Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi hai gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp này xuất hiện trên các tạp chí, báo chí và Internet, hai người đã sớm bắt đầu mối quan hệ hợp tác lần thứ hai.

Sự kết hợp này không tính là điểm nhấn nhưng lại vô cùng thú vị.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đóng vai khách mời là hai chị em có cùng mối thù trong một vở kịch hài thường trú khác <Sau bữa cơm quyết liệt đêm thứ bảy> tại Nhà hát An Chân.

Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy hai diễn viên trẻ này không chỉ có thể đóng chính kịch mà còn có thể diễn hài có độ khó cao, không hề giả tạo hay lúng túng, thậm chí còn có thể nói là nước chảy mây trôi.

Hai người nói đùa về những câu thoại dài cùng với những thành ngữ không phổ biến, khẩu khí rất đúng, lời kịch truyền tải đến khán giả khá chính xác.

Hai buổi diễn sau đó, hai chị em lần đầu xuất hiện, chưa kịp nói lời nào thì khán giả trong rạp đã bật cười.

Điều đáng ngạc nhiên là trong vở kịch cổ trang chính thống <Monica>, hai người đã có thể diễn giải sống động những nhân vật chính khí bi thảm, giờ đây cũng đang thể hiện sinh động những nhân vật độc miệng xấu tính.

[Một số người còn thắc mắc tại sao hai người họ có thể diễn độc miệng như vậy? Video Thẩm Nhung đại chiến với các nhà phê bình có thể được quảng bá trở lại]

[Không ai dám nói Thẩm Nhung ở chỗ giao lưu nữa, bởi vì họ biết rằng họ đều sẽ bị hung ác đánh trả về]

[Trản Trản cũng vậy sao? Tôi thấy chỗ giao lưu cô ấy chỉ ký tặng và chụp ảnh chứ không nói gì cả, ôn nhu đến muốn mạng!]

[Vị bằng hữu này thoạt nhìn là fan mới, bất quá bạn nói cũng đúng, Trản Trản thực sự không phải là người độc miệng. Tháng trước trong chương trình giao lưu thứ bảy của <Monica>, đoạn video Trản Trản đã chế nhạo một phóng viên liên tục bát quái, làm phóng viên đó tức giận đến mức động thủ trước, sau đó bị cô ấy ấn xuống đất như ấn lưu manh. Đoạn video vẫn đang được chia sẻ trên mạng]

[Cảm ơn bạn, tôi đã xem xong rồi! Hóa ra Trản Trản độc không phải miệng, mà là tay! Ô ô ô tôi càng yêu thích cô ấy hơn!]

...

Là một vở kịch hài kinh phí thấp, <Sau bữa cơm quyết liệt đêm thứ Bảy> tiếp tục được bàn luận sôi nổi, đồng thời những tình tiết thú vị trong vở kịch cũng được bàn luận nhiều lần trên các nền tảng xã hội lớn.

Đương nhiên, cũng có cuộc thảo luận về Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản.

[Có thể thấy kinh phí của vở kịch này thực sự rất thấp, thậm chí các diễn viên còn mang theo trang phục riêng của mình]

[Có phải Nhung Nhung đang đeo khăn quàng cổ của chính mình không?]

[Đúng vậy, đó là chiếc khăn quàng cổ mà cô ấy đã đeo ba bốn năm rồi, vẫn chưa chịu thay, đều nhất định phải xuất hiện vào mỗi mùa đông!]

[Có chữ T trên chiếc khăn!]

[T, là chữ T của Thẩm Nhung cũng là Thịnh Minh Trản, này là đang bí mật thể hiện sao?]

[A a a a a, cái này còn chưa kết hôn sao?]

<Sau bữa cơm quyết liệt đêm Thứ Bảy> đã nhận được thành công cả về mặt truyền miệng lẫn doanh thu phòng vé, đồng thời trở thành ứng cử viên hắc mã cho giải Kim Thạch - giải thưởng âm nhạc cao nhất trong năm.

Cùng năm, <Monica> cũng lọt vào danh sách đề cử của giải Kim Thạch, dẫn đầu 10 đề cử.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều lần đầu tiên được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nhưng cuối cùng cả hai đều thua.

Bất quá hai chú nghé con mới đẻ không hề nản chí.

Hai người không cần phải một lần đạt đến đỉnh phong. Hai người trẻ tuổi đứng cạnh nhau trong nhà hát lúc này thậm chí không đặt nhiều kỳ vọng vào giải thưởng.

Trong số những phỏng đoán và hy vọng mơ hồ về tương lai, có nhiều hình ảnh ở bên nhau và cùng nhau phát triển hơn.

Vinh dự lịch sử được đề cử cho hai nữ chủ sẽ mạnh mẽ vén bức màn thời đại của hai người.

Cuối cùng <Monica> đã giành được sáu giải thưởng, trong đó có biên đạo xuất sắc nhất và Kịch bản xuất sắc nhất. Sau khi đoạt giải, doanh thu phòng vé tiếp tục tăng cao.

Tuy nhiên, vì bối cảnh lịch sử của cốt truyện có phần khác xa với khán giả bình thường ở Trường Nhai, cho nên doanh thu phòng vé chỉ được xếp vào top 5 của năm, doanh thu cũng ở mức chấp nhận được.

Một vở kịch từ từ đi lên, được giới phê bình khen ngợi cũng có gièm pha, đây là điều bình thường.

Không giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất,không giành được doanh thu phòng vé hàng năm. Nhưng điều này không làm suy giảm nhiệt huyết của Thẩm Đại.

Dù sao thì <Monica> đã sớm hồi vốn, cuộc thảo luận vẫn tiếp tục lên men. Đây là bước đầu tiên tốt nhất mà Thẩm Đại từng tưởng tượng.

Thành công của <Monica> một lần nữa khẳng định danh tiếng của Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản là những diễn viên ưu tú, đồng thời cũng làm Thẩm Đại yên tâm.

Với bước đi vững chắc này, Thẩm Đại càng thêm tự tin, tiếp tục tiến về phía trước.

Thẩm Đại chỉ là một trong những nhà tài trợ cho hai vở kịch <Monica> và <Sau bữa cơm quyết liệt đêm thứ Bảy>.

Đặc biệt, một phần lớn của <Monica> vẫn nằm trong tay người khác, việc trau chuốt các chi tiết cũng chưa được hoàn hảo. Cả bà và Thẩm Nhung Thịnh Minh Trản đều không hài lòng với kịch bản, bối cảnh, lời hát và âm nhạc mà không thể thỏa hiệp, điều này khiến bọn họ rất tiếc nuối.

Mặc dù có thể được từ từ thay đổi trong các giai hậu kỳ của buổi biểu diễn, nhưng vở kịch không hoàn toàn thuộc về nhà hát An Chân.

Thậm chí Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản không thể phát huy hết thế mạnh ca hát và khiêu vũ.

Thẩm Đại muốn một vở nhạc kịch hoàn toàn thuộc về nhà hát An Chân, có thể thể hiện hết tài năng của hai cô con gái.

Điều mà người có dã tâm như Thẩm Đại mong muốn là có thể diễn hàng chục năm, một tác phẩm tiêu chuẩn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác như một tác phẩm kinh điển ở Trường Nhai.

Chính vào năm đó, <Nhữ Ninh>, vở kịch vẫn còn được nhớ đến của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản, tất cả những người sáng tác, làm khán nhớ mãi không quên đã bắt đầu ra mắt.

Lâm Chỉ bằng tuổi Thịnh Minh Trản, khi đó vừa viết kịch bản vừa nghiên cứu.

Trường Nhai là trung tâm biểu diễn nhạc kịch nhộn nhịp nhất ở Thành phố N, các vở nhạc kịch được biểu diễn ở đây ít nhất cũng mang tính thương mại hoặc nghệ thuật như nhau.

Nếu có được cả hai, chắc chắn sẽ chiếm được thiện cảm của các nhà đầu tư và khán giả.

Ngoài ra còn có hàng chục nhà hát nằm ở Ngoại Trường.

Đầu tư cho các vở kịch ở đây kém hơn, diễn viên cũng kém nổi tiếng hơn. Hầu hết các vở kịch ở đây đều là những tác phẩm kinh phí thấp, không được lưu ý, hoặc các tiết mục ca múa giải trí đơn giản.

Đây được gọi là "Ngoại Trường".

Những vở nhạc kịch ở Ngoại Trường không bắt mắt như Trường Nhai, nhưng lại là nơi rèn luyện những người mới tốt nhất.

Nhìn chung ở Ngoại Trường có rất nhiều diễn viên trẻ không có chuyên môn, không nổi tiếng hoặc kém tài năng bước lên sân khấu Trường Nhai.

Một là đến các đoàn kịch lớn ở Trường Nhai để bắt đầu thử vai các vũ công nhóm, dự bị và các vai phụ, tiến lên từng bước. Hai là chỉ có danh tiếng mới có cơ hội xuất hiện trong nhà hát ở Trường Nhai.

Một số diễn viên là như vậy, một số nhạc sĩ, đạo diễn và biên kịch cũng là như vậy.

Thậm chí có những vở kịch đã trở nên nổi tiếng ở Ngoại Trường, toàn bộ đoàn kịch liền cùng gia đình chuyển đến Trường Nhai.

Khi Lâm Chỉ còn là sinh viên đại học, nàng không chỉ viết tiểu thuyết trực tuyến mà còn viết kịch bản, tất cả đều được bán cho các đoàn kịch nhỏ ở Ngoại Trường.

Phản hồi tạm được, một trong những buổi biểu diễn chuyển từ phố Ngoại Trường đến Trường Nhai đã được biểu diễn 100 buổi liên tiếp.

Mặc dù kịch bản của nàng đã khiến một số đoàn kịch "lăng xê" nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy viết không quá thoải mái.

Khi đó, nàng có bạn trai làm trợ lý biên kịch.

Nam nhân này tên là Trương Phàm, hơn nàng hai tuổi, là sinh viên năm cuối của học viện nhạc kịch.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản đều đã gặp Trương Phàm. Anh chàng này rất có tài hùng biện, ngoại hình trông giống như một thần tượng trong một nhóm nhạc nam.

Thịnh Minh Trản cũng nói với Thẩm Nhung, không nghĩ tới Lâm Chỉ lại thích loại người này.

"Thật ra mình cũng không biết mình thích loại người gì. Lúc đó mình không hiểu mối tình đầu, gặp Trương Phàm vì công việc, hợp tác trong hai vở kịch liền quen biết. Anh ta thích kịch bản mà mình đã viết, lần nào cũng nói đến làm trái tim mình rung động."

Thịnh Minh Trản đã hiểu, "Hóa ra là người nịnh hót."

Lâm Chỉ: "...cậu nói gì vậy chứ?"

Khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài được bao lâu, hai người họ đã ở bên nhau được ba tháng, lúc chia tay đúng lúc Thịnh Minh Trản và Thẩm Nhung cũng có mặt.

Thời điểm chia tay nghe có vẻ rất khó chịu.

Không báo cho Lâm Chỉ, Trương Phàm đã thay đổi kịch bản của nàng hoàn toàn theo ý tưởng của một nhà sản xuất nào đó, bán đi với giá hời.

Khi Lâm Chỉ biết được chuyện này ở nhà hàng trên tầng cao nhất của nhà hát, liền dùng một cốc nước chanh để rửa mặt hắn.

"Tôi làm chuyện này vì lợi ích của chúng ta! Tại sao em lại không hiểu lòng tốt của người khác vậy? Chẳng lẽ em muốn viết kịch bản cho những đoàn kịch nhỏ này cả đời sao? Người không có tham vọng cầu tiến, lẽ nào còn không có cảm giác xấu hổ sao?" Tóc Trương Phàm vẫn còn nửa lát chanh, hắn giận dữ hét lên: "Nếu tôi không quan tâm đến em, tôi đã không quan tâm đến chuyện của em!"

Thẩm Nhung đang ngồi trong góc ngắm trăng cùng Thịnh Minh Trản, nghe thấy lời nói vừa làm người buồn nôn này liền cầm ly sữa còn chưa uống được nửa ngụm, hai tay Thịnh Minh Trản cũng siết chặt vào ghế.

Hai người nhìn chằm chằm vào Trương Phàm với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Nếu tên khốn này dám làm điều gì ngu ngốc, hai người sẽ xử tử hắn ngay tại chỗ.

Lâm Chỉ căn bản không có sức lực tranh cãi với hắn.

Để viết kịch bản này, nàng hầu như không có được một giấc ngủ ngon trong hai tháng qua, đi đường cũng có thể ngủ, tóc rụng cũng có thể làm tắc nghẽn cống, chỉ vì để kịch bản này trở nên hoàn hảo - ít nhất là xứng đáng với bản thân nàng.

Nhà sản xuất mà Trương Phàm liên hệ đã đọc kịch bản của nàng trước đó, đưa ra mức giá tốt, nhưng lại muốn thêm mười cảnh thân mật giữa nam chính và nữ chính, nén cốt truyện chính, xóa 88 99% nội dung không phải nhân vật chính, bối cảnh của cốt chuyện bị cắt thành nhiều mảnh, kịch bản của nàng bị đánh dấu bằng nhiều màu sắc, dõng dạc phê bình trong ghi chú.

Lâm Chỉ đọc xong những lời phê bình đó, trong lòng vừa tức vừa giận, đã làm thì làm cho xong, liền gọi điện cho nhà sản xuất để công kích:

"Anh có thể tùy tiện tìm biên kịch khác, viết cốt chuyện mà anh muốn, để họ viết những thứ bẩn thỉu mà anh phun ra, cần gì phải thay đổi? Tôi sẽ lấy lại kịch bản này, tôi thà ném xuống cống chứ không bán cho anh".

Trớ trêu thay, Trương Phàm đã chuyển tay bán cho nàng.

"Anh quan tâm tôi?"

Vốn tưởng rằng lần này quả hồng mềm sẽ được xử lý, nhưng không ngờ Lâm Chỉ lại đập bàn đứng dậy, giống như một cuộc đấu bò sắp diễn ra.

Trương Phàm đang định đứng dậy thì lại bị Lâm Chỉ hất thêm một ly Coca.

"Nếu không quan tâm đến kịch bản của tôi thì đừng nói quan tâm đến tôi!"

Thịnh Minh Trản đã quen biết nàng nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô thấy nàng phát điên.

Đây cũng là lần đầu tiên thấy nàng say rượu.

Sau năm ly rượu, Lâm Chỉ đỏ mặt tuyên bố: "Nam nhân là rác rưởi."

Thịnh Minh Trản lập tức bịt tai Thẩm Nhung, chán ghét nói: "Ở đây có trẻ em, đừng nói tục."

Bản thân "trẻ em" xua tay đi, trừng mắt nhìn: "Trẻ em nào? Chị từng nhìn thấy trẻ em nào hai mươi mốt tuổi chưa? Lâm Chỉ, em đồng ý với chị, nam nhân là rác rưởi."

Thịnh Minh Trản: "..."

Khi trẻ lớn, càng ngày càng khó quản.

Sau đó, Lâm Chỉ không bao giờ yêu nữa.

"Nam nhân ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi"

Lâm Chỉ đã đổi câu này thành tiểu sử trên tất cả các tài khoản mạng xã hội.

Quyết tâm không bao giờ yêu trước khi trở thành nhà biên kịch hàng đầu và một phụ bà.

Khi Thẩm Đại đang tuyển người muốn thành lập đội của riêng mình, bà đã tìm Lâm Hướng Vũ - một nhà biên kịch mà bà biết, hỏi hắn có hứng thú viết một vở kịch có hai nữ chủ hay không, cũng thuận tiện đề cử một số người mới, là những người thực sự có tài năng.

Lâm Hướng Vũ và Lâm Chỉ đều mang họ Lâm nhưng không phải là họ hàng.

Lâm Chỉ từng nói với hắn ý tưởng làm một câu chuyện lịch sử về hai nữ chủ, lúc đó hắn cảm thấy khá hay, loại đề tài này không được chú ý, không có người nguyện ý làm.

Hiện tại Thẩm Đại nhắc đến chuyện này, Lâm Hướng Vũ lập tức gọi Lâm Chỉ ra ngoài.

Đừng bỏ lỡ cơ hội chỉ có một trong đời, làm tốt trước kim chủ!

Lâm Chỉ vừa đến, cùng Thẩm Đại hai mặt nhìn nhau.

Đây không phải là người quen cũ sao?

Thẩm Đại rất hứng thú với câu chuyện của Lâm Chỉ, lập tức cảm thấy đôi biên kịch này có thể hợp tác với đôi sáng tác nhạc Quang Thần và Lan Húc nổi tiếng nhiều năm. Sau đó lại kéo Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản cùng đến một khách sạn suối nước nóng, vừa ngâm suối nước nóng vừa nói chuyện này.

Nguyên mẫu của <Nhữ Ninh> được phát triển từng chút tại khách sạn suối nước nóng này.

Quang Thần và Lan Húc là vợ chồng, ăn ý thì không cần phải nói, tràn đầy nhiệt huyết và cảm hứng, ba ngày đã cho ra demo bài hát <Thanh Mai>.

Thẩm Nhung và Thịnh Minh Trản ở đây trực tiếp hát.

Bài hát đã khiến Lâm Chỉ rơi nước mắt.

"Là nó, chính là nó."

Lâm Chỉ còn quên lau nước mắt trên khóe mắt.

Đây là câu chuyện nàng viết từ hồi cấp hai.

Thế giới trong mơ của nàng, thực sự có một nguyên mẫu mà nàng có thể mong đợi.

Khi đó <Nhữ Ninh> chưa được gọi là <Nhữ Ninh>, cái tên chưa nghĩ ra nên Lâm Chỉ tạm thời thay bằng <Một vở kịch lịch sử.

Lâm Chỉ và Lâm Hướng Vũ cùng nhau viết kịch bản gốc của <Một vở kịch lịch sử>.

Cùng lúc đó, <Monica> kỷ niệm buổi biểu diễn thứ 200.

Khán giả đến xem buổi diễn thứ 200 đều có quà lưu niệm được đoàn kịch chuẩn bị.

Thịnh Minh Trản đã đích thân chuẩn bị một món quà đặc biệt dành cho đoàn kịch, tượng trưng cho đoàn làm việc không mệt mỏi và cẩn thận để rèn luyện ra vở kịch này.

Đó là một chiếc nhẫn.

Khi Thẩm Đại mang hoa, rượu mừng và điểm tâm đi vào hậu trường, bà lập tức nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang đeo một chiếc nhẫn vào ngón giữa tay phải của Thẩm Nhung.

Bước chân của bà đột nhiên dừng lại, mọi âm thanh xung quanh đều biến mất.

Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Đại, sau đó mỉm cười len qua đám người, đi tới, câu đầu ngón tay bà, đeo một chiếc nhẫn giống hệt vào ngón tay bà.

"Hai trăm buổi biểu diễn, giống như một giấc mơ. Không biết sẽ kéo dài bao lâu, cho dù một ngày nào đó <Monica> kết thúc thì ký ức quý giá này sẽ không biến mất. Chiếc nhẫn bảo vệ phẩm giá cuối cùng của Monica, chiếc nhẫn không bao giờ tháo xuống, xem như là món quà lưu niệm tuyệt nhất."

Thịnh Minh Trản cười với Thẩm Đại nói: "Mẹ, mẹ là người đóng góp lớn nhất cho vở kịch này, không có mẹ thì sẽ không có chuyện tốt đẹp như vậy."

Thẩm Đại nhìn những người xung quanh.

Mọi người trong đoàn đều đeo chiếc nhẫn giống nhau trên ngón tay.

Thịnh Minh Trản nói đây là món quà mà cô đặc biệt thiết kế, hy vọng sau này khi mọi người nhìn thấy món quà nhỏ này, họ có thể nhớ lại từng chút vui vẻ trên kịch trường <Monica>.

Tâm trạng căng thẳng của Thẩm Đại dần dần thả lỏng.

"Có lòng rồi, bảo bối."

Thẩm Đại nắm tay Thịnh Minh Trản.

Nhà sản xuất, đạo diễn và biên đạo đều đến nâng ly chúc mừng bà, Thịnh Minh Trản thay ly cho bà.

Đứng bên ngoài đám người, Thẩm Nhung không thể bình tĩnh được.

Bởi vì nàng biết, chỉ có nàng mới biết, rất nhiều chiếc nhẫn thoạt nhìn trông giống hệt nhau, nhưng hai chiếc nhẫn mà nàng và Thịnh Minh Trản đeo lại có chút khác với những chiếc khác.

Những chiếc nhẫn khác chỉ là những món quà lưu niệm tầm thường, ngoại trừ của hai người, một cặp nhẫn bạch kim được thiết kế giống hệt nhau.

Những người khác chỉ là vỏ bọc, điều mà Thịnh Minh Trản muốn là vật đính ước tình yêu của hai người được đeo vào tay một cách công khai và phô trương khắp nơi.

Tim Thẩm Nhung đập càng lúc càng nhanh.

Thịnh Minh Trản đã lừa Thẩm Đại, mà nàng chính là đồng phạm.

Giữa bóng người lay động, Thịnh Minh Trản tìm thấy Thẩm Nhung đang chăm chú nhìn mình từ xa.

Thịnh Minh Trản cầm ly rượu Thẩm Đại vừa uống hết, quay mặt sang một bên, mỉm cười với Thẩm Nhung.

Một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi.

Suỵt.

Phải giữ bí mật nhé, đây là bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta.

Sau khi Thịnh Minh Trản đưa ra ám chỉ nhỏ, nàng mới miễn cưỡng thu ánh mắt lại.

Khi cô hạ tay xuống, chiếc nhẫn lóe sáng rực rỡ.

Thịnh Minh Trản tiếp tục nói chuyện với những người xung quanh, nhưng Thẩm Nhung lại không thể rời mắt khỏi cô.

Thẩm Nhung phát hiện ra một điều.

Hóa ra tim nàng đập mãnh liệt như vậy không phải vì nàng đã làm chuyện xấu cùng Thịnh Minh Trản.

Thẩm Nhung uống hết một cốc nước có ga.

Mà là vì kìm nén mong muốn lập tức bước tới ôm chặt lấy Thịnh Minh Trản.

Từ nhỏ nàng chưa bao giờ lừa Thẩm Đại, nhưng giờ phút này, trong đêm giúp Thịnh Minh Trản che giấu sự thật, nàng thực ra đang hưởng thụ bị Thịnh Minh Trản quyến rũ tùy ý điều khiển.

Cảm giác tội lỗi và tâm động chiếm thế thượng phong, khiến nàng vừa thống khổ lại vừa hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro