố.

Trong lòng Thẩm Nhung nóng bừng.

Thịnh Minh Trản cười với nàng, cười đến câu hồn đoạt phách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro