Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt của Thịnh Minh Trản hẹp dài, đuôi mắt hướng lên trên.

Khi đeo kính vào trông nhã nhặn lý trí, nhưng khi tháo kính ra lại nhuốm một tầng gợi cảm mê người.

Đặc biệt là giờ phút này.

Sự kiên nhẫn mơ hồ nhanh chóng bị ánh sáng mỏng manh trong mắt hòa tan, biến thành hơi nước câu người.

Nữ nhân này luôn lý trí, trước nay không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình, dù khó khăn đến đâu cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Thịnh Minh Trản cường thế lại tự tin đã bị những động tác nhỏ của Thẩm Nhung dẫn dắt, hoàn toàn bị khống chế.

Thẩm Nhung bị cảm giác dễ dàng điều khiển thân tâm của Thịnh Minh Trản mê hoặc.

Từng chi tiết của Thịnh Minh Trản đều đẹp đến đúng mức.

Tinh xảo hơn tất cả những tác phẩm nghệ thuật mà Thẩm Nhung từng thấy trong sách, trên mạng và trong viện bảo tàng.

Thịnh Minh Trản sẽ thực hiện mọi yêu cầu của nàng trong im lặng.

Một thế giới mà nàng chưa từng tiếp xúc bỗng mở ra trước mắt, tràn ngập niềm hạnh phúc.

Dưới sự “chăm sóc” của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản ở lại bệnh viện thêm hai ngày, sau khi về nhà lại càng mất kiểm soát.

Nếu không phải Thịnh Minh Trản đi diễn tập, Thẩm Nhung còn phải lên lớp, có lẽ bọn họ đã không rời khỏi nhà.

Thẩm Nhung lên tinh thần, gần như dỗ dành Thịnh Minh Trản đi ra ngoài.

Nàng thực sự không ngờ trông Thịnh Minh Trản thờ ơ với mọi thứ lại phụ thuộc và quyến luyến nàng trong vấn đề này.

Phần ngoài ý muốn này sớm biến thành vui sướng, còn có tinh thần trách nhiệm nặng nề.

Trong thời gian đó, Thẩm Nhung rất ân cần, bất cứ khi nào có thời gian đều tới đưa cơm cho Thịnh Minh Trản, sợ cơm hộp của đoàn kịch khiến dạ dày cô không thoải mái.

Khi buổi tối về nhà, chú mèo con này sẽ tiếp tục dính lấy, khám phá không biết mệt mỏi.

Đó là khoảng thời gian mơ hồ và vui sướng nhất đối với Thẩm Nhung.

Trong suốt một năm rưỡi từ học kỳ đầu của năm nhất đến năm hai đại học, nếu Thịnh Minh Trản không thường xuyên thúc giục nàng đừng quên luyện tập và làm bài tập về nhà thì nàng đã thực sự đắm chìm trong triền miên với Thịnh Minh Trản.

Vào mùa quýt chín, Trường Nhai chào đón màn ra mắt của Thịnh Minh Trản.

Vào ngày ra mắt <Đêm cuối cùng trước cách mạng>, một đôi bạn tốt Thẩm Nhung và Lâm Chỉ đã mua lẵng hoa gửi vào hậu trường, gần như chất kín phòng nghỉ của Thịnh Minh Trản.

Mặc dù Thịnh Minh Trản không phải là nhân vật chính, nhưng kỹ năng ca hát và biểu cảm của cô chắc chắn đã trở thành tiêu điểm của khán giả.

Sau khi ra mắt, cô đã trở thành chủ đề nóng, nhanh chóng trở thành hit được giới phê bình quan tâm.

Nhân vật được nhắc đến nhiều nhất dưới bàn phím của các nhà bình luận.

Cô vững vàng bước đi đầu tiên trên Trường Nhai.

Sau buổi ra mắt, khi Thịnh Minh Trản đến chỗ giao lưu, một bàn tay trắng như tuyết từ đám đông đã đưa cuốn sổ đến.

“Thịnh tiểu thư, em rất thích chị, chị có thể viết cho em mấy chữ không?” Chủ nhân của bàn tay đó nói: “Viết là, bạn diễn tốt nhất trong tương lai.”

Thịnh Minh Trản ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang cười của Thẩm Nhung.

Sự xuất hiện của Thẩm Nhung đương nhiên gây ra một tràng cảm thán và reo hò tại hiện trường.

“Scandal” giữa Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản vẫn còn ở thời trung học.

Hai người chưa chính thức hợp tác kể từ khi vào đại học. Việc hai người diễn chung trong <Romeo và Juliet> là chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, đã dần bị lãng quên.

Với sự xuất hiện của Thẩm Nhung đêm nay, khán giả coi nàng như một người bạn và một đồng nghiệp chung chí hướng của Thịnh Minh Trản.

Có lớp màu bảo vệ này, Thẩm Nhung đang cuồng nhiệt trong tình yêu tự nhiên không kiêng nể gì.

Trong một đêm sáng rỡ, nụ cười của Thịnh Minh Trản còn sáng hơn cả vì sao trên nhà hát.

Thẩm Nhung nói viết cái gì thì cô viết cái đó, trả lại cho Thẩm Nhung giữa đám người vây xem và chụp ảnh.

“Vậy chúng ta đã thống nhất, bạn diễn tốt nhất.” Thịnh Minh Trản cong ngón tay gõ nhẹ vào đầu Thẩm Nhung, “Đừng thất hứa.”

Thỏa thuận này được đưa ra trước toàn thể công chúng, là một lời thề, mở ra một thời kỳ hoàng kim cho cả hai.

Nó cũng giống như bùa chú, chôn vùi dưới lớp đất của thanh xuân, tham lam hấp thụ hơi ấm của tình yêu cùng oán độc của độc chiếm, bị nguy hiểm bao quanh.

.

Là một ngôi sao mới nổi, doanh thu phòng vé tăng cao, Thịnh Minh Trản đương nhiên nhận được rất nhiều kịch bản và lời mời từ đoàn kịch.

Nhưng tất cả đều bị từ chối.

Ở giai đoạn này, cô không còn hứng thú với những vở kịch khác mà chỉ muốn thể hiện thật tốt vai diễn hiện tại.

Tập trung vào một “vai phụ” rất giống với màn ra mắt của Thẩm Nhung ở Trường Nhai.

<Đêm cuối cùng trước cách mạng> là một vở kịch cấp S, vai diễn của cô có hai diễn viên song song khác, với hai suất diễn mỗi tuần, giúp cô có đủ thời gian để trở lại trường học và dành thời gian cho gia đình.

Thịnh Minh Trản không lợi dụng hoàn cảnh để diễn kịch mới, điều này khiến một số người suy đoán có phải cô đang chờ Thẩm Nhung hay không.

Cô muốn lần đầu làm diễn viên chính hợp tác với Thẩm Nhung, thực hiện lời hứa lãng mạn của “bạn diễn tốt nhất”.

Dần dần, ngày càng có nhiều người thích hai người.

Vào thời điểm đó, không có thuật ngữ "CP", không có cuộc thảo luận sôi nổi nào sau đó.

.

Năm đó chỉ là một số fan thỉnh thoảng thảo luận, tương tác trên các diễn đàn, nhóm và weibo.

Trong mỗi màn trình diễn của Thịnh Minh Trản đều có thể nhìn thấy Thẩm Nhung, mỗi khi nhìn vị trí xem tốt nhất ở giữa hàng ghế đầu, chắc chắn sẽ tìm thấy một cô gái say đắm vì Thịnh Minh Trản.

Sau khi “tình bạn” có mối quan hệ chung sống dưới một mái nhà của hai người bị vạch trần, liền trở thành “tình yêu”.

Mùa đông năm ấy tuyết rơi dày đặc, Thịnh Minh Trản một tay xách túi cho Thẩm Nhung, một tay che ô, Thẩm Nhung ngẩng đầu nhìn sườn mặt của xô.

Nhìn đối phương lúm đồng tiền như hoa.

Bức ảnh này được chụp lén, hơi mờ nhưng góc chụp rất đẹp, được lan truyền rộng rãi trên mạng.

Cảnh tượng này lập tức trở thành hình nền điện thoại và máy tính để bàn của vô số fan CP.

Cũng rơi vào trong mắt Thẩm Đại.

Thẩm Đại cau mày buông điện thoại xuống, nhìn xuyên qua cửa kính văn phòng, thấy Thịnh Minh Trản đi tới.

Trong khoảng thời gian này, Thịnh Minh Trản có chút thời gian rảnh, biết bà bận rộn nên thường xuyên đến công ty giúp đỡ.

Thịnh Minh Trản mặc trang phục chức nghiệp, mái tóc đen dài buộc ra phía sau, gọn gàng lại thành thục, bộ dáng trông giống như một tinh anh chuyên nghiệp, rất dễ làm người khác quên đi cô là diễn viên trong nhà hát.

Thịnh Minh Trản đang trò chuyện với trưởng phòng dự án cùng nhóm, trên tay cầm ly cà phê nóng, cười nhạt.

Trưởng phòng dự án là một nam nhân độc thân ngoài ba mươi, Thẩm Đại biết hắn có hảo cảm với Thịnh Minh Trản.

Thẩm Đại vẫn âm thầm quan sát, hôm qua Thịnh Minh Trản đến công ty, trưởng phòng dự án mời cô đi uống trà chiều, nhưng Thịnh Minh Trản không từ chối.

Ly cà phê trên tay cô cũng được trưởng phòng dự án mua cho.

Thẩm Đại ra ngoài lấy nước, bà nghe thấy trưởng phòng dự án mời Thịnh Minh Trản cùng ăn cơm.

"Được." Thịnh Minh Trản đồng ý.

Mới hai ba ngày trước, tin đồn Thịnh Minh Trản hẹn hò với trưởng phòng dự án đã truyền đến tai Thẩm Đại.

Thẩm Đại hoàn toàn không tin, con gái của bà từ nhỏ đều chưa từng nhìn thẳng nam nhân.

Sau khi âm thầm quan sát mấy ngày, có vẻ Thịnh Minh Trản không mấy hứng thú với nam nhân này, nhưng cô cũng không từ chối. Trong bữa cơm, Thẩm Đại đặc biệt hẹn gặp nhân viên tài chính của công ty ăn cơm. Từ xa, bà nhìn thấy Thịnh Minh Trản thực sự đang ngồi đối diện với trưởng phòng dự án, cùng ăn cơm.

Ăn xong, Thẩm Đại đến “trùng hợp gặp”, Thịnh Minh Trản vui vẻ chào tạm biệt trưởng phòng dự án rồi cùng Thẩm Đại đến bãi đậu xe.

“Nhìn không ra.” Thẩm Đại nói đùa: “Con sẽ thích loại nam nhân này.”

Thịnh Minh Trản từ nhỏ đã ưu tú, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Thẩm Đại cũng biết ánh mắt của cô cao bao nhiêu. Thẩm Đại hiểu trưởng phòng dự án này lãnh đạo dự án không có vấn đề gì, nhưng không phải là người biết điều, điều kiện và lối sống cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không cùng quan điểm với Thịnh Minh Trản, trò chuyện cũng không quá ăn ý.

Thịnh Minh Trản lắc đầu, nói: “Mẹ đừng cười con, bọ con cùng một nhóm dự án, không thể làm quá khó coi. Trước đó con đã chuyển tiền mời cơm lại cho anh ta rồi, đêm nay cũng là con trả, nói rõ chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi."

"Ồ?" Thẩm Đại tiếp tục hỏi: "Con không thích loại nam nhân này sao? Ta thật sự không biết con thích cái dạng gì, nói cho mẹ biết một chút đi."

Lời nói đều đã đưa tới khóe miệng Thịnh Minh Trản, nhưng Thịnh Minh Trản lại không cực lực mô tả mẫu con trai lý tưởng của mình, cô cũng không hết lòng kỳ vọng cuộc sống hôn nhân trong tương lai, chỉ nói:

"Con cũng không biết, người đều biết tất cả những nam sinh mà con tiếp xúc từ khi còn nhỏ mà, đều cảm thấy không tốt. Bất quá hiện tại con không có ý nghĩ yêu đương, học tập phát triển khi trú diễn ở Trường Nhai và làm việc ở công ty là điều con coi trọng nhất."

Trước khi lên xe, Thịnh Minh Trản nắm lấy tay Thẩm Đại nói: "Mẹ, người muốn con kết hôn sớm như vậy sao? Con còn chưa đủ hiếu thuận với mẹ, mẹ có thể cho con ở bên mẹ thêm vài năm nữa được không?"

Ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt chân thành của Thịnh Minh Trản, Thẩm Đại cũng bị chúng làm rung động.

Bà khẽ thở dài, vuốt mái tóc dài của Thịnh Minh Trản: “Minh Trản, mệnh con không tốt, khi còn nhỏ con đã phải chịu đựng quá nhiều, mẹ chỉ mong đời này con có thể có một kết cục tốt đẹp, có được một người chồng yêu con hơn cả ta. Chỉ cần con hạnh phúc, mẹ chẳng mong gì hơn”.

Thịnh Minh Trản nắm tay bà, trong mắt ẩn giấu ý cười: “Con có thể gặp được người là mệnh tốt.”

Sự chân thành của Thịnh Minh Trản khiến trong lòng Thẩm Đại đang bí mật thăm dò cảm thấy khó chịu.

Minh Trản thông minh, có lẽ cô đã nhận ra Thẩm Đại nghi ngờ mối quan hệ mờ ám giữa cô và Thẩm Nhung, nên cô có thể tận dụng cơ hội hẹn với trưởng phòng dự án để rũ sạch hiềm nghi.

Chỉ cần hẹn một buổi, giả vờ yêu đương, cô có thể xua tan lo lắng của Thẩm Đại, việc này rất dễ tính toán.

Nhưng cô không chủ động mô tả hình tượng của bạn khác giới mà cô thích, cũng không tận dụng cơ hội để chứng minh điều gì.

Cuộc trò chuyện bình thường này chứa đầy tình cảm chân thành của cô dành cho Thẩm Đại.

Thịnh Minh Trản lái xe đưa Thẩm Đại về 128 Ngàn Dặm Xuân Thu, cô muốn ở cùng bà, nhưng Thẩm Đại nói:

"Không cần đâu, con bận biểu diễn còn đến công ty giúp ta, cả ngày mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."

Thịnh Minh Trản có chút nghi hoặc: "Đây không phải là nhà của con sao? "

Thẩm Đại hơi giật mình.

Bà vô thức tách Thịnh Minh Trản ra khỏi cái nhà này.

“Dì Khương đã về quê rồi, phòng ngủ của con còn chưa dọn dẹp.” Thẩm Đại ôm Thịnh Minh Trản nhéo má cô, “Bảo bối ngoan, đừng trách mẹ hồ đồ nói năng lung tung.”

Sau khi ánh mắt Thịnh Minh Trản ngưng trệ trong chốc lát, cô nhìn bà, tiếp tục mỉm cười với bà.

“Sao con có thể trách người được?” Thịnh Minh Trản nói: “Nếu như mẹ nguyện ý, con sẽ luôn yêu thương mẹ.”

Lưu lượng giao thông trên cầu giảm đáng kể vào ban đêm, nhưng khi đi qua quảng trường ZM vẫn ùn tắc một thời gian.

Ánh đèn giao thông phản chiếu trên khuôn mặt vô cảm của Thịnh Minh Trản, khiến nước mắt của cô giống như hai dòng nước chẳng liên quan gì đến cô.

Cô nhớ lại nhiều năm trước, khi cô trốn trong góc lén nhìn Thẩm Đài trong căn nhà nhỏ tràn ngập lời chửi rủa và mùi mốc, cô đã mong chờ nữ nhân này đến cứu mình như thế nào.

Nhưng cô cũng biết đối phương căn bản không quen biết cô, cũng không chút hiểu cô, vậy tại sao phải giúp cô chứ?

"Minh Trản, tới đây."

Chính nữ nhân xa lạ và tốt bụng này đã tìm đến cô, kéo cô ra khỏi vũng bùn.

Nuông chiều cô, yêu thương cô và cho cô một cuộc sống tươi đẹp.

Nhưng bây giờ, cô lại đang tính toán nữ nhân này.

Nước mắt từng giọt đọng lại trên cằm, nhỏ giọt làm ướt vạt áo trước của cô.

Vẻ mặt cô không thay đổi, nước mắt cũng nhanh chóng khô đi.

Một đôi mắt đẹp trở lại bình thường, như lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro