Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã đến vở kịch tốt nghiệp của Thịnh Minh Trản, Thẩm Nhung và Thẩm Đại cùng nhau cầm hoa đến xem.

Vào thời điểm đó, Thịnh Minh Trản đã thể hiện xuất sắc trong vở kịch đầu tay <Một đêm trước cách mạng>, đã là một diễn viên nhạc kịch nổi tiếng ở Trường Nhai. Sau khi ra mắt thương mại, vở kịch tốt nghiệp này là vở kịch thương mại thứ hai trong sự nghiệp của cô.

Thịnh Minh Trản giống như không quan tâm nhiều đến bất cứ điều gì, tên của cô đã gây sóng gió ở Trường Nhai, nhưng cô thậm chí còn không có tài khoản mạng xã hội. Fan muốn biết thêm về cô cũng không biết phải tìm ở đâu.

Khi ở sau hậu trường, cô sẽ đắm mình trong việc ký tặng cho người khác, người khác nói gì cô cũng chỉ lễ phép gật đầu, không biết có nghe thấy hay không.

Nếu không hoạt động là trạng thái bình thường của diễn viên nhạc kịch thì việc chỉ có một tác phẩm thương mại là quá đáng thương. Những người vừa yêu thích cô vừa muốn làm khảo cổ học không biết phải bắt đầu từ đâu.

<Romeo và Juliet> được biểu diễn tại sở văn hóa thành phố thực ra là sân khấu duy nhất của Thịnh Minh Trản.

Kịch truyền thanh và video của <Romeo và Juliet> gần như đã bán hết. Trong lúc đói khát cuối cùng cũng đã chờ được vở kịch mới của cô.

Vở kịch tốt nghiệp này đã thu hút vô số khán giả yêu mến cô. Nhà hát An Chân chật kín từ trong ra ngoài, sau hậu trường lại càng đông hơn.

Điểm khởi đầu cho sự nghiệp rực rỡ của Thịnh Minh Trản cũng là khởi đầu cho sự vinh quang của Nhà hát An Chân.

Kể từ vở kịch tốt nghiệp của cô, vô số vở nhạc kịch đã được trình diễn ở đây, An Chân đã trở thành địa điểm được lựa chọn hàng đầu cho các vở kịch nổi tiếng.

Giống như có phước lành đặc biệt, chỉ cần đến Nhà hát An Chân, buổi diễn sẽ thành công một nửa.

Nhà hát mà Thẩm Đại xây dựng mở ra thời kỳ huy hoàng, trở thành biểu tượng của thời đại Trường Nhai.

Trước khi xem vở kịch tốt nghiệp của Thịnh Minh Trản, một số người vẫn thắc mắc tại sao cô lại đóng vai chính trong vở kịch mới. Chẳng phải cô đang chờ "bạn diễn tương lai" Thẩm tiểu thư sao?

Chỉ sau khi xem vở kịch, họ mới nhận ra trong vở kịch này, Thịnh Minh Trản gần như đóng vai trò giống như tất cả các nhân vật, về cơ bản không có vũ đạo trong toàn bộ vở kịch, cũng không có bạn diễn nhảy de deux.

Đây là một vở kịch kể về tình cảm gia đình, có rất nhiều người đối diễn với cô, người đối diễn với cô nhiều nhất là một phụ nữ lớn tuổi, là giáo sư cùng khoa của cô thủ vai, tuổi tác cũng tương tự như Thẩm Đại.

Lần này Thịnh Minh Trản có một thành tựu mới.

Thẩm Đại để ý cô từng làm trợ lý cho nhà sản xuất sân khấu, thậm chí còn tham gia viết kịch bản.

Toàn bộ vở kịch biến nặng thành nhẹ, lời hay hát cũng dễ nghe, những người đã xem buổi biểu diễn trước đều đề nghị chuẩn bị khăn giấy trước khi vào kịch trường, bởi vì rất có thể sẽ dùng tới.

Thẩm Nhung và Thẩm Đại cùng nhau xem buổi ra mắt, từ khoảng một phần ba câu chuyện đã không kịp phòng ngừa mà bị dao cùn cắt vào tim. Kịch bản viết hay, không cố tình giật gân, ở một số chỗ có vài tình tiết được cố tình thiết kế để giảm bớt đau thương, nhưng vẫn cảm động lòng người.

Ngay cả Thẩm Nhung luôn có trái tim cứng hơn sắt cũng mang ánh mắt đỏ hoe.

Vốn định khen kịch bản mà Thịnh Minh Trản tham gia với Thẩm Đại ở bên cạnh, nhưng khi quay đầu lại, nàng thấy Thẩm Đại đầm đìa nước mắt, các cơ trên mặt đều không thể kiềm chế mà run lên.

Thẩm Nhung nhanh chóng đưa khăn giấy cho Thẩm nữ sĩ.

Hiếm khi thấy một Thẩm Đại yếu ớt tràn đầy cảm xúc như vậy.

Nàng không biết bà thực sự cảm động trước cốt truyện hay đã nghĩ tới điều gì đó.

Thẩm Nhung vuốt lưng bà hồi lâu.

"Không sao..." Thẩm Đại ấn khăn giấy vào mũi, "Chỉ là chị Minh Trản của con diễn xuất rất tốt, cốt truyện này hay quá..."

Vở kịch tốt nghiệp kết thúc thuận lợi, Thịnh Minh Trản không chọn tham gia nghiên cứu mà kiên định bước ra khỏi tháp ngà, chính thức dấn thân vào sự nghiệp của mình.

Cùng lúc đó, Thẩm Nhung đã lên năm ba mà nàng hằng mơ ước, cuối cùng cũng có thể biểu diễn trên sân khấu.

Khi mới vào đại học, Thẩm Đại bắt đầu xây dựng Nhà hát An Chân, hy vọng xây dựng một pháo đài vững chắc có thể che mưa chắn gió cho con gái mình.

Sau hơn hai năm rèn luyện, <Monica> đã có buổi ra mắt vào một đêm cuối thu gần nửa học kỳ năm ba của Thẩm Nhung.

<Monica> kể về một câu chuyện bi thương.

Monica mà Thẩm Nhung thủ vai là hậu duệ của một tầng lớp quý tộc đang suy tàn, Zoe mà Thịnh Minh Trản thủ vai là một thủ lĩnh nổi dậy lật đổ chế độ cũ. Các thế lực cũ và mới đang giao đấu quyết liệt, những tia lửa tư tưởng và linh hồn va chạm vào nhau tạo nên một phong trào cuồng nhiệt trước khi thế kỷ mới đang đến gần.

Hai người là chiến hữu cũng là kẻ thù, là đối thủ đã định trước không thể làm bạn.

Hai người gặp nhau trong thời loạn thế, có khoảng khắc tâm động ngắn ngủi, nhưng lại bị vận mệnh trói buộc phải đi con đường hoàn toàn khác nhau.

Khi Monica bị xử tử vì bảo vệ tôn nghiêm của giới quý tộc, Zoe là người duy nhất có mặt tiễn nàng lần cuối.

Vở kịch này không liên quan gì đến tình yêu, thậm chí hai nhân vật Monica và Zoe cũng không đại biểu cho mình mà là hiện thân của hai giai tầng.

Nhưng những màn giao chiến của hai nữ chủ lại rất thú vị, với sự hỗ trợ của Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản, câu chuyện không có tình yêu này vẫn rất hấp dẫn.

Hai cái tên "Thẩm Nhung" và "Thịnh Minh Trản" đang được chú ý nắm tay nhau hạ xuống Trường Nhai, hoàn thành lần hợp tác thương mại đầu tiên.

Trong vở kịch, hai nữ chính đã cùng nhau khiêu vũ khi mới gặp nhau, đều không biết thân phận thật của nhau, còn có đoạn vong hồn sau khi chết của Monica trở về khiêu vũ với Zoe đã nhanh chóng đạt top trên nền tảng.

Lời nói đùa của Thẩm Nhung khi ở chỗ giao lưu tối hôm đó đã thành sự thật.

Hai người thực sự đã trở thành bạn diễn tốt nhất.

Cùng nhau luyện tập, cùng nhau biểu diễn, thậm chí còn dính chặt nhau ở chỗ giao lưu.

Khi sự chú ý tăng gấp đôi, chuyện hai người lớn lên dưới một mái nhà và hiện vẫn sống cùng nhau không còn là bí mật nữa.

Đều nói Thịnh Minh Trản yêu Thẩm Nhung, khi được mẹ Thẩm Nhung nhận nuôi, lúc học cấp hai thường ở bên cạnh Thẩm Nhung, cầm ô cho nàng và giúp nàng xách túi, lạnh nhạt với người khác nhưng đối với Thẩm Nhung lại có thể nói gọi là đến.

Thậm chí còn có tin đồn Thịnh Minh Trản dấn thân vào con đường sân khấu nhạc kịch chỉ để ở bên cạnh Thẩm Nhung.

Dần dần chiếm lĩnh xu hướng trên mạng, ngày càng có nhiều sự quan tâm và bình luận về hai người.

Lời tốt lời xấu đều có, lời thô tục cũng rất nhiều, thậm chí còn có những sáng tác kích tình khó coi.

Sau khi Thịnh Minh Trản xem qua, xấu hổ đến mức tự nhiên không chịu để Thẩm Nhung xem.

Thẩm Nhung mở trang web trên điện thoại của nàng thì bị Thịnh Minh Trản giật lấy, khó hiểu hỏi cô:

"Thịnh Minh Trản, chị có ý gì? Sao chị xem được mà em thì không?"

Gần đây hai người đang tích cực tập luyện và biểu diễn, nếu ở nhà sẽ mất rất nhiều thời gian di chuyển nên hai người ở một khách sạn gần đó.

Sau khi ở phòng 1509 của khách sạn M được một tháng, nơi đây đã trở thành ngôi nhà thứ ba của hai người.

Thịnh Minh Trản cầm điện thoại của Thẩm Nhung đang mở web, liếc nhìn rồi hỏi nàng: "Em có chắc muốn xem không?"

Thẩm Nhung không chút hối hận gật đầu.

"Nếu em nhất quyết muốn xem, chị sẽ không ngăn cản em, kẻo em nói chị bá đạo. Bất quá, chúng ta phải thống nhất, sau khi xem xong em sẽ không tìm chị tính sổ."

Thẩm Nhung giật lại điện thoại, có chút nghi hoặc nhìn Thịnh Minh Trản: "Chị không phải là người đăng, em tìm chị tính sổ làm gì?"

Thịnh Minh Trản rót cho mình một tách trà, nhàn nhã ngồi đối diện Thẩm Nhung, thưởng thức quá trình khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nhung từ trắng chuyển sang đỏ.

Thẩm Nhung xem chưa đầy ba phút, liền úp điện thoại xuống đùi.

Mặc dù không biết mình đã đọc được văn chương kỳ quái gì, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Thịnh Minh Trản lại trở nên lảng tránh.

Có vẻ như bài văn đã nạp cho nàng rất nhiều kiến ​​thức không đứng đắn.

Thịnh Minh Trản nhún vai, thần thái khoan khoái.

Nhìn xem, chị đã nói gì?

Thẩm Nhung đứng dậy rời đi mà không cầm điện thoại.

Giống như điện thoại của nàng không còn là một công cụ liên lạc thông thường nữa mà là một công cụ phạm tội.

Thịnh Minh Trản biết tâm tư Thẩm Nhung từ nhỏ đã ngay thẳng, không học văn hóa thì cũng chăm chỉ học chuyên môn.

"Ngoại lệ" duy nhất khiến nàng quan tâm là vì Thịnh Minh Trản mà tò mò về đồng tính luyến ái.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Nhung đã học được mọi thứ tao nhã và thanh mỹ, nàng là một nghệ sĩ trẻ lớn lên trong mưa sương nghệ thuật, bình thường nhảy rất linh động. Mà khi tắt đèn, Thịnh Minh Trản đẩy đầu gối của nàng rộng hơn một chút nàng đều kháng cự rất lâu.

Thịnh Minh Trản biết nàng ngoài miệng không tha người, bề ngoài có vẻ lợi hại nhưng thực ra lại có tâm tư đơn thuần, cho nên ở trên giường cô cũng không nỡ giày vò nàng quá nhiều.

Cho đến nay, tất cả quá trình diễn ra khá bình thường, thậm chí phải gọi là theo khuôn phép.

Đương nhiên không cho nàng xem vì trong những bài văn ngắn trên mạng kia quá ngoài sức tưởng tượng, bị chơi đùa với nhiều tư thế và phương pháp kỳ lạ khác nhau, đồng thời quá trình miêu tả cũng rất rõ ràng.

Mà kẻ tra tấn nàng chính là Thịnh Minh Trản đang ngồi trước mặt nàng.

Thẩm tiểu thư mặt mỏng hơn giấy, làm sao có thể chịu đựng được?

Nàng chạy trối chết như trong dự liệu.

Thẩm Nhung về phòng ngủ, đứng ngồi không yên, cả người không thoải mái, cầm khăn đi tắm, định dùng nước nóng để dập tắt ngọn lửa tà ác trong lòng.

Không nghĩ tới vừa bước tới cửa phòng tắm đã gặp Thịnh Minh Trản.

Sau khi Thẩm Nhung trừng mắt nhìn Thịnh Minh Trản vô tội, nàng vùi khuôn mặt đỏ bừng vào chiếc khăn mềm mại rồi lao vào phòng tắm.

Thịnh Minh Trản nhìn bóng lưng nàng thở dài một tiếng.

Đã bảo em đừng xem rồi mà.

Thẩm Nhung tắm xong, trở về phòng, đứng ở cửa phòng hồi lâu cũng không biết mình đang làm gì.

Thịnh Minh Trản tắm xong sấy tóc, cô nghĩ có thể đứa nhỏ này vẫn chưa bình tâm nên đành đi khuyên bảo một chút.

Vừa mở cửa, Thẩm Nhung đã đứng ở cửa khiến cô giật mình.

"Sao vậy, đứng đây làm gì."

Lúc đó là cuối tháng 12, mặc dù khách sạn có hệ thống sưởi tốt nhưng Thẩm Nhung vẫn mặc áo khoác bên ngoài váy ngủ, đôi chân trần thẳng tắp nhìn cũng thấy lạnh.

Thịnh Minh Trản ôm nàng vào ngực, quả nhiên cơ thể nàng có chút lạnh.

Thịnh Minh Trản cởi áo ngủ dày cộm, dang rộng vòng tay ôm nàng vào ngực, ôm nàng thật chặt trong vòng tay ấm áp của mình.

"Sao em không gõ cửa?"

Mặt Thẩm Nhung áp vào ngực mềm mại của Thịnh Minh Trản,

Im lặng một lúc, nàng cắn nhẹ vào cổ Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản khó hiểu nhìn nàng.

Thẩm Nhung dán trên ngực cô, nhịp thở của cô truyền đến nàng qua những thăng trầm nhẹ nhàng.

"Nghiền nơi này một chút..." Ngón tay hồng hồng của Thẩm Nhung chạm vào nơi nàng vừa cắn, "Sẽ để lại dấu vết."

"Em muốn để lại dấu vết trên người chị sao?"

"Ừm." Trong mắt Thẩm Nhung đầy nghiêm túc, "Cho em thử một chút nha Thịnh Minh Trản."

Điều Thịnh Minh Trản giỏi nhất trong đời chính là từ chối.

Có lẽ lúc nhỏ cô luôn mất đi, mất đi những người thân yêu, mất đi nơi trú ẩn, mất đi mái nhà ấm áp, những nỗi đau không buông bỏ này đã gieo vào lòng cô những hạt giống đen tối, khiến cô oán hận thế gian đã tước đi hạnh phúc của mình.

Cô đã từ chối rất nhiều người và nhiều chuyện, không bao giờ cảm thấy áy náy.

Nhưng đối mặt với Thẩm Nhung đối xử tốt với cô vô điều kiện, cô khó có thể nói được một lời từ chối.

Bất kể Thẩm Nhung yêu cầu cô làm gì, cô đều nguyện ý.

Cho dù đầu óc cô gái không ngừng thăm dò vì tò mò, cô vẫn để nàng muốn làm gì thì làm.

Nhưng ngày hôm sau có buổi biểu diễn, dấu vết trên cổ quá chói mắt.

Mười giờ sáng, Thịnh Minh Trản ngồi ở bên giường, xoay gương trên bàn trang điểm, nghiêng cổ xem kỹ, suy nghĩ không biết có thể che đi đám dâu tây nhỏ mà Thẩm Nhung đã để lại tối qua không?

Nhưng vết dâu nhỏ này cũng ngang ngược như Thẩm Nhung, trồng thẳng vào giữa cổ cô. Bộ trang phục biểu diễn tối nay cũng không thể ngăn chặn được.

"Thẩm Nhung."

Hiếm khi Thịnh Minh Trản cứng nhắc gọi nàng.

Thẩm Nhung từ phía sau thò ra cái đầu nhỏ nơm nớp lo sợ, lúc này còn dám oán niệm.

"Sao chị lại gọi đầy đủ tên em? Lâu rồi chị không gọi đầy đủ tên em như vậy."

Thịnh Minh Trản chỉ vào vết đỏ trên cổ mình, "Trước kia chị gọi em là bảo bối em còn chê chị ghê tởm, hầu hạ Thẩm tiểu thư thật khó. Em tới đây, em tự nhìn xem em đã làm chuyện tốt gì này. Em để lại dấu rõ ràng như vậy, hôm nay chị diễn thế nào đây?"

Đôi mắt to của Thẩm Nhung lộ ra khỏi bả vai cô, vùi nửa mặt dưới ở sau lưng cô, cùng cô nhìn vào gương.

"Đây không phải là chị ngầm đồng ý sao..."

"Không biết hối cải, còn dám nói thầm?"

Thịnh Minh Trản quay người bắt lấy, Thẩm Nhung hét lên nhưng không kịp tránh thoát, bị Thịnh Minh Trản đẩy xuống giường.

Thịnh Minh Trản đương nhiên không muốn khi dễ nàng, nhìn bộ dạng mềm mại thơm tho của nàng liền áp nàng mà hôn.

Thẩm Nhung nhớ tới đêm qua ban đầu Thịnh Minh Trản rất nghe lời nàng, nhưng sau đó cô giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, liền học theo hành vi xấu xa trong tiểu thuyết hỏng bét đó, làm cho nàng không biết trời trăng gì mấy lần, đến bây giờ còn sót lại chút cảm giác, sau khi bị cô trêu chọc như vậy lại bắt đầu nảy lòng tham.

Thời gian ở cửa buổi sáng trôi qua quá nhanh.

Sau khi tắm cùng nhau, vết đỏ trên cổ Thịnh Minh Trản vẫn chưa biến mất, nhưng trên eo Thẩm Nhung lại có vài vết tươi đẹp.

"Không sao, chị có cách."

Thịnh Minh Trản lấy kem che khuyết điểm ra bôi, vết dâu nhỏ trên cổ liền biến mất không dấu vết.

"Chị đã sớm có cách, vậy vừa rồi là cố ý khi dễ em phải không?"

Thẩm Nhung ôm gối lao tới, đánh vào lưng Thịnh Minh Trản.

"Chị vừa nghĩ tới lúc chị cố ý khi dễ em, sau này có khó khăn gì thì cứ để chị cố ý khi dễ em, bảo đảm sẽ liền có cách giải quyết."

"Có quỷ mới tin chị."

Hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Cánh cửa vừa hé mở, Thẩm Nhung đột nhiên ôm lấy eo Thịnh Minh Trản.

Động tác mở cửa của Thịnh Minh Trản dừng một chút, không nhúc nhích, vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng.

"Sao vậy, bảo bối?"

Tại sao giọng nói của Thịnh Minh Trản lại dễ nghe đến vậy?

Cánh tay của Thẩm Nhung siết chặt quanh eo cô.

Một khi bước ra khỏi cánh cửa này, có vô số việc phải bận rộn và giải quyết.

Cho dù hai người cùng biểu diễn trong một vở kịch, sự chú ý của hai người sẽ chỉ tập trung vào màn trình diễn chứ không phải vào đối phương.

Khi nàng cho rằng sự chú ý của Thịnh Minh Trản đang ở nơi khác, Thẩm Nhung muốn tiết kiệm thêm một giây thời gian cho mình.

Là mùi mình thích sao?

Thẩm Nhung ngửi mùi nước hoa cô nữ trên người cô, tùy ý tựa vào người cô làm nũng.

Đúng là mùi nàng thích.

Nàng cũng rất thích Thịnh Minh Trản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro